Quyển 1 Chương 23: Nguyệt quang (phần tám)
Lê Thanh Vũ sau khi nghe hết câu chuyện của nàng, trong lòng cũng dần hiểu ra mấy phần về bạch bào nữ tử trước mặt. Hắn cũng không ngờ là đằng sau cuộc sống ẩn tại sơn hoang không màng thế sự tiêu diêu tự tại, kỳ thực khoảng cách giữa chúng sinh với nhau còn gần gũi hơn hắn tưởng rất nhiều.
Nói về thôn làng bị d·ịch b·ệnh dẫn đến cả thôn t·ử v·ong kia, Lê Thanh Vũ ngày xưa hình như cũng từng nghe được lời đồn, về một thôn làng nằm trong địa phận của quận Lạc Sơn lúc trước không bị vì lý do gì bị phong tỏa cả thôn, giờ xem ra là biện pháp ngăn cho d·ịch b·ệnh không thể l·ây l·an.
Tại thời kỳ này, lương y khó kiếm, các bậc đại phu học rộng hiểu nhiều nhưng cũng không thể biết được hết tất cả mọi loại d·ịch b·ệnh trong thiên hạ, lại thêm lúc đấy cũng là thời kỳ vẫn còn đang trong chiến loạn, sở học các ngành chưa thể thống nhất, nếu trấn hay quận nào xảy ra bệnh dịch có tốc độ l·ây l·an cao và nguy hiểm như này thì chỉ có thể tráng sĩ chặt tay chứ cũng không còn bất kỳ thủ đoạn nào khác cả.
Còn về đứa bé năm xưa được nàng cứu, xem ra giờ cũng đã phải gần trăm tuổi rồi, xứng chức danh bô lão trong thôn, cũng không biết là còn sống hay là đ·ã c·hết.
“Ra là vậy, xem ra tỷ tỷ cũng đã từng trải qua nhiều chuyện.” Lê Thanh Vũ vừa dựa vào tường vừa bước đi vừa nói. Cơ thể hắn cũng đã gần phục hoàn toàn rồi, chỉ là khi bước đi vẫn còn có chút ít đau đầu nên vẫn cần chỗ dựa.
Ngoài ra, một điều làm hắn vui mừng đấy chính là khí lực của hắn trải qua mấy ngày nay đã tăng trưởng rất nhiều, ít nhất là phải gấp ba bốn lần lúc trước. Hắn cũng không biết đây là nhân họa đắc phúc không, nhưng hắn đoán là phần nào nhờ vào thủ đoạn của Nguyệt Lạc tỷ tỷ khi cứu chữa hắn, phần nào nhờ vào loại canh thảo dược mà hắn vẫn uống hàng ngày.
“Trước giờ ta cứ tưởng những loại Tinh Linh trong câu chuyện thường sẽ không chủ động lại gần con người do không hợp nhau, giờ ta thấy có lẽ bọn họ mỗi người cũng có cố sự như tỷ tỷ.” Hắn nói tiếp.
Nguyệt Lạc nghe thế xong hơi trầm tư chút, sau cũng đáp:
“Cũng không hẳn. Ít nhất là theo như ta biết thì các Tinh Linh khác đều không xảy ra hiện tượng mất đi trí nhớ lúc còn ở trạng thái nguyên thủy, chỉ có ta là xảy ra chuyện này. Nên cũng có thể việc bọn hắn không quá muốn gần gũi con người cũng là thật.”
“Nếu vậy thì từ khi tỷ tỷ quay trở lại động phủ này thì đã bao lâu ngài chưa gặp bất cứ nhân loại nào rồi?”
“Ừm, trăm năm đổ lại đây, ngươi là người thứ hai mà ta gặp. Người thứ nhất thì là cách đây tầm chục năm về trước, lúc đấy ta có đi về phương Nam để hái thử một số loại thuốc mới, thì ta phát hiện một đứa trẻ bị lạc trong rừng, b·ị t·hương ngất xỉu.”
“Sau đó ta mang hắn về động phủ, dùng thảo dược chữa trị, so với loại bệnh dịch kia thì việc b·ị t·hương tay chân lại khá là đơn giản, thời gian điều trị cũng chỉ mất hai ngày là hắn đã lành lặn, hơn nữa y thuật của ta cũng đã có tiến bộ.” Nguyệt Lạc thản nhiên mà nói, giống như đối với nàng thì việc đứt tay đứt chân cũng chỉ là chuyện đơn giản.
Lê Thanh Vũ đối với việc này không dám tranh cãi, người đã lôi được mình về từ Quỷ Môn Quan trong trạng thái như vậy thì thủ đoạn về căn bản đã là kinh thế hãi tục, tuy rằng có lẽ nàng cũng không hoàn toàn là sử dụng thảo dược.
“Được rồi, ngày hôm nay đi đến đây thôi. Chân ngươi cũng đã gần khỏi rồi, đợi thêm một ngày nữa có lẽ cũng khỏi hẳn, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi ra ngoài.”
“Vậy liền đa tạ tỷ tỷ mấy ngày nay chăm sóc.”
“Không có gì. Thế tối nay ngươi muốn ăn gì? Ta hôm nay cũng bắt được mấy con ếch khi đi dạo ven hồ.”
Nham Tinh Linh tuy là Tinh Linh của tự nhiên, làm bạn với muôn thú vạn vật nhưng cũng không phải là ăn chay, mà các nàng thường hay tuân theo pháp tắc của tự nhiên, thế nên đồ ăn của Tinh Linh khi hóa hình thường cũng không khác người bình thường là bao, lại thêm Nguyệt Lạc về căn bản là chịu ảnh hưởng sâu đậm của nhân loại.
“Vậy tỷ tỷ có thể làm ếch nướng được không? Mà giờ ta được ăn thịt rồi à? Tưởng mấy ngày này tỷ tỷ không cho ta ăn chứ?”
“Khi bệnh nặng, cần dùng thuốc nhẹ từ từ mà điều hướng. Khi bệnh đã nhẹ, lại cần dùng thuốc mạnh bồi bổ mà dứt khoát. Cách chữa bệnh này cũng chỉ là một phương hướng, nhưng đối với trạng thái khôi phục từ thấp lên cao mà nói thì là tuyệt hảo. Ngươi không nhớ sao?”
Trong mấy ngày này, sau mỗi lần vận động theo kế hoạch khôi phục của Nguyệt Lạc, thì Lê Thanh Vũ đều phải nằm trên chiếu. Những lúc đấy hắn cũng không ngồi không, hiếm có được một cơ hội được ngồi cạnh một vị nếu mà Hải đại phu gặp thì cũng phải xưng ba tiếng “Đại Tông Sư” đương nhiên phải biết tranh thủ.
Thế nên là hắn mới nhờ Nguyệt Lạc dạy mình y thuật, mà nàng cũng đồng ý vô cùng đơn giản, dù sao thường ngày vốn cũng không có nhiều thứ để làm ngoại trừ đi dạo lang thang khắp nơi trong rừng cùng nghiên cứu y thuật, thế nên nếu hắn đã thật lòng muốn học thì nàng cũng sẵn lòng chỉ dạy.
Không biết vì sao, Lê Thanh Vũ dường như có thiên phú rất cao trong việc học. Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi mà hắn đã đọc xong tổng chỗ thư tịch mà Nguyệt Lạc đã thu thập được từ tử thôn năm xưa cùng tham khảo một số thôn khác.
Bản thân hắn cũng không biết vì sao, chỉ biết là mỗi lần đọc sách hắn liền cảm giác thời gian xung quanh trôi rất chậm, một ngày dường như kéo dài mấy chục canh giờ vậy, lại thêm hắn vốn là thông minh, đọc một suy ba, đọc ba hiểu mười, thế nên nắm vững kiến thức cũng không cần quá nhiều thời gian.
Nguyệt Lạc thấy vậy liền ngạc nhiên, tuy rằng nàng cũng chưa từng dạy ai bao giờ, người lần trước nàng cứu thì cũng chỉ cưu mang đúng hai ngày rồi lại giúp đỡ trả hắn về thôn, nhưng từ những điều mà nàng biết thì tốc độ học như này cũng đã không thể đơn giản sử dụng từ “Thiên tài” để hình dung, mà phải dùng những từ như “Yêu nghiệt” hoặc là “Quỷ tài”.
Nắm vững dược lý căn bản xong, Nguyệt Lạc bắt đầu dạy cho hắn về những thủ thuật căn bản, những lưu ý, cách nhận biết dược liệu trong những trường hợp đặc biệt cùng cách phối dược lý. Nhưng điều này về căn bản là khó hơn chỉ ghi nhớ dược lý thông thường rất nhiều, hơn nữa Nguyệt Lạc cũng cho vào trong đấy rất nhiều kiến thức cùng lý giải của bản thân, thứ còn nhiều hơn thư tịch vô số lần, chả qua nàng không viết sách mà thôi.
“Không, ta đương nhiên nhớ rất rõ chứ tỷ tỷ. Chỉ là phàn nàn chút thôi.” Lê Thanh Vũ lè lưỡi cười nói.
“Được, thế thì làm đùi nướng vậy...”
...
“Này, này...”
Lê Thanh Vũ có chút buồn ngủ dụi dụi lấy đôi mắt, xoay người sang một bên thì phát hiện Nguyêt Lạc đang ngồi xổm bên cạnh, một tay lay lay vai hắn.
“Có chuyện gì đấy hả tỷ tỷ? Trời sáng rồi sao?” Hắn hỏi.
“Không.” Nàng đáp: “Chỉ là có chút cảnh tượng muốn ngươi xem mà thôi. Ngươi không quá buồn ngủ chứ?”
“Không, mấy ngày hôm nay hôm nào cũng ngủ quá nhiều so với bình thường rồi, giờ dậy cũng được.”
“Tốt, vậy chúng ta đi.”
Nguyệt Lạc dẫn Lê Thanh Vũ ra ngoài phòng số một, xong đưa tay chạm nhẹ vào mặt cửa làm từ đá. Rầm rầm mấy tiếng, mặt đá cũng dần tách ra hai bên tạo thành lối đi ra ngoài.
Lê Thanh Vũ đã mặc xong quần áo ấm, đều là do Nguyệt Lạc tự may cho hắn dựa vào một số loại thực vật dạng dây leo, tuy mỏng nhưng mặc rất ấm.
Theo lối cửa đá, hắn bước ra ngoài, còn chưa kịp nhìn xung quanh thì đã cảm thấy có cơn gió lạnh thổi đến, nhưng có vẻ không lạnh bằng hôm trước.
Hắn ngó nghiêng một hồi, nhận ra là do mấy hôm không có tuyết rơi nên tuyết trên mặt đất cũng đã tan rã hết toàn bộ. Phong cảnh xung quanh hắn cũng không quá quen thuộc, nhưng dựa vào một số đặc điểm tiêu biểu tỷ như so sánh vị trí của ngọn núi với mấy cây cao đằng xa, hắn vẫn nhận ra được vị trí của mình lúc này đang ở mặt sau của núi.
Ngoài ra, dựa vào ánh trăng đang đứng thẳng đỉnh đầu, hắn cũng đã biết được bây giờ đang là mấy giờ. Ở đằng sau, Nguyệt Lạc cũng đã bước ra, lúc này cũng đang vươn người giãn gân cốt.
“Phư hư ~ Ài, không khí trong mát của thiên nhiên thật là tốt, không có tuyết bị hít vào mỗi hơi thở. Ta có thể chỉ ngồi không như này cả ngày.” Nàng cảm thán. “Ngươi chọn ngày cũng chuẩn thật, phải hơn tuần sau mới có tuyết trở lại, thế nên đường đi về của ngươi chính ra cũng sẽ thông thoáng hơn rất nhiều.”
“Thế chúng ta bây giờ đang định đi đâu hả Nguyệt Lạc tỷ tỷ?” Lê Thanh Vũ hỏi.
“Đương nhiên là l·ên đ·ỉnh núi rồi.” Nguyệt Lạc đáp.
“Lên đỉnh núi, vào giờ này? Ta cũng còn chưa khôi phục hoàn toàn.” Hắn ngạc nhiên.
“Ngươi chỉ chưa khôi phục hoàn toàn để tự đi về một mình thôi, chứ có ta giúp thì có gì phải sợ? Nên nhớ ta là Nham Tinh Linh, núi đá kỳ thực cũng chỉ giống như một bộ phận cơ thể của ta mà thôi.”
Nói rồi, nàng cũng không đợi Lê Thanh Vũ đồng ý, bắt đầu dắt hắn đi lên.
Lúc trước, đường đi tràn ngập tuyết, Lê Thanh Vũ mất hơn 7 canh giờ để leo lên đến đỉnh núi. Giờ đây tuyết đã tan hết, lại có Nguyệt Lạc bên cạnh giúp đỡ, đôi lúc thi triển tiểu pháp thuật, hắn chỉ mất đúng nửa canh giờ thôi đã lên được đỉnh núi.
Không biết có phải là úy kỵ Nguyệt Lạc hay không, hôm nay Lê Thanh Vũ không nhìn thấy con chim ưng mấy ngày trước vừa xô mình ngã núi đâu cả.
Trăng hôm nay rất sáng, mà cũng tròn trịa vô cùng, mây mờ cũng đã tản mát gần hết so với mấy ngày trước. Lê Thanh Vũ đứng tại trên một mỏm đá, chính là mỏm mà hắn đã hái Thanh Tâm Hoa, cảm nhận ánh trăng sà xuống cùng với không khí mát lạnh.
Nguyệt Lạc cũng đang đứng ở bên cạnh hắn, từ khi bước lên trên đỉnh núi Lê Thanh Vũ lại thấy được bộ dáng trầm tư hiếm gặp của nàng, nhưng không biết vì sao, chỉ có lúc này hắn mới cảm giác được nàng thật hơn bao giờ hết.
“Đẹp không?” Sau một lúc lâu, nàng mới hỏi.
“Đẹp vô cùng.” Lê Thanh Vũ đáp.
“Đẹp chỗ nào?” Nàng lại hỏi.
“Ánh trăng lung linh huyền ảo, hình thể hoàn mỹ vô khuyết, xung quanh có chúng tinh phủng nguyệt, đứng ở trên cao giống như giơ tay có thể chạm tới, như mộng như thực, mỹ lệ vô cùng.” Hắn đáp.
“Vậy ngươi có bao giờ nghĩ đến, vầng trăng cũng sẽ rất cô đơn sao? Lung linh huyền ảo chỉ là một loại ngụy trang để tự bảo vệ bản thân, hình thể viên mãn bất quá che đi sự nhỏ yếu bên trong, quần tinh xung quanh vốn chẳng vì trăng mà hiện, người dù đứng dưới mặt đất hay tại núi cao đều nhìn thấy, tưởng có thể chạm đến nhưng rốt cuộc lại chưa từng thực sự thấu hiểu?”
Lê Thanh Vũ không đáp.
Một lúc sau, Nguyệt Lạc mới lại nói tiếp:
“Thật xin lỗi, đã phá hỏng cảm xúc của ng-“
“Không, ta chưa từng nghĩ đến.” Lê Thanh Vũ đột nhiên nói, hắn bỗng cảm giác được một sự thê lương tuyệt mỹ truyền đến từ trên cao.
“Nhưng đã từng cô đơn, không có nghĩa là mãi mãi sẽ cô đơn. Nếu trăng không tìm được bằng hữu trong tinh không hoàn vũ, trăng vẫn luôn có tri kỷ ở chốn nhân gian, nơi chúng sinh tồn tại.”
“Tỷ tỷ, rốt cuộc thì, cho đến bây giờ, ngươi đã biết mình là ai chưa?”
“Ta... Chưa biết.”
“Chưa biết, hay là không muốn biết?” Vào lúc này, Lê Thanh Vũ cảm giác được mình giống như là biến thành một người khác, không, có lẽ đây mới thực sự là hắn.
“...”
“Một bước không bước ra, sẽ mãi mãi không bao giờ có thể ngoái đầu lại. Nhìn về tương lai hay quá khứ, dù như nào, cũng đều cần phải bước ra một bước này.”
“...”
Dưới ánh trăng, từng câu từng chữ cũng giống như có được thực chất, được dát lên một mảnh chỉ vàng, xâu chuỗi những ký ức cổ xưa cùng những cố sự chưa từng được kể...
...
“Ắt xì! Chúng ta xuống được chưa?”
“Đương nhiên là được rồi, ngươi thấy lạnh à?”
“Phải, nhưng ta sợ đánh gãy suy nghĩ trầm ngâm của tỷ tỷ, phần khác là vừa hiếm được ngầu lòi một lần....”
“Tên tiểu tử này...”