Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 102: Lệ Hàn Tuyết đối chiến Thâm Uyên Pháp Sư




Quyển 2 Chương 102: Lệ Hàn Tuyết đối chiến Thâm Uyên Pháp Sư

Hắc khí xen lẫn cùng tử khí, lộ ra một loại cảm giác hư ảo cùng không chân thực, lại mơ hồ cảm giác được như có như không tồn tại một loại hấp lực khiến người không tự chủ được tiến tới dò xét, bị cảm nhiễm, sau cùng lún càng sâu, đến nơi ánh sáng chiếu không tới.

Thâm Uyên.

Loại lực lượng mà để cho bất kỳ cư dân nào thuộc Thất quốc của Teyvat đại lục nghe đến cũng đều biến sắc, được liệt vào hàng cấm kỵ, có lẽ về độ ưu tiên vẫn còn kém nghiệp chướng kiếp lực những thứ tồn tại ô uế này, nhưng cũng đã thuộc loại chỉ cần xuất hiện là phải bị thanh trừ nhanh nhất có thể, lúc này đang thấm đẫm lấy không gian bên trong hang động này, ăn mòn từng vết đá nứt, xâm nhiễm từng sợi rêu xanh, lộ ra một loại cảm giác hắc ám khiến người không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được.

Hang này không nhỏ, sâu có bốn trượng, rộng có bốn chục, ở giữa bày biện một tế đàn với rất nhiều Hilichurl, Mitachurl cùng Samachurl đang làm nhiệm vụ canh gác cùng vận chuyển phàm nhân đi qua một Truyền Tống trận đang cuộn lên từng đợt Thâm Uyên khí xoáy ở giữa, đứng trước đấy lại có một bóng dáng nhỏ bé, trên thân lại sở hữu quyền uy không thể ngỗ nghịch.

Toàn thân tử sắc lông tóc trải dài trên ma bào Lôi hệ Thâm Uyên Pháp Sư hợp lại hai tay trước ngực, từ trong miệng liên tụng không ngừng sinh ra từng tiếng tụng niệm tuy nhỏ lại dường như vang vọng khắp cả hang động, không ngừng trùng điệp vào nhau, cùng với bóng đen kéo dài trước đuốc lửa tứ phía bị Thâm Uyên lực lượng bẻ gãy lại hòa trộn, nhìn qua không khác gì tồn tại một thực tại riêng biệt bên trên tế đàn.

Chỉ là nương theo trên trời một tiếng sấm truyền đến, tiếng tụng niệm cũng chấm dứt, tên Thâm Uyên Pháp Sư này xoay người thở dài, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ sùng kính thành khẩn, so với con chiên ngoan đạo của Tây Phong Thần Giáo lại càng sùng kính, chỉ là cất giấu đâu đấy nét điên cuồng:

“Si i hila!” (Tới một kẻ khó chơi nha!)

Rầm!

Không tới một khắc sau, một tiếng động lớn vang lên, khói bay mù mịt, trận pháp phòng ngự thế mà còn chưa có bất kỳ phản kháng nào đáng kể đã b·ị đ·ánh vỡ, đứng trước mặt hắn nơi kia cách chưa đầy hai mươi bước đã là một nữ tử tóc dài, một thân khí vũ hiên ngang, bên hông tử lưu ly chi ngọc.

Lệ Hàn Tuyết! Sau khi tìm thấy vị trí của đối phương đồng thời xác định là bẫy rập không đủ mạnh để hại bản thân đã lập tức xông đến.

Thâm Uyên Pháp Sư đối với khách không mời mà đến b·ạo l·ực phá cửa mà vào cũng không lộ vẻ tức giận, chỉ dùng đôi mắt đã không còn là nhân tộc mục nhãn liếc sơ qua viên tử lưu ly bảo ngọc kia, tay khoát nhẹ bảo thủ hạ bất động, khẽ than một tiếng, giọng điệu thương xót lại chất chứa phán xét:

“Lại thêm một thuộc hạ tắm rửa dưới thần quang mục nát của đám Thần giả tạo ngồi trên cao, con dân vô tri mà ngu muội của Thất quốc kia, cớ gì tới đây, phá hỏng nghi lễ cao quý trong công cuộc cứu rỗi nhân loại của chúng ta?”

“Hay là ta hiểu nhầm, ngươi tới để tận lòng trung, mong ước nhìn thấy uy năng của ngài? Vậy con của ta, hãy bước lên trước, để cho Chân Chủ lực lượng có thể tẩy đi những vết dơ bẩ-“



Những lời dẫn dụ mang theo Thâm Uyên lực lượng này không thể bảo là không mạnh, nếu là Võ Giả phổ thông ước chừng chỉ nghe qua liền đã đầy đầu mơ hồ thậm chí còn lãng quên luôn mục đích của bản thân là gì, cứ thế mà ngu ngơ tiến về phía trước tiếp nhận Thâm Uyên tẩy lễ, từ đó tuyên cáo tạm biệt với thân phận gốc của mình, rất nhiều Thâm Uyên giáo đồ ban đầu cũng từ đấy mà ra.

Đương nhiên, tương tự với gông xiềng của linh hồn, thuật pháp mạnh như vậy không những tiêu tốn không ít Thâm Uyên lực lượng, lại cần Pháp Sư sở hữu kiến thức rất chuyên sâu với nguyền rủa cùng kinh điển của Giáo Đoàn, nếu không liền tiết độc chi tự một chữ cũng chưa niệm ra bản thân đã tự loạn trận cước.

Rất may cho tên Pháp Sư này, tu vi của hắn còn đủ cao, đạt đến Tứ giai đỉnh phong, bản thân lại nằm lòng kinh nghĩa, tự nhiên niệm ngôn chú không có vấn đề gì.

Không may lại chính là, đối thủ của hắn là một vị Thượng Thừa Tông Sư, Nhất giai Cung Mệnh mơ hồ có dấu hiệu nhen nhóm, sẽ không bị những lời này khống chế thậm chí ảnh hưởng, vừa mới bình ổn khí tức đánh giá xung quanh cùng tình huống chi tiết xong liền đã ra tay công kích.

Lệ Hàn Tuyết tuy tuổi cũng đã không còn nhỏ, bất quá do xuất thân ảnh hưởng nên trong quá khứ số lần xuất nhập giang hồ là tương đối ít liền có đôi chút không nhanh nhạy trong nhiều trường hợp, nhưng này cũng mang đến cho nàng không ít kiến thức thường là rất nhiều võ giả thông thường đều không hiểu được, trong đó có cách đối phó với tín đồ của Thâm Uyên Giáo Đoàn.

Đừng nhiều lời, gặp là xúc, đụng là múc!

Có gì nghi vấn, đánh trước hỏi sau, nếu như muốn hỏi!

Thấm nhuần tư tưởng đạo lý này, lần đầu gặp mặt nàng liền không làm trái lời các tiền bối dạy bảo, một tay huyền không nâng lên, Chân Khí ly thể hóa cương phóng ra một thanh thương bay thẳng về phía trước, trông thường thường đơn giản lại sở hữu thế mạnh không thể đỡ, bởi vì bên trong có quán chú lấy một tia thiên uy, áp tới tất cả đám Hilichurl ở đây đều có chút khó cử động, dù sao cũng có Thâm Uyên lực lượng che chở.

Chỉ là, mắt vừa thấy cây thương phải đâm trúng ngực đối phương, mục tiêu lại bỗng hư không tiêu thất không tiếng động, cảnh tượng làm Lệ Hàn Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Thuấn di!” sau đó liền qua tế đàn cùng pháp trận không gian, hơi nhíu mày sau đó tiện tay đưa ra một chỉ, rồi liền thân ảnh cũng nhanh chóng biến mất.

....

Trên mặt đất, đã vừa xuất hiện lại bóng dáng Thâm Uyên Pháp Sư hít sâu một hơi, trong mắt xuất hiện nét kiêng kỵ, lại cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn:

“Thượng Thừa tông sư, lý là lòng đã đắc sâu chư Thần nhồi nhét, cũng không dễ quay đầu về chính đạo như vậy!”

Một câu thở dài xong, hắn lại đưa mắt nhìn về một phía, vốn là chốn tế đàn.



Tại sao lại rời bỏ nơi tế đàn vốn có thể dựa vào nơi đó tàn dư trận pháp tiếp tục chiến đấu mà lại thuấn di bỏ chạy? Điều này đương nhiên tự có lý do chính đáng.

Hắn hiện đang là Tứ giai Đại Pháp Sư, tu vi chỉ kém Ngũ giai Ma Đạo Sư một đầu, dựa vào trận pháp còn có thể nhất thời sính qua được hồng câu một tuyến, lại chung quy cũng không đánh thắng được một đối thủ có cảnh giới Thượng Thừa trung kỳ, dù sao pháp trận lâm thời thật quá kém, khi đó đừng tính đến chuyện nàng khả năng dây dưa được đủ lâu lại có viện quân tới, toàn bộ Truyền Tống trận chắc chắn sẽ bị phá hủy, mình cũng có khả năng bị lưu lại.

Vậy còn không bằng tách ra.

Nếu nàng muốn phá hủy Truyền Tống Trận, dù gì cũng sẽ phải mất một quãng thời gian, khi đấy bản thân đã sớm chạy cao xa bay, còn về các đồng tộc dưới kia tuy có đáng tiếc nhưng dù sao nhiều người cũng không phải dung mạo thật mà là vận dụng Địa Mạch lực lượng thức tỉnh hình bóng, c·hết thì cũng thôi đi, lại nói cũng thu thập đủ nhiều người.

Còn nếu nàng muốn đuổi theo bản thân vậy được thôi, bản thân cũng chưa chắc đ·ã c·hết, còn Truyền Tống Trận vẫn sẽ còn tiếp tục hoạt động được thêm một quãng thời gian càng mang thêm đi được nhiều người hơn nữa, cũng không phải hy sinh quá nhiều thành viên, vậy cũng là có lợi.

“À, đến rồi sao.”

Ý vừa đến đấy, đã thấy nơi xa bay tới một thân tử ý, không có bất kỳ ý kh·iếp đảm nâng lên ma trượng Thâm Uyên Pháp Sư nhẹ khuấy một cái, nhất thời xung quanh từ thân phóng ra hàng trăm viên lôi cầu, hướng xung quanh bốn phương tám hướng xông đến, nhất thời trong không khí ngập tràn một mùi khét khó tả, lại cũng không chỉ đơn thuần là khét do không khí cũng đang chập chờn lên xuống, cũng là một loại ảnh hưởng của điện từ với khứu giác, nhiều có thể làm người mê muội.

Lệ Hàn Tuyết thân là Thượng Thừa cảnh đồng thời Lôi hệ Nguyên Thần giả tự nhiên cũng không sợ những thứ này, chỉ là ưu lực có chúng đương nhiên vẫn phải được nàng coi trọng.

Chẳng phải Nguyên Thần giả có thể điều khiển được nguyên tố sao? Vì cái gì nàng không sử dụng Thần chi Nhãn thu nạp hoặc điều khiển ngược lại Lôi nguyên tố xung quanh?

“Xem ra Thâm Uyên lực lượng chính là như này, những quả lôi cầu này phía trên tràn ngập Thâm Uyên lực lượng, ta thế mà không động được dù chỉ một tơ một hào.”

Suy nghĩ vừa xuất hiện này chính là câu trả lời.

Đây kỳ thực chính là điểm mấu chốt trong trận chiến, hai bên đều sử dụng chung một loại Nguyên Tố, nhưng mà trên người Thâm Uyên Pháp Sư tuyệt đối có rất nhiều Lôi thuẫn, không dùng Nguyên Tố khác chỉ dùng Lôi thôi phá không nổi, còn công kích của hắn nàng lại cũng gánh được, chỉ là tương đối khó thụ.

Bất quá công kích Nguyên Tố không được, dừng Chân Khí lại không có quá nhiều vấn đề, Lệ Hàn Tuyết lại hơn đối phương một đại cảnh giới, đây chính là lý do mặc dù lôi cầu vẫn đang bay đầy trời, nàng lại vẫn có thể tiến tới đi lui tương đối ung dung, thậm chí Thâm Uyên Pháp Sư mới là đối tượng đang phải liên tục sử xuất thuấn di.



Tất nhiên Pháp Sư cũng không phải không còn chiêu nào khác, nhưng ngoại trừ lôi cầu tích lũy đầy đủ Thâm Uyên lực lượng ra thì các chiêu còn lại gần như không tạo được tác dụng quá lớn, bởi vì chỉ cần Thâm Uyên chi lực không có đủ, vị Thượng Thừa võ giả đối diện liền có thể ngự sử Chân Khí thanh trừ, sau đó đường hoàng mà tiếp nhận Nguyên Tố tinh thuần vừa mới lấy được.

Tỷ như hắn có một chiêu tên là Lôi Ti Thiên Võng, tung ra một đạo lưới sét vòng xoay xung quanh, lại như lôi nhận trảm phá tất cả những thứ nó gặp trên đường lại, bị nàng một chỉ phá được đứt đoạn, không thành hình tự nhiên biến mất.

Bất quá nói thật đi, dù rằng đang tại thế hạ phong, hắn kỳ thực cũng không thua, dù sao bản ý vốn là chạy trốn, lại thật nghĩ rằng hắn tu luyện chừng đấy đến nay, tuy là tân thế hệ cũng chưa trải qua trận chiến khi diệt quốc nhưng cũng là chịu qua đủ nhiều khổ sở, lại chỉ có thể trốn tránh như vậy?

Chỉ thấy đang liên tục thuấn di Thâm Uyên Đại Ma Pháp Sư bỗng dừng lại, một gậy đập xuống mặt đất, phảng phất chấn động càn khôn, nhất thời lôi võng khắp nơi tung hoành!

Không, lần này không phải tới từ trên thân hắn hay ma trượng, mà là tới từ những lôi cầu kia, những khỏa đã bị ném ra ngoài tưởng chừng như lãng phí!

Chín trăm chín mươi chín khỏa lôi cầu, một khỏa đều to bằng ít nhất một cái gáo dừa, vậy mà liên hợp lại, kết thành kinh thiên võng trận, lại lấy tốc độ như chớp giật áp sát cực nhanh, căn bản sẽ không lưu lại cho đối thủ cơ hội phản ứng, trúng chiêu này dù là Thượng Thừa chi cảnh nhục khu vô kiên bất tồi cũng phải chịu trọng thương!

Mặc cho ngươi cái gì thương ý tuyệt luân, cái gì kình khí liên miên bất tuyệt, kình chi cương xảo thắng âm dương, đều phải chịu trói trong đấy, chịu hỏa lực bao phủ!

Tung xong chiêu này, đương nhiên Thâm Uyên Pháp Sư cũng không nhẹ nhõm, hai tay cầm ma trượng giờ liền thật là chống gậy để toàn thân không quỵ xuống, chừng đấy lôi cầu cũng không phải chỉ đơn giản là năng lượng thể nội hiện tại của hắn, rất nhiều cũng là do hắn mất thời gian tích súc sau đó cho vào trong pháp trận bên trong giấy da lưu trữ, có thể nói lần này đối chiến thân gia đã mất hơn nửa.

Bất quá tiêu hao như vậy cũng là đáng, hắn hiện còn ở đây vốn là đang chờ tinh huống, mặc dù có thần niệm nhưng dưới trạng thái Lôi đối Lôi kia, hiển nhiên là vị này Lôi hệ Ngu Muội Thần Theo Hầu cũng không dự tính mặc đấy luyện thể bằng cách tự hủy, bất quá không ít thì nhiều cũng sẽ có thương thế tại chỗ không thể bắt kịp hắn chạy trốn.

Lại chờ chút nếu trọng thương thậm chí gần đứt hơi còn có thể nhặt nhạnh chỗ tốt, khi đấy thì quay về trong giáo hắn sẽ đích xác được coi như đại công thần, càng vì đại nghiệp chung lẫn riêng đặt lên một bước lớn!

Bất quá, thế sự đương nhiên cũng thường không theo người mong đợi.

Vị này Thâm Uyên Pháp Sư vừa mới hít được hai hơi khẩu khí buông lỏng, trong đầu còn đang mơ tưởng đến tương lại sáng lạn, một điểm sáng màu xanh lam pha bạc trắng đã đâm xuyên hết thảy.

Tiện thể đâm xuyên cả hắn, thương mang theo người bay trăm bộ.

Sử Thi phẩm Nguyên Khí, Lệ gia trấn tộc chi bảo, thần binh Kinh Hàn Băng Thương!

Lôi thuẫn mọc lên hàng chục cái nhưng đều vô kế khả thi, tuy rằng Băng thương đích xác bị ngăn cản dần dần, nhưng lượng ma lực còn lại không đủ chèo chống lôi thuẫn phòng ngự, vốn có một bộ phận rất lớn đã bị đầu nhập vào đại chiêu kia, Thâm Uyên Pháp Sư không chống lại được mới bị một thương đơn giản như vậy đánh bay, hai mắt lúc này xuất hiện vẻ hoảng sợ đối với một bóng hình lúc vừa rồi mượn thương thế đã chui ra được khỏi lưới sét, lúc này hai chân chạm đất cười nhìn bản thân:

“Sao nào? Tư vị của phản ứng Siêu Dẫn dễ chịu chứ?”