Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 107: Mưa lại rơi




Quyển 2 Chương 107: Mưa lại rơi

“Trí Cẩn?”

Hồng y nữ tử chân trước vừa bước vào rừng cây đã gọi lớn.

Chung quy cũng chỉ là cấp bậc lễ nghĩa, đều đã là Võ Giả cảnh đỉnh phong viên mãn, làm gì có chuyện có người bước tới gần trong phạm vi mười trượng hơn cũng cảm nhận không được, nàng cũng không có che dấu khí cơ hô hấp bản thân.

Xuyên qua một khoảnh rừng nửa cháy tàn hậu chiến, nửa đông di khô thụ, nàng thấy một tráng hán bước tới phía bản thân, trên vai khoác một thanh đại kiếm, nở nụ cười toe toét.

“Thu dọn xong rồi?” Tráng hán nói.

“Ừ, tiểu Hoán đã thu xếp tất cả xong xuôi, như mọi lần. Cũng may mọi người không có người bị trọng thương, lại còn mượn thế đột phá, giống như ngươi và tiểu Vũ. Chỉ tội mỗi họ Giang gia hỏa kia...” Nói đến đây nàng có chút không hiểu thấu mà nén cười.

Lỗ Trí Cẩn đương nhiên hiểu ý, miệng tươi lại càng thêm tươi.

Tổng kết lại đám người bọn họ một chuyến này, tuy nói cũng ăn không ít thua thiệt cùng gánh chịu nguy cơ, bất quá ai ai cũng đều có thu hoạch tương đối khá, cộng tổng lại cũng là một món tài phú không thể khinh thường.

Không tính võ công võ nghệ tu vi hỏa hầu tăng tiến, thôn dân ở đây cũng không để bọn hắn hỗ trợ không, “di sản” do đám Ma Vật kia để lại cũng phân một phần ba cho bọn hắn.

Đây kỳ thực cũng không phải con số thực tế, mà là đã trải qua thương lượng, do chính Lục Hồng Loan ra mặt, hạ giá, nếu không đã là một nửa, thậm chí hơn.

Dù sao cũng là hành hiệp trượng nghĩa lâu năm, nàng làm việc có đủ phân tấc, biết được như nào nhiều như nào ít, dù rằng cũng không thật sự muốn hay cũng không phải xuất phát vì ý đó mới chịu đi gánh chịu nguy hiểm, nhưng số tiền này đích xác vẫn nên lấy vì cả hai bên.

Sơ lược tính toán một hai, số Mora còn lại hoàn toàn đủ để xây dựng lại thôn, còn chưa nói đến từ trên trấn cùng lại hướng lên trên là thành châu đều sẽ có một khoản dự chi ra để hỗ trợ hậu Ma tai, đủ cho thôn dân sung túc vượt qua mùa đông này cùng vài mùa kế cận.

Đây là Hưng Vũ châu sinh kế sung túc, dân trí sùng võ, nếu ở tại châu xếp cuối trong Ly Nguyệt thập cửu châu là Phong Sa châu, nàng liền ngay cả một đồng Mora cũng sẽ không lấy, bởi khi đó thật sự là đoạt mệnh bọn họ.

Gần mười vạn Mora, cộng với tầm mấy chục cái mặt nạ Hilichurl cùng vu đồ Samachurl lại thêm sừng của Mitachurl, chất lượng dao động từ Đê đến Tinh phẩm, chủ yếu là Cao.

Đây, chính là một phần ba thu hoạch của một trận chiến với hơn trăm tên Hilichurl, cao nhất còn có Tam giai Mitachurl áp trận.

Không hề nhỏ, nếu không sao lại còn có nhiều Mạo Hiểm gia thường xuyên đón nhận ủy thác liệp ma như thế, thật sự cho rằng tất cả mọi người đều có tinh thần hành tẩu giang hồ trừ yêu diệt ma à? Đương nhiên là chúng đáng giá, đủ để lấy tính mạng ra cược, lại cược ra một đầu đại lộ.

Nhưng đấy vẫn không phải thu hoạch trọng yếu nhất.

Thánh Di Vật mới là.

Hai món Tinh phẩm, mười hai món Cao phẩm.

Có thể đem ra so sánh với đống thu hoạch trên, không mười thì tám.

Tinh phẩm đúng là chỉ có vậy, rớt từ trên người hai tên Mitachurl, Cao phẩm kỳ thực nhiều hơn, nhưng một nửa để lại cho thôn dân, dù sao trong thôn vẫn còn có người luyện võ.

Lỗ Trí Cẩn đám người Khúc Sơn thất hiệp tuy xuất thân từ giang hồ môn phái, nhưng cũng chỉ thuộc về phạm trù không to không nhỏ, phổ thông Thánh Di Vật còn dễ nói, Tinh phẩm tuyệt đối khó được, cũng chỉ có Giang Thượng Nhân xuất thân tam lưu Hàn Cực môn liệt hàng Võ Đạo Bách Gia mới có thể cầm nắm dễ dàng, những người khác nếu không có cơ duyên nghĩ cũng đừng nghĩ.

À, còn có Lục Hồng Loan, nhưng tình huống của nàng đặc biệt.

Lại nói Giang Thượng Nhân vì sao trở thành trò cười, rất đơn giản.

Do trong trận chiến đấu vừa rồi hắn đóng vai bia thịt để cho Lê Thanh Vũ cùng Lỗ Trí Cẩn có cơ hội xử lý êm đẹp hai tên Mitachurl kia, về sau lại bị bỏ mặc lại một mình, da dày thịt béo nên cũng không trọng thương bất quá vẫn phải nằm hai ngày dưỡng thương, thuộc về đối tượng b·ị t·hương nặng nhất, ấy vậy mà khi bắt đầu sinh hoạt bình thường trở lại được, nhìn thấy đồng bọn kẻ sinh long hoạt hổ, người tu vi tinh tiến, riêng bản thân Tiểu Thừa nhất trọng một mã vững vàng kém chút lại tức hộc ra nội thương, cuối cùng không biết nói gì khác, đánh hay mắng cũng đều thấy không ổn chỉ có thể buông ra câu:

“Mặc kệ, ta tu vi cao, các ngươi tùy ý.”

Tuy nghe rất gì và này nọ, nhưng ngữ khí vô cùng hậm hực.

“Ài, cũng tội gia hỏa kia, ai bảo bế quan liền tù tì hai ngày không tiếp, tới lúc xuất quan bảo bối đã được chia hết rồi, hắn còn gì nữa mà khóc?” Lỗ Trí Cẩn lời nhẹ ý vui nói.

Xác thực, Giang Thượng Nhân lần này ngoại trừ Mora ra còn lại đều không được chia thứ gì, nhưng đấy cũng không phải là vì mọi người trong đội xa lánh hay mặc nhiên coi hắn làm chó nhà giàu mới phân biệt đối xử như vậy, mà ngược lại đây là biểu hiện của một đoàn đội chân chính.

Trước theo nhu cầu, còn lại nhân tình đều ở chỗ không nói rõ.

Thật thế, nếu không phải chiếc Ly Tinh phẩm kia là Lôi thuộc tính, nó kiểu gì cũng sẽ thuộc về Giang Thượng Nhân.

Mà tên này lại luyện ngoại công cùng quyền, bởi vậy đám đồ lấy được từ trên người Hilichurl vốn dùng để thăng cấp v·ũ k·hí kia cho hắn thật sự không có tác dụng nào, còn không bằng Mora thực tế nhất.

“À đúng rồi, nói đến thế chiếc Ly kia ngươi đã như thế nào rồi?” Lục Hồng Loan bỗng hỏi.



“Nó?” Lỗ Trí Cẩn nghe vậy chỉ hoành thân sang một bên, chân đạp hai bước cương bộ, đại kiếm rời vai liền đã nghe thấy lôi âm hai tiếng trầm đục.

Một gốc khô thụ, cứ thế từ ngọn đến cành lại xuống rễ thân, đều bị đốt thành tro bụi!

Lục Hồng Loan chớp chớp mắt.

Hắn không nói lời nào nhưng hành động thực tế đã biểu hiện ra rõ, chiếc ly kia đã được luyện hóa thành công.

Chỉ là trên thực tế, dù là Lỗ Trí Cẩn có thêm được một chiếc Ly Lôi hệ thuộc tính, nhưng chung quy cũng chỉ là Tân Sinh kỳ, cùng lắm Tiền kỳ, làm sao uy lực một thức lôi kiếm lại có biến hóa lớn như vậy, gần như gấp đôi?

*) Thông số trong game của chiếc Ly Nguyên Tố tại Tân Sinh kỳ đến Tiền kỳ là tầm 10%.

Này quy công cho hắn mặt dày cùng to gan.

Không phải sao?

Một Võ Giả cảnh viên mãn, việc đầu tiên làm sau khi chữa trị thương thế trong một ngày chính là tiến tới chiếc lều của vị Thượng Thừa võ giả duy nhất trong thôn, cứ thế một chân quỳ xuống, miệng nói lời nịnh bợ hết lần này đến lần khác, thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn của người xung quanh.

Đám trẻ trong thôn giật mình, hoàn toàn không hiểu được vì sao vị đại anh hùng của thôn lại cứ quỳ ở trên mặt đất như thế? Miếu thờ sân đình ở góc khác cơ mà?

Người lớn thì trên mặt đều hiện vẻ phức tạp, nhưng đa phần đều không ức chế nổi vài tia khinh bỉ cùng nét cười nhạo trên mặt.

Chỉ là mặc cho gió sương nửa đêm vẫn là nhật quang chính ngọ, thân ảnh kia vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào khác, phảng phất như một bức tượng, chỉ có miệng vẫn còn cử động, dù bờ môi khô nứt liếm ra được v·ết m·áu.

Khinh bỉ cùng cười nhạo cũng biến mất, thay vào đó là....

Một loại thuần túy phức tạp.

Không chỉ một người sau đó đã đến, trên tay mang thêm bình nước, tiếp cho hắn chút sức lực, sau đó nâng tay một vái với tấm lều trướng kia trước khi rời đi.

Hưng Vũ châu sùng võ chi phong, nó tự có khí tượng.

Cũng là một phần lý do Vĩ thôn vẫn không ngã trong cuộc chiến vừa rồi.

Ngoại trừ hai tên phản đồ đã bị dẫn đi bởi Thiên Nham quân.

“Nói thật đi Trí Cẩn, sức mạnh Nguyên Tố thực sự có thể khiến cho người ta mê muội đến thế sao?” Lục Hồng Loan bỗng nói.

“Ta... cũng không biết.” Lỗ Trí Cẩn quay đầu, trên mặt vẫn là nụ cười chất phác đấy, hắn đưa tay còn lại lên cằm ra vẻ suy tư:

“Mặc dù đúng là có nó sẽ cảm thấy rất thoải mái, luôn luôn có cảm giác hòa mình cùng thiên nhiên, có điểm giống với thiên nhân hợp nhất mà võ giả chúng ta tổn sùng. Nhưng kỳ thực để cho ta tới nói, học đòi chút văn vẻ, vậy kỳ thực cũng chỉ là không trung lâu các, vẫn phải từng bước cước đạp thực địa.”

“Hai tên phản đồ chấp thuận kế hoạch của đám Thâm Uyên giáo đồ kia, nói là vì sức mạnh nguyên tố, kỳ thực bọn chúng vẫn là muốn không làm mà hưởng, được rồi chúng càng muốn nhiều hơn nữa, lại không biết đấy kỳ thực vẫn là trao đổi, mà chỉ để được những gì không đáng, trần đời làm gì có chuyện dễ ăn như thế?”

“Đến cả như ta, mười sáu tuổi Võ Giả cảnh, mười bảy tuổi lọt vào mắt xanh của Thần, năm nay đã gần ba mươi mà vẫn phải ngày đêm cần cù luyện tập chưởng khống Nguyên Tố, không thiếu được những lần vứt bỏ da mặt cầu xin người cùng mạo hiểm kiếm tìm cơ duyên, nay mới có được sức lực ngần này! Bọn chúng thế mà cũng dám muốn?! Quả thật lòng tham không đáy, ha ha.”

“Bọn chúng lòng tham không đáy là một chuyện, thế còn ngươi?” Lục Hồng Loan bỗng dưng ôn nhu nói.

Một câu đánh trúng tâm khảm, Lỗ Trí Cẩn lập tức ngây người, muốn nói lại thôi, cuối cùng khi vừa tuyển chọn tốt ngôn ngữ, vừa đề dũng khí định lời ra khỏi miệng đã bị Lục Hồng Loan một ngón tay đặt trước môi hắn chặn lại, cười:

“Đừng nói, cứ để trong tim. Đợi đến lúc đấy, lời sẽ tự nhiên mà thành.”

Nhất tiếu khuynh thành, hung hãn thường ngày không thấy, duy kiến phong tình vạn chủng, hận thời gian không thể lưu lại tại khắc này.

Lại để đâu đó che lấp đi nỗi lòng mang mác.

Tráng hán tâm hữu linh tê, làm sao không thấy rõ, lại cuối cùng không biết nói gì, chỉ có thể nâng tay ra sau gáy cưỡng ép bản thân cười ngây ngô.

Người trọng tình, xưa nay khổ, đó là đạo lý tuyên cổ bất biến.

.....

“Đấy, ngươi thấy chưa. Một chút không sao, hai người bọn họ ngày nào cũng thế, ta làm sao chịu nổi, thật ăn đến no rồi, lại thêm chút nữa ta sẽ bị sinh sinh no c·hết!”



Ở nơi xa xa, lại vừa vặn đủ gần để thấy cảnh này, có một bạch bào thanh niên một mặt bi phẫn chỉ tay nói với thiếu niên đối diện, người lúc này đang chăm chú nhìn vào bàn cờ được đặt trên đá.

“C·hết no dù sao cũng tốt hơn c·hết đói.” Thiếu niên bên người có một thanh liễu kiếm, tay lúc này đang mài mài lau lau, miệng buông ra một câu vô thưởng vô phạt, tay còn lại di quân một ô, chấp trắng

Thanh niên nghe vậy vốn đang không biết nói gì, nhìn bàn cờ lại như nhìn thấy vàng, cười lớn đắc ý một tiếng, chỉ nghe “Cạch!” một quân cờ trắng thối lui khỏi bàn cờ.

“Ha ha, miệng nói không để ý, rốt cuộc trong lòng vẫn phân tâm, ngươi còn –“

Lời còn chưa dứt, đối diện đã đáp:

“Chiếu!”

“Ờ hả? Cái này...”

Tay đi quân.

“Chiếu!”

“Gì...”

Tay đi quân lộ rõ vẻ chột dạ.

“Chiếu!”

“Thí liên tục ba quân, ngươi túng quá làm liều rồi hả?”

“Không chiếu, tốt tiến hàng bảy.”

“Dù ngươi có phong Hậu đi chăng nữa, cũng không thể nào –“

“Phong Mã, chiếu!”

“Cái – Ta nhận thua!”

Kết quả cuối cùng Mã chiếu hai lần bắt lại quân, tàn cuộc chênh lệch lớn thế, bại cục đã tỏ hắn đã không còn tự rước nhục.

Hắn thật không nhìn ra nước phong Mã.

Bạch bào thanh niên đứng lên vươn vai, mắng:

“Mịa, đánh với ngươi thực không có chút hứng nào, dù sao cũng phải là đôi bên trao đổi chiêu thức, có thắng có thua chứ? Ngươi có biết bốn chữ ‘đại khoái lâm ly’ viết thế nào không?”

Thiếu niên cũng không để ý, Chân Khí lướt nhẹ, quân cờ đều bị cầm nã mà thu hồi, mặt nhìn về phía thanh niên lại mang ý cười.

Thanh niên đang có chút cay cú ăn thua tâm tình trẻ con này, thật đáng ngạc nhiên thay, lại chính là Hoán Du Long, người trong lúc chiến đấu mặt lạnh tanh, ngay cả đồng bọn tương đối thân thiết b·ị t·hương cũng không bộc lộ ra chút cảm xúc nào bình tĩnh mà tính toán đại cục, có chút tích chữ như tiền.

Chỉ là trong lúc sinh hoạt, thái độ của người này không ngờ lại khác rất nhiều, khác tới mức thiếu niên Lê Thanh Vũ cảm thấy bản thân có thêm kiến thức.

Ngủ nướng, chọc ngoáy, đâm phá,....

Không gì không làm, tâm thế không khác gì hài tử mới lớn.

Nhưng cũng chính người này, đã giúp cho Khúc Sơn thất hiệp một đường đi tới nay, không nói né tránh sóng gió gì, lại vẫn không có bất kỳ thành viên nào tổn thất, hay thật sự rơi vào tử địa, tâm tư linh mẫn lại linh hoạt có chút khí tượng giọt nước không lọt.

Chỉ là tâm trí tốt không đồng nghĩa với tài đánh cờ cao, hoặc là nói dù cho cả hai có tỷ lệ thuận thì Lê Thanh Vũ vẫn hơn một bậc, đầu nào cũng được.

Bốn ngày nay đánh cờ, hạ bàn không dưới năm chục ván, lại ngay cả một ván cũng không thắng nổi, thậm chí hòa cũng không được.

Vốn là Hoán Du Long sau khi chữa thương đang đi dạo chút hít thở khí trời, gặp được Lê Thanh Vũ đang bày cờ trên ghế đá tự mình suy ngẫm, máu cờ nổi lên liền tiến tới g·ạ g·ẫm, tình cảm song phương cũng vào lúc đấy mà được bồi dưỡng.

Vậy nên, ý của lời mắng kia kỳ thực là: “Đã ngươi biết như thế, sao không nhường một chút, chiếu cố cho mặt mũi của ta?”

Chỉ là Lê Thanh Vũ cảm thấy, đã thua hơn 50 ván rồi, thật có thắng một ván thì dù là kẻ ngu cũng sẽ cảm thấy khả năng “chó ngáp phải ruồi” không lớn, chắc chỉ hạn ở “vạn nhất” mà hắn cũng không thích giữa trận nhường cho lắm, ở đầu trận bớt quân lại không chịu, vậy liền cứ thế thắng thôi.

Vả lại, kỳ thực hắn đúng là đã nhường rồi đấy, dù sao Hoán Du Long chỉ phải đấu với một người, hắn đang cùng lúc đấu hai, đương nhiên có khác biệt rất lớn.

Cũng trong bốn ngày này, bạch bào thanh niên chia sẽ với thanh y thiếu niên không ít chuyện kỳ thú trên cuộc hành trình của Khúc Sơn thất hiệp bọn hắn, phần là thiện ý, phần là khoe khoang tự hào, phần cũng là cốt để thiếu niên phân tâm, tiếc là không có thành công.



Thiếu niên cũng lĩnh ý, cũng kể qua chút chuyện của bản thân, chỉ chọn chỗ đúng mà kể, tỷ như bọn hắn cũng không phải là môn hạ của vị Thượng Thừa kia mà là có chỗ gặp gỡ nên đi đường cùng nhau, đương nhiên không nói đến vụ trọng thương chữa bệnh.

Vậy nên mới có chuyện vào ngày thứ ba đánh cờ, tức là ngày thứ năm bọn hắn đám người ngoài thôn này còn ở lại đây tu dưỡng, bạch y thanh niên thỉnh cầu, thanh y thiếu niên không có từ chối, lại cũng không có khẳng định, chỉ giảng giải một chút lời nói.

Tối ngày thứ năm, Lỗ Trí Cẩn bỗng nhiên tiến vào trong lều trướng, hai nén hương sau đi ra, không phải bằng chân, mà như một tia sét phóng ra ngoài, đập mặt vào một gốc cây nọ, lông tóc trên người cháy sém thành than, mặt lại tràn ngập vẻ vui vẻ.

Này mới có chuyện hôm nay, Hoán Du Long dẫn Lê Thanh Vũ ra chỗ này, nguyện ý giảng giải chút cố sự cùng với bối cảnh đằng sau.

.....

“Lệ tiền bối.... Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Đặng Trần An có chút bồn chồn hỏi.

Sự bồn chồn này không phải đến từ việc nửa đêm Lệ Hàn Tuyết đột nhiên tới chỗ hắn nói là cần phải đi, sau đó đưa hắn đi một chỗ tương đối xa trong rừng, đã cách thôn tầm hơn hai dặm rồi rồi, mà là hắn có linh cảm, đơn thuần xuất phát từ sự thực Lê Thanh Vũ đang không ở đây.

“Đi đến một chỗ.” Lệ Hàn Tuyết đáp.

Không phải nàng không nguyện ý nói nhiều hơn, mà thực sự là tiên tâm khó dò, nàng không hiểu được, cũng không dám suy đoán quá nhiều.

Những lời không nhiều không ít vừa vặn đủ mà thiếu niên hôm trước nói với nàng, cộng thêm sở tác vi khó dò ra thực chất vào mấy ngày hôm sau, tỷ như trước khi để Thiên Nham quân mang hai tên phản đồ đi vào trấn để tiến hành xử quyết hắn đã lén đặt hai ngón tay lên trán hai kẻ kia, này làm nàng có chút phát lạnh.

Bởi vì hôm trước đó hắn cũng đã làm vậy, với tên Thâm Uyên Ma Pháp Sư kia, sau đó đã thấy một bộ Thánh Di Vật từ trên người tên này rơi xuống, Thâm Uyên khí tức hoàn toàn không thấy.

Trong lúc đó, tiếng kêu thảm thiết của tên kia thật sự có thể làm nàng nhớ mãi, khi mà hắn vì đau mà kêu hét tới mức b·ất t·ỉnh, lại vì đau mà tỉnh lại, lặp đi lặp lại không dưới chục lần, nếu không phải nàng đã sớm bày ra cấm chế, thôn dân ở đây chỉ sợ đã không ai dám ngủ mấy ngày qua.

Lệ Hàn Tuyết thân là Thượng Thừa chi cảnh, thuộc về tầng thứ trung lưu, cao tầng của một trong Võ Đạo Bách Gia, sớm đã có tư cách biết một số thông tin thậm chí làm quen với Huyền gia, cũng rõ ràng một số thủ pháp sưu hồn t·ra t·ấn, lại đừng nói bản thân nàng cũng biết không ít, nhưng những thủ pháp kia, dù cho làm người đau đớn thế nào về cả mặt thể xác lẫn linh hồn, nàng đều cảm giác không bằng được thiếu niên kia chỉ gảy hai ngón tay.

Phảng phất, nó là thứ gì sâu hơn, tận cuối của tâm linh, nếu không cũng không thể để một tên Thâm Uyên Ma Pháp Sư vốn nhiều lúc chịu đựng Thâm Uyên chi lực không khác gì t·ra t·ấn gào lên thảm thiết tê tâm liệt phế tới mức ấy.

Mà thiếu niên kia, đối diện tất cả, chỉ có một câu bình, ngữ khí nhạt nhẽo, tiếu dung vẫn hiện, phảng phất một người đang quan sát một đầu cá cảnh đang quẫy đạp trong ao:

“Sinh động thật.”

Bộ Thánh Di Vật Tinh phẩm đỉnh phong kia, hiện vẫn đang nằm trong không gian Thần chi Nhãn của nàng, vốn đáng ra nàng không nên cảm thấy bất kỳ trọng lượng nào, lại như được hạ cấm chế.

Nặng như núi.

Đặng Trần An đương nhiên không biết điều đấy, hắn giờ chỉ chú tâm đến một chuyện.

Bỗng, trên tay truyền đến cảm giác mát lạnh.

Ngẩng đầu lên, hắn khẽ thì thào:

“Mưa.”

Hai người không hẹn dừng bước.

Lệ Hàn Tuyết ngước lên nhìn, mặt không lộ sắc thái.

Nam hài bỗng như hiểu ra cái gì, chạy về phía trước, nàng không vội đuổi theo.

Bên tai truyền đến tiếng suối chảy róc rách.

Lại cũng có tiếng không khí lay động, phảng phất gió thổi khẽ khi mây đen kéo đến che trời.

Đặng Trần An lại biết không phải, đó là tiếng kiếm chém vào không khí.

Vượt qua một gốc cây, nam hài thấy được khung cảnh bên bờ suối.

Đêm nay dù có mây đen trĩu nặng, trăng lại bất ngờ sáng tỏ tường.

Mưa lại rơi.

Có một người, dưới mưa, bên bờ suối, trong ánh trăng.

Múa kiếm.