Quyển 2 Chương 100: Ma Vật công thôn
“Tiền bối... Thế nhưng là có chuyện?”
Biểu hiện của Lệ Hàn Tuyết đương nhiên đưa đến chú ý của Lê Thanh Vũ, hắn liền vừa dõi mắt theo hướng nàng nhìn vừa hỏi.
Mặc dù Vọng Khí thuật được hắn tu tập đến coi như không sai, chí ít đã vượt qua Yanfei, bất quá do cảnh giới cũng chưa tới làm hắn cũng không nhìn ra được điều gì đặc biệt, chỉ mơ hồ có chút cảm nhận là có chuyện phát sinh.
Lệ Hàn Tuyết không thông thuật Vọng Khí, chung quy vẫn còn là Thượng Thừa cảnh cao thủ, dù rằng thực lực suy giảm do thương thế cảnh giới lại vẫn hoàn nguyên, khả năng dò xét mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ thấy nàng dùng ngữ khí trầm thấp đáp lại:
“Có tình huống xuất hiện nhiều n·gười c·hết cách đây mười sáu dặm về phía Tây Nam, theo bản đồ thì nơi đấy là vị trí của Vĩ trấn, xem ra có chuyện không ổn, có thể là binh tặc tập kích, cũng khả năng cao là Ma Vật công thôn.”
“Ma Vật công thôn” bốn chữ này vừa xuất hiện, chén nước trái cây trên bàn của Đặng Trần An bỗng run rẩy kịch liệt.
Điều này khiến cho Lệ Hàn Tuyết để ý, đối diện nàng là Lê Thanh Vũ đã đưa cho nàng một ánh mắt, đồng thời cũng sử xuất Chân Khí truyền âm:
“Đứa nhỏ này phụ mẫu mất tại một đợt Ma Vật công thôn, bởi vậy nên vãn bối mới tới để đón nó về, bất quá chung quy dù thế nào thời gian vẫn chưa gột rửa được di chứng đau thương.”
Lệ Hàn Tuyết nghe được khẽ gật đầu, lại nhìn về phương hướng kia một lần nữa, chậm rãi nói:
“Dù sao cũng là trong cảnh nội Hưng Vũ châu, Tế Thủy phái thân là nơi này một trong chính đạo lục môn ta thân là trưởng lão gặp chuyện bản thân liền có trách nhiệm đi qua thăm dò, không biết hai người các ngươi có muốn đi cùng?”
Nàng nói như vậy đương nhiên là cũng có tính toán. Từ trong cảm nhận nàng có thể nhìn ra bất kể chuyện gì đang diễn ra, quy mô của nó cũng sẽ không vượt qua cấp độ Trung Thừa, đối với thương thế khôi phục hơn phân nửa như nàng ứng phó là dư sức, đối phương một người Võ Giả cảnh hậu kỳ Nguyên Thần giả sức chiến đấu có thể tạm coi như Tiểu Thừa gặp chuyện tự vệ không khó, còn có hài tử này cũng không quá phổ thông chung quy sẽ không làm vướng chân tay, vừa vặn nói không chừng tiêu đi được ma chướng của đối phương tu hành sự tình càng thêm thông thuận.
Tuy rằng Đặng Trần An vẫn chưa đáp ứng bái sư, Lệ Hàn Tuyết chung quy vẫn dựa vào tiêu chuẩn đồ đệ phổ thông để cân nhắc, dù sao cây non bồi dưỡng từ sớm sau này hối hận không kịp.
Bất quá nói tới phân lượng cũng chỉ như vậy, đích thật cũng giống như nàng nói, thân là trưởng lão Tế Thủy môn thì coi như không xuất thủ nếu tiện đường gặp thì dò xét cũng là lý đương nhiên, bất kể hai người Lê Thanh Vũ có đồng ý hay không nàng đều sẽ đi, và lần này liền coi như thật sự chia ly rồi.
Lê Thanh Vũ nghe xong sắc mặt có chút trầm ngâm, sau đó nhìn sang Đặng Trần An lúc này có chút tái mét, liền thay hắn gật đầu đáp ứng.
.....
Không thể không nói, sự tình một khi đã xác nhận, tốc độ quả quyết của võ giả cũng tương đối là nhanh, đặc biệt là khi Võ Giả cảnh phổ thông tốc độ đã không kém một đầu bảo mã, cả hai người đều là hạng không tầm thường, dù có phải vác thêm một hài tử theo, thì từ giây phút ném tiền trà trên mặt bàn đạp khinh thân ra khỏi trà lâu tới nơi mục tiêu không nhiều hơn bảy phút.
Một tay nhấc theo Đặng Trần An, từ nơi xa thấy được khói báo động đang dần bốc lên, đứng từ phía trên một ngọn đồi cao quan sát toàn cảnh, Lệ Hàn Tuyết không khỏi nhíu mày:
“Là Ma Vật công thôn, bất quá khói báo động này dường như... quá chậm? Trên thực tế đáng ra phải sớm báo động từ ít nhất năm phút trước rồi, có thế Hoàng Lô trấn mới có thể kịp thời đi chi viện.”
“Xem ra nếu không phải là thủ thôn nhân lười biếng, thì là Ma Vật có mưu tính rồi. Tốt, tiền bối trông giữ Đặng Trần An, cũng đừng xuất thủ vội mà trấn giữu toàn cục, ta đây đi cứu viện trước!” Một bên Lê Thanh Vũ cũng nhanh chóng đưa ra đánh giá của bản thân, sau đó nói, tuy rằng ngữ khí thong thả trên thực tế lại rất nhanh gần như Chân Khí truyền âm.
Lệ Hàn Tuyết vừa mới đáp: “Ta biết!” đã thấy bóng dáng của hắn lóe lên nơi mười trượng về phía trước, liền khẽ gật đầu đánh giá thầm:
“Cũng là người quả quyết!”
Lại nhìn Đặng Trần An lúc này tuy đã không còn run rẩy, sắc mặt cũng không tái đi so với thường ngày, nhưng tơ máu ẩn hiện dưới tròng mắt cùng nắm tay chặt tới mức móng đâm sâu da thịt đã bán đứng tâm tính của hắn, Lệ Hàn Tuyết thở khẽ một hơi cũng biết nên làm gì, một tay áp sau lưng lấy Chân Khí làm dịu tâm mạch của đối phương coi như an thần.
Tâm tình bình ổn làm Đặng Trần An thoáng nhẹ nhõm đi đôi chút, đủ để khiến hắn dời ánh mắt sang đối phương nói một câu cảm tạ, lại không thể làm cho cơ bắp toàn thân đang căng cứng của hắn thả lỏng đi, hai mắt trừng trừng tiếp tục quan sát phía trước.
Trên thực tế, dù cho tâm cảnh của hắn so với lúc trước đã xưa đâu bằng nay, vẫn không thể tránh khỏi máu tươi phủ thắm ánh nhìn.
....
Lê Thanh Vũ mặc dù nhìn qua là vừa tới nơi đã lao vào chiến đấu, này tuy cương quyết vẫn liền có chút cảm giác lỗ mãng, trên thực tế hắn lại rất thanh tỉnh.
Tâm giúp người hắn có, nhưng hắn càng hiểu sâu hơn đạo lý nhiệt tình + ngu ngốc = p·há h·oại, có chuẩn bị mới có thể giúp được nhiều người hơn, bởi vậy nên vẫn dành thời gian đánh giá tình huống, chỉ là với một trí giả mà nói thì việc này xác thực không tốn quá nhiều thời gian, bởi vậy nên mới có cảm giác nhanh như vậy.
“Thôn này mặt Tây hướng đồi cao, hai mặt Đông Nam hướng rừng, duy có mặt Bắc là nơi bằng phẳng cách đây ba dặm liền có một con sông lớn....”
Hắn nhớ lại biểu độ địa hình xung quanh, sau đó phân tích:
“Tuy kỷ luật có chỗ không tới, Ma Vật vẫn phân bố tương đối có chiến thuật. Trước dùng hỏa công vây khốn hai mặt cánh rừng, nơi đấy cung thủ lấy tản mạn đội hình làm chủ, lại có thêm hai tên Mitachurl làm phòng hộ mỗi bên trấn giữ một phương.”
“Cánh tây đồi cao thoải hướng về thôn, trừ khi biết bay hoặc có khinh công nếu không liền không thể từ nơi này xuất phát, nên đại đa số Hilichurl đều đi vòng lộ sang phía Bắc, vừa chặn giao lộ lại vừa chặn đường lui của thôn dân, từ đấy phối hợp nhánh quân từ hai phía Đông Nam hợp thành phong tỏa.”
“Quân kỷ không đủ, số lượng bù đắp, tổng đếm qua thấy được năm tên Mitachurl, gần hai trăm tên Hilichurl đó là còn chưa tính nhánh cung thủ, số lượng này có thể coi như chí ít năm cái Trung cấp doanh trại hợp lại, ép cho Vĩ thôn dù không phải thôn nhỏ cũng thở không nổi không kịp, mặc dù cũng có trợ giúp từ bên ngoài.”
Trước khi xuống, Lê Thanh Vũ cũng có nhìn thấy một số thân ảnh mặc trang phục không giống người trong thôn, hiện đang tả xung hữu đột không ngừng, đếm tổng có bảy người, chính nhờ bọn họ mà thôn này cũng chưa tới mức bị diệt.
Bất quá, tuy rằng có thể nhìn ra bọn họ có phối hợp, bất quá chung quy trình độ chiến thuật vẫn chưa đủ, lại thêm thực lực có thiếu tất cả chỉ là Võ Giả cảnh duy một Tiểu Thừa, trong khi đó mấy tên Hilichurl tuy rằng đều là Vô giai Ma Vật, nhưng vẫn có được Nhất giai, còn về phần mấy tên Mitachurl lại càng có hai tên đạt đến Tam giai Ma Vật, này đã ngang Tiểu Thừa cảnh, chính là hai tên trấn thủ hai mặt Đông cùng Nam, khiến cho toàn bộ thôn đều luôn ở thế bị động.
Lê Thanh Vũ trong lúc lao v·út lên đã tính toán xong toàn cục, cũng từ đấy xác định được nhiệm vụ của bản thân.
Có thể làm ra được cục như này, khả năng cao đứng đằng sau chính là Thâm Uyên Giáo Đoàn, mục tiêu của bọn chúng hiện tại nhìn qua hành vi bắt bớ thôn dân là có thể suy đoán là đang cần một lượng thôn dân lớn để làm điều gì đó, này chưa cần phải suy xét tới.
Điều này bổ chứng cho chiến thuật phong tỏa mà không phải nghiền ép của bọn chúng, là vì bọn chúng cần người sống, bằng chứng là tuy rằng đánh nhau nhưng số n·gười c·hết cũng không phải là nhiều, thôn vẫn còn thủ được đến bây giờ.
Khói báo hiệu đã bốc lên, mang ý nghĩa trong vòng mười phút sẽ có viện binh đánh tới, lấy lực lượng một trấn là hoàn toàn có thể lại lấy vòng vây áp sát vòng vây này.
Bên mình ngoại trừ lực lượng phòng thủ trong thôn cùng bản thân hắn ra, còn có một vị Thượng Thừa hiện lực chiến tạm coi như Trung Thừa trấn thủ toàn cục, bất quá nhiệm vụ của nàng rất rõ ràng chính là tìm ra chủ mưu, nếu không tuy rằng thủ thôn thành công nhiệm vụ đều là vô nghĩa, rất nhiều thôn dân b·ị b·ắt đi cũng không thể được tìm lại.
Bởi vậy nên, nhiệm vụ của hắn trọng tâm nằm ở hai chữ quấy phá, tức là phải suy giảm thế tiến công của đám Hilichurl này, từ đó kiếm thêm thời gian chờ tới quân chi viện, mà coi như không có thì cũng là để cho Lệ Hàn Tuyết có thể tìm ra được chủ mưu, sau đó tình huống mới thật sự có chuyển cơ.
Nếu tình huống phát triển tới mức không thể cứu vãn thật, vậy hắn sẽ dựa vào Thần Thông cùng Ý cảnh của bản thân chạy tới con sông cách đây ba dặm dẫn nước về, dìm toàn thôn! Dù sao địa hình trũng cho phép.
Khi đó dù sao nhiều chuyện cũng không quan trọng, cứu được bao nhiêu cứu bấy nhiêu, bất quá cũng chỉ là hạ đẳng chi sách bất đắc dĩ.
Còn quấy phá như nào?
Thân ảnh Lê Thanh Vũ phiêu hốt như quỷ dị, khi ngưng khi tán, mơ hồ có ánh nước óng ánh màu vàng đỏ dưới hoàng hôn xuất hiện, sương vụ tụ nơi áo bào, nhìn từ trên cao xuống không khác gì một đạo khí lãng kéo dài từ Tây phương tới, đến gần lại khó nắm bắt tung tích.
Thủy kính tán quang ảnh, thủy vụ xuy thực hình, hai ý đều có, hợp vì Vô Tướng Đại Kính bộ, vốn là tứ giai thân pháp học được bên trong Thất Tinh Tiểu Thế Giới, nay được hắn thi triển tại nhất giai.
Nhờ vào thân pháp mượn Thủy nguyên tố mà thành này, cho đến tận khi tiếp cận với vòng vây Hilichurl ngoài cùng hắn vẫn chưa bị phát hiện, liền thuận thế hành động.
Một hơi đi qua, liễu kiếm uốn lượn một đường không đứt.
Chân dẫm năm bước, sau lưng đã là chín bộ t·hi t·hể.
“Yah!”
Vô duyên vô cớ c·hết tận chín tên đồng bọn, đám Hilichurl phản ứng cũng không chậm, phát giác được có địch nhân t·ấn c·ông vòng ngoài liền lập tức có một bộ phận chuyển dời mục tiêu định tiến hành bao vây, nhưng điều này gần như không có quá nhiều tác dụng với một đường súc thế Lê Thanh Vũ, chỉ thấy thân hình của hắn phảng phất không có thực chất, nhìn qua như di chuyển loạn bọt nước văng tung tóe tám hướng, kỳ thực lại không tốn quá nhiều thời gian để tới được gần mục tiêu.
Vốn chính là một tên Nhị giai Ma Vật Mitachurl, lúc này đang cầm hỏa phủ đối chiến với hai thân ảnh trẻ tuổi, một nam một nữ, đều khoác bạch bào, bất quá họa tiết bên trên khác biệt.
Nam tử bạch bào họa kẻ sọc, trong tay cũng là liễu kiếm, công phòng dẻo dai thân pháp linh hoạt, thường thường mấy sát na lại có một chiêu vừa ra thấy máu. Bất quá nhìn như thong dong tiến lui tùy ý, trên thực tế đã có chút ý tứ nỏ mạnh hết đà, dù sao phải đối mặt không chỉ là đối thủ cùng giai, còn có vô số kẻ địch bao vây chặn hết đường lui, thân pháp mười phần phát huy khó nổi sáu, một khi lỡ một hơi tiết tấu liền có chút hậu quả khó lường, tu vi Võ Giả lục trọng.
Trong khi đó tu vi thấp hơn Võ Giả tam trọng nữ tử, nhiều lúc lại trở thành cứu cánh cho chiến hữu, một thân nội công hùng hậu vận khí kình phòng thủ, tuy rằng khinh trần bạch bào đã bị thủng lỗ chỗ thậm chí vài nơi còn tiết xuân quang lại bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng khí tức vẫn chưa tới chỗ suy giảm, ngược lại còn có chút càng đánh càng hăng, quyền kình ngày càng trầm, quyền ý ngày càng trọng, mơ hồ có xu thế giữa trận đột phá.
Dưới sự vây công của hai người này, tuy rằng sở hữu q·uân đ·ội hùng hậu yểm trợ có thể chưa gặp nguy cơ sinh tử, nhưng tình cảnh của tên Mitachurl này cũng không dễ chịu, trên vai v·ết t·hương lớn còn chưa khép lại được buông xuôi cho máu chảy, thậm chí cả mặt nạ cũng có một cắt rõ ràng là mới xuất hiện, tiếc thay xà công còn thiếu một tấc.
Trong tình huống như vậy, mặc dù có cảm ứng từ đám Hilichurl xung quanh, tên Mitachurl này cũng không có dư tâm thần đi quá mức chú ý đến nhân tố mới phát sinh, chỉ đến khi đột nhiên trong lòng xuất hiện báo động, cánh tay đã từng diễn luyện một động tác đến hàng trăm hàng ngàn lần thuần thục mới trễ nải mà vung rìu lên, có thể đi sau nhưng lại đến trước, vừa hay chặn lại được một kiếm đấy.
Chỉ là, kẻ vừa tới dường như đã dự liệu được tình huống này sẽ có phát sinh, lâm thời đổi chiêu thức lực đạo có chút không đủ vừa vặn bị kiếm này kiềm chế, thế là, dưới ánh hoàng hôn chiều tà, lệ vô hư phát một điểm sáng xuất hiện, ngày càng phóng to trong tầm nhìn, cuối cùng theo một tiếng “Phập!” xuất hiện, một nửa góc nhìn cứ thế tối đen lại.
Chịu phải ám khí chọc mù một bên mắt, đau đớn làm tên Mitachurl này gầm rú lên một tiếng vang động vòm trời, bất quá lại không khiến cho đường kiếm vừa thoát ly trong cơ hội ngàn năm một thuở kia có chút nào suy suyển, nhất kiếm phong hầu!
Hai người Võ Giả ở phía đối diện cũng không kém cạnh, ngay lúc một chiêu ám khí kia có hiệu quả tâm hữu linh tê nữ tử cũng gầm khẽ một tiếng nghiến răng, khinh trần bạch bào phồng lên, theo đó kình khí phát tán nhất thời chấn trụ vòng vây Hilichurl xung quanh lại nửa xích, không nhiều nhưng vừa đủ không gian để cho thanh liễu kiếm thứ hai hỗ trợ đồng bạn, lưỡng kiếm lưỡng phương, song kiếm đoạt mệnh!
Thân thể to cao của tên Mitachurl này cứ thế lù lù ngã xuống, từ đó trở thành một bộ t·hi t·hể.