Quyển 2 Chương 106: Ếch trong nồi
Ầm ầm!
“Sở Trụ!? Ngươi có thật sự đang nghe ta nói không đấy?”
Lệ Hàn Tuyết thoáng lay động bờ vai của thiếu niên đối diện, ngữ khí ẩn ẩn mấy phần không kiên nhẫn, lại hừ nhẹ một tiếng, trong mắt bộc lộ vài tia bực bội rõ ràng.
Cũng không hoàn toàn vì đối phương, ngược lại do duyên cớ bản thân.
Tiếng sấm vừa rồi đã động, nói rõ Lôi nguyên tố không bị khống chế vừa vặn thoát cương, điều này đối với một tôn Thượng Thừa Tông Sư như nàng gần như rất khó xảy ra, trừ khi...
Trên người có thương thế.
....
Lại quay lại thời gian mấy canh giờ trước, Lệ Hàn Tuyết vừa mới xử lý xong tên Thâm Uyên Pháp Sư kia, tự nhiên cũng không hài lòng với thu hoạch ngần ấy.
Một tay xách cổ kẻ địch nay toàn thân lông vũ đã bị đốt rụi một nửa như gà vừa lên bếp, khí chuyển hai hơi đã quay lại cứ điểm dưới lòng đất, đám Hilichurl xung quanh đều đã bị thiên uy từ trên thân nàng chấn nh·iếp đến b·ất t·ỉnh thậm chí trọng thương, mà có nặng hơn nữa nàng cũng không quan tâm.
Chỉ là vừa phát tán thần niệm định tìm tòi hư thực bên trong cánh cổng kia, lưng bỗng đột nhiên mát lạnh, trước ngực tâm huyết dâng trào, Lệ Hàn Tuyết không chút do dự làm theo trực giác lập tức thu hồi thần niệm, chung quy lại vẫn không kịp!
Một luồng Thâm Uyên chi lực, mạnh gấp hàng trăm lần thứ mà tên Ma Pháp Sư trong tay có thể xử xuất đã ập đến, đã đột ngột lao đến, lấy thế mãng tước thôn long mà v·a c·hạm với thần niệm của nàng.
Tử y nữ tử nhất thời phòng bị không kịp, tại chỗ phụt ra một ngụm máu, rất may xung quanh kẻ địch đều đã không c·hết thì cũng b·ất t·ỉnh, cũng không có cơ hội đi nhặt nhạnh chỗ tốt, nếu không nàng đúng là lành ít dữ nhiều, chưa nói tới chủ nhân của thứ lực lượng kia.
Cũng may, không có con quái vật nào bước ra từ Thâm Uyên Truyền Tống Môn, chỉ nghe được bên kia truyền tới một tiếng động không rõ ràng, hắc tử sắc động trước mặt đã biến mất, Lệ Hàn Tuyết ánh mắt lăng lệ, gàn giọng ra hai chữ:
“Thánh giả!”
Thánh giả hai chữ, tại trên đại lục Teyvat này, cơ hồ là thứ chỉ cần là người có hiểu biết tương đối nghe được đều sẽ phải biến sắc mặt, kh·iếp hãi chưa nói tới, thận trọng vẫn là phải.
Dưới điều kiện chư Thần Quân không hiển mặt, Quân cảnh ẩn thế bất lộ sơn thủy, Thánh giả chính là chiến lực trần nhà của nhân gian, thậm chí tuyệt đại đa số Ma Thần trên thế gian cũng đều chỉ dừng lại ở cấp bậc này, đương nhiên bọn chúng xuất sinh cũng là cảnh này, không có cách nào khác, cấp bậc sinh mệnh cao.
Thánh cảnh nhiều lúc cũng còn được xưng vì Phi Thăng cảnh, vì đây là cảnh giới có thể được Thiên Không đảo tiếp nhận, từ đó nếu vượt qua khảo nghiệm nhất định liền có thể làm đến cái mà Nham quốc gọi vì vũ hóa phi thăng, hay như Phong quốc gọi vì thăng Thần.
Nếu như nói Thượng Thừa chi chiến, giống như lần vừa rồi Lệ Hàn Tuyết nàng t·ruy s·át kẻ phản bội tông môn để thanh lý môn hộ, là một sự kiện tuy không nói oanh động một châu, lại chắc chắn trà quán tửu lâu gần nơi chiến đấu sau một thời gian dài vẫn sẽ có bàn tán, thì Thánh cảnh chi chiến có thể liên lụy được cả một quốc gia, dù sao nếu có hai vị Thánh giả nguyện ý buông tay chém g·iết, khuôn viên trăm dặm quả thật có thể sẽ bị san thành bình địa.
Bởi vậy khi cảm nhận được khí tức kia về sau, nàng đã ý thức được sự việc đã không còn là thứ mà nàng có thể khống chế, đằng sau một vụ Ma tai đơn giản kỳ thực là một đầm nước sâu hơn nàng tưởng rất nhiều.
Bất quá cũng không tới mức khiến cho nàng tự loạn trận cước, dù sao tôn Thánh giả kia đã đóng lại truyền tống môn từ một bên, ắt hẳn m·ưu đ·ồ đến thế cũng đã là xong, cũng không có ý đòi lại tên Pháp Sư này từ trên tay nàng, vậy sự việc tiếp theo liền cứ như vậy xử lý, chỉ thay đổi chút dự liệu mà thôi.
Chỉ là, chân trước vừa bước đi nửa bước, khí cơ vừa vận chuyển tuy vẫn thông thoáng, đầu lại đau dữ dội, khiến cho Lệ Hàn Tuyết không khỏi nhăn mặt, kìm lòng không được hơi há miệng, cuối cùng lại thôi.
Không phải lại hộc máu, chỉ là buồn nôn khó chịu, dù sao thần hồn đã bị tổn thương, mà luồng Thâm Uyên chi Lực kia lại như dòi trong xương cùng ở với thần hồn của nàng, dù có dùng thiên uy cũng trừ không hết, hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, phần vì sau khi lại bị đả thương nàng đã lại rất khó sử dụng thiên uy, điều này khiến cho vừa vặn đạt đến thiên nhân hợp nhất chưa kịp tận hưởng phong thái được bao lâu Lệ Hàn Tuyết càng thêm khó chịu, lại khổ tự có hoàng liên không biết làm thế nào chỉ có thể chờ tình huống tiếp diễn, hồi phái xem chưởng môn hay thái thượng trưởng lão có cách nào không.
Sự đả thương này so với lần trước cũng khiến cho nàng không sử dụng được thiên uy là không giống nhau, một cái thương khí, một cái động thần, cái sau ít hơn cái trước lại tinh vi thâm sâu hơn rất nhiều, càng ảnh hưởng đến căn bản Võ lộ về sau của nàng, nếu không chữa được, hệ quả thực chỉ có thể thở dài mà đối đãi, lại càng làm nàng thêm buồn bực.
Từ tình huống lôi đình vờn quanh thân phảng phất chiến thần lâm thế lúc nàng xuất hiện trước mặt đám người Khúc Sơn hiệp khách và dân làng liền có thể thấy được manh mối, cho đến hiện tại ngồi trong chiếc lều dựng tạm này vẫn còn có lôi minh tùy thời kỳ thực vẫn là như vậy, chả qua là nàng đang cố gắng khống chế không đả thương người xung quanh mà thôi, chỉ là vốn đang như người mắc nghẹn việc vốn tầm thường nay lại khó khăn.
Điều này, chung quy chỉ có Lê Thanh Vũ nhìn ra được, thế nên sắc mặt hắn mới thoáng qua vẻ ngưng trọng.
....
“Lệ tiền bối, cho phép ta hỏi ngươi một câu.” Đối diện bỗng truyền đến thanh âm.
“?” Lệ Hàn Tuyết vừa ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nghi hoặc, đã thấy thiếu niên trước mặt ngữ khí gấp rút, chân sau chạy tới bồi chân trước hỏi:
“Nếu có một con ếch, bị đặt trong nồi nấu, đảo mắt qua một quãng thời gian vẫn còn sống tiếp được, thậm chí còn có chút thích nghi, vậy nó sau đó phải làm sao?”
“....Sao nó không nhảy ra? Chẳng lẽ không thể nhảy?” Tuy không biết đối phương vì gì đột nhiên hỏi mình câu này, nhưng vốn đang vì chỗ thương lượng, nàng cũng đành kiễn nhẫn theo mạch mà suy nghĩ.
“Nó không bị què chân, cũng không phải không có khí lực. Chỉ là thành nồi cao, khí cũng không nhiều không thể tùy ý sử dụng, đang chờ thời cơ.”
“...Nó chờ bao lâu?”
“Chờ chưa được bao lâu, lại bởi vì không biết thời cơ có thể là thật hay giả, có thể sẽ còn rất lâu.”
Mơ hồ có chút manh mối, Lệ Hàn Tuyết nhíu mày.
Lại qua mấy tức, Võ đạo sớm chiều một ngụm khẩu khí để cho nàng nói:
“Không quản như nào, nên nhảy vẫn là nên nhảy. Chờ thời đường xa, lại thấy bước chân gần. Đã tất cả đều là không biết, tốt nhất vẫn nên nắm chặt!”
“Vậy nếu, trên miệng nồi có người đậy vung thì sao?”
Câu hỏi này còn không đợi nàng trả lời, đã thấy thiếu niên đối diện đột nhiên cười lên, tự mình cho ra đáp án:
“Vậy liền đánh vỡ vung, làm thủng nồi, không thể ngồi im chỗ đấy mặc người bài bố, dù biết thịt nát xương tan!”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, trong mắt lam thủy đậm.
Thiên địa có tiếng sóng vỗ, chớp mắt đã xa vạn dặm.
Vừa kịp định thần lại, Lệ Hàn Tuyết chợt cảm thấy hốt hoảng.
Xung quanh vẫn vậy, vẫn là căn lều cũ vừa mới được dựng tạm lên.
Thương thế tàng trên thân lại đã không thấy!
Vốn nên như sâu mọt gặm gỗ chốn không dưới ba tấc Thâm Uyên chi lực lưu lại trong thần hồn, đều đã bị người đánh tan.
Kẻ xuất thủ chính là người trước mặt.
Quần áo không đổi, mặt mũi không khác, cũng không có gì biến hóa ngoại trừ một thân khí chất, lại đủ để từ một thiếu niên thân áo vải Mạo Hiểm gia hăng hái khí như con nghóe vừa biết sự, thở nhạt như thanh phong, lại đến Tiên nhân tại thế, hải dương chi trọng, lãng uy nhai cận, làm cho người hô hấp khó khăn.
Dù là Thượng Thừa cảnh như nàng, cũng không ngoại lệ!
Thiếu niên trích tiên dường như cũng tự biết, khẽ xoay đầu đi không còn bốn mắt tương kiến, uy áp lúc này mới giảm bớt.
Không gian lại im lặng thêm mấy hơi thể, cho đến khi Lệ Hàn Tuyết đánh vỡ tĩnh lặng:
“Thế nhưng là sơn thượng nhân?”
Sơn một chữ, như có Nhân tại thượng, ấy viết vì Tiên, vốn vì Nham quốc miếu tiền.
Giang hồ lùm cỏ, ngoại trừ Binh gia Thiên Nham quân, đều kị húy, Tiên gia hai chữ không gọi thẳng, đành phải đi đường cong.
“’Thượng’ một chữ, bỏ đi. Sơn nhân còn tạm được.” Lê Thanh Vũ cười nhẹ, lại cũng không có thái độ cao cao tại thượng của Tiên gia, phảng phất vẫn là thiếu niên nói cười không rời miệng kia, uy áp chi trọng vẫn còn đó, lại phảng phất như hai người.
Vốn chỉ đang chờ tiếng xác nhận, nghe được lời đó, Lệ Hàn Tuyết lập tức không nói lời thừa thãi, chắp tay cúi đầu:
“Trước đó không biết Tiên Nhân thân phận, lời có sàm ngôn, có quá giới hạn mong Tiên Nhân chớ trách.”
“Ấy, Lệ tiền bối xin đừng như vậy, tuổi tác của ta kỳ thực cũng vẫn còn nhỏ, ngài khách sáo như vậy thiệt sẽ làm ta khó xử đó.”
Lê Thanh Vũ lập tức khoát tay, lại cũng hiểu rõ ý đối phương.
Sàm ngôn không nói, từ đầu kết bạn mà đi đến bây giờ, đếm không xuể.
Lại tính quá giới hạn, vậy thì là nàng tự nhận lần kia, vừa cách đây không lâu, mong muốn thu Đặng Trần An vì đồ!
Lệ Hàn Tuyết quay về trong thôn, có một tôn Thượng Thừa tọa trấn, Vĩ thôn tự nhiên không ngại, lập tức có thể quét dọn hết đám tàn dư, lại cũng bất kể trời mưa trước sau không nhiều lời tạm tiến hành phục hồi, chí ít cũng cho mọi người có lại chỗ đặt chân, cũng không thể cứ co rúm ró ở lại đấy trong sân đình.
Lệ Hàn Tuyết lấy ra từ trong Thần chi Nhãn một căn lều lớn, chính là lều được sản xuất bởi Mạo Hiểm Gia Hiệp Hội, chuyên dùng để đi xa tại dã ngoại, thường rất được các thế lực lớn khi hành tẩu giang hồ sử dụng, cũng là cái mà nàng đã dùng tạm đôi lúc khi đi cùng hai người Lê Thanh Vũ và Đặng Trần An, dù sao thường thì võ giả không quá quan tâm thời tiết khi có một tên Thủy hệ Nguyên Thần giả đi cùng.
Tọa trấn giữa thôn là nàng, đám người Khúc Sơn thất hiệp ngụ rải rác tại một số căn nhà còn chưa bị phá hủy, người chữa thương người hỗ trợ thôn dân, nàng chờ lấy binh mã từ trấn đến, dù biết rất có khả năng là sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Quả nhiên, qua hơn hai canh giờ, mới có một đội binh mã nhỏ tiến tới nơi này, hỏi ra thì mới biết, hóa ra xung quanh Hoàng Lô trấn không chỉ mỗi Vĩ thôn thuộc địa hạt bị Ma tai, Dao thôn, Đỗ thôn, Liễu thôn,.... chí ít sáu thôn xung quanh trấn đều đã bị t·ấn c·ông, chỉ có Vĩ thôn là sớm nhất, cũng đã bị một tôn Thượng Thừa cảnh là nàng phát hiện, vậy nên trấn mới không có cử binh đến, dù sao thật sự là giật áo gấu vai, cứu viện còn phải lưu lại bộ phận thủ trấn, cũng may các đại gia tộc bên trong trấn, đặc biệt là Hoàng gia ra sức hỗ trợ một bộ phận, nếu không thật thủ không được.
Dù vậy, cũng đã có một thôn bị hủy diệt hoàn toàn, gần như không thấy xác, chính là Đỗ thôn, tổng cộng 187 nhân mạng.
Liên quan tới việc vì sao Lệ Hàn Tuyết một tôn Thượng Thừa cảnh sau khi xử lý xong việc ở Vĩ thôn lại không đi hỗ trợ các thôn khác, rõ ràng là một nguồn chiến lực cao cấp như thế, Hoàng Lô trấn Lữ trưởng Thôi Tiền Hoành cảnh giới Trung Thừa hậu kỳ, cũng là người đầu tiên phát hiện Lệ Hàn Tuyết rời đi, dù sao một tia khí cơ như n·ước l·ũ vốn đã cương nhu tương hợp khí mang bắt được hắn vẫn nhìn ra được, sớm đã căn dặn qua cấp dưới tránh cho thiếu cấp bậc lễ nghĩa, dù sao xưa nay trẻ tuổi khí thịnh không ít, rất dễ phạm thượng, đặc biệt là trong tình huống Binh gia nhìn xuống giang hồ nhiều binh sĩ đều cảm thấy mình cao hơn nửa đầu.
Trong tình huống kẻ địch là Thâm Uyên Giáo Đoàn cổ quái, giang hồ nhân sĩ nếu có lòng trợ giúp, tọa trấn tại nguyên địa là được rồi, còn lại có thể để Thiên Nham quân dàn xếp điều động binh lực từ chỗ khác, tránh cho có kẻ đục nước béo cò nhiễu loạn trận cước, nếu không sẽ bị xem như địch nhân rắp tâm quấy phá, đây đã là quy củ bất thành văn ở Hưng Vũ châu, dù sao nơi đây sùng võ giang hồ khí thịnh, nhân sĩ hành tẩu luôn luôn không thiếu.
Huống chi, địch nhân cũng không tầm thường, dù là Thượng Thừa cũng dễ có thể ăn thua thiệt, lấy tĩnh ứng động đồng thời dưỡng thương chuẩn bị súc thế đồng thời chấn nh·iếp nhất phương kỳ thực cũng vẫn là thượng sách,
Lại nói, vì lý do gì, đã là thuần túy lòng hiệp nghĩa nhất thời khởi, giúp được bao nhiêu là việc của người ta, chẳng lẽ còn phải để người ta xem đó vì nghĩa vụ? Nguyện ý nghe lệnh tả hữu, lấp mạng điền vào chỗ trống thay cho Thiên Nham quân chúng ta? Còn không nói có thể người ta đã lập công rồi ngươi còn không biết?
Nếu vậy ý nghĩa của hai chữ Thiên Nham trong thập tự trấn quốc là gì? Các huynh đệ hy sinh lại còn có ý nghĩa gì?!
Vừa vặn ba ý không hơn không kém, vị lữ trưởng họ Thôi này đã khiến cấp dưới á khẩu đáp không được, cuối cùng vẫn là mềm lòng thở khẽ ra mười sáu chữ kia:
“Thiên Nham vững chắc, núi vững khó dời, binh lính sỹ tốt, dẹp ma trừ tà!”
Lúc này mới khiến vị sĩ binh trẻ tuổi kia không còn hậm hực quay người đi ra, trên tay là một cây thương gãy nhuốm máu, chủ nhân của nó cũng đồng thời là bằng hữu từ nhỏ của người này sớm đã nhắm mắt ngủ yên ở một vị trí hẻo lánh nào đó gần Dao thôn.
Tổng quan toàn bộ cuộc chiến dịch, dân thường hoặc c·hết hoặc m·ất t·ích xung quanh Hoàng Lô trấn tiếp cận con số năm trăm, Lữ đoàn 578 người của Thôi lữ trưởng, hy sinh phân nửa!
Còn có Hoàng Lô trấn một vài gia tộc hỗ trợ, sinh ý gốc gác một số tới từ các thôn này, bồi thêm mấy chục.
Tự nhiên, con số những cái xác nằm trên mặt đất cũng không chỉ như vậy, chỉ là, xác của đám Ma Vật này đều sẽ biến mất rất nhanh, nhưng đau thương để lại thì không, vậy thì dù có g·iết được hơn ngàn tên Ma Vật thì sao chứ?
Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm sao?
Vẫn là thua lỗ.
....
Nghe được tin này, dù tuổi đã ngoài năm mươi, lại vẫn là nhất đại phái trưởng lão, cũng không phải là hoàng hoa khuê nữ, Lệ Hàn Tuyết vẫn cảm thấy có chút tức ngực.
Nàng nhìn ra mưa gió ngoài lều, linh tính mách bảo dường như sắp có một đợt phong ba đổ bộ.
Đã qua bao lâu, Nham quốc, không, nói đúng hơn là một châu mạnh như Hưng Vũ châu chưa bị một đợt t·ấn c·ông bởi đám tà giáo này mạnh như vậy? Chúng đã lặng lẽ im ắng bao lâu rồi? Bây giờ đột ngột ngóc đầu dậy như này, còn có Thánh giả, đang m·ưu đ·ồ gì đây?
Ánh mắt nàng xuyên thấu qua màn mưa, thấy được đôi “biểu ca biểu đệ” kia trên đồi, mi mâu khẽ chớp.
Trong lòng quyết định, đã như vậy, cũng không thể để hài tử này lưu lạc bên ngoài nhiều được nữa, nếu đã quyết tâm thu vì đồ, vậy hiện chính là thời điểm đó rồi.
Bởi thế, mới có cuộc nói chuyện trong lều này, Lệ Hàn Tuyết kéo Lê Thanh Vũ vào, giảng giải về thế trận hiện tại thậm chí một số bí văn mà ngay cả Tiểu Thừa cảnh lão giang hồ còn có thể không biết, có ý muốn lấy đó thuyết phục đối phương, hoặc là nói dọa cũng được, lại nào biết đâu từ đầu đến cuối thiếu niên vẫn cứ thần du thiên ngoại, nàng cảm giác như lời mình nói đều không lọt tai, giận không chỗ phát tiết, chỉ là cuối cùng tình thế lại biến hóa thành hiện tại.
Thiếu niên kia, không ngờ lại là một tôn tượng có thể được đem thờ trong miếu.
Vậy hài tử kia, chẳng phải là?
Ài, hóa ra từ đầu đến đuôi, mình chỉ là đang hát hí cho bọn họ nghe à? Có phải vẽ rắn thêm đuôi không?
Vừa thở dài tự châm biếm bản thân trong lòng, thiếu niên đối diện bỗng nói:
“Kỳ thực mặc dù các ngươi gần như chắc chắn không có sư đồ phận, nhưng nhân duyên...”