Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 108: Thái Thượng




Quyển 2 Chương 108: Thái Thượng

Thiếu niên đổi lại huyền bào, kiếm nhưng vẫn là liễu kiếm.

Chân giẫm nhẹ trên những hòn sỏi bên bờ suối, lại không khác du tẩu giữa giang sơn.

Nguyệt huy lấp lánh, không phân biệt được với kiếm quang.

.....

Đặng Trần An nhìn lấy ngây người.

Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lê Thanh Vũ thị phạm kiếm thuật, chỉ là toàn bộ tất cả những lần trước, không có bất kỳ một lần nào có thể giống như lần này...

Nói thế nào nhỉ?

A, tiên khí dạt dào.

Vậy ra, đây là “Kiếm Tiên” phong thái sao?

Trong lúc nam hài còn đang ngơ ngác, Lệ Hàn Tuyết cũng đã bước đến.

Thân là một tôn Thượng Thừa Tông Sư, lại còn là một Nguyên Thần giả, nàng đương nhiên nhìn thấy được nhiều điều hơn Đặng Trần An.

Nhưng cũng chính vì vậy, cái ngây người của nàng sâu hơn rất nhiều.

“Đây... là? Lấy Võ Đồ cảnh tu vi, triển khai Thiên Nhân Hợp Nhất kiếm thuật... Không chỉ có như vậy, lượng Thủy nguyên tố tích lũy xung quanh này, tuy không nhiều nhưng lại tinh thuần lắm, cơ hồ thắng ngọc chi cảnh.... Đây phải là khả năng chưởng thống, trình độ tinh thông Nguyên Tố đạt tới mức nào mới có thể làm được?”

“Ngoài ra... đây là đệ tam tâm cảnh? Tâm ta động, thiên địa tĩnh? Không, này có chút không hợp lý, Võ gia Ly Nguyệt lấy chủ động, Huyền gia chủ tĩnh, trên lý thuyết Tiên gia đáng ra cũng phải...”

Nghĩ đến đấy, giống như giật mình, nàng lại tự giễu một tiếng.

Ha ha, ta là ai cơ chứ? Bất quá một tôn Thượng Thừa võ giả, lại dám dò xét vọng nghị Tiên gia đến tột cùng muốn tu tâm cảnh như nào? Này ngay cả Võ Thánh cũng có chút chưa đủ tư cách, thật coi mọi thứ chỉ đơn giản như thế sao?

Phải, nàng nhìn ra được, bỏ qua tất cả những điều trên, tuy phi phàm lại vẫn tương đối dễ hiểu, thậm chí có thể nói không đáng kinh ngạc, thì điều làm nàng khó hiểu nhất lại chính là trận mưa này, cổ quái lạ kỳ.

Bởi vì, Lệ Hàn Tuyết, một tôn Thượng Thừa Tông Sư, Sử Thi phẩm Nguyên Thần giả, lại không mò ra được chút tơ hào gốc rễ nào của thứ này.

Nên biết, Nguyên Thần giả vốn có tiên thiên ưu thế trong việc cảm nhận thế giới xung quanh, Thượng Thừa cảnh lại càng là cảnh giới vừa tiếp xúc với thiên uy nhận được thượng thiên chiếu cố, nàng lại còn là Tông Sư.

Tông Sư, cái gì là Tông Sư?

Đây vốn là cảnh giới võ nghệ vốn thuộc về Võ Tôn, nàng có thể nhúng chàm điều đó chỉ có thể nói, bản thân nàng tại Thượng Thừa cảnh, võ nghệ cũng đã đạt đến cấp độ thiên nhân hợp nhất, vừa hay ứng hợp với tự nhiên.

Tam trọng kết hợp, đủ để cho nàng tuy không có Vọng Khí thuật lại tự hành mà biết được khí cơ luân chuyển trăm dặm thiên địa xung quanh, này cơ hồ thẳng bức ngang Võ Thánh phổ thông.

Vậy mà nàng vẫn không nhìn ra trận mưa lớn này rốt cuộc là gì, thế không phải cổ quái lạ kỳ hay sao, phảng phất.... như có một bức màn che đang bao trùm cả vùng trời này.

Thiên cơ bất khả lộ.

Ở một bên, Lê Thanh Vũ cũng đang không để ý lắm tới việc hai người kia nghĩ gì, hắn vốn đang có chuyện khác để tập trung.

Liễu kiếm vung vẩy không ngớt, Chân Khí không hiện, thậm chí ngay cả huyết khí cũng không, thuần túy chỉ được điều khiển bằng bàn tay, không khác gì một người bình thường vừa học vung vẩy kiếm.

Ấy thế mà, nếu tinh ý có thể phát hiện, từ đầu đến cuối, liễu kiếm chưa hề bị ướt.

Cũng có nghĩa, trong trận mưa rào nặng hạt này, nó thế mà chưa từng chém trúng giọt mưa nào.

Một điều nghe chừng bất khả thi, lại trên lý thuyết, có thể thực hiện.

Bởi vì trận mưa này là Nguyên Tố chi Vũ, quan trọng nằm ở Nguyên Tố hạt cùng Nguyên Tố tinh cầu.

Nước, cảm giác lạnh, thể lỏng, diện tích, tốc độ, thế năng, độ căng...

Tất cả những thứ này đều có phần vô nghĩa, nếu như liễu kiếm chưa từng chạm vào bất kỳ hạt hay tinh cầu Nguyên Tố nào, dù sao Pháp Tắc không nghĩ vậy.



Lại nói, trận mưa này, bản chất cũng không chỉ có đơn giản như vậy.

Mây đen cao mù mịt trong mắt Lệ Hàn Tuyết, tại tầm nhìn của Lê Thanh Vũ, sáng tỏ vô cùng.

Từng đường chỉ mảnh liên kết giữa thiên địa, phảng phất bố trí thiên la địa võng, vô hình vô tướng lại vô thực chất.

Tấm lưới này, bằng vào tu vi của Lê Thanh Vũ hiện tại, hắn chém không được.

Vậy nên hắn chọn cách mưu lợi, để cho nó hiển tướng.

Thân hình di chuyển nhanh vào giữa lòng suối, nước mưa rơi xuyên qua huyền bào thẳng tắp chạm phải dòng suối, một tia bọt nước không ngờ cũng không bắn lên.

Cái này, chính là đệ tam tâm cảnh trong miệng của tu hành giả.

Tâm ta động, thiên địa tĩnh.

Khâu tâm cảnh quan trọng cần có để có thể tiếp dẫn thiên uy.

Lê Thanh Vũ lại làm sao có thể thật sự tiếp dẫn thiên uy? Chưa nói đến tu vi cảnh giới không đủ, tại chưa xác nhận một chút nghi hoặc, hắn vẫn lấy đó kính nhi viễn chi.

Vậy chỉ có thể đành dùng Thần Thông.

Thần Thông vốn tên Ý Chí, lại tại sau khi duy trì không ngừng nghỉ mấy ngày qua, hắn phát giác được một chút manh mối khác.

Khi tiến vào trạng thái này đủ lâu, thân như lâm kỳ cảnh, chúng sinh vạn tượng đều không thực, tùy ý mà động, tùy tâm mà sinh, tùy pháp mà hành.

Lại phối hợp với Vô Linh chi Thể, cái gì thiên hành kiện, cái gì địa thế khôn, ở giữa chung quy là vô nhân.

Nhân còn không có, thiên địa không tại, tình ở đâu ra, bản tắc quy hư, lại kề sát Đạo.

Ứng với bốn chữ:

Thái Thượng Vong Tình!

Bất quá tâm cảnh không tới nơi tới chốn, lại chưa đủ thấu triệt, thật đạt đến cảnh giới này cũng đồng nghĩa với ý vạn kiếp bất phục!

Khi đó đừng nói là Bình Lão Lão, dù ngay cả Zhongli tên kia cũng khó mà cứu nổi hắn.

Vậy nên hoành ngang một bước, rút một nửa, đành lấy hai chữ.

Thái Thượng!

....

Huyền bào thiếu niên bỗng giống có điều phát giác, bộ pháp chậm lại, mặc cho gió mưa tạt vào mặt vẫn mở to hai mắt, mi tâm hải lãng sáng rực, khóe miệng khẽ nhấc.

Giống như h·ạn h·án gặp mưa rào, lại như ngư ông cuối cùng câu được cá, cũng giống như kỳ thủ đột ngột phát hiện một nước tinh diệu tuyệt luân, mà đối thủ vừa hay đi đúng như mình mong muốn.

Tay hạ xuống, lại nâng lên.

Chân Khí chuyển vòng chu thiên, một mạch quá Tam Dương.

Nhất thức bạt kiếm!

Thiên la địa võng vi kỳ bàn, chích thủ nhất kiếm câu long đồ.

Trong mắt thiếu niên, pháp toái!

Lại đứng từ góc độ của nam hài và tử y nữ tử, chỉ thấy huyền bào thiếu niên đột nhiên làm động tác rút kiếm, nhất thời Chân Khí bộc phát, đánh bay hàng ngàn hạt mưa trước mặt về phía thiên không.

Ánh trăng đảo qua như tinh vân chuyển vòng, lại còn có một cách nói khác.

Thiên hà nghịch lưu!



Mưa lại chảy xuống, sương lãng vãng tan, đã không thấy bóng dáng thiếu niên.

.....

Thiên hà chảy ngược ba hồi trống, suối cũng đã đến lúc thanh tịnh.

Nam hài ngồi bệt trên đất, không cố kỵ cái gì có thể bẩn quần áo hay không, nước trên mặt không chỉ là nước mưa, nhìn chằm chằm về phía con suối, nơi an táng trăm ngàn sinh mệnh vốn sinh ra tại trời lại không một có thể quay về.

Lại sau đó, thật như hài đồng, từ tâm đến hình, cười to một tiếng, đứng dậy ôm quyền.

Vừa hay đánh thức tử y nữ tử bên cạnh, vốn đang chìm tâm lĩnh ngộ, lại phảng phất từ đầu đến cuối ngắm trăng trong nước leo không trung các, có chút trăm mối đều hiểu lại vẫn không minh bạch, ngược lại như được tẩy sạch chướng ngại mà nhẹ nhõm.

Hai người nhìn nhau, một lời không nói, lại như đều nói.

Phất áo ra về.

......

Đặng Trần An cũng không biết, kỳ thực không phải tất cả đều nằm lại nơi thủy trạch tuân theo thiên địa tự nhiên luân hồi.

Tại lúc một kiếm cuối cùng kia, đã có một giọt nước mưa men theo đốc kiếm hướng lên mũi kiếm chảy ngược về trời.

Một trượng, mười trượng, trăm trượng... Lên cao như vậy, vẫn còn chưa dừng lại, mặc cho sương hàn nhiệt phong biến chuyển.

Bởi vì, đích đến cuối cùng của nó chính là nơi cội nguồn, vũ vân cao từng nào, nó lại bay lên cao ngần ấy.

Thường nói, phận duyên như sương khói, thoảng qua là tán, lại như nước sông chảy xiết, thế không thể đỡ, ấy là lực lượng vận mệnh.

Nay gặp giọt nước này, đặc đến vô tả, phảng phất hòn đá chặn sông, lại vẫn là nước, ấy liền gọi là thủy ngân.

Nước sông chảy về một phía, vốn là lực lượng của tự nhiên, lại bỗng hữu tâm biến hóa ra nhánh rẽ, vậy lượng nước liền có hạn, từ đầu đến cuối nhìn qua không khác hòn đá đi ngược dòng, cuối cùng tới được nơi.

Giọt nước đã biến mất, dường như tất cả chỉ là một thoáng hoa mắt, từ đầu đến cuối không có chuyện lấy nhất độn nghịch vạn pháp.

Lại dưới con mắt của Tiên Nhân chi lưu, để lại một đường thẳng trống trong không gian, không khác nào một vết rách kéo dài trên khí vận họa đồ, một khỏa lưu tinh xuyên qua bức họa chiêm tinh, một vết ngấn trên tảng đá lớn.

....

“Hừ....”

Nằm trong ngôi mộ từng lại táng lấy Thần Ma mấy trăm năm trước, lại chỉ cách đấy mấy trăm dặm, bên cạnh tế đàn cổ lão thiên nhiên hình thành truyền tới một thanh âm rên rỉ mơ hồ nhàn nhạt, lại ẩn giấu sát cơ kinh người.

Đá có vết rạn.

....

Thiếu niên đứng trên đầu ngọn cây hóng gió, trong tay có một hình bóng dần mờ ảo rồi biến mất, kỳ thực thuận kinh mạch chui vào đan điền.

Thể nó như nguyệt cầu, hình nó thảng khói sương, lượng nó nặng như ngân, tướng nó thái thanh kỳ.

Nói đơn giản, nó kỳ thực là một giọt nước mưa, rất trong rất tròn.

Nhưng nếu như Yanfei ở đây mà nói, sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên.

Đây chẳng phải là Tiên lực sao?

“Nhất độn nha, vẫn là có chút không ngờ được.” Lê Thanh Vũ cười, cảm thấy có chút đắc ý vì thu hoạch ngoài ý muốn này.

Hắn lại nhìn xuống toàn bộ phong cảnh bên dưới, không ngờ bản thân đã đứng trên một ngọn núi cao từ bao giờ, nơi xa xa đằng kia chính là ngọn đồi lân cận Vĩ thôn, khoảng cách ước chừng ba mươi dặm có hơn.

“Về sau gọi ngươi Câu Vũ châu vậy, Sử Thi phẩm bảo vật, cái gì không nói, chỉ như này cũng đã coi như tương đối lời rồi.”

Phấn khích đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thiếu niên lại thở dài một hơi.



Vốn ban đầu không định nhập cuộc, giờ thì vẫn vào rồi.

Mà một khi đã xác nhận vào, dù là kỳ thủ giỏi đến mấy, việc trở thành quân cờ vẫn là không thể tránh khỏi, từ đó chỉ có thể lấy nội mưu ngoại, vốn là việc không dễ.

Nhưng biết sao bây giờ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn tâm cảnh từ nhị cảnh rớt xuống nhất cảnh? Vốn cũng nên thuận bản tâm, càng đừng nói thế cờ cũng không có bên nào áp đảo, sao lại không dám tiếp?

Lại nói, bàn cờ tổng có bao nhiêu quân?

Cũng không định hiện lại suy nghĩ thêm về chuyện này, Lê Thanh Vũ lắc đầu, bắt đầu ngẫm lại một kiếm khiến thiên hà nghịch lưu vừa rồi.

Giống như hắn đã từng nói với Đặng Trần An, trong thuyết pháp thế nào là kiếm.

Kiếm này xuất từ nguyên đạt tới chí pháp, có thể trảm hồng trần nhân quả, thiên vận địa mệnh, lại chung quy cũng không cầu vong ưu tự tại, vốn không liệt vào hàng Tiên kiếm.

Kiếm này có phách lực, đảm đương lại không đủ, thế xảo thuần túy di hành cương trong nhu lấy đó mượn kỹ, xứng không được chữ Thần.

Kiếm có bá ý, lại không tuyệt, hướng tới vốn là âm dương cộng hiện, tướng hình tư đồng...

Tổng lại, hẳn cũng xứng chữ Chân?

Phản Phác Quy Chân?

.....

Một quán tửu lâu nhỏ mở trong một trấn, một ngọn đèn mờ chiếu mặt bàn, một người khách nhân ngủ gục trên ghế, dường như say tí bỉ.

Trấn tuy không có giờ giới nghiêm, lại cũng đã đêm rồi, mặc khách nhân ngủ ở đấy cũng không phải cách, chưởng quỹ bèn gọi tiểu nhị đi dọn đồ trên quầy, bản thân liền định đi ra gọi khách tỉnh.

Vừa đi vừa nhìn trời đêm, miệng khẽ huýt sáo, chưởng quỹ dáng vẻ vui vẻ hiền lành.

Chỉ là, con mắt vốn hay cười híp của hắn bỗng đột nhiên mở to, phảng phất vừa nhận ra điều gì, tay phải lập tức rút ra chủy thủ, trên thân cũng bộc phát ra lượng Chân Khí hoàn toàn không thể xuất hiện ở một chưởng quỹ tửu quán thông thường vọt đến trước, định một đường chém xuống.

Chỉ tiếc, bất động.

Bất động không phải khách nhân, là hắn.

Trong ánh mắt kinh hãi của chưởng quỹ, khách nhân kẻ vốn nên say tí bỉ bỗng ngồi dậy, mỉm cười nhìn hắn, là một nam tử mặt chữ quốc vóc dáng phổ thông, để râu ngắn thoạt nhìn hiền lành không có lực uy h·iếp, lại hiện đang nắm giữ sinh tử của hai người trong tửu quán này.

À, không đúng, chỉ một người.

Tiểu nhị sớm đ·ã c·hết rồi, vẫn còn đứng được là do thiết ti đâm xuyên cơ thể giữ cho hắn không ngã mà thôi.

Lại thấy nam tử mặt chữ quốc lắc đầu, chưởng quỹ lập tức trong lòng run lên, vừa định mở lời thì đã thấy khí cơ không liền mạch, nhất là đoạn từ thân lên đầu gọi tắt vì cổ.

Nam tử khẽ lay động ngón tay, bộp một tiếng dưới sàn nhà là hai cỗ t·hi t·hể.

Vốn là một cặp đồng bài sát thủ đã thực hiện được hơn hai chục phi vụ chót lọt, lại thêm lần này chiếm sẵn tiên cơ địa thế, chỉ tiếc lần này bọn hắn đã đá phải tấm sắt.

Lại quay lại nam tử mặt chữ quốc, mắt nhìn cũng không thèm nhìn hai bộ t·hi t·hể kia một cái, vừa nãy tiếc nuối bất quá vì ngồi giả say ở đây gần hai tiếng không lấy thêm được thông tin gì, còn tên chưởng quỹ này vừa mới ban đầu định nói dối, lại nghĩ từ trên người hắn cũng thu thập tương đối đủ thông tin rồi nên cũng không cần thiết đợi thêm nữa bèn ra tay.

Thông tin nhiều lúc cũng không chỉ là nói mồm, bản thân một người tồn tại, hành vi ứng xử như nào nhiều lúc cũng đã đủ để góp nhặt ra được rồi.

Bỗng hưu một tiếng, nam tử khẽ liếc mắt góc cột gần đấy, thì ra đã vừa xuất hiện thêm một chiếc phi đao đuôi gắn dây đỏ, bên trên lưu tờ giấy có ba chữ số:

218.

Nhất tiêm phi đao biểu thị cho hành động một người, dây đỏ biểu thị cho giao tranh, con số là 218, phối hợp với một số thông tin cơ bản đã biết từ đầu, có thể hiểu thành:

“Đối tượng số 218 bỗng nhiên xuất hiện có dị động, dường như có giao thủ với ai đó, yêu cầu giá·m s·át một người.”

Nam tử khẽ chớp mắt, sau đó đưa hai tay lên mặt nắn nắn bóp bóp, sau thời gian hai nén hương, một người thư sinh chậm rãi bước khỏi tửu quán.

Tay trái lại lấy từ trong hành trang ra một quyển sổ nhỏ, lật lật mấy trang, bên trên viết:

“Mã số 218, biệt danh:...”

“Quỷ Mộc chi Kiếm.”