Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 28: Chiến tiền cùng chiến hậu (phần mười ba)




Quyển 1 Chương 28: Chiến tiền cùng chiến hậu (phần mười ba)

Lê Thanh Vũ bước chậm rãi về quân doanh, hắn đưa mắt nhìn theo từng tốp binh sĩ một bước qua cổng của quân doanh, ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở.

Trời đã về chiều, đã hơn một ngày trôi qua kể từ khi bọn hắn bắt được Nguyệt Lạc. Tuy rằng nếu hành quân nhanh thì có thể sớm hơn được một buổi, nhưng Pháp Sư đã hạ lệnh không được để xảy ra bất kỳ bất trắc nào cho nàng, phần là sợ ảnh hưởng đến bùa chú, phần là sợ ảnh hưởng đến chất lượng máu của nàng.

Cái sau hắn cũng không rõ lắm, chỉ biết là Pháp Sư lúc sau có giải thích thầm cái gì mà liên quan đến đặc tính của Tinh Linh tự nhiên (lúc đấy hắn dùng từ loại Yêu Quái này) thường có một mối liên hệ với cố thổ nơi chúng sinh ra, thế nên quá trình giãn cách giữa hai bên cần phải càng chậm càng tốt.

Nhưng dù thời gian như nào, thì cũng không ảnh hưởng đến....

Sau từng nhóm binh sĩ đi phía trước, đa số đều là binh sĩ của trấn Thanh Bình, thì là năm nhóm binh lính di chuyển lấy một nhóm ở giữa làm trung tâm, bên trên nâng theo một cái cũi được làm từ gỗ cứng.

Tuy rằng binh sĩ mà Pháp Sư mang đến có mang theo cả cũi làm từ sắt, nhưng đối với Nham Tinh Linh mà nói có lẽ cũng không quá khác đất đá là bao, đề phòng vạn nhất thì Pháp Sư vẫn sử dụng chiếc cũi được làm từ gỗ bền này, nghe bảo là gỗ Khước Sa.

Bằng vào cặp mắt còn tinh hơn diều hâu hiện nay của mình, Lê Thanh Vũ vẫn nhìn thấy được từng sợi tóc trắng xõa dài của nàng, vốn được chải chuốt khá cẩn thận, nay đã bám đầy bụi đất, phủ lên một gương mặt nhợt nhạt.

Nàng đã ngủ suốt hơn một ngày từ lúc đấy đến giờ, đương nhiên là không ăn gì. Mặc dù Tinh Linh tự nhiên có lẽ không có quá nhiều nhu cầu ăn uống giống như nhân loại bình thường mà chỉ cần hấp thụ Nguyên Tố, nhưng trong trận chiến vào đêm ngày hôm kia nàng cũng đã sử dụng một lượng Nguyên Tố vô cùng lớn, giờ đang cấp thiết cần bổ sung tiêu hao.

Nhìn kỹ lại dung nhan của giai nhân, ánh mắt Lê Thanh Vũ hơi lạc vào trong đấy, bất giác nhớ lại chuyện xảy ra chiều hôm trước.

... Chiều hôm trước ...

Sau khi Pháp Sư nói ra ý đồ khi đến đây của mình, cũng đưa ra một đạo lệnh dùng quân xuất phẩm từ trung ương, Lý thượng úy liền dẫn Pháp Sư tiến vào trong phòng chỉ huy, vốn nằm ở vị trí Đông Nam trong doanh.

Tuy rằng chức vị hai bên khác nhau một trời một vực nhưng lại không cùng một bộ, nếu không có đạo quân lệnh này thì dù là có để Pháp Sư đứng ngoài cả tháng Lý thượng úy cũng sẽ không để hắn tiến vào trong phòng chỉ huy.

Do q·uân đ·ội của trấn Thanh Bình đóng ở đây đã lâu, lại chọn được một vị trí khá là đắc địa nên dưới điều kiện không cần phải di chuyển nhiều như này thì những khu vực chính tỉ như Binh Thư đài, Phòng chỉ huy, các loại kho đều không phải là lán trại mà đều được xây bằng gỗ chắc như là nhà ở bình thường.

Tiến vào trong phòng, Pháp Sư vốn tưởng là phòng chỉ huy của một trấn nhỏ như này sẽ rất tồi tàn cùng bừa bộn, nhưng sự thực lại là tương phản.

Lý trưởng úy không sở hữu nhiều ưu điểm, nhưng gọn gàng cùng cẩn thận lại là một trong số đó. Giá sách được xếp ngay ngắn, v·ũ k·hí cũng được cất gọn gàng ở một góc, bản đồ được đánh dấu kỹ càng những khu vực trong trấn và cả những địa vực phụ cận, trên đầu còn trang trí bằng một thanh cổ thương được thiết kế khá tinh xảo, xem ra là hàng xuất phẩm của Tùy sư phụ trong chủ thôn của trấn.

Tác phong thể hiện tính cách một người, Pháp Sư đánh giá một hồi ngắn gọn, xong cũng hơi gật đầu, nói:

“Trấn Thanh Bình tuy không phải là trấn lớn, cũng không phải là một một địa điểm chiến lược trọng yếu, ngày thường khá là cô quạnh nhưng chỉ huy vẫn giữ được tinh thần như này, quả là đáng nể.”

Lý thượng úy tuy biết là lão giả này đang hơi đè ép uy phong của mình xuống, nhưng dù sao người ta cũng là khen thưởng mình, bèn hơi cảm tạ mấy lời khách sáo.

Còn với Lê Thanh Vũ, từ khi hắn biết được ý đồ của Pháp Sư, hắn vẫn luôn để tâm đến từng hành động của người này, cùng với những binh sĩ mà người này mang đến, nên nãy giờ cũng không tham gia nói chuyện.

Đánh giá một hồi, lại suy nghĩ một hồi.... Trong lòng hắn bây giờ có cả ngàn vạn tính toán đang chạy qua chạy lại, nhưng đều không phải là thứ mà hắn muốn thấy, bất quá hắn vẫn giữ nguyên nét mặt, không lộ ra chút khác thường nào, vẫn làm như chăm chú nghe Lý thượng úy, Pháp Sư cùng Nguyễn trung úy với mới đi đến bàn luận về mức độ nguy hiểm, phân phó binh lính...

Nhớ lại một lần về số lượng binh sĩ ở ngoài doanh, cuối cùng giống như đã hạ được quyết định khó khăn gì, hắn vừa định thở ra một hơi trong vô thức, nhưng lại nhanh chóng mà cắn nhẹ lưỡi mình để duy trì mạch hô hấp như bình thường, mí mắt hơi hạ để che giấu đi ánh mắt sắc bén.



Hắn sau đấy liền làm ra một điệu bộ giống như vừa nhớ ra điều gì, hắn chọn đúng lúc khiến cho cả ba người bên cạnh đều chú ý.

Lý thượng úy nhìn lấy nãy giờ Lê Thanh Vũ không nói gì, trong lòng vốn hơi ngạc nhiên vì sao tiểu tử này ngày hôm nay lại im hơi lặng tiếng như vậy, rõ ràng mọi hôm tranh luận thì chính tên này là người nói nhiều nhất cũng sở hữu nhiều sáng kiến nhất, nay thấy hắn làm ra điệu bộ đấy thì mới chắc mẩm là kẻ này lại có cao kiến, bèn hỏi:

“Sao vậy, Lê trung úy, ngươi nghĩ ra điều gì sao?”

Lê Thanh Vũ gật đầu với Lý thượng úy, sau đó quay sang Pháp Sư, hỏi:

“Pháp Sư, con Yêu Quái mà ngài nói có phải thường hay hóa thân thành một nữ tử có mái tóc màu trắng, thân mặc bạch bào, dáng vẻ phiêu phiêu đúng không?”

Pháp Sư nghe vậy thì gật đầu:

“Không sai, chẳng lẽ ngươi đã gặp nó rồi sao?”

Lê Thanh Vũ làm ra điệu bộ hồi ức lại điều gì, sau đó đáp:

“Đúng vậy, ngày xưa lúc còn nhỏ cũng có mấy lần ta đi vào trong rừng sâu, từng nhìn thấy một nữ tử trông như vậy thường hay ngồi bên một bờ hồ nào đấy, lúc đấy ta cũng thấy lạ nhưng giờ thì mọi chuyện xem ra đã có lời giải thích.”

“Lúc nhỏ ngươi đi vào trong rừng sâu? Để làm gì?” Pháp Sư cũng không phải loại cả tin, liền chất vấn.

Người đáp lại lời chất vấn này cũng không phải là Lê Thanh Vũ, mà là Nguyễn trung úy vốn đang ngồi bên cạnh. Nguyễn trung úy là một người đàn ông chạc tuổi trung niên, có dáng vóc khá là tầm thước cùng sở hữu một chỏm râu dê nhìn khá ngứa mắt, lúc này đang vuốt vuốt chỏm râu của mình, nói:

“Lê trung úy vốn mồ côi từ khá nhỏ, thường nhận được sự trợ giúp của người dân trong thôn. Ta từng điều tra qua về bối cảnh của hắn, biết được từ thôn dân kể lại là cách đây tầm 9 năm trước thì gia đình nhà hàng xóm vốn có ơn với hắn có đứa con trai bị ốm nặng, trong thôn lại thiếu một loại thuốc làm chủ vị.”

“Nhưng khi đó lại là mùa đông lạnh giá, thôn dân cũng vô kế khả thi, chỉ có thể cầu chúc cho kẻ này tai qua nạn khỏi, nhưng bệnh lại vốn là thập tử vô sinh, thế nên mọi người cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Ấy thế mà...“

“Lê trung úy năm đấy mới 11 tuổi nhưng sớm đã dũng cảm hơn người, lại nhân lúc mọi người không để ý mà một thân một mình tiến vào trong rừng sâu tìm thuốc, cuối cùng tìm được đem về cứu sống người thôn dân kia. Này cũng từng trở thành giai thoại trong doanh một hồi.”

Pháp Sư nghe xong liền lóe lên mấy nét ngạc nhiên trong mắt, cuối cùng biến thành gật đầu:

“Lê trung úy tuổi còn trẻ sớm đã có sự quyết đoán dũng cảm của một bậc đại trượng phu, quả thật làm ta vô cùng kính phục! Thôn dân ở đây ắt hẳn phải rất hạnh phúc khi được một người như ngươi thủ hộ.”

Lê Thanh Vũ nghe vậy lắc đầu, đáp:

“Chuyện đã qua lâu rồi cũng không cần phải nhắc lại làm gì, ta chỉ muốn hỏi là nữ tử này có đúng là Yêu Quái mà ngài cần tìm hay không? Nếu có thì ta đề nghị chúng ta thay đổi kế hoạch, không t·ấn c·ông vào hang ổ của Yêu Quái mà đổi địa điểm sang khu vực hồ cũng là khu vực mà nó thường hay lui tới.”

Không khí trong phòng lúc này bỗng trở nên tĩnh lặng, Pháp Sư hai mắt hơi nhíu lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Lê Thanh Vũ, một cỗ uy thế không biết từ nơi nào xuất hiện.

Nãy giờ tuy mọi người có thảo luận, nhưng đa phần đều xoay quanh vấn đề nên bố trí tập kích như nào, hoặc là sử dụng những loại v·ũ k·hí gì, tính toán thời gian cùng địa điểm sao cho hợp lý, nhưng không ai đưa ra bất kỳ thay đổi gì đối với mục tiêu là hang ổ của Yêu Quái.

Đề nghị của Lê Thanh Vũ không những thay đổi tất cả những danh mục mà bọn họ đang thảo luận nãy giờ, mà còn thay đổi hơn một nửa kế hoạch, đối với kết quả trọng yếu vô cùng.



Đối mặt với uy thế của lão giả trước mặt, hắn cũng không có yếu thế, mà vẫn giữ được vẻ bình thản. Bốn mắt nhìn nhau, Pháp Sư cất tiếng hỏi:

“Tuy rằng miêu tả của ngươi là đúng, nhưng lý do?”

“Lý do sao?” Lê Thanh Vũ thản nhiên đáp:

“Thứ nhất, hồ này cũng gần với vị trí hang ổ mà ngài vừa nói tới, thế nên nếu không tìm thấy ở đây thì cũng có thể tiện đường tiến về phía hang ổ cũng không thành vấn đề gì.”

“Thứ hai, địa điểm hồ này rất dễ dàng để tiến hành tập kích, chúng ta có thể t·ấn c·ông từ tất cả mọi phương hướng xung quanh, cũng dễ thực hiện truy bắt.”

“Thứ ba, và cũng là điều quan trọng nhất, cũng có liên kết với điều hai. Ngài mang theo binh sĩ tới đây để bắt Yêu Quái ở vùng này, đương nhiên sẽ cần binh sĩ của bọn ta đi đầu dẫn đường. Tấn công trực diện vào hang ổ của Yêu Quái sẽ cực kỳ nguy hiểm nếu có bẫy rập cùng địa thế dễ thủ khó công, tổn thất phần nhiều sẽ thuộc về quân tiên phong, tức là binh sĩ của bọn ta.”

“Thế nên, trừ khi ngài đáp ứng chúng ta sẽ tập kích vị trí hồ này đầu tiên, nếu không ta sẽ không để các huynh đệ đi chịu c·hết!”

Lý thượng úy cùng Nguyễn trung úy mới nghe được hai điều đầu vẫn còn có chút hơi lưỡng lự, nhưng sau khi nghe nốt điều còn lại thì đã biểu thị đồng ý dồn dập.

Không nói đến là bọn hắn cũng không muốn tự dưng người mình bị tiêu hao, mà nếu như việc Lê Thanh Vũ biểu đạt là thật, Yêu Quái mà bọn hắn muốn bắt xuất hiện ở vị trí hồ này, thì khi kế hoạch thành công phần công lao của bọn hắn chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều, nên càng không có lý do gì để phản đối.

Cường long không áp địa đầu xà, nếu như tất cả ba vị chỉ huy đương nhiệm của quân bộ ở đây đều đã nhất trí, Pháp Sư cũng không muốn để cho mâu thuẫn lên cao, bèn hỏi nốt mấy chất vấn lần cuối:

“Ngươi nhìn thấy nàng tổng cộng bao nhiêu lần?”

“Sáu lần, hai lần vào ngày xưa lúc đi hái thuốc, hai lần vào cách đây bốn năm trước lúc ta cần đi tìm một loại gỗ hiếm, hai lần vào một năm trước lúc ta truy tìm vết tích của Ma Vật. Vốn là một đi một về, đều là cùng vào buổi tối.”

“Vậy tại sao ngươi vẫn còn sống?”

“Không nói đến việc ta không tới gần hồ mà chỉ đứng nhìn từ khoảng cách khá xa, hồi nhỏ có lẽ là may mắn nhưng khi lớn lên thì dù chỉ có một mình ta vẫn chạy thoát được, có lẽ nàng cũng không để ý đến ta.”

Pháp Sư nghe vậy mới gật đầu, sau đó nó bằng giọng điệu khàn khàn của mình, lúc này còn âm lãnh hơn cả vừa nãy:

“Được được.... Vậy chúng ta sẽ làm theo đề nghị mới này, đầu tiên đi tập kích hồ trước rồi mới t·ấn c·ông hang ổ sau. Giờ mọi người chuẩn bị đi, sau một tiếng nữa chúng ta sẽ khởi hành. Điều này các vị không có dị nghị gì chứ?”

“Không có.” Cả ba người đều đáp.

“Rất tốt.” Pháp Sư bước ra đến cửa phòng, sau đó bước ra mà không nhìn lại:

“Thanh niên huyết khí cương phương, nhưng cứng quá thì lại dễ gãy, hãy nhớ lấy thái độ hôm nay của ngươi...”

“Lê trung úy à.”

...



“Lê trung úy, Lê trung úy?” Bỗng một thanh âm đánh thức hắn về lại với thực tại.

Lê Thanh Vũ hơi giật mình, xong đó quay sang nhìn bên cạnh thì đã thấy một nam tử sở hữu thân hình thô to cao lớn cùng một khuôn mặt già dặn, cũng là một trong những binh sĩ của trấn Thanh Bình đi theo tiên phong.

“Mọi người đã vào trong doanh hết rồi, Pháp Sư đại nhân cũng đã bắt đầu mở tiệc khao quân, ngài vẫn còn đứng ở đây làm gì?”

Lê Thanh Vũ nghe vậy, hơi lắc đầu, bảo:

“Ài, không có gì. Chỉ là nghĩ đến Yêu Quái đúng là mạnh mẽ, trông chỉ như một nữ tử nhu nhược vậy mà hại c·hết mấy người huynh đệ của chúng ta.”

Người binh sĩ kia nghe vậy cũng hơi thổn thức, sau đó gật đầu, nói:

“Quả đúng là như vậy. Ta vừa nãy có nghe được Pháp Sư trong doanh bình phẩm là, may mắn nữ tử này chỉ là Yêu Quái tự nhiên đơn độc, bất thạo thuật pháp cùng chiến đấu, chỉ có một thân lực lượng lại không có được kỹ xảo. Nếu không thì với lượng năng lượng Nguyên Tố dồi dào của nàng đã có thể gây ra được t·hương v·ong lớn hơn nhiều, đương nhiên một phần cũng là do bọn hắn muốn bắt sống nàng.”

Lê Thanh Vũ nghe vậy cũng gật đầu, sau đó lại hỏi:

“Thế tình hình t·hương v·ong như nào?”

“Tổng có 15 n·gười c·hết, hai mươi tám người trọng thương, mười bốn người thương nhẹ. May mắn đa số n·gười c·hết đều không phải là quân của trấn ta, nhưng vẫn có một người.”

“Là ai?” Lê Thanh Vũ hỏi, giọng điệu nghe không ra được cảm xúc.

“Là lão Lục.”

“Lão Lục sao?” Lê Thanh Vũ lẩm bẩm, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh một người đàn ông trung niên sở hữu khuôn mặt phúc hậu, tuy rằng ngày thường trong doanh hắn cũng không gặp nhiều nhưng cũng biết là người này có tính cách rất tốt, đối xử cũng rất thân thiện với các binh sĩ khác trong doanh.

“Lão Lục, Trung Binh... Hình như vợ mất sớm, cả đời chỉ có một đứa con trai, nay đã mười tám tuổi, đang muốn cưới vợ, hai bên cũng vừa ý nhau nhưng lại không đủ tiền đúng không?”

“Đúng, trung úy ngài định...”

“Cầm lấy lệnh bài thân phận của ta tiến vào trong kho ba, ứng ra một trăm lượng bạc cộng thêm vào phần tiền bồi thường dành cho binh sĩ hy sinh.”

“Trung úy ngài cần gì phải như vậy? Dù sao lần này triều đình có hạ thưởng xuống...”

“Thánh chỉ bị hủy, thưởng là thưởng ngầm, mà hạ xuống thì có mấy phần đến được tay của người nhà các binh sĩ hy sinh như vậy? Huống chi binh sĩ t·ử v·ong, là chỉ huy thất trách.”

“Trung úy, đây không phải là lỗi của ngài....”

“Cầm!”

“Trung úy!” Người binh sĩ kia nghe vậy, giọng điệu đã có chút nghẹn ngào, sau khi nhận lấy lệnh bài liền hơi run run mà hành quân lễ với hắn.

Ánh mắt dõi theo bóng lưng của người binh sĩ kia, tầm mắt của Lê Thanh Vũ có chút dao động, sau đó nhưng lại trở nên kiên quyết, chỉ là thì thầm bằng giọng điệu có mấy phần bi thương:

“Không.... Ngươi không hiểu....”

Lại một hồi, Lê Thanh Vũ cũng tiến vào trong doanh. Nhưng hắn cũng chưa đi vào chủ doanh nơi đang chuẩn bị tổ chức yến tiệc, mà đi sang khu vực đón tiếp thôn dân, nơi có một người đang đứng chờ hắn.