Quyển 1 Chương 22: Cố sự (phần bảy)
Trong mấy ngày tiếp theo, đại đa số thời gian Lê Thanh Vũ đều tĩnh dưỡng bản thân trong căn phòng nằm sâu trong trong hang động đó, chỉ là đôi lúc hắn cũng cố gắng đứng dậy để tập đi lại, một phần là do hắn kiên trì, một phần là bạch bào nữ tử kia nói là việc này sẽ có tác dụng lớn trong việc khôi phục.
Nguyệt Lạc cho phép hắn đi khắp nơi trong hang động, chỉ là chưa được phép của nàng thì cũng không thể rời khỏi hang động được.
Lê Thanh Vũ sau mấy vòng đi khắp hang động thì cũng đã hiểu ra được cấu trúc của nơi này. Nói là hang động thô sơ thì cũng không đúng lắm, chuẩn xác hơn phải nói là một loại động phủ, căn phòng được sử dụng cho hắn ở do được kiến tạo lâm thời nên trông mới đơn sơ như vậy, còn tất cả những phong còn lại đều được bố trí đàng hoàng ra dáng.
Tổng thể kiến trúc là một loại hang động ngầm, mà Lê Thanh Vũ nghe được từ chính miệng bạch bào nữ tử là được xây dựng ngay bên trong ngọn núi mà hắn đã leo lên, có tổng cộng 5 phòng lớn, tính thêm phòng của hắn là 6, được nối liền với nhau nhờ vào hai thông đạo dài, cả hai đều tách ra từ phòng thứ ba.
Trong số này, bạch bào nữ tử cũng không có giấu diếm Lê Thanh Vũ, mà nói trực tiếp luôn về tác dụng của từng phòng, tỷ như phòng số 1 vốn được xây dựng để đón khách, nhưng nàng quanh năm suốt tháng cũng không có bất kỳ người khách nào nên cũng chỉ là phòng để cửa.
Phòng số 2 là phòng ăn kiêm phòng bếp, xếp hẳn một thông đạo để khói truyền ra từ một chỗ nào đó trên mặt đất, phòng số 3 để một số nguyên liệu cùng dược phẩm, phòng 4 là phòng ở của nàng, phòng 5 ở giữa là dùng để chứa mấy đồ lặt vặt hay khoáng sản quý hiểm.
Ngoại trừ những việc về nơi ở, Lê Thanh Vũ cũng hỏi những điều liên quan đến thân thế của nàng. Đối với điều này thì bạch bào nữ tử cũng không có nói được nhiều, chủ yếu là nhiều việc ngay cả bản thân nàng cũng không biết.
Nàng chỉ biết là, mình là một vị Nham Tinh Linh của khu vực này, được sinh ra cũng không biết là từ bao lâu về trước, mới chỉ có nhân hình tầm mấy trăm năm đổ lại đây, cũng là lúc nàng bắt đầu có thể tự nhận thức được bản thân, nhưng nàng cũng không còn bất kỳ ký ức nào về thời kỳ còn là Tinh Linh nguyên thủy, thế nên ngay cả bản thân mình là ai nàng cũng không biết.
Cứ thế nàng cứ tiếp tục sống mà không biết mục đích tồn tại của bản thân, ngày qua ngày chỉ thơ thẩn ở trong rừng. Do thân phận của bản thân, nên đi đến đâu nàng lại được muông thú ở nơi đấy kính trọng, kể cả những con dã thú hung bạo nhất ở trước mặt nàng thì cũng đều không khác gì những con mèo nhỏ to xác mà hiền lành.
Ngay cả “Ma vật” - nàng biết đến từ này cũng là do nghe được tiếng lòng của muông thú, đa phần là đàn sói tuyết ở nơi phương Bắc - cũng vì một lý do không rõ nào đó mà luôn luôn kiêng dè nàng, ngay cả đi đường nếu mà có lỡ chạm mặt thì cũng sẽ tự giác thối lui.
Không hề có bất kỳ mối nguy hiểm, nàng cũng dần coi cả cánh rừng này thành nhà của mình, ngày này qua tháng khác rong ruổi khắp nơi. Nhưng trong thâm tâm nàng vẫn luôn cảm thấy trống rỗng do không biết được bản thân là ai, Nham Tinh Linh chỉ là một loại thân phận, cũng không thể đại biểu được tự ngã của nàng.
Cuối cùng, đến một ngày cách đây tầm trăm năm trước, nàng gặp được một tốp những sinh vật tiến vào rừng thực hiện hành vi mà bọn họ gọi là “Săn bắn”. Song phương sở hữu ngoại hình tương đối tương tự nhau, điều này làm khơi dậy lòng hiếu kỳ của nàng. Phải chăng bọn họ có thể nói cho ta biết ta là ai, nàng tự nhủ.
Thi triển thuật Độn Thổ vốn như là bản năng, nàng bám theo bọn họ về lại nơi bọn họ gọi là “Nhà” là “Thôn” của bọn họ. Nàng ở lại nơi này tầm hơn mười năm, học cách bọn họ ăn mặc, học cách bọn họ nói chuyện, học cách bọn họ suy nghĩ, học cách bọn họ biểu đạt cảm xúc, học cách bọn họ cười, học cách bọn họ khóc...
Những điều này, nàng cũng đã từng được chứng kiến rất nhiều lần trên thân của những loài động vật thường xuyên làm bạn cùng nàng, nhưng không một loài nào có thể diễn đạt được tinh tế giống loài sinh vật nay cả, kể cả chủng tộc gần gũi với nàng nhất là Bắc Phương Lang Tộc. Cuối cùng nàng biết được, sinh vật này cũng có tên gọi, là “Người” hay còn nói là “Nhân loại”.
Càng học theo bọn họ, nàng phát hiện mình lại càng tiến gần hơn đến với bản thân chân chính, cứ thế nàng lại càng có thêm quyết tâm để học hỏi.
Nàng đi về ngọn núi nơi mình đã tỉnh giấc, lấy đó làm động phủ, bắt đầu tự mình chế tạo một nơi ở giống với những ngôi nhà trong thôn mà mình đã từng chứng kiến. Do điều kiện tự nhiên khác biệt nên nhiều chỗ nàng cũng đã phải sửa đổi lại cho phù hợp với hoàn cảnh, cũng được coi là sáng tạo của riêng nàng.
Thực lực của nàng tuy không mạnh, thuật pháp cũng không nhiều bằng mấy hình tượng nàng đã được nghe kể trong các cố sự của thôn, nhưng thiên phú bẩm sinh của nàng đã giúp nàng rất nhiều trong việc này, chỉ sau một thời gian ngắn thì động phủ cũng đã hoàn thành. Nàng cũng dần quay về sinh hoạt cũ, tự mẩm trong lòng là sau một thời gian sẽ lại đi đến thôn kia để tiếp tục quan sát.
Chỉ là vào lúc nàng quay trở lại thôn nọ tầm mấy năm sau, thì lại phát hiện là toàn thôn đã mắc một loại bệnh dịch bí ẩn, hiện đã vô phương cứu chữa.
Nhìn những khuôn mặt hạnh phúc năm ấy nay đã trở nên tiều tụy hoặc bệnh hoạn, nàng cảm thấy sơ sơ một loại cảm xúc mới lạ, một cảm xúc mà nàng chưa từng cảm nhận được bao giờ.
Đến khi nàng tận mắt chứng kiến một thanh niên, năm ấy lúc nàng mới tới thôn vẫn chỉ là một đứa bé, nay đ·ã c·hết một cách tràn ngập đau đớn trên giường bệnh, nhìn thấy ánh nhìn tuyệt vọng cùng bất lực của mọi người xung quanh, thứ cảm xúc này mới hoàn toàn thành hình, cũng là lúc nàng tỉnh lại hoàn toàn.
Thoát khỏi trạng thái lờ đờ vô định, tuy rằng nàng vẫn chưa biết được mình thực sự là ai, nhưng nàng biết là mình không thể để những con người như này c·hết được.
Quay trở về nơi rừng sâu, nàng mới triệu tập sức mạnh của muôn thú, bắt đầu thu thập dược liệu khắp các nơi. Tuy rằng có nhiều loài đều không muốn, nhưng đứng trước sự hiệu triệu của một vị Nham Tinh Linh, bọn chúng cũng chỉ có thể vui lòng chấp hành.
Vừa thu thập dược liệu, nàng vừa phân tích d·ịch b·ệnh này cùng các loại dược hiệu, nhưng điều này cũng không hề đơn giản, vì nàng không muốn sử dụng những loài thú khác để làm thí nghiệm, nên nàng chỉ có thể tự mình thử nghiệm.
Tuy rằng thân là Nham Tinh Linh, sinh mệnh lực vốn là vô cùng cường ngạnh, cũng có được kháng thể nhất định trước những loại độc tố, nhưng nàng cũng từng đi dạo mấy vòng quanh Quỷ Môn Quan.
Cuối cùng, sau hơn một năm, bằng vào những nỗ lực không ngừng nghỉ, nàng cũng đã tìm ra một loại phương thuốc hữu hiệu nhằm vào bệnh dịch này. Không quản mệt nhọc, nàng lập tức đi đến thôn nọ, một giờ một phút cũng không muốn để lâu.
Nhưng điều nàng sợ nhất cuối cùng cũng đã đến, thôn đã thành tử thôn. Cố gắng tìm kiếm khắp cả thôn, ngoại trừ những bộ xác người méo mó còn đang thối rữa nhưng vẫn còn khá là nguyên vẹn vì ngay cả giòi bọ cũng không dám động đến loại d·ịch b·ệnh này, nàng không tìm thấy bất cứ ai còn sống cả.
Tuyệt vọng ngửa mặt lên trời cao, nàng bắt đầu khóc. Ánh trăng đêm dịu dàng mà chiếu nhẹ lên người nàng như muốn an ủi, nhưng cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt.
Nước mắt này vốn được ngưng đọng từ cảm xúc của một mảnh xích tâm, chính là một trong những thứ thuần khiết nhất giữa thế gian này, bên trong bao hàm sầu bi cùng tiếc nuối, long lanh như có thể chiếu rọi nhân tâm.
Có lẽ là ngay cả trời cao cũng không muốn thấy nữ tử này khóc, bèn hạ xuống một kỳ tích. Một tiếng ho nhẹ của một đứa bé bỗng vang lên từ một căn nhà ở gần đấy, trong không khí tĩnh lặng ban đêm ngay cả gió cũng không có liền rõ ràng một cách lạ thường.
Nàng nghe thấy xong liền nghĩ cũng không nghĩ, lao lập tức vào căn nhà nọ, thì mới phát hiện ra là trong một góc nhỏ có một tấm ván gỗ.
Đẩy nhẹ ván gỗ sang một bên, bên trong lộ ra một căn hầm nhỏ không tới nửa trượng, một đứa bé tầm hai tuổi đang nằm ngủ trên một chiếc chiếu lót bằng rơm, xung quanh được bao bọc bởi quần áo cùng một số loại thực phẩm có thể bảo quản được lâu.
Xem ra cha mẹ của đứa bé trong cơn tuyệt vọng đã đưa con mình xuống dưới hầm này để ngăn cách nó với bệnh dịch bên ngoài, kèm với đồ ăn để nó có thể sống sót được, đây là lý do mà đứa bé vẫn còn sống dù là ngời trong thôn đều đ·ã c·hết hết.
Nàng thấy vậy cũng nhớ lại đôi xác c·hết nằm ở bên ngoài của tòa nhà này, vẫn còn nhận ra được là một đôi phu phụ, từ triệu chứng nhìn vào bọn họ cũng vừa mới mất được mấy ngày, cũng là một trong những người t·ử v·ong cuối cùng trong thôn.
Nhưng bệnh dịch này cũng không chỉ lây qua tiếp xúc hay là nguồn nước, mà còn lan truyền cả trong không khí, nên việc đứa bé ho cũng là do đã nhiễm bệnh.
Nàng nhìn lấy đứa bé này, cũng không cố kỵ gì mà bế nó lên, đưa viên thuốc đã được luyện chế xong vào miệng nó, cuối cùng ôm chặt nó trong lòng, nước mắt vừa nãy vẫn chưa khô nay lại trào ra, mấy giọt rơi xuống trên đầu của đứa bé làm nó tỉnh lại.
Mở to đôi mắt đen láy, đứa bé chớp động đôi mắt của mình, không biết tại sao tự dưng lại bị ôm lấy bởi một người lạ mặt, mà phụ mẫu thì đã mấy ngày chưa thấy, chực chờ chuẩn bị khóc.
Thấy vậy nàng liền đặt một ngón tay lên trên trán của đứa bé này, khiến nó lại th·iếp đi lập tức.
“Ngủ đi, hài tử. Phụ mẫu ngươi là những người rất tốt, nhưng họ đã phải chịu một tai kiếp khủng kh·iếp, dù thế thì điều mà họ mong đợi nhất sau cùng vẫn là ngươi có thể sống sót. Vậy nên ngủ đi hài tử, và kiên cường mà sống.”
Bệnh dịch đã được thuốc chữa trị, đứa bé ngủ cũng an lành, không còn bị q·uấy n·hiễu bởi cơn ho.
Nử tử ôm đứa bé này trở về trong động phủ, sau đó nhờ muôn thú xung quanh đi tìm một thôn của nhân loại gần nơi này. Nàng không biết cách chăm sóc trẻ con, lại thêm cuộc sống nơi hoang dã này khả năng cao sẽ không thích hợp đối với một đứa trẻ nhân loại, thế thì không bằng tìm một thôn để bọn họ chăm sóc.
Muôn thú cuối cùng cũng đã tìm được một thôn làng cách đó trăm dặm, gần bên có một khu rừng Trúc, và tình huống trong làng cũng rất ổn định. Sau mấy ngày đi đường, nữ tử lại thi triển Độn Thổ thuật, nhân lúc người trong thôn không để ý thì nàng đặt đứa trẻ vào trong nhà của một đôi phu phụ hiếm muộn con cái, cố ý ở lại thêm một lúc để kiểm tra.
Cặp phu phụ này về nhà thấy đột nhiên xuất hiện một đứa bé liền rất ngạc nhiên, cũng đem ra cho trưởng thôn xem xét. Trưởng thôn nhìn thấy đứa bé bụ bẫm đáng yêu khỏe mạnh cũng sinh lòng yêu thích, tuyên bố với mọi người đây là trời tặng, và để cho cặp phu phụ kia coi như con ruột mà săn sóc.
Nhìn thấy cảnh này thì nữ tử cũng đã an tâm, nàng quay về động phủ của bản thân, trên đường còn ghé qua thôn cũ, an táng cho n·gười c·hết ở nơi đấy, tiện thể cũng cầm luôn muốn số thư tịch trong thôn đi.
Cứ thế, gần trăm năm đã trôi qua. Thời gian có thể để cho núi non bị bào mòn, có thể khiến cho sông ngòi chảy cạn, có thể khiến vạn vật sinh sôi cùng lụi tàn, cũng có thể vén màn lên những tâm sự xưa cũ.
Nữ tử năm nào giờ thì vẫn vậy, thi thoảng nàng lại nhìn lên trời ngắm trăng lúc đêm khuya, trong lòng nhớ lại những việc xảy ra năm xưa.
Cảm nhận những cảm xúc lại đang ùa về, một cái tên xuất hiện trong lòng nàng, chỉ là không biết có phải là tên của nàng, hay là tên của một ai đó khác....
“Nguyệt Lạc.”