Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 35: Lệnh triệu tập (phần hai mươi)




Quyển 1 Chương 35: Lệnh triệu tập (phần hai mươi)

“Nếu như đó là Chân Khí, thì vấn đề trở nên nghiêm trọng rồi đây.” Pháp Sư lúc này bắt đầu suy nghĩ đăm chiêu.

Ngay từ ban đầu khi lão nhìn thấy hắc vụ tuôn ra từ trên người của tên lính gác kia thì khả năng đầu tiên lão nghĩ đến chính là kẻ này đã bị Yêu Ma khống chế tâm trí, và bản thể của Yêu Ma chân chính đang nằm trong đầu óc của kẻ này, chính vì thế nên lão mới sử dụng hai đạo phù lục cuối kia, chúng đều là loại phù lục có khả năng làm tan rã Yêu Khí.

Một khi Yêu Khí bị tan rã, không nói chiến lực của tên kia sẽ yếu đi nhanh chóng mà đồng thời quyền khống chế của Yêu Ma đối với cơ thể cũng suy giảm, thậm chí có thể bức được bản thể của hắn ra ngoài.

Còn coi như kẻ này bị Yêu Ma khống chế từ xa thì phương pháp này cũng có thể áp dụng được tương tự, chỉ là Pháp Sư sẽ phải lợi dụng Yêu Khí còn sót lại tiến hành truy tung mà thôi, bất quá tất cả những điều trên đều đặt trên cơ sở là đối phương không sở hữu Chân Khí.

Đối với Võ giả mà nói, Chân Khí về căn bản chính là thành phẩm sau khi vận kình cùng lấy ý niệm di động khí huyết ở mật độ cùng mức độ cao, kết hợp cùng năng lượng Nguyên Tố hỗn tạp mà tiến hành thổ nạp, từ trong thân thể sinh ra một ngụm khí, này cũng gọi Luyện Khí.

Khí này về bản chất là cùng Pháp Lực, Yêu Khí ngang hàng, thế nên rất khó để xảy ra việc một vị Võ giả đã sinh ra Chân Khí bị Yêu Ma dùng Yêu Khí khống chế, chỉ trừ khi...

“Có khi đó không phải là Yêu Ma khống chế người, mà là người giả dạng bị Yêu Ma khống chế?” Pháp Sư trong lòng đột nhiên dâng lên một loại suy đoán, và thuận theo suy nghĩ này, kẻ tình nghi nhất lại chính là:

“Lê trung úy!” Trong lòng của Pháp Sư nhanh chóng tuôn ra một cái tên, dù sao Võ giả sở hữu Chân Khí bên trong cả cái doanh này cũng không có quá mười người, mà kẻ này lại là đối tượng đáng bị nghi ngờ nhất, nhưng sau đó lão liền lắc đầu nhanh chóng:

“Không, khả năng này cũng không phải là duy nhất. Dù sao lúc trước ta cũng nghe được mấy lời tâm sự của hắn với tiểu úy Nhân trước lúc lâm chung rồi, mà loại cổ trùng này trừ phi phải thực sự rơi vào trong người bị trúng sau đó lấy Chân Khí tìm kiếm không thì nhìn từ bên ngoài là không thể phát hiện, cổ trùng cũng không truyền đến cảm giác bị Chân Khí tìm kiếm, điều đó có nghĩa là Lê trung úy hoàn toàn không thể biết đến việc cổ trùng này tồn tại trong cơ thể của tiểu úy Nhân. Nếu vậy thì những lời hắn nói có chín thành là thật.”

Bất ngờ là Pháp Sư cũng không gạt bỏ đi việc Lê Thanh Vũ có thể là hắc vụ nhân vừa xong vì lý do Chân Khí cùng Yêu Khí không tương thích, hay là làm thế nào mà Lê Thanh Vũ lại có thể sở hữu được Yêu Khí, vì đối với Pháp Sư mà nói thì thiên hạ này kỳ dị vô số, loại thủ đoạn biến Chân Khí thành Yêu Khí tuy rằng lão chưa thấy nhưng có lẽ cũng không phải là không có, mà lão càng tin tưởng hơn vào năng lực của bản thân.

“Nhưng nếu thế thì vấn đề lại càng khó giải. Nếu như kẻ vừa t·ấn c·ông ta không phải là Lê trung úy thì đó chỉ có thể là một vị Đại Yêu, mà tu vi cũng không hề yếu, thậm chí có khi phải đạt đến ngang ta thời kỳ đỉnh phong. Việc hắn giả dạng thành một lính gác rồi đánh lén ta mà ta lại không phát hiện ra Yêu Khí ngay từ ban đầu cũng có thể giải thích được, dù sao Liễm Khí Thuật ban đầu cũng là do Yêu Ma sáng chế ra, mà ta lại cũng không phải ở thời kỳ đỉnh phong, thần niệm đã suy yếu.”

Còn về việc tại sao một tên Yêu Quái lại có thể tiến vào trong quân doanh mà không bị bất cứ ai phát hiện, Pháp Sư hơi liếc nhìn mấy luồng khói bốc lên từ các phía trong quân doanh, ngay cả trời đã tối cũng có thể thấy rõ mồn một, thì cũng đã không buồn đi nghĩ sâu về vấn đề này.

“Nếu như đó là Đại Yêu thì vấn đề Chân Khí lại có lẽ đã được giải thích, đó là vì hắn sợ ta có thủ đoạn khắc chế hắn nên mới sử dụng một Võ giả đã bị hắn luyện hóa hoặc khống chế để t·ấn c·ông, vì biết rằng ta cũng sẽ không ngờ được tới việc hắn sở hữu Chân Khí.”

“Nhưng thế lại phát sinh ra một vấn đề khác, nếu đó thực sự là Đại Yêu thì chắc chắn sẽ cảm nhận được tình huống hiện nay của ta, coi như biết rõ ta có át chủ bài có thể đồng quy vô tận với hắn thì cũng chả mắc mớ gì phải sử dụng Chân Khí cho mất công, và luồng hắc vụ đấy kỳ thực ra chưa đạt đến cấp độ Đại Yêu. Hơn nữa, trong trường hợp đấy thì khi hóa thân hắc vụ hắn cũng sẽ không giữ nguyên nhân hình mà đã biến đổi để trở nên linh hoạt hơn.”



“Hoặc đấy có thể là tàn niệm của một vị Đại Yêu trong trận chiến lớn nào đấy, dưới cơ duyên xảo hợp đã khống chế được thần niệm của một vị Võ giả đối địch mà t·ẩu t·hoát thành công, này xem ra là cách giải thích hợp lý nhất.”

“Nếu như đó thật sự là tàn niệm của một vị Đại Yêu...” Trong ánh mắt của Pháp Sư bỗng hơi lóe lên ánh tham lam nhưng sau đó liền bị dập tắt nhanh chóng, vì lão hiểu được là lấy tình huống của mình rất khó để có thể bắt g·iết thành công hắc vụ nhân.

“Nhưng cho dù có là Đại Yêu hay Lê trung úy thì cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi t·ấn c·ông mình mà không có lý do....” Nhưng vào lúc này trong đầu Pháp Sư đột nhiên lóe lên một tia linh quang, trong lòng dần thấy không ổn, nét mặt cũng nhanh chóng biến thành hoảng hốt.

Lão vội lấy từ trong một chiếc túi nhỏ giấu ở một bên pháp bào ra một tờ phù lục, nhìn thấy tờ phù lục này cũng đã không còn phát sáng nữa liền không nhịn được mà chửi lên:

“Mẹ kiếp!”

Đến tận lúc này, Pháp Sư làm sao còn không rõ, hắc vụ nhân đột nhiên t·ấn c·ông mình chính là vì đánh lạc hướng, để cho đồng bọn có khả năng giải cứu được Tinh Linh kia thành công.

Tuy rằng lão đã thiết lập ra một mối liên hệ giữa tờ phù lục chủ này với trận pháp, chỉ cần trận pháp hơi xảy ra bất kỳ bất trắc nào liền có thể cảm nhận được nhưng chiến đấu lúc đấy quá nguy hiểm cùng ác liệt thành thử ra lão cũng không kịp để ý.

Trận chiến tuy diễn ra chóng vánh, bất quá lại mang lại cho lão áp lực cực lớn khiến cho lão trong thời gian một hai phút sau vẫn một bên trị thương một bên ngưng thần phòng đánh lén. Đến khi trị thương xong thì lại bị tính chất quỷ dị của chiến cuộc hấp dẫn sự chú ý nên cũng tạm không nhớ tới việc này.

Trong lòng vẫn còn ôm chút may mắn, Pháp Sư lại lấy ra bên mình một tờ phù lục màu lam khác dán lên trên trán, nhất thời Thủy nguyên tố từ trong không khí bắt đầu lấy mật độ dày đặc đến có thể thấy bằng mắt thường mà chui vào trong cơ thể của lão.

Cố nén cảm giác đau nhức truyền đến do cơ thể trong thời gian ngắn phải tiếp nhận ba loại phù lục cấp cao mà dần không chịu nổi, Pháp Sư sau đó hóa thân thành một dòng nước bay vọt qua không trung lao về phía vị trí ngục giam trong doanh.

Không tới nửa phút, lão đã đến nơi, chân đáp xuống mặt đất, bộ pháp bào trên người cũng đã được Thủy nguyên tố chữa trị. Đập vào mắt lão là cảnh tượng binh sĩ đang giữ vững đội hình cùng cảnh giác phòng thủ ngục giam, nhưng từ nét mặt hốt hoảng trên mặt họ lão đã biết được là chuyện đã rồi, nhất thời trong lòng trầm xuống.

Người chỉ huy nhìn thấy Pháp Sư đang bước nhanh đến, trong lòng đã biết là sự tình hỏng bét, vừa định tiến lên phân giải điều gì thì đã nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Pháp Sư, liền cụp đầu xuống không nói lời nào.

Nhìn lấy chỉ huy không dám đối diện ánh mắt của mình, Pháp Sư cũng không có lên tiếng mà chỉ lặng lặng tiến đến trước mặt người này, một trường áp lực nặng nề buông xuống, các binh sĩ xung quanh cũng không ai dám nói lời nào, tưởng như chỉ cần hơi phát ra một từ sai thôi là sẽ b·ị đ·âm c·hết ngay tại chỗ.

“Thế nào?” Pháp Sư hỏi, giọng khàn khàn nghe không ra cảm xúc.

“...Bẩm – Bẩm Pháp Sư đại nhân, thủ phạm đã đột nhập không biết từ lúc nào vào bên trong ngục giam, nhân lúc hỗn loạn do cháy ở khu vực khác mà sử dụng pháo hoa tiến hành đánh lạc hướng ta cùng các huynh đệ trong giây lát, liền t·ấn c·ông chớp nhoáng g·iết c·hết ba lính canh, phá vỡ trận pháp rồi cứu người đi. Bọn ta sau đấy tuy đã phát hiện những cũng đã không đuổi kịp được nữa, định hô thêm cứu trợ thì đã không còn binh sĩ nào rảnh rỗi, đang chưa biết làm gì thì ngài đã tới.” Chỉ huy nghe vậy, cố hít sâu một hơi trấn tĩnh rồi đáp, dù sao hắn cũng đã có quân hàm Tiểu Úy nên tinh thần cũng rất vững chắc.



“Ừm.” Pháp Sư nghe xong liền đáp một tiếng nhẹ. Không khí vẫn còn giữ nguyên trạng thái tĩnh lặng, uy áp bao phủ toàn trường lúc này cũng chưa biến mất, thậm chí còn nặng hơn, khiến cho tim của vị chỉ huy này không khỏi đập nhanh lên.

“Chỉ có thế thôi sao?” Pháp Sư lại lên tiếng hỏi.

“Bẩm đại nhân, chỉ có như vậy.”

“Hình dáng của thủ phạm thì sao?”

“Do trời tối chỉ có thể nhìn được là một kẻ mặc lam y, chiều cao khó xác định.”

“Ha ha.” Pháp Sư nghe được câu trả lời giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, bắt đầu cười ra tiếng: “ Đấy là tất cả những gì mà ngươi có thể nói cho ta!? Ngay cả phương thức bị đột nhập như nào cũng không biết, cách hắn đánh lạc hướng các ngươi trong thời gian như nào để đưa ra được tính toán cũng không biết, thậm chí ngay cả thủ đoạn của kẻ này cùng hình thể chính xác ra sao cũng không biết?”

“Phế vật!”

Vị chỉ huy lúc này chỉ có thể cắn chặt răng mà nghe chửi, ngay cả một lời cũng không dám phản bác.

Lại được một lúc, Pháp Sư mới nói:

“Được, chỗ này giờ cũng không còn gì để canh giữ nữa. Mọi người mau theo ta về doanh chính, chúng ta phải nghĩ cách c·ứu h·ỏa trước.”

“Nhưng đại nhân, không phải chúng ta nên đuổi th-“ Một binh sĩ nghe vậy khó hiểu hỏi, liền đã bị Pháp Sư cắt ngang lời:

“Ngươi đang dạy ta, một Pháp Sư cấp Trưởng Lão của Xã Tắc Học Cung, trong cách làm thế nào để đối phó Yêu Ma Quỷ Quái sao?”

“Đừng nghĩ rằng chỉ vì hắn không g·iết hết tất cả các ngươi khi hắn c·ướp ngục có nghĩa là hắn không có khả năng đó, hơn nữa giờ mà đi truy đuổi theo thì lại cực kỳ dễ trúng bẫy của địch nhân. Ngoài ra các ngươi nghĩ là ta không có phương án dự phòng sao?”



Pháp Sư vừa nói xong liền đã lại thân hóa Thủy nguyên tố bay về phía doanh chính, cũng chẳng quan tâm đến chi đội binh sĩ này nữa. Một binh sĩ nghe thế vừa định lên tiếng hỏi, bắt gặp cú lườm của chỉ huy liền vội câm nín lại.

Phương án dự phòng của Pháp Sư kỳ thật rất đơn giản, ngay sau khi thi chú mượn dùng phù lục của Đại Pháp Sư để trấn áp Nguyệt Lạc, Pháp Sư cũng đã sử dụng một trong các loại phù chú cực kỳ trân quý của mình yểm lên trên người nàng.

Phù chú này có hai công dụng chủ yếu, đó chính là cung cấp thông tin vị trí về đối tượng bị yểm chú lên cho người thi phù, hai là nếu như vượt quá một ranh giới nhất định sẽ tự động p·hát n·ổ.

Ngoài ra, phù chú này cũng cực kỳ khó giải, nếu cưỡng ép phá vỡ thì sẽ gây nổ ngay lập tức, cho dù là Đại Yêu thâm niên giỏi thuật pháp thì cũng phải mất một thời gian không ngắn mới có thể giải được.

Đương nhiên, có đi thì cũng phải có lại, uy lực nổ của phù lục này cũng không mạnh, nổ cũng chẳng c·hết được Đại Yêu hay là một sĩ quan cấp cao từ Trung Úy đổ lên, cùng lắm gây trọng thương, thế nhưng đối với Nguyệt Lạc là Tinh Linh Nguyên Tố sở hữu cường độ thân thể yếu ớt thì lại là chuyện khác.

Nàng bị phong ấn hoàn toàn Nguyên Tố trong cơ thể, lại không thể hấp thu được từ bên ngoài, coi như cuối cùng có phá giải được phù chú của Đại Pháp Sư thì cũng cần một thời gian dài không kém để khôi phục, nên nếu mạo hiểm mà phá vỡ phù chú hoặc đi quá ranh giới sẽ bị nổ c·hết ngay tại chỗ.

Đây chính là một đợt bảo hiểm cuối cùng của Pháp Sư, dù sao thì lão cũng không thể đảm bảo được sẽ không bị tập kích trên đường về kinh đô nhưng cuối cùng không ngờ là sẽ sớm như thế này.

Pháp Sư bay qua đến doanh chính thì dừng lại, nhìn thấy Lý thượng úy lúc này đang chỉ huy các binh sĩ c·ứu h·ỏa, liền hạ xuống đất.

Lý thượng úy nhìn thấy Pháp Sư thân hóa Thủy nguyên tố như thế trong lòng cũng có chút rung động, vừa định nói gì thì đã bị Pháp Sư cắt lời trước:

“Lý thượng úy, phiền ngươi triệu tập tất cả binh lính trong doanh của ngươi tập trung về doanh chính, ta có việc cần phân phó.”

Lý thượng úy nghe vậy phản ứng đầu tiên liền là giật mình cùng khó chịu, thông qua thông tin mà binh sĩ kể về trận chiến thì hắn đã biết là Pháp Sư rất giỏi về Thủy thuật, vốn là định nhờ Pháp Sư ra tay hỗ trợ c·ứu h·ỏa, ngờ đâu Pháp Sư lại ra yêu cầu như vậy.

Nhưng dù sao thì hắn cũng là một người rất thông minh, cũng biết được là nếu không có chuyện gì thực sự nghiêm trọng thì Pháp Sư cũng sẽ không ra yêu cầu ngang ngược như này, lửa đang cháy tứ phía trong doanh khiến cho toàn bộ binh lực đều đã được điều đi, nếu giờ mà lại triệu tập về thì có nghĩa là tương đương với bỏ đi cả một nửa doanh trại và tất cả sẽ phải tái kiến thiết lại từ đầu.

Bất quá, điều đấy không có nghĩa là hắn có thể đảm nhiệm được trách nhiệm lớn như vậy, đặc biệt là trong tình huống không phải chiến đấu với Yêu Quái hoặc là trên chiến trường.

Như nhìn thấy nỗi túng quẫn của Lý thượng úy, Pháp Sư bèn nói:

“Yên tâm, trách nhiệm về sau đấy cũng sẽ tính về ta, dù sao chính ta là người đã rra lệnh này. Hơn nữa ta cũng là người mang đến 300 binh sĩ kia thì đương nhiên ta sẽ phải chịu trách nhiệm về hành vi của bọn họ. Ngoài ra thì ta cũng sẽ tiến hành bồi thường cá nhân cho những tổn thất trong doanh.”

Lý thượng úy nghe vậy mới yên tâm, liền gật đầu bắt đầu ra lệnh cho binh sĩ tập trung về doanh chính, cũng gọi thêm cả các binh sĩ còn lại, bảo rằng đây là lệnh trực tiếp từ chính Pháp Sư.

Tiếng kèn báo hiệu tập trung trong doanh vang lên, không tới năm phút tất cả đều đã được tập trung đầy đủ. Các binh sĩ tuy rằng trên mặt đều mang theo nét nghi hoặc nhưng cũng vẫn xếp thành từng hàng thẳng tắp, một số còn chuẩn bị sẵn cả v·ũ k·hí.

Pháp Sư liếc mắt nhìn lấy các binh sĩ muộn nhất đang tiến về, cặp mắt như ưng săn mồi nhìn về phái một người trong số đấy, chính là kẻ mà lão nghi ngờ, trung úy Lê Thanh Vũ!