Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 103: Tay hái thiên lôi, động niệm hạ vũ




Quyển 2 Chương 103: Tay hái thiên lôi, động niệm hạ vũ

Chương 103: Tay hái thiên lôi, động niệm hạ vũ

Nhìn lên vẻ mặt khó tin của đối phương, Lệ Hàn Tuyết cũng có chút hiểu được.

Thật sự, việc để một Lôi hệ Nguyên Thần giả giống như nàng sử dụng v·ũ k·hí chủ lực là một cây thương sở hữu Băng nguyên tố quả thực nghe như thiên phương dạ đàm, không nói là người khác, năm đó chính nàng sau khi nhận được Thần chi Nhãn cũng cảm thấy không chân thực, thậm chí còn lặng đi mấy ngày.

Bởi vì rất đơn giản, Băng khắc Lôi.

Điều này cũng giống như Thủy khắc Hỏa, tuy rằng cả hai ở giữa tồn tại phản ứng Nguyên Tố nhưng phản ứng cũng luận tương sinh tương khắc, giống như Thảo Lôi Sinh Trưởng hay Thảo Thủy Sum Suê một dạng đều là tương sinh.

Điều này cũng dẫn đến, Lệ Hàn Tuyết nếu sử dụng Lôi hệ Chân Khí đến thúc giục Băng thương ngược lại sẽ bị giảm uy lực, hiệu quả do Siêu Dẫn đem lại được không bù mất, đây về một mặt nào đó cũng tạm coi như Nguyên Tố thường thức.

Chỉ là trường hợp của nàng tương đối đặc biệt, cây Kinh Hàn Băng Thương này từ nhỏ đã nhận nàng làm chủ, thân càng vì Nguyên cấp có nghĩa đã gần như sinh ra được khí linh, bởi vậy kỳ thực cũng không cần nàng ngự sử quá nhiều Chân Khí để xử lý, mà nàng cũng vì vậy thường xuyên tích trữ một lượng Chân Khí khá lớn không dung nạp Lôi nguyên tố, điều này tuy sẽ hạn chế khả năng tu luyện tăng cường tu vi nhưng lại mở ra một con đường chiến đấu mới cho nàng, lại nói nàng lúc đấy cũng không muốn đổi, dù sao dùng lâu đã có cảm tình lại cũng không có món v·ũ k·hí nào tốt hơn.

Kể từ đó, Lệ Hàn Tuyết tại trên lĩnh vực Nguyên Tố không có quá nhiều nhược điểm.

Lôi, vốn là một trong tam đại phổ quát nguyên tố (Thủy, Hỏa Lôi) gặp đối thủ nào cũng đều có đối sách, chỉ sợ gặp đồng bọn.

Lúc đấy lại có Băng thương xuất trận, liền sẽ tạo được hiệu quả xuất kỳ bất ý, giống như hiện tại.

Ý niệm thoáng qua, Lệ Hàn Tuyết khẽ than nhẹ trong lòng.

Tuy rằng chiến đấu nhìn qua tương đối đơn giản, nhưng đây là bởi vì hai thái cực gặp nhau, có thể phân làm hai hệ tương bính:

Chiến hệ cùng Pháp hệ.

Ly Nguyệt Võ Đạo như thế nào gọi Chiến hệ, này cũng không cần nhiều lời, coi như đại biểu một phần.

Về phần còn lại, này lại tương đối phải nói kỹ càng tình huống.

Thiên hạ Pháp hệ phân ba đầu, Bắc có Thủy Phong lưỡng quốc, Nam có Nham Lôi song nhánh, Trung có Thảo Thần độc đinh.

Gọi là ba đầu Pháp hệ, bởi vì dựa trên tính tương tự cùng truyền thừa lịch sử.

Còn các quốc gia còn lại, Băng quốc không trọng Pháp, Hỏa quốc tình huống đặc biệt, Khaenri’ah càng là như vậy, Thâm Uyên Pháp Sư nói trắng ra kỳ thực cũng là một loại phối hợp giữa Pháp hệ của Phong quốc với Vu hệ của Hỏa quốc, trong đó phần chiến đấu thiên về cái trước, tỷ như các loại kỹ thuật Nguyên Tố thuấn di cùng công kích.

Bởi vậy nên, với tư cách là cao tầng nhất của Tế Thủy phái một cái nhị lưu tông môn tự nhiên có ghi lại truyền thừa về cách làm thế nào để đối phó với pháp hệ, nàng có được chiến thuật ứng phó thích hợp như vừa rồi kỳ thực cũng không phải điều gì quá đáng ngạc nhiên, hơn nữa thiên tư chiến đấu của nàng cũng tương đối tốt.

Có thể Đặng Trần An không biết, vị tiền bối tỷ tỷ luôn luôn ôn nhu tươi cười đi cùng bọn hắn kỳ thực lại chính là Tế Thủy phái Chấp Pháp đường chủ, thực lực nếu tính tại đồng giai trong cả châu đều có thể liệt vào thập liệt tự.

Tử bảng số 49, Tử Tuyết Tiên Tử!

Nếu không phải vì nàng có ngần này bản lãnh, làm thế nào mà tông môn lại chỉ để nàng một người đi truy tra phản đồ? Cuối cùng tại trường hợp đối phương sử dụng bảo vật trấn tông hòng đồng quy vô tận còn có thể sống sót mà không b·ị t·hương đến căn cơ chỉ hơi tổn điểm nguyên khí, điều này đã phần nào nói lên năng lực chiến đấu xuất chúng của nàng.

Vì Tế Thủy phái đệ ngũ trưởng lão, này còn một phần là vấn đề tư lịch, nếu đánh nhau thật thì ngoại trừ đại trưởng lão tông chủ sớm đã Thượng Thừa đỉnh phong còn có một tôn thái thượng ngồi mâm trên Võ Tôn cảnh, nàng có thể xưng vô địch trong tông.

Lại đợi nàng đột phá đến Thượng Thừa đỉnh phong còn chẳng cần viên mãn, Băng Lôi kết hợp, liền chỉ tính Hưng Vũ châu nội thôi nàng xưng thứ hai không ai dám tự gọi đồng giai vô địch, phân lượng đến đây đã đủ nhiều.



Càng đừng nói, sau một chuyến nhạc dạo, nàng nay đã có đoạt được, không chỉ trên mặt tu vi tâm cảnh, càng trên mặt võ nghệ, chính là lý do giúp cho nàng có thể tìm được vị trí của đối phương nhanh đến như vậy.

Là cái gì đây?

Tử Tuyết tiên tử bước chậm về phía trước, thần sắc nhàn nhã phảng phất như sự đã xác định. Mà đúng thật là như vậy, tình trạng của tên Thâm Uyên Pháp Sư này đã tồi tệ đến cực điểm, toàn bộ Thâm Uyên chi lực giờ chỉ đều được dùng đến chống cự Hàn Băng chi Khí xâm nhập thể nội, lại đang không ngừng giảo nát lục phủ ngũ tạng, đứng trước mười thành còn tám một vị Thượng Thừa tông sư thật không khác nào cá nằm trên thớt mặc người xử lý.

Lại nhắc cũng có chút hài hước, hai thành thương thế đấy kỳ thực chỉ có một nửa là do tên này tạo phải, phần còn lại vẫn là do Lệ Hàn Tuyết miễn cưỡng điều động Chân Khí trong khi thương thế vẫn chưa khỏi hoàn toàn.

Bất quá kẻ này cũng là người hung hãn, thuộc loại dù đ·ã c·hết cũng phải cắn xuống một miếng thịt trên người đối phương, lúc này đã thần chí mơ hồ hắn gầm gừ trong miệng:

“Tu te me sa len yi za ka...” (Ngươi tưởng ta sẽ bó tay chịu trói mặc người xử lý?!)

Chỉ thấy Lệ Hàn Tuyết bỗng nhíu mày, thần sắc ngưng đọng khi mà khí tức sinh mệnh trên người của tên Thâm Uyên Pháp Sư này bỗng rút xuống chỉ còn một nửa, cùng với đó là sự xuất hiện của một tiếng sấm vang vọng trời cao.

Thiên lôi bổ xuống!

Tên Thâm Uyên Pháp Sư này không biết bằng cách nào đã tiêu hao sinh mệnh của bản thân, từ đó triệu hoán thiên lôi!

Một đòn này quá bất ngờ, làm cho người quá khó lòng phòng bị, không ai ngờ được đã thân là Thâm Uyên tín đồ kẻ này lại còn có thể có thủ đoạn quỷ dị như vậy, nhìn thanh thế của thiên lôi hạo đãng rơi xuống, đương nhiên bổ Lôi hệ Nguyên Thần giả thì kiểu gì cũng bổ không c·hết nổi, bất quá chắc chắn trọng thương!

Khi đó thì... tình huống sẽ tương đối phức tạp, tên này bắt đầu cười điên loạn.

“Khặc khặc khặc...!”

Đều trọng thương, bàn cờ sẽ quay về thế sinh tử tương bác một đường, tất nhiên là hắn vẫn sẽ rơi vào hạ phong nhiều hơn, bất quá biến số cũng sẽ tương tự tăng lên.

Là cứu viện của đối phương từ Hoàng Lô trấn sẽ tới trước hay là đồng bọn Thâm Uyên Pháp Sư của hắn thông qua tín hiệu cầu cứu gửi đi sẽ phá xong cấm chế đầu bên này tới trước? Nghĩ lại đã thấy kích thích.

Tất nhiên, hắn cũng đã nghĩ tới việc Hoàng Lô trấn có viện binh cùng Lệ Hàn Tuyết thi triển cấm chế, kỳ thực điều này không cần nghĩ cũng đoán được, bởi vì đấy đều là những thứ hợp tình hợp lý đến không thể hơn.

Đây là một màn cược, mặc dù tương đối thua thiệt nhưng này phải nhìn vào tu vi cùng thân phận hai người, lấy tiêu hao sinh mệnh để đổi lấy một thời cơ đánh cược như vậy cũng là đáng.

Bất quá rất nhanh, hắn liền cười không nổi.

Khi mà ở phía đối diện, Lệ Hàn Tuyết mặt không đổi sắc, một tay nâng lên, bắt lấy thiên lôi!

.....

Khắp nơi đều là chiến trường, không một ai chú ý tới vẫn còn có một người đang từ trên cao quan sát hết thảy đại cục.

Chính là Đặng Trần An lúc nãy được Lệ Hàn Tuyết thả lại trên đỉnh ngọn đồi phía Tây, lúc này răng cắn chặt môi thậm chí thấy được v·ết m·áu, lo lắng nhìn xuống.

Hắn cũng không phải đang lo cho hai người đồng hành, một thân là Thượng Thừa cảnh vốn là có thể uy trấn toàn cục, một lại còn bí hiểm hơn, hư hư thực thực Tiên gia chi nhân, nếu muốn chỉ là một trận loạn chiến này có thể g·iết được đối phương liền thật tương đương mơ mộng.

Lo lắng của hắn, chính là dành cho thôn dân nơi đây.

Mỗi một cành cây bị bén lửa, mỗi một căn nhà bị đốt rụi, đều đại biểu cho tình mạng của bọn họ ngày càng gần hơn với nguy hiểm.



Hai loại hình ảnh quá khứ cùng hiện tại không có phân tách, dày vò Đặng Trần An thống khổ, nắm tay nhỏ bé của nam hài hiện cũng đã chảy máu, khi mà móng tay nắm chặt đâm xuyên thịt.

Hắn rất hận!

Hận cũng không phải là đối tượng quá mức cụ thể, nhưng chính là những kẻ mang đến hủy diệt cho thôn của người khác, thôn nơi hắn sinh sống, mà trùng hợp thay, cả hai lần đều là Hilichurl, càng rõ ràng hơn là tồn tại một loại tổ chức có tên Thâm Uyên Giáo Đoàn. Hắn hận hết thảy bọn chúng.

Bất quá, hắn càng hận hơn bản thân.

Vô lực, yếu đuối, không có bất kỳ năng lực tương trợ.

Mặc cho hắn đã mạnh hơn cách đây mấy tháng không chỉ mấy lần, nhưng cảm xúc vô lực vẫn vậy, y nguyên không giảm, chỉ biết ngồi nhìn tất cả.

Lần này thôn dân may mắn, khi không những có được một đám hiệp khách nào đó trượng nghĩa hỗ trợ, thậm chí còn có Lệ tiền bối cùng Lý đại ca hai người này, mình có giúp hay làm gì cũng không quan trọng.

Chỉ là, nếu như có lần sau, nếu người bị nguy hiểm không phải những thôn dân này mà là Lệ tiền bối hay chính Lý đại ca, vậy thì ai có thể giúp được họ? Mình có thể làm gì?

Cường đại như Lệ tiền bối, còn không phải cũng có kẻ địch đồng giai b·ị đ·ánh đến trọng thương b·ất t·ỉnh nhân sự?

Tất cả những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu, tạp niệm ngày càng nhiều Đặng Trần An bỗng vô thức như nhớ lại điều gì, khẽ tụng niệm thầm mấy chữ, quả nhiên trên người lệ khí cũng đã có dấu hiệu suy giảm, tâm thần cũng an yên trở lại.

Đây là tổng hợp của mấy loại tâm pháp nằm trong truyền thừa cùng một số đạo lý cảm ngộ mà Lý đại ca dạy hắn, tạm coi như lấy tư tưởng áp chế ý niệm.

Kỳ thực câu trả lời đã sẵn có Đặng Trần An hắn cũng tự biết, chỉ là nhất thời cảm xúc bị tình cảnh xâm nhiễm, nhất thời lâm vào lối mê không thoát được, ấy cũng gọi là chấp niệm, biết nhưng không thể làm gì, chỉ có thể dựa vào việc tu luyện tâm cảnh mà ứng phó.

Hắn tuy thế nào, dù sao cũng mới chỉ là một hài tử, cảnh giới cũng mới bắt đầu giai đoạn đặt nền móng, dù muốn như nào cũng phải đợi đến khi về sau tu vi có tăng trưởng, khi đấy mới có năng lực cơ bản nhất để giúp đỡ người khác.

Còn về phần hiện tại, tuy không muốn, nhưng chuyện trọng yếu chính là chuẩn bị tư tưởng, để cho tương lai bản thân không lâm vào lối rẽ, đây chính là đường ra tốt nhất.

Quan trọng, là phải biết nhẫn!

Tâm tình đã bình ổn Đặng Trần An lại nhìn toàn thể tình hình, khẽ thở dài:

“Nếu có mưa thì tốt....”

Lời này vừa dứt, lại như cảm nhận được điều gì, hắn hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, một cảm giác mát lạnh rơi xuống chóp mũi.

Một hạt mưa!

Mưa đã đến thật!

Cùng với đó, là một tiếng sấm rền vang, lại sau đó mấy giây, chính là cảnh tượng mà Đặng Trần An tuy rằng đích xác nhìn thấy lại vẫn không thể tin tưởng được.

Ở trong sâm lâm ngay phía Nam kia, toàn bộ rừng cây bỗng đột nhiên lóe sáng với vô vàn nhánh sét, quét qua một khoảnh rừng dài trăm trượng!

......

“Ha ha, đã thật sự lĩnh ngộ được rồi sao? Thượng Thừa cảnh Vô Dữ Luận Tỷ chuẩn Thiên Nhân Hợp Nhất, đạt được này cũng không nhỏ nha...”



Lê Thanh Vũ nghĩ thầm trong lòng, trường kiếm trong tay cũng không dừng, chuẩn xác chặt ngay được một mũi hỏa tiễn vừa phóng đến.

Lại phóng ra một tay, nước ngưng thành tuyến, nhất phá song tiễn.

Ở gần đấy, dần dần lại nghe được tiếng oanh kích, phảng phất âm thanh sắt thép được đúc lại trong lò rèn, thình lình xuất ra từ giao phong giữa một tráng hán cùng với một tên Tam giai Mitachurl.

Một đao một rìu, một Lôi một Hỏa, bạo kích không ngừng!

Mỗi một lần phản ứng Quá Tải xảy ra, xung quanh không khí đều như bị đạn tạc.

Lại ở phía còn lại, thanh tĩnh nhỏ hơn, lại không phần nào kém cạnh so với bên kia, vốn là một thanh niên áo đen thân mang sáo kích, quyền kình cái sau tiếp cái trước đánh vào khiên của một tên Mitachurl, cũng là Tam giai.

Được cái so với hai tên Võ Giả bên cạnh, người này lại khá hơn không ít, Chân Khí Hóa Cương dùng đến thành thạo, Tiểu Thừa cảnh chi uy hiện rõ không nghi ngờ.

Hai người này hiển nhiên chính là người của nhóm hiệp khách mà vị bạch y nam tử kia bảo hắn đi hỗ trợ, một tên Tiểu Thừa sơ kỳ một tên Võ Giả đỉnh phong lại là Lôi hệ Nguyên Thần giả, chính nhờ bọn họ chặn đứng hai mảnh chiến trường Đông Nam mà thôn vẫn chưa bị thất thủ hoàn toàn..

Bất quá khi đấy cũng chỉ có thể dựa lưng nhau chống cự, chỉ cho đến khi Lê Thanh Vũ tới tham gia vào cục thì tình huống mới có chuyển biến.

Kiếm pháp tinh xảo thanh y thiếu niên vừa liếc mắt liền nhìn thấy vai trò của mình, một người đứng ra xử lý đám tiễn thủ Hilichurl, vì hai người kia ngăn chặn hỏa lực.

Lý do cho việc này rất đơn giản, lần đầu gặp nhau, lẫn nhau xa lạ, không nói đến có phối hợp được tốt hay không chỉ riêng vụ tín nhiệm đã khó nói rồi, thật ra đánh cùng nhau liền sẽ cản chân vướng tay, tình huống khác với vừa rồi, chủ lực đánh g·iết tên Nhị giai Mitachurl kia vốn chính là Lê Thanh Vũ hai người đều thân bạch y kia rõ ràng là phụ trợ, không cần phối hợp tinh xảo bảo nhiêu lại cũng không cần phải đứng quá gần nhau, nhưng Tam giai liền khó dây dưa hơn nhiều, yêu cầu độ phối hợp cùng tín nhiệm nhất định.

Hai người kia gặp hữu thiện ý chi nhân như vậy cũng đều trong lòng thở ra một hơi, khẽ gật đầu tán thưởng, cũng tự giới thiệu trước để bày tỏ thiện ý:

“Lỗ Trí Cẩn, Tử Mạc phái, đa tạ bằng hữu tương trợ!”

“Giang Thượng Nhân, Hàn Cực môn, cũng đa tạ bằng hữu!”

“Lý Sở Trụ, Mạo Hiểm gia, chỉ là khách qua đường không đành lòng thôn dân mắc nạn mà thôi. Bọn hắn như nào rồi?”

“Tuy rằng một số lượng lớn bị đám Ma Vật này bắt đi, khi đấy bọn ta vừa mới tới chưa kịp trợ giúp, nhưng phần còn lại dưới sự yểm hộ của các huynh đệ còn lại hẳn là ít nhất an toàn bảo đảm.” Lỗ Trí Cẩn nói.

“Ừm, vậy thì có nghĩa là, một khi chúng ta xử lý xong đám này, vậy liền tai qua nạn khỏi?” Thanh y thiếu niên hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mong các hạ cẩn thận, đám này cũng không dễ chơi.” Lần này là nhắc nhở đến từ Giang Thượng Nhân.

“Đã biết.” Thiếu niên gật đầu, sau đó mọi người đều tập trung vào chiến đấu của bản thân, giao lưu cũng ít đi.

Giang Thượng Nhân và Lỗ Trí Cẩn hai mắt tương đối, cuối cùng vẫn quyết định không có nói toàn bộ suy đoán cho đối phương.

Chủ yếu là trong đám người bọn họ phụ trách đầu não Hoán Du Long đã từng nhận xét, việc này Ma tai cũng không phải ngẫu nhiên, dự mưu cùng cách cục này không chỉ đơn thuần là Mitachurl, Samachurl đám gia hỏa này nghĩ ra được và cũng không dám làm, nhất định là phải có thể lực sau lưng chống lưng.

Và thế lực này còn ai khác ngoài Thâm Uyên Giáo Đoàn loại quái vật khổng lồ này, có nó ở đằng sau và thật chú ý đến tình huống nơi đây, thật sự vốn có chút hy vọng sống thôn dân đều chỉ có thể nghênh đón tuyệt vọng.

Nói là không nói nhưng kỳ thực cũng là ba người ngầm hiểu. Tin tức về Thâm Uyên Giáo Đoàn môn phái Võ gia nào không có chứ chắc chắn không phải Mạo Hiểm gia Hiệp Hội thường xuyên phải chống lại Thâm Uyên, ắt hẳn đối phương cũng đã phải nhìn ra, thậm chí còn sớm hơn cả bọn họ lúc đầu.

Vậy mà đối phương vẫn thật tham gia dù phải gánh chịu rủi ro, phần hiệp nghĩa thật làm cho người đáng nể, chỉ mong đối phương không phải Thâm Uyên tín đồ giả trang.

Đây kỳ thực mới là lý do sâu kín nhất cho tình huống có chút xấu hổ này, thường nói Thâm Uyên tín đồ thiện tại che giấu, có thì là bị tẩy não mà không hề hay biết, vậy nên cũng không ai có thể chắc chắn được bạn đồng hành của mình có thật sự cùng phe hay không, càng đừng nói một người xa lạ.

Cứ thế, ba người chiến đấu một hồi, có Lê Thanh Vũ cản tiễn thủ gánh chịu phần đa hỏa lực thì áp lực cả hai người Lỗ Trí Cẩn cùng Giang Thượng Nhân nhỏ đi rất nhiều, đều đã chuyển sang đơn đấu, thậm chí vốn cũng không gặp quá nhiều rắc rối với đám tiễn thủ thanh y thiếu niên còn nhiều lần bất ngờ trợ giúp, đảo ngược tình huống vốn đang tương đối tệ nghiêng về phía họ.

Nhưng để giành được thắng lợi, đó còn là chuyện lâu dài, thậm chí không xác định, cho đến khi trận mưa này đến.