Quyển 1 Chương 31: Kẻ chỉ điểm? (phần mười sáu)
“Kẻ n-“ Tên Tiểu Úy này nghe thấy vậy lập tức định hô lớn lên, nhưng chữ đầu tiên vừa ra khỏi miệng hắn đã cảm thấy một lực cực mạnh đánh vào bộ phận giữa bụng cùng ngực, sau đó lại một lực nữa đánh vào phần lưng trên của hắn, buộc hắn lại phải nuốt tiếng hô vào, hai mắt nổ đom đóm,
Còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay lạnh ngắt đã nắm lấy cổ hắn, sau đó nhấc cả người hắn lên nhẹ như không, quăng mạnh xuống đất.
Ruỳnh! Âm thanh va đập tuy có phát ra nhưng cũng không hề to, chứng to chủ nhân của bàn tay này đã khống chế lực cực tốt.
Lại mấy giây trôi qua, hai mắt của tên Tiểu Úy này cũng đã khôi phục được thị giác, nhận thấy đối phương không có tiếp tục t·ấn c·ông liền khó nhọc mà ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt của kẻ t·ấn c·ông hơi hiện ra lờ mờ dưới ánh trăng, nhưng chỉ như này cũng đã đủ để biết được người này chính là nhân vật chính của yến tiệc ngày hôm nay, trung úy Lê Thanh Vũ, lúc này đang nở một nụ cười lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Không chút do dự, tên Tiểu Úy này lại định hô lên tiếp thêm một lần, chỉ là vừa mới đề hơi thì đã cảm thấy như có gì chặn ở cổ họng, cổ thế nào cũng không thể phát ra tiếng, ngay cả ú ớ cũng không được.
Nhìn thấy vậy, nụ cười trên mặt của Lê Thanh Vũ lại càng sâu, hai mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn:
“Không cần phải thử, ta đã sử dụng Chân Khí ngăn chặn cổ họng ngươi rồi, kẻ ngay cả Võ giả cũng không phải như ngươi thì làm sao có thể hóa giải được? Nhưng cũng kỳ lạ, với võ nghệ như này mà ngươi vẫn có thể mang được hàm Úy, vậy chẳng phải là vô cùng đáng ngờ hay sao?”
Tên Tiểu Úy kia nghe vậy xong liền không nói hai lời lập tức vụt dậy, định chạy trốn thì trong nháy mắt đã lĩnh thêm ba đòn phân biệt vào lưng, tay cùng chân, lại ngã dúi dùi dụi xuống mặt đất.
“Nào nào, đứng chạy nhanh thế chứ, chúng ta còn có chuyện để nói mà? Đã xong đâu mà định đi rồi?” Lê Thanh Vũ cười khì khì, nhìn xuống khuôn mặt của vị Tiểu Úy, lúc này đã tràn ngập những biểu lộ như sợ hãi, nghi hoặc, khó hiểu,...
Hắn lắc đầu, lại nói:
“Ài, cố nhân trùng phùng vốn là chuyện tốt, sao ngươi lại làm nó trở nên khó xử như này? Chỉ là không ngờ lần này gặp lại thì ngươi đã từ con trai của trưởng thôn trở thành một vị Tiểu Úy rồi, quả nhiên là có tài năng ha? Phải không, Nhân ca?”
Vị Tiểu Úy này nghe vậy xong tuy biểu lộ trên mặt không thay đổi, đồng tử bỗng lại chớp giật liên hồi. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lê Thanh Vũ đã hoàn toàn xác định, hắn cười càng tươi, một tay nhấc cổ vị Tiểu Úy lên giống như nhấc một chú gà con, bảo:
“Chỗ này không phải là chỗ để nói chuyện tốt, chúng ta ra chỗ nào vắng vẻ hơn nói chuyện nhé.”
Nói rồi hắn lại mang vị Tiểu Úy này quay lại vào trong khu vực vệ sinh, tiến vào trong một cái nhà kho nhỏ bên cạnh đấy, bên trong chứa đầy những dụng cụ dọn vệ sinh vẫn còn đang bốc mùi, giẻ lau cùng một số loại vải ố màu nhìn không ra là gì.
Thuận tay ném người này xuống đất, Lê Thanh Vũ thi triển điểm huyệt của mình, trong mấy chốc đã khóa sạch toàn bộ huyệt đạo của đối phương, khiến cho đối phương gần như hoàn toàn bất động chỉ có thể duy trì tư thế ngồi.
Xong xuôi tất cả, hắn mới lại đặt tay lên ngực của người này, Chân Khí khẽ động, giải đi một phần Chân Khí chắn ở cổ họng đối phương.
“Được rồi.” Lê Thanh Vũ lúc này mới nói, không biết lấy từ đâu ra một cái ghế gỗ, để ở phía đối diện đặt mông ngồi xuống:
“Xin lỗi vì tệ xá chỉ có những cái này, nhưng chúng ta đều là binh sĩ cả mà? Điều kiện khắc nghiệt thì vẫn sẽ quen được thôi. À quên mất, có người nào đó không phải.”
Vị Tiểu Úy kia vừa được hóa giải đi Chân Khí ở cổ họng, lại định cố gắng gào lên, nhưng âm thanh phát ra chỉ là mấy tiếng thì thào, giống như gần hết hơi tới nơi:
“Lê trung úy.... Ngài đây là đang làm gì...? Ta không phải cái người tên... Nhân ca gì đấy mà ngài biết cả! Tự tiện b·ắt c·óc một vị Tiểu Úy... Này là đã vị phạm quân quy...”
Lê Thanh Vũ cũng cũng không đợi vị Tiểu Úy này nói tiếp, giơ ngón trỏ cùng ngón giữa chạm nhẹ vào phần vai của người này. Nhất thời, vị Tiểu Úy này cảm nhận được một cơn đau xé người truyền xuống từ phần xương bả vai dọc theo từng lớp cơ một, nhưng do bị chặn cổ họng nên cũng không thể kêu ra được, chỉ có thể cứ thế mà nuốt ngụm khí này lại, thở hồng hộc.
“Nếu như ngươi thật sự là một vị Tiểu Úy, thì đừng nói là để ta t·ra t·ấn như này, ngay cả lấy Chân Khí chặn cổ họng cũng không thể, dù sao thì Tiểu Úy phổ thông mặc dù có thể không ngưng luyện ra được Chân Khí nhưng nội lực chí ít cũng đạt đến hai trăm cân, khí huyết cường hoành cũng không dễ để đối phó.”
Làm xong tất cả những việc này, Lê Thanh Vũ cũng không có ra tay tiếp, chỉ là tỏ vẻ trầm ngâm, giống như không hề để tâm đến sống c·hết của kẻ trước mặt mà tự hỏi:
“Vậy tại sao ngươi lại có thể lên được Tiểu Úy đây? Ta cũng đã nhận thấy là thái độ của tất cả các vị Úy khác đối vơi ngươi lúc chúng ta tiến vào trong rừng sâu vô cùng khác lạ, người thì coi thường, kẻ chẳng quan tâm, kết hợp với việc võ nghệ ngươi chẳng ra đâu vào đâu cả thì liền có thể kết luận...”
“Ngươi không phải là một vị Tiểu Úy chính thức, ngươi chỉ là một người bình thường mà thôi, ngay cả binh sĩ cũng không phải!” Lúc này, ngữ khí của Lê Thanh Vũ cứng rắn đủ để chém đinh chặt sắt, trong đầu hơi ngẫm lại khoảng thời gian hành quân vào trong rừng của hôm trước.
Khoảng thời gian này kỳ thực cũng là một khâu cực kỳ quan trọng đối với kế hoạch của hắn để có thể cứu thoát thành công Nguyệt Lạc, thế nên từ ban đầu, gần như toàn bộ nhất cử nhất động của q·uân đ·ội mà Pháp Sư mang đến, thậm chí ngay cả hành vi cùng thái độ của bản thân Pháp Sư cũng bị hắn đặt hết ở trong tầm mắt.
“Vậy thì lý do gì khiến cho Pháp Sư phải đem một người bình thường không thể chiến đấu vào trong quân đây? Lại còn tạm phong cho hắn quân hàm Tiểu Úy, vì hắn không phải binh sĩ nên cũng không thể tham gia lễ thụ phong chính thức?”
“Cực kỳ đơn giản, vì hắn chính là người cung cấp thông tin về đối tượng của trận chiến lần này! Việc phong cho hắn quân hàm Tiểu Úy chỉ là để thuận tiện mà mang theo hắn bên người dễ bề trao đổi cùng bảo vệ, dù sao thì một vị Tiểu Úy đi bên cạnh Pháp Sư cũng sẽ không bị hoài nghi. Một phần lý do nữa là bản thân người này không có võ nghệ, hành quân hơn một ngày dài với tốc độ như vậy là hoàn toàn không thể thế nên cần phải có pháp thuật của Pháp Sư hỗ trợ.” Hắn vỗ nhẹ tay vào nhau, giống như là một đứa trẻ vừa tìm ra câu trả lời cho một câu đố khó nhằn.
“Còn về phần tại sao mà người này không cung cấp thông tin cho Pháp Sư toàn bộ ngay từ đầu, đó chính là do hắn sợ sau khi Pháp Sư có được toàn bộ thông tin sẽ g·iết người diệt khẩu, hoặc là do muốn đòi được một loại lợi ích thực tế chắc ăn, vậy nên liền giữ lại một phần.”
“Nếu như vụ việc thành công, mọi thứ được trình bày trót lọt lên trên thì người này cũng sẽ không sợ Pháp Sư tá ma g·iết lừa, vì khi đấy thì Pháp Sư đã đạt được thứ mình muốn, ban chút canh cặn cũng đủ để hắn hưởng cả đời, g·iết hắn thì sẽ không có lợi mà cũng chẳng trừ được hại gì.”
“Bởi vậy, nên Pháp Sư cũng muốn giữ hắn ở bên người, vả lại cũng cần mang người này đi để có thể chỉ ra được lối vào chuẩn xác tiến vào trong hang ổ. Chính vì thế nên ngươi mới có thể tạm nhận được quân hàm Tiểu Úy của mình.”
“Suy đoán này kỳ thực cũng không phải là không có bằng chứng vì khi Pháp Sư bàn chiến lược với bọn ta để dàn xếp quân sĩ như nào thì hắn chưa bao giờ chỉ ra được lối vào thực sự của hang ổ đấy, mà đều chỉ khoanh vòng xung quanh khu vực của ngọn núi nọ.”
Lê Thanh Vũ nói đến đây hơi ngừng lại một chút, vặn vặn cái cổ của bản thân, sau đó mặt vẫn duy trì tiếu diện mà nhìn về phía đối phương:
“Về căn bản thì kế hoạch của người cũng đã gần thành công, Pháp Sư đã mang theo 300 quân sĩ để tiến hành lùng bắt, bước cuối cùng chỉ cần bắt được đối phương là đủ rồi.”
“Nhưng ngươi lại không ngờ đến được là ta sẽ xuất hiện, phá nát toàn bộ tính toán của ngươi với đề nghị di chuyển địa điểm tập kích sang một cái hồ ở gần đấy mà còn thành công với tỷ số t·hương v·ong thấp hơn hẳn, nên là số canh cặn mà ngươi vốn có thể sở hữu cũng đã thành mấy giọt nước lã.”
“Đương nhiên nói là mấy giọt nước lã thì cũng là biện pháp khoa trương, dù thế nào thì cũng sẽ cấp cho ngươi ít nhất hai chục năm không lo sinh kế, chỉ là so với ban đầu thì còn ít hơn nhiều lắm, chính vì thế nên ngươi mới hận ta như vậy.”
“Phải công nhận là ngươi đã cố che giấu rất khá, nhưng với một vị cao thủ võ thuật đã để ý ngươi ngay từ đầu rồi thì chút che giấu đó chẳng có tác dụng gì cả, hận ý thật sự quá rõ ràng.”
“Ha ha, còn về phần ta mà nói, ta đương nhiên sẽ không thể để cho một kẻ ngoại lai trong lòng có hận ý lớn với ta như vậy gia hại được, ngươi thấy có đúng không?”
Lê Thanh Vũ tuy nói làm người ta có cảm giác không nhanh, nhưng chỉ trong không tới thời gian một nén hương đã tóm gọn lại hết toàn bộ điểm chính, như từng nhát búa đập lên tinh thần của vị Tiểu Úy này, khiến cho nó giống như sắp vỡ tan thành từng mảnh.
Không, phải nói là kể từ khi kẻ này bị Lê Thanh Vũ t·ấn c·ông ngay từ ban đầu thì tâm lý của hắn cũng đã lung lay kha khá rồi, giờ chỉ là mấy cú chót điểm bồi thêm mà thôi.
Tâm tư đã hoàn toàn bị người nhìn thấu, vị Tiểu Úy này cũng đã không còn che giấu diện mục thực sự của mình. Bên trong ánh mắt khẽ đảo qua nét oán hận, nhưng sau đó đã nhanh chóng bị lấn áp bởi sự sợ hãi, hắn bắt đầu van nài:
“Thanh – Thanh Vũ đại nhân! Đó không – không phải oán hận, mà chỉ là không cam lòng mà thôi. Nể tình chúng ta là người đồng thôn, huống chi ta cũng chưa hề làm gì ngài, mong ngài buông tha cho ta lần này! Về ta sẽ bảo phụ thân –“
“Ha ha, đến tận lúc này mới bắt đầu nhận thân sao? Thế sao nãy giờ ta gọi mấy tiếng Nhân ca ngươi lại không đáp? Phải chăng trong lòng ngươi có tật? Hoặc là lúc đấy vẫn mong chờ vào việc báo ra quân quy sẽ làm ta chùn tay? Dù sao đánh cùng g·iết là tội khác biệt.” Lê Thanh Vũ cười, ngữ khí mang đầy nét mỉa mai.
“Ta....” Tiểu úy Nhân nghe vậy không đáp được, hắn cũng không thể nói là một phần do cảm giác hốt hoảng khi kẻ mà hắn đang căm thù đột nhiên phát hiện ra hắn và sau mấy năm rời thôn hắn cũng không muốn có bất cứ liên hệ lại nào với thôn nữa chứ?
Hơn nữa, một vấn đề khác là do đối phương tuy còn nhỏ tuổi hơn hắn nhưng đã có thành tựu cùng tiền đồ tốt hơn hắn rất nhiều, nếu mà nhận thân thì hắn lại không bỏ mặt mũi xuống được, đây cũng là từ góc độ tâm lý.
Còn từ góc độ đạo đức, hai người vốn là cùng thôn mà hắn vẫn còn thù hận đối phương, giờ lại lôi cái lý do cùng thôn này ra thì nghe thực sự vô cùng đạo đức giả, nhưng giờ sinh tử quan đầu thì hắn cũng không thể cố kỵ nhiều như vậy được nữa.
Lê Thanh Vũ cũng không nghe hắn nói hết, chỉ là hơi làm điệu bộ suy nghĩ nói:
“Nhưng ngươi nói cũng đúng. Dựa theo điều lệ của thôn chúng ta thì dù là có ghét người khác như nào nhưng chỉ cần chưa từng gây ra thiệt hại nguy hiểm có chủ đích gì đối với người khác trong thôn thì vẫn là người trong thôn, mà ngươi thì đúng là chưa làm gì ta cả.”
Tiểu úy Nhân nghe vậy tuy rằng phần cơ thể dưới cổ không thể cử động được nhưng đầu thì liên tục gật, cố gắng làm ra dáng vẻ thảm thương nhất có thể:
“Đúng đúng, ngài nói đúng.. Hơn nữa nãy giờ ngài đánh ta cũng đủ nhiều rồi, nể tình làng nghĩa xóm coi như tất cả xí xóa hết vậy?”
“Cũng được thôi. Chỉ là, ta vẫn còn một chút chuyện hiếu kỳ....”
“Ngài cứ hỏi.”
“Làm thế nào mà ngươi lại nhận biết được Pháp Sư vậy? Dù gì đi nữa thì coi như không nói tới vấn đề thân phận khác biệt nên sẽ không có liên hệ, hai bên về mặt địa lý về cơ bản là cũng không thể gặp nhau chứ? Dù sao tuy rằng ngươi rời thôn đã lâu nhưng về căn bản theo trưởng thôn đề cập thì ngươi vẫn luôn ở trong quận này chứ có rời đi quận khác đâu?”
Lê Thanh Vũ sau đấy cũng lại chạm nhẹ vào cổ họng của tiểu úy Nhân, lại giải khai thêm một phần Chân Khí cho hắn dễ nói chuyện.
Tiểu úy Nhân tuy giờ không thể lên giọng được, nhưng nói bình thường cũng đã thông thấu, bèn trả lời:
“Nói đến chuyện hai bọn ta gặp nhau thì cũng là chuyện tình cờ. Hôm đấy là một ngày cách đây gần mấy tháng trước, khi đấy ta vẫn đang làm việc ở trấn Bôn Lâm, đột nhiên nhận được thư tín là phụ thân của ta đang mắc bệnh nặng, việc này ắt hẳn ngài cũng biết, thế nên lập tức gói ghém đồ đạc đi về thăm phụ thân, bỏ dở hết tất cả công việc đang làm.”
Lê Thanh Vũ nghe vậy cũng gật đầu, trưởng thôn bệnh nặng từ cách đây mấy tháng trước hắn cũng biết, bệnh này cũng không phải là bệnh tật n·an y· gì mà cùng loại với bệnh của đương kim hoàng thượng, bệnh do “già” Hải đại phu dự đoán là chỉ có thể sống được thêm một năm là nhiều nhất. Chỉ có điều, hắn cũng không tin rằng là tên trước mắt lại có hiếu đến như vậy, xem ra là chạy về cũng chỉ ham gia sản.
“Trên đường đi về, ta có đi ngang qua một đoạn đường nối liền với một khu rừng Trúc gần đấy, thấy một ông lão đang đứng ngẩn ngơ nhìn về phía rừng Trúc, bèn tiến lại gần hỏi thăm.”
“Về sau phát hiện ra ông lão này tự nhận một vị trưởng lão của Xã Tắc Học Cung, có được bản lãnh pháp thuật cao cường. Ta nghe vậy không tin, nhớ tới trong rừng sâu có một con Yêu Quái cách đây mấy năm mà ta từng nhìn thấy được, bèn hỏi lão rằng liệu lão có g·iết được nó không.”
“Lão trả lời là đơn giản, nhưng để làm gì? Ta nhớ ra là đã từng nhìn thấy con Yêu Quái kia dùng máu của mình để trị bệnh ở trên tay của nó, mới nói là máu của nó có thể chữa bệnh, lại có thể hồi phục v·ết t·hương, sau đó ta miêu tả hình dáng của nó.”
“Lão giả kia nghe xong liền trầm ngâm một hồi giống như tra cứu gì, rồi lập tức nhận ra bản chất của loại Yêu Quái này, kêu là loại thuốc Hoàng Thượng cần tìm, bèn yêu cầu ta nói ra vị trí, cũng sử dụng thủ đoạn h·ăm d·ọa. Nhưng ta nào có ngu, nói ra xong chẳng lẽ là m·ất m·ạng, thế nên mới nói đúng một nửa.”
“Lão giả không có cách đành bảo ta giữ kín chuyện này, về sau sẽ liên lạc lại, và chuyện về sau thì giống như ngươi suy đoán.”
“Thế ngươi có nói về chuyện này cho ai nữa không?”
“Đương nhiên là không rồi, ta cũng không dám liều.”
“Mà ngươi cũng giỏi thật đấy Thanh Vũ đại nhân, chỉ từ những việc nhỏ nhặt như vậy đã tính được chín phần mười, kết hợp với một thân võ nghệ này ắt hẳn sẽ lưu danh sử sách trong tương lai!” Cho đến tận lúc này tiểu úy Nhân vẫn không quên những lời nịnh bợ, nhưng Lê Thanh Vũ cũng nghe không lọt tai.
Đoạn này kỳ thực là sáu thực bốn giả, chuyện đúng là hắn nhìn thấy một lão giả đứng đấy ngẩn ngơ là đúng thật, nhưng không phải là để hỏi thăm mà vì hắn thấy bên hông ông lão này có một viên bảo thạch màu lam nhìn trông rất đáng giá.
Tham niệm nổi lên hắn mới tiến lại gần, vừa định giật lấy liền bị Pháp Sư phát hiện. Pháp Sư nổi đóa, nhưng do đang có tâm trạng chất chứa nên cũng không định chấp nhặt với loại đầu trộm đuôi c·ướp này, Thủy nguyên tố hóa thành một cái quạt tát cho hắn một phát bay văng ra cả trượng, sau cùng mới kết bằng một câu: “Cút!”
Tiểu úy Nhân lúc đấy b·ị đ·ánh sợ xong cũng đã định rời đi, bỗng dưng nhớ lại đạo thánh chỉ của Hoàng Thượng cùng hồi ức trong quá khứ, cộng với cả thân phận của Pháp Sư, không biết ma đưa đường quỷ dẫn lối như nào lại quay về.
Pháp Sư nhìn thấy kẻ này lại còn dám quay về càng nổi giận, định một đòn g·iết c·hết ngay tại chỗ, nhưng tiểu úy Nhân cũng đã quỳ vội xuống, bảo là có tin tình báo muốn được trình bày.
Pháp Sư nghe vậy liền nghi hoặc, không biết là tin gì mà có thể để kẻ này dám liều mạng của mình đến vậy, đoán chừng chắc là có tin gì đó thật bèn cho hắn một cơ hội.
Sau khi nghe xong về chuyện kẻ này hồi nhỏ đã từng được một Tinh Linh trong rừng cứu giúp bằng máu của bản thân, mà Tinh Linh vẫn còn giữ được vẻ thanh xuân, Pháp Sư cũng khá là kinh ngạc, dù sao thì đã mấy tháng đến nay dù có dùng toàn bộ quốc lực cả Hải Minh quốc vẫn chưa tìm ra được mấy món nào có thể trị được hết “bệnh” của hoàng thượng cả, dù là từ dược liệu cho đến Yêu Quái.
Nay nghe mô tả có vẻ khá có triển vọng, mà đối tượng thì vẫn đang ở đây, Pháp Sư bèn sử dụng pháp lực của mình kiểm tra cơ thể của kẻ này, thì phát hiện ra đúng là tồn tại một loại khí tức có thể khiến cho người ta trường thọ cùng khỏe mạnh, tục xưng là “Sinh Mệnh Lực” tuy chỉ còn một tia nhỏ đã phai mờ theo năm tháng nhưng do tiểu úy Nhân tuổi còn trẻ, không phải Võ giả, mà từ đó đến nay cũng chưa gặp phải bất kỳ t·ai n·ạn nào khác nên tia nhỏ này vẫn còn được lưu lại.
Pháp Sư trong lòng đại hỉ, liền hỏi rõ vị trí. Lúc này cũng là lúc mà tiểu úy Nhân giở tiểu mưu kế của mình ra, vừa bảo toàn mạng lại vừa chiếm được thêm nhiều lợi ích.
Pháp Sư chỉ cần hơi liếc mắt đã nhìn thấu được m·ưu đ·ồ của kẻ này nhưng điều đó cũng không quan trọng, dù sao thì kẻ này hiện tại vẫn còn một số giá trị nhất định, coi như về sau việc không thành vẫn có con dê thế tội, lại còn có thể sử dụng một hai loại kế như là Điệu Hổ Ly Sơn hoặc là Giương Đông Kích Tây thế nên cũng không thi triển biện pháp cực đoan gì, lại nói hắn cũng già rồi, cũng không còn trẻ khỏe bằng ngày xưa nên giờ cũng đang hạn chế sử dụng Pháp Lực.
Trong lòng biết là bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất, Pháp Sư hứa hẹn với tiểu úy Nhân một tương lai tươi sáng, lại dặn hắn đi về cứ làm như mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra, khi nào cần đích thân Pháp Sư sẽ liên lạc với hắn.
Sau đó chính là câu chuyện của mấy ngày trước khi Pháp Sư nhận thấy thời cơ đã chín muồi, bèn xin của Nhị Hoàng Tử 300 binh sĩ để đi truy bắt loại Yêu Quái này, cũng liên lạc lại với người này.
Lê Thanh Vũ nghe kỹ những lời người này nói xong, lộ ra nét mặt giống như đã đạt được xác nhận gì, mặt tỏ vẻ hài lòng, làm cho tiểu úy Nhân cũng buông ra được tảng đá lớn trong lòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm....
“Ngươi nói dối.”
“Hả?” Tiểu úy Nhân giật mình, vội thanh minh:
“Không Thanh Vũ đại nhân, tất cả những lời vừa xong đều hoàn toàn là nói thật. Đúng là ta có đánh bóng bản thân lên một ch-“
“Điều đó không phải điều quan trọng, điều quan trọng là con Yêu Quái mà ngươi nhìn thấy, cũng là con mà chúng ta bắt được, ngươi không phải chỉ nhìn thấy nó! Mà nó còn cứu mạng ngươi! Hơn nữa nó không phải là Yêu Quái, nó là Tinh Linh!” Lê Thanh Vũ trầm giọng xuống, hai mắt cũng dần trở nên sắc lẹm.
“Sao...” Lời này còn chưa ra khỏi miệng, tiểu úy Nhân bỗng dưng nhớ lại trước khi hắn b·ị b·ắt vào trong này, Lê Thanh Vũ có hỏi hắn là hắn cảm giác thế nào khi phản bội “Nguyệt Lạc tỷ”. Cái tên này đã qua gần hai chục năm rồi hắn chưa nghe thấy, cũng gợi lại một phần ký ức xưa cũ của hắn.
....Một khung cảnh thiên nhiên bên bờ suối, rộn ràng tiếng chim ca, một nữ tử đi bên cạnh một thiếu niên. Đến tận lúc chia tay, thiếu niên mới hỏi tên nàng.
“Ta? Ngươi hỏi tên ta là gì sao tiểu tử? Ta tên là Nguyệt Lạc. Nhưng có lẽ ngươi cũng sẽ quên cái tên này sớm thôi...”
Năm tháng trôi qua, thiếu niên nay đã lớn lên thành một thanh niên lớn tuổi, chỉ có điều, sơ tâm nay đã không còn...
“Ngươi... Ngươi... cũng là...” Trong đầu tất cả các mảnh xích cũng đã liên kết lại, tiểu úy Nhân cũng đã hiểu được Lê Thanh Vũ phát hiện ra câu chuyện của mình sai chỗ nào, kinh hãi kêu không thành tiếng.
“Đã hiểu rồi chứ gì? Ngươi là kẻ đã bán đứng chính người đã cứu ngươi về từ chỗ c·hết chỉ vì tư dục của bản thân! Thật là một kẻ vô ơn bội nghĩa!”
“Nói ta vô ơn bội nghĩa!? Thật là hay nhỉ Lê trung úy? Trách mắng người khác trong khi chính bản thân ngươi cũng là kẻ tương tự!? Ngươi thậm chí còn biết được nàng tên là Nguyệt Lạc, rõ ràng là ngươi cũng có quen biết nàng thậm chí còn được nàng cứu, vậy hành động của ngươi thì có khác gì ta?” Tiểu úy Nhân lúc này tuy cổ họng vẫn chưa được giải khai toàn bộ, cũng đã giận dữ mà gào lên.
Đến lúc này, hắn đã hiểu là Lê Thanh Vũ sẽ không để cho hắn được sống mà sẽ g·iết người diệt khẩu mặc kể thôn quy, vì chỉ có n·gười c·hết mới có thể bảo vệ được bí mật, một bí mật gắn liền hoàn toàn với tiền đồ của hắn.
Tuy rằng không hiểu tại sao Lê Thanh Vũ lại tự nhiên nói bí mật này cho mình cùng với việc hắn đạt được gì từ những thông tin mình kể ra, nhưng tiểu úy Nhân cũng đã nhận thức được thực tế, giờ cũng chẳng màng đoái hoài gì đến nỗi sợ t·ử v·ong nữa mà lên giọng mắng.
“Giống ngươi!?” Lê Thanh Vũ cười khinh bỉ, bên trong tràn ngập nỗi trớ trêu: “Ta lúc đầu cũng chẳng định đem thông tin về nàng nói với cấp trên, là chính ngươi đã đem q·uân đ·ội đến đấy lùng bắt nàng. Biết rằng nàng thế nào cũng không thoát được, tại sao ta lại không dùng điều đấy để kiếm thêm lợi ích cho binh sĩ tham gia và cho thôn dân của thôn ta? Chỉ riêng điều này đã tốt hơn nhiều so với ngươi vì lợi ích cá nhân mà phản bội ơn cứu mạng rồi!”
“Huống chi, nàng cũng là Yêu Quái, còn ta... Lại là nhân loại... Nhân Yêu vốn vì địch ~” Lê Thanh Vũ nói đến lúc này đã hoàn toàn dựa lưng về lưng ghế, giọng điệu mang theo mấy phần lạc lõng.
Nhìn thấy cảnh này, không biết vì sao mà trong lòng của tiểu úy Nhân lại càng có thêm nhiều oán khí:
“Bớt giả bộ, Lê Thanh Vũ! Chỉ có ta và ngươi ở đây ngươi vẫn còn giả bộ cho ai xem? Ta đã thấy rồi, đằng sau những lời dối trá đấy, là vẻ mặt hí hửng của ngươi khi nhận được đề nghị của Pháp Sư. Ngươi nói xem, đó là vẻ mặt của một người mà ân nhân vừa b·ị b·ắt sao?”
“Không, đó là vẻ mặt của một người mà sau khi thăng chức sẽ giúp đỡ được nhiều người hơn, sẽ giúp đỡ được Hải Minh quốc sau này.”
“Ha ha, võ nghệ ngươi so với toàn quốc như nào ta không biết, da mặt chắc chắn là dày vô địch thiên hạ, chẳng biết ngươi tu luyện như nào mà dày thế?” Vò mẽ đã không sợ vỡ, giờ tiểu úy Nhân nói chuyện cũng chẳng cố kỵ gì.
“Ngươi đang cố khích ta g·iết ngươi đấy ư?” Đối mặt với lời châm biếm, Lê Thanh Vũ chỉ đáp lại không mặn không nhạt.
“Đúng thì sao? Chẳng lẽ ngươi không định g·iết ta?”
“Sao ta phải làm thế?”
“Hả?” Tiểu úy Nhân lại ngạc nhiên, một lần nữa. Chỉ trong đúng không tới nửa canh giờ vừa xong hắn đã ngạc nhiên chẳng biết là bao nhiêu lần rồi.
“Như ngươi đã nói, trong thôn quy có luật không làm hại người cùng thôn.” Lê Thanh Vũ giải thích: “Ta cũng không muốn phá luật này. Còn nếu ngươi muốn nói đến việc ta được Yêu Quái cứu rồi bội ơn thì cũng chẳng cần nhờ đến ngươi, trong đêm nay chắc chắn là đã có mấy kẻ đang thêu dệt tin đồn rồ, loại vô danh tiểu tốt Tiểu Úy rởm như ngươi nói có ai tin?”
Tiểu úy Nhân sững sờ, tuy biết là hắn đang bị chế giễu nhưng chưa bao giờ hắn lại thấy biết ơn cái thân phận thôn dân vô danh của mình đến như này, nhất thời cũng không biết đáp lại gì. Mất mấy giây hoàn hồn, tiểu úy Nhân vừa mới định nói gì đã bị Lê Thanh Vũ cắt đứt:
“Khoan hãy cảm tạ ta độ lượng, nếu muốn biết ơn thì hãy biết ơn chính thân phận đồng thôn của chúng ta đi.” Vừa nói, Lê Thanh Vũ cũng vừa tiến lại gần, giải khai huyệt đạo của đối phương.
Tiểu úy Nhân cảm thấy thân thể đã có khí lực trở lại, nhất thời cũng chưa thể tin được như chưa hoàn mộng, sau đó cũng đã đứng lên, vội thử tiến lên mấy bước.
Hắn sau đấy lại lo ngại mà quay đầu, thấy Lê Thanh Vũ vẫn đứng yên bèn không khỏi yên tâm thêm mấy phần.
“Nhìn cái gì? Ta không hại người đồng thôn.”
Tiểu úy Nhân nghe xong như được đại xá, liền cắn răng dùng tốc độ nhanh nhất, mặc kệ cơn đau nhức truyền về từ thân thể do bỗng dưng hoạt động sau khi giữ nguyên tư thế quá lâu mà định lao ra khỏi nhà kho.
Ngay khi hắn chạm đến cánh cửa, ánh sáng của các vì sao trên cao đã đập vào tầm mắt, hắn cũng sắp thoát khỏi chốn địa ngục này rồi. Hắn thề là sau khi đi ra sẽ tránh Lê Thanh Vũ xa nhất có thể, tốt nhất là cả đời này sẽ không gặp lại nữa...
Chỉ là người còn chưa bước ra, đã có một thứ vượt ra khỏi cánh cửa trước hắn, dưới ánh sáng trời đêm lóe lên một màu hồng tinh, đó là mũi kiếm.
Tiểu úy Nhân nhìn xuống mũi kiếm lộ ra khỏi ngực, y phục đã bắt đầu bị nhuốm đỏ. Hắn muốn quay đầu lại để nói gì, nhưng cũng không thể xoay người, cũng không còn khí lực để nói, nhưng bất cứ ai cũng đều có thể cảm nhận được tâm tình ức chế của hắn.
Ngay lúc hắn sắp mất đi toàn bộ tri giác, một thanh âm đã kề sát bên tai hắn:
“Nhưng đối với kẻ phản bội thôn, thì lại là chuyện khác. Chuyện cách đây chín năm trước.... Tiểu Yên Vị Trùng, là của ngươi trộm được đúng không?”
Nghe được những lời đó, tròng mắt của tiểu úy Nhân bỗng mở lớn, giống như vừa nhớ lại thứ gì, hắn kinh ngạc lần cuối. Không ai biết suy nghĩ của hắn lúc này, chỉ biết là hắn cố cười khan một tiếng, đầu hơi gật, xong cũng nhanh chóng ngã gục xuống.
Tiểu úy Nhân, đ·ã c·hết.
Lê Thanh Vũ rút kiếm ra, Chân Khí hơi vuốt nhẹ đã lau đi v·ết m·áu trên thân kiếm. Hắn lại hơi nhớ lại một chút chuyện ngày xưa mà giờ hắn mới rõ ràng.
Năm đấy Dần ca cùng vị Nhân ca này có cùng nhau tranh giành một nữ tử trong thôn, cuối cùng thậm chí còn dẫn đến đánh nhau. Chuyện xảy ra cách đấy tầm một tháng trước khi Dần ca mắc bệnh. Hải đại phu sau đấy có nói là Tiểu Yên Vị Trùng đã không còn được nhìn thấy từ cách đây rất lâu rồi, lý ra là đã không còn.
Nhưng mọi việc đầu có ngoại lệ, giống như việc Nguyệt Lạc tỷ tỷ thường hay sưu tầm dược liệu cùng cổ trùng khắp mọi nơi, cũng mất đi một chiếc lộ đựng cổ trùng độc không biết từ khi nào...
Cũng chẳng biết hắn xoay xở bằng cách nào, có lẽ là đã đánh lạc hướng Nguyệt Lạc để nàng không để ý, hoặc là một lý do kỳ lạ nào khác....
Lê Thanh Vũ sau đấy lôi cái xác của tiểu úy Nhân về trong nhà kho, sau đó thân ảnh biến mất tầm 3 giây, khi quay lại đã kèm với một mồi lửa, thả xuống.
Xác c·hết cùng các loại dụng cụ xung quanh đa phần đều là chất bén lửa, rất nhanh liền b·ắt c·háy, khói bắt đầu bốc lên. Lê Thanh Vũ nhìn thấy cảnh này, tặc lưỡi một tiếng:
“Chậc, thế là giải quyết xong ân oán xưa cũ, cũng... nhanh thật. Thôi, trời cũng đã tối rồi, về đi ngủ vậy. Mấy ngày tiếp theo còn phải đi cùng Pháp Sư đại nhân lên kinh thành lĩnh thưởng.”
Nói rồi thân ảnh cũng phiêu linh như gió, biến mất nhanh chóng.
Chỉ là sau mấy phút tiếp theo, khi ngọn lửa bắt đầu lớn dần lên, từ trong miệng của tiểu úy Nhân bỗng chui ra một con côn trùng nhỏ màu đỏ, nhìn trông giống như một con rết nhưng với kích cỡ nhỏ hơn rất nhiều, có vẻ là thân chủ c·hết rồi đã không còn nuôi dưỡng được nó nữa.
....
Ở một bên khác, bên trong một lều trướng nọ, một lão giả đang ngồi trên giường tĩnh tâm minh tưởng, bỗng dưng nở một nụ cười, từ một bên tai cũng chui ra một con côn trùng tương tự.
“Ra là vậy, thú vị làm sao. Khà khà....”