Quyển 1 Chương 41: Vô dữ luận tỉ (phần hai mươi sáu)
Lấy ngón chân làm trụ ấn xuống mặt đất, hắc vụ nhân sử kình từ trên xuống dưới, thân trên lấy tốc độ nhanh như thiểm điện mà lao về phía trước, Chân Khí nhanh chóng bao bọc tay trái ép mạnh lên thân kiếm không để cho nó rút ra, tay phải tung mạnh một quyền về phía trước.
Nguyễn trung úy lúc này đang đứng ở tư thế hết sức bị động, muốn buông kiếm ra thân chí nghiêng người né đòn cũng không đủ nhanh, chỉ kịp thu hồi Chân Khí từ trên kiếm về thân cố thủ nội tạng.
Một quyền trúng đích, Nguyễn trung úy b·ị đ·ánh văng ra một trượng còn chưa chạm đất, kiếm cũng phải rời tay bị ghim lại trên tay trái của hắc vụ nhân.
Hắc vụ nhân sau đó lập tức hóa quyền làm trảo cầm lấy chuôi kiếm, cùng lúc mượn thế nghiêng người sang phải đẩy chuôi kiếm lên cao hướng mũi kiếm xuống vừa kịp lúc đỡ được một đòn chém cắt ngang cả vị Trung Úy còn lại kia đã kịp thời phản ứng.
Song kiếm v·a c·hạm lóe lên một tia lửa, lộ ra một thanh âm không quá thanh thúy.
Tập kiếm lâu năm, vừa nghe được thanh âm này vị Trung Úy đã biết được là hắc vụ nhân cũng không định lấy cứng chọi cứng mà định dùng xảo kình chuyển xuống dưới khiến cho lưới kiếm của hắn bị đi xuống, thân thể theo bản năng tự động bước một bước sang phải.
Lần di chuyển này của hắn đã kịp thời khiến cho hắn né được một đòn đá trực diện của hắc vụ nhân lên phần thân trên bằng cách di chuyển ra khỏi phạm vi công kích, nhất thời kình phong vang lên phần phật bên tai trái.
Nhưng chỉ nghe được kình phong này không biết tại sao trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện hai từ: “Hỏng bét!” vì kình phong này thực sự tuy mạnh nhưng vẫn chưa xứng tầm của hắc vụ nhân, chứng tỏ đòn đá này kỳ thật chỉ nhanh thôi chứ gần như không có uy lực.
Thân nhanh hơn đầu, tuy rằng bản năng tập luyện có thể giúp hắn né tránh đại đa số công kích bằng phản xạ nhưng với loại hư chiêu như này thì lại chỉ có thể né thôi chứ cũng chưa thể làm ra bất kỳ phản xạ nào khác được, trong lòng vừa mới sinh ra ý niệm công kích hắn đã cảm nhận được trường kiếm trên tay bỗng nhiên nặng nề vô cùng, vô ý thức vận kình chống đỡ, ánh mắt lúc này mới miễn cưỡng nhìn rõ động tác của hắc vụ nhân.
Hóa ra hắc vụ nhân dùng một đòn hư chiêu vừa xong là do biết là hắn sẽ né tránh nên đã lấy kiếm của mình đè lên kiếm của hắn làm điểm tựa, xong đó vung nốt chân trái còn lại lên trên không trung với tốc độ cực nhanh tới mức ngay cả hắc vụ cũng tán đi mấy phần, để lộ ra một bàn chân của nhân loại.
Cao đến một độ cao nhất định, hắc vụ nhân vận kình thôi động Chân Khí đang ở trên kiếm bám dính vào kiếm của hắn, cùng lúc đạp mạnh một chân lên trời, kình khí vận chuyển xuyên suốt toàn thân phóng ra giống hệt như lúc thi triển khinh công đạp đất, mục tiêu chính là phần hạ thân của vị Trung Úy cầm thương lúc này đang ở trên không trung vẫn còn chưa rơi xuống đất.
Tất cả các động tác của hắc vụ nhân từ đấm bay Nguyễn trung úy cho tới giờ ngay cả một khắc cũng còn chưa tới, nên phần chân dưới của vị Trung Úy cầm thương kia cuối cùng cũng vẫn nằm trong phạm vi công kích của hắc vụ nhân, mặc dù chỉ là từ đầu gối đổ xuống.
Vốn do đâm hụt một lần mà vẫn giữ nguyên quan sát tất cả nhất cử nhất động của hắc vụ nhân, vị Trung úy này lập tức phản ứng kịp, chân phải vốn đang hơi co lại cũng lập tức đạp mạnh xuống, thối kình đấu thối kình.
Chính phản ứng vô ý thức vận kình giữ chặt kiếm này của vị Trung Úy thứ nhất đã vô hình chung giúp cho hắc vụ nhân củng cố điểm tựa của mình khiến cho kình có thể vận chuyển dễ dàng.
Vị Trung Úy cầm thương tuy không nhìn rõ nhưng vẫn đại khái có thể cảm nhận được, trong người cũng theo bản năng tập luyện vận kình sẵn để phòng ngừa v·a c·hạm.
Nào ngờ hắn đạp phải lại không phải là một cỗ cương kình mà là một cỗ nhu kình, ngay lúc v·a c·hạm hắc vụ nhân đã lại hơi thả lỏng chân của mình khiến cho kình lực truyền xuống người bị tiêu tán mấy phần cũng theo cử động dẻo dai mà phân tản ra, sau đó lại đẩy về dưới chân.
Thụ động nhu kình, vị Trung Úy cầm thương cũng không chịu bất kỳ tổn thương nào mà chỉ càng bay thêm một đoạn về phía trước.
Bất quá một đòn đẩy này của hắc vụ nhân cũng không phải là một đòn đẩy thông thường, mượn nhờ phương của Trung Úy kia hắn đã chuyển kình lực sang miết từ đấy đệm bộ hóa thành một cước đá thẳng vào phần trên của vị Trung Úy cầm kiếm.
Khu vực t·ấn c·ông áp sát, phạm vi công kích mở rộng, tầm mắt bị ảnh hưởng bởi hắc vụ, kiếm thì bị hai cỗ kình lực buộc chặt gắt gao, vị Trung Úy lần này không còn cách nào né tránh đòn này, chỉ có thể theo bản năng cố thu khí về thủ hộ nội tạng.
Một cỗ cự kình lực sau đó truyền đến từ vai đánh hắn lại văng ra mấy trượng, khó khăn lắm mới đứng vững được, bất quá hắn may mắn hơn so với Nguyễn trung úy là vẫn giữ được kiếm của mình.
Ở một bên khác, Nguyễn trung úy lúc này cũng đã vừa chạm đất đang định đứng lên một cách chật vật, còn vị Trung Úy cầm thương lúc này cũng đã đáp được lên một cành cây nọ.
Trong vòng ba khắc, hắc vụ nhân cũng đã thi triển ra được phản kích của mình, đánh hai trong số ba vị Trung Úy b·ị t·hương khá nặng, có mỗi người cầm thương là không làm sao.
Nguyễn trung úy trúng một quyền ở eo, do đã kịp thời sử dụng Chân Khí nên đa phần nội tạng cũng đã được bảo vệ, đan điền về căn bản vẫn ổn nên vẫn chưa tới mức bị phế võ công, chỉ là hiện tại đang khó mà vào thế mã bộ.
Vị Trung Úy cầm kiếm còn lại trúng một cước vào vai, thối kình xuyên thấu đánh thẳng vào phổi làm hắn không thể không phun ra một ngụm nghịch huyết mới có thể vận chuyển kinh mạch được bình thường, lúc này đang thở ra từng tiếng khò khè vì thanh quản cũng đã có thương tổn.
Hắc vụ nhân lúc này cũng không tiếp tục t·ấn c·ông, mà chỉ đứng lẳng lặng tại vị trí cũ, nhìn qua như là đang hồi khí, tay trái b·ị c·hém gần như đứt đôi cũng vẫn chưa được bao bọc lại bởi hắc vụ mà để lộ ra một phần tay của nhân loại, lúc này đang chảy xuôi máu tươi pha lẫn chút hắc khí.
Nhìn thấy vậy, tuy rằng bên ngoài không nhìn thấy nhưng đằng sau hắc vụ có thể thấy được lông mày của hắc vụ nhân có chút nhíu lại.
Cả bốn vị Trung Úy lúc này cũng đều đang ở nguyên vị trí của mình, tất cả cũng đều đang hồi phục, chỉ có mỗi duy nhất vị cầm thương là có thể tiếp tục khởi xướng công kích nhưng vừa tận mắt cùng dùng thân cảm thụ được mấy chiêu thức vừa rồi của hắc vụ nhân làm hắn chưa dám manh động nếu chỉ có một mình.
“Vừa xong là...”
“Đúng không sai...”
“Cảnh giới tiếp cận nhất với Truyền Thuyết của Võ Thuật....”
“Đăng Phong Tạo Cực sao?”
Chỉ trong không tới mấy giây, hắc vụ nhân đã đổi mới hình ảnh của mình trong mắt của bọn hắn. Vốn là từ một con Yêu Quái nhập hồn vào thân xác của một vị Võ giả hoặc là một vị Võ giả nào đó bằng một cách vi diệu sở hữu được Yêu Khí nay đã trở thành một vị cao thủ sở hữu cảnh giới Võ Thuật cực cao, chỉ có thấy lấy kính nhi viễn chi mà đối đãi.
Cảnh giới Võ Thuật là một loại so sánh rất khác so với Võ Đạo nói chung, nó là một loại cảnh giới về cách sử dụng, khống chế lực lượng cùng phát huy đạt đến mức độ nào, cũng là hạch tâm căn bản của kình cùng khí.
Nói đơn giản, cho một người bình thường sở hữu thân thể của một vị Trung Úy trung bình, hắn có thể nhấc được từ 400 cho đến 500 cân cùng đánh ra được lực cũng tầm 500 cân nếu có sử dụng Chân Khí.
Nhưng bất kỳ vị Trung Úy nào ở đây cũng đều có thể đánh ra được lực 1000 cân thậm chí là hơn với cùng một bộ thân thể, do sở hữu cảnh giới Võ Thuật khác biệt, người bình thường kia hoàn toàn không thể điều khiển được lực lượng lớn gấp 10 lần hắn thường hay dùng như vậy.
Còn nếu đưa cho hắc vụ nhân? Hắn có thể đánh ra được tầm 1500 cân, này về căn bản đã là cực hạn của chiêu thức võ học tu luyện cấp bậc vừa nhập Chân Khí, yêu cầu căn bản cũng chính là khả năng chưởng khống Chân Khí cùng kình lực trong cơ thể.
Tuy rằng trong tình huống vừa rồi đa phần hắc vụ nhân đều sử dụng xảo kình cùng nhu kình để chiếm được ưu thế cho mình đồng thời né được khốn cảnh xong mới tiến hành phản kích, nhưng vấn đề chính kỳ thực lại đến từ hắc vụ nhân.
Nhất lực hàng thập hội, câu nói này vốn là chân lý bất di bất dịch. Xảo kình hay nhu kình dù có dùng tốt đến mấy nếu không sở hữu được khả năng phản xạ cùng độ mẫn cảm khống chế lực lượng cực cao cùng kỹ năng phán đoán chiến đấu đủ tốt thì cũng sẽ chỉ là một con bù nhìn di động một đòn là nằm, mà còn không đủ đã tay.
Hơn nữa đặt tại cảnh giới của bọn hắn còn phải tính đến năng lực vận dụng Chân Khí chứ chỉ dựa vào cơ bắp cùng kình lực không thì hắc vụ nhân cũng không thể di chuyển được nhanh đến như vậy, này là do có Chân Khí duy trì ở mức độ cao mà vẫn có thể nội liễm hoàn toàn.
Bộ pháp, hô hấp, kình lực thậm chí ngay cả ánh mắt cùng uy thế, từng cử động của hắc vụ nhân đều cực kỳ hoàn hảo, không có chỗ để bắt bẻ, không thể nhìn ra sai sót.
Từ duy nhất mà bọn họ có thể liên tưởng được vào lúc này cũng là một thứ cảnh giới tiếp cận truyền thuyết nhất của Võ thuật, Đăng Phong Tạo Cực, đấy chính là khi luyện được chiêu thức lên tới đỉnh cao, nắm vững toàn bộ không chỉ tinh túy mà là tất cả của chiêu thức đấy, giống như đã biến nó hoàn toàn thành một cái khác vậy.
Quá độ sinh quan, kiến tân thiên khuyết, chính là ý này.
Chiêu thức về bản chất là vận dụng toàn bộ lực lượng tính theo cảnh giới đồng giai, vậy nên cũng không khó để nói là nếu một người có thể vận dụng được lực lượng đạt được tới mức như vừa xong thì chắc chắn bắt buộc nắm giữ ít nhất một chiêu thức đã đạt đến được Đăng Phong Tạo Cực, chính vì vậy nên cả hai cái cũng có thể hiểu được như nhau.
Còn đối với trường hợp như Lê Thanh Vũ, không nói hắn chỉ là sở hữu được khả năng chưởng khống lực lượng của cơ thể một cách hoàn mỹ, đối với Chân Khí thì là tiếp cận hoàn mỹ, thì hắn cũng quá khuyết thiếu chiến đấu để nắm giữ tất cả biến hóa mà chỉ là nắm giữ tinh túy hạch tâm, chưa hề đạt đến Đăng Phong Tạo Cực, cùng lắm là đạt đủ điều kiện cơ bản mà thôi.
Nhưng thiên phú nắm bắt thân thể hoàn toàn của hắn lại là một bước đệm rất lớn để hắn có thể sớm tiến nhập được vào cảnh giới này, thậm chí có lẽ còn có thể tiến được thêm một bước nữa, chân chính tiến được vào Truyền Thuyết chi cảnh, Phản Phác Quy Chân!
Tuy một lời cũng không nói, nhưng từ bên trong ánh mắt của bốn vị Trung Úy hắc vụ nhân vẫn có thể đọc ra được suy nghĩ của bọn họ, trong lòng tuy có chút đắc ý nhưng cũng hơi lắc đầu.
Hắn hiểu được là, bọn họ đã coi hắn trở thành một đối tượng sỡ hữu võ thuật cấp độ Đăng Phong Tạo Cực, đã cực kỳ tiếp cận với Phản Phác Quy Chân, nên ngoại trừ ánh mắt đối địch ra hắn vẫn đọc được một số cảm xúc khác, tỉ như đố kỵ, hâm mộ,....cũng là ánh mắt khi chứng kiến một đối tượng tiếp cận huyền thoại sống.
Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được tình hình của bản thân. Không đạt tới Đăng Phong Tạo Cực, cứ nghĩ rằng là rất gần với Phản Phác Quy Chân, nhưng sự thật kỳ thật lại tương phản.
Luyện võ gần bốn chục năm, hơn ba mươi tuổi hắn đã sớm đạt được tâm động vạn niệm, quyền trung lộ thần, hư gian hữu thực, thực gian dĩ hư, xuất thần nhập hóa, quy kết lại gọi là Đăng Phong Tạo Cực, phóng nhãn khắp thiên hạ cũng đã đứng hàng siêu nhất lưu cao thủ.
Bất quá trong mười mấy năm sau hắn cũng vẫn chỉ có thể tiến được thêm một bước nhỏ, mà đến giờ vẫn chưa hề thấy được bóng dáng của Phản Phác Quy Chân, điều này làm hắn đã không ít lần nhụt chí, thậm chí còn cho rằng đây chỉ là một hoang ngôn vô thực nhằm đánh lừa võ giả khắp thiên hạ.
Nếu không vì ước hẹn với một người thiếu nữ, hắn thậm chí đã sớm buông bỏ việc tu luyện cảnh giới võ thuật mà chỉ tập trung đột phá được Cương Kình cảnh, hay có khi còn bỏ hẳn chuyện tập võ mà chỉ sống một cuộc đời tiều phu nhàn nhã.
Hơn nữa, nếu nói thực ra thì một bước nhỏ này lại còn khó khăn hơn việc hắn tu luyện toàn bộ từ đầu đến cuối, ích lợi của nó mang lại cũng có thể thấy được bằng thực tiễn, dù cho không sử dụng Võ Kỹ áp đáy hòm nhưng vẫn có thể dễ dàng mà vận dụng được các loại kỹ thuật khác ở cấp độ Đăng Phong Tạo Cực, cũng là một loại nhất pháp thông vạn pháp.
Một chiêu vận xảo kình giống như vừa xong, bọn họ nhìn vào thấy tinh diệu, trong mắt hắn chỉ bất quá là cách gánh nước hai thùng từ giếng, cũng không hề phức tạp.
Bây giờ cho dù có đối diện với một cao thủ Cương Kình cảnh, hắn vẫn có tự tin đánh được ngang ngửa với đối phương, bất quá đương nhiên không phải là cùng cấp độ với Đại Tướng Quân loại cường giả cách hắn hẳn một đại cảnh giới hoàn toàn như này.
Đăng Phong Tạo Cực đệ nhị bộ.... Không, hắn hẳn phải xưng hô cấp độ võ thuật này là...
Vô Dữ Luận Tỉ!
“Ngươi, rất không tồi! Một kiếm kia gần như ngưng tụ đủ Tinh Khí Thần, đã hội tụ đủ tinh hoa trong chiêu thức, chỉ cần làm được lấy phồn hóa giản là thậm chí còn có tư cách Ngưng Kỹ Tố Ý, có là còn thật sự có cơ hội ngưng luyện được Ý cảnh.” Vẫn còn đang chờ đợi, hắc vụ nhân nhàn rỗi không có việc gì thậm chí còn buông lời chỉ điểm, người mà hắn nói tới ở đây chính là Nguyễn trung úy.
Nguyễn trung úy nghe được lời khen như vậy cũng hơi tỏ vẻ gật đầu xong liền cười nhạt một tiếng:
“Đa tạ lời khen của các hạ. Nhưng ta nay tuổi cũng đã cao rồi, đột phá cũng không để làm gì, việc đột phá cảnh giới võ thuật vẫn còn nên để cho lớp trẻ, giờ chỉ còn thích trảm yêu diệt ma trừ hại cho dân xong rồi rửa tay gác kiếm, này cũng được coi như là nhân sinh viên mãn.”
“Cũng là người có chí hướng.” Hắc vụ nhân nghe vậy liền gật đầu, hắn cũng nhận thấy xưng hô của mình cũng đã lại từ “Yêu Quái kia” chuyển về “Các hạ” này cũng được coi như là một sự tôn trọng căn bản.
Cảnh giới võ thuật dù sao cũng khác với Võ Đạo, không phân chính tà, lại càng không phải bất cứ môn ma công nào có thể bổ khuyết. Nó chỉ có thể thuần túy được lĩnh ngộ dựa trên sự chuyên cần hoặc là nhờ vào vật lộn sinh tử mới có thể rút ngắn được, thế nên nói là tôn trọng hắn không bằng nói là tôn trọng chính thành quả nỗ lực của mình bao năm qua.
Hắc vụ nhân sau đó cũng lại bắt đầu chỉ điểm những người còn lại, nhưng tâm tính của bọn họ cũng không giống với Nguyễn trung úy loại bẩn bựa già đời này, thành ra chỉ có hai người vẫn còn đang căng cứng tinh thần hơi gật đầu, vị Trung Úy cầm thương thậm chí còn không có biểu lộ gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào tay trái đang nhỏ máu của hắc vụ nhân.
Nhận thấy điều đó, hắc vụ nhân lại cười hắc hắc ba tiếng, đồng thời giơ tay lên.
“Nhìn chằm chằm vào tay ta như vậy, hẳn là các ngươi nghĩ rằng là mình vẫn có hi vọng đánh bại ta nếu như có thêm người trợ giúp sao?” Đằng xa truyền đến tiếng gió nhẹ, hắn nhận ra mục tiêu cuối cùng của mình đã tới nơi, bèn nói thẳng.
Lời vừa mới dứt, hắc vụ trên thân đã dũng động, men theo một đường từ vai lao lên bọc lấy tay trái của hắn, ngay sau đó đã rút về, để lộ ra một bàn tay lành lặn, chỉ còn một đoạn sẹo kéo dài như là minh chứng duy nhất là nó đã vừa b·ị c·hém làm đôi.
Đánh một trận kinh khủng nãy giờ mới gây được cho đối phương một thương thế khả quan như vậy, nay bao công lao đã lại đổ biển trong nháy mắt, này đã là một cú sốc tinh thần không hề nhẹ.
Bất quá dường như hắc vụ nhân vẫn còn thấy kích thích bọn hắn như thế là chưa đủ, còn uốn éo tay trái vặn vẹo ngón tay mấy lần tỏ rõ khiêu khích, sau cùng hình như còn làm cả động tác ngoáy mũi, khiến cho ngay cả người có tâm lý tốt như Nguyễn trung úy tí thì cũng không nhịn được mà chửi ầm lên, còn như vị Trung Úy cầm đao kia thì lúc này đã bắt đầu thăm hỏi tổ tông mười tám đời của hắn.
Lại nói ở một phía khác, Lý thượng úy sau khi nói chuyện với Lê Thanh Vũ cũng đã lập tức xuất phát, một người một thương băng qua cả khu rừng, nhưng dù sao thì hắn cũng đã chậm trễ một thời gian ngắn, lại còn vừa phải cố gắng giữ gìn thể lực nên giờ này cũng mới tới nơi.
Đi theo các ký hiệu để lại, Lý thượng úy cuối cùng cũng đã đến được nơi phát sinh chiến đấu, nhận thấy xung quanh có nhiều binh sĩ nằm la liệt lại không còn nghe được bất kỳ thanh âm nào liền lập tức vận khí cẩn thận đề phòng tình huống đột xuất.
“M* ch* t*** s* b* ***** ” Một đoạn chửi tục cực kỳ không phù hợp thiếu nhi lúc này đột nhiên vang vọng đến từ một nơi lân cận, Lý thượng úy lập tức xoay đầu thương sang hướng đấy, chỉ là trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Lại bước thêm một đoạn, hắn đã thấy được bốn vị Trung Úy mà mình quen biết, lúc này đang đứng cảnh giới bốn hướng mà nhìn hắc vụ nhân ở giữa, người lúc này hình như đang giơ tay lên... ngoái mũi?
Nguyễn trung úy nhìn thấy hắn lập tức liền hô lên:
“Lý thượng úy ngài cẩn thận, tên Yêu Quái này có độc! Mà còn là kịch độc!”
“Mau lấy Giải Độc Đan, à nhầm lấy muối ra cho hắn biết tay!”
Lý thượng úy: “???”
Ps: Lần sau viết đủ lời chửi ra thì có sao không nhể?