Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 25: Trời sao trước đêm giông (phần mười)




Quyển 1 Chương 25: Trời sao trước đêm giông (phần mười)

Năm Chiêu Hòa thứ ba mươi mốt, Minh Trung Hiển lên ngôi, tự xưng Minh Anh Tông, hiệu Bá Kiến, là vị vua thứ năm của vương quốc Hải Minh.

Năm Bá Kiến thứ hai mươi bảy, Đế già, thân mang tật bệnh, bắt đầu vọng tưởng trường sinh.

Năm Bá Kiến thứ hai mươi chín, Đế hạ thánh chỉ, chiếu cáo lê dân, chỉ cần đem đến hoặc cung cấp thông tin về những loại linh đan diệu dược cùng những loại phương thức có thể trường sinh, tùy theo cấp bậc mà:

Là dân tặng thưởng ngàn lượng vàng, tử tôn đời đời nhận được chiếu an, vinh hoa phú quý dùng không hết.

Là quan quan vị tăng ba phẩm, bổng lộc tăng bốn ngàn, thế gia cũng từ đó trở thành danh môn vọng tộc, công liệt quốc bảng.

Là kỳ nhân dị sĩ sẽ được tuyển thẳng vào bên trong Xã Tắc Học Cung, do đích thân Đại Pháp Sư chỉ dạy.

Trong chốc lát, cả Hải Minh quốc rung chuyển, cửu quận đều loạn, các mạch nước ngầm bắt đầu dẫn động.

Nhưng đáng tiếc, trời có vẻ không muốn Bá Kiến Đế được trường sinh, sau hơn một năm tìm khắp thiên hạ lại không có bất kỳ thứ linh đan diệu dược nào có thể giúp được Đế.

Đế nhìn lại triều đình cùng xã tắc, vốn đã chướng khí mờ mịt do mấy năm không quản việc triều chính, lại nghe tin từ cửu quận truyền đến có yêu họa khắp nơi, cuối cùng nản lòng thoái chí, bắt đầu tuyển chọn ngôi vị Thái Tử.

...

Hoàng cung, trong phủ của Nhị Hoàng Tử.

“Pháp Sư lời đấy có thể là thực?” Một giọng nói vang lên, từ âm giọng có thể thấy được chủ nhân của nó vẫn còn khá trẻ tuổi.

“Bẩm điện hạ, tin tức này tuy rằng chưa hoàn toàn được kiểm chứng, nhưng thần thấy có thể thử một lần, dù sao bệ hạ lão nhân gia...” Một giọng nói khác vang lên, âm điệu khàn khàn.

“Ta biết ta biết. Nhìn từ ngoài, phụ hoàng đã nản lòng thoái chí, nhưng trong triều làm gì có ai không biết là đây mới là lúc mẫn cảm nhất? Nếu ngay lúc này, ta có thể dâng lên được thứ bảo vật có thể giúp phụ thân sống thọ dù chỉ vài năm, ngôi vị Thái Tử này chắc chắn sẽ là của ta.”

“Điện hạ anh minh, nhìn thấu thế cuộc.”

“Hừm, khỏi phải tâng bốc. Vậy nói đi, ngươi cần bao nhiêu binh lính đi cùng?”

“Để cho chắc chắn, chí ít là ba trăm người thưa điện hạ.”

“Ba trăm?” Thanh âm trẻ trung kia hơi giật mình: “ Nếu là tầm năm mươi thì ta còn có thể điều động thế lực của mình để giải quyết, nhưng là ba trăm... Có lẽ ta sẽ phải điều động binh lực đang đi thực hiện nhiệm vụ trừ yêu...” Nói đến đây hắn bắt đầu có vẻ lưỡng lự.

Tổng số lượng q·uân đ·ội của Hải Minh quốc tuy rằng đạt đến gần vạn, nhưng đây là tổng quân của cả nước, ba trăm binh sĩ về căn bản đã là tương đương với quân lực của ba trấn trung bình, nếu đột nhiên rút đi ba trăm quân, xong rồi bị yêu ma đánh lén, thì hậu quả...

Nếu là ngày xưa thì còn có thể dễ dàng hơn chút, nhưng từ khi phụ hoàng hắn ra thánh chỉ, dân chúng quan lại người người đi tầm dược hoặc bảo, nhưng cũng có người cầu yêu ma quỷ quái, cuối cùng dẫn đến Yêu Họa như hiện nay, quy mô giờ đã gần bao trùm cả nửa quốc, không thể không có q·uân đ·ội tọa trấn.

“Điện hạ, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. So sánh với việc điện hạ ngài có thể đăng ngôi Thái Tử, về sau chấp chưởng Hoàng vị, ban phước muôn dân, thì giờ phút này tính mạng của mấy người dân thường như vậy có đáng là chi? Đó là phước phận của bọn họ khi được nằm bên trên con đường thiên thu bá nghiệp của ngài.”

Chủ nhân của thanh âm còn lại hiển nhiên là nhận ra được sự lưỡng lự của vị điện hạ này, bắt đầu tung ra thêm mấy đòn chí mạng:

“Huống chi đại điện hạ cùng tam điện hạ đều đã có động tác...”

Lời này giống như là cọng cỏ đè xuống lưng lạc đà, vị điện hạ kia cuối cùng cũng làm ra quyết định:

“Được, vậy bản điện hạ đưa ngươi Xích Hoàng lệnh, ngươi có thể cầm lệnh bài này đi ra Tam Cung lĩnh ba trăm binh sĩ.”



“Tạ điện hạ!” Kéo theo sau là thanh âm khấu đầu.

“À mà ngươi nói địa điểm nơi ngươi cần tìm là ở đâu nhỉ?”

“Bẩm điện hạ, quận Lạc Sơn, trấn Thanh Bình.”

....

“Dạo này trong quân thế nào? Ta nghe bầy thỏ nói là ở mấy trấn khác cũng bắt đầu có yêu quái làm loạn rồi hả? Tuy rằng chưa từng gặp bao giờ nghe bảo trong sách chúng nó hung dữ lắm.”

Một nữ tử ngồi bên một tảng đá nọ cạnh bờ hồ, lúc này đang lấy chân nghịch nước, một thân bạch y dưới ánh nắng mùa hạ phản chiếu từ mặt hồ khiến cho nàng rất khó để được trông thấy rõ ràng, cất giọng thăm hỏi.

“À, cũng không có vấn đề gì nhiều. Thanh Bình trấn vốn cách các thôn khác khá xa, mà bản chất quận Lạc Sơn cùng chín quận khác cũng vậy, thế nên tạm thời nạn Yêu Họa cũng chưa có lan ra đến chỗ chúng ta.”

Một giọng nam vang lên, người nói là một thanh niên mặc một bộ hắc bào, hình thể cũng không phải quá to nhưng nếu nhìn gần thì có thể phát hiện ra từng góc cạnh lộ rõ, giống như tượng được điêu khắc.

Hắn lúc này đang cầm mấy viên sỏi nhỏ bên bờ mà liệng về phía mặt hồ, lần nào cũng nảy được 14, 15 đợt, thậm chí có lần còn lên được 18 lần.

“Thế nào tỷ tỷ? Ta ném được chứ?”

Ném xong một đợt, hắn lại quay người ngồi xuống bên cạnh nữ tử kia, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, khí tức làm người vô cùng dễ chịu.

Tuy mặt hắn trông bình phàm chất phác nhưng lại sở hữu ánh nhìn vô cùng sắc bén, cùng với ngũ quan đoan chỉnh, cũng có một loại soái mỹ riêng.

Nử tử thấy vậy cũng nở nụ cười, tươi mát như bạc hà giữa ngày hạ nóng nực. Nàng đặt một tay dưới cằm, sau đó nói:

“Nhưng ta cũng không thể tin được là đứa nhỏ năm xưa nay đã nhập quân ngũ, thậm chí còn lên được tới chức Trung Úy trong quân. “

“Ha ha, kỳ thực cũng không có gì ghê gớm lắm, dù sao ta cũng chỉ chỉ huy quân một trung đội trong trấn mà thôi.” Thanh niên kia nghe vậy lắc lắc đầu: “ Vả lại chức Trung Úy này kỳ thực là cũng cất nhắc do võ công của ta, chứ bàn về công lao chiến tích thì ngoại trừ việc đề cao mỹ thực trong doanh ra thì ta cũng đã làm gì đâu?”

Vương quốc Hải Minh thực hiện phong hàm trong q·uân đ·ội theo các cấp Tướng – Soái – Úy – Binh, mỗi hàm lại chia làm Tiểu – Trung – Đại. Một Úy có thể hiệu lệnh cho từ mười người đến năm mươi Binh, một Soái có thể hiệu lệnh từ một trăm đến năm trăm Binh, một Tướng có thể hiệu lệnh từ một ngàn đến năm ngàn binh, chia tỷ lệ 1 – 3 – 5 theo tiểu hàm.

Sở hữu quyền điều khiển hoàn toàn tất cả binh lính thuộc q·uân đ·ội, chỉ có Đại Thống Đốc hoặc là đương kim Hoàng Đế của Hải Minh quốc.

Đột nhiên, thanh niên kia giống như nghĩ đến cái gì, nói:

“À đúng rồi Nguyệt Lạc tỷ tỷ, cũng đã lâu rồi ta mới có được mấy ngày rảnh rỗi, mong tỷ tỷ tối ngày này tuần sau cũng đi ra hồ này nhé, ta có thứ muốn cho tỷ tỷ xem.”

“Sao vậy Thanh Vũ, ngươi có thứ gì hay ho muốn chia sẽ cho tỷ tỷ sao?” Nguyệt Lạc nghe vậy xong hơi ngạc nhiên, hỏi.

“Hắc hắc, nói ra thì còn gì là bí mật nữa. Tóm lại thì tỷ tỷ cứ chờ đợi là được. Thôi, cũng đã đến giờ rồi, ta đi đây tỷ tỷ, tuần sau gặp lại.” Nói xong thanh niên cũng đã ôm quyền chào, sau đó thân ảnh cũng biến mất trong nháy mắt.

Nữ tử bị bỏ lại một mình, nàng cũng không có tức giận mà chỉ nở một nụ cười dịu dàng giống như đã quen thuộc cách chào hỏi này.

“Ừm, tuần sau gặp lại.”

....

Lê Thanh Vũ một đường đi gần như không hề giảm tốc độ, chỉ trừ lúc nghỉ để ăn uống, sau hơn một ngày đã đến được địa điểm tập trung quân doanh của trấn Thanh Bình.



Kể từ ngày có yêu họa, để dễ bề tiến công phòng thủ, vị Tướng tọa trấn tại quận Lạc Sơn đã ra lệnh cho ba quân thu dọn khai thông đường xá, thế nên đường hắn nay cần phải đi lại cũng đã thông thoáng hơn rất nhiều, lại thêm vị trí đi từ hồ này ra quân doanh còn gần hơn đi từ thôn Tiểu Diệp.

Lại nói Lê Thanh Vũ cũng đã không còn là đứa trẻ mười một tuổi năm xưa nữa, năm nay hắn đã hai mươi tuổi, một thân võ nghệ cũng đủ để ngạo thị quần hùng, ít nhất là giờ trong toàn bộ trấn này hắn đã là vô địch thủ.

Đối với hắn bây giờ mà nói, giơ nhấc một tảng đá nặng hơn một tấn cũng đã không phải là việc gì quá đỗi khó khăn, trong cơ thể cũng đã sinh ra cái thứ được gọi là “Chân Khí” chảy xuôi qua kỳ kinh bát mạch, chỉ cần khẽ động tâm niệm là có thể dồn khí vào một bộ phận cơ thể.

Còn về việc tại sao hắn lại có được võ công cao cường như vậy ở tuổi đôi mươi, điều này kỳ thực còn phải quy công cho Nguyệt Lạc.

Năm đấy sau khi hắn về tới thôn, đưa Thanh Tâm Hoa cho Hải đại phu để trị bệnh cho Dần ca, hắn bắt đầu lại tự hỏi một lần nữa về tương lai của mình. Tầm mắt đã được mở rộng, cũng đã cảm thụ được nhiều loại cảm xúc khác biệt giữa ranh giới sinh tử, trở thành một tiều phu thông thường đã không còn là chí hướng của hắn.

Hắn biết mình có thiên phú học võ, nên cũng đã đến tìm Vân thúc thử hỏi xem vị đại thúc đi nhiều biết rộng này có thể đưa ra ý kiến gì hay, cuối cùng vị này bảo hắn nên đi nhập ngũ, trui rèn võ nghệ tiện thể kiếm thêm tiền, vì lương của binh lính được trả trong trấn Thanh Bình cũng cao hơn kha khá sơ với trong thôn.

Năm mười hai tuổi, đã đủ điều kiện xét tuyển, Lê Thanh Vũ đăng ký nhập ngũ. Hắn không những khỏe mạnh, mà còn khéo léo cùng sở hữu tố chất tâm lý hơn người, nên đã được nhận vào rất nhanh chóng.

Nhập ngũ ba năm, Lê Thanh Vũ thăng quân hàm lên Đại Binh nhờ vào thực lực mạnh mẽ cùng trí tuệ làm người khác kính phục, lúc này hắn đã có thể nhấc được tảng đá hai trăm cân lên một cách nhẹ nhõm.

Vốn dĩ thể phách của hắn ban đầu đã mạnh, lại được Nguyệt Lạc cho uống một phần Tinh Linh chi Huyết của bản thân cộng mấy loại dược thảo, trải qua một đợt phá rồi lại lập, thể phách của hắn đã trải qua lột xác, nội tình thâm hậu mười phần.

Ba năm trong quân ngũ, hắn được một lần xin về nghỉ phép dài hạn. Lê Thanh Vũ mang tiền lương cộng tiền thưởng quân hàm về thôn, một phần đóng vào công quỹ, một phần đưa tặng cho gia đình Lý thúc cùng một số người ngày xưa đặc biệt có ân với mình, phần còn lại hắn cũng không tích giữ, mà đã sớm đóng trước cho Vũ sư phụ, thợ mộc nổi tiếng nhất ở thôn Tam Vĩ cho một suất học nghề.

Điều này kỳ thực là do, trong quân doanh đã không còn nhiều thứ để hắn học nữa. Võ kỹ trong quân ngoại trừ mấy loại chỉ đến cấp Úy mới có thể sử dụng điểm tích lũy để học, còn lại cấp Binh hắn đều đã luyện được hết, còn dựa vào kiến thức về y dược mà đưa ra một loại công pháp đơn giản cường kiện thể phách cho bản thân, thế nên hắn cũng khá là rảnh rỗi.

Vị Thượng Úy duy nhất trong quân doanh thấy vậy cũng không nói gì, vì như hắn nhận xét, binh pháp tiểu tử này xem qua là nhớ, võ kỹ nhìn qua là hiểu, mà võ công vẫn tăng lên đều đều, mỗi ngày giữ hắn tại quân doanh quá lâu cũng đúng là lãng phí thời gian của hắn, thế nên chỉ cần Lê Thanh Vũ điểm danh đúng giờ và hoàn thành nhiệm vụ vượt mức chỉ tiêu ba phần mười, thì vị trưởng quan này cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt mà cho qua.

Lê Thanh Vũ sau khi xử lý hết việc trong thôn, cũng không định lãng phí thời gian, một đường đi thẳng đến động phủ của Nguyệt Lạc, lần này hắn cũng đã không còn gặp nhiều hung hiểm như trước nữa, dù sao đánh không lại thì hắn vẫn chạy được.

Trên đường đi, hắn còn tiện thể trảm mấy con heo rừng cùng một con ma vật cấp thấp, vốn là một sinh vật đeo mặt nạ có bờm màu da, hình thể giống với con người, chẳng biết vì sao lại lao đến t·ấn c·ông hắn, cuối cùng bị hắn g·iết c·hết chỉ trong bốn chiêu kiếm.

Cuối cùng, hắn cũng quay về đến được động phủ của Nguyệt Lạc, chuẩn bị một chút liền gõ cửa động phủ. Nguyệt Lạc ra mở cửa, điều làm hắn ngạc nhiên chính là tuy rằng diện mạo hắn qua bốn năm dậy thì đã thay đổi rất nhiều, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một lần đã nhận ra hắn ngay lập tức, giống như có thứ gì đó mà nàng chưa từng quên vậy.

Hai bên ngồi hàn huyên một thời gian, quan hệ cũng ngày càng sâu đậm. Cuối cùng thời gian nghỉ phép đã kết thúc, Lê Thanh Vũ lại phải quay về trong quân ngũ.

Năm mười sáu tuổi, hắn mượn dùng số dược liệu Nguyệt Lạc tặng hắn, nhất cử hoàn thành một lần lột xác cơ thể giống như chỉ dẫn trong quân, kinh mạch được đả thông hoàn toàn, cũng đã tụ được Chân Khí trong đan điền, nhất thời thực lực đại trướng.

Năm mười bảy tuổi, dựa vào một số kiến thức về y dược vừa học được thêm của Nguyệt Lạc, hắn tìm ra cách giảm đi phần chi phí chuẩn bị bữa ăn, nhưng vẫn đủ dinh dưỡng, thậm chí còn ngon hơn ban đầu kha khá nhờ sự phối hợp gia vị giữa các thảo dược.

Nguyệt Lạc có thể không rõ về hàm lượng dinh dưỡng, nhưng nàng lại cực kỳ rõ ràng về cường độ của nguyên liệu bao hàm thảo dược cùng thịt động vật, cũng hiểu sâu từng tác động của nó lên nhân thể.

Quân công này lập tức đủ cho hắn thăng hàm lên chức Tiểu Úy, cũng đã đạt được nhiều tự do hơn trước, một năm trên căn bản là có thể có hơn một tháng nghỉ lễ, lại còn có thể tách ngày. Thời gian này, về căn bản hắn đều dùng để đến thăm vị Nguyệt Lạc tỷ tỷ, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là học thêm y dược.

Ngoài ra, đối với nghề thợ mộc do hắn vốn sở hữu khả năng điều khiển cơ thể vô cùng tinh tế cùng năng lực tưởng tượng siêu quần, các thao tác xem qua là hiểu, nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi hắn cũng đã đạt đến cấp độ đăng đường nhập thất.

Năm mười chín tuổi, nhờ vào thực lực của bản thân, Lê Thanh Vũ thăng hàm lên Trung Úy, đứng ngang hàng với hai vị Trung Úy khác trong doanh, bên trên có đúng một vị Thượng Úy trong trấn.

Năm hai mươi tuổi, cũng là bây giờ, hắn đã vô địch hoàn toàn trong trấn, nếu để cho hắn gặp lại tên Ma Vật năm năm trước thì hắn giờ đã không cần đến bốn chiêu kiếm để g·iết, mà chỉ cần nửa chiêu Hải Uy Lạc, một Võ Kỹ căn bản trong doanh là đủ.

....

“A, Thanh Vũ đại ca, ngươi đã về rồi hả? Có vẻ sớm hơn mấy lần trước nhỉ?” Lính gác cổng sau khi nhìn thấy hắn từ xa, ngạc nhiên lên tiếng hỏi.



Người này vào quân sau Lê Thanh Vũ được ba năm, nhưng tuổi chỉ kém hắn đúng một tuổi, giờ đang giữ chức lính gác cổng trong doanh, mỗi lần gặp hắn là lại gọi hắn “Thanh Vũ đại ca” quan hệ cũng khá là thân cận.

“Ừ, lần này ta tách ngày nghỉ phép ra, nên về căn bản sẽ sớm hơn đôi chút. Tiểu Phó Thiên, hôm nay phiên này chỉ có mình ngươi trực à? Lâm bá đâu?” Lê Thanh Vũ vừa bước vào trong doanh, vừa hỏi.

Quân đội của trấn Thanh Bình cả ngày chia làm ba ca trực luân phiên, mỗi ca hai người ở vị trí canh cổng.

“Lâm bá hôm qua chẳng biết làm cái gì mà đột nhiên bị té mương, chân trật khớp giờ đang xin nghỉ rồi.” Người lính gác tên Phó Thiên nghe hắn hỏi liền kể rõ nguyên do, sau đó không nhịn được cười:

“May cho lão ấy là mương mùa này còn đang sạch đấy, thử mùa xuân xem, lúc đấy bùn ngập mương thì cho lão mấy ngày cũng rửa chẳng hết. Ơ nhưng mà nếu thế thì có khi lại không bị trật khớp, quả nhiên là họa phúc tương y mà.”

“Họa phúc tương y? Tiểu Phó Thiên ngươi đọc xong quyển thư tịch hôm trước ta đưa ngươi rồi sao?” Lê Thanh Vũ nghe hắn nói vậy liền ngạc nhiên.

“Ha ha, Yêu Họa không có lan tới trấn của ta, mới chỉ xảy ra ở trấn Li Uy, mà nhiệm vụ của binh lính canh cổng như ta cũng không nhiều, có thời gian liền đọc thêm một chút. Dù sao giống như ngài nói thì quân nhân như chúng ta không chỉ có võ lực là đủ, còn cần thêm cả trí lực nữa, ta cũng cố gắng trau dồi mấy phen.” Phó Thiên nghe vậy vui vẻ mà đáp.

“Thế là ngươi có chí tiến thủ, tốt hơn mấy lão già trong doanh kia rồi. À, mà món hàng hôm trước ta đặt Tùy sư phụ đã được truyền đến chưa?”

“Vừa mới truyền đến trong sáng nay, đại ca ngài về cũng thật kịp lúc. Giờ nó đang trong kho số ba bên bộ phận hậu cần đấy.”

“Được, nếu vậy ta đi trước, có gì gặp lại sau.”

“Vậy tạm biệt đại ca.”

Sau khi chia tay với người lính gác cổng, Lê Thanh Vũ đi về phía kho hàng số ba bên bộ phận hậu cần. Trên đường đi hắn cũng gặp một số binh linh khác, người thì đang bận xử lý công vụ, người thì đang đứng gác, có người thì đang luyện tập, gặp hắn đều hô một tiếng “Chào trung úy!” hắn cũng gật đầu đáp lại lịch sự.

Nói chuyện cùng kiểm tra mặt hàng với người phụ trách kho số ba, hắn cuối cùng cũng lấy được vật mà mình đặt mua từ trước.

Người phụ trách kho ba có tên là Tích Vũ, cũng cùng tên với hắn, lúc này nhìn thấy món đồ mà hắn đặt liền có vẻ hơi ngạc nhiên:

“Trung úy này, ta biết là ngài có lẽ không cần nhắc nhở nhưng ta vẫn phải nói lại một lần nữa, món này không được dùng trong doanh đâu nhé.”

“Yên tâm, ta cũng không có ý định đấy, chỉ là có ý định mang đi tặng một người mà thôi.” Lê Thanh Vũ đáp, giống như nhớ đến cái gì, trên mặt hiện lên một nét ôn nhu.

Tích Vũ cũng là người nhanh nhạy, nếu không đã không được giao nhiệm vụ quản lý nhà kho, bắt lập tức được thứ biểu lộ thoáng qua này, mặt cười nghiền ngẫm hỏi:

“Để ta đoán, là một nữ tử đúng không?”

“Ừm.”

“Vậy ta cũng chỉ có thể chúc ngài may mắn vậy.” Tích Vũ nói, nhưng lại giống như nhớ đến cái gì:

“Chỉ là ngài có lẽ cũng phải hành động nhanh lên chút, Yêu Họa tuy mới chỉ xuất hiện ở một trấn trong quận, nhưng có lẽ cũng sắp lan đến chỗ chúng ta rồi, đến lúc đấy thì ngài cũng sẽ không có thời gian rảnh rỗi nữa đâu.”

“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại.” Tích Vũ sau đấy lại nở nụ cười tích cực: “Bệ hạ cũng đã thu hồi thánh chỉ, có lẽ đợt Yêu Họa này sẽ kết thúc nhanh chóng mà thôi.”

“Không hẳn.” Lê Thanh Vũ vẫn không rời mắt khỏi món đồ hình trụ, bên ngoài có mấy họa tiết được trang trí cầu kỳ: “Yêu Họa về bản chất kỳ thực là Nhân Họa, xuất phát từ tham lam của nhân loại, cũng là do xuất hiện sự thay đổi về vòng tròn quan hệ của các bên mà thôi động. Thế nên chỉ cần trong nhân tính còn có tham lam, thì Yêu Họa này sẽ không bao giờ dừng, cùng lắm chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác mà thôi.”

“Nhưng nó thực ra cũng không có quan hệ với chúng ta, bởi sự suy biến giữa đất trời này là rất nhanh, như đại thế đổ sập xuống, nhưng cũng lại rất chậm, tới mức thường nhân như chúng ta rất khó có thể phát giác được, thế nên đúng như ngươi nói, đợt Yêu Họa này vốn là sẽ kết thúc rất nhanh chóng, chỉ là trong thời kỳ này... Ha ha, nhìn Thiên Ý vậy.”

“Chà, nghe ngài nói vậy, đột nhiên ta lại muốn đọc nhiều sách.”

“Thế là tốt, nhưng sao lại vậy?”

“Ta cũng muốn học được cách chém gió một cách cao siêu như vậy!”

“...”