Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 101: Kiếm như du long tại thủy




Quyển 2 Chương 101: Kiếm như du long tại thủy

Thi thể to lớn của Mitachurl đổ sụp trên địa, nét mặt thanh y thiếu niên vẫn nhìn không ra vẻ đáng kể, tay phải rút lại nhanh gọn chuẩn bị tiếp chiến, mơ hồ có dư dật lấy ánh hồng chiều tà xen lẫn với chút khí đen lây dính lưỡi kiếm, cùng lúc tầm nhìn đối ứng với hai người kia.

“Sở Trụ, khách qua đường. Hỏi trọng địa?”

“Du Long, Bạch Nghiễm, đồng đạo. Hướng Nam ngoài hai trăm bộ, có Lôi hệ họ Lỗ, tiếp chiến tam giai Ma Vật hai tên, đắc Thủy như hổ thêm cánh.”

“Tạ rồi, vậy ta đi.”

“Mong quân bảo trọng, tiếc lúc đao kiếm vô tửu.”

Giang hồ đối thoại, nhiều lúc văn thải nổi trội tưởng đâu có ý cảnh khói sương, lại xua không đi địa khí, chung quy thua kém vài câu ngắn ngủi, chữ tục bẻ câu không thấy.

Đưa mắt nhìn thiếu niên đi xa, bạch bào nam tử cũng không nhàn rỗi, dù sao vừa rồi cũng chỉ là xử lý xong một tên Mitachurl cũng không phải tận diệt được đám Ma Vật xung quanh, bất quá thiếu đi đồng giai uy h·iếp giờ đây hắn cũng đã không còn nguy cơ sinh tử, chủ yếu là còn phải chăm sóc cho đồng bọn người vừa liều một thân thương thế thêm trầm trọng tranh thủ cho bọn hắn một hơi.

Kiếm trong tay uốn lượn mở đường máu, tay không chỗ cố kỵ ôm eo giang hồ nhi nữ, trong đầu không xúc cảm thủy linh chỉ có tính toán lạnh lùng ẩn giấu nhiệt tâm bên dưới, Hoán Du Long đạp bước qua hai bộ t·hi t·hể Hilichurl vừa mới xuất hiện, khí tán người đã ở trên một nóc nhà gần đấy, chậm rãi quan sát thế cục, vừa lúc để cho cả đồng bọn lẫn bản thân có chút thời gian nghỉ ngơi hồi khí phục sức.

Tại sao không phải trong nhà?

Nhà làm từ gỗ, dễ bén lửa, lại chịu không gian bó hẹp không thể tiến thối, một khi tiến vào liền chỉ có thể cầu Nham Thần giáng phúc khí, sánh không bằng được nơi này tầm nhìn khoáng đạt.

“Có sao không?” Bạch bào nam tử nhẹ giọng hỏi thăm.

“Không có trọng thương, bất quá xác thực cần chút thời gian tĩnh lại khí tức, cũng may vừa rồi có đối phương tương trợ, thật là giang hồ nhiệt tâm nhân nha...” Bạch bào nữ tử vừa đáp, thân vừa bày thế tọa liên, hai tay kết ấn giáp tự.

“Dược liệu trị thương của Liễu Trần giáo các ngươi đâu?” Thấy nữ tử không có cử động gì khác ngoại trừ tự ngồi vận công liệu thương, bạch bào nam tử liền thắc mắc.

“Lần trước tiễu phỉ dùng hết rồi, gần đây cũng không đi qua thành trấn lớn ta chưa kịp bổ sung.”

“Vậy dùng của ta đi, tuy rằng lộ tuyến cùng các ngươi không hợp, lại may ngươi cũng là thân nữ tử, vừa vặn thích hợp sử dụng.”

“Vậy liền đa tạ Hoán tứ ca rồi.” Nữ tử cũng không khách khí, nhận lấy dược cao trị thương độc truyền của Nhạn Xà môn, bôi xong lên những chỗ b·ị t·hương xong lại nói tiếp:

“Tứ ca chờ đó, đến được thành trấn kế tiếp ta sẽ trả lại.”

“Chút dược trị thương thôi, ngươi còn nghĩ tứ ca để tâm tính toán?” Bạch bào nam tử nghe vậy cười nhạt một tiếng, khí lực vừa hồi liền đã đánh ra một kiếm xuống phía dưới hiên, chấn nh·iếp một đám Hilichurl còn đang niệm thịnh chưa cạn, lại giành được thêm mấy giây tĩnh dưỡng nữa.

“Hừ, tiếc là không có mang theo Hủ Cốt Tán độc môn, nếu không đừng nói mấy tên Hilichurl này, dù có là tên tam giai Mitachurl kia tới cũng có xá gì!” Hắn cười lạnh.

“Hủ Cốt Tán của Nhạn Xà môn cũng đúng thật là có uy lực, không phải Tiểu Thừa đụng vào tức vong, chỉ thua Nguyên Tố chi Độc, lượng dùng lại không cần quá nhiều, vừa hay khắc chế tình huống vây công hiện tại, Nhạn Xà môn không có cường giả trấn giữ lại vẫn có danh tiếng gần với nhập lưu cũng là vì đó, thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tứ ca ngươi cầm được nó, bọn họ dám thả ngươi rời sư môn sao?”

“Ha ha, ta dùng sao cũng là truyền nhân mạnh nhất thế hệ này của môn, nếu thật cầu xin sư phụ.... Đừng hỏi, bọn họ đúng chính xác là không dám.”

Một nửa câu đầu hào khí ngập tràn, kết thúc với một cái đuôi chuột cụt lủi, làm cho bạch bào nữ tử cười nhẹ một tiếng, mi tâm chu sa hiện mỹ lệ.



Nam tử nhìn thấy cảnh này, mặt ngoài không thấy, trong lòng có chút cảm thán, chỉ là đối tượng không phải là mỹ nhân.

“Ầy, võ công của Liễu Trần giáo quả thực ôn hòa, giữa lúc vận công đột nhiên cười một tiếng thế kia cũng không bị loạn khí, so sánh với ta mỗi lần luyện công đều phải dùng độc rắn ngâm thể cốt, chịu cốt động chi hàn lúc nửa đêm, đau đớn chịu khổ lại không dám động quá nhiều tâm niệm thì quả thật làm người hâm mộ, bất quá có thể làm được nhẹ nhõm thế thì cũng phải quy công cho căn cơ của nàng, thùng gỗ ván đều thật...”

“Đột phá rồi?” Nam tử hỏi.

“Vừa vặn.” Nữ tử lời ít ý nhiều.

“Tốt, vậy xuống g·iết tiếp, đúng lúc để ngươi luyện tay luôn.”

“Đang có ý này.”

.....

Đổi mặt trận địa cách đấy đã ngoài trăm bộ, Lê Thanh Vũ đã gặp phải chút cản trở.

Một đội hình dày gồm hơn hai mươi tên Hilichurl cầm khiên cùng chùy, phía sau có ba Samachurl yểm trợ, hai Nham một Hỏa.

Tuy rằng về mặt tổng thể cảnh giới đều không cao, mạnh nhất vẫn còn thua hắn chút, nhưng dù sao Samachurl cũng nổi danh vì pháp thuật khó lường, phối hợp với nghe lệnh so mệnh nặng đám lâm thời ‘binh sĩ’ đây đã là một chi lực lượng không thể khinh thường.

Lại từ đấy có thể thấy được ngay từ lúc tiến vào trận địa hắn cũng có chút may mắn lộ tuyến không có bất kỳ Samachurl nào và đồng thời tốc độ cũng đủ nhanh, nếu không đã không thể kịp thời tiến đến tiếp viện hai vị giang hồ hiệp khách giống như vừa rồi.

Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu thật bộc phát thực lực lên thì sự tình nguyên bản cũng không cần đến một chiêu kiếm thứ hai, bất quá khổ nỗi sau lưng còn có người đang nhìn chằm chằm, tự nhiên hắn không thể lộ hết thực lực, vậy đành binh đi hiểm chiêu.

Một chân đạp mạnh lên mặt khiên chống ngang, tay nắm sương vụ tuôn trào từ lưỡi kiếm, đi qua không có thực chất, xoay lại đã có thực hình, một nhát chém từ gáy trảm thủ hai tên Hilichurl, Lê Thanh Vũ nghiêng người sang một bên, vừa hay trước ngực truyền đến một cảm giác nóng rực.

“Oya ki ma sam la...”

Dĩ nhiên là đám Samachurl không thể một mực mặc cho kẻ thù tiến tới cận thân được, cầu lửa vừa phát, nhiệt khí oanh tỏa, mặt đất đã lại có chấn động.

Lực cũ đã tận tân lực chưa kịp sinh, tiện lúc còn trong tầm tay với, trảo thủ phát lực, dưới chân hơi nước như bọc dầu, chớp mắt đã lùi về sau hai bộ, dư ảnh trước mặt thình lình bị một cọc đá từ dưới đất phóng lên xuyên thủng!

Không chậm một khắc, chu thiên vừa qua, thiếu niên xoay người đưa kiếm vừa hay vòng qua được tay của một tên Hilichurl vốn đang siết chặt vòng vây vừa kịp phản ứng định t·ấn c·ông từ sau lưng, Cao phẩm liễu kiếm như chém bùn chặt qua không phải đồng thiết chi thân, đại chùy đoạt được bị xảo kình chuyến hướng bay thẳng về phía đối diện.

Bắt giặc trước bắt vua đạo lý này tự nhiên đã được biểu hiện trí tuệ cao nhất của chủng tộc Hilichurl hiểu thấu, tiếng niệm râm ran hồi nào bỗng to lên, đại chùy nhanh chóng bị một hòn đá to chừng nắm đấm không biết từ đâu đánh bay, chỉ để ngay sau đó trong không khí truyền đến một tiếng gió phất nhẹ, kèm theo tiếng người nào đó thì thầm:

“Thứ Kiếm Truy Tinh!”

Liễu kiếm mỏng manh phảng phất gió thổi lại cong, nay lại phi hành một đường không có sai phạm, nhẹ nhàng như không có lực, lại dễ dàng xuyên thủng phần tâm của tên Nham hệ Samachurl đầu tiên, lại sở hữu góc độ xảo trá, nhất tiễn song điêu mang đi thêm phần bả vai của tên đằng sau, chỉ để lại tên hệ Hỏa còn đang giật mình khi đồng bạn trong chớp mắt không thấy.

Không bận tâm đến tiếng rên rỉ của kẻ còn chưa c·hết cách xa mấy trượng, thầm hừ một tiếng trong lòng, đã hiểu thấu đối phương là kẻ vô cùng lắm ám chiêu, biết là cách tốt nhất chính là nhất chiêu dứt điểm, tên Samachurl hệ Hỏa này nâng lên ma trượng, mắt hẹp đằng sau mặt nạ không ngờ lại khẽ nhắm lại, phảng phất không coi tên thiếu niên võ giả vừa mới lấy đầu một tên Hilichurl làm bàn đạp tiện thể xử lý hắn luôn cầm một cây đại chùy vừa mới trộm được lăng không từ trên bổ xuống ngay trước mặt ra gì.

Người chỉ vừa vặn ba xích, ma trượng lại dài quá bộ, cảnh tượng vốn tưởng hài hước nay lại không thấy được xíu xiu tếu ý, khi mà sóng nhiệt trong không khí xung quanh ma trượng bỗng cuộn tròn thành xoáy, nương theo đó Hỏa nguyên tố hóa thành một loại trường nhỏ lấy tên này làm gốc tỏa ra nửa trượng, phảng phất đang giống cáp mô thổ nạp tích súc, tỏ ý rất rõ ràng.

Một khi cáp mô cấp khí, đạn liên khai hoa, uy thế liền sẽ cực độ kinh người!



Đừng nói Võ Giả, ngay cả Tiểu Thừa cảnh phổ thông nếu nhất thời sơ ý lãnh giáo toàn lực của chiêu này, bất kị hỏa chi thân chỉ sợ cũng phải trọng thương nằm tại chỗ!

Đương nhiên, đại chiêu được cung cấp từ mảnh giấy da dê bên trên còn bảo lưu Thâm Uyên lực lượng này cũng không phải dễ dùng như vậy, để cho một tên Nhị giai Samachurl sử dụng vẫn còn có miễn cưỡng, điều này từ biên độ rung lên của ma trượng có thể thấy được, càng không phải nói nó có một điểm yếu chí mạng.

Uy lực cuồng bạo là không sai, nhưng chính cái sự cuồng bạo của Hỏa nguyên tố đó lại rất khó khống chế, trường hợp tâm thần chấn động tạm không nói, nếu như bị t·ấn c·ông đủ mạnh tới mức đánh gãy được quá trình tụ thế thì kẻ thiệt sẽ là bản thân.

Bất quá, nói thì dễ làm thì khó, dưới sức mạnh của Hỏa nguyên tố, sóng nhiệt vô hình chung đã trở thành một loại khiên chắn, phản lực mạnh tới mức dù có là Võ Giả cảnh đỉnh phong viên mãn cũng khó ép qua được, càng đừng nói gì đánh gãy tiến trình, chiêu này nếu có chiến lực đúng đắn vẫn có thể có đại tác dụng.

Giống như lúc này, Hỏa hệ Samchurl nhìn về phía thân ảnh đang lại gần của thiếu niên, tâm lý vốn không khinh địch chỉ là vẫn không tránh khỏi dần có mấy phần tự mãn, vốn như một lẽ hiển nhiên, một tên Võ Giả hậu kỳ, trong tay cầm một thanh Đê phẩm đại chùy làm từ gỗ, làm sao có khả năng –

Suy nghĩ vừa đến đó bỗng đứt đoạn, trong đầu đột nhiên một mảnh thanh không.

Bùm!

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, kéo theo đó là khói đen mịt mù, phủ lấy khuôn viên ba trượng xung quanh.

Lại đợi gió nhẹ thổi qua, từ trong khói bước ra vạt áo thanh y, có chút cháy sém, lại không quá nặng, chủ yếu là chút tàn lửa sánh không lại với nước của hải dương, thiếu niên khẽ vung tay, đại chùy bén lửa đột nhiên bắn ra ngoài mấy bước, đạp trúng khuôn mặt tuy đang đeo mặt nạ nhưng vẫn đang thấy rõ vẻ kinh hãi của tên Samachurl còn sống sót, choáng hắn b·ất t·ỉnh, tại chỗ hôn mê lần cuối.

Vì khi mũi kiếm không còn đâm vào vai mà là ngực, thì chính là lúc t·ử v·ong đón chờ.

Dễ dàng rút kiếm lên từ t·hi t·hể đang dần tan biến, Lê Thanh Vũ đưa mắt về phía trước.

Không còn Samachurl có chút khó nhằn, đường đi tuy Hilichurl kết thành đội, rậm như rừng, lại trong mắt hắn, cũng bất động như rừng, vậy liền một đường kinh qua không có quá nhiều trở ngại.

Nhất thời bán hội, kiếm khí tung hoành, tà dương thấy máu đen vung vẩy trộn với hơi sương.

Ở nơi xa xa, vừa bị t·iếng n·ổ gây nên chú ý, hai người hiệp khách kia vừa hay thấy cảnh này, bạch y nam tử than nhẹ một tiếng:

“Hảo kiếm pháp! Nếu chỉ luận kiếm bất luận những thứ khác, ta đây đối đầu với hắn chắc không trụ nổi một hiệp.”

“Ừm.” Bạch bào nữ tử gật đầu: “Đừng trách ta quá lời, mặc dù tứ ca lấy tự Du Long, nhưng so với đối phương còn kém nhiều lắm.”

Xà còn chưa hóa giao lại hướng chí đàm long bạch y nam tử nghe vậy thở dài còn não nề hơn, cũng không phản bác, buồn phiền không nơi trút đành đổ lên đầu đám Ma Vật xung quanh, bất quá cũng không có để cảm xúc lấn áp lý trí, càng nhiều vẫn là cố gắng tìm hướng dân cư cứu viện.

Tuy rằng thôn dân nơi này người b·ị b·ắt bị g·iết cũng đã nhiều, phần còn lại thì được mấy vị huynh đệ tỷ muội kết nghĩa khác trong nhóm bảy người thủ hộ lấy, hiển nhiên vẫn còn một số người đang bị kẹt vì nhiều lý do chưa thể thoát thân, kỳ thực đây mới là mục tiêu chính của hai người bọn họ, lúc nãy bị vây công cũng là vì để đánh lạc hướng dụ địch cho một nhà ba người chạy trốn.

Dù sao bọn họ là hiệp khách, quên thân giúp người, cũng không phải vứt não mà giúp, ngược lại đã trải qua suy tính vẹn toàn, chỉ là mục đích cuối cùng vẫn vì bách tính mà thôi, đây mới là nghĩa hiệp chân chính.

Mà người lên kế hoạch cho tất cả, đóng góp rất lớn cho thế cục còn tạm cầm cục được của Vĩ thôn hiện nay, chính là bạch y nam tử này, tên gốc Tần Thành, tên tự lấy Hoán Du Long, nhị đệ tử của một trong ba vị thái thượng trưởng lão Nhạn Xà môn, một trong tự xưng Khúc Sơn thất hiệp!

....



“Kiếm như du long tại thủy.... Cũng không sai, đặc biệt là khi long còn biết phun nước.”

Vẫn đứng trên đỉnh đồi cao, Lệ Hàn Tuyết bỗng che miệng cười khẽ.

Vốn đang đắm chìm trong c·hấn t·hương tâm lý Đặng Trần An nghe vậy như bắt được gốc rạ, cũng mình tự biết mình cố gắng di dời sự chú ý:

“Là – như nào vậy tiền bối? Sao – sao ngài lại cười?”

Một tay áp sau lưng thủ tâm mạch nửa đệ tử, Lệ Hàn Tuyết nghe vậy liền miêu tả lại tình huống vừa xảy đến với tên “biểu ca” kia của đối phương, vốn là Thượng Thừa cảnh lại đứng nhìn từ trên cao góc nhìn thoáng đãng, khoảng cách mới hơn trăm trượng này đối với nàng cùng xảy ra ngay trước mặt không khác, thậm chí với kinh nghiệm Võ đạo phong phú nàng còn bình thêm không ít lời, nghe được miêu tả trôi chảy như sách viết, bất quá hiểu rõ đối phương tu vi cảnh giới còn nông cạn nàng liền trọng ý không trọng lý, cuối cùng còn hỏi:

“Thế nói đến nhiều như thế, cục khó nhằn như vậy, biết biểu ca của ngươi phá bằng cách nào?”

“...Bằng kiếm thuật siêu quần bạt tụy?” Tuy vốn đi cùng Lê Thanh Vũ lâu nhưng vẫn tiếp xúc võ đạo không nhiều Đặng Trần An biết không thể liệt ra mấy loại thủ đoạn hệ phái khác kia, bèn đưa ra suy đoán gần nhất.

“Không đúng.... mà cũng vẫn đúng.” Kết quả, Lệ Hàn Tuyết lại chấm bằng một câu đầu đuôi không lọt, nhìn thấy đối phương nhíu mày nàng lại cười thêm một tiếng, lúc này mới nói thêm:

“Bằng cách khạc nước miếng.”

“?” Này càng làm đáng thương Đặng Trần An hồ đồ rồi, chân tướng đã vừa lý giải “rồng biết phun nước” nghĩa gì là một chuyện, thế mấy câu trên kia lại có ý gì?

Nào ngờ Lệ Hàn Tuyết cũng không đi sâu vào, lại dường như cảm khái hỏi:

“Trần An, ngươi có biết thiên hạ võ nghệ phân chia như nào?”

“Hình như là... Sơ khuy môn kính, sơ học xạ luyện, đăng đường nhập thất, lô hỏa thuần thanh, dung hội quán thông, xuất thần nhập hóa, đăng phong tạo cực, vô dữ luận tỷ, thiên nhân hợp nhất, phản phác quy chân?” Có chút kiến thức cơ bản câu này Đặng Trần An đáp lại được.

Lệ Hàn Tuyết nghe vậy gật đầu tỏ ý hài lòng, tròng mắt nhất chuyển, nhẹ giọng nói, tiện thể giải thích:

“Nhìn qua được kiếm thuật của biểu ca ngươi có thể coi như là đã lô hỏa thuần thanh, này là thành tựu mà đại đa số võ giả tại đê cảnh thường dừng bước, bởi vì bọn họ không biết phải bước tiếp như nào, lý giải không được nếu đã luyện được nhất pháp đến mức thuận như thủ túc, thường như thổ nạp, thì còn cách nào để tiến lên. Câu trả lời này tương đối đơn giản, nhìn vào bãi nước miếng kia của biểu ca ngươi chính là ví dụ.”

“...Nghĩa là... muốn đạt đến dung hội quán thông thì còn cần phải biết phun nước miếng?”

“... Không phải. Đây cũng chỉ là ta ví von hình tượng, hiểu không? Thứ nó đại biểu chính là một loại biến tấu của tự thân, lại hòa hợp một cách không ngờ với tự thân võ pháp, một mạch liền kề mà đến, nhìn như rất mất tự nhiên lại được dung hội. ‘Dung hội’! ‘Dung hội’! Hiểu được không? Chỉ còn thiếu nửa bước nữa mà thôi.”

“Trong trường hợp đối phương tụ lực như thế, thân là Thủy hệ Nguyên Thần giả, việc gì không lợi dụng chính bản thân tư bản? Một ngụm nước miếng, một mảnh lá cây, thậm chí ngay cả không đáng chú ý như hạt bụi, dùng được cũng đều là võ pháp, chỉ tiếc điều này thiên hạ chín thành đều không hiểu được, hiểu được lại không làm được lại thêm chín thành nữa.”

“Trên thực tế, đây cũng là vấn đề khoảng cách trong tiến bộ về võ nghệ, thường phải đến về sau đạt đến cảnh giới cao hơn quay đầu mới nhìn thấu, lại không cách nào thảy đổi được. Biểu ca ngươi như vậy là thật sự tốt, có tiền đồ, Võ Giả cảnh đăng phong tạo cực có khả năng, vậy liền ít nhất nếu không gặp sự cố lớn thì Trung Thừa hẳn đã gần rồi...”

Nói xong mấy lời này, nàng bỗng dừng lại, âm không còn thanh, chỉ còn tiếng gió nhẹ thoảng qua.

Đặng Trần An tuy rằng không hiểu vì sao nàng bỗng nói rất nhiều vì chủ đề này, không hiểu trong hồ lô chứa thuốc gì, lại phát giác được nàng dường như chất chứa tâm sự, cũng không phải chỉ vì di dời sự chú ý của hắn, bèn cũng im lặng lại, lấy đó làm một loại ủng hộ vô thanh.

Chắc trong vòng hai trăm trượng đổ lại đây, cũng chỉ có Lê Thanh Vũ nếu tại nơi này hiểu được ra thâm ý của nàng, cũng càng nghe được một cụm từ được lặp đi lặp lại liên tục nhiều lần tại yết hầu không ra khỏi miệng kia:

“Thiên Nhân Hợp Nhất! Thiên Nhân Hợp Nhất! Thiên Nhân Hợp Nhất!...”

Âm này lặp đi lặp lại không ngừng, phảng phất tẩu hỏa nhập ma, lại phảng phất cực độ thanh tỉnh, lại ngày càng to lên, thẳng đến cuối cùng, giống như thủy triều quất sóng, nghe được ra lời, cũng là lúc trên trời có tiếng sấm động!

Hai mắt lóe lôi điện Tế Thủy phái đệ ngũ trưởng lão, mắt đưa về một nơi xa xa cách Vĩ thôn trăm trượng về phía Nam sâm lâm, sâu dưới lòng đất bốn trượng bày biện một tế đàn lâm thời, cười lạnh:

“Tìm thấy ngươi!”