Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 38: Lai giả (phần hai mươi ba)




Quyển 1 Chương 38: Lai giả (phần hai mươi ba)

“Ha ha, quả là một bản kiến giải đặc sắc đối Võ Đạo, làm ta đây thật vô cùng bội phục, không thể thất lễ mà đành phải hiện thân rồi này.”

Nghe được thanh âm người không ra người quỷ không ra quỷ này vang lên, tất cả mọi người đều không hẹn mà quay đầu nhìn về phía cửa doanh, vốn là nơi phát ra giọng nói này.

“Xem ra khỏi phải đi bắt ha?” Nguyễn trung úy nói một câu bông đùa.

“Chỉ e rằng có quỷ kế. Tất cả lính canh giữ nguyên vị trí, đặc biệt cắt cử thêm hai chi tiểu đội canh phòng kho lương cùng kho v·ũ k·hí, do Lâm tiểu úy cùng Thanh tiểu úy dẫn đội. Cảnh giác cao độ với những gì dễ gây c·háy n·ổ cùng những gì khả nghi, ưu tiên báo hiệu làm đầu.” Lý thượng úy thuận miệng đáp, rồi lập tức quay người sang ra lệnh chỉ huy.

“Ai đang không cầm v·ũ k·hí lập tức đi lấy v·ũ k·hí, trong một phút lập tức làm trình diện ở hậu phương, đồng thời chuẩn bị toàn bộ chiến mã. Những người còn lại tất cả đi theo ta, để ta xem Yêu Ma phương nào dám có gan ngang nhiên khiêu khích chúng ta như vậy.”

Nói vừa dứt đoạn, Lý thượng úy đã vận khí, thân sử khinh công đạp bộ từ đài cao, không tới mười giây đã xuất hiện ở đầu doanh chính cách đài tầm hơn ba mười trượng, đi song song với hắn là Pháp Sư lúc này cũng đang thi triển Thủy Bộ dưới chân, trông thì từ tốn nhưng lại nhanh vô cùng.

Ngay sau bọn hắn chính là Lê trung úy, người lúc này đang bước đi vô cùng thong dong, Nguyễn trung úy mặt cười tủm tỉm pha chút hiếu kỳ, đi khẽ không tiếng động cùng với các vị Trung Úy khác trong doanh.

Đi ở cuối cùng là những binh sĩ đã có v·ũ k·hí giờ đang xếp thành đội hình do các vị Tiểu Úy tập hợp, tuy rằng trông ai nấy vẫn còn mệt mỏi sau hơn một ngày hành quân cùng vừa mới c·ứu h·ỏa, nhưng dù sao cũng đã được ăn no nên khí thế vẫn còn phấn chấn.

Vừa đi ra khỏi doanh chủ, Lý thượng úy đã đảo mắt một lần quanh cả doanh, thấy rằng tuy vẫn còn nhiều chỗ b·ốc c·háy, nhưng thế lửa cũng đã yếu đi rất nhiều, một phần cũng là do tuyết bắt đầu rơi xuống, phần còn lại chính là do sự tách biệt giữa các kiến trúc cùng việc đội c·ứu h·ỏa đã thi hành việc các ly kiến trúc bị cháy đầu tiên.

“Không có người tiếp tục c·ứu h·ỏa, tất cả các kiến trúc bén lửa đều đã bị t·hiêu r·ụi hoàn toàn rồi, cũng may ngoại trừ nhà vệ sinh ra thì không có khu nào quá quan trọng, Thư Các may mắn cũng được bảo tồn hoàn chỉnh, xem ra việc sửa chũa lại có lẽ cũng không quá khó khăn, lại thêm khoản tiền của Pháp Sư cùng tiền thưởng.” Tính toán một hồi nhanh, hắn ừm một tiếng.

Xung quanh, tiếng chân dẫm lên nền đất, tiếng binh khí v·a c·hạm, tiếng giáp trụ được đội lên giao hòa với nhau kín kẽ cùng có quy luật. Nghe thấy những âm thanh này vang lên nghiêm chỉnh khắp toàn doanh, Lý thượng úy không khỏi hơi gật đầu nhẹ, thầm than binh sĩ mà Pháp Sư mang đến đúng là toàn quân tinh nhuệ, có kỷ luật hơn của trấn Thanh Bình rất nhiều.

Hôm trước Pháp Sư để cho toàn bộ binh sĩ của mình đứng chờ ngoài doanh một canh giờ rồi liền xuất phát luôn nên ngoại trừ việc biết được 300 binh sĩ này là binh sĩ được cử đến từ trung ương ra thì Lý thượng úy cũng không biết quá nhiều, ngoại trừ cảm thụ được khí thế cùng đánh giá đại khái thực lực từng người một.

Nhưng hiệp khách quý ở thực lực cá nhân, quân sĩ lại quý ở khả năng phối hợp, tuy có nghe Lê Thanh Vũ miêu tả qua trong biểu yến tiệc nhưng phải đến tận lúc này thì hắn mới tự thân cảm nhận được sự tinh nhuệ của đội quân này.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Lý thượng úy thấy kinh ngạc về tính kỷ luật của chi đội quân này, làm sao bọn họ lại không kinh ngạc về binh sĩ của trấn Thanh Bình?

Mặc dù tính kỷ luật, khả năng phối hợp chặt chẽ cùng tỉ mỉ chả ra làm sao cả, nhưng dường như bình quân thực lực của binh sĩ trấn Thanh Bình thậm chí còn cao hơn bọn họ, dù chỉ là một mức nhỏ nhưng điều này cũng đã đủ khó tin.

Đây là kết luận sau khi binh sĩ của q·uân đ·ội Pháp Sư quan sát thấy đa số binh sĩ của trấn Thanh Bình đều có thể một hơi nhấc bổng quân tư hay thậm chí là mấy người một ngựa lên một cách đơn giản.

Phải biết bọn họ là quân của trung ương, tuy không nói là nhánh tinh nhuệ nhất nhưng chỉ từ điều kiện rèn luyện cùng ăn uống đã phải khá khẩm hơn trấn Thanh Bình này rất nhiều rồi, thế nên điều này cũng lộ ra vô cùng khác lạ.

Này phải quy công cho Lê Thanh Vũ, đúng hơn là Nguyệt Lạc khi đã cải thiện chế độ ăn uống trong doanh. Suốt bốn năm, nhờ vào chế độ dinh dưỡng cùng phối hợp giữa các loại thảo dược vốn cũng không quý, thể phách của mọi người trong doanh đều tăng lên rõ rệt, nhất là tân binh mới vào, tiến độ luyện tập thậm chí có thể nói là nhanh gấp rưỡi gấp đôi so với chục năm trước.

Chỉ bằng cái này, nếu luận về nghĩa thực tế thì đã đủ cho Lê Thanh Vũ leo được lên thậm chí là chức Soái trong một hơi, nhưng do chế độ quân công có nhiều loại quy củ hà khắc nên hắn mới chỉ là Tiểu Úy.

Các vị Úy của chi q·uân đ·ội này thấy vậy đành phải bảo nhau là do trấn Thanh Bình kề cận núi rừng nên thường xuyên phải đối mặt dã thú cùng tự nhiên nên từ nhỏ đã được rèn luyện khí lực rồi, chỉ là luận chém g·iết thì sẽ không thể bằng họ được.

Và điều này cũng đúng, ngoại trừ mấy lần đánh nhau với mấy băng nhóm trộm c·ướp cùng ngăn cản mấy đàn lợn rừng ra thì binh sĩ trấn Thanh Bình đúng là chưa từng chiến đấu trên mặt trận thực cùng q·uân đ·ội khác hay Yêu Quái, có thể nói là kinh nghiệm thực chiến vô cùng ít ỏi.

Nó cũng dẫn đến việc, khi Lý trưởng úy rời khỏi doanh chính được nửa phút, cảnh tượng từ cổng doanh đập vào mắt hắn chính là:

Một hắc vụ nhân đứng ngay trước cổng một đoạn ba trượng, lúc này đang cười càn rỡ, dưới chân là một đống mảnh gỗ vỡ vụn cùng lông chim.

Ở bên còn lại, sáu lính gác lúc này đang giơ lên trường thương đứng sau tường doanh phòng thủ, trên đài cao có bốn cung thủ liên tục xạ kích, chỉ có điều tất cả mũi tên vừa mới bay lại gần hắc vụ nhân đều b·ị c·hém đứt làm mấy mảnh sau đó rơi lả tả từ trên không xuống.

Thực lực cách biệt quá rõ ràng, hắc vụ nhân chỉ đang chơi đùa với bọn họ, bất quá tuy cũng biết là vậy nhưng những lính gác của trấn Thanh Bình này vẫn giữ nguyên cương vị, vẫn tiếp tục công kích cùng duy trì phòng ngự của mình.

Điều này cũng sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như mà Lý thượng úy không tận mắt nhìn thấy cảnh có một lần hắc vụ nhân tỏ vẻ buồn chán sau đó một tay bắt lấy mũi tên ném ngược lại, dọa cung thủ giật mình suýt chút nữa thì bắn trúng đồng đội.

Mặt mày Lý thượng úy hơi đen lại, tuy rằng xung quanh cũng chưa có ai lên tiếng gì một phần cũng là do mắt thấy không rõ, nhưng hắn có thể cảm giác được là mấy vị Úy khác xung quanh hắn lúc này đều đang phải cố gắng nín cười.

Lý thượng úy dù sao cũng vẫn là Thượng Úy, nhập doanh đã lâu, nên cũng không có để tâm tình ảnh hưởng đến suy nghĩ, chỉ là đem ảnh hưởng tiêu cực này hòa nhập chung vào uy áp trên thân, lúc này cũng đang dần lan tỏa.

Không vội không vàng, đoàn quân nay đã đến cửa doanh, còn cách hắc vụ nhân tầm 3 trượng. Cung thủ hai bên nhìn thấy binh sĩ đằng sau đã tiến đến, bèn ngừng bắn tên thu hồi lực kéo, nhưng tên vẫn gài sẵn trên cung đợi lệnh cùng đề phòng kỳ biến. Hai bên lúc này đều im lặng.

Ở một bên, tuy rằng quân doanh khác biệt, thậm chí địa vị cùng quân trận được tập cũng khác biệt, nhưng do nhiều yếu tố được bồi đắp cùng bản chất quân trận của Hải Minh quốc kỳ thật giống nhau ở căn bản, lại thêm có mấy vị Tiểu Úy ở giữa chỉ huy, khí thế của quân đoàn gần ba trăm người này vẫn có thể hòa vào làm một, lúc này đây đang lấy Lý thượng úy làm đầu mũi gánh trận, uy áp nặng như núi đè nặng lên hắc vụ nhân.

Đối mặt với uy áp này, dù là Yêu Ma phổ thông hay là cả một đàn dã thú lúc này cũng sẽ bị làm tan rã đấu chí, trong lòng dấy lên sợ hãi, thậm chí còn có thể không kiên trì được mười giây đã bỏ chạy.

Nhưng ở bên còn lại, tuy rằng do khuôn mặt của hắc vụ nhân bị hắc vụ che phủ nên không nhìn ra được biểu cảm, nhưng từ cái việc hắn lộ ra một vẻ uể oải, tay không cầm kiếm thậm chí còn vòng ra sau gãi mông, có thể đoán được là uy áp này đối với hắn không hề có một chút tác dụng gì.

Nhìn thấy cảnh này, các binh sĩ đều có một loại cảm giác cạn lời, khí thế đang lên cũng rớt đi mấy phần. Lý thượng úy thấy vậy liền cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng.



Lúc đầu ngay khi nhìn thấy Yêu Quái hắn cũng đã có được dự phán đôi chút về thực lực của kẻ này, đoán chắc rằng một khi hắn muốn chạy thì cũng chỉ có các vị Úy cùng Pháp Sư ở đây là đủ sức đuổi kịp, mà lúc đấy khoảng cách đang có giữa hai bên lúc này kỳ thực lại không quá quan trọng, thế nên hắn mới ổn định tốc độ của binh sĩ, mượn nhờ việc hành quân một đoạn ngắn này chỉnh đốn quân trận và kéo dài cho binh sĩ hậu cần, tích lũy khí thế để gây ảnh hưởng lên kẻ này nhưng nào ngờ hắn một chút thí sự cũng chẳng có, thậm chí còn gây suy giảm khí thế đã tích lũy.

Một khí thì thịnh, hai khí thì suy, Lý thượng úy cũng không lại định giằng co thêm đành quát lớn:

“Yêu Quái kia, ngươi là ai, rốt cuộc ý đồ của ngươi là gì?”

Kỳ thực nếu như bình thường thảo phạt Yêu Quái thì Lý thượng úy chỉ cần nhìn thấy là đã chỉ huy binh sĩ sẵn sàng t·ấn c·ông, nhưng lần này Yêu Quái lại đột nhiên đến ngay trước cổng quân doanh, dù là kẻ ngu cũng cảm thấy có gì quỷ dị, hắn cũng là sợ có trá nên chưa hạ lệnh tiến công ngay mà lại đi hỏi một câu không đầu không đuôi như này.

Câu giờ hay không, khả năng của hai bên là ngang nhau, chỉ có mục đích là chưa rõ, đây là kế sách được quyết định trong thời gian ngắn của Lý thượng úy.

“Yêu Quái” hắc vụ nhân nghe được Lý thượng úy hỏi cũng chưa trả lời ngay, thở ra một hơi giống như cười nhẹ, sau đó lấy một giọng nghiền ngẫm đáp:

“Lý thượng úy Lý thượng úy, vừa nhìn đã thấy rất uy phong, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.” Không đợi Lý thượng úy nói gì, hắn sau đó lại quay mặt sang Pháp Sư hỏi với giọng gợi đòn:

“Thế nào Pháp Sư? Mới chia tay đó giờ cũng đã một phần tư canh giờ rồi đấy, v·ết t·hương ở vai của ngươi xem ra cũng khỏi hẳn rồi nhỉ?”

“Bái ngươi tặng cả.” Pháp Sư đáp với một giọng khàn khàn lạnh nhạt. Lão từ nãy giờ vẫn đang cố quan sát hắc vụ nhân trước mặt, tuy là trông cũng rất giống kẻ đã t·ấn c·ông lão, thậm chí đúng là cây kiếm kia nhưng lão vẫn chưa xác định được hoàn toàn, chỉ đến khi nghe được lời này lão mới có thể chắc chắn.

“Vậy ra ngươi là kẻ đã t·ấn c·ông Pháp Sư ư? Quả đúng là to gan thật, trông cũng có chút uy phong của ta.” Người vừa nói là Lê Thanh Vũ, hắn lúc này đang khoanh tay trước ngực, nhếch mép nói.

Lời nói tuy rằng hạ thấp kẻ địch, nhưng lọt vào tai người nghe hữu tâm liền là có ý khác. Các binh sĩ ở đây nghe vậy mới chợt nhớ đến việc Pháp Sư vừa này vừa vu cáo Lê trung úy, bây giờ chính chủ đã đến ngay trước mặt, có mấy người không nhịn được lắc đầu.

Lý thượng úy lườm Lê Thanh Vũ một cái, được đáp lại bằng một cái nhún vai liền quay lại nhìn hắc vụ nhân.

“Đã t·ấn c·ông Pháp Sư rồi lại còn dám quay lại đứng ngay trước cổng doanh, ngươi thật nghĩ là một mình có thể đánh lại cả một quân doanh hàng trăm binh sĩ sao? Hay là ngươi lại có ý định gì khác?”

“Đánh lại hàng trăm binh sĩ ư? Ta đây lại không có bản lĩnh lớn như thế. Còn tại sao lại xuất hiện một lần nữa thì là có hai lý do. Lý do thứ nhất là cảm thấy là cảm thấy lý giải của vị tiểu huynh đệ này đối Võ Đạo rất sâu sắc nên không nhịn được mà hiện thân, khi còn sống ta dù sao cũng đã từng là một tên Võ Giả, đương nhiên phải rất hứng thú với võ thuật rồi.” Hắc vụ nhân dùng giọng nói bất phân nhân quỷ của mình đáp.

“Cảm ơn vì lời khen ngợi, dù cho lời này đến từ một Yêu Quái vẫn làm ta cảm thấy một chút thiếu tự nhiên. Nhưng nể tình ngươi cũng có hứng thú với Võ Đạo, hay là ngươi ở lại quân doanh này đi, xung quanh có rất nhiều người đang muốn “đàm đạo” đấy?” Lê Thanh Vũ gật đầu, nhưng hàm ý trong lời nói lại lộ rõ bản ý.

“Ở lại thì không được, dù sao tự nhiên mới là nhà của chúng ta.” Hắc vụ nhân nghe vậy làm ra động tác lắc đầu: “Còn về lý do thứ hai...”

Hắn còn chưa nói hết câu, kiếm trong tay đã biến mất không thấy, hắc vụ quanh thân đột nhiên xúc động.

Nhiều binh lính còn chưa kịp định hồn lại thì bên tai đã vang lên một tiếng “Choang” quay người lại thì đã thấy thanh kiếm lúc này đã xuất hiện cách Pháp Sư nửa trượng có hơn, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ lão, đang bị chặn lại bởi một bức thủy tường đang rạn vỡ.

Pháp Sư vốn là người cẩn thận, lại thêm lúc này toàn thân vẫn còn đang được hưởng ảnh hưởng của phù lục nên tràn ngập pháp lực, nên ngay khi vừa thấy hắc vụ nhân đã sớm phòng bị, ngay khi thấy bất thường đã lập tức kích hoạt năm bức thủy tường được ngưng kết Nguyên Tố sẵn trong không khí, này cũng là giới hạn trong khoảnh khắc của lão.

Phi kiếm đâm xuyên qua tam trọng, cuối cùng gần như đâm xuyên qua bức thứ tư mới tạm dừng lại, Chân Khí nơi phần cuối chuôi lúc này vẫn còn đang bốc lên, đủ để thấy uy lực một chiêu này.

“Là để hoàn thiện một mục tiêu cũ, tiếc rằng đã không được.” Ngay sau khi phóng ra một kiếm này xong thì hắc vụ nhân đã chạy trốn ngay lập tức, chỉ để lại nửa sau của câu nói vẫn còn vọng lại.

Lý thượng úy thấy cảnh này vốn là đã có chuẩn bị, hô lớn một tiếng: “Truy!”

Nhất thời từ bên hai cánh của quân doanh vang lên mấy tiếng hí dài, tầm trăm chi chiến mã bắt đầu tức tốc chạy theo hướng về phía hắc vụ nhân vừa bỏ chạy.

Đây cũng là một phần lý do Lý thượng úy để cho đối phương nói lâu như vậy, dù sao chuẩn bị kỵ binh là cần thời gian ngay sau sự kiện lúc trước, tuy biết rằng đối phương có lẽ cũng đang câu giờ nhưng hắn vẫn thấy đây là lựa chọn thỏa đáng nhất, chỉ ngay lúc đối phương có dị động thì cũng là lúc triển khai kỵ binh.

Đưa mắt dõi theo cát bụi bốc lên đằng sau vó ngựa, Lý thượng úy cũng đã chuẩn bị xông ra tiếp ứng, lại thấy Pháp Sư vẫn không có động thái gì liền không khỏi nghi ngờ, hỏi:

“Pháp Sư đại nhân, ngài làm sao rồi? Hành tung của Yêu Quái nay chúng ta đã rõ, còn chần chờ gì nữa mà không đuổi theo?”

Pháp Sư đưa mặt nhìn về hướng ngược lại, hơi trầm ngâm mấy tức, đang định nói gì thì đã bị Lê Thanh Vũ cắt lời:

“A, ta hiểu rồi. Hẳn là Pháp Sư đại nhân đây đã có biện pháp truy tung gì đấy đặt sẵn lên người Yêu Nữ, bây giờ lại cảm nhận được nàng ở hướng hoàn toàn ngược lại so với đường mà hắc vụ nhân vừa xong bỏ chạy nên giờ mới thấy do dự.”

Bị c·ướp lời, Pháp Sư cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì, ánh mắt vẫn lạnh nhạt không chút ba động, chỉ là thái độ trầm mặc đã cho thấy lời của Lê Thanh Vũ là chính xác.

“Nhưng thế thì tại sao Yêu Quái này lại xuất hiện lại một lần nữa? Chẳng lẽ để giương đông kích tây sao? Nhưng mà nếu hắn biết là Pháp Sư đại nhân có đặt sẵn truy tung lên người Yêu Nữ thì cũng phải biết là giờ Pháp Sư đại nhân hoàn toàn có thể đi đuổi theo hắn trước rồi bắt Yêu Nữ sau chứ?”

“Có thể là do Pháp Sư sợ lạc ấn trên phù chú bị giải nếu để cho thời gian quá lâu, hai là.... Pháp Sư đã sử dụng bộc phù khoảng cách để phòng bị.” Lê Thanh Vũ đáp lời, sau đó lại nhìn về phía Pháp Sư.

“Bộc Phù Khoảng Cách?” Tất cả mọi người đang nói chuyện ở đây đều là binh sĩ hàm Úy, mặc dù vẫn có mấy người mịt mờ nhưng như Lý thượng úy cùng mấy binh sĩ đến từ kinh thành đều lộ ra nét hiểu được.

Bộc Phù Khoảng Cách vốn là một loại phù chú, được vẽ cùng chế tạo cực kỳ phức tạp. Nói đơn giản nó là một loại phù lục khi mà rơi xa người thi chú một khoảng cách nhất định sẽ p·hát n·ổ, nếu cố tình cưỡng ép gỡ ra cũng sẽ p·hát n·ổ, cộng thêm đặc tính truy tung thì loại phù này đã trở thành một trong những loại phù cao cấp nhất của Xã Tắc Học Cung.



Nhưng cái gì thì cũng có mặt xấu của nó. Tuy rằng đa dụng nhưng tính sát thương của loại phù này kỳ thực cũng không cao, đủ để nổ c·hết người cùng Yêu Ma cấp thấp, nhưng từ đẳng cấp võ lực ngang Lý thượng úy đổ đi đã không thể gây ra t·ử v·ong, cùng lắm trọng thương, càng không phải nói đến các cấp cao hơn, bởi vậy nên loại Phù Lục này tuy cao cấp nhưng vẫn luôn bị coi như gân gà, lại thêm chi phí chế tạo đắt đỏ cùng quá trình khó khăn khiến cho nó trở nên cực kỳ hiếm thấy, thường chỉ có các Trưởng Lão của Xã Tắc Học Cung khi cần rèn luyện kỹ thuật chế phù mới chế tạo.

“Nhưng như thế thì không phải chỉ cần Yêu Nữ cố tình xé phù lục ra là sẽ thoát được sao? Dù là sẽ b·ị t·hương nhưng so với tránh bị truy tung thì có là gì?” Nguyễn trung úy hỏi.

“Nguyễn trung úy ngài nên nhớ là, Yêu Nữ kia sở hữu thuật năng lực Nguyên Tố mạnh mẽ, dù không có thuật pháp gì cao cấp nhưng vẫn có lực chiến rất cao, bất quá thân thể nàng lại không như vậy, nếu không đã không b·ị b·ắt dễ dàng như thế. Bây giờ do ảnh hưởng của lá phù mà Pháp Sư dán lên trên trán nàng nên trong cơ thể nàng đã không còn chút Nguyên Tố nào, ngay cả hấp thụ xung quanh cũng khó khăn vô cùng.” Lê Thanh Vũ đáp.

“Bởi vậy nên bây giờ thân thể của nàng sẽ không khác gì người thường, chỉ cần bị nổ một phát thì cho dù là Yêu Quái thì nàng cũng sẽ c·hết!” Vị Thượng Úy do Pháp Sư đem tới tiếp lời.

“Mà nếu không xé phù thì nàng chắc chắn sẽ không thể rời khỏi được Pháp Sư đại nhân trong một khoảng cách cố định cùng hạn chế truy tung, khi đấy thì Pháp Sư đại nhân chỉ việc mang quân đi bắt lại.” Một vị Trung Úy khác nói nốt, sau đó có chút rung động mà nhìn Pháp Sư:

“Quả không hổ danh là Pháp Sư đại nhân, kinh nghiệm bắt yêu quả thật vô cùng phong phú! Nước đi này quá diệu, chỉ có thể làm chúng ta mặc cảm!”

Chỉ là đối mặt với những lời tâng bốc của vị Trung Úy này, Pháp Sư vẫn giữ nguyên trạng thái mắt điếc tai ngơ, một lời cũng không nói. Nhưng từ phản ứng của lão, có thể thấy là vị Lê trung úy này lại suy đoán đúng một lần nữa.

Giơ tay lên ngăn chặn một người khác chuẩn bị lên tiếng tâng bốc, Lê Thanh Vũ nói nhanh:

“Chính vì đã thi triển loại phù lục này nên giờ điều đó lại vô hình chung ngăn cản Pháp Sư truy tung tên Yêu Quái trong hắc vụ kia. Này cũng là một điều phiền toái.”

Vị Trung Úy ngoại hình thô kệch bên Pháp Sư nghe vậy liền có chút không hiểu, cũng buột miệng hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì... nếu như bây giờ Pháp Sư truy tung kẻ kia theo hướng ngược lại, chính Pháp Sư sẽ là người vượt qua khoảng cách, ngươi đoán chuyện gì sẽ xảy ra với Yêu Nữ?” Lê Thanh Vũ trả lời.

“Bùm.” Một vị Trung Úy khác giơ tay ra dấu phụ họa.

“Đây chính là dương binh của Yêu Quái kia, biết rằng là Pháp Sư không thể vượt khoảng cách mà truy tung hắn, bản thân hắn thì lại là một miếng mồi không thể không ăn trong trường hợp Pháp Sư cảm ứng sai, lúc này đây buộc chúng ta trừ khi muốn được ăn cả ngã về không thì không thể không chia quân ra.” Lê Thanh Vũ lại nói.

“Vậy giờ phải làm sao?” Vị Trung Úy thô kệch kia hỏi.

“Ta cũng không biết. Kỵ binh thì đã được cử đi gần hết rồi, để tiện cho tiếp ứng thì cũng là ngần ấy Tiểu Úy, bây giờ còn ở đây thì chỉ có mỗi chúng ta cùng bộ binh còn lại mà thôi. Giờ phân chia ra sao thì đương nhiên phải phụ thuộc vào Pháp Sư đại nhân của chúng ta đây rồi, dù sao đại nhân đây mới là người có kinh nghiệm.”

Mọi người cũng đã chứng kiến được trí tuệ cùng khả năng suy đoán đáng sợ của Lê trung úy nên cũng không nghi ngờ gì, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Pháp Sư.

Pháp Sư tuy rằng nhận thấy nãy giờ đều là Lê trung úy kẻ này đang nắm giữ tiết tấu của bầu không khí nhưng tất cả mọi suy đoán của kẻ này lại vẫn không có kẽ hở nào nên lão cũng không thể nói ra lời phản bác gì, hơn nữa mối nghi ngờ của lão đối với kẻ này giờ tuy vẫn còn bất quá cũng đã nhỏ hơn rất nhiều, trong trường hợp đó thì lợi ích hai bên lại tương đồng, thế nên dù rất chán ghét nhưng nhất thời lão cũng chỉ có thể gật đầu mà nói đúng.

Đưa mắt dõi nhìn theo số binh sĩ còn lại trong quân doanh, sau khi tính toán nhanh chóng, lão mới hạ lệnh:

“Tất cả các vị Úy đuổi theo Yêu Quái kia, ngoại trừ Dư thượng úy ở lại cùng tất cả binh sĩ đi theo ta truy bắt Yêu Nữ!”

Sau đó, Pháp Sư mang theo các binh sĩ còn lại cùng với Dư thượng úy đi ra khỏi cổng doanh, theo hướng ngược lại liền bắt đầu xuất phát, không định lãng phí chút phút giây nào.

Ở một bên còn lại mấy vị Trung Úy khác cũng đã sửa soạn xong xuôi, vài người cũng đã thi triển thân thủ đuổi theo kỵ binh. Lý thượng úy do còn phải phân phó nốt mấy binh sĩ đang trấn thủ ở trong doanh nên lại là người đi ra cuối cùng.

Chỉ là ngay khi hắn vừa định xuất phát, đã thấy được Lê Thanh Vũ đứng ở bên cạnh có vẻ mặt nghiêm trọng, lại nhìn xung quanh liền biết được lúc này có tin tức đặc biệt muốn thương thảo bèn chậm bước lại, thi triển Chân Khí truyền âm, hỏi:

“Sao? Có chuyện gì à?”

“Việc này ta càng nghĩ càng không đúng Lý thượng úy à. Ta nghĩ mọi chuyện có lẽ không đơn giản như thế, ngài còn nhớ không? Lúc trước tất cả những luận điểm ta đưa ra đều là để phản bác lại lời vu khống của Pháp Sư, nhưng nan đề trong đấy lại thực sự là thật. Những sự kiện diễn ra liên tiếp như này nếu như nhìn thật kỹ thì lại thấy được rất nhiều điểm bất thường cùng bất khả thi theo như lời Pháp Sư nói.” Lê Thanh Vũ cũng thi triển Chân Khí truyền âm đáp.

“Việc này... chắc là ngươi cả nghĩ quá rồi. Có lẽ là trùng hợp chăng?” Tuy nói thế, nhưng giờ Lý thượng úy suy xét lại cũng cảm giác được có gì đó không ổn.

“Ngài cũng là cầm binh quyền bao năm, chắc cũng đã rõ là trùng hợp như này thực sự là không thể, bởi vì rất nhiều dữ kiện không ăn nhập với nhau... Trừ khi...” Lê Thanh Vũ lắc đầu.

“Trừ khi gì?”

“Có một bên đang nói láo!”

Lời này tuy không chỉ đích danh, nhưng trong nháy mắt Lý thượng úy liền hiểu được là Lê Thanh Vũ nói đến người nào.

“Không thể nào chứ? Điều này thậm chí còn có chút hoang đường hơn cả việc ngươi là thủ phạm nữa.” Lý thượng úy suy nghĩ nhanh chóng, rồi sau đó lại lắc đầu.

“Nhưng từ các góc độ mà nói thì lão đấy kỳ thực lại là người có nhiều khả năng nhất.”

“Thế nhưng giống như vừa nãy ngươi vừa phản biện, lão làm thế có ích lợi gì? Phải biết là lão đang thực hiện công việc này cho một vị điện hạ đấy, nếu lão làm vậy có khác gì phản Xã Tắc Học Cung, mà lão cũng mới nghe được tin tình báo xong rồi mới đến đây.”

“Vụ lão không biết đến Yêu Nữ từ trước thì ta đồng ý, nhưng nếu muốn nói về lý do lợi ích thì ta lại không chắc. Không biết Thượng Úy ngày xưa đã tiếp xúc với các Pháp Sư nào khác ngoại trừ vị Pháp Sư này không?”



“Có, có một hai người gì đó.”

“Ngài có thấy là bọn họ có gì khác so với Pháp Sư không?”

“Khác á.... Để ta nghĩ xem nào, có lẽ ngoại trừ trẻ hơn ra thì cũng không có gì khác, ngay cả cấp độ Tinh Thần lực cũng là tương đương...” Lý thượng úy nói đến đây giống như nhận ra cái gì, hai mắt mở to.

Lê Thanh Vũ thấy vậy liền gật đầu:

“Đúng, như ta cùng ngài đều cũng đã thấy, cấp độ Tinh Thần lực của Pháp Sư quá thấp so với cảnh giới của hắn, thậm chí ngay cả nét già nua so với tuổi cũng vậy, dù là chúng ta không biết là hắn bao nhiêu tuổi nhưng chắc chắn có thể trông trẻ hơn bây giờ, cộng thêm cảm giác từ Võ Giả ta có thể nhận ra một là trong người của lão có tổn thương, hai là tu luyện nhầm, mà coi như thế thì bệnh của lão kỳ thực có lẽ cũng không khác đương kim bệ hạ là bao nhiêu...”

Lý thượng úy nghe thế cũng gật đầu, nhưng sau đó lại nói:

“Điều này cũng đúng nhưng kỳ thật ra món lợi ích này ai cũng sẽ nghĩ tới chứ, nếu như có thể làm ngươi lo lắng như vậy thì chắc ngươi phải tìm được chứng cớ khác?”

Lê Thanh Vũ lắc đầu, đáp:

“Cũng không hẳn là chứng cớ, mà nãy giờ cũng chỉ là nghi ngờ của ta thôi nên cũng chưa kết luận ra được điều gì. Ta hỏi ngài lại một lần nữa, bản thân ngài đã tự mình đi qua trại giam để kiểm tra tình hình phòng giam bị p·há h·oại như nào hay là Pháp Sư tự thân đi đến rồi thông báo cho ngài?”

“Là Pháp Sư tự mình đi đến...”

“Lại hỏi lại ngài một câu khác, trận h·ỏa h·oạn như này chỉ cần Pháp Sư trợ giúp là sẽ có thể giải quyết dễ dàng, tại sao lão không làm? Phải biết là lúc về sau thì lão cũng đã có khôi phục Pháp Lực kha khá rồi? Hay là lão bảo ngài là sẽ tự thân chi trả sau vì dành thời gian, cuối cùng lại dùng để buộc tội ta?”

“Cái này....”

“Hỏi ngài nốt một câu cuối, ngài có nhớ là trong buổi tiệc thì có một vị Tiểu Úy trông rất thân cận với Pháp Sư, nhưng giờ thì lại không thấy tăm hơi đâu?”

“Ta...” Lý thượng úy càng nghe càng trợn mắt. Những điểm nghi hoặc mà Lê Thanh Vũ vừa chỉ ra giống như từng mắt xích, liên hệ từng suy nghĩ một trong đầu hắn, cuối cùng vò lại thành một đoàn cuộn vào nhau, r·ối l·oạn làm hắn khó mà thốt lên lời.

“Nhưng đương nhiên, những điều này cũng chưa thật sự là những bằng chứng thiết thực, chỉ là làm dấy lên những suy đoán mà thôi. Vậy nên ta định...” Nhìn thấy vậy, Lê Thanh Vũ làm ra vẻ suy tư, cũng đồng thời đổi giọng điệu.

“Ngươi định làm gì?”

“Ta định đuổi theo Pháp Sư để xem thực hư ra sao, có lẽ sẽ có chút manh mối.”

“Lê trung úy ngươi đừng làm liều, Pháp Sư thực lực cao cường vô cùng...” Lý thượng úy vội can gián.

“Ta biết, nhưng võ lực của ta vẫn không thấp, bỏ chạy có lẽ vẫn không thành vấn đề. Ngoài ra quân tâm vẫn đang ở bên ta, ta cũng không nghĩ là binh sĩ mà Pháp Sư mang đến lại trung thành với Pháp Sư đâu, cái bọn hắn trung thành chính là lệnh bài đến từ vị điện hạ nào đó kia kìa, nên nếu việc Pháp Sư có ý định độc chiếm Yêu Nữ, bọn họ sẽ là đồng minh của ta.”

“Kể cả như vậy...” Tuy rằng thanh âm phản đối đã nhỏ đi rất nhiều nhưng Lý thượng úy vẫn còn đang định tiếp tục can gián, chỉ là đến khi nhìn vào trong đôi mắt của người Trung Úy kém mình hơn chục tuổi này, hắn giống như lại nhìn thấy cái gì, cũng bắt đầu trầm mặc, cuối cùng mới nói ra mấy chữ:

“Vậy chúc ngươi bảo trọng, dù là ngươi định làm gì.”

Nhận ra nét khác thường của Lý thượng úy, Lê Thanh Vũ cũng thu hồi nụ cười trên môi. Thi hành một lần quân lễ, hắn gật đầu với Lý thượng úy, sau đó cũng tiến vào trong doanh, bước theo phương hướng mà Pháp Sư vừa mới rời đi, bộ pháp vững chắc không chút dao động.

Ánh mắt phức tạp dõi theo bóng lưng của người thanh niên mà mình đã biết từ thuở thiếu thời, Lý thượng úy giống như thấy được hình bóng của một thiếu niên hoạt bát ngày xưa, thầm lẩm bẩm: “Chung quy cũng là 8 năm...” sau đó mình liền sử thân pháp biến mất trong màn đêm đen.

Lại nói về Lê Thanh Vũ, lúc này hắn cũng đã tiến vào ngay giữa quân doanh, nhưng hắn cũng chưa định đuổi theo Pháp Sư ngay mà bước nhanh về phía trướng của mình.

Binh sĩ hai bên tuy rằng thấy hắn có chút lạ nhưng cũng không ai hỏi gì, mặc cho hắn tiến nhập bên trong.

Thời gian Lê Thanh Vũ đi vào cũng rất ngắn ngủi, chưa tới một phút liền đã lại đi ra, trên thân nhìn từ ngoài cũng không mang theo nhiều thứ, ngoại trừ một túi vải đựng nước cùng thanh kiếm tùy thân của mình.

Quay sang hai lính canh, Lê Thanh Vũ nói:

“Ta phụng mệnh Lý thượng úy đi điều tra hành tung của Pháp Sư, này là hành tung mật nên nếu ta không trở lại trước giờ này của ngày mai thì phiền hai ngươi thông báo với hắn mật hiệu. Mật hiệu lần này là: Đa tạ!”

Hai lính canh nghe vậy tuy rằng cái hiểu cái không nhưng đều thi hành quân lễ, hứa chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Hơi gật đầu nhẹ, Lê Thanh Vũ hơi dồn lực vào chân, thân hình trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người. Mất mấy bước đi ra khỏi doanh, Lê Thanh Vũ đã đi tới nơi bìa rừng, trong lòng đột nhiên có cảm giác, quay lại nhìn quân doanh nơi mình đã trưởng thành một lần cuối, lặng im không nói lời nào.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tương lai cùng số phận của hắn đã thay đổi hoàn toàn, có lẽ hắn sẽ không còn có cơ hội trở về nữa...

Ánh nguyệt rơi lên chuôi kiếm màu đen sậm, được phản chiếu ở phần cuối chuôi chỗ không được bọc vải, cũng là nơi mà một bông tuyết vừa rơi lên, phảng phất như muốn báo trước điều gì.

Trăng đã lên đến đỉnh đầu, tuyết rơi cũng ngày càng dày đặc.

Đêm nay... thật rất đẹp.

.....

“Ực ực.... Cuối cùng lại không ai chú ý đến là nếu như phù lục có thể giải dễ thế thì cần gì phải lên kế phân binh này à?” Tiếng ai đó lẩm bẩm sau khi uống mấy ngụm nước.