Quyển 2 Chương 104: Kết thúc
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Ba yếu tố chính thường quyết định kết quả chiến cuộc.
Đắc một trong ba, thành nhất phương khí hậu.
Đắc hai trong ba, chiếm vu thế bất bại.
Tam đầu đều được, chiến thắng trong tầm tay.
Vốn chiến cuộc kéo dài từ trước đến giờ, nhân hòa tại một bên, địa lợi ở đối diện, nay thiên thời có biến, cán cân đã nghiêng ngả.
Một trận mưa rào phủ xuống vào trời đông, giá lạnh đi kèm, hỏa thế phủ sâm lâm tuy vượng lại cũng không phải bất diệt chi hỏa, địa thế so không lại thiên tượng, dần dần dập tắt.
Lại hướng ánh nhìn đến một nơi, sân đình vốn là nơi tế Thần trong thôn, xây dựng rộng rãi khang trang nhất, nay đã thành nơi cứu nạn cùng tuyến phòng thủ cuối cùng trong thôn.
Vĩ thôn ba trăm hai mươi tám người, tại đây đếm được gần trăm rưỡi, không rõ như vậy đã là nhiều hay là ít, chỉ biết tiếng kêu rên thấu trời.
“Thuốc trị thương không đủ, các ngươi nơi đây còn kho thảo dược nào nữa không?”
Một nữ tử hiên ngang khí phách, bên hông trường kiếm, một thân hồng y tương thích với ánh chiều tà đã gần rút, trên má có v·ết t·hương máu đang dần hồi phục, lúc này đang hỏi một lão giả thân mang trang phục có chút khác với thôn dân phổ thông.
Đây chính là trưởng thôn, nàng nhanh chóng nhận lại được lời hồi đáp:
“Còn, ở Vĩ thôn hai tòa dược kho phân biệt sắp đặt ở Đông Tây hai đầu, phía Tây ban đầu đã bị lũ Ma Vật phá hủy, phía Đông lúc s·ơ t·án già đây vốn nhìn thấy tòa nhà đã bị thiêu cháy, bất quá trong cái rủi có cái may lại khiến đám Ma Vật kia không chú ý quá nhiều, nay trời mưa xuống hẳn nếu đến còn có thể vớt vát thêm đôi chút.”
“Tốt!” Hồng y nữ tử nghe vậy xong cũng dứt khoát gật đầu, xoay người ra lệnh:
“Các ngươi phòng thủ nơi này. Nay mưa xuống, cũng không cần phải lo sân đình bị đám Ma Vật dùng hỏa công công phá, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Rõ, đại tỷ!” Thanh âm phát ra từ hai người, một nam một nữ, nam dáng người gầy gò, lại toát ra một cỗ khí phách khó tả, nữ vóc thấp, bên dưới thiên sinh lệ chất chính là hào khí, lúc này đang cùng với hai vị y sư khác tiến hành trị liệu cho người b·ị t·hương, cũng ngậm khí tuân lệnh.
Ngoài ra còn một đám thanh niên trai tráng, vốn là hộ vệ của thôn, nay còn hơn phân nửa, dẫn đầu trường phòng cảnh vệ trên vai có v·ết t·hương không kịp xử lý chỉ đành xé vải lấy đó chặn máu, tu vi Võ Giả cảnh hậu kỳ gật đầu:
“Bảo trọng!”
Chiến cuộc biến đổi chớp mắt không dám dư thừa nhiều lời hơn, hồng y nữ tử liền phiêu thân mà đi, trên đường có Ma Vật chặn đường, bất quá không phải đối tượng nào cũng có thể đỡ được một kiếm thứ nhất của nàng, nháy mắt đã lại có hai tên Hilichurl ngã xuống.
Bất quá hồng y nữ tử cũng không ham chiến, nàng rất rõ ràng tình huống cùng nhiệm vụ của mình, hạ thủ cũng chỉ vì ý đột phá vòng vây, Chân Khí có hạn nàng phải tiết chế.
Rất nhanh, như chim nhạn lướt qua mặt nước, nàng đã đến được tòa nhà được chỉ điểm, nhanh chóng lướt qua mấy chỗ phế tường, nàng đã chui vào được bên trong, phát hiện tuy rất nhiều dược liệu không bị hỏa diễm thiêu hủy thì cũng bị phần tường đổ sụp xuống làm cho nát hết, nhưng chung quy vẫn còn một khối chưa bị hư hoại nhiều, lại vừa đủ để nàng mang theo.
Kỳ thực thân là Võ Giả cảnh viên mãn nàng cũng không ngại quá nhiều, dù sao tảng đá nặng một tấn nàng hẳn vẫn sẽ nhấc được, bất quá chung quy không có gì buộc lại, nửa đường đi hẳn cũng sẽ rơi vãi không ít, nay số lượng này cũng thích hợp để cho vào trong bao bố.
“Haizz, thật hâm mộ Trí Cẩn tên kia, Nguyên Thần giả lợi hại như nào không biết, nhưng tùy thân mang theo Thần chi Nhãn đã không khác gì sở hữu chỉ Huyền gia mới có giới chỉ rồi, cũng không cần vì vấn đề chứa đựng mà sầu lo.” Nghĩ đến đây nàng thở dài trong lòng, tay cũng không chậm chạp bắt đầu thu gom.
Xử lý xong, nàng liền đạp tường lên mấy bước, phóng lên tầng cao nhất của kho dược chính là tầng ba, từ đây có thể thấy được toàn cảnh trong thôn, đương nhiên cũng bao gồm chiến trường đang nằm ở vòng ngoài nơi phía Đông Nam kia.
Đây cũng là có chút tư tâm.
Phải, tranh từng giây từng khắc đem dược liệu về cứu người cũng là rất tốt, nhưng tương tự đồng bạn cũng vô cùng quan trọng.
Nàng vốn đã biết thủ ngoài kia hai người Giang, Lỗ hẳn vẫn còn thủ được dù sao cũng chưa thấy đại lượng Ma Vật t·ấn c·ông khu vực sân đình, nay lại có mưa xuống thì với tư cách Lôi hệ Nguyên Thần giả Lỗ Trí Cẩn liền không khác gì hổ thêm cánh, tỷ lệ sống sót càng lên cao một mạch.
Nhưng ai cũng không biết được thế sự biến thiên, vốn là Khúc sơn thất hiệp người đứng đầu nàng tự nhiên cũng biết tình huống ẩn giấu sát cơ, có thể đối phương chưa động tay áo, lại cũng có thể tình huống bắt buộc phải chặn đứng thế công của Ma Vật đã khiến hai người tiêu hao quá nhiều Chân Khí nên nay tuy có thiên thời trợ thế vẫn lâm vào tình huống nguy cấp, nàng không biết được, nên nàng mới đi xem, nếu cần thì lập tức tiến đến trợ giúp.
Có thể đối với một số thôn dân mà nói, vòng ngoài thất bại hẳn cũng không tính điều gì quá khủng kh·iếp, vì dù sao tình huống đã như này rồi, mưa rơi khiến cho việc công phá sân đình không thể diễn ra một cách cấp tốc, như vậy thì chắc chắn viện quân từ Hoàng Lô trấn có thể đến kịp, bất quá đối với nàng lại khác hoàn toàn, đây là sinh mệnh của chiến hữu, đương nhiên so với một số mạng người không quen này đáng giá hơn rất nhiều.
Rút kiếm hành hiệp trượng nghĩa có thể, nàng có thể vì nghĩa quên thân, cũng có thể hiểu cho lựa chọn của các đồng đội khi bọn họ cũng vì một ngụm khẩu khí kia tình nguyện xông phá, đây cũng là Võ Đạo ý chí một trong, bất quá nếu bắt buộc nàng phải lựa chọn, vậy nàng cũng sẽ không hề do dự bảo toàn mạng sống của đồng đội.
Đây là trách nhiệm của nàng với tư cách đại tỷ đầu, với tư cách chiến hữu, cũng với tư cách....
Thế rồi, nàng nhìn thấy.
Một nam tử thân mang quyền kích, không tiếc hao tổn Chân Khí cũng chạy đi vòng ngoài, liên tục áp sát đám Ma Vật lại gần với nhau.
Một nam tử đại kiếm trong tay, tiếng điện rả rích, kiếm khí giật liên hồi, lại không bốc lên quá nhiều lôi quang, lúc này đang gánh chịu công kích liên tục từ hai tên Mitachurl vượt cảnh giới, chỉ để thủ hộ cho một thiếu niên đằng sau.
Mà thiếu niên kia, quanh thân không có kẻ địch, lại dường như chịu trọng thương, nhắm mắt quỳ xuống kiếm trụ trước người, một thân thanh y lật phật trong gió, đầy ý đìu hiu.
Hồng y nữ tử thấy vậy trong lòng thầm hô hai tiếng không ổn, mặc dù không biết thiếu niên này là ai, lại nhìn từ cách ăn mặc của Mạo Hiểm gia có thể đoán được đôi phần, nhận định cho là phe mình đang yếu thế nàng vừa định lao lên hỗ trợ, thì thiếu niên bỗng mở mắt.
Sát na này, nhất niệm phương hoa.
Sát na này, động lại quy tĩnh.
Sát na này, hải dương nổi sóng!
Nước mưa trong khuôn viên mười trượng, bỗng đều dừng lại giữa không trung!
Thiếu niên xoay kiếm.
Từng hạt mưa ngưng đọng bỗng như đều có được sinh mệnh, bắt đầu tụ lại với nhau, hợp thành từng mảng nước lớn.
Thiếu niên đứng dậy.
Từng mảng nước trong không trung bỗng phối hợp với nước mưa đã sớm thấm đẫm mặt đất, nháy mắt hình thành hai tầng thủy lao, bao phủ lấy hai tên Mitachurl kia, ép chúng lại với nhau!
Tất cả diễn ra, trong chưa tới ba cái chớp mắt.
Quả thật, thời gian này cũng vừa đủ để Lỗ Trí Cẩn quay đầu lại nhìn thanh y thiếu niên, trên mặt mồm chữ O mắt chữ A, lại phát hiện thiếu niên đã lại ngồi xuống phảng phất không còn khí lực đang cười nhìn mình, kinh ngạc xua tán cũng thay bằng tiếu dung, một ngụm khí tích súc nãy giờ phảng phất cộng minh với đạo thiên lôi động trời vừa nãy, xoay người hoành lực vung một kiếm!
Lôi kiếm một đường đi tới không có bất kỳ trở ngại, bởi vì hai tên Mitachurl kia còn chưa kịp tránh thoát khỏi thủy lao, chỉ có thể nhìn một đạo ánh sáng tím giật liên hồi vòng tới, lại xuyên thấu qua thân thể, phảng phất không có gì tổn thương, trên thực tế....
Toàn bộ tất cả các bộ vị trên người đều bị lôi điện trùng kích, không có bỏ sót, bất kể ngoại bì tế mao, nội cốt gân tạng, đều trong nháy mắt này như bị xé rách!
Lại không chỉ một lần, mà là bốn lần!
Phản ứng Dẫn Điện!
Một kiếm vòng qua, chạm tới đầu tiên, dẫn tới thứ hai, lại chạm tới thứ hai dẫn tới đầu tiên, lại cùng một vòng như thế lặp lại.
Hai bộ t·hi t·hể cháy khét ngã xuống, Lỗ Trí Cẩn cũng theo đó hư nhược mà đặt mông xuống đất, trên mặt lại tràn ngập nét vui sướng, khí thế trên thân cũng từ Võ Giả đỉnh phong tiến nhập viên mãn, tức Võ Giả thập trọng.
“Uầy, huynh đệ không tồi đâu, lôi kiếm tích khí không nói, còn dung nhập ám kình, một vòng đi qua còn có vòng lại vốn do tích lũy Nguyên Tố chi Cầu nãy giờ tán phát mà hiện, trước giờ ta chưa nghĩ Lôi còn có thể nạp ám kình, hẳn là tuyệt kỹ môn phái?”
Nghe được lời đấy, tráng hán quay đầu, cười với thiếu niên:
“Ha ha, chiêu này gọi Kinh Cức Khứ Hồi, vốn nguyên lý vì Lôi Điện phân âm dương, ứng minh ám song kình, là chiêu cuối của Tử Mạc Kiếm Pháp, vốn trước kia ở trong phái ta luyện mãi cũng chỉ minh không ám, không ngờ vừa rồi xem thiên lôi có lĩnh ngộ, lại thử liền được, tu vi cũng nhất cử đột phá.”
“Lợi hại!” Thiếu niên gật đầu tán thưởng.
“Lại cũng sánh không bằng ngươi, một chiêu kia ta nhìn mà giật mình, thủy lao kia thật là Võ Giả cảnh có thể chưởng khống? Chiêu đấy gọi là gì?”
“Lâm thời khởi ý mà thôi, cũng chưa đặt tên.”
“Vậy sao, cũng thật lợi hại. Tiểu huynh đệ còn trẻ đã có kiếm pháp cùng khả năng chưởng khống Nguyên Tố như vậy, tiền đồ vô lượng nha!”
“Cũng thế cũng thế...!”
Cùng nhau chiến đấu có chỗ tốt, chính là nhiều lúc hóa thù thành bạn, người lạ thành quen, đã xác định được đối phương hẳn cũng không phải Thâm Uyên tín đồ giả trang Lỗ Trí Cẩn cũng cởi mở rất nhiều, thậm chí còn bắt đầu giới thiệu bản thân cùng một số người khác.
Bất quá không khí thân mật cũng không kéo dài được bao lâu, từ đằng xa đã truyền đến tiếng quát:
“Hai tên các ngươi! Xử lý xong rồi liền có thể ngồi chơi xơi nước hả? Còn không mau ra giúp lão tử! Có biết đám tiễn thủ này đông như nào không, lại nói lão tử nay giờ hao tổn Chân Khí cũng sắp cạn rồi!”
Rõ ràng, ở bên kia, vốn ung dung nho nhã Giang Thượng Nhân đã mất đi kiên nhẫn, chủ yếu là hỏa lực nhằm vào quá nhiều, quyền kích lại cũng không giống kiếm, không trực diện được mũi tên trừ khi Chân Khí hóa Cương, này lại hao tổn nhiều Chân Khí, dẫn tới việc hắn không thể không chật vật mà né đòn, muốn tăng tốc lại cũng khó khăn, bên kia cũng lại vừa có một tên Samachurl hệ Phong vừa mới xuất hiện, này hạn chế rất nhiều không có Nguyên Tố thủ đoạn hắn.
“Đang giúp mà, không thấy sao?” Lỗ Trí Cẩn gào cuống họng hô lên, lại rất nhanh tiếp nối câu sau:
“Giúp về mặt tinh thần!”
Đoạn, lại quay sang Lê Thanh Vũ nói:
“Yên tâm, tên này trông vóc dáng nhỏ thế thôi, ngoại công cùng ngạnh công luyện dữ lắm dù cũng chưa tới Kim Cương nhưng cũng nhất thời không c·hết được –“
Lời vừa nói đến đấy, bỗng có một đạo hồng y lướt qua, dừng lại trước mặt hắn một khắc vừa hay hừ một tiếng, lại nhanh chóng khinh thân vào rừng.
“Vừa rồi là...?” Lê Thanh Vũ ngạc nhiên.
“À, giống như ta vừa giới thiệu cho ngươi, Khúc sơn thất hiệp Lục đại tỷ đầu Lục Hồng Loan. Tính cách siêu hung luôn.” Lỗ Trí Cẩn thở ra một hơi, điệu bộ cảm khái, bất quá Lê Thanh Vũ vẫn nhìn ra một tia ý vị nào đó, chỉ là sơ thân không quen hắn cũng không nói gì thêm.
“Lại nói... Kỳ thực ngươi cũng nhìn được đúng không?” Tráng hán bất ngờ đổi giọng, ngữ khí nghiêm túc.
“Ừm.” Thiếu niên gật đầu, rất rõ ràng đối phương hỏi cái gì.
Sử dụng Góc Nhìn Nguyên Tố, có thể nhìn ra được Thâm Uyên chi Lực trên người hai tên Mitachurl cùng mấy tên Hilichurl kia đã và đang dần yếu bớt.
Đây cũng là lý do mà mặc dù hư nhược lại cũng không tới mức không thể lên phụ trợ Lỗ Trí Cẩn vẫn không đứng dậy.
Hắn đang súc khí, đề phòng.
“Hình như tất cả bắt nguồn từ đạo thiên lôi kia, cũng ngay gần lúc ngươi vừa nhập chiến trường, có biết chuyện gì không?”
“A, có biết một hai, có thể nói là chúng ta có trợ lực.” Thiếu niên nghe vậy nở một nụ cười bí hiểm.
Còn đang hồ đồ không biết nói lời gì tráng hán bỗng nghe bên tai một t·iếng n·ổ lớn truyền tới từ rừng cây, kèm theo đó là xung động mà hắn rất đỗi quen thuộc.
Xung động Lôi nguyên tố.
Vội quay đầu lại, hắn bỗng nhìn thấy từ trong rừng cây bước ra một thân ảnh, tử trang váy dài, sau lưng bạch thương, Lôi điện dập dờn quanh thân, trên tay có một đám sinh vật nhìn qua có bóng dáng nhân hình lại gần như không phải, Thượng Thừa khí tức chờn vờn, áp đến nước mưa cũng rơi xuống được người nàng, hình thành một mảnh không rộng tới một trượng xung quanh.
Hắn cùng với hai người Giang Thượng Nhân và Lục Hồng Loan đều có chung một biểu lộ, chính là trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có Lê Thanh Vũ, vốn thần thái nhàn nhã bỗng trở nên ngưng trọng.