Quyển 2 Chương 109: Ba giọt thanh sương, năm hơi trà
Trời đông gió rét cuộn lên từng đợt cát bụi trên quan đạo, người ngựa xe hàng tấp nập ngược xuôi hai hướng.
Bình minh vừa mới rạng, cả con đường có chiều rộng đạt tới trên trăm bộ này đã như được nối liền, đủ để thấy độ đông đúc của nơi đây, ngay cả sương sớm phiêu đãng cũng đã không lọt.
Gần biên có một thiếu niên, một thân thanh y phong trần mệt mỏi, nhìn thấy bóng dáng một tòa đại môn nơi xa xa, lòng mới dường như có ý động, giơ tay nhẹ hái ven đường nước sương tinh khiết.
Điều này đương nhiên dẫn đến cái trừng mắt của một binh sĩ túc trực tại cứ điểm thiết lập ven quan lộ, sau khi đối mặt cùng thiếu niên phát hiện không có dị động nào khác mới đành thôi.
Thiếu niên làm bộ rụt cổ, gõ gõ Thần chi nhãn bên hông, nhún nhún vai.
Binh sĩ hừ nhẹ một tiếng, lại quay đầu đi.
Thiếu niên tỏ vẻ thoáng được an tâm, lại nhìn nước sương trên tay, vốn thân ở Thanh Hư châu thì nồng độ Thủy nguyên tố đáng ra nên tương đối nồng đậm, coi như có là do quan đạo đông đúc nhiệt khí tán ra khiến cho Nguyên Tố kề cận không nhiều cũng không nên ít như vậy, bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến thiếu niên, trở tay đưa vào mồm nuốt ực ba tiếng.
Chắc chỉ có một gã thần nào đấy cai quản mảnh đất này mới rõ ràng huyền cơ, thiếu niên một đường đi từ Hưng Vũ châu đến đây sớm đã không ăn không uống bất kỳ thứ gì, chỉ căm căm một mạch mà đi, phần vì để không trễ ủy thác, phần cũng là tu hành.
Ba giọt thanh sương, mỗi giọt bù ba trăm dặm.
Tân thủy sau khi đi qua cổ họng, lại giống như một mạch nước ngầm phun trào, nhanh chóng đi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, ôn kinh mạch, dưỡng thể phách, nhuận thần hồn.
Có được hiệu quả như vậy, tự nhiên ba giọt nước này không thể chỉ đơn giản như vậy, vốn là thủy vận của châu này kết tinh, theo Tiên gia còn có một cách gọi khác.
Chính là Tiên lực.
Vậy nên mới cần làm rỗng không thân thể, nếu không thì với cái tu vi cỏn con của Võ Giả cảnh hậu kỳ hoàn toàn có thể bị no bạo.
Về phần vì sao vốn phải là thứ tỏa ra nhiều khí tức Nguyên Tố tinh khiết tới mức đấy lại không dẫn phát sự quan tâm của người xung quanh, thậm chí binh sĩ vốn cũng là Võ Giả cảnh và một số sĩ quan Tiểu Thừa cảnh gần đấy cùng một số cao nhân ẩn danh khác trong những chiếc xe ngựa kia đều không có phát giác, chỉ có thể nói, Khống Thủy thuật của thiếu niên đã cao lắm, chí ít là trong việc ngưng tụ Thủy cầu này.
Cao tới mức nào?
So với Thần Thông có chỗ kém, so với Tông Sư mấy phần hơn.
Tức là, chỉ cần không phải Võ Thánh thì sẽ khó lòng nhìn rõ, mà còn phải là loại tương đối tinh thông vận dụng thần hồn, hoặc ngưng tụ ra được Nguyên Thần, tức loại dừng ở Võ Đạo Đại Thừa cảnh khá lâu kia.
Còn nguyên do thiếu niên không dùng sẵn khối Tịnh Thanh Kim được sư phụ hắn tặng kia, rất đơn giản.
Hắn thích tự tăng độ khó cho ga-
Đương nhiên không phải, Tịnh Thanh Kim mặc dù có thể để cho việc ngưng tụ dễ hơn thậm chí thiên y vô phùng, lại đi ngược với nguyên lý cơ bản tức đạo pháp tự nhiên, vốn là tử vật lại sao so được sinh pháp? Đây sẽ là cách một số Tiên Nhân giải thích.
Còn theo tiếng người, tức tiếng Lê Thanh Vũ thường dùng, việc l·ạm d·ụng Tịnh Thanh Kim sẽ khiến cho hắn bị phụ thuộc vào thứ này mà quên mất gốc rễ của hệ thống tu hành vốn lấy thiên nhiên làm chuẩn, tất nhiên loại Truyền Thuyết phẩm Thánh ngọc này tự có công huyền riêng, giữa có càn khôn, lại không phải thứ mà hắn hiện tại nên cân nhắc, bởi vì hắn còn chưa phải là Thánh giả có khả năng chi phối hoàn toàn.
Bởi vậy, lấy tự thân tu hành gốc rễ hắn vẫn mượn thiên địa lực, chỉ khi nào yếu cận quan đầu cần tu vi cấp tốc đột phá mới sử dụng viên ngọc kia, đảm bảo cho một số tình huống ý tới lực lại không tới sẽ không xuất hiện, đây cũng là dụng ý ban đầu của Bình lão lão khi đưa miếng ngọc này chỉ hắn.
Một phần là tu hành, phần cũng là tu tâm, quan trọng nó chỉ là đồ dự phòng.
Cứ thế, thiếu niên thi triển thuật pháp cứ như là lẽ đương nhiên, dù sao Ly Nguyệt Võ Thánh hay là Hóa Thần kỳ đỉnh phong tu sĩ lại có bao nhiêu? Hắn vốn cũng không trương dương, dù sao Thanh Hư châu thủy vận nồng đậm, nếu đứng xa từ ngoài ngàn bước có khi còn không nhìn thấy được khác biệt.
Và thế là, cách ngoài ngàn bước, một vị trung niên tiếp cận lão niên nam tử, đầu có chút to, toàn thân huyền bào, lúc này đang nói chuyện làm thủ tục xuất nhập với một vị sĩ quan, bỗng đột nhiên quay đầu.
“Tiên lực?”
Người này thì thào khẽ, khẽ tới mức đối diện hắn thân là một tên sĩ quan Trung Thừa cảnh nghe cũng không rõ, hồ nghi hỏi:
“Hồ tiền bối? Ngài còn cần gì sao?”
“À không, chỉ là nhìn thấy chút chuyện thú vị. Tiểu hỏa tử, thế giấy tờ của ta như nào rồi? Mấy lần trước cũng đâu có phức tạp như vậy đâu?”
“Mong tiền bối thông cảm, phía trên Ngân Nguyên đình vừa đưa tới thông văn, yêu cầu thắt chặt an ninh của Uyên châu, vậy nên thủ tục mới có chút rườm rà hơn, đặc biệt là đối với.... những tồn tại mạnh mẽ giống như ngài.”
Sĩ quan tuổi vừa vặn thất tuần đáp, cẩn trọng mà chọn lọc từ thay thế.
“A.” Lão trung niên nam tử vẻ mặt cũng không có bất ngờ, đáp một tiếng xem như hiểu, sau đó lại bỗng cười hì hì:
“Nào, không phải thay mận đổi đào tránh nhẹ tìm nặng thế, ngôn từ của lão gia hỏa kia ta coi như quen thuộc. Trên đó coi như không viết mấy chữ ‘lão bất tử’ thì cũng là ‘lão quái vật’ nhẹ nhất thì cũng là ‘Thánh cảnh gia hỏa’ ta nói có đúng không?”
Lời này chỗ nào đến lượt một tên cảnh giới chỉ có Trung Thừa võ giả dám tiếp, dù cho nơi đây có là một trong các đại bản doanh lớn nhất của Thiên Nham quân cũng không được, người ta tự giễu cũng không sao, dù gì cũng đều là cấp bậc xưng Thánh làm tổ, mình mà lại dám hùa theo, ấy chính là phạm thượng, tuy nói không tới mức đi đời nhà ma, lại chức vị sau đấy nửa bước khó lên tiếp.
Đây chính là cân lượng của một tôn Phi Thăng cảnh, có thể làm cho toàn bộ Thiên Nham quân phải cẩn trọng mà đối đãi.
Thêm nữa, dù có là trong Thánh cảnh, vị lão trung niên nhân trước mặt này cũng tuyệt đối là một trong những tồn tại không nên trêu chọc nhất, chủ yếu vì lĩnh vực của người ta vừa nghe đến liền đã có thể liên tưởng tới những thứ rùng mình.
Vị sĩ quan này trong chớp mắt chỉ hận mình tại sao lại không có thêm một đôi tay, có thể giúp hắn xử lý giấy tờ nhanh hơn, để tránh phải duy trì xấu hổ.
Cũng may, bầu không khí này không kéo dài quá lâu, thủ tục cuối cùng cũng đã xong, giấy tờ được trả về cho lão trung niên nhân.
Chỉ là bất quá, lại một hồi trôi qua, người này vẫn chưa đứng dậy, hoàn toàn tỏ ý chưa muốn đi.
“Tiền bối?” Sĩ quan khẽ hỏi thăm dò, có chút kinh sợ, chẳng lẽ mình làm việc bất lợi?
Nhìn ra được điều này lão trung niên nam tử lắc đầu nhẹ, tiếu dung nhàn nhạt vẫn duy trì trên mặt:
“Không phải giấy tờ có gì sai, chủ yếu là tại phía ta. Tiểu hỏa tử ngươi cũng biết, làm nghề này như lão phu thường chú trọng trước khi rời nhà xem lịch, làm công chuyện xem giờ, nay tại giao địa lưỡng châu càng cần để ý lúc nào đi lúc nào ở, vậy nên nán lại tại chỗ này lâu hơn một chút. Không có làm phiền chứ?”
“Không phiền không phiền!” Sĩ quan nghe vậy vội lắc hai tay, ngữ khí nhanh nhạy nói:
“Được ở gần một tôn Thánh giả lâu như vậy đã là phúc duyên của vãn bối, sao có thể cảm thấy phiền được?”
“Ngươi không phiền người khác phiền nha? Chẳng phải chiếm một chỗ làm thủ tục sao? Vấn đề hiệu suất ngươi có hiểu không? Chỗ này lưu lượng lại đông như thế, chậc chậc, thời gian là vàng bạc nha.”
“...” Sĩ quan không biết nên làm b·iểu t·ình như nào, chỉ có thể tiếp tục miễn cưỡng trưng ra nụ cười.
Cũng may, lão trung niên nhân không có tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề đấy, mà là khẽ đưa mặt lại gần, một mặt tò mò nói:
“Hỏi thật, ngươi không sợ xúi quẩy?”
“.... Tiền bối nói đùa, có ngài ở đây xúi quẩy tránh chúng ta còn không kịp, các loại si mị võng lượng, quỷ tướng quỷ vương cái gì sợ không phải đối ngài chỉ là một ngụm công phu khẩu khí –“
“Dừng dừng.” Lão trung niên nam tử vội cắt ngang lời tâng bốc của sĩ quan:
“Công phu tâng bốc của tiểu hỏa tử nhà ngươi vẫn còn hơi non chút, chưa tới mức lô hỏa thuần thanh hàm ý sâu lắng, còn thua tôn nữ của ta, nghe chút còn được, nghe nhiều nhức đầu. Thấy không, đầu lão phu to như thế này rồi, là do nghe quá nhiều lời tâng bốc công phu tương đồng đấy.” Nói rồi chỉ về đầu mình.
Sĩ quan lúc này lại một lần nữa cạn lời, bất lực nói thêm lời nào.
Thường nói tu luyện giả tu vi luyện đến cao thâm, lại về già tính càng như trẻ con, mỹ danh vì phản bản hoàn nguyên lấy lại xích tử chi tâm, xú danh chiêu ba chữ “lão ngoan đồng” thường làm người không biết đi đâu mà lần.
Bất quá kỳ thực, sĩ quan cũng không phản cảm loại thái độ này, còn đỡ hơn rất nhiều một số đại tu sĩ kênh kiệu mặt một mực hướng lên trời, loại đấy mới khó chiều chuộng, hắn chỉ là cảm thấy có chút mệt lòng mà thôi.
Giơ hai tay ôm quyền, sĩ quan một mặt nhu thuận nói:
“....Vãn bối xuất thân quân ngũ võ phu sở học thô thiển, đương nhiên không dám so bì cùng tiểu thư, thông minh lanh lợi học một hiểu mười...”
Hắn cũng không biết “tôn nữ” trong miệng lão trung niên nhân đến cùng là ai, chỉ biết lại vỗ mông ngựa mấy câu hẳn cũng không sai.
Bất quá, một tiếng vỗ bàn đột ngột khiến cho hắn giật bắn cả mình. Lão trung niên nhân nghe thế không ngờ lại đứng lên chỉ thẳng vào mặt hắn, ngữ khí phẫn nộ:
“To gan! Dám bảo nhà ta tôn nữ thông minh lanh lẹ học một hiểu mười, lại là học chuyện tâng bốc, thế một từ đâu ra? Ý là bảo lão phu đây là kẻ ton hót bợ đỡ đúng không!?”
Lời nặng hơn đình này khiến cho sĩ quan nghe mà thất hồn bạt vía, đang định vội thanh minh thì đã thấy đối phương lắc đầu ngồi xuống:
“Không thú vị, không thú vị. Này, không phải lão phu nói thật chứ, gan ngươi cứ lớn bằng chừng này, tốt nhất nên báo cáo cấp trên đi thuyên chuyển công tác đi, làm gì thì làm chứ đừng đi tiếp đãi các đại tu sĩ, tránh cho làm Thiên Nham quân mất mặt, một trò đùa dọa ngươi tới mức kém chút học được bản lãnh Nguyên Thần Xuất Khiếu.”
“Đang ở chỗ này lão phu còn thật sự dám làm gì ngươi sao? Sợ không phải mấy lão gia hỏa kia lập tức xách thương bày trận đối phó. Nên nhớ, hiểu được giữ con đường thăng tiến cố nhiên là chuyện tốt, lại phải có được tầm mắt sâu xa hơn một tí, cùng một chút lòng đánh cược và tự tin vào bản thân.”
Sĩ quan nghe lời vậy xong, một mặt vốn thất hồn lạc phách dần chuyển sang mơ hồ, sau đó lại như bừng tỉnh ngộ, lập tức ôm quyền trịnh trọng nói:
“Đa ta tiền bối đề điểm.”
Lời của đối phương tuy nói không dễ nghe nhưng lại tương đối rõ ràng.
Hắn, thân là Thiên Nham quân, hôm nay thay mặt tiếp đãi một vị đứng đầu của một thế lực lớn, không thể chỉ bo bo suy tính ở cấp độ cá nhân, bởi vì hắn đang đại biểu cho mặt mũi của toàn quân.
Thánh giả muốn ra tay với hắn, phải cố kỵ nhìn sau lưng hắn.
Lại trên điều kiện tiên quyết không có h·ành v·i s·ai lệch, hậu phương chính là toàn bộ Thiên Nham quân, bởi vì bất kỳ lý do nào, đây chính là nền tảng cơ sở để Thiên Nham quân có thể quản trị toàn bộ Nham quốc Ly Nguyệt.
Vậy nên, đáng ra vừa rồi biểu hiện tốt nhất, chính là vẫn ngồi yên đó một mặt bình tĩnh, chậm rãi thanh minh giảng đạo lý, thấy được hắn không kiêu ngạo không tự ti như thế, con đường thăng tiến của hắn ngược lại sẽ càng thêm rộng mở, đương nhiên là không tránh được tỷ lệ lão tiền bối bạo khởi tại chỗ g·iết người, nhưng này mới là ý đánh cược.
Thân đã nhập ngũ, tự nhiên phải biết trực diện nguy cơ, sau đó phúc báo mới tới được.
Chỉ tiếc bây giờ đã không có rồi, bất quá này lỗi mình không trách người khác, cơ duyên qua thì là qua, không cần nuối tiếc.
Lão trung niên nhân nhìn ra được cảm xúc chập trùng lên xuống của sĩ quan, cuối cùng quay lại bình ổn, một nụ cười chân thành không mất lễ nghĩa, xem ra thật sự nhìn thoáng được, thầm gật đầu tán thưởng.
Nghĩ vậy, tay cũng không nhàn rỗi, bỗng lấy từ trong ống tay áo ra hai chén trà, lại không biết đổ nước từ đâu mà đều đã đầy đặt lên bàn, sau đó thổi phù một hơi.
Bùng!
Từ dưới đáy chén bỗng lập tức tuôn ra hai ngọn lửa màu vàng nhạt, dần đun sôi nước trong chén, lại không làm mặt bàn bị hư hại chút nào.
Thuật khống hỏa như này, thật không phải Võ Thánh tầm thường có thể làm được, dù sao ngay cả một tia Chân Nguyên cũng không có dùng.
“Tiền bối đây là?”
“Coi như chút bồi thường vì dọa ngươi hồn phách bất ổn có thể gây chút nguy hại cho Võ đạo căn cơ đi, trà này có thể uống ba ngụm có thể dưỡng thần, bảy ngụm tụ phách, chín ngụm hoàn hồn, nay tổng lượng ở đây ngươi đoán là có mấy?”
“....Ba?” Sĩ quan ngập ngừng đoán.
“Sai.” Lão trung niên nhân dưỡi ra bàn tay, tay xòe năm ngón.
Sĩ quan lập tức trợn to mắt, hiểu được ý vội vàng nói:
“Không được, như thế quá quý trọng, ta sao có thể?”
“Không có gì là không thể, này do ta quyết định. Nói đi, có muốn không?”
Sĩ quan nếu bảo là không muốn, đó chính là tự lừa mình dối người.
Hắn hiện đang là Trung Thừa cảnh, mục tiêu kế tiếp tự nhiên là Thượng Thừa. Khí mang cương nhu đã nắm giữ, Ý cảnh cũng gần đại thành, ngoại trừ vấn đề tu vi tức lượng Chân Khí thể nội ra thì còn có một quan ải nữa phải vượt qua, đấy chính là thần hồn.
Võ gia không có thuyết pháp giống như Huyền gia, không tu Âm Thần Nguyên Anh hay Dương Thần Thức Thần hợp Nguyên Thần cái gì, ngược lại trọng điểm ở khí, lấy tĩnh động cương nhu mà tôi luyện thần hồn, làm đến ý tùy thần động, hình tùy ý động, thần khí quy nhất, để rồi cuối cùng bắc thiên kiều dẫn thiên uy.
Nhưng công việc tôi thần này lại không hề dễ dàng, coi như có được pháp môn đúng đắn đi, hoàn toàn có thể ví von như trèo lên núi đao lại xuống biển lửa, vậy nên nhiều lúc cũng có người cắt nghĩa chữ “Thượng” trong Thượng Thừa hàm ý chính là “Thượng đao sơn” chỉ khi hoàn tất mới có thể đột phá được thành công.
Không phải không có đường tắt, nhưng bảo vật ôn dưỡng thần hồn làm sao mà khó tìm, nay lại đang bày ra trước mặt, bất quá...
Không, không có cái gì bất quá!
Sĩ quan ánh mắt vốn đang có chút nóng nảy bỗng biến lăng lệ, mí mặt chớp động một lần lại hóa trịnh trọng, hai tay ôm quyền đối diện với lão trung niên nhân, tất cả đều ở trong im ắng.
Họ Hồ cười lên một tiếng, búng tay, lại không thấy kình được vận như nào, chén trà kia liền đã đằng không bay về phía sĩ quan, được hắn cầm lấy, bất chấp lửa nóng vốn không đốt bàn nay lại đốt tay hắn, xuyên thấu qua huyết nhục thẳng tới thần hồn.
Ngón tay run run, cổ tay lại vẫn kiên định, sĩ quan bất chấp đau đớn đưa lên miệng uống liền năm ngụm.
Bách trượng đao sơn, mỗi ngụm liền cất mười bước.
Nếu nói yêu cầu một giáp dụng tu, nay chỉ còn cần thập niên đoán khí, không thể nói là nhỏ.
Thấy đối phương bắt đầu tĩnh tọa, lão trung niên nhân thu hồi một tia tán thưởng nơi đáy mắt, bấm ngón tay dường như đang suy tính điều gì, cuối cùng ồ lên một tiếng, nhìn xuống phía dưới.
Bọn hắn đang ngồi ở lầu hai, thông thường chỗ làm thủ tục giấy tờ quan ải đều là ở tầng một, hắn dù sao cũng là một tôn Thánh giả, tự nhiên không thể coi như người bình thường.
Tình cờ thay, một lúc công phu nói chuyện vừa rồi đã đủ để người đi được hơn ngàn bước.
Dưới có một bộ thanh y, thiếu niên chi khí phủ đầy.