Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 26: Sát tâm cùng kế hoạch (phần mười một)




Quyển 1 Chương 26: Sát tâm cùng kế hoạch (phần mười một)

Thời gian một tuần thoáng cái đã qua, cuối cùng cũng đến ngày trước ước hẹn.

Lê Thanh Vũ vui vẻ bước ra khỏi lán trại, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt sáng lạn. Cách đây mấy phút trước, hắn vừa nhận được tin là Vân thúc ngày kìa sẽ đến thăm hắn.

Lại thêm ước hẹn ngày mai tại hồ với Nguyệt Lạc, hắn cảm giác tuần này sẽ là một tuần may mắn của mình.

Giờ hắn nhìn cái gì cũng thấy thân thương, tỉ như mấy ngọn cỏ mà đội trực nhật sáng nay lười biếng quên chưa dọn ở cạnh bờ rào, mấy tấm bia tập bắn đã làm bạn với hắn mấy tháng qua, hình nộm làm bằng rơm hôm qua vừa bị đấm rơi đầu mà vẫn chưa được sửa lại, thậm chí ngay cả phòng vệ sinh bốc mùi mấy tuần chưa dọn cũng.... Cái cuối bỏ đi, nhìn không nổi.

“Xem nào, bây giờ nếu ta khởi hành thì sẽ đến được hồ nước vào tầm chiều mai, thong dong thì buổi tối sẽ tới. Sau khi cho nàng xem cái này liền hàn huyên một tối, hôm sau ta lại quay lại doanh trại, thời gian về đến sẽ là chiều của ngày kìa, vừa đúng lúc đón được Vân thúc.”

Trong đầu tính toán một chút, hắn nhận ra là thời gian cũng không quá dư dả, liền chuẩn bị một chút rồi xin rời khỏi quân doanh.

Chỉ là hắn vừa mới định bước chân ra hướng cổng doanh trại, liền đã nghe thấy có mấy tiếng lao xao ồn ào phía trước. Không nghe thấy có tiếng báo động, nhưng có vẻ như đã có rất nhiều người đang tập trung ở nơi đó.

Trong lòng dần cảm thấy có gì không ổn, bước chân cà tửng của hắn cũng dần ổn trọng lại, khí thế trên người biến đổi hơi có chút kh·iếp người, tay hơi nắm chặt thanh kiếm bên hông, Lê Thanh Vũ đi ra chầm chậm.

Vừa ra tới nơi, còn cách cổng doanh trại hơn 15 trượng, hắn đã thấy trước cổng giờ đang đông nghịt người, không, phải nói đúng hơn là binh lính, nhìn từ trang phục bên trên trông giống q·uân đ·ội của quận khác, chỉ là không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Đưa mắt nhìn quanh, Lê Thanh Vũ đếm nhanh được đối phương có tới khoảng 300 người, thế trận đủ để hình thành ba chi đại đội, người nào người nấy sĩ khí đằng đằng, xem ra cũng được coi như tinh nhuệ.

Còn về trang phục, nhất thời hắn cũng chưa nhận ra rõ ràng đây là trang phục của quận nào, nhưng hắn đoán là của quận Tử Lâm, quận bên cạnh quận Lạc Sơn.

Lại nhìn lại một lần nữa, hắn đã phát hiện cái mũ giáp màu đỏ chót của Lý thượng úy, vốn là nổi bật hẳn so với những người xung quanh, phần là do màu sắc khác biệt, phần là do Lý thượng úy sở hữu hình thể cao lớn hơn người.

Bằng vào thính giác, Lê Thanh Vũ nghe ra được là Lý thượng úy đang nói chuyện với một người nào đó, giọng điệu tuy chưa tới mức khúm núm nhưng vẫn có mấy phần nịnh nọt cùng e ngại, chỉ là đối phương có vẻ vẫn chưa đáp lời.



Hắn cũng không chần chờ lâu liền rảo bước về phía trước, dù sao thì bản thân giờ cũng đang là một trong ba vị trung úy duy nhất trong doanh, trong đó một vị vẫn còn đang nghỉ phép ở thôn, một vị khác vẫn còn chưa đi ra, đương nhiên hắn phải có trách nhiệm biết tình hình.

Binh lính xung quanh đang tụ tập, nhìn thấy hắn đều chào một tiếng “Lê trung úy” và tránh đường ra cho hắn.

Khi hắn bước tới nơi, cũng đã nhìn thấy người mà Lý thượng úy nãy giờ đang nói chuyện.

Đó là một ông lão đầu đội Pháp Mão, trên thân khoác một bộ lam bào rộng rãi, bên trên có phủ thêm tử hồng sắc, khuôn mặt có vô số vết đồi mồi cùng nếp nhăn đã chứng minh tuổi tác của hắn, tuy già nhưng không mất đi uy thế, mặc cho Lý thượng úy nói chuyện nãy giờ ánh mắt vẫn chỉ nhàn nhạt mà quan sát xung quanh.

Chỉ khi thấy được có thêm một người thanh niên bước đến mà quân lính cũng không ngăn cản thậm chí còn nhường đường, hắn mới hơi nhíu mày ngạc nhiên, ánh mắt cũng ngưng tụ lại quan sát kẻ này.

Lý thượng úy dựa vào võ công của mình đã biết sớm trước là Lê Thanh Vũ đang đi đến, lúc này liền không mất đi lẽ phép mà uyển chuyển hướng người trước mặt giới thiệu.

Hắn cũng không muốn để Lê Thanh Vũ có bất kỳ hành vi nào thất lễ trước mặt đối phương, khi đấy thì sẽ vô cùng có hại cho tiền đồ của cả hai, một là vì đắc tội thượng quan, hai là không biết quản giáo cấp dưới.

Hơn nữa, hắn cũng rất xem trọng tiền đồ của vị Trung Úy kém hắn hơn mười tuổi này, dù sao 20 tuổi lên được Trung Úy, nghĩa là về sau cũng có hi vọng có thể lên được cấp Tướng.

“Pháp Sư, vị này là Lê trung úy, là một nhân tài của trấn chúng ta. Hắn tinh thông võ nghệ, cũng lanh lợi đa mưu túc trí, học rộng biết nhiều, đối với việc sắp tới mà Pháp Sư cần làm vô cùng có lợi.”

Pháp Sư nghe được Lý thượng úy khen ngợi hắn như thế, tuy rằng cũng chưa có lên tiếng, nhưng ánh mắt cũng đã không di dời ra chỗ khác.

Pháp Mão hơi rung lên đôi chút, xem như là gật đầu.

“Bái kiến Pháp Sư đại nhân, tại hạ Lê Thanh Vũ, đảm nhiệm chức Trung Úy ở trấn Thanh Bình. Trước đó do còn đang tập võ ở Diễn Võ Đường nên nhất thời chưa đến ngay được, mong đại nhân thứ lỗi.”

Lê Thanh Vũ nghe hiểu là Lý thượng úy không chỉ giới thiệu hắn cho Pháp Sư, mà cũng giới thiệu vị này cho hắn.

“Được xưng là Pháp Sư, lại mặc trang phục màu lam, xem ra là người của Xã Tắc Học Cung?” Hắn nghĩ thầm trong lòng: “ Bên tay áo có phủ đường vân màu tím hồng, xem ra là đứng hàng cao nhất trong Học Cung, thảo nào Lý thượng úy phải cẩn thận đến vậy.”



Về căn bản thì Xã Tắc Học Cung cùng q·uân đ·ội vốn không có quá nhiều liên hệ với nhau, thế nên dù có là người có quyền lực của Học Cung mà sang bên q·uân đ·ội thì cũng không có quyền ảnh hưởng gì quá lớn với chức vị cỡ Thượng Úy, đương nhiên, nếu là loại đứng đầu tỷ như kẻ trước mặt thì lại khác.

Tay áo có màu tím hồng, điều này có nghĩa là vị Pháp Sư trước mặt đã được xếp vào hàng thứ trưởng lão cao cấp trong Học Cung, mà cả Học Cung theo như Lê Thanh Vũ biết thì cũng không có quá mười vị trưởng lão cao cấp.

Bọn họ tuy không có quyền yết kiến Hoàng Đế mỗi ngày nhưng một số lại có quyền chỉ dạy cùng trợ giúp cho Hoàng Tử, đặt ở triều đình thậm chí còn quyền lực hơn một số quan lại nhị phẩm, sánh ngang nhất phẩm.

Không chỉ có thế, nếu đã là trưởng lão cao cấp thì cũng đã thể hiện rõ ràng thực lực của bọn họ. Hồi nhỏ Lê Thanh Vũ không tin, nhưng lớn lên nhập quân ngũ thì hắn đã từng đọc được trong thư tịch là Đại Pháp Sư năm đấy thời chiến loạn đã từng một mình đối chiến thiên quân lấy thủ cấp của tướng địch, thực lực cường hãn khó mà tả nổi.

Chú ý, này là đối chiến ngàn quân, chứ không phải là đột phá hay là đột kích, nghĩa là bằng sức một người đánh ngang với cả ngàn quân, lấy được thủ cấp tướng địch, sau đó g·iết tầm hơn trăm quân rồi toàn mạng mà lui về.

Những vị trưởng lão cao cấp này chắc chắn không thể sánh bằng được Đại Pháp Sư, nhưng có lẽ cũng sẽ không kém cạnh quá nhiều, tả xung hữu đột trăm quân vẫn là dễ dàng, điều này thì cũng chỉ có những vị danh tướng có thể làm được.

Nhưng đương nhiên, Hải Minh quốc không trọng võ khinh văn, cũng chẳng trọng pháp khinh võ, thế nên dù phải đối xử cẩn thận thì Lê Thanh Vũ cũng không cần phải quá căng thẳng, chỉ cần không đắc tội là sẽ không có vấn đề gì.

Cái mà hắn lo lắng bây giờ lại đang là một vấn đề khác:

“Mang hẳn 300 quân đến đây? Này đã là lực lượng ngang với ba trấn trung bình rồi. Rốt cuộc tên Pháp Sư này định làm gì?”

Pháp Sư nghe Lê Thanh Vũ chào hỏi thì cũng không nói lời nào giống như lúc trước với Lý thượng úy, chỉ là Pháp Mão trên đầu hơi rung rung chút xem như là gật đầu đáp lại.

Lê Thanh Vũ sau đó cũng hạ tay xuống, Lý thượng úy cũng không nói thêm lời nào, mặc cho Pháp Sư lại tiếp tục dùng đôi mắt tuy mí đã nhăn nheo nhưng ánh nhìn vẫn sắc quan sát khắp xung quanh quân doanh, tất cả đều im lặng nhất thời.

Cuối cùng, giống như là xem đủ rồi, vị Pháp Sư này mới ngừng lại, hai mắt nhìn về phía Lê Thanh Vũ cùng Lý thượng úy ở phía đối diện, cất lên giọng khàn khàn:



“Hôm nay, chúng ta đến vì chuyện thánh chỉ.”

“Thánh chỉ!?” Lê Thanh Vũ cùng Lý thương úy hơi giật mình, đương kim Hoàng Thượng không còn vào triều đã được hai năm, thánh chỉ công bố mấy năm gần đây cũng chỉ có một, đó chính là thánh chỉ “Trường Sinh” chỉ là nó không phải là đã bị hủy bỏ rồi sao? Thế như này liệu có phải là thánh chỉ g·iả m·ạo?

Nhìn thấy nét kinh ngạc trên mặt bọn hắn, Pháp Sư cũng không có phản ứng, giống như đã biết trước phản ứng này sẽ xảy ra, lại nói một cách chậm rãi:

“Không cần phải lo, bệ hạ thương lo cho muôn dân hứng chịu Yêu Họa, không muốn tiêu hao quốc lực nên đúng là đã cho hủy bỏ thánh chỉ. Chỉ là đấy là bệ hạ trạch tâm nhân hậu, coi dân như máu thịt nên mới ra lệnh như này, chứ phận làm con như điện hạ làm sao nỡ được phụ thân của mình như thế? Sinh mà vì người, ai chả mong phụ thân bọn họ sống được lâu trăm tuổi, điện hạ cũng không ngoại lệ.”

Nói đến đây, giống như nhận ra điều gì, trong lòng Lê Thanh Vũ đánh cái bộp. Cho dù thế, mặt hắn vẫn không đổi sắc, chỉ là cung kính chắp tay:

“Điện hạ đúng là có lòng hiếu thảo, này là đại đức, mai này chắc chắn sẽ có thể khiến dân chúng an vui.”

Pháp Sư cũng không có nhắc đến là vị điện hạ nào, hay nói đúng hơn là hắn phò trợ vị điện hạ nào, xem ra là chưa muốn lộ ra thân phận từ sớm nhưng vẫn có thể thu hoạch được tiếng thơm.

Lê Thanh Vũ cũng thuận gió đẩy thuyền, hắn cũng không có chúc vị điện hạ này sau này sẽ là bậc minh quân hay gì, chỉ là cảm thán đức hạnh của người này cộng với khen ngợi khách sáo vấn đề liên quan đến tạo phúc bách tính như nào, điều này thì dù không phải Hoàng Đế cũng có thể làm được.

Hắn nói vậy là để đề phòng có kẻ tự nhiên nhảy ra nắm đằng chuôi của hắn, tự dưng đứng ra nói là hắn vu cáo nói xấu điện hạ làm như vậy cốt chỉ mua danh chuộc tiếng vì ngôi vị Thái Tử, mà kỳ thực chính lòng hiếu thảo của ngài mới là nguyên nhân trọng yếu nhất.

Tuy rằng điều này rất khó xảy ra, nhưng cân nhắc đến việc tên Pháp Sư trước mắt có lẽ vẫn chưa hạ được mã uy giống như hắn mong đợi, Lê Thanh Vũ cũng không định liều.

Nghe được lời này của hắn, Pháp Sư mới hơi nhấc lên mí mắt phải, bên trong lộ rõ một tia thưởng thức. Hắn lại nhàn nhạt mà nói tiếp:

“Đối với bệnh tình của bệ hạ, dù là Thái Y hay thậm chí Pháp Sư như chúng ta cũng đã phải bất lực. Điện hạ chỉ có thể chôn sâu phần hiếu tâm này vào trong lòng, dằn vặt vô cùng mà lại không thể làm gì. Cho đến khi...”

“Có một tin đồn truyền đến, là ở trong rừng sâu cạnh trấn này có một loại yêu quái có ba mồm bảy mắt, tính tình vô cùng ác độc, thường xuyên hóa thành nữ tử đi dụ hoặc người dân lương thiện để rồi ăn thịt họ. Chỉ là máu của thứ yêu quái này lại là vật cực bổ, có thể chữa được bệnh của bệ hạ.”

“Nghe được thế, điện hạ trong lòng vui không tả xiết, lập tức cử ra đội quân tinh nhuệ của hoàng gia, lùng bắt yêu quái này đem về chữa bệnh cho bệ hạ. Hai vị Úy là người của vùng này, mong rằng hai người phối hợp với chúng ta truy bắt yêu quái, trả lại yên bình cho người dân nơi đây, tiện thể lập công lớn với Hải Minh quốc.”

Lý thượng úy tuy rằng chưa từng nghe nói đến con yêu quái nào như vậy, nhưng ngoài miệng cũng đã nói: “Này vốn là chức trách của chúng ta.” rồi bắt đầu khách sáo mấy lời.

Lê Thanh Vũ cũng giơ quyền lên nói lời tương tự, quyền đầu lúc giơ lên đã che đi một ánh mắt bình thản tự nhiên giống như biết cười, thứ mà cho dù là người thân quen nhất của hắn ở thế giới này cũng không biết được, đó là dấu hiệu khi...

Hắn động sát tâm.