Quyển 1 Chương 24: Khôi phục (phần chín)
Kịch nào cũng thế, dù hay mấy thì cũng sẽ có hồi kết. Cuộc vui nào cũng vậy, dù vui mấy thì cũng sẽ có lúc tàn. Chẳng mấy chốc, lại một ngày nữa đã trôi qua, bình minh cũng đã ló rạng.
Vào ngày hôm nay, cơ thể của Lê Thanh Vũ cũng đã khôi phục hoàn toàn, đã đến lúc hắn phải đi, một tuần ở lại đến đây là kết thúc. Nguyệt Lạc nấu cho hắn một bữa sáng cuối cùng, rồi dẫn hắn đi ra khỏi động phủ.
“Được rồi, áo khoác, đủ ấm chưa? Đồ ăn thức uống chuẩn bị kỹ càng chưa? Không quên gì chứ?” Nàng hỏi: “Loại hoa trắng mà ngươi gọi là Thanh Tâm Hoa đâu? Không quên đấy chứ? Liều mạng vì nó mà quên thì thật là...”
“Tất cả đồ đều đã trong tay nải này rồi tỷ tỷ, mà ta cũng có mang gì nhiều đâu mà quên được.” Lê Thanh Vũ mỉm cười. Nói đoạn hắn lấy ra bảy đóa Thanh Tâm Hoa từ túi áo trong:
“Còn Thanh Tâm Hoa thì có quên hết tất cả đồ trong tay nải thì cũng sẽ không quên được.”
Vốn là hắn hái được chỉ có ba đóa Thanh Tâm Hoa, nhưng Nguyệt Lạc thấy thế không quá an lòng liền tăng hắn thêm bốn đóa nữa đề phòng bất trắc.
“Cứ kiểm tra kỹ lại xem, để đảm bảo chắc chắn.” Nàng nói.
Dù rất bất đắc dĩ, nhưng Lê Thanh Vũ vẫn phải làm theo yêu cầu của nàng, kiểm tra lục lọi lại tay nải một lần nữa, thậm chí ngay cả chiếc rìu hắn cũng phải xem xem có vết sứt mẻ nào không.
“Đây rồi tỷ tỷ, đủ hết thật rồi mà.” Hắn hơi nhăn mày, nói.
“Thế là tốt. Về nhà nhớ tự chăm sóc cho bản thân mình, một số loại thảo dược ta để trong túi vải đỏ này, nhớ chưa? Ngoài ra túi xanh chứa mấy loại y thư mà ta thấy quan trọng nhất, khi nào rảnh rỗi nhớ giở ra xem, túi vàng....” Nguyệt Lạc kiểm tra lại một lần nữa thấy đã đủ hết rồi, bắt đầu dặn dò thao thao bất tuyệt.
“Được rồi tỷ tỷ, những cái này ta nhớ hết rồi mà. Thiệt tình chứ tỷ tỷ cứ làm như mẫu thân của ta ấy...”
“Này này tiểu tử, nếu luận tuổi thì tỷ tỷ ta làm bà cố mấy đời nhà ngươi cũng được đấy. Nếu không phải lo lắng cho an toàn và sức khỏe của ngươi về sau thì ta cũng không phải nói nhiều như vậy, hiểu chưa?” Nguyệt Lạc nhíu mày, giọng điệu có chút không vui.
“Rõ rõ, Nguyệt Lạc bà bà...”
“Này này, tiểu tử ngươi vừa nói gì đấy hả?!”
...
Nhưng hai người cũng chưa chia tay ngay lập tức, bởi vì vốn Nguyệt Lạc kỳ thực cũng không có nhiều việc để làm nên cũng quyết định sẽ tiễn hắn một đoạn đường.
Trên đường đi tuyết đã tan hết, lộ ra hàng cây cỏ trơ trụi tiêu điều bên dưới, nhưng cũng sở hữu một loại cảm quan nhất định. Đặc biệt chính là, ngẩng mặt lên trời có thể thấy được khung cảnh chín tầng mây kéo về phương Đông, hình thành từng đợt sóng uốn lượn đẹp như tranh vẽ, cũng là một cảnh tượng thiên nhiên kỳ thú.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, nội dung chủ yếu là kể về một số kỷ niệm cũ khi còn nhỏ của Lê Thanh Vũ, vì đối với Nguyệt Lạc mà nói thì mấy chục năm qua ngày nào cũng như ngày nào, lịch trình gần như không bao giờ thay đổi:
Sáng dậy sớm ngắm bình mình, sau đó lại ngủ tiếp một mạch đến chiều bắt đầu đi dạo khắp nơi trong rừng tiện thể tìm kiếm dược liệu cùng khoáng sản, tối lại về nghỉ ngơi chuẩn bị bữa ăn, đêm khuya nghiên cứu y dược, hôm nào có trăng đẹp thì lại leo l·ên đ·ỉnh núi mà ngắm.
“À mà tỷ tỷ, ngài vẫn thường một mình như vậy không có ai nói chuyện bầu bạn chẳng lẽ không cô đơn sao?” Bước qua một cành cây đổ dưới đất, Lê Thanh Vũ giống như nghĩ đến cái gì, hỏi.
“Không, sao lại phải cô đơn? Ta vẫn có thể nghe hiểu lời nói của động vật cùng tiếng thì thầm của thiên nhiên, như vậy thì sao lại phải cô đơn? Tuy là động vật không thể diễn tả hay biểu đạt thâm sâu được như nhân loại nhưng lắng nghe những câu chuyện thường ngày của bọn chúng vẫn thú vị vô cùng.” Nguyệt Lạc đáp.
“Ra là vậy, nếu tỷ tỷ ngài thích là tốt rồi.” Lê Thanh Vũ gật đầu: “Ta vốn nghĩ là bởi vì lâu không có ai nói chuyện nên tỷ tỷ cũng đã tích ngụm khẩu khí này mãi, cho đến khi gặp ta mới xả ra được hết, chứ người bình thường ai lại cứ dăm ba hơi hỏi một câu đã đáp huỵch toẹt ra như vậy.”
“Tiểu tử, ngươi đang khịa ta đúng không?”
“Thanh Vũ nào dám! Tỷ tỷ minh chứng, những lời vừa rồi đều là những lời nói thật lòng của ta, không có chút giả trân nào hết.”
“Càng nghe càng giống khịa.”
“...” Lê Thanh Vũ không biết nói gì chỉ có thể im lặng.
Nhưng kỳ thực hắn hỏi câu này cũng không phải chỉ là nói chuyện phiếm vu vơ, mà bởi vì hắn biết được là mặc dù Nguyệt Lạc trong mấy năm ẩn núp ở trong thôn nọ kia cũng học xong cách ăn nói của nhân loại, nhưng biết là một chuyện còn nói giỏi là chuyện khác.
Nếu như để ý kỹ khẩu khí của nàng, thì đây hoàn toàn không phải là khẩu khí của một người mới chỉ nói chuyện hai lần với người khác, lần một là nàng nói chuyện với người nàng cứu mấy năm trước.
Bây giờ khi nàng nói là bình thường nàng cũng đã nói chuyện với thiên nhiên cùng muông thú, điều này đã vô hình chung giải hoặc cho thắc mắc của hắn mấy ngày nay.
Chỉ là hắn không biết, là bản thân mình kỳ thực mới là kẻ không có tư cách nói câu này nhất. Là con trai của một tiều phu, từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với thi từ nhưng vẫn có thể xuất khẩu thành thơ, lại còn đọc được y thư khó hiểu của thời trăm năm về trước, đây về căn bản là không thể xảy ra.
Hơn nữa hắn cũng lại không biết rằng, mặc dù Nguyệt Lạc đúng là có thể nói chuyện với thiên nhiên cùng muông thú, nhưng dù cho có là Bắc Phương Lang Tộc, loài thú nổi danh thông minh nhất thì cũng không thể sở hữu cú pháp cùng tư duy lý lẽ giống loài người được, điều này khiến cho việc nàng luyện nói bằng cách này là bất khả thi.
Nhưng những điều vô lý này đều giống như bị một sức mạnh thần bí nào đó ảnh hưởng, khiến cho Lê Thanh Vũ không nhận ra được, hoặc là nhận ra thì cũng sẽ quên mất nhanh chóng mà nói sang chuyện khác.
“Nhưng kỳ thực, tính ta vốn cũng không phải thích nói quá nhiều. Giống như lần trước cứu đứa bé kia thì ta ngoại trừ dặn dò nó thì cũng không trao đổi nhiều lời. Nhưng với ngươi, tiểu tử, kỳ thực lại có chút khác biệt.” Nhưng những lời hắn nói lại làm cho Nguyệt Lạc có chút trâm ngâm, sau đó nàng nói.
“Hử?” Lê Thanh Vũ nghi hoặc.
“Ta cũng không biết phải diễn tả như nào, nhưng từ giây phút mà ta nhìn thấy ngươi còn đang nằm thoi thóp bên sườn núi lúc trước, trong lòng ta lại sinh ra một loại cảm xúc, gọi là quen thuộc. Giống như... giống như là ta của lúc trước từng quen biết ngươi vậy.”
“Tỷ tỷ của lúc trước? Ý ngài là thời ngài còn là Tinh Linh nguyên thủy?” Hắn ngạc nhiên, hỏi.
Nguyệt Lạc gật đầu.
“Thế thì không có khả năng rồi. Thời ngài còn là Tinh Linh nguyên thủy chắc bét nhất cũng phải ngoài mấy trăm năm trước, khi đấy chắc cụ tổ nhà ta còn chưa sinh ra.”
“Bởi vậy nên ta mới cảm thấy kỳ lạ.” Nàng nói, sau đó hai người đều im lặng mà tiếp tục đi tiếp.
Nguyệt Lạc thì bởi vì không biết nên nói chuyện gì tiếp, còn Lê Thanh Vũ thì là do hắn đang lâm vào trầm tư, trong lòng không khỏi mà nhớ lại ấn tượng đầu tiên khi hắn gặp nàng.
Đó là một cảm giác không cố định, không chắc chắn, giống như tất cả cảnh tượng trước mặt chỉ là ảo giác, nhưng sự tồn tại của nàng thậm chí còn sâu hơn, giống như là ảo giác trong ảo giác vậy, không phải là thật nhưng kỳ thực lại là cái thật duy nhất, mà nó vốn đã không còn là thật...
“Thanh Vũ! Thanh Vũ!” Một thanh âm đột nhiên kéo hắn trở lại hiện thực, cùng lúc đấy là một lực lôi kéo bả vai hắn về phía sau.
Lê Thanh Vũ giật mình tỉnh lại, phát hiện ra trước mặt là một con suối, mà bản thân mình đã bất giác suýt nữa bước vào lúc nào không hay, cuối cùng được Nguyệt Lạc giữ lại, bèn quay sang nàng cảm ơn.
“Thanh Vũ, vừa rồi ngươi vừa nghĩ gì thế? Thất thần tới mức không để ý xung quanh à?” Nàng hỏi.
“Không có gì tỷ tỷ, chỉ là có mấy điều suy nghĩ thôi.” Lê Thanh Vũ đáp.
“Thế à. Biết suy nghĩ là điều tốt, trong sách nói vậy, nhưng lần sau hãy chú ý xung quanh hơn chút.”
“Ta biết rồi tỷ tỷ.”
“Ta đang nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, hình như ngươi đến giờ vẫn chưa hỏi ta đã cứu được ngươi bằng cách nào đúng không?” Nguyệt Lạc giơ tay vuốt nhẹ mái tóc bạc, hỏi.
“Ta sợ là điều này lại dính đến tư ẩn của tỷ tỷ nên cũng không muốn hỏi.”
“Có gì đâu mà tư ẩn? Chuyện là, năm đấy ta lấy thân thử thuốc, kết hợp với hàng trăm hàng ngàn loại thảo dược, cuối cùng đề thăng bản chất sinh mệnh của Nham Tinh Linh như ta, khiến cho máu của ta có thể trị thương cùng trị mấy loại bệnh đặc biệt, thậm chí có lẽ còn khiến người trường thọ đôi chút.”
Lê Thanh Vũ nghe vậy, mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng cũng đã có chút nổi sóng. Hắn cũng đã suy đoán nhiều lần cách nàng cứu hắn, giống như vận dụng quyền năng các loại, nhưng không ngờ chân tướng lại là như vậy, thậm chí còn hơn. Với trí thông minh của hắn, làm sao không nghe hiểu những điều này có ý vị như nào?
Nếu như đó là quyền năng của bản thân, thì không nói. Nhưng nếu đó đến từ thân thể hay máu của nàng, thứ có thể bị chiếm đoạt, thì vấn đề đã khác hoàn toàn.
Nhân tính vốn có tham lam, điều này hắn nghĩ là nàng sau mấy năm ẩn núp ở trong thôn làng kia và đọc thư tịch chắc cũng đã phải biết được, thế nên việc nàng nói cho hắn thể hiện cho một sự tin tưởng, không chỉ là vào hắn mà là cả vào lòng thiện lương của nhân loại đối với nàng mà nói.
Gọi đó là thẳng thắn hồn nhiên hoặc ngây thơ chưa trải đời cũng được, nhưng hắn lại cảm nhận được một thứ khác, một thứ có tên gọi là... Tín niệm.
Cuối cùng, sau hơn hai canh giờ, hai người cũng đã đi đến chỗ hồ nước hôm nọ mà Lê Thanh Vũ đã đẩy ngã con sói xuống dưới, giờ đã không nhìn thấy xác.
Nguyệt Lạc quyết định cũng chỉ có thể tiễn hắn đến chỗ này, còn đoạn đường còn lại hắn sẽ phải tự đi một mình. Lê Thanh Vũ cũng biết đã đến lúc chia tay, trong lòng có chút không bỏ nhưng hắn cũng hiểu được sự việc nặng nhẹ, huống chi quyết tâm ban đầu của hắn đến nay vẫn chưa đổi.
Bất quá, trước cả khi hắn định nói lời tạm biệt hay ôm chào gì, thì đã thấy nàng cúi mình xuống, hôn nhẹ một lần lên trên trán hắn.
“Đây là chúc phúc đến từ Nham Tinh Linh, bên trên có mang theo khí tức của ta. Trong vòng năm ngày nay ngươi đi đường, sẽ không có một dã thú hay côn trùng nào dám động vào ngươi cả. Chúc ngươi thượng lộ bình an.”
Lê Thanh Vũ sau đó bước chậm rãi men theo đường bờ hồ, cuối cùng tại khoảng cách hơn mười trượng đột nhiên quỳ một chân xuống, mặt hướng Nguyệt Lạc hô to:
“Ân tình mấy ngày qua, nguyện dùng mệnh này trả!”
Nguyệt Lạc thấy hắn đột nhiên quỳ xuống còn tưởng là thân thể lại có vấn đề gì, bỗng nghe được hắn nói thế liên hơi sững sờ. Sau mấy hô hấp, nàng cũng không đáp lại, chỉ nhoẻn miệng cười nhìn hắn lại tiếp tục hành trình hồi thôn.
Sau một lúc lâu, đã thấy không còn bóng người nào trong tầm mắt, nàng hơi lắc đầu, lại định quay về động phủ để đi ngủ.
“A, hình như ta bỗng nhớ ra một chuyện. Thảo nào đoạn đường này trông quen thế. Ra là thôn của cả hai đứa bé này đều ở cùng một hướng à.”
....
Lê Thanh Vũ sau khi về đến thôn, đón chào hắn chính là ánh mắt kinh ngạc cùng kinh hỉ của mọi người. Lý thẩm sau khi biết chuyện đã hùng hổ mà lao đến:
“Tiểu tử nhà ngươi... Đột nhiên biến mất hơn một tuần nay, có biết hay không là mọi người trong thôn đều lo lắng cho ngươi như nào? Ta còn cho là ngươi...”
Đối mặt với đợt mắng như cuồng phong bão táp của Lý thẩm, Sửu thúc thậm chí còn về nhà lấy chổi, Lê Thanh Vũ chỉ giữ nguyên thái độ trầm mặc, cảm nhận sự quan tâm ấm áp mà mọi người dành cho mình, hắn cảm thấy mọi nỗ lực trước đó đều không uổng phí.
Nhưng nói thực ra hắn muốn giải thích cũng không giải thích nổi, vì Lý thẩm nói dữ quá, hắn cũng chẳng tìm ra được cơ hội nào để xen vào.
Cuối cùng, vẫn là Vân thúc giải vây cho hắn, hỏi hắn mấy ngày hôm nay đã đi đâu. Lê Thanh Vũ cũng chưa có trả lời, chỉ lấy ra mấy đóa Thanh Tâm Hoa từ trong áo.
Các thôn dân khác sau khi nhìn thấy cái này còn chưa hiểu ra sao, mãi cho đến khi có một người nhận ra: “Đây không phải là Thanh Tâm Hoa sao?” thì tất cả mới vỡ lẽ ra lập tức, cũng biết được mấy ngày nay hắn đi chỗ nào.
Đặc biệt là Lý thẩm, người lúc này đã đứng sững như trời trồng. Nàng không thể tin là, chỉ vì tìm được thuốc chữa bệnh cho nhi tử của nàng, Lê Thanh Vũ đã mạo hiểm mà đi vào trong rừng sâu, còn leo lên một ngọn núi cao ngay giữa mùa tuyết này, tức khắc ngay cả một lời cũng không nói được.
“Trời ơi, tiểu Thanh Vũ thế mà tìm được Thanh Tâm Hoa, sao ngươi làm được?”
“Còn phải hỏi, không nhìn thấy tiểu tử nó toàn thân đầy bùn đất sao? Rõ ràng là leo núi ở trong rừng sâu. Ôi tổ tiên phù hộ, nó mới 11 tuổi...”
“Nhà Lý thẩm quả nhiên là ở hiền gặp lành, gieo nhân nào gặt quả nấy. Mà tiểu Thanh Vũ cũng là người trượng nghĩa...”
Các thôn dân có mặt ở đây đều buông đến cho hắn ánh mắt thán phục, hạnh phúc cùng vui mừng, một số còn mang theo cả kính nể, đặc biệt nhất là Vân thúc lúc này đã sớm cười đến ngoác cả mang tai, không ngừng hô to: “Tốt!”
“Nhanh, cho mời Hải đại phu đến. Tiểu Dần nay được cứu rồi. Tiểu Thanh Vũ đúng là cứu tinh!” Một người hô to.
Một số người còn lại thì bắt đầu kiểm tra cơ thể của Lê Thanh Vũ để xem hắn có bất kỳ thương tích nào trên người không, không khí rộn ràng khắp một nửa thôn.
.... 4 năm sau ....
“Hừm, thật là khó hiểu? Ta nhớ ở đây có để một bình chứa lấy mấy loại trùng độc nhỏ cơ mà? Tiếc thật, hôm nay đang định xào rau với nó, tuy là kịch độc với phàm nhân nhưng với ta thì bất quá cũng chỉ là gia vị mà thôi.” Một giọng nữ vang lên trong một căn phòng nọ, xung quanh là các giá gỗ chứa đầy dược liệu cùng một số nguyên liệu hiếm.
Bịch! Một âm thanh xuất hiện khi có vật gì đó bị động mạnh vào.
“A, rơi mất rồi, lỡ dùng sức mạnh quá... Thôi được, coi như ta dọn dẹp lại một lần vậy.”
“Xem nào, Liệt Túc Thảo, đặt ở trên góc trái tầng ba, nếu ta nhớ không nhầm. Bình Minh Hoa, vốn là ở góc phải tầng một. Ừm, còn cái này là... Gọi là gì nhỉ, Thanh Tâm Hoa đúng không? Đặt ở góc phải tầng hai vậy.”
“Hừm, nhìn lại đóa hoa tự dưng lại nhớ tới tiểu tử cách đây bốn năm trước, giờ có lẽ cũng đã là một thiếu niên rồi nhỉ? Không biết giờ nó đang sống như nào, đã cứu được người mà nó cần cứu hay chưa?” Giọng nữ lúc này tràn ngập nét hoài niệm, đâu đó ẩn giấu một chút cô đơn.
“Haizz, duyên sinh bất quá như bọt nước, chỉ đảo mắt là đã tan. Có lẽ giờ này nó cũng đã quên ta rồ-“
Cộc cộc!
Đột nhiên, từ bên ngoài cửa động phủ truyền đến một thanh âm gõ vào cửa đá, vô cùng hữu lực, cắt ngang giọng nói đang lẩm bẩm.
“Hử? Sao lại...” Từ trong căn phòng, một nữ tử trên thân mặc một bộ bạch bào đi ra, chính là Nguyệt Lạc, trải qua bốn năm dung mạo cùng khí chất của nàng vẫn không có bất cứ thay đổi nào, chỉ là lúc này trên mặt nàng tràn ngập vẻ nghi hoặc.
“Thâm sơn cùng cốc như này sao lại có người được nhỉ? Chẳng lẽ là bầy sói của phương Bắc sao? Ta nhớ là mấy ngày trước vừa thử dạy cho bọn chúng lễ nghi của nhân loại, mới đấy mà đã học được rồi ư?”
Nghĩ là vậy, tuy rằng nàng vẫn không xác định được đối tượng đến là ai, nhưng do từ khi sinh ra đến giờ nàng còn chưa gặp bất cứ nguy hiểm nào, lại nói nàng là một vị Nham Tinh Linh, cũng không có quá nhiều thứ để nàng phải e sợ, bèn thi pháp mở cửa.
Thạch môn vừa mới mở ra được một nửa, một thanh âm đã truyền vào từ bên ngoài.
“Mấy năm không gặp, Nguyệt Lạc tỷ tỷ vẫn khỏe chứ?”
“Ngươi là...”