Quyển 2 Chương 89: Nhân Đạo kiêm trung Thánh
“Đội trưởng, thực sự cần phải như vậy sao? Ta cảm thấy chúng ta bốn đánh một không chột thì cũng què...”
Lại nói đến cánh rừng một bên khác, tiểu đội Mạo Hiểm với thanh niên mặt sẹo làm đội trưởng cũng đã rời đi được một đoạn, tên thanh niên nhập đội sau cùng thường được gọi là lão tứ đóng vai trò chiến đấu thứ hai trong đội bày tỏ sự bất mãn.
“Ngu ngốc. Đội trưởng làm thế tuyệt đối có tính toán của đội trưởng, loại thiểu năng như ngươi quan tâm làm cái gì? Ta nói có đúng không, đội trưởng?” Thành viên thứ ba của đội, cũng chính là nữ tử vừa rồi lên tiếng.
Thanh niên mặt sẹo dừng bước chân, lại nhìn sang một bên, thấy được thành viên còn lại trong đội là một nam thanh niên khác, ngày thường lầm lỳ ít nói, đóng vai trò Cơ Quan sư trong đội, lúc này cũng nhìn về phía hắn, cuối cùng phảng phất bất đắc dĩ không thể không thở dài:
“Haizz, ta cũng không muốn, nhưng nhìn tình huống nếu không làm như vậy thì kẻ điên kia tuyệt đối sẽ không buông ra chúng ta.”
Lời này nói đến ba người kia cũng hiểu được. Hành vi viết bằng loại mực đặc chất kia lên sổ kỳ thực chính là một hành vi tự kiểm điểm, vốn dùng để ghi chép lại lỗi lầm Mạo Hiểm gia đã mắc phải trong chuyến mạo hiểm.
Mực này một khi đã viết lên sổ tay Bằng Chứng Mạo Hiểm vậy liền không thể xóa được, mà thứ này mỗi người chỉ có một, đổi mới hay làm gì đều sẽ phải tìm một chi nhánh của Hiệp Hội để tiến hành công việc, không thể giấu được.
Và khi bị phát hiện đã lưu dấu ấn, lại làm sơ qua kiểm trắc, sẽ căn cứ vào mức độ nghiêm trọng mà tiến hành h·ình p·hạt. Mạo Hiểm gia Hiệp Hội đối với những Mạo Hiểm gia quản lý về cơ bản là rất lỏng, tại phương diện này lại phá lệ nghiêm khắc, bởi vì những thứ quy tắc này vốn chính là căn cơ của Hiệp Hội có thể bảo trụ được hình thái hiệp hội trên thất quốc, phạm vào liền gần như chạm phải nghịch lân.
Bởi vậy nên không tới mức vạn bất đắc dĩ, rất khó để có Mạo Hiểm gia tự mình làm như này, thường đều là trường hợp bị một cường giả mạnh hơn bắt chẹt. Tất nhiên cũng có người mượn thông lệ này để tiến hành trục lợi, nhưng đa phần đều thất bại, bởi vì bộ phận trinh sát của Mạo Hiểm gia Hiệp Hội cho đến nay vẫn được công nhận là sở hữu năng lực cao nhất trong tất cả các thế lực của Thất quốc, kể cả loại từ chính phủ tỷ như Fatui.
Đây cũng là lý do khiến cho ba thành viên của tiểu đội này trước giờ khó hiểu, nếu đối phương là một vị Trung Thừa cảnh thì còn thông, nay lại chỉ là một Tiểu Thừa cảnh Mạo Hiểm gia ngang với đội trưởng của bọn hắn thì thật là...
“Không buông ra thì đánh thôi, chứ sợ gì!” Tên thanh niên cầm loan đao kia lại nói.
“Thế nếu đánh mà cả ba người các ngươi đều c·hết, không c·hết thì phế, vậy làm sao?” Thanh niên mặt sẹo bỗng quay đầu hỏi một câu kinh người, khiến cho cả ba người đối diện vì đấy giật mình.
“...Không có khả năng, cùng là Tiểu Thừa cảnh, mặc dù tên kia có là Thủy hệ Nguyên Thần giả đi chăng nữa...” Tên thanh niên cầm loan đao lẩm bẩm.
“Kể cả khi đội trưởng ngài vận hết lực của chuẩn Đại Kim Cương sao?” Nam thanh niên từ đầu đến cuối không nói lời nào bỗng nhất thanh khẽ phát, ý tự lại trọng, làm cho cả hai người còn lại cũng có chút mong đợi nhìn thẳng vào mặt đối phương, hòng quan sát bất kỳ thay đổi biểu cảm dù chỉ là nhỏ nhất.
Bất quá đáng tiếc thay, họ không tìm được gì, chỉ thấy thanh niên mặt sẹo phảng phất đang trình bày một lẽ đương nhiên:
“Đúng, quản chi là ta dùng hết thực lực chuẩn Đại Kim Cương. Trên thực tế, đó mới là lý do khiến cho ta nói ba người các ngươi khả năng không tàn thì phế. Bởi vì ta hẳn là có thể chiến đấu thậm chí chiến thắng hắn, nhưng tuyệt đối không thể bảo vệ các ngươi, tin tưởng trực giác chiến đấu của ta.”
“Hiển nhiên, như vậy so với việc bị ghi vào sổ thì không đáng, vậy u cục lần này không nuốt trôi cũng phải cố nuốt. Yên tâm, dù sao ta là đội trưởng, lại là người khởi xướng, sẽ lãnh đại đa số hinh phạt, các ngươi liền không tới mức.”
“Bất quá lão tứ cùng lão nhị, lần thanh tẩy Địa Mạch sau cần phải nhờ vào hai ngươi.”
Buông ra nốt câu đấy, thanh niên mặt sẹo lại không nói gì nữa, dường như mặc kệ đồng đội có ý kiến gì liền xoay người bước tiếp.
“Nhưng-“ Thanh niên cầm loan đao vừa định phàn nàn, đã bị ánh mắt của hai người còn lại chế trụ, chỉ có thể tiu nghỉu cúi đầu.
Hàm ý rất rõ ràng, tên điên kia không chỉ một lần gặp chúng ta, ngươi còn định dẫn dụ hắn thêm nữa sao? Rõ ràng hắn đủ kiên nhẫn để theo dõi chỉ để bắt bớ chúng ta về vụ này...
Phải, các thành viên của tiểu đội không nghĩ rằng mọi chuyện thực ra chỉ là trùng hợp, đều cho rằng Lê Thanh Vũ bám đuôi theo bọn hắn tìm thời cơ khiêu khích. Hành vi rỗi hơi trăm hại không lợi đấy thực sự để cho cái đám vốn chỉ biết nói chuyện bằng lợi ích này có chút đầu đuôi không thông, tuy có mơ hồ suy đoán lại không dám khẳng định, chỉ có thể gọi thẳng bằng câu người điên.
Còn về phần chiến lực của đối phương có khủng bố như vậy... Khó mà nói thật...
Đi ở đằng xa, thanh niên mặt sẹo sao có thể không biết các thành viên còn lại trong đội đang nghĩ gì?
Tuy rằng bọn họ trên danh nghĩa là đồng đội, nhưng thật kỳ vọng gì ở một đám có thể tiến hành thanh tẩy Địa Mạch Hoa mà không quan tâm gì đến dân cư xung quanh, tức là đã có một phần đánh đổi nhân tính lấy tiền tài cơ chứ, lợi ích đương nhiên vẫn là trên hết.
Hành vi lần này của hắn làm bọn họ tự tổn lợi ích, tất nhiên về mặt đạo lý thì chi phí đó là chính đáng nhưng giống bọn hắn loại người này thì còn giảng cái gì đạo lý chứ? Thấy mình bị thiệt chính là mình bị thiệt, bởi vậy nên làm đội trưởng, nếu muốn tiểu đội tiếp tục phát triển hắn không thể không ôm thiệt hại về mình.
Chuyện hắn vừa nói kỳ thực cũng là nói thật, chỉ là đằng sau còn có chút ít nhiều suy tính.
Thanh niên kia đích thực là có năng lực đoàn diệt bọn hắn, chỉ dựa vào một ánh mắt kia hắn đã có thể đưa ra được kết luận này tuy rằng nghe rất khó tin, bất quá lại là thật.
Chỉ là thân là đội trưởng hắn lại không thể biểu lộ kh·iếp hãi, nếu không lũ lang tâm cẩu phế đằng sau sẽ... Vậy là không thể tránh được một trận đánh nhau, sau đó hắn liền sẽ phải bỏ chạy, tiểu đội cứ thế không có, còn kinh doanh cái gì?
Bất quá, đối phương một động tác, thứ mà chỉ có hắn một tên Tiểu Thừa có thể nhìn thấy, cùng với một ánh mắt đã giúp hắn xuống đài.
“Cảm thấy ta lừa các ngươi? Không ngại xem thứ này.” Vừa nói, hắn vừa vứt ra sau, là một túm cỏ khô, chính là cỏ lấy từ nơi mà huyền bào thiếu niên đã đứng bên trên lúc trước, trong lòng nghĩ thầm, ánh mắt phức tạp, có chút khó chịu lại xen lẫn hí hửng:
“Nhờ có cái này chúng có thể xác định là ta không lừa chúng, sau đó chúng sẽ phải cảm ơn ta, thiếu ta một món nhân tình, ít nhất mặt ngoài là vậy, trên thực tế vẫn là vậy. Đương nhiên ba cái nhân tình này so với chịu phạt từ Hiệp Hội vẫn còn kém chút, nhưng cuối cùng về tổng thể vẫn coi như bản thân ta không lỗ...”
“....Kẻ kia có thể nghĩ tới được tất cả những thứ này, trông mặt lại còn trẻ như vậy, thật là khó được, tiếc chưa hỏi được phương danh, nếu không cũng có thể lại một lần biến c·hiến t·ranh thành tơ lụa dù sao t·ranh c·hấp lần này cũng đại khái được hóa giải. Bất quá cũng không quan hệ, lấy đối phương khôn khéo thì có hỏi hẳn cũng sẽ chỉ đạt được câu trả lời dạng: ‘Các ngươi cũng xứng biết tên ta? Rút kiếm đi!’ hay cái gì tương tự. Về sau chú ý chút tin tức là được...”
Ba thành viên còn lại thấy vậy liền lập tức bắt lấy túm cỏ quan sát kỹ lưỡng, tên lão tứ còn chưa phát hiện ra, hai người còn lại đều đã ánh mắt phức tạp.
“Lại là tới mức này.” Nữ tử cảm thán.
“Đội trưởng làm là chính xác.” Lão nhị ít nói gật đầu.
“...Mấy người các ngươi đừng có bán bí hiểm, rốt cuộc đây là gì? Một nhúm cỏ thôi, còn có chút... Thủy nguyên tố, có gì là lạ? Tên kia là Thủy hệ Nguyên Thần giả mà.” Nam thanh niên cầm loan đao vẫn không hiểu.
Nhìn sang một bên thấy lão nhị hoàn toàn không có ý định giải thích, nữ tử bản thân có công lực Võ Giả đỉnh phong đành phải thở dài một hơi, giảng giải cho tên Võ Giả viên mãn chiến lực hơn nàng không ít lại thiếu kiến thức này:
“Đây là thủy ngân.”
....
“Là thủy ngân.”
Ở một bên khác của cánh rừng, Lê Thanh Vũ cũng đã giảng giải gần đến phần kết:
“Thủy Ngân biểu trưng cho sức mạnh của ta, đám ba tên thành viên kia hẳn là sau đó sẽ phải vì tên kia thiếu ân tình, đủ để cho hắn xuống đài được lại không chịu quá thiệt thòi, vậy là hắn sẽ phải làm theo ý ta, tức là nhận phạt.”
“Tóm lại như vậy, phạt vì thiếu sót đã có, lại có đảm bảo bọn hắn kể từ này khi làm ủy thác dạng này sẽ phải chú trọng biện pháp an toàn hơn, không tự đoạn tay lại xử lý được mầm bệnh, chiêu này của đại ca quả thực... quả thực...” Đặng Trần An ở một bên nghe xong tổng kết không thể làm gì hơn ngoại trừ mở to đôi mắt, có chút không biết tìm từ để diễn tả cảm xúc thán phục.
Cùng là người thông minh, hắn có thể hiểu được, làm được kết cục ít nhất tại đại đa số phương diện vẹn toàn như này khó tới nhường nào, ít nhất là về mặt tư tưởng cần phải giữ được đầu óc tỉnh táo lại cần một con tim nóng, quả thực là đạo nghĩa đối nhân xử thế.
“Ngươi nhìn như này đã thấy kinh hãi? Đó là ngươi còn chưa thấy sư phụ ta bố cục, này mới chỉ là cách cục nhỏ tiện tay của ta thôi.” Lê Thanh Vũ cười nhẹ, ngữ khí ra vẻ khiêm tốn, muốn nghĩ hắn là đang thể hiện nhưng trên thực tế lại có chút khó mò được thái độ của hắn ra sao, dường như chính bản thân hắn nghĩ vậy, cực kỳ khó mò ra thực chất.
Lê Thanh Vũ bản thân cũng không nhận ra, đi nhiều một hồi, khí chất cùng cách ăn nói của hắn cũng đã có chút biển đổi, bất quá dường như chuẩn xác hơn chính là hắn cũng không quá để ý, cảm ngộ với chữ “Nhân” đối với hắn mới là thứ quan trọng, này chỉ là hệ quả phụ mà thôi, mặc dù tương đối cần thiết nên cũng là chuyện tốt.
“Sư phụ của ngươi... Hẳn chắc chắn cmn đã là Tiên Nhân, thậm chí Tiên trung Tiên, ai lại nói đến bậc xa tới vậy bao giờ.” Đặng Trần An nghe vậy bĩu môi, bất quá không tự chủ được nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ lúc mình bắt đầu đi cùng với đối phương cho tới giờ, phát hiện ra, mình chưa bao giờ thực sự hiểu thấu đáo được thiếu niên phía trước này.
Từ một thiếu niên Mạo Hiểm gia phổ thông, cho tới mấy ngày nói chuyện hoàn toàn thanh lọc được tâm linh đầy tạp chất của hắn vì hẳn trả lại nguyên bản xích tâm, lại thêm vụ Tạ tốt trưởng, rồi kế tiếp là chuyện mới đây.
Nghĩ thiếu niên như một vị đại ca ấm áp tình người, đối phương lại là một Võ Giả cực thiện tại kiếm.
Nghĩ thiếu niên như một Võ Giả, tâm cảnh đối phương dù là Tiên Nhân phổ thông hẳn cũng không sánh bằng.
Nghĩ thiếu niên là một Tiên Nhân nhìn thấu thế gian vạn sự chỉ nhìn hồng trần, đối phương lại vẫn có than thở, vẫn có quan tâm, vì công đạo cho một đứa bé lại dám trực diện một đám hung ác, tuy rằng không thực sự nguy hiểm lại hết sức tương đối phiền toái còn vì đấy mà làm cục, thậm chí ngay đâu xa, cả bản thân hắn Đặng Trần An cũng vậy. Xuất nhập hồng trần nhiều như vậy, còn có tiên khí sao?
Nghĩ thiếu niên như một vị Thánh, đối phương có thể bỏ mặc một tên thôn dân không màng c·hết sống vì phát hiện ý niệm không hợp, càng có thể sẵn sàng xử lý cả một đám người chỉ vì một câu công đạo.
Giờ chỉ có nghe thiếu niên giảng giải, Đặng Trần An mới phát hiện được, các thân ảnh, các hình tượng kia có thể dung hợp, trở thành một người ở ngay trước mặt hắn, trong đầu không khỏi tự hiện ra mấy chữ:
Nhân Đạo tại Nhân!
Tâm trung bừng lên một nỗi vui vẻ không hiểu thấu, nam hài tiến lên sánh bước cùng với thiếu niên.
“...? Sao tiểu tử ngươi nhìn có vẻ vui vẻ vậy?”
“Tiểu đệ cũng không biết, bất quá đại ca, thuyền nhỏ cứ để đấy sao?”
“...Ừm, chúng ta hiện đi theo hướng này sắp rời khỏi Ninh Thải châu, đoạn kế không có sông nối, thuyền mà xuôi dòng chỉ có đi lên trên liền lệch phương hướng, cũng đã trở nên không cần thiết. Đành để đấy thôi, có thể có người cần dù sao vật liệu lẫn chế tác đều rất tốt có thể coi như Đê phẩm tiếp cận đỉnh phong, chờ người hữu duyên vậy.”
“Nha...”
Thanh âm xa dần trong rừng cây, bóng đêm chuyển bước, trời sao vẫy gọi.