Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 46: Mộng cảnh chung kết!




Quyển 1 Chương 46: Mộng cảnh chung kết!

Bỗng như nghe được tiếng gió nổi lên, Nguyệt Lạc xoay mình lại, đã thấy được một thân ảnh vừa mới đến, lúc này đang tựa vào một thân cây bên cạnh, mặt mũi tràn đầy vẻ sững sờ, sau đó chuyển biến nhanh chóng thành từng đợt bi ai, chính là Vân thúc.

Thân hơi trượt xuống một cách vô lực, Vân thúc thì thào:

“Vậy là cuối cùng... Ta vẫn chậm trễ sao? Tiểu Thanh Vũ, cho thúc xin lỗi...”

Vân thúc vừa mới đến, tuy rằng không được chứng kiến tràng cảnh chiến đấu giữa Lê Thanh Vũ cùng Pháp Sư, nhưng từ việc ở một bên có mấy vũng dịch thủy xen lẫn máu thịt, phất phơ nhìn ra được từng mảnh phù lục cùng pháp bào rách rưới, bên còn lại là Nguyệt Lạc đang ôm thân xác của Lê Thanh Vũ, nhịp tim cũng đã không còn đập, khí tức đoạn tuyệt hoàn toàn, không khó để đoán được chuyện gì đã diễn ra.

“Pháp Sư... Lão đấy như nào rồi?” Lại sao một hồi ngắn, Vân thúc cũng đã đứng thẳng người lên, toàn thân buông tỏa uy áp, ánh mắt như điện nhìn hướng Nguyệt Lạc hỏi.

Mặc dù nhìn từ hiện trường thì rất có thể là Lê Thanh Vũ cùng Pháp Sư đã đồng quy vô tận, hai bên đều b·ị đ·ánh nổ thân xác sau đó t·hi t·hể của Lê Thanh Vũ được Nguyệt Lạc sau khi thoát khỏi chú của Pháp Sư khôi phục, nhưng với tư cách là đao khách lăn lộn thâm niêm trong giang hồ, Vân thúc vẫn phải hỏi lại để xác định.

Dù sao, chân tướng kỳ thực vẫn có thể bị che giấu, và khác với Lê Thanh Vũ, Vân thúc gần như không quá tin tưởng Nguyệt Lạc. Tuy nói đấy chỉ là một loại suy đoán ác ý nhưng tràng cảnh này hắn cũng đã từng gặp rồi.

Trường hợp còn lại là Pháp Sư vẫn còn chưa c·hết mà chỉ trọng thương rồi đã thi pháp bỏ chạy, và Nguyệt Lạc thì không thể đuổi theo được, khi đấy thì dù là phải truy đuổi khắp cả cánh rừng này vượt qua cả Liên Sơn thì Vân thúc vẫn thề sẽ phải để thanh đao này nuốt vào linh hồn của lão.

“...C·hết rồi. Nhục thân c·hôn v·ùi, linh hồn c·hôn v·ùi, ngay cả ký ức... cũng đã bị c·hôn v·ùi.” Nguyệt Lạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, hơi trầm ngâm chút rồi đáp lại bằng một giọng vô cảm.

Vân thúc nhìn thẳng Nguyệt Lạc, hắn có thể cảm nhận được một sự thay đổi rõ ràng trong nhãn thần của nàng, một sự tương phản hoàn toàn so với lúc hắn cứu được nàng lúc trước.

Nếu như lúc trước trong ánh mắt nàng tuy rằng có những nét khác biệt với nhân loại, nhưng bên trong thì vẫn còn có nhân tính nồng đậm. Nhưng nay, Vân thúc cũng không thể miêu tả được nó là gì, nói là vô tình hay tuyệt tình cũng đều không phải, chỉ có thể tạm gọi đó là, một loại ánh mắt đạm mạc như trải qua tuyên cổ, khô tọa tại trên cao mà nhìn xuống chúng sinh.

Chỉ có điều, dường như sự đạm mạc này vẫn có vài ngoại lệ, một trong số đấy chính là Lê Thanh Vũ. Đượm nhẹ nơi đáy mắt, hắn thấy được mấy tia ôn nhu cùng cảm tình mãnh liệt, bọng mắt xung quanh đều đã ửng đỏ, không khó để đoán được nàng đã từng khóc vì ai.

“Haizz... Thôi được rồi, duyên duyên số số, thế gian sóng cuộn, nhân sinh vô thường, giang hải vùi anh hùng thi. Có thể để cho ta nhìn mặt hắn lần cuối không?”

Thở dài một hơi, Mạc Phong Đao trên tay Vân thúc cũng đã biến mất, hắn tiến lên phía trước. Đao là quyết đoán của đao khách, dù là thu hay xuất, điều này có hàm ý là Vân thúc cũng đã có phán đoán của bản thân.

Đâu là con mắt giả dối, đâu là con mắt của kẻ từng đau khổ vì tình, hắn nghĩ rằng mình vẫn có thể phân biệt được, thế nên dù là trạng thái của Nguyệt Lạc lúc này tuy trông có chút lạ thường nhưng Vân thúc cũng sẽ không chất vấn.

Còn về việc tại sao Pháp Sư đã lại banh xác, tuy rằng hắn cũng không biết bằng cách nào nhưng từ việc nhìn thấy một viên đá xen lẫn hai màu hắc tuyền cùng hồng huyết ở bên cạnh thì chắc chuyện đã xảy ra có liên quan đến nó. Khả năng tính toán cùng bố cục của Lê Thanh Vũ, này là điều mà hắn đã không còn nghi ngờ, bởi vậy nên hắn cũng không định hỏi.

Nguyệt Lạc nghe vậy bèn gật đầu, hai tay nâng t·hi t·hể của Lê Thanh Vũ lên, giơ về phía trước, bất quá cũng không có ý định đưa cho.



Vân thúc giống như hiểu được điều này, cũng không giơ tay đỡ lấy, mà chỉ một tay chạm nhẹ lên trên mắt cùng trán của hắn. Cảm thụ được hơi lạnh truyền đến lòng bàn tay, sau hơn hai chục năm lại tiếp xúc với chuyện sinh ly tử biệt, Vân thúc cảm thấy như có một bản tay vô hình đang bóp chẹt lấy cổ họng mình, nhất thời một lời cũng không nói ra được.

Hai bên vẫn duy trì tư thế này, lại trầm mặc một lúc lâu. Hàn phong thổi khẽ qua mang theo tuyết trắng, sớm chốc đã lại phủ đầy lên y phục của cả hai, nhưng cũng không gây ra bất kỳ động thái gì, vì cái lạnh trên thân đã là gì so với sự lạnh giá trong tâm, khi người mình quan tâm đã không còn được thấy?

Cuối cùng, vẫn là Vân thúc phá vỡ bầu không khí trầm mặc:

“Thi thể của hắn... Rốt cuộc ngươi tính làm gì với nó? Tuy rằng bản thân ta cũng không phải loại đại hiệp một lòng vì dân vì chính nghĩa gì, nhưng trơ mắt nhìn sát nghiệp được gây ra do cử hành các nghi thức tà ác nhằm khiến một người khởi tử hoàn sinh thì ta cũng không làm được, mà ta nghĩ là hắn cũng sẽ khôn-“

“Hắn đương nhiên sẽ không, dù là trước cũng vậy, sau cũng vậy. Tên ngốc này, sẽ luôn ôm đồm mọi thứ về mình, bao gồm tất cả trách nhiệm, tất cả tính toán, tất cả hy sinh...” Nguyệt Lạc bỗng cắt lời Vân thúc, trong mắt lộ ra mấy phần hồi ức, giống như lại trở về một nơi xa xôi.

Lời nói vừa dứt, nàng đã thu tay về, ôm chặt t·hi t·hể Lê Thanh Vũ bên người, động tác cực kỳ ung dung như tự nhiên mà thành, nhưng lại khiến Vân thúc ở một bên không kịp phản ứng.

Vừa mới hoàn hồn, Vân thúc liền lập tức sững sờ, bởi vì Nguyệt Lạc cùng Lê Thanh Vũ không biết đã biến mất từ bao giờ, thứ còn lại chỉ là ánh trăng phủ xuống sương tuyết cùng một thanh âm thoang thoảng trong gió:

“Ngươi cứ yên tâm, không nói là không thể, cho dù là có thể thì ta cũng sẽ không mang hắn quay về. Hư hư huyễn huyễn, tốn công vô ích, thời cơ chưa tới...”

...Ngày hôm sau...

Lý thượng úy dẫn theo các binh sĩ còn lại trở về quân doanh, đi bên cạnh hắn chính là các vị Trung Úy khác, người nào người nấy đều toàn buộc đầy vải cầm máu và thảo dược, bản thân hắn cũng phải có mấy tấm.

Tuy rằng miệng v·ết t·hương cũng đều đã đông máu hết lại cộng với việc bọn họ đều sở hữu Chân Khí nên việc cầm máu đã là không cần thiết, bất quá các tấm vải này vẫn có công dụng hạn chế được việc v·ết t·hương bị vỡ ra cùng phối hợp giữ lấy thảo dược.

Dược hiệu đã hết tác dụng, bọn hắn cũng đã lại có thể vận dụng được Chân Khí như bình thường.

Không chỉ bọn hắn, mà các binh sĩ khác cũng đều như vậy, quân y thậm chí đã còn phải dùng hết toàn bộ thảo dược dự trữ mang theo làm thuốc chỉ đành cầm tạm v·ết t·hương về doanh chờ chữa trị sau, người nào nặng chút thì đã có Trung Úy sử dụng Chân Khí tiến hành hỗ trợ.

Nhưng cũng may cho bọn hắn, nhờ vào dược hiệu, đa số các v·ết t·hương dù là nặng nhưng cũng đều đã bị đè xuống, càng không nói đến các v·ết t·hương nhẹ, nhiều người thậm chí còn khỏe hơn so với hôm trước, đa số đều là quân hàm bậc Binh, bởi vì ngất xỉu ngã xuống nên đã không bị Vân thúc t·ấn c·ông.

Vấn đề cảm lạnh cũng không được đặt lên cao dù cho đến sáng nhiều người thấy tuyết rơi ngang mặt, vốn là bởi vì quân phục bọn họ đang sử dụng đều là quân phục mùa đông, bên trong không ít thì nhiều cũng có lót da có tác dụng giữ ấm, ngoài ra bọn họ cũng đều là binh sĩ trải qua thao luyện sở hữu thể chất mạnh hơn người thường, dược hiệu lại khiến cơ thể bọn họ rơi vào cơ chế ngủ say càng thêm có tác dụng ngăn cản hiệu quả tiêu cực của cái lạnh.

Cuối cùng thành thử ra ngoại trừ một hai tên xui xẻo lên cơn sốt, đa phần mọi người đều không có vấn đề, có chăng chỉ là đánh hắt hơi sổ mũi, đều là các binh sĩ do Pháp Sư mang tới vốn ở trung ương nên không quen thuộc khí hậu vùng này.

Giẫm lên lớp tuyết mềm trước mặt, Lý thượng úy ngẩng đầu lên, mắt đã thấy được cổng quân doanh, chỉ còn cách đâu đó tầm trăm bộ.

Sau gần nửa canh giờ, bọn họ đều đã về tới nơi, chủ yếu là do một phần bọn họ còn đang b·ị t·hương cưỡi ngựa bất tiện, lại cộng thêm việc có mấy thớt ngựa không c·hết thì đã chạy trốn trong hỗn loạn ngày hôm qua, thế nên Nguyễn trung úy mới đề nghị tất cả xuống ngựa đi bộ, ngoài ra còn phải dành thời gian xử lý t·hi t·hể của bốn binh sĩ đã hi sinh.



Các binh sĩ đang canh gác nhìn thấy quân về tuy đông nhưng đều trông không tàn thì phế, lại không thấy bóng dáng của hắc vụ nhân đâu liền đã đoán ra được kết quả của lần truy đuổi lần này, đành không lên tiếng chúc mừng, chỉ thi hành mở cổng như thường lệ.

Bước vào trong doanh, sau khi phân phó ngắn cho các binh sĩ hạ cấp, Lý thượng úy liền hỏi chuyện một lính gác của phiên trực này ngày hôm nay, cũng chính là Phó Thiên, người lúc này tuy đang tỏ vẻ nghiêm túc cùng tỉnh táo vô cùng nhưng đôi lúc vẫn vô thức ngáp mấy lần, hai mắt đều xuất hiện quầng thâm, rõ ràng là đã không ngủ được cả tối qua.

Này cũng phải, đêm qua đã xảy ra rất nhiều sự kiện dẫn đến quân doanh cũng đã có chút không còn đủ người để thực hiện các nhiệm vụ thường ngày, không nói tới một phần đã đi theo truy bắt thì phần còn lại cũng đã có thêm công việc xử lý các tàn dư của đ·ám c·háy, dẫn đến việc tuy rằng Phó Thiên sáng vừa mới trực xong thì tối cũng đã lại phải tiếp tục trực tiếp, mà do việc hắc vụ nhân xuất hiện nên hắn càng không dám lơ là, cuối cùng gây nên một áp lực không nhỏ lên tinh thần hắn.

“Tiểu Binh Phó Thiên! Nhánh quân do Dư thượng úy mang theo đã trở về chưa?” Lý thượng úy hỏi.

“Bẩm Thượng Úy, đã về cách đây gần nửa canh giờ!” Phó Thiên đáp, vẫn cố giữ tỉnh táo trước sĩ quan thượng cấp, tự nhủ thầm là nốt phiên trực này tầm nửa canh giờ nữa thôi là hắn có thể được nghỉ ngơi rồi.

“Thế, Pháp Sư có về cùng không?”

“Bẩm Thượng Úy, Pháp Sư không thấy, Dư thượng úy sau đó có nói là toàn quân trúng độc chiêu, làm chậm chân Pháp Sư, cuối cùng thì Pháp Sư đã tự mình đi truy bắt Yêu Nữ.”

“Thế còn...” Nói đến đoạn này, Lý thượng úy bất chợt nhỏ giọng lại:

“Lê trung úy... Hắn, đã về chưa?”

Phó Thiên nghe được lời này liền giống như được uống thuốc, mấy nét lờ đờ trong mắt đều biến mất hoàn toàn, hoàn toàn thanh tỉnh, hơi liếc xung quanh, cũng nhỏ giọng đáp lại:

“Bẩm Thượng Úy, Lê trung úy từ khi hôm qua sau khi nói chuyện cùng ngài rồi lại bước vào doanh, đến giờ cũng đã không thấy.”

“Không thấy sao?... Được, ta hiểu rồi. Ngươi về vị trí trực đi.” Lý thượng úy nghe vậy lại hơi trầm ngâm một đoạn ngắn, cuối cùng mới hạ lệnh, ngữ khí trầm thấp.

“Tuân lệnh!”

Phó Thiên nghe ra được sự biến đổi ngữ khí của Lý thượng úy, cũng biết là có chuyện đã xảy ra, nhưng cũng không dám hỏi mà chỉ thi hành quân lễ rồi quay về vị trí canh gác của bản thân, trong lòng suy tư ngàn vạn, bất quá đa phần đều là mong vị đại ca của mình không làm sao.

Lý thượng úy sau khi trở về liền tiếp quản các chuyện trong quân doanh, thông báo kiểm tra lại quân số, an bài các binh sĩ b·ị t·hương cần tĩnh dưỡng, cũng lâm thời thành lập một chi đại đội chuyên phụ trách sửa chữa lại các công trình kiến trúc quan trọng, đặc biệt tỉ như khu vực vệ sinh, ngân sách thì đánh lấy phiếu nợ của Pháp Sư.

Còn đối với việc hai nhân vật quan trọng như Lê trung úy cùng Pháp Sư biến mất, một số người đề nghị cử đại lượng kỵ binh đi xem xét, Lý thượng úy lại vịn vào một đống lý do cuối cùng ra quyết định chỉ xuất ra một tiểu đội kỵ binh, số còn lại án binh bất động chờ tình huống.



Dư thượng úy do không có Pháp Sư chỉ đạo, lại cộng thêm với tính cách của bản thân nên cũng không hề lên tiếng phản đối. Các Trung Úy còn lại thấy Dư thượng úy không có ý kiến gì thì cũng đều tuân thủ quyết định của Lý thượng úy, lại càng đừng nói là trong đấy có mấy người còn rỉ tai nhau về những hành động mờ ám của Pháp Sư.

Đến đêm ngày hôm đấy, khi mọi việc đều đã được an bài hoàn chỉnh đâu ra đấy, Lý thượng úy mới cất bước về khu vực doanh trướng của sĩ quan, đang định tiến vào trong trướng của Lê Thanh Vũ thì bỗng bị hai lính gác ở đấy cản lại.

“Ta là Thượng Úy, Lê trung úy đã không xuất hiện trong doanh được một ngày sau chiến dịch truy bắt, dựa theo quân pháp thì đã là tình huống nguy cấp, sĩ quan thượng cấp được cấp quyền dò xét doanh trướng.” Tưởng rằng hai người này không biết đến quân lệnh này, Lý thượng úy mới giải thích, tay cũng lấy ra lệnh bài Thượng Úy.

Hai lính gác kia nghe vậy nhìn nhau rồi một người bẩm báo:

“Bẩm Thượng Úy, chúng ta cũng không định cản ngài lại. Chỉ là Lê trung úy tối qua trước khi đi có nói với chúng ta là ngài ấy đang phải chấp hành một lệnh mật từ ngài, nếu sau một ngày mà ngài ấy không trở về thì sẽ báo lên ngài mật hiệu, này cũng vừa hơn một ngày, chúng ta đang định đi tìm thì ngài đã tới.”

“Mật hiệu gì?”

“Đa tạ!”

“... Được, ta biết rồi, vậy các ngươi lui sang bên đi.” Lý thượng úy nghe xong mật hiệu liền hơi sững sờ mấy giây, sau đó dùng giọng điệu phức tạp nói.

“Tuân lệnh!”

Bước vào trong trướng của Lê trung úy, Lý thượng úy thở ra một hơi thoải mái.

Khác với đại đa số các vị Úy khác có trướng riêng của mình ở trong doanh thường rất bừa bộn, chỉ có một mình Lê trung úy là sở hữu tính cách gọn gàng giống với hắn, trướng tuy cũng không rộng nhưng đồ đạc lại được bày biện vô cùng hợp lý.

Tiến gần tới bàn làm việc ở giữa, Lý thượng úy hơi nghiêng đầu quan sát, hắn nhớ là có một lần Lê trung úy từng kể là bàn làm việc của hắn là do tự hắn đóng, tuy không tinh xảo nhưng lại có được cảm giác quen thuộc mà những chiếc bàn khác không có.

Tuy đúng là nhiều chỗ vẫn còn gồ ghề chưa hoàn mỹ nhưng từ trong kết cấu kỳ lạ Lý thượng úy lại cảm nhận được một cỗ phong thái riêng, giống như chủ nhân của nó vẫn còn đang ngồi ở trên đấy, không khỏi gật đầu tán thưởng.

Tiến tới tủ để đồ phía sau bàn Lý thượng úy lấy ra một cái hộp bằng gỗ sơn đỏ, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ thì hình như ẩn chứa huyền cơ nào đấy, bất quá hắn cũng không biết được, chỉ biết là Lê Thanh Vũ thường dặn hắn nếu có chuyện gì xảy ra hãy đi tìm một cái hộp gỗ màu đỏ, bên trên có mấy họa tiết trnag trí.

Lật qua lật lại, Lý thượng úy lại phát hiện ra, hộp này không có ổ khóa, nghĩa là cũng không có chìa để mở. Dưới đáy hộp lại là ba mươi ba hình tròn được vẽ liền kề nhau chia làm ba hàng, bên trên có đánh số thứ tự.

Lại nhìn kỹ hơn, có thể phát hiện ra ở góc hộp có ghi một hàng chữ: “Món ăn thích nhất – gia vị thích nhất – loại thời tiết thích nhất.”

“Hừm, không ngờ kẻ này lại cũng am hiểu Cơ Quan thuật, quả thật là đáng ngạc nhiên, mà sao trước giờ ta lại không biết nhỉ?”

Sau khi đọc xong được lời này, trong đầu của Lý thượng úy như động linh quang, khí huyết toàn thân hơi vận chuyển, đầu ngón tay ngưng ám kình, bắt đầu gõ lên ba số 2 – 14 – 27.

Sau khi gõ xong số 27, Lý thượng úy có chút giật mình vì cái vòng tròn này của nó dường như mỏng hơn so với các vòng tròn khác, nhất thời đã đâm xuyên một ngón qua chọc thủng một lỗ.

Dốc ngược xuống, một tờ giấy từ trong đó rơi ra, nhìn giống như một bức thư.

Lý thượng úy bèn giở thư ra đọc, bên trong viết....