Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 95: Tình huống




Quyển 2 Chương 95: Tình huống

Nữ tử Võ Giả Thượng Thừa nhìn thấy ánh mắt đối phương liền biết thiếu niên nơi đối diện đang nhìn vị trí nào trên người nàng, bất quá nàng cũng không có cảm thấy nóng giận.

Phần vì là, ở trong ánh mắt ấy, nàng nhìn thấy thuần túy chỉ là đề phòng.

Phần lại là, nói thật, đã sống đến nàng ở độ tuổi này, ở cảnh giới này, cảm quan đối với một số chuyện cũng đã khá phai nhạt, về cơ bản vẫn xuất hiện ý niệm khó chịu bất quá đều bị ép xuống rất nhanh chóng. Nhi nữ giang hồ, hà tất câu nệ tiểu tiết?

Cuối cùng còn có một phần thì là...

Tử bào nữ tử bước chậm về phía trước, mục tiêu rõ ràng là hướng về phía thanh trường thương kia, đương nhiên, này cũng mang ý nghĩa khoảng cách giữa nàng cùng thiếu niên và nam hài dần được rút ngắn, bất quá cả hai thân ảnh này đều không có động tĩnh nào khác, cứ thế bất động mà quan sát.

Không khí toàn trường, phảng phất bị đè nén tới mức cực hạn, có thể thấy được bằng mắt thường.

Thế rồi, tử bào nữ tử ngã úp mặt xuống, cứ thế triệt để không còn động tĩnh.

Nàng đã vô lực.

Đặng Trần An: “....”

Cảm giác nguy cơ tới và đi như một cơn gió, chỉ để lại một mảnh không gian tĩnh mịch cùng một tấm lòng lặng thinh vì cạn lời.

Về phần ở lân cận, Lê Thanh Vũ tuy rằng cũng không nói gì lại không đến mức sững sờ, hơi gật gù, dường như mọi chuyện không có khác tính toán của hắn.

Mà trên thực tế, đúng là thế thật.

Sở hữu Quan Nguyên chi Nhãn, lại thêm kiến thức về Nguyên Tố với Võ Lý, đối diện khí cơ lại còn tán loạn ngoại phát như thế, phán đoán tình trạng đối phương như nào quả thực cũng không phải thứ gì khó khăn.

Hắn ngay từ đầu đã nhìn ra, tử bào nữ tử trước mắt sớm đã là nỏ mạnh hết đà, trọng thương không nói, hẳn cũng đã thi triển một loại bí pháp nào đấy nghiền ép toàn bộ lực lượng, cuối cùng chèo chống toàn bộ cỗ thân thể này chính là ý chí, ngay cả uy thế sớm cũng đã không còn một mảnh, coi như không có bọn hắn ở đây sớm cũng sẽ gục xuống.

Bất quá tình huống đấy sẽ có chút khác biệt.

Không khó để đoán ra ý đồ của nàng, Lê Thanh Vũ nhìn qua thanh Sử Thi phẩm Băng Thương kia, đoán chừng là trọng thương lại vô lực làm bất kỳ điều gì khác chỉ có thể tiến hành băng phong tự bảo vệ bản thân, bất quá không ngờ lại có người ở đây, tâm thần phải chừa ra chút ý chí dư thừa đề phòng bọn hắn, này dẫn tới thiếu hụt tâm lực ở bước cuối, cậy mạnh không nổi nữa liền ngã xuống ở địa phương còn cách Băng Thương chỉ còn đúng một trượng.

Về phần vì sao hắn lại làm bộ đề phòng như vậy nếu đã biết tình huống, bởi vì hắn không thể chắc chắn đối phương còn có bài tẩy nào nữa, trong tình huống đấy bất kỳ hành động khả nghi nào cũng đều có thể coi như kích thích có thể khiến cho đối phương sinh ra ý muốn đồng quy vô tận, hoặc lại thiêu đốt thêm Nguyên Thần, tinh huyết cái gì, lúc đó thật sự sẽ rất phiền phức, bởi vậy nên diễn kịch thôi, cũng không phức tạp.



Lại sau một thời gian ngắn, thấy không có bất kỳ động tĩnh nào nữa, cảm thấy nữ tử kia thật sự đã ngất đi, Đặng Trần An không khỏi thở phào một hơi, vừa mới định quay sang biểu đạt điều gì với Lý đại ca thì đã lại trợn mắt há hốc mồm khi thấy đối phương đi về phía trước, không chút huyền niệm gì lật ngửa người của nữ tử kia lên.

“Ây này! Đại ca, chẳng lẽ ngươi lại...!?” Hắn nghĩ thầm trong lòng, một số suy đoán hơi không tốt bắt đầu nổi lên.

Vì sao phải ngạc nhiên, bởi vì Đặng Trần An biết rõ là mặc dù hắn thường xuyên gọi thiếu niên kia là Tiên Nhân, bất quá điều đó không có nghĩa đối phương là Tiên Nhân thứ thiệt, khả năng lớn hơn chính là Tiên gia tử đệ, vậy thì thực lực liền có thể hơi thấp hơn chút, suy xét tới những tình huống đã từng gặp thì có thể chí ít coi như sở hữu Kim Đan kỳ chiến lực.

Này tuy là đáng gờm, nhưng thật sự vẫn có chút không so sánh nổi với một cường giả Thượng Thừa cảnh, kể cả có là trọng thương đi chăng nữa, không còn cách nào khác, thủ đoạn hai bên cách nhau tương đối xa.

Trong trường hợp này có thể có hai trường phái suy nghĩ cơ bản, một là thấy người g·ặp n·ạn cứu giúp, hai là nhân lúc hoạn nạn mà đi hôi của.

Mặc dù đối phương tại lúc nói chuyện vẫn thường nhấn mạnh việc hành hiệp trượng nghĩa cùng cứu giúp kẻ gặp khốn khó, bất quá cũng không quên cường điệu giang hồ nguy hiểm, bảo toàn mạng nhỏ mới là số một, gặp phải mỹ nử gặp cường đạo, trong rừng thấy đứa bé cái gì nếu không xác định được thực lực của bản thân có thể nhất định một phần hóa giải nguy nan vậy thì tốt nhất chớ xen vào, trừ khi thật sự không nhịn được.

Nếu vậy đây, dưới tình huống như này, cứu giúp đối phương tuy có thể là điều tốt, lại cũng không phải điều gì nên làm, vậy thiếu niên rốt cuộc muốn làm gì?

Chẳng lẽ lại là sắc đảm mê tâm khiếu? Đặng Trần An khi này mới không thể tránh khỏi mà toát ra suy đoán đấy trong lòng. Dù sao sống trong thôn làng từ nhỏ lại thông minh hiểu chuyện, đối với chút phản ứng sinh lý của một số thanh niên trai tráng hắn cũng có mấy phần hiểu rõ, chỉ là không có trải nghiệm cá nhân dù sao cũng mới chỉ là một đứa bé.

“Tuy nói nàng cũng đẹp thật đấy, nhưng hẳn là không tới mức đấy chứ? Chẳng lẽ đôi hung khí nàng mang trước ngực kia lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy?”

Bất quá đương nhiên, nghi ngờ vô căn cứ này cũng không tồn tại được lâu, khi mà nam hài nhìn thấy thiếu niên nhấc bổng nữ tử kia, cũng không có vì đối phương sửa sang lại tử bào chỗ trước ngực, cứ thế mà đi thẳng một đường tới chỗ suối, rồi không có bất kỳ thương hoa tiếc ngọc nào thả xuống.

Tõm một tiếng.

Nước ngập mặt, tử bào nữ tử vẫn chưa tỉnh lại, có thể thấy tình huống của nàng kiệt quệ tới mức nào.

Cũng không sợ nàng c·hết đ·uối, Thượng Thừa cảnh mà còn s·ợ c·hết ngạt, đây sẽ là chuyện tiếu lâm hay nhất được lưu truyền trong giang hồ năm nay.

Suối đã là suối nhỏ, vậy liền không quá sâu mà tương đối nông, tử bào nữ tử lại nằm đấy tĩnh lặng, đại đa số thời điểm cuối cùng vẫn có thể lộ mặt trên mặt nước.

Trôi qua mấy giây, đại đa số máu ngoài chưa khô đã bị nước suối cuốn trôi, cuối cùng bị thiếu niên đang chuẩn bị chút thảo dược với mấy loại chai lọ gì ngự thủy thu vào.

Nam hài thấy vậy có lời thắc mắc, rất may còn không nghĩ theo hướng biến thái, thiếu niên lại đáp rất đơn giản.

Bản thân Thượng Thừa cảnh có thể làm đến khống chế dưỡng chất trong cơ thể tùy ý, vậy nên bình thường sẽ không tồn tại cái gì mà một giọt máu lại nặng hơn cả thủy ngân hay tràn ngập tinh hoa, thậm chí ngược lại sẽ loãng toẹt gần như không khác gì nước phổ thông.



Tất nhiên, tất cả đều có ngoại lệ. Nếu là tinh huyết, hay là huyết b·ị đ·ánh ra lúc khí huyết toàn thân dâng trào không cố kỵ, tỷ như trường hợp này, vậy thì đúng là đã thu được hàng chất lượng, có thể dùng vào luyện đan chế thuốc hay gì đó khác, chính là lý do thiếu niên thu đống máu này vào.

Trên một phương diện, đã hắn định cứu đối phương, dùng máu của chính đối tượng định cứu làm dung môi cho thuốc dẫn quả thực là tốt nhất, bất quá không phải ai cũng có thể làm như vậy, chỉ có người tinh thông cả dược lý lẫn võ lý cũng đồng thời có thể quan sát được năng lượng biến động giống như Lê Thanh Vũ mới làm được, đại đa số y sư đều sẽ đành phải chọn cách khác ủy khúc cầu toàn.

Ở một phương diện còn lại, này cũng có thể dùng để dọa dẫm áp chế đối phương nếu tình huống có gì lệch phương hướng, tỷ như hạ chú hay cái gì...

Lê Thanh Vũ hắn không làm những thứ này đối với Lập Bản lần trước trong động phủ là không cần thiết, hắn khi đó sở hữu dược liệu đừng nói chữa trị cho một, cho mười tên Lập Bản cũng không có vấn đề gì, bất quá đại đa số hiện tại hắn đang mang đều không có quá đủ công hiệu với Thượng Thừa chi Khu, này mới cần huyết làm dung môi vật dẫn, lại thêm đối với Lập Bản hắn cũng không cần quá nhiều thủ đoạn để trấn áp.

Đặng Trần An ngồi nghe câu trả lời của đối phương, trong lòng có chút kinh ngạc không ngờ còn có thể là như vậy, bất quá trước khi hắn kịp hỏi thêm câu nào khác, đã lại nhận được phân phó:

“Được rồi, giờ cũng đến lúc tiểu tử ngươi đi làm việc. Ra xoa bóp cho nàng đi, đặc biệt là vùng ngực, nơi đấy cần khí huyết lưu thông nhiều.”

“???!”

.....

“Ừm, đại ca, như này thật sự được chứ?”

“Yên tâm, nhìn v·ết t·hương như vậy kỳ thực cũng không tính là mệnh thương, càng đừng nói đến khả năng bảo mệnh của Nguyên Thần giả Thượng Thừa cảnh là thứ người bình thường vô pháp so sánh, chỉ cần bảo trụ một hơi không bị suy tàn là được. Nàng bị b·ất t·ỉnh lý do đại khái là do di chứng sau khi dùng bí pháp thiêu đốt tinh khí thần mà thôi, chưa tới mức chạm phải mệnh căn....”

Từ trong mông lung dần tỉnh lại, Lệ Hàn Tuyết bên tai dần nghe được hai thanh âm, đồng thời kỳ ức nhân sinh kinh lịch cũng một lần nữa tua lại trong đầu.

Nàng vốn là tộc nhân của Hưng Vũ châu Lệ gia, một tam lưu gia tộc thuộc Võ gia.

Thuở nhỏ thiên phú hơn người may mắn bái nhập được vào Tế Thủy phái, Võ gia nhị lưu tông môn, tu luyện đến nay đã được hơn năm mươi năm, tu vi Thượng Thừa cảnh tam trọng, đứng hàng trưởng lão liệt tự đệ ngũ.

Lần này nàng bí mật xuất môn độc hành vốn là vì truy bắt một tên phản đồ trong tông môn, chính là đệ thập nhất trưởng lão, vốn có tu vi Trung Thừa cảnh viên mãn lại mượn món đồ chí bảo ă·n c·ắp được là một trong mười hạt châu thuộc Tế Thủy Liên Châu ngạnh sinh sinh đề thăng lên được Thượng Thừa cảnh, cuối cùng làm cho nàng không thể không thiêu đốt tinh khí thần để chém g·iết thành công, cũng thu hồi được Tế Thủy đệ cửu Châu.

Vị trưởng lão này cũng không phải hạng tầm thường, có thể nói là đã ẩn nhẫn bao nhiêu năm qua, lúc lâm chung cũng muốn kéo theo nàng đồng quy vô tận, chỉ là may mắn nàng có thần binh hộ chủ mới đỡ được một kích cuối cùng, nếu không hậu quả khó lường, nhưng như thế cũng đã làm cho tình trạng của nàng nhà tranh vốn đã sầu vì gió nay lại khổ vì mưa.

Thất thểu đi trong rừng về phía Băng Thương đã b·ị đ·ánh bay, nàng cuối cùng phát hiện binh khí của bản thân, lại cũng nhìn thấy đứng đấy hai thân ảnh.

Mặc dù cả hai người đối phương tu vi đều rất thường thường, một Võ Giả hậu kỳ một chỉ coi như gần vào Võ Đồ trung kỳ, bất quá tình trạng của nàng thú thực cũng cực kỳ không tốt.



Dựa vào Thượng Thừa cảnh thể phách, nàng hoàn toàn có thể một tay vung lên biến đối phương thành thịt nhão, bất quá như vậy thì vòng tuần hoàn nguyên khí trong cơ thể vốn đã đang vô cùng gắng chống chịu liền sẽ không gánh nổi áp lực, khi đó sinh mệnh của nàng vốn đang được đảm bảo lại sẽ đi hướng suy tàn.

Lại nói, nhìn trang phục của tên kia chính là Mạo Hiểm gia, đám người cổ cổ quái quái này tuy thực lực nhiều lúc chẳng ra đâu vào đâu cả lại có thể móc ra đủ loại đồ vật ly kỳ cổ quái, khi đấy mèo nào cắn mỉu nào có khi còn không chắc chắn, nàng cũng không muốn lật thuyền trong mương, càng không muốn lạm sát người vô tội, nếu tránh được thì tránh.

Bởi vậy nên nàng vốn định dùng uy thế chấn nh·iếp hai người kia, coi như không dọa được đối phương bỏ chạy hay vì sợ quá mà không cử động được đều không quan trọng, chủ yếu là vì để cảnh cáo đối phương không có hành động nào đáng ngờ, sau đó lại định tiếp cận Băng Thương tự mình băng phong bản thân.

Đây vốn chính là một trong các kỹ năng mạnh nhất của thanh binh khí này, tùy vào tình huống có thể kết xuất băng tinh, nàng đoán chừng lượng năng lượng còn dư lại có thể tạo thành một lớp tường băng dày hơn hai tấc.

Khi đó, với một lớp phòng thủ như này, đừng nói Võ Giả, dù có là Tiểu Thừa đến cũng chưa hẳn phá được, dù sao băng tan lại có thể tự khôi phục dựa vào Nguyên Tố xung quanh, nàng cũng có thể dựa vào dược liệu khôi phục được mấy tia khí cơ, tất nhiên về sau vẫn cần một quãng thời gian dài bổ sung nguyên khí nhưng để ứng phó tình huống sau khi phá băng cũng đã là đủ rồi, không lâu, cần tầm một ngày.

Lệ Hàn Tuyết có chút đáng tiếc, nếu có thể gọi tới phi cầm truyền tin hay một số thủ đoạn khác thì có thể gọi người từ môn phái tới tiếp cứu, nhưng vì chuyến độc hành này vốn là nhiệm vụ bí mật do chính thái thượng trưởng lão truyền xuống nên nàng không thể làm vậy, trước khi đi vị này cũng đã nói rõ với nàng về tính nguy hiểm, thậm chí còn đặc cách cho nàng một viên Sử Thi phẩm Liệu Thương đan quý giá.

Chỉ là cùng giống như đạo lý chữa bệnh, nàng vốn không khác người mang trọng bệnh quá nhiều sau khi dùng bí pháp, nếu dùng thuốc mạnh thì không khác gì đổ nước cứu dầu lửa, chỉ có thể trị liệu dần dần, đại bộ phận dược hiệu vẫn bị nàng phong tồn trong cơ thể, không thể chuyển hóa thành lực chiến.

Này mới dẫn đến kết cuộc cuối cùng của nàng chính là lực bất tòng tâm, tự mình đổ gục xuống trước khi chạm phải Băng Thương.

Đã tỉnh táo lại, còn chưa kịp ảo não vì sao mình lại ngất xỉu sớm thế, nàng đương nhiên cũng phát hiện có một đôi ma chưởng đang càn rỡ càn quét trên thân thể mình, đa số thời gian đều sẽ dừng lại ở đôi kia trước ngực.

Là một nữ tử, đối diện tình huống như vậy làm sao có thể không sinh ra nộ khí?!

Bất quá tâm cảnh tu luyện đã lâu cũng không để nàng đánh mất bình tĩnh, vẫn duy trì nhịp thở ổn định phảng phất chưa tỉnh, âm thầm cảm nhận tình huống trong cơ thể.

Khi đó, Lệ Hàn Tuyết mới có chút giật mình, thương thế của bản thân thế mà đã tốt rồi?

Không, cũng không phải tốt hoàn toàn, nhưng đại khái là có thể coi như sơ cứu qua, giúp cho nàng đại khái bảo trụ tính mệnh trong thời khắc nguy kịch.

Nguyên âm vẫn còn, đối phương cũng không có nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Vậy thì cũng được đi, lại nói nàng cũng là Thượng Thừa cảnh, cũng cảm giác được việc “xoa bóp” kia cũng không phải xoa loạn mà là có cơ sở đầy đủ, có thể hỗ trợ nàng hồi phục chút huyết khí bên ngoài, thôi thì coi như chút phúc lợi dành cho tên tiểu tử kia...

Dù sao lúc đấy cũng chỉ có hai người, nàng đoán là thiếu niên Mạo Hiểm gia kia đã giúp nàng.

Vừa nghĩ thế, nàng vừa mở mắt ra, chỉ để phát hiện....

Lúc này đang ngồi trước mặt nàng, chính là một nam hài!

Tình huống gì đây?