Quyển 1 Chương 27: Phản bội? (phần mười hai)
Gió nhẹ thổi qua những ngọn cỏ lau bên bờ hồ, khẽ làm rung rinh hình bóng trăng in dấu trên mặt nước, ánh sáng khúc xạ di hình khắp tứ phương, rơi lên những những tán cây trơ trọi.
Tích xưa kể rằng, khi trăng tròn soi bóng chính mình trên mặt hồ, cũng sẽ chiếu tỏ tâm nguyện một người và bản chất của họ. Phiền muộn sầu não, tâm tư ẩn tàng, tất cả đều hiển hiện trên hình bóng của bản thân ở dưới mặt nước sâu không thấy đáy.
Mặt hồ như cánh cửa thông hướng hai thế giới, trong và ngoài của cõi lòng, tầng tầng lớp lớp màn nước đã dệt nên bức họa nằm giữa hư cùng thực, phảng như chưa tỉnh, phất như đã ngộ.
Nguyệt Lạc ngồi ngay ngắn trên một tảng đá bên hồ, nàng nghiêng mình khẽ ngắm hình ảnh phản chiếu của bản thân. Dung nhan hiền lành nhưng cứng cỏi, tóc trắng ánh bạc thả dài qua bờ vai thon gọn, thân hình mềm mại mà lại thướt tha, giống như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể hóa làm tiên nữ quay về cung nguyệt.
Nhưng dù nhìn thấy tất cả những gì hoàn mỹ đấy, nàng vẫn cảm thấy không hài lòng.
Những gì mà nàng không nhớ, những gì mà nàng đã từng quên, những gì mà nàng muốn biết,... Tất cả đều không thấy, ngay cả khuôn mặt của chính nàng.
Nguyệt Lạc chạm khẽ tay lên mặt nước, xung động sinh ra làm bóng hình cơ thể nàng dần trở nên mơ hồ, nhưng cùng lúc đó mặt nàng lại càng trở nên rõ ràng.
“Trăng đã lên đến đỉnh đầu rồi mà tiểu tử này vẫn chưa thấy, tính cho ta leo cây đấy phỏng?”
Ngửa mặt nhìn trời, nàng khẽ lẩm bẩm. Hơi ấm toát ra từ miệng dưới ánh trăng biến thành một làn sương phiêu đãng trong không khí.
Mùa đông năm nay đến muộn, khí lạnh mới tràn về từ hôm qua. Đảo mắt khắp một mảnh rừng, hàng cây bạt ngàn nay cũng đã đều trụi lá, trơ trọi đứng lẻ loi.
Khung cảnh này, mặt hồ này, phảng phất quay lại buổi sáng cách đây chín năm trước....
Bỗng, từ phía mặt hồ đối diện truyền đến mấy âm thanh lao xao. Nguyệt Lạc còn chưa kịp tự hỏi, thì đã cảm nhận được những âm thanh tương tự đến từ đằng sau, cách nàng khoảng ba mươi bước chân.
Một âm thanh v·út lên trong màn đêm, Nguyệt Lạc cũng không có do dự, lập tức sử dụng Nham Độn dịch chuyển sang bên trái hai bước. Đảo mắt nhìn lại, thì ra là một tấm lưới được bện chắc từ dây thừng cùng thép mỏng, phần đầu có lỗ ghim xuống, lúc này đã bao trọn tảng đá nàng vừa mới ngồi.
Không cần phải suy xét nhiều cũng biết được, nàng bị người tập kích!
Nguyệt Lạc hóa hình đến nay đã có trăm năm, tuy rằng cả đời chưa từng gặp phải hiểm nguy như này, lần duy nhất nàng tới gần t·ử v·ong chỉ có lần mà nàng tự lấy thân thử dược để chế thuốc cứu thôn, về sau cũng sinh ra kháng thể cùng năng lực tái sinh cực mạnh nên đã có được thể chất bách độc bất xâm, nhưng nàng cũng không có hoảng loạn, ngược lại biết rõ mười phân mình nên làm gì.
Giơ chân đạp nhẹ một lần lên trên mặt đất, một tảng đá lớn bỗng bắn lên từ mặt nước, rồi lao nhanh về phía vừa tập kích nàng.
Âm thanh một thứ gì bị kẹp giữa tảng đá cùng thân cây vang lên, Nguyệt Lạc lại thi triển Nham Độn một lần nữa, né tránh hai tấm lưới vừa được vung về phía nàng. Lần này nàng cũng không có triệu hoán đá tảng từ dưới mặt đất, mà chỉ vỗ mạnh tay hai lần.
Gần như ngay tức thì, từ nơi hai bàn tay chạm nhau sinh ra một luồng năng lượng màu kim bạc, phủ nhanh chóng lấy toàn thân biến thành một lớp phòng hộ, chống đỡ lấy hai mũi tên bắn tới từ phía bên kia mặt hồ.
Nguyệt Lạc miệng thì thầm nhẹ chú ngữ, một tay chạm nhẹ vào quang tráo, Nham nguyên tố nồng nặc được ngưng kết thành một tảng đá chỉ nhỏ bằng một bàn tay người lớn, nhưng sau đó đã được phóng ra với vận tốc kinh người về phía mảnh rừng trước mặt.
Nàng vừa lại định thi triển Nham Độn dịch chuyển vị trí, nước trong mặt hồ lập tức sinh ra biến chuyển, một ngọn sóng lớn lao từ mặt hồ lên trên không trung xong hóa thành mấy mũi tên được làm từ Thủy nguyên tố, không tới nháy mắt đã bắn về phía nàng, chia làm vài đợt.
Biết rằng lớp phòng hộ hệ Nham này chỉ đủ để cản trở một đợt Thủy Tiễn trước mặt, Nguyệt Lạc lập tức ngồi xổm xuống, một tay đập mạnh xuống đất.
Cùng lúc, Thủy Tiễn cũng vừa lao đến lớp phòng hộ liền bị chặn lại, nhưng độ cứng cáp của Nham Thuẫn có vẻ đánh không lại số lượng này, kiên trì được hai giây liền bị phá vỡ, bất quá đợt Thủy Tiễn thứ nhất cũng đã bị hóa giải, vài giọt nước rơi xuống dưới chân nàng.
Cùng lúc, ngay trước khi đợt Thủy Tiễn thứ hai tới được nơi, một bức tường làm hoàn toàn từ đất đá bỗng trồi lên từ mặt đất, chắn hết toàn bộ phía đối diện bờ hồ, bên trên còn phủ thêm một lớp Nguyên Tố màu lam mỏng của Thủy.
Phản ứng “Kết Tinh”! Được Nguyệt Lạc vận dụng nhờ sử dụng nguyên tố Nham phản ứng với lượng nước từ đợt Thủy Tiễn vừa nãy.
Bốn đợt Thủy Tiễn về sau kéo nhau lao liên tiếp vào bức tường này nhưng đều không xi nhê gì, thậm chí lớp Thủy nguyên tố phòng hộ còn dày hơn đôi chút.
Nàng còn chưa kịp thở ra một hơi nhẹ nhõm thì bỗng nghe thấy từng tiếng “Pực Pực!” đến từ nhiều phương hướng khác biệt xuất hiện từ phía sau.
Này là... cung tên! Nguyệt Lạc nghĩ thầm trong lòng, động tác cũng không có dừng lại, xoay người vỗ nhẹ vào bức tường đá phía sau, bức tường lập tức có động tác kéo dài.
Nhưng nàng phản ứng vẫn chậm hơn một chút so với những mũi tên đang được bắn tới, tuy rằng có chút dịch chuyển, phần nhiều đã được tường đá chặn hết, một mũi tên vẫn sượt qua gò má nàng, để lại một v·ết t·hương nhẹ chảy xuống một hàng máu bên gò má.
Nguyệt Lạc cũng không phải dạng vừa, nàng thậm chí còn không kêu lên đau đớn, nhanh chóng mà triệu hồi ra các tảng đá thậm chí còn nhỏ hơn lúc nãy nhưng lại lấy tốc độ gấp bội mà lao ra.
Chỉ trong tức khắc đã có mấy tiếng kêu lên vì đau đớn, đối với một số người đây chỉ là một đòn t·ấn c·ông đánh trúng thân thể hoặc tay chân, nhưng cũng có một hai âm thanh là âm thanh cuối cùng trong đời của bọn họ.
Nguyệt Lạc lấy tay vuốt nhẹ dòng máu đang chảy trên má, nguyên tố Nham không ngừng bốc lên từ mặt đất, giống như các cồn đất đang bắt đầu di chuyển dập dềnh, cuối cùng ngưng tụ thành từng tảng đá trên không trung, xoay xung quanh người nàng giống vệ tinh, sẵn sàng ứng phó với bất kỳ tình huống nào.
Chỉ là khi nàng vừa mới chọi đá được đến người thứ mười bốn, bức tường bằng đất sau lưng nàng bỗng nhiên bị nứt võ, làm nàng không thể lại không xoay người phòng bị.
Trong khoảng khắc, nàng đã thấy được thứ đã gây ra điều này. Đó là những lưỡi đao không chuôi hiện vẫn đang lơ lửng trong không khí, bên trên toát lên Thủy nguyên tố nồng đậm, giờ đang lấy tốc độ mắt thường khó mà theo kịp lao về phía nàng từ mặt hồ bên kia.
Không kịp phản ứng, một lưỡi đao đã cắt ngang qua giữa người nàng, chỉ là không hề gây ra bất kỳ sát thương gì mà đã nhanh chóng hóa thành còng tay buộc chặt lấy hai cổ tay của nàng lôi về sau.
Nguyệt Lạc cắn răng, ý niệm trong lòng nhất chuyển, đất đá dưới chân cũng theo đó mà biến đổi tạo cảm giác sóng nước dềnh dàng, định lại một lần nữa thi triển Nham Độn, thì bỗng lại có hai đợt sóng lao lên từ dưới mặt đất, chỉ trong chớp mặt đã trói buộc lấy hai chân của nàng, buộc nàng giữ nguyên vị trí.
Nàng tức giận, Nham hệ vệ tinh xoay xung quanh người tăng tốc đột ngột giống như chuẩn bị thi triển tuyệt kỹ gì, ba tấm lưới sắt đã phủ chuẩn xác lên người nàng, trọng lượng nặng trĩu nhanh chóng khiến nàng ngã xuống, tuyệt chiêu vừa mới định tụ lực đã b·ị đ·ánh gãy.
Thấy được đối tượng có vẻ đã bị chế phục, mấy bóng người mới định bước ra khỏi bóng tối đằng sau mấy lùm cây xơ xác, thì một thanh âm khàn khàn đã truyền đến từ phía trên mặt hồ:
“Không được tiến lên! Giữ vững vị trí! Nàng vẫn còn dư lực, các ngươi lại gần chỉ là đi đưa mạng!”
Nguyệt Lạc nghe thấy giọng nói này tuy đang nằm sấp mặt xuống cũng cố ngửa mặt lên nhìn, đã thấy phía trước là một lão giả thân mặc lam bào đang bước đi thong dong trên mặt hồ, chân khẽ chạm thủy diện lại không gây ra bất kỳ ba động nào.
Lão giả đi qua mặt hồ, chân chạm xuống đất, tiến tới cách nàng gần bốn trượng, nhìn xuống đối tượng mình vừa mới bắt được bắt đầu đánh giá:
“Quả không hổ là Yêu Quái của vùng này, cũng buộc được lão phu phải dùng ra toàn bộ thực lực, cho dù thế thì vẫn c·hết mất tận 9 tên lính.”
Nói đoạn, lão giả này giơ một tay lên. Nhìn thấy tín hiệu, trung đội bên bờ hồ đối diện bắt đầu di chuyển men theo đường vòng, trung đội còn lại cũng từ trong rừng rậm bước ra, ánh trăng rơi xuống binh phục của bọn họ, đếm tổng ra cũng được tầm ba mươi người.
Chỉ là so sánh trung đội này với trung đội bên kia thì hai bên khác nhau khá nhiều, bởi trung đội này ngoại trừ một số người cực kỳ may mắn không có bất kỳ thương thế nào, còn lại đều đã có v·ết t·hương cỡ lớn trên cơ thể đang được băng bó, một số còn gãy hẳn chân tay.
Xem ra vì có thể ép được Nguyệt Lạc từ một phía, trung đội này đã phải bỏ ra một cái giá khá lớn.
Nguyệt Lạc nghe vậy vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão giả đối diện, đôi ngươi sâu thăm thẳm làm người khó lòng đoán ra được tâm tư đằng sau.
Thấy vậy, lão giả lại mở miệng, đang định nói gì, tự nhiên trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác, thân thể hóa thành nước nhanh chóng lùi về phía sau. Hắn kinh hoàng mà nhìn về phía trước, chỗ đất hắn vừa đứng nay đã hóa thành một cái hố có đường kính hai trượng, bên dưới có mấy cái chông đá.
Lấy thực lực của lão giả, cho dù rơi xuống chạm vào mấy cái chuôi đá này thì cũng vẫn có thể toàn mạng nếu dựa vào Thủy Nguyên Tố để hóa thân, nhưng sợ nhất là lúc đấy hố lại tự dưng đóng kín lại, lấy độ cứng của đá thì nước cũng nhất thời chưa thể xuyên thấu nổi, lão giả mặc dù vẫn sẽ không c·hết nhưng chắc chắn sẽ chịu trọng thương.
Cùng một lúc, Nguyệt Lạc sau khi gài bẫy lão giả cũng không để ý đến đối phương như nào, Nham nguyên tố xung quanh cũng đã lại tích tụ đủ, một nửa ngưng tụ thành các cột đất định đẩy mấy tấm lưới trên người mình lên, một nửa khác lại hóa thành các tảng đá nhỏ bắn loạn về bốn phía xung quanh.
Chỉ thấy từ chi trung đội từ bên kia mặt hồ với mới tiếp cận sang bên này, đã có một người kêu lên:
“Pháp Sư đại nhân cẩn thận!”
Rồi lao đến chắn ngay trước mặt Pháp Sư, thanh kiếm trong tay vừa đúng lúc chém đứt được tảng đá bay đến trước mắt làm đôi, hai nửa rẽ làm hai phương hướng hạ rớt xuống.
Pháp Sư lúc này cũng đã có chút hồi hồn, nhìn lấy tình thế trước mặt, hắn bỗng nghiến chặt răng, bên hông có một viên bảo thạch màu lam bỗng hơi lóe lên, nhất thời nước trong hồ có sự thay đổi mạnh, hai sợi xích đang trói chặt cổ chân Nguyệt Lạc bỗng kéo dài nối liền với xích trên cổ tay, chuyển giao độ dài liền lôi mạnh nàng về phía trước, thậm chí mang theo cả mấy lớp lưới trên thân, mấy cột đá dưới lực xung kích cũng bị vỡ vụn.
Sau đó Pháp Sư thân hóa Thủy nguyên tố lao đến, bắn ra một đạo phù lục, trong nháy mắt đã dán lên trán của Nguyệt Lạc.
Trán bị dán phù lục, Nguyệt Lạc chỉ cảm thấy toàn thân bỗng yếu ớt vô lực, Nguyên Tố đang điều khiển cũng bị gián đoạn, cộng với một cỗ hôn mê sâu đánh thẳng vào não hải.
Chỉ là trước khi nàng kịp ngất đi, ánh mắt của nàng thủy chung vẫn không đổi, chăm chú nhìn vào bóng hình quen thuộc ở phía trước mặt, bên trong như muốn hỏi: “Tại sao?”.
Pháp Sư thi pháp xong liền trở lại hình dáng người bình thường, cũng không thể cố kỵ thân phận của mình mà ngồi bệt xuống đất, thở dốc liên hồi. Thấy thế, người vừa đỡ cho hắn một đòn tiến tới gần, hỏi thăm:
“Pháp Sư đại nhân thân thể vẫn khỏe mạnh chứ? Tại hạ ở đây vẫn có chút dược thảo trị thương, nếu đại nhân không chê...”
“Không cần, không cần.... Hộc hộc.... Chỉ là tuổi tác đã cao.... Hoạt động nhiều có chút tốn sức mà thôi...” Pháp Sư nghe vậy lập tức khua tay đáp: “Nếu như mà là ta lúc còn trẻ thì trấn áp yêu quái này đã không cần mất công như vậy, mà cũng sẽ không phạm sai lầm cơ bản giống vừa nãy.”
Nói đoạn, thở lấy hơi một hồi, Pháp Sư cũng đứng lên, giơ tay ra hiệu cho một số binh lính mang Nguyệt Lạc đến trước mặt. Hắn sau đó lại lấy từ bên hông ra một con dao ngắn cùng một cái bát con, cứa nhẹ vào trên mu bàn tay của nàng ra mấy giọt máu rơi xuống bát, sau đó thi triển tiểu pháp cầm máu lại.
Kế tiếp, Pháp Sư lại cầm lấy bát con, niệm mấy lần chú, liền ngạc nhiên:
“Sinh mệnh lực thật là nồng đậm, tin tình báo quả nhiên không sai! Không chỉ thế, thứ sinh mệnh lực này còn không phụ thuộc bản nguyên, đúng là có thể cứu được bệ hạ!”
Hắn sau đó hô lớn bằng giọng khàn khàn của mình:
“Đem nàng về! Yêu quái này đúng là thứ mà điện hạ cần tìm. Tất cả những người ngày hôm nay tham chiến về có thể quy đổi quân công một ngàn, bạc ngàn lượng, vàng trăm lượng! Binh sĩ t·ử v·ong dựa theo quân công thăng cấp bậc mà tính lượng bồi thường, lại cộng thêm trăm lượng vàng! Về doanh mở tiệc khao quân!”
Tất cả những binh sĩ xung quanh nghe thế đều đồng thanh hô lớn vui mừng. Chỉ có người vẫn còn đứng bên cạnh Pháp Sư nghe vậy liền nói:
“Chúc mừng Pháp Sư đại nhân chế phục được yêu quái thành công, lập công lớn cho điện hạ! Sau này ngài sẽ là công thần của cả Hải Minh quốc.”
Có lẽ là bởi vì vừa được người đỡ cho một đòn nguy hiểm, Pháp Sư cũng nói chuyện thân cận hơn so với lúc trước:
“Ha ha, đây đều là những gì phải làm. Hơn nữa đây cũng không phải là công lao của một mình ta, ngươi cũng có công chỉ điểm cùng hỗ trợ rất lớn, điều này ta sẽ nói cho điện hạ. Đến lúc đấy ngươi chắc chắn có thể thăng quan tiến chức rất nhanh...”
“Lê trung úy à.”