Quyển 1 Chương 40: Đối chiến cùng chiến thuật (phần hai mươi lăm)
Toàn thân thủ kình, khí xuất đan điền, kiếm dẫn Chân Khí, vị Trung Úy này đạp người lên đâm một kiếm về phía trước, kiếm thế lăng lệ vô cùng.
Hắc vụ nhân đối mặt một kiếm này cũng không dám khinh thường, nghiêng người sang một bên né được đòn này, tay trái cũng tiện thể cầm một thanh trường thường lên tiến hành công kích, góc độ xảo quyệt vô cùng.
Vị Trung Úy này thấy vậy liền lập tức rút chân sang một bên, thu kiếm về thủ thế, vừa hay đỡ được đòn này trong gang tấc.
Mũi thương đâm mạnh vào thân kiếm, phá nát Chân Khí vốn đang bao bọc lấy nó, dư lực truyền về chấn động hố khẩu làm vị Trung Úy này cảm thấy vô cùng đau đớn, bất quá Chân Khí vẫn bám kiếm không tản mát ra ngoài.
Nhìn thấy vậy, hắc vụ nhân mở miệng, ngữ khí mang theo mấy phần kinh ngạc:
“Chân Khí thật là tinh thuần! Cũng không tệ, cũng không tệ...”
Nghe được mấy lời khen từ “Yêu Quái” mặt vị Trung úy này vẫn không hiển lộ bất kỳ xúc cảm nào, mặc cho cơn đau vẫn tiếp tục duy trì thế cuộc giữa hai bên. Nhưng từ lực lượng cùng Chân Khí chênh lệch giữa hai bên thì hắn đương nhiên cũng biết rằng, nếu không có ngoại lực hỗ trợ chậm thì nửa nén hương nhanh thì một phút hắn chắc chắn sẽ b·ị đ·ánh cho vô lực hoàn thủ, chỉ cần Yêu Quái trước mặt vẫn giữ được trạng thái như này, mà trông chờ vào các binh sĩ còn lại xung quanh có lẽ cũng không phải là một ý kiến hay....
May cho hắn thay, hắn đúng là có cứu viện! Chưa đầy mấy giây sau thì đã có hai vị Trung Úy khác kịp thời tiến đến, nhìn thấy tình cảnh liền lập tức lao lên giúp đỡ, ngay lập tức khiến cho áp lực của vị Trung Úy này giảm mạnh.
Ba vị Trung Úy này vốn đều là từ đạo quân do Pháp Sư mang tới, thế nên phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, nhất thời còn đánh được có qua có lại với hắc vụ nhân, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Bọn họ trên người đều đã có mấy đạo v·ết t·hương, tuy nhẹ và không ảnh hưởng đến chiến lực nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng gây ra cho hắc vụ nhân bất cứ thương tổn thực chất nào.
Hai bên đánh nhau cũng thay đổi chiến trường liên tục, không ngừng di chuyển từ mặt đất đến trên cây, binh sĩ xung quanh mặc dù vẫn còn nhưng cũng không ai dám xông lên hỗ trợ, tuy một phần đúng là không tìm thấy chỗ để ra tay nhưng phần nhiều là do tất cả đều đã bị suy yếu rất nhiều rồi, giờ còn chưa ngất kỳ thực đã được coi như tinh nhuệ.
Thế cuộc lần này đã rơi vào giằng co, võ giả một khi đã sinh ra Chân Khí kỳ thực thân thể đều đã trải qua một lần lột xác, thể lực cùng sức lực cũng tăng vọt lên rất nhiều, trận chiến này có lẽ sẽ còn có thể kéo dài rất lâu.
Này kỳ thực cũng là lý do mà hắc vụ nhân có thể đối phó được một Tiểu Úy rất nhẹ nhàng, dù đúng một phần cũng là do bọn họ bị suy yếu, nhưng đối phó với Trung Úy lại phải tốn sức hơn hẳn, bởi vì về căn bản bọn hắn vẫn là thuộc về cùng một Đại Cảnh Giới.
Một khi chưa đạt đến Cương Kình, cũng là yêu cầu trung bình để trở thành một vị Tướng Quân hàm Trung Tướng, Chân Khí hóa cương mà thân thể cũng tiến hành lần lột xác thứ hai, thì dù tu vi giữa hai bên có tách biệt rất lớn, một cái là sơ kỳ một cái là đỉnh phong, hắc vụ nhân cũng không thể g·iết c·hết bọn họ dễ dàng được.
Đương nhiên, hắc vụ nhân cũng không phải là Chân Khí đỉnh phong bình thường, mà hắn đã là nửa bước Cương Khí, thực lực về căn bản cũng không hẳn là cùng một cấp độ, chỉ là trong lòng hắn vẫn đang có một chút tính toán khác nên kỳ thực vẫn chưa hề đụng đến sát chiêu.
Ngoài ra, mặc dù một đánh ba vẫn có hơi chút chật vật nhưng mà hắc bào nhân vẫn hơi chút chiếm thượng phong, điều này chỉ thay đổi khi mà vị Trung Úy thứ tư, cũng là Nguyễn trung úy đến nơi.
Nhìn ra khốn cảnh, bất quá Nguyễn trung úy cũng chưa có hấp tấp nhảy vào chiến đấu, hắn cũng biết là ba người bọn họ cũng sẽ chưa thể bị g·iết được trong thời gian ngắn.
Ngược lại, thứ đầu tiên mà hắn chú ý lại là các binh sĩ đang nằm la liệt cùng các v·ết m·áu ở khắp mọi nơi xung quanh, đa số đều đ·ã c·hết hoặc là đã ngất đi, chỉ có một bộ phận nhỏ vẫn còn tỉnh táo nhưng có lẽ cũng không còn lâu nữa.
Nhíu mày, Nguyễn trung úy cũng có chút nghi ngờ. Trên lý thuyết mà nói thì dù là hắc vụ nhân có mạnh đến đâu thì cũng không thể đả bại hơn trăm kỵ binh được, mặc cho có nắm giữ được địa lợi. Mà coi như nhờ may mắn hắn làm được thì hắn chắc chắn cũng sẽ không còn dư lực để tiếp tục đối đầu với ba vị Trung Úy khác như vậy.
Nên nhớ đây là kỵ binh tinh nhuệ, phần lớn đều đến từ trung ương chỉ có phần nhỏ là người của trấn Thanh bình, nhưng dù là thế nào cũng đều là loại có thể tay không nhấc trăm cân mà hô hấp không loạn, cũng không phải là thường dân yếu ớt, để g·iết được bọn họ thì vẫn yêu cầu phải tốn một lượng khí lực nhất định, chỉ là cầm đao chém đầu người thôi thì cũng đã đủ mệt rồi.
Đương nhiên cũng không phải là không thể tồn tại một người có được vũ lực như thế, nhưng cũng chắc chắn là sẽ thậm chí còn phải mạnh hơn cả Pháp Sư, đạt đến cấp bậc Trung Tướng mới có thể làm được, mà kẻ này nhìn qua có lẽ không phải là như vậy.
Nếu vấn đề đã không nằm trên người đối phương, vậy có lẽ nó nằm trên người chính mình, đây là một trong các đạo lý mà Nguyên trung úy hiểu được khi ở trong quân doanh lâu năm.
Tiến tới gần một binh sĩ vẫn còn tỉnh táo, người này lập tức nhận ra hắn:
“A.... Nguyễn tru- trung úy đấy à. Tô – tốt quá ngài đã ở đây rồi, mau mau... trợ giúp bọn họ di- diệt Yêu đi, có ngài ở đấy chú - chúng ta ... chắc chắn sẽ thành công...”
Hắn định thi hành quân lễ với Nguyễn trung úy, nhưng thân thể có lẽ đã không còn đủ sức làm điều đó, loay hoay giống như sắp đổ gục xuống sang một bên.
Nhận thấy trạng thái tinh thần của người này cũng đã không còn tỉnh táo giống như những binh sĩ khác bên cạnh, Nguyễn trung úy vội giữ chặt bả vai người này, hỏi nhanh:
“Ngươi cảm thấy trong người như nào?”
“Nóng... Mệt... Đa – đau... Mỏi... Muốn ngủ...” Binh sĩ này lần này lại đáp lại bằng một giọng lờ đờ, sau đó đầu cũng nghiêng sang một bên mà ngất đi.
Thả binh sĩ này xuống bên cạnh gốc cây, Nguyễn trung úy chạm nhẹ vào cổ người này dụng Chân Khí quan thể nội, lại nhìn kỹ lại chiến trường đã và đang diễn ra xung quanh, hắn cũng đã đại khái hiểu được điều gì đang diễn ra.
Móc từ trong ngực áo ra một viên đan dược nho nhỏ màu xanh nhạt, một nét đau lòng lướt qua nhanh trên mặt, Nguyễn trung úy ăn vội vào, ngay sau đó lập tức rút kiếm nhảy tới tham gia chiến đấu, miệng vẫn không quên hô:
“Cẩn thận, Yêu Quái này có độc, độc tính cực kỳ quỷ dị!”
Có thêm được Nguyễn trung úy gia nhập, cán cân chiến đấu giữa song phương cũng bắt đầu nghiêng về bên còn lại. Mặc cho Nguyễn trung úy cũng chưa từng phối hợp với ba vị Trung Úy kia nhưng về bản chất đều là cấp Úy của q·uân đ·ội Hải Minh quốc, kiếm pháp căn bản của quân doanh vẫn có mức độ tương thích nhất định, khiến cho hắc vụ nhân lần này đã bị áp chế toàn diện.
Được Nguyễn trung úy trợ giúp cùng cảnh cáo, ba vị Trung Úy còn lại mỗi người cũng lựa một thời gian riêng để phục dụng Giải Độc Đan, trong lúc đấy ba người còn lại sẽ cố gắng ngăn cản hắc vụ nhân t·ấn c·ông. Chiến thuật này không cần phải bàn trước, chỉ cần một ánh mắt thôi là đủ hiểu được.
Kỳ thực ngoại trừ vị Trung Úy đầu tiên do vội cứu người cùng giữ chân Yêu Quái mà lao nhanh vào chiến đấu nên không kịp để ý chiến trường xung quanh, cả hai người còn lại đều đã nhận ra là Yêu Quái này có sở hữu độc tính, nhưng do đang vội hỗ trợ cùng có phần ỷ lại vào Chân Khí của bản thân nên cũng không lấy Giải Độc Đan ra ăn vào.
Hơn nữa, giá thành của Giải Độc Đan cấp Úy cũng không hề thấp, cả đời trong doanh như Nguyễn trung úy đến nay cũng chỉ tích được có 3 viên, ba người còn lại tuy là sĩ quan từ trung ương nên có mức đãi ngộ cao hơn nhưng bù lại lại trẻ hơn rất nhiều nên thành ra mỗi người cũng chỉ có được 4 viên, mỗi viên đều vô cùng quý giá không nỡ phục dụng.
Giờ nghe được Nguyễn trung úy cảnh báo, tuy rằng chiến đấu nãy giờ vẫn chưa có biểu hiện gì nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ngàn vàng cũng khó mua được tính mạng, thế nên phục dụng đan được đã trở thành khâu ưu tiên.
Sau khi cả ba người đều đã phục dụng xong đan dược, chiến đấu cũng lập tức trở nên ác liệt. Song kiếm áp chặn hai bên, ở giữa đao thương tung hoành, Chân Khí xẻ rõ ngang dọc, áp lực đè lên hắc vụ nhân cũng nặng gấp mấy lần trong nháy mắt.
Nhận thấy thanh trường thương mình đang sử dụng nãy giờ cũng đã xuất hiện dấu hiệu bị hỏng, mũi thương đã không còn sắc bén, hắc vụ nhân cũng chẳng quyến luyến gì, thân lùi hai bước xong liền giẫm mạnh chân trở tay ném một đường về phía trước, kình khí trên thân thương chấn động cả không khí, giống như đạn vừa ra khỏi nòng, đây đã là một đòn toàn lực.
Đối mặt một chiêu thương lăng lệ như có thể xuyên sơn thấu hải này, bất giác trong lòng cả bốn người đều nảy sinh ý định né tránh, nhưng như thế sẽ bỏ lỡ cơ hội hiếm có ngàn năm có một khi hắc vụ nhân đang không có bất kỳ một v·ũ k·hí nào trong tay, nếu t·ấn c·ông thì tốc độ lại không đủ nhanh để vừa né vừa thi triển công kích, này quả là một lựa chọn nan giải.
Nhưng dù sao cũng đều là sĩ quan thân kinh bách chiến, cả bốn người không ai bảo ai lập tức làm ra lựa chọn tối ưu.
Chỉ thấy vị Trung Úy cầm đại đao lấy tốc độ nhanh nhất của bản thân lao lên đối đầu với trường thương, đao trong tay lật ra mặt, tay trái áp đằng sau, toàn thân vận khí hộ thể không giữ lại chút nào định dùng mặt đao chặn lại mũi thương.
Trong không đầy một nháy mắt, ngay khi nhận thức về v·a c·hạm vừa truyền lên được não hải, hắn đã cảm thấy một luồng kình khí thông qua thân đao hung hăng đánh thẳng vào người hắn, cho dù muốn dùng xảo kình truyền lực xuống mặt đất cũng chẳng kịp chỉ có thể lĩnh đủ, cả người cũng b·ị đ·ánh lùi về sau cả trượng.
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn cố lấy chân sau làm trụ vận kình truyền lực lên các ngón tay trái cố ép cỗ kình khí này xuống không để nó đảo hướng lên trên.
Nơi mũi thương cùng mặt đao tiếp xúc sinh ra chấn động vặn vẹo không khí xung quanh tới mức có thể thấy được bằng mắt thường, này là do kình khí v·a c·hạm sản sinh, thậm chí còn tác động đến cả Nguyễn trung úy cùng vị Trung Úy dùng kiếm còn lại đang đứng ở hai bên.
Do đa phần lực lượng đều đã bị vị Trung Úy cầm đao lĩnh đủ, thứ lực lượng lan tỏa này chỉ còn có thể coi như dư chấn, đều bị hai người dùng kiếm khí nhẹ nhàng hóa giải, xong còn mượn lựa đạp đất sang hai bên lấy đó làm tựa tiến hành công kích từ hai phía trái phải đối với hắc vụ nhân.
Nhưng bọn họ cũng không phải nhanh nhất, ngay khi Trung Úy cầm đao vừa đỡ được một chiêu thương kia thì vị Trung Úy còn lại cũng đã hai bước đạp đất lao mình thẳng lên không trung một trượng hơn tiến hành công kích từ trên cao, này cũng là lý do mà kình lực từ thương phải luôn giữ hướng về phía dưới không thể để ảnh hưởng đến người này.
“Thương Thử Thìn Uy!”
“Phiên Lãng Đệ Tứ Thức!’
“Phạt Vũ Kiếm Chiêu!”
Thương uy như giao long về biển, kiếm khí tựa biện trời giải đất, ba luồng công kích toàn lực đánh tới từ ba phương hướng hóa thành thế gọng kìm làm cho hắc vụ nhân không chỗ để trốn, chỉ có thể gắng gượng mà đỡ lấy.
Tận dụng lúc hắc vụ nhân lực cũ đã tận lực mới chưa sinh, một lần hợp kích này nếu thành công hoàn toàn có thể làm kẻ này trọng thương, thậm chí còn có một tia cơ hội diệt sát ngay tại chỗ.
Hắc vụ nhân lại không thể lùi về sau hay làm ra hành động phản kích, dù là có tạm hạn chế được thương tổn của lần t·ấn c·ông này bằng Chân Khí để hồi lực thì sau đó đối diện hắn sẽ lại là liên hoàn hợp công của ba người, Chân Khí hao tổn sẽ được tính theo cấp số nhân, đến lúc cạn kiệt sẽ là tử kỳ của hắn.
Kế hoạch đột phát vốn cực kỳ hoàn mỹ, nào ngờ hành động kế tiếp của hắc vụ nhân lại nằm ngoài dự đoán của tất cả bọn họ.
Gặp nguy bất loạn, tiết tấu hô hấp của hắc vụ nhân không hề có dù chỉ là một chút biến chuyển. Tuy thân thể đã tạm không có dư lực quá nhiều để phát kình, hắn vẫn nghiêng người tiến một bước sang bên trái, đồng thời giơ tay trái lên, cũng không hề vận một chút Chân Khí nào.
Chân Khí tuy bị hắc vụ cản lại mấy phần nhưng lưỡi kiếm của Nguyễn trung úy đang t·ấn c·ông thì không, cứ thế mà xuyên qua làn hắc vụ cắt ngang qua lòng bàn tay của hắn rồi đi tiếp, chỉ đến tận khi chém vào được đến khuỷu tay mới tạm dừng lại, cũng không phải là không thể cắt sâu hơn mà lúc này thế đứng của hắc vụ nhân quả là có chút vi diệu.
Bằng việc tiến một bước sang trái này với tốc độ nhanh như thiểm điện, hắn đã tạm thời rời khỏi phạm vi t·ấn c·ông của vị Trung Úy cầm kiếm bên phải kia đồng thời sớm tiến nhập vào phạm vi công kích của Nguyễn trung úy khiến cho hắn chạm trán với công kích này sớm hơn so với vị Trung Úy dùng thương.
Cùng một lúc nâng lên tay phải của mình, hắn dùng nó ghì lên tay trái của Nguyễn trung úy rồi dùng chút kình lực ít ỏi vừa mới khôi phục được xoay eo sang trái chuyển hướng kình lực của Nguyễn trung úy.
Công kích của Nguyễn trung úy vốn là tới từ bên trái của hắc vụ nhân tức là bên phải của hắn, nên bản thân hắn phải tập trung kình lực chém ngang theo chiều từ phải sang trái, mà để vận chuyển được kình lực một cách tốt nhất thì Nguyễn trung úy cũng sẽ phải lấy thân làm trục chính để phần thân trái từ vai đến tay của mình lùi về sau để truyền kình lực sang bên phải, chính vì vậy nên dù hắc vụ nhân gần như không vận lực lên tay phải thì Nguyễn trung úy cũng không thể phản đòn được.
Lấy chân trái làm trụ, hắc vụ nhân lại bước nhanh chân phải về phía trước càng hoàn thiện thêm vòng tròn kình lực, thoáng cái đã có chút hoán đổi vị trí đứng của hai người.
Đối diện với một đòn mượn lực vi diệu đến mức khó tin này của hắc vụ nhân, Nguyễn trung úy dù cho có kinh nghiệm phong phú cũng tạm không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn vào một mảng khói đen trước mặt vốn là phần đầu của hắc vụ nhân, mà cảm thụ hướng t·ấn c·ông của mình bị lệch một đoạn.
Như vận âm dương chuyển thái cực, lúc mà trường kiếm của vị Trung Úy kia đánh tới thì thứ mà hắn đánh trung lại không phải là hắc vụ nhân mà là lưỡi kiếm mặt còn lại của Nguyễn trung úy, xung kình sinh ra cũng đẩy thanh kiếm này tiến nhanh thêm một đoạn có chút vượt qua đường lực của vòng tròn tạm thời, khiến nó tiến sâu hơn một chút vào bắp vai của hắc vụ nhân.
Nhưng điều này cũng vô hình chung lại sinh ra một cỗ tân lực đẩy hắc vụ nhân về phía sau, hơi thả lòng thân cùng đạp nhẹ mũi chân, hắc vụ nhân mượn lực này lùi nửa bước về đằng sau, đầu cũng hơi ngửa ra vừa lúc tránh được phạm vi kình khí khuếch tán của vị Trung Úy cầm thương trên không trung.
Đánh đổi một tay, hắn đã thoát khỏi tình huống nguy khốn, đồng thời tiết kiệm tối đa lực cùng Chân Khí có thể, lại còn ở trong vị trí t·ấn c·ông tuyệt hảo, mà đối thủ cũng rơi vào tình trạng tạm thời kiệt lực giống hệt như mình vừa xong.
Hai khắc đã qua, lực mới đã sinh, kình khí cũng đã lại có thể vận chuyển như bình thường, bên dưới lớp hắc vụ này là một nụ cười.
Ps: Nếu ai không hiểu lắm đoạn chuyển hướng lực của Nguyễn trung úy bởi hắc vụ nhân thì cứ tưởng tượng hình Hyperbol lồng với phương hướng tiến của hắc vụ nhân là trục y là sẽ có cảm nhận trực quan ngay.