Quyển 2 Chương 96: Tranh phong ngắn ngủi
“Đại ca – đại ca, nàng tỉnh rồi!” Nhìn thấy nữ tử mở mắt, nam hài giật mình lui về sau, với gọi sang thiếu niên đang ngồi bên đống lửa gần đấy.
“Biết rồi, biết rồi.” Thiếu niên nghe ngữ khí có chút chán chường đáp lại, nữ tử kia còn chưa đốt lên được Cung Mệnh, nam hài chưa nói hắn đã cảm nhận được, sau đó liền chuyển thân đi qua.
Lệ Hàn Tuyết lúc này cũng đã ngồi dậy, khôi phục từ trong cơn sửng sốt, nàng lúc này mới phát hiện tấm tử bào phủ trên thân đã không thấy, toàn thân trên dưới ngoại trừ lớp nội y có kiêm trung nội giáp ra chỉ còn một lớp trang phục đơn bạc màu trắng vốn phối tử bào, dưới ánh lửa lộ ra thanh lam xuất vu lam thắng vu lan dáng hình ngạo nhân, vì lớp quần áo trắng kia không nói cũng không quá toàn vẹn sau cuộc chiến, bản thân còn ướt sũng.
Phải, vị trí của nàng chính là ở ngay giữa trung tâm con suối này, một điều có chút cực kỳ không hợp thói thường với người bị trọng thương.
Bất quá lúc nhìn về phía thiếu niên kia, nàng liền hiểu được.
Bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên kia ôm quyền chào hỏi trước:
“Bái kiến tiền bối, tại hạ Lý Sở Trụ, cạnh đây là biểu đệ Trần An. Tuy rằng phải để tiền bối ngài tịnh dưỡng ở ngay trong con suối như vậy thật thất lễ, bất quá chỉ khi đấy khả năng trị liệu của ta mới phát huy được tối đa, trộm nghĩ lấy tu vi của tiền bối cũng sẽ không dễ cảm lạnh?”
Tử bào – không, giờ phải gọi bạch y nữ tử nghe vậy khẽ gật đầu. Nàng nhìn ra đối phương là một Thủy hệ Nguyên Thần giả, liền công nhận thuyết pháp này của đối phương, bất quá nàng vẫn cười nhạt một tiếng:
“Chỉ sợ không chỉ có ý vậy?”
“Tiền bối có thể là đang nghĩ quá mức, tại hạ ngàn vạn phần không dám có tính toán mạo phạm khác.”
“Mạo phạm” cái từ này, cả ba người ở đây đều trong lòng hiểu rõ, cũng không phải là mang ý chiếm tiện nghi như bình thường, mà có thể nói là một loại thủ đoạn bảo hiểm.
Có được thủy thế hỗ trợ ngay như này, dù là Võ Giả cảnh phổ thông sơ kỳ, nhưng với thân phận Nguyên Thần giả, cũng có thể vượt cấp mà chiến, thẳng cho tới Tiểu Thừa đỉnh phong, Trung Thừa có chút khó mà nói, bất quá đối với một trọng thương Thượng Thừa mà nói liền mang ý nghĩa cầm cố, tức là cũng không phải loại thủ đoạn trấn áp mà chỉ mưu thời gian nếu có biến cố có thể đánh bài chuồn, mà nàng vị này Thượng Thừa do bị trong thương cũng sẽ không đuổi theo.
Lệ Hàn Tuyết lịch duyệt không cạn, bản thân cũng là một Nguyên Thần giả làm sao lại không rõ tính toán này, bất quá nàng cũng không có tức giận, trái lại còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên thậm chí hạ bớt xuống chút tâm đề phòng, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên càng có thêm mấy phần tán thưởng.
Suy nghĩ này không chỉ mình nàng có, ngay cả Đặng Trần An cũng vậy, trong lòng nam hài sau khi nghĩ thông điều này thì liền không còn khó hiểu bởi hành vi của vị Lý đại ca kia.
Chỉ là, có một điều hai người còn không biết.
Đó là, Lệ Hàn Tuyết kỳ thực phải thầm cảm thấy may mắn khi bản tính tương đối hiền lành cùng thiện lương, nếu không chỉ cần trong tình huống này nàng nổi lên sát tâm, chờ đợi nàng cũng không phải là bị cầm cố, đồng quy vô tận hay trấn áp đơn giản như vậy, mà là tuyệt sát!
Lê Thanh Vũ e ngại thực lực của một Thượng Thừa cảnh cường giả? Đúng, nhưng phải nhấn mạnh ở đây là một Thượng Thừa phổ thông.
Một Thượng Thừa trọng thương không có đủ năng lực lợi dụng Âm Thần tiếp dẫn thiên uy để đối chọi với Ý Chí Thần Thông của hắn, thì lại không có tư cách như vậy, sự tình cũng sẽ chỉ gói gọn trong hai chiêu kiếm.
Khi một loại sức mạnh vượt qua kiểm soát đi tới cấp độ tuyệt đối, tình huống liền sẽ cực đoan như vậy, sinh tử chỉ cách nhau một tuyến đường, nằm ở chữ thiên uy.
....
Hai bên lại nói chuyện một hồi, nam hài cũng thiếu niên cũng đã đại khái rõ ràng lai lịch của đối phương, nữ tử cũng xác định được là bản thân đã hôn mê gần hai ngày, trong quãng thời gian này đều là hai người đối diện chăm sóc cho mình.
Bất ngờ thay, người đạt được lợi nhiều nhất trong cuộc nói chuyện này, không phải Lê Thanh Vũ hay Lệ Hàn Tuyết, mà là Đặng Trần An, đã có thêm kinh nghiệm về như thế nào mới gọi là ăn nói chín thật một giả, tưởng rằng nói hết lời lại chưa tận, đi đến cuối ngoại trừ một số thông tin cơ bản nhất cần thiết thì kỳ thực cả hai người này vẫn chưa lộ ra điều gì thực gây bất lợi hay ảnh hưởng đến bản thân.
Đặc biệt là thiếu niên, nam hài cũng không ngờ được thiếu niên còn có thể diễn đạt tới mức đấy, có chút phi phàm của một Nguyên Thần giả, lại có chút bình phàm cùng quyết liệt của tán tu, hai bên phối hợp hoàn mỹ.
Chỉ thấy bạch y nữ tử, lúc này vẫn còn ngồi ở trong dòng suối dường như chưa có ý định đứng lên, nhắm mắt lại, sau đó nói:
“Ta cảm nhận được trong thân thể ngoại trừ dược hiệu nguyên bản của chính bản thân ta ra còn có chút đồ khác, công dụng đa phần là trị ngoại thương, xem ra ngươi cũng không chỉ sử dụng Thủy nguyên tố mà còn tinh thông dược lý?”
“Tinh thông không tới mức, bất quá cũng coi là có hiểu biết. Tiền bối cũng biết như bọn ta loại chức nghiệp này đều là kỹ nhiều không áp thân.” Thiếu niên cười đáp, bất quá ánh mắt có chút lén lút.
Tia nhãn quang này không trốn được bạch y nữ tử, chỉ thấy nàng cười nói:
“Nhìn thì cứ nhìn thẳng đi, không phải một quãng thời gian qua ngươi đều đã nhìn rồi sao? Mà nếu đã có sắc tâm như vậy vì sao cuối cùng lại nhờ biểu đệ thoa thuốc cùng xoa bóp mà không tự tay làm? Hẳn là ngươi biết trước được ta sẽ tỉnh lại, nên lại cố tình bày ra một bộ dáng chính nhân quân tử chiếm hảo cảm?”
Lời này nàng đương nhiên chỉ là đùa, dù sao ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết mình tỉnh lại khi nào, đối phương làm sao mà biết được, hẳn một là làm tới bến hai là hoàn toàn không làm.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, nàng nghe được câu trả lời mang theo chút cười khổ:
“Tiền bối minh giám! Quả thật tiền bối mỹ mạo như hoa dáng người uyên các, bất quá cho vãn bối một trăm lá gan cũng thật không dám làm gì, dù sao còn phải vì mạng nhỏ lo nghĩ. Bất quá nghĩ tới tình huống cũng không ổn, sự cấp tòng quyền đành phải nhìn, động còn thuyết pháp nam nữ thụ thụ bất thân, đành phải để biểu đệ làm giúp. Nếu có chỗ không phải, còn mong tiền bối lượng thứ!”
“Nói cũng hay nhỉ?” Lệ Hàn Tuyết nghe vậy hừ nhẹ một tiếng:
“Vậy ra tất cả cuối cùng đều vì tốt cho ta, ta tra hỏi đều là ta sai đúng không?”
“Vãn bối...”
“Thôi, cũng không cần vòng vo nữa. Nể tình thuốc cũng nể tình các ngươi không có làm gì coi như cứu ta nửa cái mạng, muốn gì nói đi? Hẳn cũng vì lý do này mà ngươi mới dám liều như thế chứ?”
“Tiền bối quả nhiên có minh tâm! Không dám lừa dối gạt, vãn bối cùng biểu đệ đây...”
Nói rồi, Lê Thanh Vũ lại bắt đầu trình bày. Nội dung đơn giản thì có thể tóm gọn lại thành câu chuyện của một tán tu khổ sở cố gắng sinh tồn trong gia tộc, cũng có chút võ học thiên phú bất quá không có nhân mạch, tuổi tuy còn trẻ nhưng nếu không có hỗ trợ thì cũng uổng một đầu tương lai, thấy được canh bạc này sau một hồi đấu tranh nội tâm liền quyết định đặt cược.
Tuy không dài, lại bị thiếu niên nói thành thiên hoa loạn trụy, đau khổ triền miên, chỉ còn kém nước mắt nước mũi trộn chung một chỗ.
Lệ Hàn Tuyết nghe được ngây dại cả mặt, quay sang nhìn nam hài hỏi nhỏ:
“Biểu ca của ngươi... Thường ngày khẩu tài tốt thế à? Làm Mạo Hiểm gia thực sự là ủy khuất hắn, coi như không làm thuyết khách thì đi làm thuyết thư tiên sinh hẳn đều sẽ khá hơn làm Mạo Hiểm gia như hiện tại.”
Chỉ là lúc này Đặng Trần An cũng một mặt ngơ ra, đối với tình huống này không biết đáp như nào đành phải lặng thinh.
Tất nhiên, nếu lý trí suy xét thì cố sự này bản thân có một chỗ hổng lớn, đó chính là vụ việc tài nguyên cùng tiến bộ.
Nên nhớ, từ góc độ của Lệ Hàn Tuyết, Lê Thanh Vũ hàng thực giá thực là một Nguyên Thần giả, là một Thần Tuyển giả. Mà một trong những đặc tính quan trọng nhất của Thần Tuyển giả là gì?
Bọn hắn không có thuyết pháp không có đường để tiến, dù có như nào thế giới này cũng sẽ giúp bọn hắn tiến bộ. Coi như không có chút lý thuyết nào cũng có thể tự mình tổng hợp ra công pháp đột phá, cũng là lý do thường thấy một số Nguyên Thần giả thậm chí không phải võ giả vẫn sở hữu cảnh giới cao kinh người, chênh lệch giữa người với người này chính là lý do khiến cho đại đa số mọi người đều ao ước có được Thần chi Nhãn.
Tất nhiên việc này cũng có hạn chế, chính là nằm ở bản thân Nguyên Thần giả. Thần chi Nhãn đã chỉ rõ con đường, có dám kiên trì bước chân hay không lại phụ thuộc vào bản thân.
Trong trường hợp này có một ví dụ sinh động, nữ tử liếc mắt một cái đã nhìn ra được niên linh đại khái của đối phương, hẳn là từ mười bốn đến mười sáu, vậy mà đã có tu vi Võ Giả hậu kỳ, này liền chứng minh hắn rất khắc khổ.
Đã có điều kiện, lại cũng có tâm, mà vẫn còn đánh cược ăn nói kiểu này, vậy chỉ có một khả năng, tâm của kẻ này lớn lắm, tài cao gan lớn.
“Thôi dừng dừng dừng! Ta biết các ngươi khổ cực rồi, không cần phải kể nữa! Giờ nói đi, ngươi muốn gì?” Sau một hồi cuối cùng bạch y nữ tử cũng đã không chịu đựng nổi, giơ tay cắt ngang.
“Vãn bối một giới phàm tục, trước giờ đã từng chứng kiến qua được mấy thứ quý giá? Tiền bối võ lâm cái thế, hẳn nhãn quang cũng cực tinh chuẩn, hẳn có thể đưa ra được những ý kiến tốt hơn, lại thêm quyền quyết định đều nằm ở ngài.” Lê Thanh Vũ đá trái bóng lại, để cho tình huống từ bọn hắn hút máu đối phương thành đối phương tự mình hiến máu.
Đương nhiên cũng nhận ra điều này Lệ Hàn Tuyết một mặt im lặng, bất quá nghĩ đến cũng không phải không có lý. Nàng suy nghĩ mấy tức rồi liền nói:
“Được, nếu vậy ta ở đây cũng có một tàn thiên công pháp có thể tu luyện đến được Trung Thừa đỉnh phong, ba bộ Võ kỹ phân biệt nhất nhị tam giai, hai cái còn có thể tương hỗ phối hợp, chút dược thảo để tu luyện....”
Sau một hồi, mấy thứ đồ này cũng được nàng lấy ra từ trong Thần chi Nhãn, đặt lên trên mặt đất.
Lê Thanh Vũ tay nhanh mắt lẹ, rất đơn giản thu vào.
Vốn nãy giờ đối với tâm tính của đối phương tương đối tán thưởng nữ tử đối với hành vi lỗ mãng này giật mình, kỳ quái hỏi:
“Thu vào nhanh như vậy? Không sợ ta sắp đặt bẫy rập gì bên trong sao? Hay là về sau ta hồi phục rồi sẽ đi theo các ngươi c·ướp lại, dù sao nghe các ngươi nói kế tiếp sẽ định đi qua Hưng Vũ châu, mà đấy cũng là địa vực nơi tông môn ta sở tại?”
“A ha, việc đấy tiền bối không phải lo, vãn bối giờ cũng đã đang định nói với ngài về chuyện đấy đây. Bất kể tiền bối làm gì, vãn bối đều có cách phản chế.” Lê Thanh Vũ một mặt thản nhiên đáp.
Lệ Hàn Tuyết nghe vậy không quá ngạc nhiên, chỉ thấy nàng hơi nghiêng đầu cười:
“Dụng độc? Không phải nói, tiểu tử, nếu thế thì ta đúng là có chút coi thường dược lý của ngươi, vì bản thân ta đúng là không phát hiện ra được. Bất quá nếu nghĩ rằng thủ đoạn như vậy là đủ để phản chế một tên Thượng Thừa cảnh Nguyên Thần giả thì ngươi còn là quá ngây thơ.”
“Vãn bối biết.” Ngoài ý liệu của nàng, đối phương nghe vậy không có bất kỳ biến hóa biểu lộ nào, chỉ đơn giản gật đầu, trong tay nâng lên:
“Bởi vậy vãn bối còn có thứ này.”
“...Máu của ta?” Hơi nhíu mày cảm nhận trong giây lát, Lệ Hàn Tuyết liền đã xác nhận được thứ trong bình nhỏ kia là gì, dù sao cũng là máu của nàng, Thượng Thừa khả năng cảm nhận càng là siêu phàm, tuy bất dụng âm thần do chưa khôi phục nhưng thứ đơn giản là có liên quan trực tiếp với bản thân như này thì không cần nhìn cũng thấy.
“Không sai. Vãn bối từng một lần ngộ nhập di tích, cũng phát hiện một quyển da dê nguyền rủa, chỉ cần nhỏ giọt máu của một ai đó lên nó, đối tượng sẽ bị nguyền rủa bám theo, cuối cùng lâm vào cảnh tâm ma quấy phá, tệ hơn là người không ra người quỷ không ra quỷ... Thú thực đi, vãn bối cũng không biết tình huống thực tế sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là sẽ rất tệ, mà tiền bối hẳn là không muốn điều đấy xảy ra chứ?”
Nương theo câu nói này, bầu không khí hài hòa nãy giờ bỗng trở nên trầm trọng, làm cho Đặng Trần An vô thức hơi run lên, dường như ngay cả nhiệt khí tới từ củi lửa đốt cũng không đủ xua tan ý lạnh.
Bốn mắt tranh phong, không ai chịu nhường ai.
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi?” Lệ Hàn Tuyết lạnh giọng nói.
“Tiền bối có thể đánh cược. Cược xem thứ này có thể hoạt động, cược xem tay ta có đủ nhanh?” Lê Thanh Vũ không yếu thế đáp lại.
“...”
Lại qua mấy phút, lúc này trên mặt nam hài đã nhìn ra được từng hạt mồ hôi to như trái đấu, thần thái của thiếu niên cũng không khá hơn, bất quá thần sắc kiên định còn tỏ rõ tín hiệu là hắn sẽ không từ bỏ, cuối cùng vẫn là nữ tử thở dài một hơi:
“Thôi được rồi, vậy đi, Nham Vương gia ước thệ.”
“Ừm, Nham Vương gia ước thệ.” Lê Thanh Vũ gật đầu.