Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 94: Thượng Thừa trọng thương




Quyển 2 Chương 94: Thượng Thừa trọng thương

Sâm lâm một mảnh tĩnh lặng, ánh trăng rọi xuống thân ảnh một nam hài đang chăm chỉ khua khoắng một thanh gỗ trong tay, cách đó không xa chính là chỗ thiếu niên tĩnh tọa, trước mặt bày ra một bàn cờ gỗ, bên cạnh một tập kỳ phổ, thế trận được bày ra trên kỳ bàn chính là dựa vào nó.

Thiếu niên ngưng thần nhìn bàn cờ một hồi lâu, đợi đến lúc âm sương ngưng đọng trên lông mày cũng vẫn không có động tĩnh, chỉ khi một cơn gió trên trời thoảng qua mang theo ảm vân che khuất một phần ánh trăng làm bàn cờ không còn phân chia được hai mảnh hắc bạch, hắn mới lắc đầu thở dài:

“Không giải được. Không hiểu nổi. Dù có đánh thế nào cũng chỉ là một thế cờ phổ thông, dù có phối hợp với nhau dựa theo nhiều cách kết quả ra được cũng hoàn toàn là thứ vô nghĩa. Xem ra thật sự chỉ có thể đột phá thông qua việc nghiên cứu văn tự.”

Thiếu niên chính là Lê Thanh Vũ, đã được hai ngày trôi qua kể từ lúc hắn gặp lão nhân thần bí kia, từ đó đến nay hắn đã nghiên cứu quyển kỳ phổ này không ngừng nghỉ, bất quá chung quy chỉ có thể được những kết luận cơ bản.

Thứ nhất, nếu không phải sở học của hắn không đủ, hoặc là cấp bậc của Quan Nguyên chi Nhãn không đủ, thì tập kỳ phổ này hoàn toàn không có bất kỳ huyền cơ đặc biệt về mặt năng lực thuộc tính, nói như vậy nghĩa là tình huống có khả năng cao sẽ nghiêng về pháp tức nội dung nhiều hơn.

Thứ hai, về phần nội dung, thứ này áp dụng thật trùng hợp thay chính là cùng loại ngôn ngữ với cả ngôn ngữ xuất hiện bên trong chiếc kính mà Lập Bản (Liben) đã tặng hắn, điều này có thể nói lên chút gì đó. Lại nói thêm, tuy rằng đạt được một nguồn tư liệu mới nhưng như này vẫn chưa đủ để hắn có thể phá giải được cấu trúc ngữ pháp cùng từ vựng của thứ ngôn ngữ này, vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết.

Thứ ba, do không hiểu ngôn ngữ nên thế cờ nhiều khi cũng không đầy đủ, bất quá vạn hạnh trong bất hạnh quyển kỳ phổ này lại có tranh vẽ, tổng cộng 18 bức, tương ứng với 18 thế cờ riêng biệt.

Lê Thanh Vũ phán đoán 18 thế cờ này hẳn đại biểu cho điều gì đó, bất quá mặc kệ hắn thôi diễn ra sao từ bàn cờ ban đầu đến được thế cờ này thậm chí suy diễn tiếp cho đến kết cục, hắn vẫn không đạt được bất kỳ kết quả nào, suy đoán đương nhiên là có nhưng đều là lục bình không rễ, trước khi có thêm bất kỳ thông tin nào khác thì giá trị chính là vô hạn tiếp cận không.

Vậy nên nói đơn giản, muốn biết thêm về lão nhân thần bí kia, bất kể là dụng ý hay theo hầu, thì tập kỳ phổ này chính là chìa khóa duy nhất. Mà muốn phá giải được quyển kỳ phổ này, trước tiên cần phải đọc hiểu hoặc ít nhất xác định phân biệt rõ ràng được loại ngôn ngữ viết bên trong, điều mà hiện tại đã là không khả thi.

Tổng kết lại, đường này đi không thông.

Bất quá cũng không phải không có đường khác.

Ngôn ngữ giống nhau, chứng tỏ lão nhân kia không ít thì nhiều hẳn sẽ có liên hệ với Lập Bản, hoặc ít nhất là cái thôn mà đối phương sống.

Một tồn tại hư hư thực thực cấp Chân Quân có thể đi lại đơn giản như vậy trong Nham quốc, bản thân cũng từng để lộ không ít thông tin về thân thế, bất kể tỏng đó bao nhiêu phần thực giả nhưng kiểu gì cũng tồn tại cơ sở logic, bởi vì ta dù sao cũng sở hữu Nhị giai tâm cảnh phối hợp Quan Nguyên chi Nhãn đại khái có thể nắm bắt được chút manh mối cơ sở, nếu có thể tiếp cận với cổ thư khác dù cho cuối cùng không ra được thân phận chính xác cũng có thể tìm được liên hệ.

Cuối cùng,... Vì một cách vi diệu nào đó, Trần An tiểu tử kia cảm giác hắn và lão nhân rất giống nhau, nhưng giống ở chỗ nào lại không nói cụ thể ra được.

Lê Thanh Vũ đã từng thử qua loại phán đoán, tỷ như tướng mệnh, khí vận, khí tràng,... bất quá cuối cùng tất cả đều không ngoại lệ bị bác bỏ, nam hài cảm giác được sợi dây liên kết này huyền ảo hơn thế rất nhiều.



.....

“Mà trong này lại có một khía cạnh khác rất dễ bị người bỏ qua: Bằng cách nào mà tiểu tử này lại có thể cảm nhận được sự tương đồng giữa ta cùng đối phương, trong khi ta lại không cảm nhận được!? Từ tất cả các phương diện về cảm nhận, ta đều hơn không chỉ một bậc, mà nếu nói đó là một mối liên hệ, thì thân là người trong cuộc hẳn ta mới phải là người đầu tiên phát giác chứ?!”

“Trên thực tế, ta hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác nào như vậy, dù chỉ là một tia cũng không. Điều đó dẫn đến kết luận sẽ bị phân hóa cực đoan làm hai phương hướng:...”

“Một, là đối phương bằng cách nào đấy, thông qua thủ đoạn nào mà có thể làm ta không phát giác được, gây ảnh hưởng đến cảm giác của tiểu tử này, một tên tiểu đồ Huyền gia tuổi còn nhỏ xích tâm vẫn còn được ta dọn sạch ma chướng, lại có ký ức truyền thừa đủ để phân biệt đại bộ phận huyễn niệm.”

“Còn về phần kết luận còn lại...”

Thiếu niên sắc mặt phức tạp, khẽ thở ra một ngụm trọc khí.

Lại một sát na qua đi, người đã không tại chỗ, ngọn cây đứng đấy một thân ảnh.

Tầm mắt phóng qua chục dặm sâm lâm, thẳng đến nơi góc núi chân trời.

Canh hai trăng sáng rọi trời cao, lại có tầm mắt khoáng đạt như này, hiện chính là một thời khắc tương đối tốt để xuất hiện cảm ngộ. Nhưng là thiếu niên đứng đấy sau một hồi cũng chỉ thở dài một hơi, phảng phất không tìm được đáp án bản thân mong muốn, sắc mặt lại hòa hoãn, phảng phất đã nhận được câu trả lời cần thiết.

Gợn nước qua đi mặt hồ lại râm rỉ, thiếu niên lại đưa mắt xuống nhìn nam hài bên dưới, đêm nay trăng sáng vì rằm, một nguyệt cũng đã lại qua, hai bên thế mà đã đi cùng nhau được một tháng.

Điều này đại biểu, chuyến đi chung này cũng sắp kết thúc, sau đấy mỗi bên sẽ lại có hành trình của bản thân, ngày trùng phùng hẳn sẽ có lại không biết là khi nào trong hoàn cảnh nào.

Lê Thanh Vũ không có vì vậy mà xuất hiện tâm trạng nhớ nhung, nam hài chăm chỉ luyện tập kiếm thuật phía dưới kia chỉ đem lại cho hẳn cảm xúc tán thưởng cùng mong chờ.

Đột nhiên, tâm huyết dâng trào!

Không có bất cứ dấu hiệu báo trước, bất quá hắn phản ứng cũng không chậm lập tức phi thân từ trên ngọn cây xuống, chỉ trong ba sát na đã thu hồi được bàn cờ cùng tập kỳ phổ, đồng thời cũng coẵm được luôn Đặng Trần An bằng một tay ngay, sau đó ngay lập tức phóng đi như cưỡi ngựa.

Đặng Trần An vốn giây trước đang luyện kiếm, giây sau bỗng bị bế bổng lên như thế liền đờ đẫn trong giây lát, bất quá vừa nhận ra đối phương là Lý đại ca liền không có bất kỳ cử động nào khác, trí tuệ vượt mức đồng trang lứa đủ để cho hắn hiểu tình huống phải nghiêm trọng tới mức nào mới để cho thiếu niên không nói lời nào mà chỉ có hành động.

Cứ thế, sáu hơi kéo dài hơn hai ngàn bộ, ba mấy giây đã qua phía trước bỗng xuất hiện một tòa tiểu sơn với một dòng suối chảy uốn lượn qua, Lê Thanh Vũ bỗng chậm dần cước bộ, cuối cùng dừng lại bên bờ suối ngoái lại phía sau, Đặng Trần An cũng nhìn theo, trong lòng tò mò.



Một khắc, hai khắc đã qua, lại vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì ngoại trừ tiếng gió động cỏ lay...

“Vù! Vù!”

Đột ngột, một chuỗi âm ba kéo đến tòa tiểu sơn, kéo theo chính là từng đợt đại phong xuyên thấu vạn thụ sâm lâm, làm cho những chiếc lá ngang tàng ương bướng cuối cùng của mùa này không thể không thừa nhận mình đã già mà rụng hết xuống.

Hàn phong phối hợp hắc dạ tĩnh lặng, dù cho minh nguyệt trên cao có xán lạn cũng không thể vùi lấp đi nỗi sợ hãi, là người bình thường đều sẽ phải vì cảnh tượng này mà có chút hồn lìa phách tán.

Bất quá đương nhiên, cả hai người ở đây không có một ai là tầm thường, đối với cảnh tượng này cũng không có nhiều cảm xúc, thứ mà bọn hắn quan tâm bây giờ chính là cái gì đã gây ra cảnh tượng vừa rồi.

Đặng Trần An còn chưa rõ ràng, nhưng Lê Thanh Vũ đã minh bạch tình huống vừa rồi, đây cũng là lý do mà hắn phải chạy thục mạng.

Thượng Thừa quyết chiến!

Đi ở trong sâm lâm có nhiều chỗ tốt, tôi luyện với tự nhiên chi khí không nói, đôi lúc còn tìm được chút kỳ trân dị thảo gặp nhiều chuyện thú vị, bất quá đây cũng là chỗ xấu, khi mà có rất nhiều chuyện ban ngày không thể lộ ra ánh sáng ban đêm liền xuất hiện trong rừng tối.

Giang hồ thanh toán, cao thủ thách đấu, chủ yếu đều chọn chiến trường ở ngoài này, bởi vì đánh nhau trong thành trấn sẽ rất dễ bị gô đầu. Mà người ở trên đất này nếu không phải vạn bất đắc dĩ, rất ít sẽ chọn đối đầu với Thiên Nham quân.

Vậy nên việc gặp phải chiến đấu như này kỳ thực cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ, thậm chí ngay cả bản thân bọn hắn tại trong quãng đường chỉ kéo dài một tháng vừa rồi cũng đã bốc lên hai ba cuộc, chỉ đen đủi nỗi lần này hai bên đều không phải kẻ tầm thường, đều có chí ít Thượng Thừa tu vi, Lê Thanh Vũ có thể xác định chỉ đơn giản dựa vào dư ba cùng cảm nhận một tia thiên địa biến hóa.

Võ Giả thông thường đương nhiên không có cảm giác này, bất quá sở hữu thiên phú tiếp cận Thần Thông Quan Nguyên chi Nhãn thì việc này cũng không tới nỗi khó khăn, bất quá nói đi thì cũng nói lại, Quan Nguyên chi Nhãn vốn là Thiên Phú chủ động, nhất thời hắn cũng không sử dụng, sao lại cảm nhận một cách bị động mà xuất hiện tâm huyết lai triều như vậy được?

Tạm thời đối với việc này chưa có đầu mối, lại nói kỳ thực hắn cũng chưa hoàn toàn lý giải được Thiên Phú của bản thân, hắn liền không quá chú ý chuyện này, tâm thần tập trung đối phó trước mặt.

Sau khi cảm nhận hai luồng thiên uy biến hóa tức Thượng Thừa cảnh giao thủ hắn đã chạy một mạch hơn hai dặm, về căn bản chỉ cần không xui xẻo nằm trên đường di chuyển của đối phương thì bọn hắn có thể coi như an toàn.

Bởi vì thông thường chiến cuộc của Thượng Thừa cảnh tuy đúng là có thể lan ra phạm vi mấy dặm xung quanh, bất quá trọng tâm chủ yếu đều nằm ở bách bộ hoặc nhiều hơn, còn lại thì đều chỉ là khí lưu nhiều nhất thổi ngã được người bình thường.



Lại nói, chạy được đến đây, có tiểu sơn cùng tiểu khê làm thiên nhiên bình chướng, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra bọn hắn cũng sẽ có nhiều không gian hành động hơn, chạy tiếp ngược lại không phải thượng sách.

Bất quá đó cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, hẳn tình huống không thể nào xấu được tới mức đấy... Nhỉ?

Lê Thanh Vũ nghĩ đến sau khi hai đợt khí lưu đã xông tới, cũng đã không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa, cho đến khi, một điểm đen như mực phảng phất mặt trăng lấm mụn bỗng lớn dần ở trên không trung, cuối cùng hóa thành một đạo hắc ảnh đâm xuống mặt đất cách hắn cùng Đặng Trần An không hơn sáu trượng!

Đó là một thanh trường thương! Thương dài bảy xích, trên khắc băng hoa, chạm trổ phúc tướng, tràn ngập khí tức cổ phác.

Sử Thi phẩm Nguyên Khí!

Đặng Trần An nuốt ực một tiếng, hắn tuy không giống Lê Thanh Vũ có thể đánh giá toàn cục lại hoàn toàn nhận biết rõ một điều, đại phiền phức sắp tới rồi!

Quả đúng không ngoài dự đoán, lại qua mấy giây, một thân ảnh như u linh xuất hiện từ sau các hàng cây, lấy tốc độ nhìn chậm nhưng nhanh bước về phía bọn hắn.

Nam hài có chút mở lớn con mắt, bởi vì người đến không ngờ lại là một mỹ nữ!

Một thân tóc dài tuy tán loạn lại không tiêu thần vận, môi đỏ má mọng viền mắt kéo duyên ti, một đôi nhãn mục thủy linh nhìn chằm chằm bọn hắn tràn ngập đề phòng.

Lại nhìn xuống dưới, một bộ tử lam dạ hành phục che không đi dáng người nóng bỏng, lại còn tại một số nơi như cổ lộ ra làn da trắng muốt tràn ngập dụ hoặc trí mạng...

Bất quá điều này đối với hai người ở phía đối diện mà nói, này đều không có quá nhiều ý nghĩa.

Đặng Trần An là một nam hài, tuy rằng thông minh từ sớm lại cũng vẫn sẽ không hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cộng thêm ký ức truyền thừa liền sớm có chút khí chất nhìn thấu hồng trần, nữ sắc suy cho cùng chỉ là máu mủ tanh hôi, cái bẫy luân hồi đau khổ vô lượng kiếp...

Còn về phần Lê Thanh Vũ, hắn đang nhìn chằm chằm vào đôi bồng đào hơi có chút ngoại cỡ của đối phương...

Đừng hiểu lầm, này cũng không phải là cái gì t·inh t·rùng thượng nê hoàn, khí huyết dồn hạ thân, mà chỉ đơn giản, đó chính là nơi mà nữ tử kia chịu thương thế thảm trọng nhất, thậm chí còn có chút lộ ra bạch cốt bên trong.

Không phải bạch thỏ, mà là bạch cốt, chuyện trọng yếu nên có thêm một lần nhấn mạnh!

Ý nghĩa vô cùng đơn giản, đánh vào đây, sát thương bạo kích tăng mạnh, tỷ lệ bạo kích 100%!

Ngoài ra, đó cũng không phải là điểm duy nhất cần chú ý, bên hông của nữ tử này cũng có một thứ tương tự với cái mà thiếu niên đang đeo, là một viên bảo ngọc.

Sử Thi phẩm Thần chi Nhãn, Lôi hệ!

Ps: Lại nhớ có ông nào cầm Xiao TLBK 99% vẫn còn hụt bạo kích =)