Quyển 2 Chương 88: Nhân tính
Chương 88: Nhân tính
“Kỳ thực cũng không gì nhiều...” Lê Thanh Vũ cảm khái: “Tất cả đều phải từ một hiện tượng mà nói lên: “
“Địa Mạch Sinh Thành.”
Đặng Trần An nghe thế hơi có chút kinh ngạc, bất quá cũng là người thông minh, lại thêm kiến thức từ truyền thừa, mơ hồ dần liên tưởng được:
“Ý của đại ca là... Bông Nhị giai Hoa Lừa Dối kia, còn có bầy Slime nhỏ kia, tất cả đều là sản phẩm của Địa Mạch Sinh Thành?”
Thiếu niên gật đầu.
“Nhưng mà vậy thì, có gì liên quan tới đám người kia, bọn họ hình như cũng là Mạo Hiểm gia của Hiệp Hội đúng không?”
Vốn từ khi còn chỉ là một thôn dân đã sớm nghe danh về Hiệp Hội, cộng thêm trên quãng đường này dù thế nào Lê Thanh Vũ cũng đang sử dụng thân phận này, tự nhiên không thể thiếu được vài ba câu khái quát miêu tả, Đặng Trần An tự nhiên cũng có hiểu biết đối với chức nghiệp này, chỉ là cũng không thâm sâu bằng được người trong cuộc, dù sao trong ký ức truyền thừa tự nhiên sẽ không ghi lại những thứ này.
“Bên trong Hiệp Hội luôn tồn tại những ủy thác mang tính vĩnh cửu, nếu làm được thì bất kể như nào cũng sẽ có ban thưởng, xuất phát từ chính bản thân Hiệp Hội cùng quốc gia của địa vực đấy, thanh tẩy những đóa Địa Mạch Hoa chính là một trong số chúng.”
“Việc thanh tẩy này không những đem lại lợi ích lớn lao cho quần thể, đối với bản thân Mạo Hiểm gia cũng không phải thứ gì lỗ vốn, bởi vì trong quá trình thanh tẩy bọn họ sẽ sử dụng Nhựa Nguyên Chất, cuối cùng từ khí Địa Mạch tán dư ngưng tự thành những sản phẩm phụ có khả năng sử dụng được, tỷ như Mora, hay là một số Kinh Nghiệm chi Thư vốn chính là Ký Ức cất giấu trong Địa Mạch...Bởi vậy luôn có một số lượng lớn Mạo Hiểm gia dành rất nhiều thời gian trong kế hoạch chỉ để đi tìm cùng thanh tẩy những đóa Địa Mạch Hoa này, góp phần làm cho số lượng của bọn chúng giảm đáng kể, làm nhẹ gánh nặng trên vai của quốc gia địa vực lẫn tăng cường an toàn cho người dân vùng lân cận.”
“Tất nhiên, cơ duyên luôn đi cùng với hiểm nguy, một số Địa Mạch Hoa trong quá trình thanh tẩy có thể sẽ sản sinh ra Ma Vật cực kỳ mạnh mẽ, thấp nhất đều là Nhất giai, bởi vậy có khả năng thành quần đi ‘săn’ một đóa Địa Mạch Hoa thường đều phải là một tên Cao đẳng Mạo Hiểm gia, cũng sẽ mang theo đội ngũ của bản thân để ứng phó với rất nhiều trường hợp.”
Nghe được lời giảng giải của thiếu niên, nam hài gật đầu nhẹ, nhưng vẫn cảm thấy nghi hoặc:
“Vậy thì việc bọn họ làm hẳn là đúng chứ...?”
“Ta biết ngươi sẽ hỏi câu này. Thực tế, đây cũng là lý do khiến cho tình huống trở nên phức tạp. Nên biết, Địa Mạch nhìn ngoài thì chỉ như vậy nhưng thực tế gốc rễ cắm xuống rất sâu, xa xa ngoài phạm vị của Địa Mạch khí, điều này tự nhiên cũng dẫn tới việc...”
“Ma Vật có thể xuất hiện ở phạm vị bất kỳ bên ngoài!” Đặng Trần An chớp mắt, đưa ra suy đoán, một kiếm trực chỉ kết luận.
“Không sai! Tùy vào đẳng cấp của Địa Mạch Hoa, phạm vi và số lượng Ma Vật xuất hiện sẽ có khác biệt. Trong trường hợp đó, để tránh gây ra thương tổn ngoài ý muốn cho những vùng lân cận, một đội ngũ Mạo Hiểm gia chân chính thường sẽ phải có một chuyên gia xử lý cơ quan đo đạc trong tiểu đội, cũng chính là người thường nắm vai trò đo đạc trong các di tích.”
“Đo đạc cùng tính toán được phạm vi đại khái xong, bọn họ sẽ còn phải tiến hành phong tỏa khu vực. Không cần quá nhiều thứ, cắm mấy cái biển gỗ, dựng chút cơ quan là được. Cuối cùng là ở khu vực trung tâm sử dụng một loại máy cưỡng hướng Địa Mạch để thu nhỏ phạm vi bằng với vùng Địa Mạch Khí lan tỏa, tức là dựa vào tương tác giữa Nguyên Tố cùng Địa Mạch Ký Ức, lại bổ sung thêm chút đồ ăn hấp dẫn Ma Vật, sau đó liền đến công đoạn viên mãn chính là chiến đấu, vậy là có thể tận hưởng thu hoạch, kế tiếp lại báo cáo lên Hiệp Hội lĩnh thưởng rồi.”
“Đây là phương án cơ bản nhất, cũng là chính quy nhất, được ít nhất đại đa số tiểu đội Mạo Hiểm gia chấp hành.”
Đặng Trần An nghe đến đây nơi nào còn không rõ tình huống, ánh mắt cũng dần có mấy phần phức tạp:
“Đám người này, bọn họ không làm những biện pháp an toàn à? Vì sao vậy?”
“Không, bọn họ không làm, bởi vậy mới dẫn đến những hệ lụy sau đó. Còn về phần lý do... đơn giản là làm những biện pháp an toàn kia tốn công tốn sức không nói, còn tốn của, chí ít để cho tổng thể thu hoạch giảm ba phần mười giá trị.”
Lê Thanh Vũ lắc đầu, sau khi phổ cập xong tri thức mới bắt đầu giảng giải tiếp những chuyện đã xảy ra.
Thì ra từ lúc cứu tên thôn dân kia khỏi Hoa Lừa Dối, hắn đã nhận ra được tình huống. Cảm thấy có chút không thể chấp nhận được, hắn vốn định để Đặng Trần An dẫn tên này an toàn về thôn, dù sao bàn về lực chiến thì đừng nhìn nam hài này cả người nhỏ bé là vậy, một người trưởng thành có kinh nghiệm chiến đấu chỉ cần không phải tu luyện giả liền không phải đối thủ của nam hài, bảo kê về thôn là dư sức, mình lại đi tìm tiểu đội kia nói chút thuyết pháp.
Cũng không phải hắn ưa thích chõ mũi vào chuyện của người khác, nhưng giống như hắn đã nói, đây kỳ thực cũng không hẳn là chuyện của người khác, thái độ coi thường sinh mạng như này là không được, lại nói hắn nhìn Hoa Lừa Dối chỉ có Nhị giai cũng ước chừng được đại khái thực lực tổng thể của đối phương hoàn toàn không thể gây ra được nguy cơ lớn cho hắn.
Bất quá, chuyện xảy ra sau đấy thú thực làm hắn có chút bất ngờ. Thôn dân kia nghe xong hắn giải thích, cũng biết là hắn chuẩn bị đi tìm đám người kia tìm thuyết pháp, bèn đòi hắn để đối phương đi cùng.
Cảm thấy có chút hơi kỳ quái, trong lòng cũng dần sinh ra một số suy tưởng không mang ý nghĩa tích cực, bất quá dù sao cũng là thân phận người bị hại, đem đi nói chuyện hẳn cũng không phải bất hợp lý, hắn bèn đồng ý dẫn đi, với điều kiện là phải biết tự cân nhắc an toàn của bản thân.
Ấy thế mà... Khi tới nơi, sau một màn trước tươi cười sau đàm chuyện, tay hung không đánh mặt cười, hắn cùng với vị tiểu đội trưởng kia vừa mới nói qua đến chuyện này, tên kia cũng bảo bản thân sẽ chú ý, thì đột ngột vị thôn dân này hùng hùng hổ hổ lao ra, chất vấn cùng chỉ trích hắn, sau đó lại quay sang tên tiểu đội trưởng kia tới một tràng, nguyên văn là:
“Theo như lời của vị thiếu hiệp này nói, chuyện đáng ra phải làm là.... Các ngươi.... Ta làm người bị hại, hẳn là...”
Đến lúc này, Lê Thanh Vũ nơi nào còn không rõ, mình bị lợi dụng đạo đức.
Tên thôn dân kia mượn hắn uy phong còn không nói, đem hết đầu mâu chỉ về phía hắn, lại đồng thời đứng từ điểm đạo đức chí cao ép hắn phải gánh chịu tất cả, bản thân ngược lại thối lui ra đằng sau không tổn hại gì, thậm chí ngay cả chút thương thế thực chất cũng không.
Ha ha, lợi dụng đạo đức sao?
Chiêu này đối phó với một số loại người có đạo đức như giúp Phật giúp đến Tây Thiên hay là có chút thuộc tính thánh mẫu hẳn là thành công, nhưng với hắn thì... thực sự phải nói, cực kỳ buồn cười.
Phải, đạo đức của Lê Thanh Vũ rất cao, cao tới mức có thể giúp cho hắn ở đấy dám ngồi luận đạo với cả Nham Vương Đế Quân hay các tồn tại Tiên gia khác mà vẫn lý thẳng khí trực, nhưng không thể xem nhẹ trí tuệ của hắn, vốn là gốc rễ để hiểu thấu đáo thứ này.
“Đạo Đức” hai chữ, bảo hắn ngồi giảng nửa buổi cho đối phương còn được, còn dám dùng Đạo Đức đối phó hắn?
Bởi vậy nên Lê Thanh Vũ đã có một hành vi cực kỳ thích hợp với đạo đức...
Chính ngay tại lúc mà thôn dân kia đứng đấy nói đến hăng nhất, sung sức nhất, nước bọt dường như còn tóe khói, bất ngờ thấy tên tiểu đội trưởng kia chỉ chỉ sang một bên, quay sang thì thấy huyền bào thiếu niên không ngờ đã biến mất từ khi nào, quay lại thì lại thấy được một nụ cười không hề có hảo ý tới từ một thành viên trong tiểu đội, làm cho tên thôn dân không còn chỗ dựa để cáo mượn oai hùm này lập tức cái gì cũng không để ý chạy tóe khói, trong quá trình dường như còn có chút mùi khai nhàn nhạt bốc lên....
Tất nhiên, Lê Thanh Vũ đi như vậy cũng không phải là không có suy tính, đám Mạo Hiểm gia này còn không tới mức g·iết người diệt khẩu, đặc biệt là trong tình huống tên thôn dân kia như này tuyệt đối không thể làm nhân chứng hay đưa ra chứng cứ gì được, vậy nên có hơn chín thành là sẽ giữ được an toàn tính mạng.
Còn một thành ngoài ý muốn còn lại, tuy đối với sinh tử đại sự vẫn là lớn, thế nhưng là hắn mặc kệ, bởi vì đây là đối phương tự mình chuốc lấy. Dù sao, đã dám bố trí hắn như vậy, hẳn bản thân cũng có chút bản sự ứng phó trong chuyện giữa người với người chứ nhỉ? Hắn đã tận lực.
Hắn có thể cứu giúp người khó khăn, có thể vì người lạ đưa ô trong đêm bão táp mưa giông, thậm chí nếu ngay cả khi đó là chiếc ô duy nhất của bản thân, bất quá chỉ trong trường hợp người đó thật sự đáng được cứu giúp, vậy hắn liền nghĩa chẳng từ nan, còn với một số kẻ khác, dù có là chuyện phẩy một ngón tay hắn cũng sẽ không làm.
Đây là cơ sở đạo đức của hắn.
Đạo đức đã thấu, thế người thiếu niên kia lại đã suy nghĩ gì trong buổi đêm kia ngồi ở mũi thuyền ngắm trời ngắm sao?
Một câu hỏi rất đơn giản, lại có hai câu ẩn.
Nhân tính, rốt cuộc là gì?
Nếu đó là nhân tính, vậy thế nào mới là nhân đức?
Chung quy lại, thế gian nhân đạo lại ở đâu?
Về phần vì sao lại nó có chút chưa tận thiên đạo huyền, nên biết trong mắt Lê Thanh Vũ, chữ “Nhân” chưa từng kém hơn chữ “Thiên”...
Câu trả lời cho những câu hỏi trên, kỳ thực trên lý thuyết hắn đã có đáp án, bất quá dù sao lý thuyết cũng phải đi đôi với thực tiễn, lại không ngờ có thể tìm thấy nhanh như vậy.
Chính là ở vào buổi chiều của hai ngày sau, lại có một đứa bé, b·ị t·hương do đám Slime xuất hiện từ Địa Mạch Sinh Thành.
Khác với thôn dân kia do hắn đến kịp nên không có tổn thương, đứa bé trên thân có không ít v·ết t·hương Nguyên Tố xâm thực, một số thậm chí còn đã tiếp cận cốt tủy, rất may được hắn cứu trợ kịp thời nên mới không làm sao, đa phần nhờ công của Telos có được chút thuật trị liệu tận gốc bằng cách hút đi ra.
Trường hợp này khác với trường hợp lần trước, Lê Thanh Vũ định để đứa trẻ này ở đây cho Đặng Trần An chờ hắn, định đi sẵn sàng vì đối phương đòi lại chút công đạo. Nào ngờ chân trước vừa chuyển sau lưng vạt áo đã bị người níu kéo, đứa trẻ kia hỏi hắn định đi đâu.
Hắn vừa giảng giải sơ lược qua để cho một hài tử tầm bốn năm tuổi có thể hiểu được, thấy được đứa trẻ kia ánh mắt có chút mông lung, sau đó không ngờ lại nhận được một câu nói:
“Vị đại ca ca này... có thể không đi sao? Tiểu Tứ thương thế giờ cũng đã không có gì đáng ngại, ngài - ngài lại còn là ân nhân của ta, không - không cần phải đi tự rước phiền phức...”
Ha ha...
Lê Thanh Vũ nghe xong, thực sự muốn cười lớn, tiếng cười của sự trớ trêu.
Một người lớn trưởng thành, thậm chí còn không bằng một hài tử!
Nên nói như nào đây, càng sống càng lui bước sao?
Trước có tam vấn, nay lại có tam đáp.
Nhân tính, vừa là bản tính, vừa trưởng thành tính, không phân thiện ác, lại có năng lực nói rõ thiện ác.
Nhân đức, vốn là để đảm bảo, nhân tính không bị vặn vẹo.
Còn về nhân đạo ở đâu, còn chưa thấy sao? Ngay tại nhân gian này.
Bởi vậy, người hiểu nhân đức trong lòng có Đạo Lê Thanh Vũ, một tay đánh ra một đạo Chân Khí tinh thuần dung nhập vào trong người hài tử, nháy mắt đi xuyên qua ít nhất bát mạch một đường đả thông một nửa, cuối cùng chu thiên hoàn tất lại chui vào ngụ tại nơi đan điền, tiến hành ôn dưỡng.
Chân Khí của hắn rất đặc thù, cực kỳ tinh thuần, tuy rằng do không có Ý cảnh phối hợp lại do lượng không nhiều nên sau thời gian hai ba ngày hẳn sẽ tự hành biến mất, bất quá như vậy cũng đã đủ để cam đoan hài tử này không hề có bất kỳ ám thương, thậm chí lại còn ngưng tụ thêm được khí huyết trở thành một luyện võ hạt giống khả tạo kỳ tài, tương lai chí ít sẽ đột phá đến được Võ Giả cảnh nếu thật luyện chăm chỉ.
Nam hài tự nhân không biết điều này, cũng tự nhiên không biết tại tương lai khi hắn đã trở thành một vị Thượng Thừa cảnh uy chấn một phương nhất tông chi chủ, lúc phong quang nhất hồi tưởng lại quá khứ, giây phút hắn may mắn đạp vào luyện võ cánh cửa, nhập môn không muộn hơn rất nhiều thiên tài khác, từ đó có được thành tựu như bây giờ.
Tất cả, đều chỉ từ một câu nói, một thiện niệm, một thiện duyên.