Quyển 1 Chương 36: Pháp Sư suy đoán (phần hai mươi mốt)
Pháp Sư thấy vậy nhãn thần liền càng trở nên lạnh lẽo, lão xoay đầu về nhìn về những binh sĩ dưới đài, ánh mắt chiếu lên những khuôn mặt hoảng hốt cùng nghi hoặc của các binh sĩ.
Các binh sĩ bị ánh mắt như thiểm điện này nhìn tới đều có chút lòng sợ sệt, cố gắng né tránh không nhìn thẳng về phía đối diện, mấy phần còn lộ ra vẻ lúng túng, ai nấy cũng nhìn ra là trạng thái tâm tình của Pháp Sư có gì đó không đúng.
Không khí toàn trường lúc nào cũng trở nên tĩnh lặng, bất quá chỉ là biển lặng trước bão mà thôi. Xung quanh từ nơi xa còn vang đến một số tiếng lửa nổ lép bép.
Điều này kỳ thực cũng liên quan một phần đến trạng thái của Pháp Sư lúc này, sau khi sử dụng đạo phù lục kia thì hắn cũng đã khôi phục toàn bộ Pháp Lực đến được trạng thái đỉnh phong nhất, phối hợp cùng uy thế tích lũy trong trăm năm thì đã có thể chỉ dùng ánh mắt uy áp ba quân.
“Ta đoán....” Nhận thấy khí thế áp chế cũng đã đủ, Pháp Sư cũng bắt đầu mở miệng, toàn trường chú mục theo từng từ tuôn ra khỏi miệng lão: “Là các ngươi ắt hẳn rất nghi hoặc vì sao ta lại triệu tập các ngươi đến đây, vào lúc này, ngay khi mà xung quanh vẫn còn đang cần c·ứu h·ỏa đúng không?”
Toàn quân không ai trả lời, nhưng từ nét mặt đã có thể đoán ra được đáp án. Một số binh sĩ nhanh nhạy sau khi nhìn thấy đội trấn giữ tù giam đi tới trong lòng cũng đã nhận ra được điều gì.
Gật đầu, Pháp Sư thản nhiên như không bắt đầu nói tiếp:
“Vậy để ta nói cho các ngươi biết tại sao. Cách đây không lâu, ngục giam đã lâm vào tập kích, thủ phạm sau khi g·iết c·hết ba lính canh đã mang theo Yêu Nữ mà chúng ta trải qua gian khổ nhọc nhằn bắt được mà chạy trốn!”
Nghe thấy vậy, một số thanh âm xì xào nhỏ bắt đầu vang lên, nhưng phần nhiều thì vẫn còn là những vẻ mặt nghi hoặc. Nghi hoặc này kỳ thực cũng là dễ hiểu, vì sao ngục giam bị tập kích mà bọn họ lại không biết gì cả, mà không phải Pháp Sư vẫn còn đang ở trong doanh sao, làm sao mà thủ phạm vẫn có thể đào thoát nổi?
Nhưng những người lĩnh đội như Lý đội trưởng, Nguyễn trung úy, Lê Thanh Vũ cùng mấy vị Úy khác giống như đều đã đoán được điều gì, vẻ mặt liền theo đó mà trở nên nghiêm trọng.
Pháp Sư thấy được vẻ mặt của mọi người liền đoán được tâm tư, bèn nói tiếp:
“Chuyện ngục giam bị tập kích các ngươi không biết cũng là điều dễ hiểu, lúc đấy lửa đang cháy to ở chỗ khu vực vệ sinh, sau đấy cũng phát sinh ra cháy cùng pháo hoa ở nhiều khu vực khác khiến cho quân doanh trở nên hỗn loạn, mà thời gian xảy ra quá khéo tới mức ngay cả chỉ huy cũng chưa biết được, thế nên cũng tạm chưa nghe được tin này.”
“Còn về phần tại sao ta vốn đang ở đây lại không thể ngăn cản được thủ phạm? Đó là vì không phải chỉ có một thủ phạm, mà bọn chúng cũng không chỉ tập kích ngục giam...”
Nói xong Pháp Sư mới hơi kéo xuống phần pháp bào ở bả vai trái của mình, lộ ra một v·ết t·hương vừa mới liền sẹo. Nhất thời các vị Úy đang đứng trên đài cùng các binh sĩ hàng đầu đều hô hấp đều đột nhiên mạnh lên. Tất cả đều đã hiểu Pháp Sư đang nói gì.
Một số binh sĩ cũng mới lộ vẻ sực tỉnh, bảo sao trong lúc đi c·ứu h·ỏa lại nghe thấy mấy tiếng động đến từ khu vực trướng của Pháp Sư, nhưng do xuất hiện nhanh mà biến mất cũng nhanh, lại thêm c·ứu h·ỏa đang gấp nên bọn họ cũng không để ý. Lại thêm cũng không ai nghĩ ra là sẽ có người nào vào lúc trời tối chưa về đêm, lại dám đi tập kích Pháp Sư ngay giữa doanh trại.
Được một hồi, Lý thượng úy liếc nhìn quanh, tuy rằng trong lòng vẫn có chút bất an nhưng ngoại trừ Pháp Sư thì hắn chính là người lớn nhất ở đây thế nên giờ cũng chỉ có hắn mới có thể đứng ra nói chuyện:
“Vậy... Pháp Sư ngài có b·ị t·hương không? Kẻ tập kích thế nào rồi?”
Pháp Sư liếc nhìn Lý thượng úy một chút, sau đó đáp:
“Không, ta không có vấn đề gì, chỉ b·ị t·hương nhẹ một chút. Kẻ tập kích sau khi đánh không lại ta liền đã bỏ chạy, ta cũng không bắt kịp. Mặc dù thế nhưng hắn vẫn câu đủ thời gian để đồng bọn hắn tập kích ngục giam rồi mang đi Yêu Quái.”
“Thế dung mạo kẻ tập kích trông như nào?” Lời này thì là Lê Thanh Vũ hỏi.
Pháp Sư nghe vậy liền quay sang nhìn hắn, hai mắt lúc này sâu thẳm thẳm, giống như có thể nhìn xoáy được cả vào tâm hồn đối phương. Đối diện với ánh mắt như thâm uyên này của lão, thái độ của Lê Thanh Vũ tuy rằng có lộ ra một chút yếu thế, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt bình thản vạn sự bất biến như cũ.
Không đọc được gì từ trên mặt của đối phương, Pháp Sư lúc này mới xoay đầu đi, miệng đáp:
“Nhờ vào phúc đức cùng sự tài trí đến kinh người của chỉ huy chi đội binh sĩ phụ trách ngục giam, chúng ta giờ chỉ biết thủ phạm đột kích nhà tù là một kẻ sở hữu hình thể giống với người, thân mặc trang phục màu lam, cũng không biết thêm bất kỳ điều gì khác.”
Nghe đến đấy chỉ huy của tiểu đội phụ trách nhà ngục hơi gục đầu xuống trước ánh mắt buông tới của các binh sĩ xung quanh, hắn biết là bản thân mình đã xong đời, coi như trở về hoàng cung thì dù là mệnh có lẽ được bảo toàn nhưng đời này cũng đừng mong tiến thêm bất cứ bước nào nữa.
“Còn đối với kẻ đã tập kích ta, kẻ này thì lại khôn khéo hơn, chính là lính gác ngoài trướng của ta, ngay khi ta đi ra ngoài xem xét tình hình c·háy n·ổ như nào thì lập tức triển khai đánh lén.” Pháp Sư sau đó nói tiếp.
“Lính gác?” Lý thượng úy cùng Nguyễn trung úy nghe vậy đều tỏ vẻ nghi hoặc: “Do hôm nay nhiều sự vụ với lại do bọn ta cũng không chắc chắn là ngài có thích hay không nên cũng chưa cấp cho ngài lính gác, chỉ là dặn dò binh sĩ xung quanh canh chừng cẩn thận thôi mà.”
“Ta đương nhiên là biết tên lính gác này là giả trang, vì trên đời này làm quái gì có tên lính gác nào ở trong doanh trại cỡ trấn như này lại sở hữu Chân Khí cơ chứ?” Pháp Sư nghe vậy cũng gật đầu.
“Chân Khí!?” Mọi người nghe vậy đều chấn kinh, bắt đầu hiểu được ý vị nghiêm trọng của vấn đề. Trên trán của Lý thượng úy bắt đầu chảy ra mồ hôi, hắn ban đầu nghe Pháp Sư nói đến kẻ tập kích đã có suy đoán là đối phương là một loại Yêu Quái nào đấy tinh thông biến hóa đến đây để giải cứu đồng loại.
Tuy bằng cách nào mà đối phương có thể lập nên kế hoạch như này mà đối phương là ai hay từ đâu ra hắn cũng chưa biết, nhưng nghĩ đến tiền lệ đã có Nữ Yêu kia ở trong rừng sâu được một thời gian dài mà hắn vẫn không có bất kỳ manh mối gì thì điều này có lẽ cũng không phải quá khó tin, chỉ là hắn cũng chưa từng nghĩ đến trường hợp kẻ tập kích lại là nhân loại.
“Kẻ này có lẽ đã thi triển dịch dung, lúc chiến đấu lại sinh ra hắc vụ nên cũng không thể dựa vào mặt mà đoán được, bất quá ta lại có chút manh mối, đó chính là kẻ này rất có thể ở trong doanh trại của chúng ta.” Pháp Sư sau đấy lại tiếp tục tung ra thêm một tin tức kình bạo.
“Lê trung úy, trong quãng thời gian vừa rồi thì ngươi đã ở đâu?”
Lời Pháp Sư vừa dứt thì toàn trường đều giống như ngừng thở trong một giây, tuy rằng lão cũng chưa có chỉ hẳn ra nhưng đã bày tỏ thái độ nghi ngờ rất rõ ràng, không ai ngờ được là lão sẽ lại cáo buộc Lê trung úy, người có công đầu trong chiến dịch bắt Yêu lần này, đầu tiên.
Lê Thanh Vũ lộ ra một biểu lộ ngạc nhiên, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ mặt giống như hiểu được điều gì liền hơi cười lạnh, đáp:
“Ta? Sau khi ăn tiệc với mọi người xong, ta đi ra ngắm cảnh đôi chút, cuối cùng về trướng của mình đi ngủ, hai binh sĩ gác ở khu bốn có thể làm chứng cho ta.”
Nói xong hắn cũng quăng ánh mắt nhìn xuống phía dưới đài, lập tức cũng có hai lính canh nghe xong liền tiến một bước lên phía trước, trong đấy một người nói:
“Chúng ta làm chứng đảm bảo cho Lê trung úy cách đây một nửa canh giờ đã đi vào trong trướng của mình, phải cho đến sau khi đ·ám c·háy xuất hiện mới từ trong đấy đi ra.”
Lê Thanh Vũ nghe vậy liền gật gật đầu, xong rồi lại nhìn về phía Pháp Sư:
“Nếu như ngài nói đấy không đủ là bằng chứng ngoại phạm, dù sao cả hai người này đều là binh sĩ của trấn Thanh Bình, vậy ta chỉ có thể hỏi ngài, ta có lý do gì để tập kích ngài? Hay đây là chiêu trò đổ tội?”
Giọng nói của hắn lúc này tuy vẫn mềm mỏng cùng nhẹ nhàng như trước, nhưng đa số binh sĩ của trấn Thanh Bình vốn đã quen thuộc với tính cách của hắn đều cảm thấy một cơn nộ hỏa vô danh, tuy nhàn nhạt nhưng vẫn có dấu vết.
Biết rõ tính của vị Trung Úy dưới quyền mình này, Lý thượng úy cũng đang định đứng ra can ngăn để người này không lỡ miệng nói ra điều gì vượt ngoài tầm kiểm soát, nhưng suy nghĩ một hồi cũng thôi, tự nhủ là Lê Thanh Vũ có thể kiềm chế được cơn giận của mình, nếu đổi lại là hắn vốn là công đầu nay tự dưng bị buộc tội thì đã sớm giận chín cả mặt chứ đều còn bình tĩnh đối đáp thong thả như này.
Thu hết biểu lộ cùng biến hóa của Lê Thanh Vũ vào tầm mắt, Pháp Sư mới nói một cách nhàn nhạt, từ hai mắt đọc không ra cảm xúc:
“Lý do sao? Vì giải cứu Yêu Nữ thế thì có đủ không?”
“Hả?” Lê Thanh Vũ nghe vậy hơi ngây người trong mấy giây, sau đó liền làm ra biểu lộ giống như nghe được một câu chuyện cực kỳ hài hước, muốn cười nhưng lại cứ phải nín lại, ngay cả các vị Úy cùng binh sĩ nghe được lời này của Pháp Sư cũng lộ ra một vẻ mặt khó hiểu, đâu đó còn có tiếc lầm bầm hình như trong lúc đánh nhau đầu Pháp Sư chắc đã b·ị t·hương rồi...
“Pháp Sư đại nhân, ta phải nhắc lại cho ngài biết, chính ta là người đã chỉ điểm vị trí của Yêu Nữ ra đồng thời tự tay lên kết hoạch bố trí thiết kế mai phục cùng với ngài cùng Lý thượng úy và Nguyễn trung úy, vậy mà giờ ngài lại cáo buộc ta là có ý đồ giải cứu Yêu Nữ? Ngài có chắc là mình đang không đùa không đấy?”
Pháp Sư nghe vậy liền gật đầu, xong đó mới từ từ chậm rãi nói:
“Ừm, thế thì ngươi nói cho ta biết lúc đầu ngươi phát hiện ra Yêu Quái bằng cách nào đi?”
“Được thôi, khi ta còn bé trong một lần tiến vào rừng để tìm thuốc cứu người thân đã vô tình nhìn thấy nàng từ xa, về sau cách mấy năm lại có hai lần nữa đều tiến vào trong rừng sâu tìm gỗ hiếm, cả đi cả về tổng là sáu lần đều nhìn thấy nàng ngồi ở bên bờ hồ, từ đấy mới suy ra đây là địa điểm thường đến của nàng, về sau do tránh phát sinh t·hương v·ong lớn ta mới đề nghi di chuyển quân sang phía hồ trước rồi mới t·ấn c·ông vào hang ổ vì khi đó chúng ta có ưu thế về địa thế.” Lê Thanh Vũ đối đáp rất trôi chảy, một câu nửa chữ không có ngập ngừng.
“Hừm, một đứa trẻ đi qua cùng một cái hồ sáu lần liên tục nhìn thấy Yêu Quái mà Yêu Quái không phát hiện đứa trẻ, nếu là nói không có gì mờ ám thì ta vẫn có chút không tin được.”
Lý thượng úy nghe xong liền đã có chút không nhịn được, bắt đầu chen vào:
“Pháp Sư, ta vốn tưởng ngài định triệu tập binh sĩ ở đây là vì đuổi theo Yêu Quái, nào ngờ lại đi chất vấn công thần? Chuyện này chúng ta cũng đã bàn trước chiến dịch rồi, ngài lúc đấy cũng không bày tỏ nghi ngờ gì mà sao giờ lại nói như vậy? Hơn nữa nếu không phải vị trí chiến lược là ở vào bên cạnh hồ thì ngài cũng không có được ưu thế khi thi triển Thủy thuật tiến hành bắt giữ nàng.”
Pháp Sư nghe vậy cũng không có làm ra phản ứng, chỉ là vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh nhạt:
“Lý thượng úy, có cần ta phải nhắc nhở cho ngươi, bây giờ ta đang hỏi Lê trung úy chứ cũng không có hỏi ngươi, mà ta cũng chưa có khẳng định là hắn mà mới chỉ bày tỏ nghi ngờ mà thôi. Giống ngươi như này theo quân quy là có thể tính là bao che cho phạm nhân nếu hắn đúng là có tội rồi đấy, coi như vô tội thì cũng là ngăn cản truy hành án.”
Lý thượng úy nghe vậy liền tỏ vẻ giận dữ, lạnh lùng nhìn Pháp Sư, đang định tiến tới đối chất liền bị Lê Thanh Vũ ở một bên giữ lại. Bốn mắt nhìn nhau một thời thần, hắn nói:
“Được rồi Lý thượng úy ạ, ta biết là ngài có ý tốt cho ta nhưng sự việc này ta vẫn xử lý được.”
Nói xong, hắn liền bước lên một bước, đứng vào ngay trước mặt Pháp Sư, hai bên cách nhau không tới một trượng. Nhìn thẳng vào mặt Pháp Sư bất kể uy áp ngút trời tới từ cảnh giới, hắn lúc này mới nói:
“Để trả lời cho câu hỏi của ngài, ta cũng không cần phải nói suy đoán gì mà chỉ cần một chút dẫn chứng thực tế. Quay trở lại chiến dịch hôm trước, chúng ta đã tiếp cận Yêu Nữ gần tới bao nhiêu mới làm cho nàng phát hiện? Nếu như không phải chúng ta sử dụng cung nỏ cùng lưới sắt thì liệu có còn lâu hơn nữa?”
“Đáp áp rất đơn giản, đó chính là rất gần, chẳng tới mười lăm trượng! Mà năm xưa, khoảng cách giữa ta với nàng còn xa hơn thế nhiều, vậy cũng đã đủ chứng minh rồi chứ? Nếu không muốn nói là suy đoán của ngài đã trở nên hoàn toàn vô căn cứ...”
Cũng không đợi Pháp Sư đáp gì, Lê Thanh Vũ lại nói tiếp:
“Mà coi như ta có quen biết gì nàng đi, thậm chí muốn cứu nàng, thế thì vì sao trước đấy ta lại phải dẫn quân đi bắt nàng?”
“Vì ngươi lúc đấy không còn bất kỳ lựa chọn nào khác, ta dẫn theo quân tới quá đột ngột thành thử ra ngươi chỉ có thể đâm lao lại theo lao, tự nhủ với lòng mình là Yêu Nhân khác đường, nhưng về sau không chịu nổi lương tâm dày vò liền cứu nàng ra.” Pháp Sư lặng lẽ hồi ức lại trong lòng, một bên trả lời.
“Chà, quả thật là một giả thuyết thú vị, ta cũng phải nghiêng mình ngả mũ kính phục trước trí tưởng tượng bay bổng của ngài.” Lê Thanh Vũ nghe vậy xong gật đầu ra vẻ tán thưởng, nhưng ai cũng nhìn ra được sự mỉa mai trong đấy, tuy rằng cũng không ai hiểu “ngả mũ” có ý nghĩa gì.
“Được thôi, nếu vậy thì nếu ta là kẻ đã tập kích ngài để thả Yêu Quái đi, thế thì vì sao ta lại phải quay lại? Trong trường hợp đấy thì ta vào rừng sống vẫn còn tiêu dao tự tại chán, khỏi cần phải ở trong doanh mà bị bêu riếu như này.”
Pháp Sư nghe vậy cũng tạm không đáp lại, vì câu hỏi này thật sự có quá nhiều đáp án tổng hợp, tỷ như lưu luyến trần thế, tưởng lão không nhận ra các loại nhưng dù là cái nào thì cũng đều nghe rất thiếu sức thuyết phục, cái duy nhất đủ sức thuyết phục đấy chính là nếu Lê Thanh Vũ biến mất thì lão có thể đổ tội cho thôn Tiểu Diệp dẫn đến đồ thôn thì lão lại không thể nói được.
Nói tóm lại, đây là một câu hỏi nếu đã hỏi đúng thời điểm giống như hiện tại khi mà quân tâm kỳ thực phần nhiều lại đứng ở bên đối phương thì chỉ có kẻ hỏi mới biết được câu trả lời, và cũng chỉ có kẻ hỏi mới “có” được câu trả lời.
Đương nhiên, lão cũng có thể nghĩ ra một lý do thiên kỳ bách quái nào đó nhưng giống như ban đầu thì cường long cũng không áp nổi địa đầu xà, lại thêm lão không biết từ lúc nào đã mất đi một phần tiên cơ liền rơi vào thế hơi bị động, hiệu quả đưa ra chắc chắn sẽ không còn được như ý muốn, thậm chí càng thêm phản tác dụng.
Kỳ thực, lão hỏi những cái này cũng một phần là để thăm dò Lê Thanh Vũ, hai là giống như hắn nói là cũng có mấy phần hiềm nghi đổ tội, chỉ là, lão đã đánh giá quá thấp khả năng dẫn lối tư duy của kẻ này, lúc này vẫn đang giữ nguyên nét mặt thản nhiên nhìn lão.