Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 30: Yến tiệc (phần mười lăm)




Quyển 1 Chương 30: Yến tiệc (phần mười lăm)

“Thúc đã nhớ kỹ những gì mình cần phải làm chưa?” Một giọng nói vang lên.

“Yên tâm, đều đã nhớ kỹ. Điểm chính là cứu người, hạn chế động thủ cùng gây ra động tĩnh chứ gì?”

“Đúng rồi. Lúc đấy thời gian của thúc kỳ thực cũng dư dả nên thúc hoàn toàn có thể từ từ mà cứu người.”

“Ừm.”

Lại qua mấy quãng im lặng...

“Xin lỗi Vân thúc, tự dung lại kéo ngài vào mớ hỗn độn này.”

“Không việc gì phải xin lỗi, ngươi là cháu ta, đương nhiên là ta phải có trách nhiệm giúp đỡ, này đã là lựa chọn của ta. Huống chi việc này cũng không bắt đầu từ ngươi gây ra mà đến từ yếu tố ngoài ý muốn.”

“Và tin ta đi, những việc ngoài ý muốn như này thì trong suốt mười năm chen chúc trong chốn giang hồ ta đã chứng kiến nhiều rồi, một số còn ly kỳ hơn nữa. Tỷ dụ, ngươi muốn biết một tin tức nhỏ không?”

“Tin gì hả thúc?”

“Kỳ thực Nhị hoàng tử không phải là con ruột của đương kim hoàng thượng, mà là lúc trước hoàng hậu tòm tem cùng thái thượng trưởng lão của Tứ Nhạc Thương Phái. Tin tức xác thực mười phần đấy.”

“Ặc...” Lê Thanh Vũ nghe xong cũng không biết nói gì, tin tức như vậy mà Vân thúc cũng biết, hẳn năm xưa là kẻ chuyên đi tọc mạch, thậm chí thọc gậy bánh xe. Nhưng hắn cũng không hỏi làm sao Vân thúc biết được, vì từ xưa đến nay vẫn vậy, mỗi câu chuyện mà Vân thúc kể ngoài thực tế đa phần đều gắn liền với một cái kết cục thê thảm đằng sau.

Tỷ như có lần Vân thúc kể về một câu chuyện có hai tên tướng c·ướp định c·ướp vàng bạc của vị cô nương nọ ở trong rừng, nào ngờ lật khăn trùm mặt lên mới biết đấy là một vị đại thúc có sở thích nữ trang, không nhịn được cười cuối cùng bị vị đại thúc này đánh cho một trận thừa sống thiếu c·hết.

Đó là cái hay của chuyện, cái dở là... Vân thúc lúc đấy cũng tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy cảnh đấy liền không nhịn được cười, xong rồi cũng bị vị đại thúc kia tẩn cho một trận nên người, thanh minh mãi không xong. Giờ nghĩ lại có lẽ võ công vị đại thúc kia phải cực kỳ thâm hậu, hoặc là Vân thúc mải cười quá không vận khí nổi về đan điền....

“Này này, tiểu tử nhà ngươi lại đang nghĩ gì thế? Trông cái mặt kìa, lại đang nghĩ xấu về ta trong lòng đúng không?” Vân thúc một lời kéo hắn về với thực tại.

“Nào có nào có.” Lê Thanh Vũ lắc đầu.

“Hừ, tính ngươi như nào thúc đây biết thừa, khỏi cần phải hỏi làm gì cho mất công. Được, đã vậy, ta cũng hỏi một câu khác thay thế: Quan hệ của ngươi với vị Tinh Linh kia như nào rồi? Đã đến bước kia chưa?” Vân thúc bĩu môi, sau đó nhanh như cắt đã lại lộ ra vẻ hiếu kỳ.

“Cái gì mà bước kia? Thúc! Nàng là ân nhân của ta, là sư phụ truyền dạy y dược cho ta! Sao ta có thể... có thể....” Lê Thanh Vũ vội chối bay chối biến.

“Nhìn như này... Xem ra là cũng sắp rồi, chỉ còn thiếu mỗi đoạn kết bái nữa mà thôi. Hảo tiểu tử, quả nhiên là có được phong thái của ta năm đó.” Vân thúc cười sằng sặc.

“Vân thúc!”

“Được, được, không giỡn nữa. Cũng sắp đến thời điểm theo kế hoạch của ngươi rồi, ta cũng phải đi trước quan sát để làm chuẩn bị.” Vân thúc sau đó xua xua tay, thân hình bắt đầu phiêu hốt vào trong bóng tối, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Chỉ là người tuy không còn, nhưng lời thì vẫn truyền âm lại được:



“Khi nào thành hôn thì nhớ chuẩn bị cho thúc rượu ngon, tốt nhất là rượu Tứ Kính của nhà lão Dư đầu thôn nhé.”

Lê Thanh Vũ nghe xong lời này chỉ có thể lộ ra một biểu lộ không biết diễn ra làm sao, cuối cùng đành hóa thành cười khổ. Không rõ vì sao, nghe những lời mang tính tọc mạch vừa xong của Vân thúc, hắn lại tự dưng nhớ đến một ai đó cũng có tên “Vân” với tính cách khá là tương tự, chắc là hai người sẽ hợp cạ lắm đây.

Nhưng ngẫm lại, hắn làm gì có biết ai có tên “Vân” ngoại trừ Vân thúc đâu? Xem ra là nói chuyện với Vân thúc hồi lâu cũng đem lại di chứng... Lại nói, hắn cũng vừa nhớ ra là hắn không biết tên đầy đủ chính xác của Vân thúc là gì, hình như là Vân An Phong thì phải?

Bình phục lại tâm trạng sau mấy hơi thở, Lê Thanh Vũ lại quay đầu nhìn về phía doanh trại chính, nơi đang diễn ra yến tiệc, mặt lộ ra một vẻ tươi cười nhưng trong lòng đã dần trở nên lạnh lẽo...

“Chờ một chút, Vân thúc vừa nói là giống phong thái của thúc năm xưa, nghĩa là thúc cũng đã từng có hồng nhan rồi à?”

...

“Lê trung úy, chúc mừng ngài!”

“Lê trung úy, chúc mừng, lần này ngài quả nhiên lập được công lớn!”

“Lê trung úy, à không, sắp tới có lẽ sẽ phải gọi là Lê thượng úy hoặc là Lê tiểu tá rồi, chúc mừng!”

“Lê trung úy, nghe đồn là ngài từng một người đỡ hơn mấy chục đòn t·ấn c·ông của Yêu Quái để bảo vệ cho Pháp Sư đại nhân, điều đấy liệu có phải là thực?”

“Lê trung úy....”

Lê Thanh Vũ vừa mới bước vào trong doanh trại chính đã nhanh chóng trở thành một trong các tâm điểm của yến tiệc. Rất nhiều binh sĩ nhìn thấy hắn đều một bên nhường đường, một bên chắp tay chúc mưng, bất kể là binh sĩ của trấn Thanh Bình hay là bên còn lại đều như vậy.

Lê Thanh Vũ chỉ có thể lộ ra nụ cười cố gắng không thất lễ, sau đó bước nhanh chân đến chỗ ngồi của mình, vốn là ở rất gần vị trí chủ tọa.

Do đã bắt được Yêu Quái nên Pháp Sư liền tuyên bố sẽ mở tiệc từ hôm qua, tuy rằng lão chẳng có quyền gì nhưng Lý thượng úy cũng không tìm ra bất cứ lý do gì để phản đối, bèn cho mở kho số hai, kho lương thực ra khao quân.

Ngoài ra, những món được dọn ra hôm nay kỳ thực đều là những món mà Lê Thanh Vũ cách đấy hai ngày đã dặn dò bộ phận hậu cần chuẩn bị để chiêu đãi khách quý trong trường hợp thành công.

Tất cả toàn quân của trấn Thanh Bình cùng đội còn lại đều được quyền tham dự yến tiệc, đương nhiên là ngoại trừ bộ phận còn phải túc trực tuần tra, thức ăn của bọn hắn cũng sẽ được bộ phận hậu cần đem ra cho mặc dù hơi trễ hơn so với nhóm chính một chút.

Tổng số lượng binh lính trong doanh trại chính giờ đang có đến ba trăm người, về căn bản là đã đạt đến sức chứa lớn nhất của doanh trại này, vốn được xây lớn hơn quy mô của q·uân đ·ội trong trấn mấy lần để dự phòng cho những trường hợp như ngày hôm nay.

Các binh sĩ ngồi ở phía dưới xếp thành từng hàng theo hình vòng cung, dưới cấp Úy đều không phân biệt cấp bậc. Ngồi ở phía trên là tầm mười mấy chỗ ngồi, vốn là chuẩn bị cho các vị Úy, với hai ghế chủ nhà cùng chủ khách đặt ngang hàng là dành cho Lý thượng úy cùng Pháp Sư, kéo dần xuống dưới là Lê Thanh Vũ, Nguyễn trung úy, cùng với 4 vị tiểu úy khác, 3 vị Úy còn lại vẫn còn đang nghỉ phép.

Còn ở bên phía Pháp Sư thì Pháp Sư có mang theo đúng 1 vị thượng úy, ba vị trung úy cùng 5 vị tiểu úy, lại không có bất kỳ cấp Tá nào. Lê Thanh Vũ chỉ cần hơi nghĩ liền hiểu được nguyên do, mang đi 300 quân cùng số lượng Úy như này đã là cực hạn có thể mượn quân chỉ vì thông tin vẫn còn chưa quá xác thực này của vị điện hạ đứng đằng sau kia, lại thêm cấp Tá thì đã vượt khỏi tầm kiểm soát cùng đặt gánh nặng lớn lên các chỗ khác đang cần người.

Lúc này, đa số mọi người đều đã có mặt đông đủ, Lý thượng úy đang ngồi nói chuyện với Pháp Sư ở trên hai chủ tọa, chủ yếu là Lý thượng úy nói còn Pháp Sư nghe.

Hai người nhìn thấy Lê Thanh Vũ đi tới liền có hành động khác biệt, Lý thượng úy hồ hởi lôi kéo hắn tới ngồi bên mình, còn Pháp Sư thì vẫn giữ im lặng, chỉ là nhìn hắn gật đầu xem như là chào.



Lê Thanh Vũ sau khi ngồi xuống cũng không có cử động gì đặc biệt, quay sang một bên thảo luận một số vấn đề cũng Nguyễn trung úy, cũng hòa mình vào bầu không khí vui vẻ xung quanh.

Lại được một lúc, một người bên bộ phận hậu cần bỗng từ cửa sau tiến tới nói thì thầm mấy lời vào tai của Lý thượng úy, trên mặt cũng có khá nhiều mồ hôi vì lượng ăn lớn của ngày hôm nay. Thậm chí bộ phận hậu cần của doanh vốn chỉ có mười mấy người để chuẩn bị cũng đã phải nhờ tầm 20 binh sĩ khác không trong nhiệm vụ canh gác của trấn Thanh Bình để giúp đỡ chứ nếu không thì không thể hoàn thiện được đồ ăn mà đảm bảo đem ra tất cả vẫn còn nóng được.

Lý thượng úy nghe xong liền gật đầu, ra hiệu cho người này lui, sau đó bắt đầu đứng lên, hơi vỗ mạnh đôi bàn tay. Toàn bộ cả doanh trại liền thình lình im lặng.

“Chư vị binh sĩ!” Lý thượng úy dõng dạc nói: “Không cần ta phải nói, chắc hẳn các ngươi cũng biết ngày hôm nay tại sao chúng ta lại ở đây!”

“Mới ngày hôm qua thôi, binh sĩ chúng ta vừa trải qua một trận chiến ác liệt tại trong rừng sâu với Yêu Quái. Bao nhiêu khó khăn vất vả, bao nhiêu máu cùng mồ hôi đã đổ xuống, cũng đã có một số vị huynh đệ không về được với chúng ta.”

“Nhưng cuối cùng, chúng ta vẫn thành công! Ánh trăng ban đêm phủ lên trên thắng lợi của chúng ta, Yêu Quái đã bị thu phục, sự hy sinh của các huynh đệ cũng đã không uổng phí!”

“Thế mới nói, dù cho thế sự trăm năm có đổi dời, nhưng sự uy dũng của q·uân đ·ội Hải Minh quốc chúng ta sẽ không! Máu tươi chảy trong huyết quản, đêm ngày cầm v·ũ k·hí vì thủ hộ giang sơn!”



Sau đấy, Lý thượng úy lại nói thêm mấy lời để miêu tả sự oai hùng cùng kịch tính của trận chiến ngày hôm qua, mặc dù chính hắn cũng không có mặt.

“Yêu Quái sau đấy sẽ được chuyển về cho bệ hạ, dùng làm thuốc chữa khỏi bệnh cho ngài. Đương nhiên, khi đấy cũng sẽ có thưởng lớn ban xuống, và mọi người đều sẽ có phần! Các huynh đệ đã hy sinh sẽ được an táng tử tế, các huynh đệ b·ị t·hương cũng sẽ nhận được phí điều dưỡng, đủ cho các ngươi đỡ tốn được hơn mười năm dành dụm!”

Lý thượng úy hơi ngừng lại, giống như để lấy hơi, sau đó nhấc lên một ly rượu đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn.

“Chư vị!” Hắn nói, lần này đã vận dụng Chân Khí: “Một chén rượu này là để kính đương kim thánh thượng, mong ngài sớm khỏi bệnh, long thể an khang, vạn tuế!”

“Vạn tuế!” Tất cả binh sĩ bên dưới đồng thanh hô.

Lý thượng úy gật đầu, sau đó quay sang Pháp Sư, nói:

“Lần này phải thật cảm tạ Pháp Sư đại nhân, nếu không có ngài đem quân đến giúp có lẽ cho dù mấy chục năm nữa bọn ta cũng sẽ không phát hiện ra được mối hiểm họa tiềm tàng này, cũng cảm tạ Pháp Sư đại nhân đã mang theo ba trăm quân trợ binh.”

“Một chén rượu này là để cảm tạ Pháp Sư, cũng là để cảm tạ những vị huynh đệ không quản khó khăn nhọc nhằn từ nói xa đến. Kính!”

“Kính!” Binh sĩ dưới đài lại đồng thanh, Pháp Sư cũng giơ lên một ly rượu làm đáp lại.

“Vinh quang nào mà chả không có hy sinh, điều tốt nhất mà chúng ta có thể là được chính là không được lãng quên những con người đã hy sinh đó. Chén rượu thứ ba này là để kính anh hồn của những huynh đệ đã t·ử t·rận. Kính”

“Kính!”

“Cuối cùng, đằng sau trận thắng lợi nào cũng đều là những kế hoạch cùng chiến thuật kiệt xuất. Trận chiến thu phục Yêu Quái ngày hôm qua ở hồ đã giảm thiểu tối đa số lượng t·hương v·ong của quân chúng ta khi mà có thể thực hiện được tập kích từ nhiều mặt, hơn nữa cũng nhờ có người cung cấp thông tin chính xác.”

“Chén rượu này là để kính Lê trung úy, người đã tìm ra được vị trí của Yêu Quái, cũng đề nghị ra chiến lược vây hãm này. Lê trung úy tuổi còn trẻ nhưng đã bộc lộ ra tài năng từ sớm, lại thêm tính tình dũng cảm, quả là một tấm gương đáng để chúng ta học tập. Kính!”



“Kính!”

Lê Thanh Vũ nghe vậy cũng đứng lên, hay tay ôm chén rượu hơi khom người đáp lễ, cảm thụ những ánh mắt hâm mộ, kính trọng, cộng với một số nhỏ không phục đến từ bên dưới.

Chỉ là không ai nhận ra, xen lẫn trong các ánh mắt đấy, lại có một ánh mắt mang theo vẻ đố kỵ cùng thù hận, chỉ là đã được ẩn tàng vô cùng tốt.

“Được rồi, nếu đã như vậy, ta cũng sẽ không làm mất thời gian của mọi người nữa. Ta xin tuyên bố, yến tiệc bắt đầu!” Lý thượng úy nói xong, quay về đằng sau gật gật đầu. Nhất thời, các binh sĩ bộ phận hậu cần cũng mang các món ăn lên, không khí lại dần trở nên náo nhiệt.

...

“Hả? Món thịt này làm sao lại ngon thế này, cả món rau nữa? Rau này ta biết, nhưng vị nó làm sao lại khác như vậy?”

“Trời ơi, làm sao miếng đùi này lại có thể giòn như này, các ngươi làm bằng cách nào?”

“Một miếng vào tạm chưa có hương vị, ba miếng kết hợp lại thành mỹ vị trần gian, là ta đang say sao? Rõ ràng một giọt cũng chưa uống?”

Rượu thịt vừa vào mồm, vô số lời khen tuôn ra không dứt đến từ binh sĩ mà Pháp Sư mang đến, người nào cũng trợn mắt, gắp lấy gắp để nhồi vào mồm chỉ sợ thằng bên cạnh ăn hết.

Một binh sĩ sau đấy đã bấu áo của một binh sĩ hậu cần, hỏi xem có bí quyết gì. Binh sĩ hậu cần nghe vậy chỉ cười bí hiểm, nói là công thức tuyệt mật, được truyền đến từ Lê trung úy.

Binh sĩ kia nghe xong chỉ biết ngạc nhiên mà im lặng, trong lòng càng thêm bội phục vị trung úy họ Lê này hơn.

Dưới đài như nào, trên đài cũng vậy, mọi người cũng đều ra sức đánh chén, bao gồm cả Lý thượng úy cùng Lê Thanh Vũ, chỉ có Pháp Sư gần như không động đũa, chỉ thi thoảng gắp một hai miếng, ăn xong tán thưởng khen ngon.

Lê Thanh Vũ cũng không chỉ ăn cùng nói chuyện không, thi thoảng lại mời rượu mấy vị Úy khác bên người Pháp Sư, thái độ tỏ vẻ rất thân cận.

Lý thượng úy thấy vậy trong lòng liền vô cùng hài lòng, xem ra tiểu tử này sở hữu thao tác cũng rất chuyên nghiệp cùng điêu luyện, cũng không cần mình phải nhắc nhở.

Ăn được một lúc, Pháp Sư gọi Lê Thanh Vũ ra một chỗ nói chuyện riêng, chỉ là nói xong liền thấy nét mặt của hắn biến ảo không ngừng, nhưng phần nhiều đều lộ ra biểu cảm mừng rỡ. Sau đó, Pháp Sư cũng đi vào trong trướng được chuẩn bị cho mình để nghỉ ngơi.

Lê Thanh Vũ quay lại, nét mặt không thay đổi, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được là khí chất của hắn có biến hóa, giống như vừa nhận được tin mừng.

Thấy vậy, ánh mắt thù hận vừa nãy càng trở nên gay gắt cùng nồng đậm giống như ngưng đọng thành thực chất, tuy vậy vẫn còn che giấu cực lực.

Rượu đã quá buổi, Lê Thanh Vũ ra hiệu mình muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, lại bảo mọi người cứ tiếp tục ăn uống. Chỉ là ngay mấy giây sau khi hắn rời đi, một vị Tiểu Úy bên Pháp Sư bỗng đứng dậy, dáng vẻ trông cuống quít vô cùng, không nói hai lời liền vọt ra bên ngoài doanh chính.

Tuy hắn không nói gì nhưng từ dáng vẻ thì mọi người cũng đã biết được tên này đang mót tiểu, bên trấn Thanh Bình thì đều rất ăn ý không nói gì, bên Pháp Sư lại giống như không thèm quan tâm.

Lại nói đến vị Tiểu Úy kia, sau khi chạy ra liền phát hiện mình cũng không biết vị trí chỗ vệ sinh ở đây, gấp gáp hỏi đường xong liền chạy như tên bắn về phía đấy.

Sau khi đi xong, tên này mới đi ra, hai tay gỡ xuống mũ sắt đội trên đầu để lấy hơi, mặt lộ vẻ thỏa mãn:

“Hà, nhẹ nhõm thật! Vừa nãy thấy trong bụng nặng nề quá!”

Chỉ là ngay sau đó, một âm thanh bất chợt vang lên bên tai hắn, u ám khẽ khàng giống như ma quỷ đòi mệnh:

“Ồ, nhẹ nhõm sao? Thế tư vị này so với lúc ngươi phản bội Nguyệt Lạc tỷ tỷ thì như nào? Hả, Nhân ca?”