Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 29: Sự thật! (phần mười bốn)




Quyển 1 Chương 29: Sự thật! (phần mười bốn)

“Tiểu Thanh Vũ, thế nào? Dạo này còn tốt chứ? Ta nghe nói là ngươi vừa mới bắt được Yêu Quái, lập được công lớn. Yêu Quái vừa nãy khi họ vận chuyển vào trong doanh ta cũng nhìn thoáng qua rồi, không ngờ lại biến thân thành một nữ tử trẻ đẹp như vậy. Ngươi không b·ị t·hương chứ?”

Người lúc này đang chờ hắn chính là Vân thúc, vốn đã đến doanh được tầm hơn một canh giờ trước, sau đó cũng ở lại để chờ hắn quay về, giờ thấy hắn liền nở nụ cười hào sảng đặc hữu.

Lê Thanh Vũ cũng chưa trả lời, chỉ là quan sát một cách kỹ lưỡng vị thúc thúc đáng tin cậy đã giúp đỡ hắn rất nhiều cả chục năm qua, giống như về sau có lẽ hắn sẽ không còn có bất kỳ cơ hội.

So với mười năm về trước, Vân thúc cũng đã lộ rõ dấu hiệu già nua. Tóc đã có lốm đốm mấy sợi bạc, cũng không được dày như khi xưa. Da thịt vài nơi cũng hơi có chút nhão ra, màu da cũng đã không còn khỏe mạnh như trước.

Hắn không biết chính xác Vân thúc bao nhiêu tuổi, nhưng tính toán đến việc Vân thúc già ngang phụ thân hắn, mà phụ thân hắn cưới vợ không những muộn mà mẫu thân hạ sinh hắn cũng muộn, thế nên khi hắn sinh ra thì phụ thân hắn cũng đã được 30 tuổi. Nếu tính như vậy thì năm nay Vân thúc có lẽ cũng đã tầm 50, xê xích không nhiều.

Vân thúc bắt gặp Lê Thanh Vũ đang nhìn mình, cũng hơi thu liễm tiếu dung đi đôi chút, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi:

“Sao thế tiểu tử? Trên người ta có dính gì à mà ngươi quan sát kỹ thế? Hay là có phân chim? Mẹ kiếp, biết thế lúc trước ta không nên trú mưa dưới tán cây đấy.”

Lê Thanh Vũ nghe vậy liền bật cười, một nụ cười rất sảng khoái, giống như phảng phất được quay trở lại tuổi ấu thơ. Mấy hơi qua đi, hắn mới lắc đầu, nói bằng giọng nhỏ gần như thầm thì:

“Không, trên người thúc cũng không có phân chim, cũng không có vết bẩn gì cả. Chỉ là không biết Thanh Vũ có thể nhờ thúc thúc một chuyện được không?”

Vân thúc nghe vậy liền cười, sau đó nói:

“Tiểu tử ngốc! Nếu đã là ngươi nhờ thì thúc thúc ta đây sao còn có thể từ chối được? Nói đi, là chuyện gì? Cần người ở thôn mang lên bánh tráng hay cần gửi gì về nhà? Hay là thiếu gỗ tốt nhưng lại không có đủ thời gian để tự mình đi tìm?”

“Không phải những chuyện đó, ta chỉ muốn nhờ thúc một việc.... Biết là sắp tối muộn rồi, thúc cũng có việc cần phải về làng, nhưng nếu có thể... Mong thúc ở lại thêm tầm hai canh giờ nữa được không?”

“Nếu như có gì ngoài ý muốn xảy ra, mong thúc hãy về thôn thông báo cho mọi người để di chuyển thôn vào trong rừng sâu hoặc là lập tức thông báo cho quan phủ của một quận nào đó bên cạnh là bọn ta đã bắt được Yêu Quái có thể nhường hoàng thượng cải lão hoàn đồng, trường sinh bất lão.”

“Điều này cần phải nhanh, ít nhất là trong vòng hai ngày tới thì quan phủ của các quận khác cần phải biết được điều này, chỉ có thế mới có thể dẫn động long xà, hạ du tìm ngư, ít nhất là tính mạng của thôn dân Tiểu Diệp ta chắc chắn là được bảo toàn.”

Vân thúc nghe xong, nụ cười trên mặt cũng dần trở nên gượng gạo:

“Tiểu Thanh Vũ, ngươi đang nói gì đấy? Ta – ta – ta không hiểu? Cái gì mà báo quan phủ trong hai ngày hay là thôn dân được an to-“

“Không, thúc hiểu, ta biết là thúc hiểu.” Lê Thanh Vũ sau đó ngắt lời hắn:

“Thúc có còn nhớ lần ta đi vào sâu trong rừng để cứu Dần ca không? Lần đấy ta gặp một tên ma vật sở hữu hình thể to cao đã từng quyết chiến với một con lợn rừng ở gần nơi mà ta tìm được Thanh Tâm Hoa. Con ma vật này có đeo mặt nạ, sau khi nó trảm g·iết lợn rừng đã có chút máu bắn lên trên đấy.”

“Tầm hơn ba năm sau, có một lần ta từng qua nhà thúc hỗ trợ ngài dọn dẹp, lúc ngài không để ý thì ta cũng đã có tự tiện mở mấy cái hộp cất trong kho nhỏ ra, bên trong ta đã tìm thấy một cái mặt nạ khá là tương tự, hoa văn cùng vệt máu bắn lên trên đấy trông giống y đúc của con ma vật kia.”

“Người như ta cũng không có thể còn có nhiều chỗ chưa được tốt, nhưng trí nhớ của ta thì thúc cũng đã rõ ràng, ta biết là mình sẽ không thể nhớ nhầm được. Sau đấy trong một thời gian ngắn về sau ta cũng đã có đi hỏi mọi người xung quanh trong thôn về những chuyến đi du ngoạn của ngài lúc trẻ, đều rất dài và những món đồ mà ngài mang về cũng kỳ lạ vô cùng.”



“Để kiểm chứng, ta cũng đã hồi tưởng lại trong mấy năm qua nhiều lúc thúc cũng đã vô ý mà biểu lộ ra rất nhiều điểm khác thường, tỷ như tầm mắt nhìn xa quá đáng, khả năng khống chế dụng cụ cùng kiến giải của thúc về rất nhiều thứ... Về căn bản đều giống như một võ giả.”

“Những điều này đừng nói là người trong thôn cùng thúc, ngay cả ta vốn là người sở hữu khả năng quan sát tinh tế cũng không hề để ý, nhưng một khi có nghi ngờ thì xâu chuỗi mọi việc cũng rất dễ.”

“Thế nào? Ta đoán không sai chứ Vân thúc? Ngài đúng là một vị võ giả, hơn nữa tu vi cảnh giới đều không thấp, vì ngài có thể g·iết được con ma vật kia, thứ mà dù là ta của bốn năm trước cũng chưa chắc là g·iết nổi.”

Lúc này Vân thúc cũng đã thu hồi toàn bộ tiếu dung, đầu hơi cúi bắt đầu trầm ngâm, không khí dần trở nên tĩnh lặng. Lê Thanh Vũ cũng không nói gì tiếp, chỉ yên lặng mà nhìn vị thúc thúc này, trong mắt không có bất kỳ nét sắc bén nào mà thay vào đó chính là một loại tình cảm... Thân tình.

“Nếu ta đoán không sai...” Được một lúc, hắn lại bắt đầu nói tiếp: “Năm đó khi ta đi vào rừng sâu, có lẽ thúc cũng đã đi bên cạnh để bảo vệ ta, vì về sau ta có hỏi mọi người thì trong thời gian sau khi ta đi thì sau khi đưa Hải đại phu một số loại thuốc cùng dị thạch thì thúc cũng có biến mất mấy ngày, chỉ là ngắn hơn ta nhiều nên cũng không ai chú ý.”

“Cũng chỉ có vì đi theo ta, nên thúc mới có thể chạm trán được con ma vật kia, thứ mà hang ổ của nó rõ ràng là ở gần ngọn núi nơi ta hái được Thanh Tâm Hoa. Dù sao nếu như trên mặt nạ của nó không có bất kỳ v·ết m·áu nào mới nghĩa là nó đã bị g·iết c·hết một thời gian không lâu sau đó. Có lẽ cũng vì giao đấu với con ma vật đó mà thúc mới không cứu được ta lúc ta bị rơi xuống...”

Nghe được đến đây, Vân thúc cuối cùng cũng phá ra cười, đánh vỡ sự trầm lặng của mình nãy giờ:

“Ha ha ha, lão Lê! Ngươi cả đời không quá thông minh, làm gì cũng ngơ ngơ ngác ngác sao lại có thể đẻ ra được thằng con sắc sảo thế này? Nghe nó suy luận mà ta chỉ có thể cảm thấy rùng mình, giống như tất cả bí mật đều bị phơi bày vậy. Xem ra tiểu tử ngươi lên được Trung Úy cũng không hoàn toàn là nhờ võ nghệ hở?”

“Không, chủ yếu là nhờ cái này.” Lê Thanh Vũ nghe vậy liền khẽ nhấc khóe miệng, giơ tay chỉ chỉ vào đầu mình.

“Nếu bây giờ ngươi mà nói ra màu của chiếc khố mà ta đang mặc lúc này có lẽ ta cũng không có gì ngạc nhiên nữa. Quả là yêu nghiệt mà!” Vân thúc lúc này mới ngừng cười, lấy tay lau đi nước mắt vừa chảy ra do vừa xong cười quá nhiều: “Ta thật sự có nhiều kẽ hở như vậy sao?”

“Vì ta là trẻ con, lại là chỗ thân thiết nên ngài cũng không có đề phòng. Hơn nữa đây là ta xâu chuỗi rất nhiều thông tin về ngài qua mấy năm chứ bình thường cũng chẳng ai đủ rảnh như thế, lại tiếp cận được nhiều nguồn thông tin đến vậy, thế nên chính ra thúc ngụy trang cũng đã rất tốt.”

Vân thúc nghe vậy mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nhưng sau đó mặt mày cũng bắt đầu tỏ ra nghiêm túc, cũng không còn giấu diếm, trực tiếp thi triển Chân Khí truyền âm:

“Vậy những gì ngươi nói lúc trước là thật?”

“Tất nhiên rồi.” Lê Thanh Vũ đáp, cũng bằng Chân Khí truyền âm.

“Tiểu tử ngươi, phải biết là nhân yêu vốn không chun-“

“Nàng không phải là Yêu Quái, nàng là Tinh Linh, từ khi sinh ra đến giờ cũng chưa có làm hại ai có chủ đích cả, ta lấy trí tuệ của mình làm đảm bảo.”

“Tinh Linh với Yêu Quái kỳ thực cũng không khác nhau quá nhiều...”

“Mà kể cả khi nàng có là Yêu Quái đi chăng nữa, ta cũng quyết cứu nàng cho bằng được, dù sao nàng có ơn cứu mạng với có ơn truyền nghệ cho ta, Lê Thanh Vũ ta tuyệt không phải kẻ vong ơn bội nghĩa!”

“Nếu đã quyết cứu nàng, tại sao sau đấy lại còn cố bắt nàng?”

“Nếu như lúc đấy không phải chính ta bắt nàng, thì nàng hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào cả, ít ra giờ chúng ta còn có cơ hội.”

Vân thúc nghe vậy liền trầm ngâm mấy hơi thở, sau đó hỏi:



“Nhưng ngươi định làm thế nào? Ta đếm sơ sơ ra trong doanh giờ đang có hơn 200 binh sĩ, cộng thêm binh sĩ vốn có của trấn nữa sẽ là hơn 300, một khi ngươi vừa đứng ra liền sẽ t·ấn c·ông ngươi, bất kể ngươi là trung úy của bọn họ...”

“Thực ra là gần 400, nhưng ta có kế hoạch đã chuẩn bị sẵn rồi.” Lê Thanh Vũ nghe vậy bèn đáp, sau đó bắt đầu kể ra kế hoạch của mình cho Vân thúc.

Vân thúc nghe xong từng bước trong kế hoạch, mặt cũng nhanh chóng mắt chữ A mồm chữ O, cuối cùng giống như đã không thể không thừa nhận tên tiểu tử kém mình tận 30 tuổi này quả là bậc diệu nhân mà lộ ra nụ cười khổ. Nhưng sau đó hắn cũng nhanh chóng nghiêm túc trở lại, lấy một giọng điệu mạnh mẽ cùng trưởng bối mà chất vấn:

“Nhưng như thế ngươi chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, thậm chí ngay cả mạng đều có thể sẽ mất.”

“Mệnh ta chỉ là chuyện nhỏ, không trọn vẹn đạo nghĩa mới là chuyện lớn. Dù như nào ta vẫn sẽ phải thử một lần, nếu không cả đời ta đều sẽ sống trong hối tiếc, lúc đấy sống lại chẳng bằng c·hết.”

“Ra là vậy, chính vì đã tính trước đến khả năng thất bại nên ngươi mới tìm sẵn đường lui cho thôn làng, vậy tại sao ngươi không chuẩn bị từ trước? Rõ ràng còn một số cách khác...”

“Ta không có thời gian, Vân thúc! Toàn bộ kế hoạch này là được nghĩ ra trong chưa đầy một tiếng sau khi bọn họ đến đây bất ngờ, ta chỉ có thể vận dụng tất cả những nguồn lực mà ta có để cứu những gì mà ta muốn cứu, bảo vệ những gì mà ta muốn bảo vệ! Lại nói mấy ngày qua ta đều phải đi theo quân, không có bất kỳ biện pháp nào khác cả!”

“...” Chưa đầy một tiếng? Ôi tía má ơi! Vân thúc nghĩ trong lòng.

“Ngươi có chắc là bọn họ sẽ động đến thôn sau khi...”

“Bọn họ chắc chắn sẽ động đến, ta đã theo dõi toàn bộ hành vi của lão già Pháp Sư này rồi, hắn tuyệt đối không phải kẻ lương thiện hay trung thành gì. Ta còn hoài nghi là hắn không hẳn là muốn dâng Nguyệt Lạc tỷ lên cho hoàng thượng mà có khi còn định chiếm làm của riêng, vì hắn xem ra cũng già sắp xuống lỗ rồi mà chưa có chứng cớ.”

“Nhưng giả dụ là không đi, thì khi kế hoạch của ta được thi triển thì chắc chắn binh lính mà lão mang đến sẽ tổn thất nặng nề, trong trường hợp nếu ta c·hết mà Nguyệt Lạc tỷ trốn thoát thì lão chắc chắn sẽ không thể tránh được bị trách phạt nặng thậm chí là ngang với lập quân lệnh trạng. Đến lúc đấy lão chắc chắn sẽ lập mưu đổ lỗi, tiền trảm hậu tấu tìm một con dê thế mạng, và còn điều gì tuyệt vời hơn chính thôn làng của kẻ phản bội?”

“Lý do thì rất đơn giản, vì thôn của chúng ta một phần là thôn gần rừng sâu nhất, phần còn lại là do ta, lão chỉ có thể bảo là ta xúi giục thôn dân nên thôn dân đã cấu kết cùng Yêu Quái làm hại lão, cụ thể như nào thì nhìn xem trí tưởng tượng của lão nhưng khả năng nhẹ nhất thì vẫn sẽ có một nửa người trong thôn bị g·iết c·hết, đó là điều mà ta không hề mong muốn.”

“Dù sao cứu Nguyệt Lạc tỷ tỷ chỉ là ý nguyện cá nhân của ta, không nói đến ân nghĩa mà tình nghĩa cũng là như vậy, nhưng ta lại không thể vì đấy mà gây nguy hại đến thôn làng đã nuôi dưỡng mình trưởng thành được.”

“Việc thúc thông báo cho các quận khác sẽ gây khó dễ rất lớn cho lão vì việc này là việc tư của vị điện hạ mà lão làm việc cho, các vị điện hạ khác cũng sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, mà trong thiên hạ cũng không chỉ có mỗi thế lực của chư vị hoàng tử, đối mặt với miếng mồi ngon như vậy làm sao có thể cam tâm? Lúc đấy tất cả sẽ loạn như cào cào, lão sẽ không có thời gian mà cũng không ai cho lão thời gian để buộc tội thôn Tiểu Điệp nữa.”

“Lại nói là Yêu Họa đã tiến vào quận này, trong giai đoạn này là đủ để Yêu Họa có bước tiến tiếp, trong thời gian ngắn là sẽ không trừ được, mà thôn ta lại là thôn xa nếu như căn thời gian chuẩn để di chuyển thôn vào khu vực gần rừng sâu hơn chút thì có thể tránh được toàn bộ cả tràng tai họa này, coi như về sau khi tất cả đều đã kết thúc thì cái giá của việc đào lên án cũ sẽ cực kỳ nặng so với lợi ích mà thôn có thể mang lại đối với bất kỳ thế lực nào, nên là lúc đấy thôn lại có thể an toàn mà chuyển về cũng chẳng gặp khó khăn gì.”

“Tuy rằng đột nhiên phải di chuyển thôn sẽ khiến cho đời sống trong thôn trở nên cực kỳ trắc trở nhưng ta cũng chỉ có thể làm được đến vậy. Nếu như nhà nào quá khó thì thúc có thể về đào gốc cây thứ ba tính từ trái sang ở trong vườn sau của nhà ta cùng nhà Lý thúc lên, trong đấy ta có chôn đa số toàn bộ tích lũy của mình khi ta trở về lần trước.”

Vân thúc nãy giờ vẫn im lặng nghe hắn trình bày, cuối cùng chỉ có thể thở ra một hơi, có chút mệt nhọc mà nói:

“Tiểu Thanh Vũ, ngươi vẫn luôn nghĩ cho người khác như vậy nhỉ? Cả lần ngươi mạo hiểm đi tìm dược vật cho tiểu Dần. Ngươi luôn đặt nặng mạng sống của những người xung quanh ngươi, vậy đã bao giờ người thực sự coi trọng mạng của chính bản thân chưa? Ngươi có luyến tiếc tính mệnh của chính ngươi hay không?”

“Luyến tiếc? Đương nhiên có chứ? Ta luyến tiếc tất cả chứ? Ánh hoàng hôn phủ xuống cánh rừng già, ánh trăng đêm hôm soi rọi tâm hồn, cơn gió nhẹ khẽ chạm vào làn da, chuỗi ngày cười nói ở trong doanh, những câu chuyện tiếu lâm của thúc, món canh gà hầm nóng hổi của Lý thẩm,... Những thứ này ta tận hưởng còn chưa hết, sao có thể không luyến tiếc?”



“Nhưng đã là bậc đại trượng phu sinh ra ở giữa thế gian, chưa nói tới đầu đội trời chân đạp đất, ít nhất phải hoàn thiện được hai chữ “Nhân Nghĩa” ít nhất cũng phải hiểu được hai chữ “Ân Tình” chỉ có khi đấy ta mới là ta! Kiếp người mệnh vốn long đong, kiếp nạn đeo bám trùng trùng, trước không gặp sau sẽ thấy, dù cho đối mặt t·ử v·ong, ta cười hoàng tuyền vô hối!”

Vân thúc nghe vậy xong liền khe khẽ thở dài, cũng chưa có bình phẩm, mà chỉ lộ ra một biểu lộ giống như đang hồi ức lại điều gì:

“Buổi sáng hôm đấy trời có mưa tuyết, ta sau khi chuẩn bị xong một số đồ để làm chậm ảnh hưởng của c·hất đ·ộc trong người tiểu Dần liền bắt đầu định đi tìm Thanh Tâm Hoa, dù sao thì tuy rằng ta muốn ở ẩn nhưng cũng không có nghĩa ta là kẻ máu lạnh vô tình nhìn người thân quen c·hết ngay trước mặt, thế nên vẫn sẽ đề phòng vạn nhất, bất đắc dĩ thì sẽ lấy ra để cứu trị cho tiểu Dần.”

“Nhưng cũng là lúc đấy, ta phát hiện ra ngươi thậm chí đã khởi hành còn trước cả ta một thời gian ngắn. Ôm lòng hiếu kỳ, ta cũng không có hiện thân mà chỉ ẩn nấp đi theo. Càng đi, ta càng bị chiết phục bởi sự quyết tâm của ngươi, dù cho chỉ là một đứa bé ngươi cũng đã có sự dũng cảm và lòng nghĩa khí mà rất nhiều người lớn không có.”

“Kể từ lúc đấy, chỉ bằng phần ý chí này ta đã biết sau này ngươi sẽ là kẻ có thể làm nên đại sự, nên cũng vẫn chưa hiện thân mà tiếp tục đi theo. Đã có nhiều lần ngươi gặp nguy hiểm mà ta có chút không nhịn được muốn ra tay, nhưng sau đó ta đều tự nhủ với mình rằng đây đều là những thử thách chông gai mà ngươi sẽ phải đối mặt. Đương nhiên, nếu quá nguy hiểm đến tính mạng thì ta vẫn sẽ xuất thủ.”

“Cho đến lúc mà ngươi đi đến được dưới chân núi, tim ta cũng hơi lạc một nhịp khi ta phát hiện ra con Ma Vật kia, đặc biệt là nó chỉ cách ngươi không đến mười trượng. Đây là lúc mà ta cũng đã thật sự định t·ấn c·ông, nhưng cuối cùng thì có vẻ con Ma Vật cũng đã không phát hiện ra ngươi, nên là ta cũng thu đao lại, âm thầm đi theo ngươi tiếp cận đỉnh núi.”

“Ta đã theo dõi ngươi lúc ngươi leo lên trên cái mặt đá trơn trượt đấy, luôn chuẩn bị nếu ngươi bị rơi xuống thì có thể cứu được ngươi kịp thời, nhưng ngày sau đó ta đã bị tập kích, kẻ tập kích đúng là con Ma Vật kia, lần này nó còn mang thêm ba con Ma Vật đồng loại khác nhưng nhỏ bé hơn rất nhiều.”

“Ta không biết tại sao nó lại phát hiện ra ta mà lại còn trèo lên tận chỗ này chỉ để tập kích, nhưng ta cũng chỉ có thể bị ép chiến đấu, trong lòng vẫn luôn lo lắng lỡ ngươi rơi thì làm sao. Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, tiểu Thanh Vũ, bằng vào sức lực của một thiếu niên 11 tuổi, ngươi cũng đã chinh phục được ngọn nói cao lớn ấy, ta cũng yên tâm mà chiến đấu, trong thời gian ngắn đã g·iết c·hết được ba trợ thủ mà nó mang theo.”

“Nhưng cũng là lúc đấy khi ta nghe được có vật gì nặng vừa b·ị đ·ánh rớt khỏi đỉnh núi, ngẩng đầu lên nhìn ở chỗ góc thì phát hiện ra đó là ngươi, do vấn đề về góc độ nên ngươi cũng không nhìn thấy ta. Đang định thi triển khinh công ra đỡ thì tên Ma Vật kia lại giống như cực kỳ hiểu được tâm trí người, chọn đúng lúc này để t·ấn c·ông. Lỡ một nhịp, ta đã không thể lao ra, cuối cùng chỉ có thể nhìn ngươi rơi xuống trên mỏm đá thấp bên dưới, nửa thân tan xương nát thịt, thuốc tiên khó cứu.”

“Lên cơn cuồng nộ, cuối cùng trong mấy phút sau ta cũng thành công g·iết c·hết được con Ma Vật kia, đang định phi thân leo xuống thì phát hiện ra có một nữ tử tiếp cận ngươi. Ta nhìn cái là biết ngay đây không phải nữ tử thông thường, dù sao kinh nghiệm trong giang hồ ta lại có rất nhiều, biết được đây có lẽ là Yêu Quái, hay thậm chí là Tinh Linh.”

“Lúc đấy ta định đứng ra ngăn cản vì sợ nàng ăn hết xác của ngươi, nhưng kỳ lạ thay ta lại không hề cảm nhận được từ trên người nàng bất kỳ sát ý nào. Suy xét đến phép thần kỳ của giống loài Tinh Linh, ta quyết định thử một lần từ lợn c·hết biến thành lợn lành, dù sao cũng đã không thể tệ hơn được nữa. Thế nên để lại ngươi trong tay nàng, ta sang ngọn núi bên cạnh hái mấy đóa Thanh Tâm Hoa mang về, cũng tiện thể cầm luôn mặt nạ của Ma Vật kia, nếu ngươi không qua khỏi thì sẽ dùng mặt nạ của nó làm vật tế.”

“Cuối cùng khi nhìn thấy ngươi bình an mà quay trở lại, ngươi không biết lúc đấy ta đã vui mừng biết chừng nào, vì mấy ngày qua ta đều sống trong sự tự trách, trách mình vì sao không mạnh hơn, không nhanh hơn. Cũng từ lúc đấy mà ta biết được nữ tử kia có lẽ là không phải là một Tinh Linh xấu nhưng ta cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, thế nên cũng không có nhận định.”

“Cho đến tận ngày hôm nay khi bọn họ bắt nàng về, ta đã nghĩ là lúc ngươi ở hang động trong núi kia đã phải chịu đựng thứ gì, nhưng giờ sau khi nghe được chính miệng ngươi nói ta đã biết được nàng là một Tinh Linh tốt, ít nhất là tốt với ngươi.”

“Bởi vậy... nên kế hoạch này ta không đồng ý!” Cuối cùng, mạch nói của Vân thúc đột nhiên lại biến chuyển.

“Hả?!” Lê Thanh Vũ giật mình.

“Nếu không có ta tham dự!” Vân thúc sau đó lại nói tiếp.

“Nhưng mà Vân thúc, ngài vốn là đang quy –“

“Ta quy ẩn chỉ vì muốn tránh những chuyện thị phi trong giang hồ, về quê tận hưởng sự hạnh phúc ấm áp bên những người mà ta yêu thương, chứ không phải vì sợ hãi. Giờ đây một trong số bọn họ đang gặp phải khó khăn, đang chiến đấu vì tín niệm cùng tình nghĩa, làm sao ta có thể đứng nhìn cảnh người thân phải đối diện nguy hiểm mà không làm gì?”

“Tiểu Thanh Vũ ngươi không phải ngăn cản vì lo lắng cho an nguy của ta. Giống như ngươi có thể vì tình nghĩa mà buông bỏ tất cả vinh hoa phú quý lợi lộc phía trước thậm chí là cả tính mệnh, ý ta cũng đã quyết. Ngày hôm nay, Mạc Phong Đao Khách, tái xuất giang hồ!”

Nói đoạn, Vân thúc không biết từ đâu rút ra một thanh đao trên tay phải, khí thế trên người cũng biến đổi từ một tiều phu gần tuổi xế chiều trở thành một bậc cao thủ tuyệt thế, sở hữu ánh mắt khinh thường quần hùng, giống như bảo đao đã ra khỏi vỏ, gió nhẹ thổi qua cũng bị cắt làm đôi.

...

“Vân thúc, ừm, ngài lấy đâu ra thanh đao đấy vậy? Ngài giấu ở chỗ nào trên người à?”

“À, cái này á? Bất quá tiểu xảo mà thôi, nhưng lại rất thực dụng trong chốn giang hồ. Sau vụ này khi có cơ hội ta sẽ dạy ngươi.”

“Ừm.”