Quyển 2 Chương 105: Đạo! Tĩnh hay Động?
“Sao? Có cảm tưởng gì?”
Mưa đã tạnh, bên trên đồi cao, nam hài đưa mắt nhìn thôn làng một cảnh tiêu điều, từ sau lưng bỗng đi tới một bóng người, bên hông trường kiếm lam ngọc, thiếu niên thân phục thanh y.
“Tâm tư của ta thế nào, hẳn là đại ca ngài càng rõ ràng hơn chứ?” Nam hài nghe vậy cười khổ đáp, quay người, lại để thiếu niên thấy rõ khuôn mặt.
Mắt đỏ, môi cũng đỏ.
Mắt đỏ do nước mắt, môi đỏ do máu chảy ra từ vết răng, nay đã khô mấy phần.
“Bất quá thật tốt... thật tốt... May là còn có đại ca ngài cùng Lệ tiền bối...”
Thiếu niên khẽ ừm một tiếng, tiến tới gần, một tay đặt lên bả vai đối phương vỗ nhẹ đôi lần, lại ngẩng đầu lên nhìn không trung, thấy được mây đen ảm đạm hơi phản xạ nguyệt huy vừa hiện, có mấy phần khí tượng yên vụ cợt nhả với đông phong.
Không biết nghĩ đến điều gì, Lê Thanh Vũ bỗng nói:
“Lỗ Trí Cẩn, Lăng châu bất nhập lưu Tử Mạc phái, tu vi Võ Giả cửu trọng, hiện Võ Giả thập trọng.”
“Giang Thượng Nhân, Hưng Vũ châu tam lưu Hàn Cực môn, tu vi Tiểu Thừa nhất trọng.”
“Hoán Du Long, Lăng châu bất nhập lưu Nhạn Xà môn, tu vi Võ Giả lục trọng.”
“Vũ Bạch Nghiễm, Thanh Hư châu bất nhập lưu Liễu Trần giáo, tu vi Võ Giả tam trọng hiện tứ trọng.”
“Tung Thiên Thông, Thanh Hư châu bất nhập lưu Phách Sương tông, tu vi Võ Giả tứ trọng.”
“Ngụy Thiền, Lăng châu bất nhập lưu Bách Thảo môn, tu vi Võ Giả nhị trọng.”
“Lục Hồng Loan, Mân Lâm chi nội Triều Phượng sơn chi hạ tam lưu Phượng Hoàng các, tu vi Võ Giả thập trọng.”
Trong ánh mắt có mấy phần khó hiểu lại hiện ra mấy phần suy đoán của nam hài, thiếu niên ngừng lại mấy giây giống như úp nắp trà, sau đó dùng giọng của một vị thuyết thư tiên sinh tiếp tục:
“Bảy người gặp nhau ở núi Khúc Sơn, nhận ra đồng đạo chi hữu, lấy đó giang hồ kết bái, tự xưng Khúc sơn thất hiệp, một năm qua một đường đi tới từ Lăng châu lại qua Hưng Vũ châu, trên đường trừ gian diệt b·ạo h·ành hiệp trượng nghĩa không ít, số người đã cứu được càng là đếm có chút không xuể.”
“Hiệp giả, lý nên như vậy! Hào khí, chén cạn phong vân!”
“Không có bọn họ, Vĩ thôn đã luân hãm từ lâu rồi, không thể thủ được đến lúc chúng ta đến. Bởi vậy nếu luận công, kỳ thực bọn họ chiếm công đầu.”
“Điều đấy ta tự nhiên cũng biết mà đại ca, bất quá ngài đang ý muốn nói gì?” Đặng Trần An vẫn một mặt khó hiểu.
Lê Thanh Vũ nghe vậy liền thở dài:
“Nhìn môi ngươi bị cắn nát tới mức chảy ra máu kìa, vừa rồi hẳn là lại một lần nữa cảm thụ bất lực đúng không?”
“...”
“Nếu như, ta nói, ngươi có đủ năng lực, tạm gọi là vừa vặn Trúc Cơ đi, vậy gặp cảnh tượng như vừa xong ngươi sẽ làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là trước làm tính toán, sau đó xông vào chiến đấu chống lại Ma Vật giải cứu thôn dân rồi?”
“Thật không?”
Thiếu niên dường như không tin vào lời đáp này, hơi thở mạnh một hơi từ mũi xem như cười, làm cho nam hài có mấy phần bất đắc dĩ lại cũng đồng thời thở dài.
Đến lúc đấy, mình sẽ thật sự tỉnh táo suy nghĩ thật à? Hay lại váng đầu mắt đỏ xông lên trước?
Hắn đã dần có chút minh bạch vị đại ca này vừa rồi nhắc đến tên bảy người kia là có ý gì, chung quy vẫn là một lần cảnh tỉnh bản thân.
Đứng từ trên cao quan sát toàn cục hắn có thể thấy được gần như tất cả, tuy từ các mặt biểu hiện vẫn chưa phải hoàn mỹ bất quá có thể thấy rõ nhóm hiệp khách bảy người này làm việc vẫn vô cùng có tổ chức, phối hợp không tới thiên y vô phùng lại khả đàm câu khí liền một mạch, từ việc chiến đấu phòng thủ cứu trợ an bài thôn dân phối hợp với địa hình, cuối cùng để cho một thế trận chắp vá vẫn có thể chống chịu được trong một quãng thời gian không ngắn.
Có thể thấy được, một làm việc trượng nghĩa cũng không dễ, nhất là đối với thân phận của bản thân, này sẽ còn phải tính đến cả một số điều khả, tỷ như nhân quả, đạo tâm....
Bất quá đã nghĩ được như vậy tưởng là đủ rồi, không ngờ giáo huấn của thiến niên vẫn chưa dừng lại ở đấy, lại hỏi thêm một câu:
“Mà nói thật, coi như ngươi có lập được một kế hoạch đủ chu đáo đi, vậy thì ngươi làm vậy vì cái gì?”
Vì cái gì?
Câu hỏi này lập tức làm nam hài ngây người.
Muốn bảo giống như trường hợp vừa rồi trước mắt là bảo vệ thôn dân lại đề cao cái gọi là chính đạo hiệp nghĩa ư, tỉnh táo mà suy nghĩ lại, hắn cảm thấy không phải.
Lý do chân chính cho việc muốn bảo vệ thôn dân, xuất phát từ sự đồng cảm.
Đồng cảm với cảnh ngộ của bản thân, nhưng này cũng chỉ là phần ít, càng nhiều lại tới từ nguyên do khác sâu hơn.
Sự thù hận.
Chính sự thù hận đã để cho Đặng Trần An hắn một nam hài sáu tuổi lăn lộn sinh tồn qua được trong rừng sâu tận mấy tháng trời, lại là nguyên nhân chân chính dẫn tới sự đồng cảm trên, cũng là thứ đã triệt để xé nát bức tranh nghĩa hiệp được phụ thân hắn vẽ lên ngày trước.
Cái gì mà lòng đồng tình, cái gì mà hiệp nghĩa, kỳ thực đều chỉ là bình phong che lấp cho ngọn lửa ủ ấp đã lâu chưa được phát tiết này mà thôi!
Mai sau này nếu như hắn có thể, vậy liền cũng chỉ tiểu thiện, đảm đương không được chính đạo một đầu, càng đi sâu lại càng dễ vặn vẹo cuối cùng quay về triệt để nhập ma, còn không bằng kỳ thực trốn sâu trong đạo quan nào đó liếm láp v·ết t·hương quá khứ, đó là cảnh tượng sẽ xảy ra nếu hắn không thể khống chế được nỗi hận này.
Vốn là xích tử chi tâm, lại chung quy vẫn là nhân tâm, hận từ tâm lên, lại coi như chôn sâu hợp lý tức pháp lại không phải pháp, vậy liền không phải cái gì mà Chân Nhân truyền thừa có thể gột rửa, niệm khởi lại không chú ý này gọi linh đài không minh, hiện bị bên người tựa như trích tiên tồn tại điểm phá, toàn diện thấu tỏ.
Thấy được tình huống của đối phương thậm chí so với chính đối phương còn hiểu hơn Lê Thanh Vũ lại thở khẽ một hơi, cũng không uổng hơn một tháng nay hắn lấy luận đạo chi thức dần gặt bỏ mê mang cho nam hài, nay không ngờ gặp cảnh tượng này lại điểm phá thành công, từ nay đạo tâm có thể coi như căn cơ viên mãn.
Thở khẽ không phải vì đả đạo thành công, mà là vì cảm thán.
Khí vận này.... Mệnh vận này....
Lại thấy nam hài cung kính khép hai tay thi lễ, miệng nói:
“Tiểu đệ linh đài không thấu, u mê ngộ chướng, mong đại ca ngài trách phạt!”
“Vận công pháp đi.”
“Hả?” Bỗng nghe được một câu không ăn nhập, Đặng Trần An trên mặt lại hiện vẻ nghi hoặc, lại cũng có mấy phần cười khổ.
Từ khi đi cùng vị này đến giờ, số lần nét mặt bản thân thay đổi giữa minh ngộ cùng khó hiểu thậm chí còn nhiều hơn tất cả số lần từ khi sinh ra đến nay, cũng không có cách, đối phương mặc dù không nói cái gì huyền hoặc khó hiểu, bất quá mạch suy nghĩ thật sự là không thể dò xét được.
Chỉ là chung quy cũng đã quen thuộc, hắn liền cũng không hỏi thêm gì nữa mà bắt đầu vận chuyển Tản Địa Liệt Công.
Chẳng mấy chốc, thân thể đã nóng lên, khí huyết dần dần có xu hướng dũng động du tẩu khắp các kinh mạch, duy chỉ có bảo trì từ huyệt Thiên Linh hạ xuống ba tấc, khu vực nhiệt độ lại không thay đổi, thậm chí do có so sánh từ toàn thân lại càng lộ ra cảm giác mát mẻ, thoáng chốc có một loại linh đài thanh minh.
Ngay lúc này, thanh âm thiếu niên đã lại truyền tiếp đến, như thì thầm lại như dẫn dụ:
“Tưởng tượng đi, tưởng tượng thôn làng của ngươi, tưởng tượng ngươi đang đứng đấy cước đạp thực địa, tưởng tượng không khí nóng lên do lửa thiêu đốt rơm ra nhà cửa, tưởng tượng huyết dịch nóng hổi văng tứ phía, kẻ địch ngay trước mặt...”
“Trực diện hận thù đi!”
Đùng! Một tiếng oanh minh chấn động não hải nam hài, làm mũi hắn thậm chí chảy máu, điều này thể hiện cho một cơn chấn động tinh thần mãnh liệt!
Bất quá thiếu niên cũng không có động tác gì khác để giúp đỡ, cứ lẳng lặng đứng đấy nhìn.
Nhìn khí tức của nam hài vọt lên một mảnh lớn, nháy mắt xông tam quan!
Đến lúc đệ tứ quan dần có dấu hiệu, hắn mới đặt nhẹ tay lên trước tâm mạch đối phương, có lam sắc Chân Khí thủ tâm sinh ra, hỗ trợ nam hài điều tức.
Lại qua không lâu, nam hài mở mắt, đầu tiên nhìn xung quanh từ trời từ đất lại tới thiếu niên trước mặt, cuối cùng mới nhìn lại về phía bản thân, có chút bất ngờ:
“Ta đột phá rồi?”
Hắn hiện tại toàn thân tràn ngập lực lượng, phảng phất một quyền có thể đánh vỡ tảng đá lớn, lực nâng mấy trăm cân, này là biểu hiện của Luyện Thể kỳ đỉnh phong, tương đương Võ Đồ ngũ trọng!
“Ừm, nếu không phải đột phá nhảy vọt về mặt lực lượng sẽ phần nào hạn chế việc ngươi tinh tế cảm nhận tự thân từ đó ảnh hưởng đến việc vận chuyển linh khí sau này, ta đã để cho ngươi đột phá đến viên mãn.” Thiếu niên gật đầu.
Nam hài nghe vậy ánh mắt có chút phức tạp nhìn đối phương.
Thân là người nhận được một vị Chân Nhân truyền thừa, trải qua một lần này đột phá, hắn cũng đã hiểu được dụng ý của đối phương.
Trước đó lấy rèn luyện đạo tâm làm cơ sở, lại thêm minh tưởng thành công ba bức họa đồ, dựa trên cơ sở này mượn dùng tâm hỏa tới từ hận thù làm mồi lửa cũng làm nhiên liệu dưới sự hỗ trợ của công pháp hấp thụ và vận chuyển phần dược lực còn sót lại của món thiên tài địa bảo kia từ đó truy cầu đột phá cảnh giới.
Điều này mặc dù nhìn qua tương đối phức tạp sâu xa nhưng như đã nói, do đã quen thuộc nên vốn cũng không để hắn có quá nhiều cảm xúc, chủ yếu là ý vị đằng sau.
Trước đó không nói Tản Địa Liệt Công còn có thể hấp thu tâm hỏa đột phá, xem ra là không muốn để bản thân hắn bị phụ thuộc vào thù hận mà sinh tâm niệm nuôi dưỡng, bây giờ nói ra cũng là thể hiện thái độ tin tưởng hắn có thể khống chế được tâm cảnh.
Tựa như chim non trưởng thành.
Đã đến lúc rời tổ.
....
Hai người sau đó lựa chọn ngồi trên một tảng đá lớn trên đồi, nước cũng đã bị Lê Thanh Vũ rút hết, lại bắt đầu tán gẫu chút chuyện, chủ yếu là liên quan tới việc tu hành, thường là lấy Đặng Trần An hỏi Lê Thanh Vũ đáp làm khuôn hình.
“Trong truyền thừa có nói dù là Trúc Cơ cũng phân nhiều loại, chủ yếu vì Thiên Địa Nhân, lại không có ghi rõ tỉ mỉ, không biết đại ca có rõ ràng?”
“Này cũng không khó giải thích. Nhân Đạo Trúc Cơ chủ yếu chính là cách đột phá Võ Giả trong Võ Đạo hay một số các nhà Huyền gia chi thứ hay dùng, chủ yếu là mượn dùng đan dược phối hợp lực lượng khí huyết, hoặc là linh khí tự thân đột phá, chú trọng cái bão nguyên cùng đã thông kinh mạch. Đại biểu nhất chính là Trúc Cơ đan.”
“Lại lên một cấp nữa chính là Địa Đạo Trúc Cơ, mượn dùng Địa Mạch Nguyên Tố đột phá. Không những hiệu quả đả mạch tốt hơn, còn có thể đề thăng đẳng cấp của Chân Khí hay Linh Lực, khi thi triển thuật pháp sẽ tự động có hiệu quả hỗ ứng, càng thích hợp hơn dung hòa Nguyên Tố chi Cầu vốn thường sinh ra khi dòng chảy Nguyên Tố trên Địa Mạch bị tác động. Đây là loại trúc cơ thường thấy nhất tại các nhà đỉnh cấp Huyền gia cùng Tiên gia, đồng thời cũng của Nguyên Thần giả.’
“Cuối cùng là Thiên Đạo Trúc Cơ, này thật sự chính là có thể ngộ mà không thể cầu, dù là đối với cả đệ tử Tiên gia cũng như vậy.”
Nghe vậy Đặng Trần An liền có nghi vấn:
“Vì lẽ nào lại như vậy, chẳng lẽ cần có điều kiện, thiên tài địa bảo quý hiếm nào đó sao?”
“Thiên tài địa bảo thì cũng không hẳn, điều kiện nhưng lại đúng đấy.” Lê Thanh Vũ cười, giải đáp:
“Bởi vì đã gọi Thiên Đạo Trúc Cơ, này liền có liên quan đến khí vận. Mà đã liên quan tới khí vận hay vận mệnh thứ này thì nào có cái nào đơn giản, nên nhớ là ở trong thiên địa này, khí vận quy thiên. Không có tình huống thực sự cụ thể, dù có là một tôn Chân Quân tự mình hỗ trợ cũng không chắc có thể để Thiên Đạo Trúc Cơ thành công, bởi vậy nên khác với Nhân cùng Địa còn phân nhỏ cái gì mà Tinh phẩm hay Sử Thi phẩm, bên trên này chỉ có một tuyến. Bởi vậy á, nhìn khắp toàn bộ đại lục lịch sử đảo mắt qua các thời đại từ Thái Cổ tới nay, số lượng Thiên Đạo Trúc Cơ dù có nhiều cũng không quá được hai chữ số.”
Đừng có nhìn hắn nói từ Thái Cổ đến nay mà đơn giản, lời trên ngầm hiểu chính là tất cả các chủng tộc có thể xuất hiện tình trạng tương ứng hoặc gần với trúc cơ, chính là bao gồm cả Ma Thần, bảo gồm cả tất cả những bậc anh hùng hào kiệt tới từ vạn tộc, lại bao gồm bảy vị chấp chính trần thế kia.
Đây đều là lời mà Ganyu nói với hắn, chung quy độ tin cậy của một tôn Chân Quân ngồi xổm bốn ngàn năm còn khá cao, cũng không phải bí mật gì không thể nói, nghe xong mà thấy Đặng Trần An hai mắt lóe tinh mang hướng tới, lại cũng mang theo mấy phần an phận hỏi:
“Vậy đại ca ngươi là gì?”
“Địa Đạo Trúc Cơ, ngươi nhìn ta vậy còn hỏi sao?”
“Ặc, chỉ là nhìn ngài như vậy đoán là cũng không phổ thông mà thôi...”
Nghe được lời này có chút thất lạc Lê Thanh Vũ cười thầm, hắn còn hai câu chưa nói.
Thứ nhất, hắn trúc cơ đột phá Võ Giả khi đó tuy đúng là Địa Đạo, lại mượn nhờ liên miên chi ý sơn mạch phúc duyên trên có thiên tượng dưới có địa hình, lòng ngưng Tịch Hải hắn hoàn toàn có thể coi như Truyền Thuyết phẩm, dù có là so cùng Thiên Đạo Trúc Cơ cũng không kém cạnh gì, thậm chí phần nào còn tiêu sái hơn khi không phải gánh khí vận nhánh sông khúc khuỷu.
Thứ hai, tuy nói Thiên Đạo Trúc Cơ khó kiếm thế, người bình thường thậm chí tu tiên giả bình thường đích xác không có nổi một tia hy vọng, bất quá này lại không bao gồm nam hài trước mặt....
....
Công lực cảnh giới các loại xong xuôi, lại chuyển hướng đến kỹ pháp, vẫn là Đặng Trần An đặt câu hỏi:
“Thế nào là kỹ? Thế nào là thuật? Tu thế nào?”
“Kỹ ứng vì cách lợi dụng một thứ đạt đến trạng thái hiệu quả nhất của nó, thuần túy một hướng, tỷ như kiếm kỹ vốn chính là lợi dụng sự sắc bén của kiếm, đi đến đỉnh cao chính là cái gì Nhân kiếm hợp nhất.... Vạn vật như kiếm. Bất quá nếu so với thuật, kỹ kỳ thực hướng tử mà đi.”
“Hướng sinh mà đi, ấy gọi thuật. Cũng là thông qua một vật thể đấy, diễn thiên biến vạn hóa, đạt đến mục đích của bản thân, không trở ngại ở vật. Nói đơn giản, ngươi ăn cơm không dùng đũa mà dùng hai cây kiếm, nếu gắp được thì đấy gọi là thuật. Đỉnh cao nhất có thể coi như cái gì Kiếm khí thành ti, Kiếm động lôi âm các loại.”
“Còn về phần tu hành, vậy thì ta chỉ có một câu mà thôi:”
“Sơ kỳ luyện kỹ, trung kỳ đắc công, hậu kỳ tập nghệ, điên phong vì pháp, viên mãn vấn đạo.”
“Đi được đến đâu xa, Võ đạo hay Tiên đạo một đường, lấy kỹ nhập đạo hay thuật nhập đạo lại chỉ luận kỹ thuật không lo đi đạo đoản trường, ấy cũng không rời đạo lý này.”
Vẫn như mọi khi, vẫn là câu hỏi đó:
“Vậy đại ca thiện kỹ hơn hay thuật hơn? Hoặc là cả hai tương xứng?”
Chỉ là khác với mọi lần, lần này Lê Thanh Vũ chỉ cười không đáp.
.....
Pháp xong, lại tới thứ quan trọng nhất.
Tâm.
Luận đạo trước vấn tâm.
Câu này không phải nói suông.
Chỉ là tương đối ngạc nhiên, lại cũng tương đối có thể hiểu được, Lê Thanh Vũ lần này lại không nói gì quá nhiều về cách rèn luyện tâm cảnh, lại chỉ nói về các cảnh giới hiện biết:
“Trần An, có một điều cũng cần phải làm rõ ràng, đó chính là con đường tương lai của ngươi, đạo của ngươi.”
“Huyền Võ song tu, này nghe thì rất lợi hại, lại có rất ít người đi được đến đỉnh cao. Này không phải vì thiên tư kém, hay là không có đủ kỳ ngộ, chủ yếu là do vấn đề tâm cảnh, Tĩnh Động hai đường không thể trùng tẩu.”
“Tĩnh Động vốn là hai trạng thái của tâm, tựa như thái cực, bao dung phát tướng nối liền tiểu càn khôn trong lòng với đại càn khôn bên ngoài, là thế giới giao nhau, này liền phân bốn cảnh giới, trước ta nói theo Động, Tĩnh thì chỉ đơn giản là ngược lại.”
“Thiên địa động, tâm ta động. Thiên địa tĩnh, tâm ta động. Tâm ta động, thiên địa tĩnh. Tâm ta động, thiên địa động!”
“Võ gia vốn lấy huyết khí làm danh, tự nhiên chủ Động. Huyền gia theo lối Tiên, Tĩnh vốn vì ý. Trống đánh xuôi kèn thổi ngược không xong, liền có người học phân chủ thứ, này mới thành công.”
“Sao không thể cả hai tương dung, âm dương hòa hợp, trong dương có âm trong âm có dương, như lôi đình hai mặt chia tĩnh động?” Đặng Trần An hỏi.
“Nếu ngươi có thể duy trì thái cực xoay không ngừng nghỉ, vậy liền cứ làm đi.” Lê Thanh Vũ cười:
“Chủ yếu cũng là vì nó có chút không cần thiết, khó hơn không nói, kỳ thực tâm cảnh vẫn là bốn tầng kia, cũng không để cho ngươi dễ lập Đạo hơn hay gì, thậm chí càng có chút phương hướng xa lánh, vì thái cực, cũng bất quá hồng mông hiện tướng xuống mà thôi.”
“Vậy sao....” Đặng Trần An nhỏ giọng, lại rất đơn thuần hỏi:
“Vậy ngài đi theo hướng nào? Lại đã đang ở cảnh nào?”
Vẫn cách hỏi quen thuộc đấy, nhưng lần này Lê Thanh Vũ không đáp.
Không phải giống vừa nãy lưu dư vị, mà là hắn không đáp được thật.
Nét cười đọng lại trên mặt.
Cứng ngắc.