Quyển 1 Chương 32: Ngục tập cùng hi vọng (phần mười bảy)
“Haizz, đại ca, ngươi có gì để làm không? Ta thấy chán quá.” Ở trong tù giam, một tên lính canh than vãn với một người bên cạnh.
“Tại sao ở đây chúng ta lại phải chịu cảnh khổ sai như vậy, còn bọn họ lại được nhậu nhẹt vui vẻ chứ? Rõ ràng là chúng ta cũng tham gia nhiệm vụ lần này, tuy chỉ có phụ trách trấn thủ vòng ngoài thôi nhưng cũng là tham gia rồi. Nếu không có chúng ta thì ai biết được sẽ có gì ngoài ý muốn cơ chứ?”
“Đúng đúng! Nghe nói lần này nhà bếp của trấn này mở ra toàn những cao lương mỹ thực hiếm có để chiêu đãi, qua tối nay là sẽ không còn nữa đâu. Còn nhớ món thịt lợn ngon lành vừa nãy vừa được đem đến không? Đó bất quá chỉ là một phần cơm thừa canh cặn còn sót lại sau khi nấu của nhà bếp thôi mà đã ngon như thế này rồi, thì không biết món chính sẽ còn như nào.” Một người khác nghe vậy nhanh chóng phụ họa.
“Ài, ta thì cũng chẳng thiết tha gì với đồ ăn lắm, chỉ mong có chút rượu giải sầu là tốt rồi. Nửa chén thôi cũng được, đứng ở đây vừa lạnh lại vừa khát, uống một ngụm là đủ ấm người....” Một binh sĩ đứng ở trong góc cằn nhằn.
Hôm nay mặc dù là yến tiệc lớn trong quân doanh, nhưng ngoài bộ phận còn đang phải đứng canh gác ở các vị trí hiểm địa cùng bờ rào ra thì Pháp Sư cũng vẫn cắt cử một chi tiểu đội gồm hai mươi người cùng một chỉ huy để canh gác Nguyệt Lạc.
Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, cho dù có lá bùa kia trấn áp toàn bộ nguyên tố trong người nàng, có tỉnh dậy thì cũng chỉ là một nữ tử yếu ớt vô lực, nhưng Pháp Sư vẫn không an tâm, ngoại trừ chi tiểu đội này thì hắn còn thiết kế thêm mấy trận pháp cùng phù lục gắn trên cũi gỗ, hoàn toàn ngăn cách tất cả nguyên tố tới từ bên ngoài.
Nếu cho Pháp Sư nhiều thời gian hơn thì có lẽ hắn cũng có thể làm ra nhiều loại trận pháp phong ấn phức tạp hơn, nhưng một là hắn đã tiêu hao khá nhiều trong trận chiến với Nguyệt Lạc, hai là toàn bộ q·uân đ·ội của hắn từ ngày mai sẽ khởi hành quay lại kinh thành, mà nhiều loại trận pháp mạnh mẽ lại không thể di động được nên là cũng đành thôi.
Lại nói về chỗ tù giam của quân doanh nơi trấn Thanh Bình, nếu như hỏi bất kỳ binh sĩ nào của trấn về nơi nào là nơi tồi tàn nhất trong quân doanh, thì đa số bọn họ sẽ không trả lời là khu vệ sinh, mà lại là khu giam giữ tù phạm. (Ngoại trừ một số trường hợp cá biệt chuyên phạm lỗi bị kiểm điểm phải đi dọn khu vệ sinh.)
Lý do là, trấn Thanh Bình, đúng như tên gọi của nó, đã thanh bình quá lâu. Dân cư không quá đông đúc, điều kiện đời sống ổn định, cũng không xảy ra những chuyện như c·hiến t·ranh, đào ngũ, phản binh các loại... Hơn nữa quân lệnh trong quân lại đi theo tôn chỉ là một khi gặp được đạo tặc hay c·ướp là đều sẽ chém ngay tại chỗ, nên cũng cực kỳ ít có trường hợp ngồi ở trong tù giam của quân.
Còn đối với t·ội p·hạm trong trấn thì lại sẽ bị nhốt trong phòng giam của quan phủ địa phương, đây là hai cơ cấu riêng biệt, thường sẽ không tiếp xúc quá nhiều với nhau.
Hội tụ đủ loại lý do, các đời chỉ huy của quân doanh cũng không thấy có lý do nào để chi tiền vào việc trùng tu hay cải tạo khu vực này, thay vào đó thà dùng tiền này vào việc nâng cấp sân tập luyện hay nhà vệ sinh còn hơn.
Cuối cùng, số tiền mỗi năm được cấp chỉ đủ để thực hiện công trình duy tu, mà trong quá trình sẽ còn bị phân tách nhiều lần, dẫn đến việc nhà tù ngày càng xuống cấp, đến bây giờ chỉ còn được bốn năm cái phòng giam còn hoạt động bình thường, đa số đều có dấu hiệu hư hại nặng.
Thành thử ra việc trong coi nhà tù trong thời tiết mùa đông như này cũng chẳng phải là nhiệm vụ dễ chịu gì, vừa ngột ngạt lại vừa lạnh lẽo, cộng thêm với mùi ẩm mốc thâm niên, còn tệ hơn nhiệm vụ canh gác doanh trại rất nhiều lần, thế nên binh sĩ ở đây kêu ca cũng không phải là không có cơ sở.
Quay trở lại với vị binh sĩ đầu tiên kia, càng nghe được nhiều âm thanh ủng hộ, trong lòng hắn càng có dũng khí, liền nói:
“Được được, nếu mọi người đều đã nhất trí như thế thì cứ chờ ta. Ta sẽ vào trong doanh chính lấy chút rượu về rồi các huynh đệ cùn- Ai ui! Kẻ nào! A, là chỉ - chỉ huy ạ...”
Bất thình lình, người vừa đánh vào đầu hắn chính là chỉ huy của chi tiểu đội này, quân hàm Tiểu Úy, vừa mới từ bên trong nội bộ khu vực giam giữ đi ra ngoài vì nghe có tiếng ồn ào.
“Chớ làm ồn! Đang trong nhiệm vụ canh gác không được phép uống rượu, nhắc lại một lần trừ mười điểm công huân. Giờ thì tập trung canh gác đi, rõ chưa!” Vị chỉ huy nghiêm giọng nói.
“Nhưng chỉ huy, ngài không cảm thấy là thật bất công sao? Bọn hắn ở ngoài kia được ăn nhậu tiệc tùng thoải mái, còn huynh đệ chúng ta lại phải ở trong này trông coi một con Yêu Nữ đã mất hết pháp lực, chịu đủ gió rét cùng mệt nhọc. Đặc biệt, mùi ẩm mốc ở nơi đây sắp làm ta phát điên rồi!” Binh sĩ kia nghe vậy liền phân giải.
“Con Yêu Nữ mà ngươi nói đấy, đã làm chúng ta tổn thất mười mấy người huynh đệ, cũng cần Pháp Sư ra tay toàn lực mới có thể bắt được nó, dù đã mất hết pháp lực cũng không thể khinh thường!” Chỉ huy nghe vậy trả lời bằng một giọng điệu vô cảm.
“Nhưng chẳng phải nó đã b·ị đ·ánh bại, giờ đang lâm vào ngủ say rồi sao? Lại cộng thêm cả tá trận pháp và phù lục đã được Pháp Sư trấn yểm nữa? Dù cho nó có tỉnh lại thì....”
Tông giọng của binh sĩ này dần nhỏ lại khi nhìn thấy ánh mắt c·hết người của vị chỉ hủy bắt đầu lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, cuối cùng cũng không nói tiếp nữa.
Chỉ huy lườm hắn một hồi, cuối cùng mới nói:
“Việc bắt giữ Yêu Quái này liên quan không chỉ đến mỗi một mình ta và ngươi, nó còn liên quan đến cả tiền đồ của Pháp Sư và thậm chí cả vận mệnh tương lai của cả Hải Minh quốc nữa, thứ mà ta cũng không trông mong là đầu óc nông cạn của ngươi có thể nghe hiểu! Dù chỉ là một tơ một sợi ngoài ý muốn xảy ra, thì lúc đấy đi đầu cả lũ.”
“Nói đi thì cũng phải nói lại, đến lúc đấy tất cả chúng ta đều có thể thăng quan tiến chức, công huân tăng mạnh, tiền đồ rộng mở. Thế nên bằng bắt cứ giá nào cũng không thể xảy ra sai sót, nghe rõ chưa! Giờ thì cút về vị trí cũ nhanh lên!”
Vị binh sĩ kia bị nói thế tuy là trong lòng vẫn có chút không phục nhưng cũng không tỏ bất kỳ thái độ nào nữa, chỉ là cứng nhắc mà di chuyển về vị trí đứng gác của mình, đâu đó thoáng qua vẫn nghe được mấy lời lẩm bẩm:
“Hừm, chính ra cũng tiếc nàng là thân Yêu Nữ, thật uổng cho khuôn mặt xinh đẹp kia...”
Vị chỉ huy kia do võ nghệ cũng không phải tầm thường nên cũng có nghe thấy mấy lời vọng về, biết rõ tính cách ba hoa của binh sĩ này chỉ có thể hơi ngao ngán mà lắc đầu. Nhìn lên trên trời, bằng vào thị lực của mình, hắn có thể thấy tuyết bắt đầu rơi trong màn đêm.
“Tuyết bắt đầu rơi sao? Thật lạnh, mong không xảy ra bất kỳ biến cố gì. Yêu Nữ, ngươi cứ ngủ tiếp đi, đến khi tỉnh lại là sẽ được đưa mắt nhìn thấy kinh thành rồi, lúc đấy tất cả cũng đều xong xuôi...”
Chỉ là hắn cùng với tất cả binh sĩ đang trông coi nơi này đều không biết là, vị Yêu Nữ đang ngủ say mà bọn hắn nhắc tới, đã tỉnh lại từ cách đây hơn 1 canh giờ rồi, chỉ là nàng vẫn không lộ ra mà thôi.
....
Ở sâu trong phòng giam, Nguyệt Lạc tuy đã tỉnh được một hồi lâu, nhưng nàng cũng rất khéo léo không để lại bất kỳ dấu vết gì, làm người bên ngoài không nhận ra được.
Cảm nhận được hai tay cùng hai chân, nay đã bị trói chặt lại bằng cùm làm từ gỗ cứng, xung quanh hoàn toàn đoạn tuyệt Nguyên Tố, Nguyên Tố tích trữ trong thân cũng không thể sử dụng được, nàng biết là mình đã không có khả năng tự mình trốn thoát.
Đừng nói là nàng là một giới Tinh Linh thôn hoang không có nhiều thuật pháp, ngay cả nhiều Đại Yêu pháp lực cao cường thủ đoạn quỷ dị mà gặp cảnh này thì cũng chỉ có thể trói tay nhận mệnh.
Nghĩ đến tương lai phía trước, nàng chỉ thấy một mảnh mờ mịt. Nãy giờ nghe binh sĩ bên ngoài nói chuyện, cộng với những sự cố liên quan đến triều đình mà Lê Thanh Vũ đã từng kể cho nàng, nàng cũng không ít thì nhiều đã đoán ra được tương lai của mình.
Nhưng cho dù thế, nàng cũng không cảm thấy hoảng loạn. Nàng không biết vì sao, nhưng cho dù bây giờ khi nhắc đến cái tên Lê Thanh Vũ, nàng cũng không cảm nhận được tức giận, mà là một loại cảm xúc khác, có thể nói là đau lòng, cũng có thể nói là tội lỗi, và từ bên trong cõi u minh tầng sâu tâm thức, đó là tín niệm.
Tín niệm là hắn sẽ không bỏ rơi mình, tín niệm là hắn sẽ đến cứu mình....
Nguyệt Lạc không nhịn được mà tự cười thầm trong lòng, lý trí nói cho nàng rằng đấy chỉ là mơ mộng hão huyền, rằng hắn đã bỏ rơi mình, bán đứng mình chỉ để đổi lấy vinh hoa phú quý, rằng nhân loại là những kẻ nhẫn tâm, có thể vứt bỏ đi tình cảm đã kéo dài mười năm....
Nhưng phần nào đấy trong nàng vẫn tin vào hắn, phần tín niệm này dù có trải qua muôn vàn sóng gió, đi qua vạn năm luân hồi cũng sẽ không thay đổi....
Bỗng, bên ngoài truyền đến những thanh âm huyên náo. Nguyệt Lạc trong lòng đột nhiên thấp thỏm.
Là hắn sao? Nàng tự hỏi, cũng cố gắng lắng nghe những âm thanh truyền đến, tuy rằng không rõ tiếng nhưng nàng cũng nghe được cái gì đấy mà “Cháy” với cả “Dập lửa”.
Sau một hồi, những tiếng náo nhiệt lại chìm xuống, tựa như nỗi lòng của Nguyệt Lạc. Thất vọng tựa như một bức màn đêm, lúc này đã bao phủ tâm hồn nàng.
Chỉ là khi tâm tình nàng gần như tuyệt vọng đến cực điểm, một thanh âm nổ mạnh bỗng dưng xuất hiện ở bên ngoài khu vực tù giam, kèm theo đó là những tiếng ồn ào vô cùng.
Sau đó, một giọng nói trầm tính không biết từ đâu vang lên:
“Chà chà, vậy ra đây là con dâu của Lê gia sao? Nhìn gần thì trông dung mạo trông cũng khá đẹp, xứng với cháu ta, chỉ là hơi thiếu tinh thần quá.”
Nguyệt Lạc nghe vậy liền mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là một người đàn ông độ tuổi trung niên tay cầm đao đang đứng trước cửa phòng giam, ba tên lính canh đứng bên cạnh đều đã b·ị c·hém c·hết, mà y phục thôn dân trên người này lại còn không dính tí máu nào.
“Ngài là?” Nàng ngạc nhiên, mở miệng thì thầm hỏi.
“Ta? Thành gia với tiểu Thanh Vũ về sau ngươi có thể gọi ta là Vân thúc, nhưng giờ thì gọi luôn cũng được.” Vân thúc vừa nói vừa giơ tay phải lên, trong đan điền cũng ngưng tụ Chân Khí, cuối cùng dọc theo kinh lạc truyền qua cánh tay mà bao phủ lấy Mạc Phong Đao, nhất cử chém mạnh ba lần về phía trước.
Một đao này, nặng tới ba ngàn cân, trong nháy mắt đã chém rớt song sắt của nhà giam thành một lỗ hổng đủ cho người chui vào, lại không phát ra tiếng động quá lớn.
“Chúng ta cần phải đi nhanh thôi, tay chỉ huy kia là một người khá thông minh, kế Điệu Hổ Ly Sơn này chỉ có thể đánh lạc hướng được hắn nhất thời.” Vân thúc vừa nói người vừa bước vào trong phòng giam, định tiến về phía Nguyệt Lạc.
Nhìn thấy vậy, Nguyệt Lạc vội hô:
“Đừng bước tiếp, chỗ đấy có trận pháp, ngài không giải được, sẽ b·ị t·hương đấy!”
Vân thúc nghe xong hơi cũng không đáp lại, ánh mắt lướt qua các vị trí trong phòng giam, miệng tự hỏi:
“Ở đâu ta? Tiểu Thanh Vũ nó dặn là ở chỗ này cơ mà nhỉ?”
Nguyệt Lạc vẫn còn đang định tiếp tục khuyên ngăn thì bỗng dưng thấy ánh đao sáng lên, nhất thời một mảnh tưởng đằng sau đã bị sụp đổ, lộ ra không gian bên ngoài. Không những thế, kết cấu sàn đá cũng hơi bị lung lay, trong nháy mắt đã có dấu hiệu lún xuống.
Chưa dừng lại ở đó, Vân thúc cũng lại xoay ngươi chém liên tục mấy chục đao trong chớp mắt vào không khí, giống như ở đó đang tồn tại một bức tường vô hình. Một đao cuối cùng, đao khí cắt ngang qua mặt đối diện, trảm phá cũi gỗ trên người Nguyệt Lạc.
Vân thúc sau đó lập tức bế lên Nguyệt Lạc, thông qua khe hở vừa mới chém ra trên tường lập tức chạy trốn, thân pháp không thấy bóng, lại như phiêu miểu trên mặt đất.
Phải đến tận khi ra khỏi phòng giam được tầm mười trượng, Nguyệt Lạc mới hồi thần, lắp bắp kinh ngạc hỏi:
“Ngài – ngài, làm thế nào mà-?”
“Nếu có gì muốn hỏi, đợi về sau tự mình hỏi nó đi, một tên tiều phu tầm thường như ta có bằng giời mới biết nó tính ra bằng cách nào. Nhưng thực sự muốn nghe ta trả lời, thì ta chỉ có thể nói là tên Pháp Sư đó dù có tính toán như nào thì cũng không thể ngờ là sẽ có một vị Võ giả nửa bước Cương Kình tiến phá trận pháp đã bị suy yếu của mình.” Chân đạp Phong Lăng bộ, miệng đáp lấy, hai mắt Vân thúc vẫn còn theo dõi xung quanh xem đã có bao nhiêu người đã phát hiện ra.
Cuộc đối thoại cách đây hơn canh giờ vẫn còn thoang thoảng trong đầu hắn:
“Vân thúc, giờ thúc nghe kỹ này. Trại giam của quân doanh này trải qua bao lâu không tu dưỡng cũng đã xuống cấp trầm trọng, giờ chỉ còn mấy cái phòng nhìn còn hoàn hảo, nhưng đấy cũng chỉ là mặt ngoài thôi. Chỉ cần một rung chấn cỡ nhỡ vào điểm kết cấu trọng yếu là cả phòng sẽ sụp đổ, chí ít là một nửa.”
“Pháp Sư đương nhiên sẽ nhìn ra địa chất cùng cơ sở hạ tầng của nơi này đã không còn ổn định nhưng hắn cũng không còn cách nào, lại nói vấn đề quan trọng nhất là phù lục cùng tính c·ách l·y Nguyên Tố nên khả năng phòng ngự của hệ thống trận pháp cũng chẳng cao, thúc chỉ cần phá vỡ những điểm này thôi là sau đó có thể trong mấy giây ngắn ngủi phá vỡ toàn bộ trận pháp rồi.”
“Đây là bản đồ của từng phòng cùng những vị trí điểm yếu đã được cháu đánh dấu kỹ càng trong mấy năm qua, ngoài ra còn có hai đạo đường hầm ngầm nối liền, tuy không quá dài nhưng thúc vẫn có thể mượn nhờ vào đấy tiến vào nội bộ mà không cần đi qua cổng chính, tiện thể xử lý luôn mấy tên lính canh phòng giam, giải quyết vấn đề Võ lực trước. Đương nhiên là thúc cũng cần phải đánh lạc hướng mấy tên ở ngoài.”
“Lính canh hôm nay chất chứa rất nhiều oán khí bị ức chế trong lòng, chiến lực cùng độ cảnh giác so với ngày thường giảm xuống hẳn mấy bậc, mưu kế sẽ rất dễ thành công, chỉ là tình hình cụ thể thì đành phụ thuộc vào phán đoán của thúc vậy, dù sao thúc tung hoành giang hồ nhiều năm, chắc c·ướp ngục cũng làm nhiều rồi...”
“Vậy ta cần phải đánh lạc hướng bằng gì? Ta hôm nay đi cũng không có tính toán đi c·ướp ngục nên cũng không mang theo đồ nghề cần thiết, biết thế đã chuẩn bị sẵn....”
“Thúc sẽ đánh lạc hướng bằng cái này.”
“Cái này, pháo hoa?”
“Phải, pháo hoa. Vốn là ta định dùng để tặng nàng vào đêm hôm qua, nhưng giờ thì nó lại trở thành công cụ để cứu nàng. Pháo hoa này có chức năng hẹn giờ tùy theo độ dài của dây từ một phút đến mười lăm phút, ngài thấy chỗ nào hợp lý liền chôn ở đấy, sau một thời gian sẽ tự động nổ, mà sẽ còn phát ra t·iếng n·ổ rất to. Yên tâm thúc, hàng ta đặt của Tùy sư phụ, chất lượng đảm bảo. Hơn nữa ta cũng đưa ngài ba cái, nếu xịt một thì vẫn còn hai.”
“Nhớ kỹ thúc, ám hiệu để ngài hành động chính là, khi nào có ‘Cháy’ xuất hiện...”
Hồi tưởng đột nhiên bị cắt đứt bởi một đạo âm thanh truyền đến từ phía sau:
“Có kẻ vượt ngục! Báo, có kẻ vượt ngục!”
Vân thúc cũng thu hồi tâm trí, tập trung chăm chú vào việc chạy trốn, chỉ là miệng khẽ lẩm bẩm:
“Bảo trọng, tiểu tử. Và cố gắng sống sót.”
...
Vào lúc này, ở bốn phía trong doanh đều đang nở rộ pháo hoa, quân sĩ cũng hoang mang cực độ, lại thêm c·háy l·ớn ở khu vực nhà vệ sinh làm nhiều người không thể để ý mà chỉ có thể nhanh chóng đi d·ập l·ửa, không khí hỗn loạn lan tràn.
Ở một góc nào đó trong doanh, Pháp Sư một tay ôm lấy phần bả vai đang chảy máu, hai mắt nhìn chằm chằm về phía kẻ đối diện toàn thân được bao bọc trong khói đen, bảo thạch bên hông sáng lên, toàn thân xung quanh ngập tràn Thủy Nguyên Tố.
“Ngươi là kẻ nào?” Pháp Sư cất giọng khàn khàn, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
Kẻ còn lại nghe vậy cười ra một giọng điệu không phải của nhân loại:
“Kẻ sẽ lấy mạng ngươi.”
“Tiếp chiêu!”