Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 93: Tử Vong động tĩnh (3)




Quyển 2 Chương 93: Tử Vong động tĩnh (3)

“Chỉ là một tôn Nê Bồ Tát qua sông còn khó tự bảo đảm… Không có tư cách nói với ta lời ấy.”

Lão nhân ngữ khí nghiền ngẫm đáp lại, cũng tiến tới gần gốc bồ đề kia.

“Sao? Trông ngươi có vẻ ngạc nhiên?” Thanh niên kia lại cười hỏi.

“Tu vi của ngươi... Với lại nhìn từ dáng vẻ này, xem ra hẳn ngươi đã tới sớm hơn so với kế hoạch?”

Thanh niên kia nghe vậy nhún khẽ vai phải, chủ yếu là tay trái đang làm chỗ dựa cằm không nhún được:

“Bọn họ gấp. Ha ha, chư Phật không hiện tướng, nhưng tâm bọn họ gấp! Ai, còn thật là thú vị....”

Lão nhân đối với lời nghe như mỉa mai kỳ thực bao hàm lấy đồng tình này không có đưa ra ý kiến, lại lẳng lặng đứng dưới gốc bồ đề nhìn ngắm xung quanh, tầm mắt phóng ra khắp cả khoảng không bất tận này.

Đỉnh thụ trí tuệ thụ, hắn mơ hồ cũng thấy được nhiều điều.

“Thật đáng kinh ngạc, đúng không? Chỉ riêng công trình này, nhìn từ ngoài không nhận ra, so với chúng ta kỷ nguyên cũng tương đối không thua kém, mà đó còn là một mình nàng độc lập xây dựng, Trí Tuệ Thần Quân cũng là danh phù kỳ thực.”

Giọng điệu của thanh niên kia lại lần nữa vang lên, ngữ khí ngập tràn cảm khái.

“Sánh ngang các ngươi chư thiên Phật quốc?” Lão nhân dường như tùy ý hỏi.

“...Có chút hơn đi, lại có chút kém đi. Xuyên thấu kỷ nguyên, Pháp dù tới mức nào hẳn đều sẽ vì mạt, duy Chân Như trường tồn cùng Đạo... Phật viết, không thể nói, chỉ tự mình ngộ.”

“Đó là Phật viết, còn ngươi đây thì sao?”

“Ta?” Hai mắt thanh niên nghe vậy mở lớn, phảng phất như vừa tỉnh đại mộng xuân thu:

“Ta không phải Phật sao? Ha ha, đúng, Phật Đà Kim Thân cũng không còn, ta còn làm cái gì Phật, làm cái Đại Sĩ phổ độ thế gian đủ rồi...Ừm, nếu vậy, ta nói: ‘Ta viết, có thể nói.’ vậy thì hẳn là không có vấn đề.”

Thanh niên gật gù, phảng phất tự thuyết phục bản thân:

“Nếu vậy, nói với ngươi chút cơ bản đi. Hẳn ngươi cũng biết, ở Phật Đạo kỷ nguyên bọn ta, có thể đại khái phân các giới thành Dục giới, Hữu Sắc giới, cùng Vô Sắc giới.”

Lão nhân gật đầu.

“Hệ thống này được chuyển di đến kỷ nguyên hiện tại, đối ứng với Mộng giới, Thiên giới cùng Thụ giới. Mộng giới, là bản mặt chân thực của thế giới, tự vì vạn pháp vạn niệm sinh diệt chi địa, lại cũng là nơi cư trú của một giống loài tương đối kỳ lạ, Phật tính không ngờ lại cao vô cùng, thế này gọi là Anarana, là rừng sâu tinh linh nhận điểm hóa.”

“Ở giới này, tu vi đến được tầng thứ Phúc Lạc Thức, liền có thể lựa chọn phi thăng lên Thiên giới, lấy Phạm Thiên vì danh, thụ Thần hào chi mỹ, chưởng quản vạn vật bên dưới. Bất quá Thiên giới huyền bí ta không dám bình nhiều, lại nói về Thụ giới đã quen thuộc được một quãng thời gian vậy.”

“Thụ giới, còn có thể gọi là Vô Sắc giới, dựa theo các ngươi Tiên đạo danh từ chính là Đạo quả của Thế Giới Thụ Irminsul, cũng là Đạo quả của nàng. Phân làm bốn tầng thứ, đại biểu cho khả năng nàng nhập kiếp chấp mệnh, ngươi có hiểu ý ta?”

“Vô biên Không, Vô biên Thức, vô biên Hư cùng vô biên Vô... Bốn tầng lấy làm trụ cột, mà chúng ta, liền đang ở vô biên Hư.”

“Ra vậy, vì là Hư, vậy nên đều là Hư, bởi vậy đối với hai tồn tại đã từng chứng kiến qua Chân mà nói, nơi này là trống rỗng.” Lão nhân tiếp lời, dù sao cũng là một vị Thiên Tôn, mặc dù những lời vừa xong nghe có chút không ăn nhập nhưng hắn vẫn có thể lý giải.

“Bất quá, gốc cây này... lại là thế nào?” Khẽ cảm thụ đạo vận, không, phải nói phật uẩn lưu lại bên trên từng kẽ lá, lão nhân cảm thấy nó rất không tầm thường.

“Có gì đâu? Ngũ Tán Bồ Đề Cổ Thụ, hàng lưu niệm ta mang về từ kỷ nguyên kia, coi như đồ trang trí nơi ở. Ngươi không thấy nơi này quá trống vắng sao?”

“...”

“Bất quá, đúng là không thể nói chút tác dụng không có, ít nhất có thể coi như thuốc giảm đau mà dùng.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí bỗng đột ngột trở nên trầm trọng, lại cũng trầm lặng. Cứ thế kéo dài một hồi lâu, cuối cùng nghe được một thanh âm khàn khàn cất lên:

“Ngươi biết không, trước lúc tiến vào đây, nàng có nhường ta hỏi hắn: ‘Vì sao?’”

“....” Thanh niên trọc đầu nghe vậy trầm mặc.

Hỏi “hắn” cũng có nghĩa là hỏi đối phương, cũng có nghĩa là hỏi bản thân.

Tục duyên lúc thành Phật đã đoạn, lại không biết Chân Như đoản trường. Ngửa đầu thái tuế xuyên tuyên cổ, minh tính Như Lai phận còn vương.

Cùng là Chân Như, đã không phải Nhân Quả, lại hơn hẳn Nhân Quả.

Bất quá niệm tới qua đi không hồi đầu, vẫn còn có cơ hội bù đắp, chí ít là theo từng bước.

Bởi vậy, mới có gốc bồ đề cổ thụ này ở đây.



“Nếu như đã đủ, cũng không cần lãng phí thời gian nữa, đề phòng có biến.” Thanh niên trọc đầu bỗng nói.

“Biến cố sao?” Lão nhân hơi nhướng lông mày, tay vận thế thủ không ánh mắt mang theo ý hỏi.

“Không sai.” Thanh niên gật đầu: “Ta tới đây đã được hồi lâu, tại xứ Không gian vô biên Thời gian có hạn này, lại cũng là một loại thủ đoạn phản chế.”

“Không Gian chi Chủ....” Lão nhân thấp giọng, cũng hiểu được bèn không tiếp tục nhiều lời, sớm chừng nào hay chừng đấy.

Huống chi, còn có thể giúp nàng cản bớt thống khổ sớm hơn, giảm bớt chút áy náy trong lòng hắn.

Kế tiếp, chỉ thấy hai người đều ở dưới gốc bồ đệ thụ, một nhắm mắt lại một mở mắt ra, một đứng một nằm.

Tiên đứng Phật nằm.

Tiên nhắm lại Thiên Nhãn, Phật mở ra Tuệ Nhãn.

Chỉ để lại một gốc bồ đoàn trống, không biết ai có thể ngồi lên.

Trong không gian trống vắng này bỗng lại vang lên hai thanh âm:

“Vong Trần Vong Ngã Mộng Đại Thiên!”

“Kiếp Diệt Duyên Yến Vong Ngã Đạo!”

Ngay lập tức, hai thân ảnh, cùng với một gốc bồ đề và một bồ đoàn biến mất.

Thẳng cho tới tầng dưới, chạm mặt Vô Biên Vô, ở nơi đấy phát hiện chút dấu vết.

Lại thẳng cho tới Hư Vô, từ đó không còn dấu vết.

Yên Diệt Tử Vong Thiên Tôn, cùng Hóa Mộng Dư Sinh Niết Phật, nhòm ngó khắp dòng sông lịch sử của tất cả các kỷ nguyên, trước giờ đều chưa từng tồn tại!

....

Thanh cảnh.

Đạo Tổ ngồi trong đạo quan tay bấm đốt ngón tính toán, cuối cùng ngoại trừ Hỗn Độn ra không nhìn thấy gì, thở nhẹ ra một hơi, vẫy tay.

Vô cùng vô lượng vĩ lực, có được uy năng phiên thiên phúc địa từ trên trời giáng xuống, vỡ đoạn Kỷ Nguyên Tỉnh!

Đâu đó còn nghe được thanh âm mịt mờ:

“Giai đoạn chuẩn bị kéo dài ức vạn tia số đã kết thúc, ta đã không còn hậu thủ, cũng đã đến lúc đăng tràng chính sự.”

....

Bỉ Ngạn Bí Cảnh.

Ca Trần Lãng Thị Chân Quân lãnh trách nhiệm trông giữ Kỷ Nguyên Tỉnh, vốn đang tĩnh tọa nhắm mắt ngưng thần bỗng đột nhiên trợn mắt, bên thân kiếm thương song lưu một đường, lại đã không kịp!

Chỉ thấy chiếc giếng cổ nhỏ được dựng lên bởi đá kia bỗng run rẩy, chỉ trong không tới một phần ngàn vạn sát na phá toái, nước bên trong vốn đầy lại không vung ra một giọt.

Không, phải nói đúng hơn, là đã vung ra rồi, vung ra hết toàn bộ tòa Bí cảnh này!

Bỉ Ngạn run rẩy.

Tất cả những tôn thủ hộ giả bên trong Bỉ Ngạn đều mở mắt, sát na không tới đã tập hợp bên ngoài Ca Trần Chân Quân động phủ, không ai bảo ai lập tức xuất ra thủ đoạn.

Có tiếng phượng khiếu tiên âm, lại có tiếng thanh loan bá nhạc.

Còn có tiếng của binh khí, xuất phát từ một người mà nếu Lê Thanh Vũ đứng ở đây có thể nhận ra.

Hồ gia lão tổ, Ly Nguyệt Vãng Sinh Võ Quân!

Thương múa chưa được đầy ba hiệp, hồ điệp tung cánh một nửa chưa dứt, Nghiệp Hỏa đã từ thiên không hạ xuống xen lẫn từng đóa Bỉ Ngạn hoa, hắn bỗng nghe được một âm thanh vọng ra từ động phủ.

Đó là một tiếng đàn da diết, phiêu miểu xa xôi phảng phất cách rừng nói vang vọng, rơi vào người phàm là âm thanh của tự nhiên, vào tai Tiên Nhân lại khác biệt.

Tràn đầy sát phạt chi ý, phảng phất tiếng thương kiếm giao hòa trên hàng trăm hàng ngàn mảnh chiến trường cổ từng phát sinh trên phiến đại lục này đã được cầm âm vọng lại.



“Thương Kiếm Cầm tam tuyệt đều xuất, uy lực chấn nh·iếp chúng Ma Thần! Ca Trần Lãng Thị Chân Quân, không, uy thế này không thể chỉ là Chân Quân, tuyệt đối đã bước lên kia nửa bước, thật không hổ là cánh tay trái của Đế Quân, chỉ bằng đón này tuyệt đối có thể diệt sát bất kỳ Sơ giai Ma Thần nào kém may mắn nghe phải, lại thậm chí Cao giai cũng có thể nếu như không đề phòng.”

Hồ gia lão tổ nghĩ thầm trong lòng, mơ hồ có chút may mắn mục tiêu không phải là bọn hắn:

“Mà Kỷ Nguyên Tỉnh có thể ép nàng tới mức kia cũng là không kém phần khủng bố, quả nhiên là di vật nguy hiểm nhất của kỷ nguyên trước để lại, tổ huấn nói không sai. Bất quá hợp lực của mười bốn tôn Tiên Nhân, sáu tôn Chân Quân phối hợp một tôn Đại Chân Quân, sức mạnh của nó vẫn có chút không đủ, việc trấn áp xem ra đã là mười phần chắc chín.”

Bất quá, vừa nghĩ tới đây, hắn đột nhiên có cảm giác tâm thần chấn động, lập tức ngửa mặt lên trời.

Không chỉ có hắn, còn có cả các Tiên Nhân Tiên Thú lúc này cũng đều làm theo.

Bọn hắn nhìn thấy, tà dương cùng huyết nguyệt, hoán vị!

Đổi là Quang Âm!

“Không tốt!” Mơ hồ tại lúc trong lòng tất cả mọi người mới vừa đều xuất hiện hai từ này, một tiếng kiếm khí rít gào đã lăng địa mà lên, v·a c·hạm nhật nguyệt trên không, Kiếm Đạo Chân Ý không ngừng ma diệt Quy Tắc, nhưng như vậy vẫn không đủ!

Thời Gian, nhưng là kéo dài bất tận đấy, lại có vô tận biến hóa, muốn sánh bằng chỉ có thiên địa vô cực.

Thiên địa hữu cực, dù có là Đạo Tắc Vô Gian không kẽ hở đi chăng nữa, cũng là không được.

Thế nên, quang âm mặc cho kiếm khí đi qua, lại phủ xuống bên dưới, khẽ nhẹ nhàng xuyên thấu kết giới chạm đến uy năng mà Kỷ Nguyên tỉnh sau khi vỡ vụn vừa phát ra, vốn đã bị mọi người trấn áp lại.

Chư Tiên thấy thế đều lập tức cầm lên v·ũ k·hí sẵn sàng ngay tại chỗ thi triển thủ đoạn áp đáy hòm, có là định chạy trốn, có là mắt dâng lên ý quyết tuyệt định đồng quy vô tận, chỉ cần một tơ một hào Quy Tắc lay động là có thể xuất kích.

Thế nhưng....

Một khắc.

Hai khắc.

Lại ba khắc trôi qua, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Ngay tại lúc chư Tiên đều đang mịt mờ khó hiểu, từ bên trong động phủ bỗng truyền đến một động tĩnh làm cho tất cả đều lại ngay lập tức ngưng trọng tâm thần.

Cho đến khi nhìn thấy, thất thểu bước ra từ đại môn, chính là một nữ tử tóc xanh, tiên bào trước ngực đã bị máu nhuộm đỏ, sau lưng cổ cầm, bên thân kiếm thương lơ lửng.

Chính là Bình lão lão!

Đã thi triển lại tuyệt kỹ bản nguyên, diện mạo tự nhiên lại quay lại trạng thái đỉnh phong.

Một số Tiên Chúng trẻ tuổi thấy vậy vừa định bỏ v·ũ k·hí xuống, trong đó không thiếu bậc Chân Quân, lại đã bị một tiếng quát lớn ngăn cản:

“Không được bỏ v·ũ k·hí xuống! Tình huống hiện tại đang quỷ dị, các ngươi tuyệt đối không thể giảm xuống đề phòng, kể cả với ta!”

Bình lão lão nghiêm mặt ra lệnh cho chư Tiên, tay lại cũng không chậm trễ khẽ phất, tức khắc không chỉ kiếm, mà cả thương với cổ cầm đều giống như chịu ảnh hương của hấp lực tức khắc lao đến dán kín vào đại môn, chỉ trong thời gian cực ngắn bị không ít hơn vạn đạo cấm chế bao phủ.

Như thế cũng chưa xong, nàng cũng lại không nhanh không chậm bước ra giữa vị trí trung tâm của chúng Tiên, lại từ bên thân lấy ra một cổ chung, tĩnh tọa tại chỗ, dưới thân âm dương chuyển vị bát quái quy môn.

Một số Tiên Chúng trẻ tuổi thấy việc này còn chưa hiểu rõ sự tình ra sao, đã thấy một số Tiên Nhân lão đạo hơn, trong đó lấy Vãng Sinh Võ Quân cầm đầu khẽ nói: “Đắc tội.” rồi ngay sau đó một số lượng cấm chế đếm không rõ đã được cố định trên người của vị Đại Chân Quân này.

Bình lão lão, đã bị phong ấn dưới sở học của tất cả các vị Chân Quân ở đây.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Câu hỏi này kẹt cứng không chỉ ở trong lòng của một vị Tiên Nhân trẻ tuổi, mà là mấy người, đa số đều là những Tiên Thú hậu duệ, còn có thể nói theo một cách khác, chính là hoa trong nhà kính.

“Ca Trần Chân Quân rơi vào trọng tâm của dị sự không biết, trước khi có thể xác minh nhân quả, đành chỉ có thể làm phong ấn đoạn tuyệt nhân quả, đây là biện pháp bảo đảm nhất cho cả song phương. Các ngươi nhớ kỹ chuyện này, tại niên đại c·hiến t·ranh tuy không thường xuyên nhưng vẫn có thể xảy ra.” Một vị Chân Quân lớn tuổi trên thân tiên bào thêu Tử Lan trầm giọng giải thích.

“Niên đại c·hiến t·ranh?” Tiên Nhân trẻ tuổi trố mắt, cổ họng vô thức nuốt ực một tiếng.

Vị Chân Quân này cũng không nói thêm nhiều lời gì, chỉ lại nhìn sang một người khác, là một tôn Tiên Nhân phổ thông tu vi Luyện Thần Phản Hư đỉnh phong, bất quá trên người lại có một cỗ thành thục mà mấy tôn Tiên Nhân kia tuy cũng đều đồng giai lại không có.

“Đã thông báo cho Tước Nguyệt Trúc Dương Chân Quân tiền bối, đang trên đường tới. Còn về phần Đế Quân, hẳn lão nhân gia sớm đã cảm nhận được.” Tôn Tiên Nhân này báo cáo.

Khích Tử Thưởng Mộc Chân Quân nghe vậy gật đầu, không sai, tuy Bỉ Ngạn cùng Nhân giới có ngăn cách nhưng động tĩnh đã lớn như này hẳn đã không gạt được Đế Quân, giờ đây hẳn là đối phương đang trấn tràng.

Hắn lại đưa mắt sang nhìn một người khác, Bỉ Ngạn bí cảnh cũng không phải do Tiên gia Ly Nguyệt mở ra mà chỉ là một nơi khai thác, đối với một số tình huống bất ngờ liên quan tới cả tòa Bí Cảnh như này thì tốt nhất nên hỏi dân bản địa, cũng chính là vị này Vãng Sinh Võ Quân, hiện đang thi triển một loại thuật pháp thăm dò không rõ, chỉ thấy Nghiệp Hỏa không ngừng nhảy nhót quanh thân.

“Hử..?” Hồ gia lão tổ bỗng dường như có phát hiện, bất quá sau đó sắc mặt nhanh chóng trở nên ngưng trọng.

.....



Nam Thiên môn.

Bạch bào thân ảnh, đón gió mà đứng.

Đứng ở nơi này, có thể quan sát đại địa, lại cũng nhìn chằm chằm được thiên không.

Bên thân Quán Hồng chi Giáo khẽ ngâm nhẹ, biểu thị sẵn sàng chiến đấu.

Lại giống như ngày xưa, thương uy bao phủ bát hoang lục hợp.

Bỉ Ngạn xảy ra sự cố, nhưng giống như bao nhiêu chuyện trong quá khứ, lại giống như lần nhắc nhở cách đây không lâu, hắn lựa chọn tin tưởng đồng bọn, vững tin bọn họ có thể giải quyết được.

Mà chức trách của hắn hiện tại, chính là thủ hộ toàn bộ biên cảnh của quốc gia này, không để cho bất kỳ loại đạo chích nào cả gan thừa cơ làm loạn, dù có là Yêu, Ma, thậm chí Tiên hay Thiên Thần đi chăng nữa!

Nhưng Thiên Thần trước không nói, mặc dù thứ lực lượng kia đúng thật là hướng xuống từ thiên không, thế nhưng bản chất của nó lại là....

Đế Quân đưa mắt qua vạn dặm Đông Bắc, ánh mắt của nhà sử học bắt gặp người hát rong.

Người hát rong biểu thị, không phải bản thân, bất quá...

Phong Vương ngồi trong một tòa tửu quán ở thủ đô của Phong quốc, lại nhìn hướng mặt trời mọc.

Thấy được một tòa thần điện bị hoang phế, ở giữa có một vết nứt lớn.

Không phải do phong hóa, dù sao cả thời gian cùng gió đều sẽ không làm vậy, mà thân cũng là một nhạc sĩ Phong Vương nhìn ra được.

Đây là một vết nứt mới xuất hiện, được tạo ra bởi cầm âm.

Chính xác hơn, là một tiếng cầm âm mang theo kiếm ý.

....

Nhất Tâm Tịnh Thổ, nơi không có dấu vết của tuế nguyệt lưu chuyển.

Lôi chi Thần Quân Lôi Đình Tướng Quân lơ lửng giữa không trung tĩnh tọa, Thần Uy cố Vĩnh Hằng.

Bỗng nhiên, tự không biết thời khắc nào trong thiên cổ, mục nhãn đột ngột lại mở ra một lần nữa, kèm theo một câu nói như hỏi lại như tự khẳng định:

“Vĩnh Hằng cố hóa... Thời Gian bị gián đoán...?”

....

Thảo quốc, bên dưới gốc rễ của Thế Giới Thụ Irminsul.

Đại Thần Vương đứng lặng người tại chỗ nhìn về phía một cái rễ cây phía trước, là vị trí mà lão nhân đã từng đứng lúc nãy, giờ đã không biết bằng cách nào mọc ra một gốc mầm màu đen, bên trên tràn ngập Tử Vong khí tức.

Tinh tế phẩm lại, khi đấy lão nhân có thổ ra một ngụm huyết, cũng không có rơi xuống y phục mà là tại nguyên địa.

Sâm Lâm Nữ Vương biểu cảm phức tạp, bỗng nhắm mở hai mắt, tuệ nhãn trung lại tràn ngập tinh quang mưu tính, cười nhẹ một tiếng, quay đầu phân phó cho thuộc hạ trung thành nhất...

....

Nham quốc, Ninh Thải châu.

Thiếu niên đột nhiên tâm huyết dâng trào, như có cảm giác nhìn lên phương Bắc, uy áp trên người không ngờ lại hạ xuống được, cũng trong cùng lúc tiêu thăng.

Nhãn thần sắc lẹm không rõ suy nghĩ đằng sau, xuyên thấu một hơi trọc khí vừa thở ra.

Võ Giả lục trọng, liên phá nhị quan!

Hắn không nói gì, thế nhưng nam hài bên cạnh nãy giờ vất vả kiềm chế một câu nói, bây giờ có cơ hội sao có thể bỏ lỡ:

“Đại ca, ta có chuyện không biết có nên nói không?”

“Hửm?” Lê Thanh Vũ nghe vậy quay đầu sang động viên:

“Tiểu tử ngươi có chuyện cứ nói, chưa biết chừng lại là thông tin quan trọng.”

“Vâng đại ca.” Đặng Trần An gật đầu:

“...Trước ta không phát hiện ra, nhưng nãy giờ ngẫm lại mới để ý thấy, lão nhân kia mang lại cho ta cảm giác...”

“Cùng ngài không khác.”