Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 37: Quân tâm khảo pháo công (phần hai mươi hai)




Quyển 1 Chương 37: Quân tâm khảo pháo công (phần hai mươi hai)

Nhìn thấy lão Pháp Sư không nói gì, Lê Thanh Vũ đưa một tay lên vuốt cằm, ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu:

“Thôi được rồi, cứ cho là ngài đúng đi. Vừa nãy ngài có nói là trong lúc đấy ta tập kích ngài để cho đồng bọn tiến hành c·ướp ngục phải không? Vậy câu hỏi được đặt ra ở đây chính là, trong suốt thời gian này ta đều đi cùng mọi người, quãng thời gian duy nhất có tách ra chính là lúc ta đi về trướng của mình để nghỉ ngơi, mà nó kéo dài đến bây giờ cũng chẳng được một canh giờ, thử hỏi coi như khi đấy ta tiến hành liên lạc thì có còn kịp không?”

“Coi như có người cùng phe với ta, binh sĩ ngài mang đến thì ta không nói, binh sĩ của trấn Thanh Bình đều giữ nguyên cương vị phòng thủ, thiếu một người là biết ngay, hay chẳng lẽ ngài muốn ám chỉ là trấn của bọn ta bao che cho Yêu Quái?”

Câu hỏi này được đưa ra xong cũng có rất nhiều người hưởng ứng, nhiều nhất là quân sĩ của trấn Thanh Bình, một số dần nhìn về phía Pháp Sư với một thái độ thù địch, quân của Pháp Sư tuy rằng không tỏ rõ thái độ gì nhưng cũng có thể cảm thấy là nhiều người cũng ngầm lắc đầu.

Pháp Sư nghe xong liền hơi trầm ngâm đôi chút, sau đó đáp bằng giọng khàn khàn của mình:

“Sai, trong quãng thời gian này ngươi có đi gặp một người không thuộc quân doanh vào lúc trước buổi yến tiệc một thời gian ngắn.”

Lê Thanh Vũ nghe vậy xong liền hơi làm ra biểu lộ sửng sốt:

“Ý ngài là Vân thúc, vị thúc thúc giúp đỡ ta ở thôn? Không lẽ ý ngài ám chỉ là vị thúc thúc này, cả đời là tiều phu, kỳ thực lại là một bậc cao thủ tuyệt thế có thể lẻn được vào trong ngục giam hai chục người, ra tay tàn sát mấy người, c·ướp đi Yêu Nữ xong đó phá ngục bỏ chạy?”

“Hơi quá lắm rồi nha Pháp Sư, ta tưởng ngài chỉ nhằm vào ta cũng đã đành hóa ra ngài còn định mở rộng đối tượng sang cả những người dân vô tội, những người mà chúng ta phải bảo vệ, những người là gia đình của chúng ta? Ta biết là để làm Pháp Sư thì không những Tinh Thần lực của ngài phải đủ mạnh cùng trí tưởng tượng cũng phải dồi dào để có thể vẽ được phù lục nhưng hình như ngài mạnh hơn nhiều so với đồng giai ha?”

Lời khen ngợi nhưng lại đi kèm với sát thương chí mạng, Lê Thanh Vũ một đòn này đã đánh đúng nỗi lo sợ trong thâm tâm của đại đa số binh sĩ ở đây, chính là người nhà. Giờ phút này, ngay cả binh sĩ do Pháp Sư mang đến cũng đã nhìn về phía Pháp Sư với một ánh mắt không rõ. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ với Lê Thanh Vũ, vì vậy hắn bắt đầu bồi tiếp, cũng không cho Pháp Sư cơ hội chống trả:

“Lại quay lại với chủ đề chính vậy. Pháp Sư ngài có nói là kẻ chiến đấu với ngài có toàn thân bốc lên hắc vụ, này vốn là một trong các tiêu chí của Yêu Ma, điều này mọi người ắt hẳn cũng biết, cuối cùng là kẻ này đã sử dụng Chân Khí, đúng không? Nhưng vấn đề chính là, làm sao ngài biết rõ đấy là Chân Khí?”

Lời này của Lê Thanh Vũ lại khiến cho mọi người giật mình, Pháp Sư nghe xong liền trầm giọng xuống:

“Ha ha? Lời nghi vấn này của ngươi thật sự là khó hiểu đấy Lê trung úy? Chẳng lẽ ngươi cho là ta không có khả năng phân biệt đâu là Chân Khí sao? Hay chẳng lẽ ngươi cho là lời của trưởng lão của Xã Tắc Học Cung cũng không đủ vị thế để làm chứng?”

Lão kỳ thực vốn muốn kết thúc ngay từ khi Lê Thanh Vũ nhắc đến việc tại sao hắn lại ở đây, tuy không nhận sai nhưng cũng không nói gì chỉ cần có người làm bậc thang hạ xuống, nhưng kẻ này thậm chí lại vẫn còn tiếp tục câu chuyện, thậm chí còn dựa thế tiến hành phản kích lại hắn, nếu đã vậy thì giờ lão cũng sẽ không ngần ngại mà dứt điểm bằng thế lớn hơn, cũng là phương án tốt nhất theo như lão nghĩ.

Nghe được Pháp Sư nhắc đến Xã Tắc Học Cung, Lê Thanh Vũ lại làm ra biểu lộ ngạc nhiên, hắn đáp với một ngữ điệu đơn giản, lại tỏ ra mấy phần oan ức:

“Vấn đề hạch tâm ở đây kỳ thực lại là ngài thưa Pháp Sư, làm sao để ta có thể tin được một kẻ mà ngay từ ban đầu cũng không nhận ra đối phương sở hữu Yêu Khí lại có thể chắc chắn rằng kẻ này về sau đã sử dụng Chân Khí? Điều này chỉ có thể nói là theo như ý ngài thì kẻ này có khả năng ngụy trang Chân Khí thành Yêu Khí cùng ngược lại, nhưng đầu tiên ngài không đi nghi ngờ là Yêu Quái mà lại nghi ngờ ta?”

“Chúng ta ai cũng biết, lúc này nạn Yêu Họa đang nổi lên khắp nơi, Yêu Quái hoành hành tứ ngược khắp cả cửu Quận, nhiều nơi rơi vào cảnh nhà cửa tan nát, dân chúng lầm than. Chúng ta, quân lính, cầm trong tay thương giáo là vì thủ hộ người dân, thế mà đến lúc có việc lại là những người đầu tiên bị nghi ngờ sao? Thế đạo này xem như vậy có được hay không?”

“Không, không phải...” Cảm nhận được những ánh mắt khác thường nhìn mình từ bên dưới, Pháp Sư tuy rằng với nhiều năm kinh nghiệm trong hoàng cung cùng học cung kỳ thực cũng đã quen với việc phải đấu khẩu như này, nhưng chiến thuật của Lê Thanh Vũ lại thanh đổi xoành xoạch quá nhanh chóng, mấu chốt là cực kỳ đúng thời cơ.

Mấy lời vừa rồi của Lê Thanh Vũ kỳ thực cũng khá là gượng ép, nhưng nếu không suy ngẫm cẩn thận thì lại khá là có lý, đặc biệt là sau khi kẻ này nêu lên vấn đề chung của binh sĩ. Đấy không phải là mượn thế, mà là mượn thái độ, kẻ này đã thành công tạo nên một hiệu ứng tâm lý mặt trái của các binh sĩ đối với Pháp Sư, lại thêm kỳ thực học vấn của binh sĩ phổ thông cũng không quá cao dù là xuất từ trung ương cũng như vậy, khiến cho giờ Pháp Sư đã bắt đầu cảm giác được cục diện thoát ly tầm kiểm soát của bản thân.

Hiểm nguy thực sự ở việc đấu khẩu kỳ thực không nằm ở trong trò chơi câu chữ hay ngôn từ đao to búa lớn như nhiều người vẫn tưởng, hay là nằm ở vị thế của người nói, mà chính là ý vị trong câu. Chính là cái ý này có thể công kích được đối thủ, có thể mượn được thế, có thể liên hệ giữa các sự vật, có thể gây nên đồng cảm, cũng có thể liên hợp tất cả các loại lực lượng cần thiết, để khi cần, kiến có thể vật c·hết cả voi.

Đương nhiên, cái này cũng phụ thuộc rất nhiều vào người nói cùng lĩnh ngộ tinh túy trong cả việc dẫn dụ đối phương, giống như điều khiển tiết tấu để ý có thể xuất hiện đúng lúc cùng kịp thời, và cũng yêu cầu trình độ ngôn từ nhất định, dù sao ngôn từ chính là vỏ kiếm của ý vị.

Chiêu trò mượn thế quen dùng của Pháp Sư do nhận nhầm đối sách đã đánh mất đi tác dụng, cũng không bị đối phương phản kích mà đã bị ngó lơ không để ý tới, chứng tỏ bẫy lưới của kẻ này không chỉ có vậy.

Cắt ngang lời của Pháp Sư, Lê Thanh Vũ lại bắt đầu nói tiếp, giọng điệu thậm chí còn có mấy phần bi ý:

“Ta đoán là tiếp theo đó thì ngài sẽ bắt đầu ra lệnh khám người của ta để chứng thực cho những nghi ngờ của ngài, và một số chứng cớ nào đấy không biết từ đâu cũng sẽ đột nhiên xuất hiện trong túi áo của t-“

“Lê trung úy!” Nghe đến đây, Pháp Sư giọng điệu đã trở nên giận dữ tột độ, lão làm sao không hiểu được ý vị mà Lê Thanh Vũ ám chỉ cùng ảnh hưởng của nó, nhất thời uy áp trên thân tăng lên mấy phần, hàm ý tràn đầy đe dọa.



Nhưng để nói thật ra đây kỳ thực cũng nằm trong tính toán của lão từ lúc đầu, vốn cũng là định tìm cơ hội giống như Lê Thanh Vũ nói để khám người của hắn, lúc đấy thì coi như lão không để lại một số “bằng chứng” thì cũng sẽ để lại một chút thủ đoạn, nhưng một khi kẻ này nói như vậy thì cơ hội để làm việc này cũng đã gần như hoàn toàn bằng không.

Lý thượng úy thấy tràng cảnh hiện tại liền đã cảm thấy hốt hoảng tột cùng, hắn hiểu là Lê Thanh Vũ đến giờ phút này đã hoàn toàn đắc tội Pháp Sư trước mặt, điều này cũng sẽ gây ảnh hưởng xấu đến người Trung Úy này trong mắt của các binh sĩ cấp dưới, đang định nói lại không biết nên nói gì.

Nhìn thấy Lý thượng úy lo lắng cho mình như vậy, Lê Thanh Vũ cảm thấy ấm áp trong lòng, lại cảm thấy hơi có lỗi nhưng dù sao ý hắn vốn đã quyết, bèn đưa ra một ánh mắt trấn an, sau đó lại tiến thêm một bước nữa, chỉ còn cách Pháp Sư hơn nửa trượng.

Đối mặt trực diện với uy áp kinh khủng trên người Pháp Sư lúc này, Lê Thanh Vũ kỳ thực có thể vận dụng Chân Khí trong người chống lại, nhưng hắn lại không làm, mà chỉ sử dụng ý chí chống trả, lại vẫn giữ nguyên được vẻ phong khinh vân đạm.

Trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi, hắn lại mở miệng:

“Rồi sao? Không lẽ ngài định mượn dùng lý do vu cáo thượng cấp hoặc sử dụng tầm ảnh hưởng của mình đe dọa khiến cho ta không thể thăng chức được nữa sao? Ngài nghĩ ta sợ sao? Thật nực cười. Quân hàm của một người chiến sĩ kỳ thực không được đo bằng chức hiệu, mà được quyết định bởi người đấy gánh vác bao nhiêu niềm tin cùng hy vọng của bao nhiêu đồng đội, bao nhiêu vết sẹo do bảo vệ người thân yêu, cùng bao nhiêu kẻ thù người đấy đã chém g·iết vì quốc gia.”

“Nếu như ta không thể làm được thêm gì so với bây giờ, thì đấy là những gì mà ta xứng đáng. Nhưng nếu như vì một nguyên do nào khác tỷ như một vị Trưởng Lão của Xã Tắc Học Cung, vậy thì ta xin hỏi, từ khi nào mà Xã Tắc Học Cung lại có quyền quyết định trong q·uân đ·ội, mà ngài từ khi nào dựa vào thân phận Pháp Sư lại có thể quyết định chiến công của binh sĩ trong quân doanh?”

Nói đến đây, trong mắt của Lê Thanh Vũ giống như có lấp lánh hào quang, này cũng là bản chất của tín niệm. Những lời này kỳ thực cũng không phải lời nói dối, nếu không có chuyện này diễn ra thì hắn chắc chắn sẽ lên chiến trường quyết chiến khi Yêu Ma đến, chắc chắn sẽ vì bảo vệ thôn dân mà không màng sinh tử, chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội lại các chiến hữu của mình, này là tín niệm của hắn vào bản thân.

Bất quá, Lê Thanh Vũ cũng không phải chỉ đơn giản là loại ngu trung. Bởi vì trong chữ “Người lính” trước chữ “Lính” lại có chữ “Người”. Đối với Lê Thanh Vũ mà nói, chữ “Người” lại trọng yếu hơn rất nhiều, thế nên cho dù vì Nguyệt Lạc mà hắn phải quay lưng với toàn bộ thiên hạ, thì hắn cũng sẽ làm. Nhưng nếu chỉ vì bản thân, khi mà người trong thiên hạ chưa từng phụ hắn, thì hắn cũng sẽ quyết không phụ thiên hạ. Dù sao, nhân gian này rất đẹp....

Lê Thanh Vũ không biết là, ngay lúc hắn nói những lời này, ở tận sâu bên trong nơi liên kết giữa Nê Hoàn Cung cùng Thức Hải của hắn, cung mệnh thứ nhất đã lại sáng chói lên mạnh mẽ, thậm chí còn hơn cả lúc hắn vượt qua được Tịch Hải, mà cung mệnh thứ hai cũng bắt đầu lập lòe.

Nghe được những lời của vị Lê trung úy này ở trên đài, bên dưới binh sĩ dù có cố kiềm nén thế nào cũng không thể tránh khỏi sôi trào. Trong những năm qua, ba nhà Pháp, Võ, Văn đều luôn được trọng dụng như nhau, bởi cái gì cũng quan trọng.

Nhưng từ khi đương kim hoàng thượng mắc “bệnh” muốn đi tìm thuốc tiên kéo dài tuổi thọ, tuy rằng không trực tiếp nhưng đã bắt đầu tiến vào giai đoạn trọng Pháp khinh Văn Võ, trong đấy quan Văn không nói nhưng kỳ thực khi mà Yêu Họa dấy lên thì chính những quan Võ này lại là khổ nhất, vì bọn họ phải ra chiến trường thủ hộ dân chúng.

Tất nhiên, này cũng không thể nói là đệ tử của Xã Tắc Học Cung không có người nhiệt huyết, thậm chí như Đại Pháp Sư cũng là một ví dụ rất lớn, đã từng vì Minh Thái Tổ đánh đông dẹp bắc, từng vì thiên hạ thương sinh mà nhất nhân độc chiến bách quỷ, nhất phù trấn áp thiên ma, có thể nói là vì phồn hoa nhân thế mà đổ xuống mồ hôi cùng máu.

Nhưng ngay cả Đại Pháp Sư cũng không thể đại biểu được hoàn toàn cho Xã Tắc Học Cung, đặc biệt là trong những năm gần đây chính sách đổi mới của triều đình đã ưu tiên Xã Tắc Học Cung rất nhiều, cũng không ít lần bộc phát mâu thuẫn, nhưng đa phần đều chỉ chìm nghỉm dưới mặt nước.

Bất quá, dải lụa mỏng này hôm nay đã bị Lê Thanh Vũ xuyên phá, mâu thuẫn giữa các giai cấp cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, nhiều binh sĩ của của trấn Thanh Bình nghe vậy liền cũng không che giấu ý tứ bài xích mà nhìn về phía Pháp Sư, mà binh sĩ do Pháp Sư mang đến giờ cũng đang cảnh giác mà liếc nhìn xung quanh, nhưng trên mặt đã lộ rõ vẻ hoang mang.

Nhìn thấy cảnh này, Pháp Sư biết rằng mình đã mất đi hoàn toàn thế, còn Lê Thanh Vũ đại thế đã thành, dù cho không hoàn toàn chưởng khống được nhưng này cũng là thế.

Gầm gừ trong miệng, Pháp Sư nói:

“Nhìn xem ngươi đã làm gì kìa Lê trung úy. Bằng vào những lời buộc tội vô căn cứ của ngươi mà giờ quân tâm đã nhiễu loạn, lại lãng phí của chúng ta biết bao nhiều thời gian để truy bắt Yêu Quái rồi!”

“A, giờ ngài mới nói đến chuyện đấy sao? Ta thấy ngài ban đầu ung dung mà buộc tội ta thế chắc hẳn đã sớm có thủ đoạn truy tung gì đặt lên Yêu Quái rồi nên mới thuận nước đẩy thuyền mà đối đáp, dù sao thì ngài cũng là người khởi xuống mà.”

“Ngươi...” Pháp Sư nghe vậy lại càng tức giận hơn, nhưng giống như vừa nhớ ra điều gì, lão lại mở một nụ cười lạnh giá, trong lòng nghĩ: “Được rồi, này là do ngươi ép ta đấy nhé.”

“Đã ngươi nói như vậy Lê trung úy, chi bằng trả lời câu hỏi cuối của ta. Ngay lúc lửa cháy, khi đấy ngươi đang ở đâu?”

“Lúc đấy, ta đoán là ta vẫn đang ngồi trên giường trong trướng.”

“Thế vậy tại sao ngươi lại không đi hỗ trợ d·ập l·ửa ngay lúc đấy? Với tu vi cảnh giới của ngươi chắc chắn có thể nghe thấy.”

“Với tính cách cùng trách nhiệm giống như ngươi vừa nói xong thì ắt hẳn một khi thấy nhiều người đi c·ứu h·ỏa ngươi chắc chắn cũng đã phải có mặt để chỉ huy, nhưng ngươi lại không xuất hiện. Điều này là không có khả năng... Trừ khi, kỳ thực ngươi lúc đấy không ở trong trướng?”



Lời này của Pháp Sư trong nháy mắt lại đánh tỉnh mọi người, tuy đa số đều tỏ vẻ không còn quan tâm đến Pháp Sư nhưng vẫn có một vài ánh mắt nghi ngờ hướng về phía Lê Thanh Vũ.

“Ngài nói cũng hay nhỉ, chẳng lẽ ngài nghĩ là ta có thể đi ra khỏi trướng mà hai lính canh đứng ngay các đấy mấy trượng không biết được sau?”

“Thế nếu ngươi không đi ra bằng cửa chính mà lại đi bằng cửa phụ? Dù sao ngươi ở đây cũng lâu rồi, xây một cái cửa bí mật hoàn toàn là có thể. Với lại ta đoán là đa số sĩ quan hàm Úy trong trướng đều có cửa bí mật, đừng nói ngươi không có.”

“Ha ha...” Lê Thanh Vũ nghe vậy liền làm ra điệu bộ phì cười: “Được, ta thừa nhận là trong trướng ta có cửa bí mật, này cũng không phải là bí mật quân sự cấp cao gì cả. Mà vừa xong ngài đã hỏi câu cuối lần thứ mấy rồi?”

“Còn về lý do vì sao ta không có mặt ngay lập tức để chỉ huy là vì sau khi ăn xong đi về trướng ta liền cảm thấy một cơn khó chịu nhẹ trong người, gây nên một loại cảm giác mê muội, thế nên cần thời gian đả tọa tĩnh công để loại bỏ. Khi xong thì đã nghe thấy lệnh triệu tập của Lý thượng úy nên mới hớt hải chạy đến đây.”

Pháp Sư nghe vậy lúc này mới cười đắc thắng:

“Thật sao? Đây là lý do thực tế nhất mà ngươi có thể nghĩ ra sao?”

“À, còn thực tế chán so với mấy suy đoán của ngài. Nhưng mà dù sao cái này cũng là thật nên tuy có hoang đường chút thì nó đương nhiên vẫn thực tế hơn rồi.” Lê Thanh Vũ nhún vai, giọng điệu lúc này đã tỏ ra không quan tâm.

Hắn giờ đây đã nắm giữ được quân tâm hoàn toàn, quyền chủ động cũng đã nằm trong lòng bàn tay nên lý do như này đã hoàn toàn là đủ, dù sao Pháp Sư cũng chỉ là nêu lên những điểm khả nghi, lý lẽ lại không có bằng chứng nào đủ thuyết phục.

Thực ra Pháp Sư cũng còn một số cách khác tốt hơn trong quá trình chất vấn này, nhưng đều bị Lê Thanh Vũ dẫn đạo đi vòng hết rồi, thành ra đến cuối cục diện mới có thể trở nên bất lợi cho lão như này.

Vốn chỉ cần lão thêm một số chi tiết không có thực như việc kẻ này biết sử dụng Võ Kỹ của quân doanh, hoặc là công kích mạnh vào một số luận điểm của Lê Thanh Vũ vào giai đoạn khai màn, thậm chí lão cũng có thể sử dụng vũ lực ngay từ trước khi chất vấn, khi đấy thì hắn cũng có cách phản công nhưng cũng sẽ không thuận lợi như này được.

Thấy quân sĩ sau khi nghe được câu trả lời của Lê Thanh Vũ mà cũng không sinh ra bất kỳ phản ứng mới nào, thậm chí còn thì thầm nói có lý, cái gì mà người nào cũng cần nghỉ ngơi, Pháp Sư càng giận trong lòng mà lại không có chỗ phát tiết.

Lão dù như nào cũng là Pháp Sư quyền cao chức trọng, tuy rằng nhìn thấy các binh sĩ như vậy cũng không có để nộ khí làm cho choáng váng đầu óc, nhưng từ trên tâm lý đã bắt đầu sinh ra cảm giác bài xích đối với quân sĩ bao gồm cả binh lính mà hắn mang đến, trong lòng cũng xuất hiện những tư tưởng nhỏ lẻ cùng cảm quan nhất thời về thực lực cá nhân.

Thật tình không biết, ngay cả mấy cái cảm giác này của lão kỳ thực cũng là thứ mà Lê Thanh Vũ muốn thấy, mà hắn đã đạt được. Đương nhiên những cái suy nghĩ nhỏ bé này thường thì cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì, cho lão một thời gian là sẽ khôi phục trạng thái tư duy cố hữu, nhưng trong những khoảnh khắc quyết định thì lại sẽ đóng một vai trò không nhỏ.

Không còn bận tâm về quân tâm ở chỗ nào, Pháp Sư cũng thu hồi thái độ sừng sỏ, giọng điệu cũng không còn giận dữ nữa mà là giống hệt như lúc mới đến đây, nhàn nhạt từ xa kỵ người vạn dặm, buông lời mỉa mai:

“Hừm, Lê trung úy, một Võ giả đã ngưng tụ ra được Chân Khí ăn có một bữa tiệc nhẹ mà đã phải đả tọa tĩnh công sao? Hay là lại có bí mật gì ẩn trong này?”

Nghe được câu hỏi của Pháp Sư, cảm nhận nhẹ trạng thái cảm xúc của lão giả trước mặt so sánh với vừa rồi, Lê Thanh Vũ hơi mỉm cười trong lòng, mặt ngoài cũng cười nhẹ đáp:

“Chà Pháp Sư, ta tưởng là ngài cũng biết, Võ Đạo tiến bộ từ từ như xây một tòa tháp cao, làm gì cũng không được vội. Trong quá trình đó thì mỗi một bước trong mỗi quá trình đều rất quan trọng, từ việc cường gân kiện cơ, bồi da đắp thịt, rèn cốt luyện tủy, ngưng huyết tụ khí, ngoài từ các giác quan cơ bản, trong từ lục phủ ngũ tạng, đều không thể khinh thường, đều phải cẩn thận mà đắp lên từng viên gạch một. Chỉ có khi đấy thì tháp mới có thể đứng được lâu, trụ được chắc, về sau lại không dễ bị phá đổ mà cũng có thể xây lên càng cao.”

“Đến khi ngưng tụ được Chân Khí rồi, càng phải làm thanh bạch được Chân Khí, tinh luyện cái Khí này trở thành cái Khí ban đầu của con người. Hậu nguyên vu thiên bản tồn trọc, tiên nguyên vu thiên thị phác thanh, nhục thể phàm thai gánh nguyên khí, võ đạo cơ đồ chú tại hành. Không thể chỉ vì đã ngưng tụ Chân Khí mà quên đi cái gốc là thân thể, mà càng phải hiểu rõ được căn nguyên của nó.”

“Tuy chỉ là một cảm giác khó chịu nhỏ nhưng cũng có thể phản ánh cho nhiều việc, tỷ như luyện công có gì đó sai sót, chỗ nào không đầy đủ dẫn đến mất cân bằng, hoặc cũng có thể là ám thương do chiến đấu hoặc rèn luyện khiến cơ thể không thích ứng được với loại đồ ăn này, hoặc chỉ đơn giản là.... Mịa tên nào cho nhiều ớt vào trong bát của ta quá vậy? Ta đã không giỏi ăn cay rồi mà còn....”

Câu trả lời có phần còn mang tính hài hước cộng với âm điệu truyền cảm của Lê Thanh Vũ trong nháy mắt đã làm cả doanh trại chính rộn rã tiếng cười, trong nháy mắt cũng đã quét sạch đi toàn bộ cảm xúc tiêu cực của mọi người trước đó, thậm chí ngay cả uy áp của Pháp Sư cũng đã bị nhiều người không còn để ý.

Các binh sĩ nghe được những lời này của hắn đều tuy không nói là thể hồ quán đỉnh thực lực đại trướng, nhưng mà cũng đã rõ ràng được con đường tương lai, này đã là được lợi rất lớn.

Không ai nghi ngờ hay coi thường những lời này, bởi vì chủ nhân của chúng chính là một vị Võ Giả đã ngưng tụ ra Chân Khí từ lúc còn trẻ, dù là nhìn thế nào thì đều phải cẩn thận mà ghi nhớ.

Trong dĩ vãng bọn họ đương nhiên cũng tu tập võ công được một thời gian không thể bảo là ngắn, nhưng do hạn chế cấp bậc cùng một phần liên quan đến ngộ tính tư chất, hơn nữa dù có là võ công cơ bản của q·uân đ·ội kỳ thực vẫn được viết theo kiểu không huyền ảo thì lại cực kỳ vi mô, rất ít người khái quát ra đơn giản mà lại dễ nhớ như này.

Dù sao Hải Minh quốc lập quốc đến nay cũng mới hơn trăm năm, tích lũy cũng chưa được nhiều, lại do tính chất cực độc lập của ba bộ phận lớn trong nước là Pháp, Võ, Văn thế nên đến giờ tuy là cũng đã có một số bản kiến giải về tu hành Võ Đạo nhưng cũng chưa thể đạt đến phổ cập, quân lính phổ thông dù là ở trung ương cũng khó mà tiếp xúc đến.

Thậm chí ngay cả các vị Úy trên đài cao cũng đều đồng loạt không nhịn được gật đầu đồng ý mà nở nụ cười, cảm thấy kiến giải của vị thanh niên trước mặt rất độc đáo, tuy là cũng không mang lại cho bọn họ đột phá gì quá lớn nhưng cũng đã khiến cho góc nhìn của bọn họ trở nên rộng mở hơn nhiều.



“Hậu nguyên vu thiên bản tồn trọc,

Tiên nguyên vu thiên thị phác thanh,

Nhục thể phàm thai gánh nguyên khí,

Võ đạo cơ đồ chú tại hành.

Ha ha, lại còn thêm cả hình dung Võ đạo giống như xây tháp cao, quả là diệu, quả là diệu!” Một vị Trung Úy được Pháp Sư mang tới buông lời than thở.

“Vốn dĩ đến đây chỉ vì bắt Yêu, nhưng nghe được tư tưởng như này thì bõ công đi mấy trăm dặm cũng là đáng, ít nhất giờ ta cũng học được mấy câu như này, về sau đôi lúc cũng có thể dùng để tu luyện hoặc là chỉ điểm ai, cứ nói lão tử không có học thức mãi.” Một vị Trung Úy khác sở hữu tướng mạo thô kệch nói.

“Tuy rằng văn thơ cũng chẳng đến mức nào, nhưng được cái ngắn gọn mà dễ hiểu, lời ít mà ý nhiều, hợp làm khẩu quyết Võ Đạo tại tất cả các giai đoạn. Được được, nhớ lại nhớ lại, về sau làm bức hoành phi treo trong phòng luyện công vậy.” Đây lại là một vị Thượng Úy duy nhất mà Pháp Sư mang đến, sở hữu tướng mạo văn nhã, nhìn qua còn tưởng là thư sinh chứ không phải là quân nhân.

“Này Lý thượng úy, vị Lê trung úy này của ngươi không những võ lực không tệ mà xem ra đối võ học cũng rất tinh thông ha? Ngay cả thi từ cũng là như vậy, thường ngày hắn thường hay làm gì thế?” Một vị Trung Úy khác lúc này đang đứng gần Lý thượng úy mới mở miệng khẽ hỏi.

Lý thượng úy nghe vậy cũng chưa có đáp lại ngay, chỉ là nở một nụ cười thần bí mà nhìn người này mấy giây, chờ đến khi đối phương hơi gấp rút liền mới đáp lại:

“Thi từ hắn luyện như nào thì ta không biết, nhưng tất cả thư văn về Võ Học và binh thư ở trong doanh này thì đều đã được hắn đọc và hiểu hết rồi.”

Không chỉ người này mà ngay cả các vị Úy khác nghe được câu trả lời này đều hơi giật mình, có người thậm chí còn quên mất cả chớp mắt. Đừng thấy trấn Thanh Bình chỉ là một trấn cỡ trung bình ở nơi sâu xa mà coi thường, dù sao cũng là một trấn có được hơn trăm binh sĩ, lượng binh thư cùng vũ thư kỳ thực cũng phải lên tới hàng trăm cuốn, bao hàm cả công pháp cùng Võ Kỹ các loại.

Số lượng này tuy thực ra cũng không phải là nhiều, nhưng bọn họ là binh sĩ túc trực, cũng không phải là Văn Sĩ hay là Pháp Sư có thể dành cả ngày ở trong Thư Các, phần lớn thời gian đều được dùng để đi làm nhiệm vụ cùng rèn luyện, lại thêm ràng buộc về tư duy nên ít người cũng bỏ thời gian đi đọc sách mà thường làm xong là đi chơi hay tán gẫu gì đó cho qua ngày.

Đọc cùng hiểu được kỳ thực lại còn khác biệt, nhưng từ những gì mà Lý trưởng úy nói cùng cách mà người này trình bày được đạo lý tư tưởng hạch tâm của bản thân thì hắn chắc chắn cũng đã làm được dung hội quán thông, coi như không phải mười thì cũng đã là chín phần.

Hơn nữa, bọn họ cũng từ thông tin trong doanh mà biết được vị Lê trung úy này kỳ thực còn rất trẻ, tuổi cũng mới đôi mươi, này cũng đã là một đại thành tựu dù là phóng mắt toàn quốc có lẽ cũng tạm không có một ai sánh bằng, khó trách bọn họ để ý thái độ của Lý thượng úy đối người này cũng không hề giống cấp trên cấp dưới chút nào, thậm chí còn có chút ngược lại.

Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Lý thượng úy cùng Nguyễn trung úy đều cảm thấy vui vẻ, thậm chí Nguyễn trung úy nhân lúc này còn nói đùa:

“Này đã là gì? Ở với hắn lâu ngươi tự khắc sẽ phát hiện ra sự đặc biệt của kẻ này. Nếu không phải là chế độ công huân nghiêm khắc thì ta đã sớm đạp tên họ Lý này xuống để cho Thanh Vũ có thể thượng nhiệm rồi.”

Tư lịch của Nguyên trung úy dù sao cũng thuộc hàng ngũ lão binh trong doanh, thậm chí còn trước cả Lý thượng úy rất nhiều, nên khi nói chuyện phổ thông thì hắn cũng thường gọi Lê Thanh Vũ bằng tên thật chứ không bằng họ.

“Này Nguyễn trung úy...” Lý thượng úy nghe vậy mặt mày có chút đen lại.

“Sợ cái gì? Ngươi xuống một hồi liền sẽ lên, dù sao đến khi lên được Thượng Úy thì cách kiếm công huân cũng đã không còn giới hạn trong trấn, lúc đấy chắc không tới hai năm thì hắn cũng đã trở thành hàm Tá rồi, khi đấy ngươi lại quay lại chức vụ Thượng Úy, có hắn trợ giúp cộng với quân công có sẵn của ngươi thì vào hàm Tá còn không phải nắm chắc? Hay là cái ghế hôm trước mới mua ngồi êm quá nên không nỡ?”

Mọi người nghe xong đều cất tiếng cười vui vẻ.

Ở một bên khác, Lê Thanh Vũ vẫn đang đứng mặt đối mặt với Pháp Sư, nhưng khóe mắt đã thu được hết phản ứng của tất cả mọi người, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm.

Hắn cũng biết được ảnh hưởng mà hắn sẽ mang lại cho quân doanh trong trấn, cho dù là tình huống tốt nhất thì hắn chắc chắn cũng sẽ không xuất hiện lại, nên cũng muốn nhân dịp này mà làm chút điều gì đó cho các binh sĩ của trấn Thanh Bình, dù sao tình nghĩa tám năm vẫn còn đó, chỉ điểm như này cũng là một loại đền bù.

Còn về binh sĩ do Pháp Sư mang đến, thái độ của hắn đương nhiên sẽ khác hẳn nhưng cũng không đạt đến mức thù địch, không mặn không nhạt, vì Nguyệt Lạc nên cứ vào trong bố cục của hắn thì hắn đều sẽ g·iết không chút do dự, nhưng cùng là quân nhân với nhau nên để bọn họ nhận chút chỉ điểm này cũng không phải là vấn đề gì, dù sao về sau khi Yêu Họa t·ấn c·ông thì địa điểm không phải là trấn Thanh Bình nhưng cũng sẽ là nhân loại ở các nơi khác, khi đấy bọn họ sẽ càng thêm hữu dụng.

Ở phía đối diện, Pháp Sư sau khi nhìn thấy hết thảy cảnh tượng như này thì cũng vẫn lẳng lặng không nói gì, nhưng suy nghĩ trong lòng cũng càng thêm kiên định cùng cắm sâu.

Cuối cùng, ngay khi Pháp Sư đã mất hết kiên nhẫn, đang định chỉ đạo kế hoạch bắt Yêu, một tiếng cười càn rỡ vọng vào từ bên ngoài doanh, đủ to để mọi người đều có thể nghe thấy:

“Ha ha, quả là một bản kiến giải đặc sắc đối Võ Đạo, làm ta đây thật vô cùng bội phục, không thể thất lễ mà đành phải hiện thân rồi này.”