Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 92: Tử Vong động tĩnh (2)




Quyển 2 Chương 92: Tử Vong động tĩnh (2)

“Đại ca?”

“Hửm?”

“...” Đặng Trần An có chút muốn nói lại vẫn có chút do dự, chủ yếu vì trạng thái của vị Lý đại ca này đang có chút dọa người, tuy rằng mặt ngoài không biểu lộ ra bất quá đi chung hồi lâu liền cảm nhận được.

Chỉ là cũng không phải cảm giác âm trầm hay sát cơ nồng nặc, ngược lại là một cảm giác... nói thế nào để miêu tả đây nhỉ...? Đúng rồi, giống như thần binh lợi khí ra khỏi vỏ! Không sai!

Thần binh ra khỏi vỏ, thân tự có phong mang, tuy rằng sẽ không chủ động hại người lại sẽ làm người xung quanh vì nó úy kính, cũng không phải bất kỳ ai đều có tư cách đến gần.

Lại nói, coi như có là thần binh thì cũng chỉ có tinh thần áp bách, đây Đặng Trần An lại còn cảm giác như bản thân đang rơi vào hố sâu, xung quanh có phong cương liệt hỏa đè ép tâm thần, thực sự còn có thể lên tiếng hỏi đã nói lên tâm chí kiên định, bất quá cũng chỉ thế thôi, thêm một bước nữa nói ra ý kiến đã không đủ lực.

Cũng vừa mới nhận ra điều đấy Lê Thanh Vũ rời mắt khỏi quyển thư tịch trên tay, vuốt vuốt mặt mấy hồi cố gắng điều chỉnh lại tâm tình cảm xúc của bản thân, uy thế trên thân bấy giờ mới giảm xuống, có điều vẫn chưa hoàn toàn nội liễm được như lúc trước.

Bất quá điều này cũng không thể trách hắn, thực sự trải nghiệm vừa xong quá là tà môn.

Một tôn hư hư thực thực Chân Quân thế mà tiếp cận hắn xong lại rời đi một cách cực kỳ khó hiểu, cuối cùng để lại một bản kỳ phổ, thứ mà hắn vừa tìm thấy khi đứng dậy đã thấy nó được đặt ngay dưới mông một cách vô thanh vô tức, mở ra thì phát hiện bên trong tuy đúng là cờ vua nhưng lại được diễn giải bằng một loại ngôn ngữ... giống với thứ ngôn ngữ bên trong chiếc kính mà Liben tặng hắn!

Tại sao lại là hư hư thực thực Chân Quân? Bởi vì hắn hiện đại khái đã nắm rõ, chỉ có Chân Quân hoặc ít nhất là Đại Thánh dưới tình huống có chủ đích mới có thể che giấu được tu vi hoặc là nói bản nguyên trước mặt hắn, bởi vì điều này có liên quan tới Pháp Tắc, lại lên cao là Đạo Quân hắn liền không nghĩ bởi vì tỷ lệ quá thấp không đáng suy xét.

Việc này đúng là đã gợi lên chút suy nghĩ trong lòng hắn, bất quá cũng đồng thời khiến cho cảnh giác của hắn nhất thời được đề thăng đến cực hạn, này mới dẫn tới việc khí tràng có chút quá mãnh liệt không khống chế được làm cho Đặng Trần An bên cạnh thở không nổi.

Hiện đã khá hơn, nam hài lúc này mới hơi nôn khan ra một hơi hư không, nhìn thấy làm Lê Thanh Vũ hơi nhíu mày, càng phát giác ra bản thân bất thường.

Điều này là không nên, lấy tâm cảnh của hắn, mặc dù đối phương có là Đạo Quân đi chăng nữa cũng sẽ không tới mức mất nhiều khống chế với tâm thần như này, ắt hẳn còn phải có nguyên do khác.

Do chiếc kính? Khó có khả năng.

Do bản kỳ phổ đang cầm trên tay phối hợp với trận tưởng kỳ vừa nãy? Có tỷ lệ nhất định.

Do vừa rồi nhìn thấy cảnh thiên hôn địa ám kia? Có lẽ.

Phối hợp tất cả các điều kiện trên? Vượt qua sáu thành, tạm coi như sự việc đã phát sinh.

Nên có cách ứng phó nào? ...



Lê Thanh Vũ đi tới một kết luận khả dĩ nhất mà bản thân có thể nghĩ ra, trong đầu liên tục xâu chuỗi từng dữ kiện dù là nhỏ nhất tỷ như hành vi cử chỉ của bản thân, của đối phương, hoành lặp phán đoán mục đích hai bên, luận về vấn đề cách cục cùng lợi ích từ đó phán đoán ra phương hướng giải quyết...

Bất quá mặc cho hắn có nghĩ nhiều như nào, bởi vì thiếu dữ kiện, liền không biết được trạng thái này đang xảy ra vốn phần lớn là bởi vào tháng trước hắn khi tiếp xúc với Nham Thần Tượng đã bị “g·iết” một lần, nay lại còn gặp phải vị Thiên Tôn chấp chưởng Tử Vong, vị kia ở Tiên Đạo kỷ nguyên xưng vì một trong Địa Phủ tam Vương, lại dưới tay một vị Đạo Tổ nào đó không nguyện lộ ra tính danh bố cục, từ đấy mới dần đưa ra các suy đoán cùng kết luận sai lầm càng ngày càng xa rời với sự thật dù rằng nhìn từ ngoài khá tương đồng.

Nhưng mà diệu thay, phảng phất phong thủy luân hồi chuyển không cách ngày, chịu đựng khó chịu cũng không phải chỉ mình hắn, còn có kẻ kia.

....

Yên Diệt Tử Vong Thiên Tôn thổ ra một ngụm huyết, có chút chật vật hơi gằn cổ xuống hô hấp hỗn loạn.

Ngay tại vừa rồi, phát giác có khách không mời mà đến, Thảo chi Thần Quân, Thế Giới Thụ chi Linh, Đại Thần Vương Rukkhadevata đã mở mắt, cũng tại sát na đấy một hơi chấn trụ vị Thiên Tôn vượt qua kỷ nguyên mà đến Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cảnh giới nay đã gột xuống hai chữ Hỗn Nguyên này, tới mức làm cho lão nhân hộc ra cả máu.

Dù cho đã tự tổn toàn bộ tu vi để ngăn chặn “Tri Thức Độc” xâm nhiễm thế giới, nay không khác tay không tấc sắt là bao, nhưng vẫn phải nhìn đây là nơi nào, là chỗ gần nhất với bản thể của Thế Giới Thụ, cũng là bản thể của nàng!

Ở nơi này, lực lượng mà nàng có thể bộc phát ra hoàn toàn không hợp thói thường, nếu là thời toàn thịnh thậm chí còn có thể bộc phát đến Niết Bàn kỳ tứ kiếp, thậm chí cao hơn vì ngũ kiếp, hoàn toàn có thể đè lên đánh Nhân giới đệ nhất cường giả Nham Vương Đế Quân, dù cho không còn tu vi Linh thể cũng vẫn đủ để đẩy lui Đạo cảnh Hỗn Nguyên, càng không nói đến ngay cả hai chữ Hỗn Nguyên cũng đã mất tôn Đại La Kim Tiên này.

Tất nhiên, Đại Thần Vương cũng không phải loại người lấy lực thay lễ như vậy, chỉ là trạng thái của nàng đã đang thật sự rất tồi tệ, ngoại trừ một số việc đặc biệt ngoại lệ thật sự quan trọng ra nàng hoàn toàn không rảnh để để ý bất kỳ chuyện khác.

Hốt nhiên, chuyện lần này lại nằm trong phạm trù đấy.

Lão nhân hơi run rẩy, khẽ mở ra bàn tay, chiếc lá vừa nãy vừa nhận được từ lục y thanh niên bay ra, lấy tốc độ chậm rãi lại rất nhanh vượt qua không gian tới được phía trước mặt của đạo thân ảnh đang lưng tựa Thế Giới Thụ kia, sau đó chậm rãi tiêu biến.

Đồng thời, trong mắt của Đại Thần Vương, mục quang đang lại dần có tiêu cự.

Lại mấy phút trôi qua, lão nhân bỗng phát giác được, dường như quán không xích hồng chi sắc đã rút lui đôi chút nhường chỗ cho tịnh quang. Tất nhiên, cũng không phải vĩnh cửu, tịnh quang chợp chờn rất rõ ràng, xem ra cũng không thể chống đỡ được quá lâu.

Đây không phải là ảo giác, bởi vì lúc này đây, đứng trước mặt lão đã là một nữ tử, thân mặc bạch lục y sam, làn da trắng cùng non mịn như từ nhụy sen bước ra.

Không phải ai khác, chính là thế này Thảo chi Thần Quân Rukkhadevata, còn gọi vì Ma Thần Buer, khi này đã hoàn toàn tỉnh giấc.

“Thần Quân đại nhân, không hẹn mà gặp, thật vô cùng xin lỗi.” Lão nhân ôm quyền hành lễ, dù sao cũng từng cùng cảnh giới để cho hắn không thêm các từ ngữ mang ý kính bái nào khác, lại nói đằng sau còn có một tầng quan hệ phức tạp.

“Tử Vong Thiên Tôn đại nhân, có thể đón tiếp một vị cự phách nắm giữ trí tuệ ở tầng thứ cao nhất tới từ kỷ nguyên khác như này, là vinh hạnh của ta, ta mới là người phải xin thứ lỗi vì đã không tiếp đón chu đáo.”



Rukkhadevata nhìn đối phương, sắc mặt có chút phức tạp thi lễ lại, sau đó nói tiếp:

“Bất quá do cũng không có quá nhiều thời gian nên để ta nói thẳng, ý tứ cùng mục đích của chư vị ta đều đã hiểu được, bất quá thân là Thế Giới Thụ chi Linh chưởng quản thế gian Trí Tuệ Thần Quân ta có thể nói, con đường này một khi đã bước ra liền không thể vãn hồi, dù có là Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới nhìn xuống cũng là như vậy, đừng nói phổ thông –“

“Đừng nói phổ thông Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, dù có là Hỗn Nguyên Thái Thượng Kim Tiên nếu chỉ có chút sơ sẩy cũng sẽ tại chỗ thân tử đạo tiêu, Thần Quân đại nhân định nói vậy đúng không? Có thể đại nhân không biết, ta nhưng đã ở đây, vậy liền đại biểu, chỉ tiến không lùi.” Lão nhân nghe vậy không động dung, chỉ nhàn nhạt tiếp lời.

“Vạn sự trên thế gian, đều có cơ hội hồi đầu. Không có con đường nào là không có đường lui.” Đại Thần Vương thở dài một tiếng, bất quá chung quy cũng không nói thêm lời nào nữa, tránh sang một bước nhường đường.

Lão nhân thấy vậy gật đầu, cũng không nhiều câu thoại, đằng không bay về phía Thế Giới Thụ.

Chỉ là đột nhiên, ngay tại lúc lão nhân vừa đi qua ngang người, Đại Thần Vương bỗng hỏi:

“Ngài là ‘hắn’ đúng chứ?”

Lão nhân không đáp, cũng không có bất kỳ dị động, phảng phất không nghe thấy gì tiếp tục phi hành.

Bất quá nhiều lúc trên thế gian này, làm như không có phản ứng với bất thường liền chính là bất thường lớn nhất, cũng là câu trả lời cho một số câu hỏi. Thế nên, Đại Thần Vương lại hỏi tiếp:

“Chính xác là, Đạo chi đạo thân của ‘hắn’?”

“....”

“....” Hai bên lại im lặng.

Tận đến khi lão nhân sắp tiếp xúc với bản thể của Thế Giới Thụ, Đại Thần Vương mới hỏi nốt câu cuối cùng, vừa đủ tam vấn:

“Ngài có thể thay ta hỏi ‘hắn’ được không, liền hỏi: ‘Vì sao?’”

Câu hỏi này vừa ra, thân thể của Tử Vong Yên Diệt Thiên Tôn đột nhiên dừng lại, ngay lúc chỉ còn cách Thế Giới Thụ không nhiều hơn một trượng.

Lão nhân sắc mặt phức tạp đến cực độ, phảng phất trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ lại không thể hé miệng nửa lời.

Có biểu lộ như vậy cũng không chỉ hắn, ngay cả cách một khoảng Thời Không không biết xa tới bao nhiêu, ở trong tòa đạo quan rách nát ấy, thanh niên Đạo Tổ ngồi thở dài, từ trên mặt xuất hiện từng tia từng tia thần sắc mà nếu để cho đồ đệ của hắn là Thiên Đế nhìn thấy sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì dù sao trong ấn tượng, từ thuở thiên địa khai sinh đến nay, sư phụ của hắn lúc nào cũng có một biểu lộ ung dung vô ưu, nhiều nhất là nghiêm túc, lại chưa từng xuất hiện sắc thái này.

Hổ thẹn.

Phải, mang danh không thẹn với chúng sinh, không thẹn với thiên địa, Đạo Tổ thế mà lại đang hổ thẹn. Vì sao?



Vì đã không làm tròn trách nhiệm.

Bất quá, ngay tại sau đó, Đạo Tổ nghe được:

“Ta sẽ không thay ngươi hỏi ‘hắn’ đợi đến lúc tự hắn gặp ngươi, hãy hỏi ‘hắn’ câu đó đi. Niết Bàn chuyển kiếp cũng không hoàn toàn là con đường tốt, lấy bản thân ta làm ví dụ, chung quy cũng chỉ trị ngọn không trị gốc, ngươi đây là hi sinh bản thân chỉ để đổi lấy thời gian vô nghĩa.” Lão nhân nói.

Nào ngờ nghe được lời này Thảo chi Thần Quân không những không mặt ủ mày sầu, còn tiêu tán hết toàn bộ biểu cảm phức tạp trên mặt, thế vào đó là một nụ cười vô ưu giác ngộ. Nàng chắp tay, nói:

“Chút thời gian này sẽ là không vô nghĩa, nếu nó có thể vì thế giới này đem tới chút thở dốc, lại nhìn bao nhiêu sinh linh đã đang và sẽ vì vậy mà không phải c·hết bất siêu sinh. Vì thiên hạ chúng sinh mưu một đầu, chỉ bằng tính mạng cùng Đạo của ta, này liền đã đáng lắm. Hơn nữa, đây vì sao lại không phải là tu hành? Nếu ta có thể vì vậy mà đột phá Thất giai Cung Mệnh siêu nhiên tam giới, không phải sẽ có thể càng vì kỷ nguyên này mưu thêm một đường sao? Nói thật đi, Phong Thần rất tốt, nhưng nhiều lúc ta cảm giác hắn không quá đáng tin, không phải về mặt nhân phẩm mà là thật sự sợ hắn uống rượu hỏng việc...”

Tử Vong Thiên Tôn nghe vậy, định nói gì lại thôi, cuối cùng lại hướng lên trên trừng mắt, phảng phất đang cùng một người nào đấy cách Thời Không đối thoại.

Thanh cảnh chi Chủ bóp mũi cười khổ, cũng là cười thẹn.

Đã không còn lời gì để nói, lão nhân không lãng phí thêm bất kỳ thời gian, tiến vào trong Thế Giới Thụ, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.

Bởi vì hắn sợ, nếu hắn quay đầu lại, hắn sẽ không thể tiếp tục khống chế cảm xúc.

....

Bên trong Thế Giới Thụ cũng không chỉ có không gian là nơi lưu trữ ký ức của toàn bộ Teyvat, còn có một số không gian khác, sâu hơn, thần bí hơn.

Và nơi lão nhân đến, cũng là một trong số đó.

Ở nơi kia, xung quanh một mảnh trắng không, lại có một cây bồ đề.

Dưới gốc bồ đề lại đặt đấy một chiếc bồ đoàn, bên cạnh còn có một nam tử trọc đầu đang nằm, dáng vẻ nhàn nhã.

“Chu choa! Tỉnh mộng bình sinh hỏi ai vừa say giấc, mở mắt bên cạnh đứng đấy tôn thần tiên. Thần Tiên ơi, độ ta được không?”

Nam tử này phát hiện người đến, lập tức cất tiếng, trông nét mặt cực kỳ kích động.

Bất quá bộ dáng lại không đi đôi với sắc mặt, vẫn là nằm như cũ, thậm chí ngay cả chút động đậy cũng không.

Hiển nhiên, cũng không phải là thân thể có vấn đề, bởi vì câu sau đấy lại là:

“Bất quá nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thôi đi, một tôn Đại La Kim Tiên, còn quá yếu. Hỗn Nguyên Vô Cực Kim Tiên đến thì mới tạm được.”