Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 90: Vũ hạ kiến kỳ nhân




Quyển 2 Chương 90: Vũ hạ kiến kỳ nhân

Mưa rơi lách tách.

Đặng Trần An cùng Lê Thanh Vũ ngồi trú dưới một gốc cây lớn, mưa không chạm mặt.

Vì tán lá lớn và dày sao? Không phải, thu đi đông tới lá đã rụng hết rồi.

Đáp án chính là, có một thiếu niên đang ngự sử Thần Thông, tạo thành một lớp mái bao quát vòm cây, ngăn không cho mưa rơi xuống, nhìn từ một góc độ khác không khác gì một chiếc ô trong suốt được làm từ nước, mà kỳ thực cũng đúng là như vậy.

Khung cảnh một mảnh thanh tĩnh, thiếu niên chăm chú nhìn mưa rơi, trong lòng chợt có chút cảm xúc.

Như thường hay nói ở thế giới cũ, khi mưa rơi vạn vật đều sẽ đón lấy tân sinh, khói bụi ô nhiễm được gột rửa. Bất quá ở nơi này, nhiều nhất cũng chỉ có chút bùn đất, bụi tuy vẫn có lại không giống nhau, vậy mưa gột rửa cái gì?

Gột rửa tâm linh sao?

Một khắc thất thần, một hạt mưa rơi xuống, được Lê Thanh Vũ hứng bằng lòng bàn tay.

Cảm xúc mát lạnh, lại có chút mạc danh kỳ diệu.

Minh kính vốn không phải vật, nơi nào lại bám bụi trần?

“Xem ra, đông vũ có chút chưa đủ.” Hắn nghĩ thầm trong lòng.

Ở một bên, Đặng Trần An nhìn mưa rơi ngày càng nặng hạt, cảm thán:

“Mưa rào rồi.”

“Ừm.”

Cứ thế, nam hài cùng thiếu niên hai người ngồi yên lặng ngắm trời mưa.

Cho đến tận lúc xung quanh đã biến thành một màu bạc, dường như nhớ ra điều gì, nam hài bỗng hỏi:

“À mà Lý đại ca, hôm qua ngươi có giải thích về việc ngươi đã sử dụng Thủy Ngân để chấn nh·iếp đối phương đúng không? Có thể giải thích rõ hơn không? Hơn nữa tại sao tên mặt sẹo kia lại có khí huyết mạnh đến vậy, dường như có chút không phù hợp, bởi vì hắn nội liễm không nổi...”

Lê Thanh Vũ nghe vậy hơi trầm ngầm suy nghĩ đôi chút, lại rất nhanh đưa ra được câu trả lời chi tiết:

“Theo như ta đoán, cũng là như ta thấy, tên kia hẳn là bản thân đi vào ngã rẽ, mong muốn dựa vào tích lũy nội công cùng ngạnh công để có thể đột phá Đại Kim Cương, lại không biết rằng, hắn làm như thế đã là tự đoạn con đường của bản thân, dù sao Đại Kim Cương cũng không phải chỉ chí cương chí dương là có thể hình thành, coi như có, đó cũng là lấy mạng đổi.”

“Chờ chút, Đại Kim Cương?” Nam hài nghe vậy hơi kinh ngạc, điều này cũng là bình thường, Võ gia cùng Huyền gia nhiều lúc sẽ có cộng đồng thuyết pháp lại nhiều lúc sẽ có lĩnh vực mà bản thân chú ý riêng, lại thêm nhánh truyền thừa vốn đa phần đều là về phù lục, ngay cả một số kiến thức Huyền gia cơ bản khác hắn còn không biết thì việc không rõ thuật ngữ này cũng là bình thường.



“Là mạnh hơn Kim Cương? Nhưng nếu Kim Cương đã là biểu hiện của nhục thể thành cương đao thương bất hoại thủy hỏa bất xâm, vậy nó lại là gì?” Nam hài hỏi tiếp.

“...Thiên hạ Võ Đạo, Ly Nguyệt nói riêng và cả đại lục nói chung, tức là bao hàm cả Inazuma, đều luôn xoay quanh hai loại thuyết pháp, chính là âm dương cương nhu, đây đã là đại Võ đạo lý, không thể tránh không nhìn. Trong đó, giống như âm dương có thái âm thái dương thiếu âm thiếu dương, cương nhu có chí cương chí nhu đại cương đại nhu, này phân vì bốn loại.”

“Tiểu Thừa cảnh lấy chí cương vì võ lý, lên Trung Thừa lại là chí nhu. Cương nhu thích hợp, cương sinh nhu mà nhu sinh cương, mở ra Thượng Thừa chi môn, đây đã là lý thuyết cơ sở chung mà ai đạt đến cảnh giới này cũng phải biết, lại không rõ rằng cùng là cảnh giới đấy, thuyết pháp còn bao hàm đại cương đại nhu, vốn nên vì giai cảnh.”

“Khoan đã, đã là ‘chí’ hẳn phải không thua kém gì ‘đại’ chứ?” Đặng Trần An thấy khó hiểu, thắc mắc.

“Ngươi nghĩ Thiếu Âm mạnh hơn hay Thái Âm mạnh hơn?”

“...Nghe thì như vậy, nhưng kỳ thực nếu luận cấp, là bằng nhau?”

“Không sai, bất quá đó là đối với nhật nguyệt tinh thần. Võ giả chúng ta, cơ thể mệnh vì tiểu càn khôn, vốn là thiên dưỡng địa dục, trong cũng tự có tứ vị, lại không thể thật sự coi như tương tự. Đột phá Tiểu Thừa mượn nhờ áp súc Chân Khí hóa Cương, lại đột phá Trung Thừa nhờ dĩ thần sinh mang, đều là mượn nhờ lý thuyết bản chất của thế gian, lại vốn không phải tự mình lĩnh hội.”

“Chỉ có đại cương đại nhu, vốn là trong cương có nhu cùng trong nhu có cương, mới thật sự là do bản thân lĩnh hội cương nhu mà thành, độ khó so với hai cái bên trên đâu phải chỉ có mấy lần? Đường không đi được tuyệt, chung quy sẽ cất bước càng xa, chính là đạo lý này.”

“Ha ha, tất nhiên nói thì nói vậy, đại cương đại nhu cũng không hoàn toàn vượt lên trên một cấp, chỉ có thể nói nếu lĩnh hội được thì con đường tiến lên Thượng Thừa sẽ dễ hơn rất nhiều mà thôi, còn có thuyết pháp luận tương khắc nữa.”

“Luận tương khắc?”

“Phải. Nhu khắc cương, đại cương khắc nhu, đại nhu khắc đại cương, cương khắc đại nhu, luân chuyển không ngừng, giữa phối tương xứng...”

Lại nghe đối phương giảng mấy đoạn võ lý nữa, Đặng Trần An gật gật đầu thể hiện bản thân đã hiểu rõ, lại hỏi:

“Bất quá đại ca vẫn chưa trả lời kỹ càng câu hỏi của ta về tên mặt sẹo? Nếu hắn muốn đạt đến Đại Kim Cương, sao lại phải tu luyện như vậy? Ta tuy không quá thông hiểu võ lý lại vẫn biết được rằng đấy hẳn không phải là phương pháp để tu luyện nhu?”

“Ha ha, tiểu tử đừng vội, từ từ tới, từ từ tới. Không biết ngươi đã nghe qua thuật ngữ ‘vật cực tất phản’?”

“...” Nam hài trố mắt ngạc nhiên. Như vậy cũng được?

Như đọc hiểu được suy nghĩ, Lê Thanh Vũ lắc đầu, ngữ khí có chút đạm mạc:

“Được hay không ta không biết, này còn tùy thuộc vào cơ duyên và ngộ tính của mỗi người. Nhưng trên lý thuyết mà nói, điều này hoàn toàn có thể xảy ra, bất quá khả năng càng nhiều chính là hắn bị bạo thể mà c·hết, nếu lựa chọn không đột phá thì chính cái thể phách chuẩn Đại Kim Cương đúng là sẽ mang tới cho hắn tăng cường về mặt chiến lực, lại cũng đồng thời hạn chế khả năng đột phá Trung Thừa cảnh, có thể nói là có qua có lại, bởi vậy ta mới nói đó là tự đoạn con đường. Bất quá, là người ngoài không rõ nội tình, chúng ta lại là ai mà phán xét cơ chứ?”

Đặng Trần An gật gù, lại bỗng như phát hiện một điểm mấu chốt, hỏi:

“Bất quá đại ca, nghe ngài nói nãy giờ ta có phát hiện một nghi vấn.”



“Nói?”

“Vì sao, Tiểu Thừa cảnh đột phá phải là chí cương? Có thể coi như đại cương là vấn đề lĩnh ngộ đi, vì sao không thể là chí nhu?”

Vấn đề này hỏi ra làm Lê Thanh Vũ cũng phải suy nghĩ một hồi rồi mới giải đáp được, bất quá nếu để ý kỹ, thì có thể thấy kỳ thực đa phần đều là hoài niệm.

Vì sao là chí cương mà không phải chí nhu, rất đơn giản. Khí cùng huyết bản chất vốn là nhu, nếu lại tiến thêm một bước trở thành chí nhu, vậy liền không khác tán công. Nói một cách đơn giản chính là, chủ tu thứ gì, lấy nó làm thứ tự phương hướng, cũng giống như nói câu Nhật Nguyệt Tinh Thần, vì sao không thể là Nguyệt Nhật Tinh Thần?

Câu hỏi kia đã xong, vậy lại tới một câu. Thiếu niên đang hoài niệm, suy nghĩ điều gì?

Đáp án rất đơn giản, câu hỏi của nam hài làm thiếu niên nhớ về một cổ quốc, với một hệ thống Võ đạo tuy tưởng khá giống lại vẫn có rất nhiều điểm khác biệt.

Ở đó, Tiên Thiên cảnh tu Tiên Thiên Chân Khí, có thể tiền tố Tiên Thiên, này đã khác biệt với thứ Chân Khí mà Võ Giả Ly Nguyệt sử dụng.

Chân Khí của Võ Giả Ly Nguyệt càng coi trọng một loại tính chất hỗn hợp, uy lực mạnh lại cân bằng, dễ dàng bám khí, bổ khí hợp khí, cực kỳ đa dụng, bước đột phá lên trọng ở chữ Hỗn Nguyên.

Còn Tiên Thiên Chân Khí của Hải Minh quốc, coi trọng chính là khí ban sơ của thai nhi, Chân Khí luyện ra tuy không quá phù hợp bên ngoài lượng lại ít, nhưng lại thích hợp nhất với bản thân, có thể từ đó mà bới móc ra càng nhiều tiềm lực trong thân thể, lấy thiên địa làm gốc thì chính là Hồng Mông chi khí, lại lấy của người bèn gọi hai chữ Thái Sơ.

Cũng chính vì lý do này, nếu đột phá đến Cương Khí cảnh thì thứ mà bọn họ luyện ra được hoàn toàn không phải chí cương, mà đều là đại cương, trong cương có nhu, hoặc một số trường hợp đặc biệt sẽ đột phá bằng đại nhu, khi đó cảnh giới sẽ vì Nhu Khí cảnh.

Khó mà nói so sánh hai hệ thống ai ưu ai nhược, bất quá từ góc độ cao hơn cũng đều là diễn hóa của thời đại lịch sử, vậy liền càng khó nói.

Lê Thanh Vũ sau đó lại tiếp tục nhân cơ hội giảng giải nốt Thủy Ngân là gì, vốn chính là Đại Thủy Cương.

Nguyên Tố nếu nhập Đại Cương, cũng sẽ sở hữu tên khác biệt.

Thủy hệ tụ Thủy Ngân, Nham hệ cố Ngọc Thạch, Hỏa hệ viết Liệt Diễm, Thảo hệ tán Khô Thụ, Băng hệ hợp Băng Hoại, Lôi hệ vì Lịch Tích, Phong hệ ngưng Âm Ba.

Hắn vốn có được cảm ngộ khó lường về cương nhu, lại thêm kiến thức với Nguyên Tố, có Thần Thông vì căn cơ, sau khi trải qua một trận chiến sử dụng Thủy Cương với một vị Tiểu Thừa cảnh hậu kỳ đã lĩnh hội được Thủy Ngân, thực lực cũng vì đó mà có chút tăng trưởng.



Đang trong lúc nói chuyện say sưa, thiếu niên bỗng nhiên dừng lại, đưa mắt về phía ngoài màn mưa.

“Cha chả! Sao trời lại đột nhiên đổ mưa to thế này... Dù gánh không nổi nữa rồi...”

Khoảng hơn một phút sau, một tiếng rên rỉ truyền tới, theo sau là một lão giả ăn mặc trang phục thôn dân phổ thông, làn da nhăn nheo những chỗ y phục hơ ra thấy được đồi mồi lấm tấm, bên thân còn có một chiếc ô gãy đang được lão cố trụ.

Bỗng thấy có người ở chỗ tạnh, lão có vẻ vui mừng tiến tới, nhưng sau đó biểu cảm đã nhanh chóng biến thành ngạc nhiên khi nhìn thấy đó là một gốc cây to trơ trụi, lại thay đổi thành vẻ ra là thế khi nhìn thấy viên bảo ngọc mà thiếu niên đang đeo bên hông.

“Xin nhờ các vị thiếu hiệp, thân già ta đi đường ô đã gãy, trời lại mưa to quá...”



Không đợi vị lão nhân này nói hết lời, Lê Thanh Vũ đã nhanh chóng gật đầu:

“Không cần phiền toái như vậy, giúp đỡ lão nhân là chuyện hợp chuẩn tắc. Ngài cứ thoải mái mà ngồi đi.”

Lão nhân nghe vậy nhanh chóng gật đầu, cũng không câu nệ gì nữa, không biết là do tính tình vốn phóng khoáng hay là trời mưa quá to.

Đợi lão nhân an tọa, lại thấy thiếu niên phất nhẹ tay áo một cái, nước mưa đại đa số từ trên người lão nhân lập tức như không chốn dung thân bay ngược về đằng sau. Điều này làm cho lão nhân trố mắt kinh ngạc:

“Thiếu hiệp hảo thủ đoạn!”

“Tiểu xảo mà thôi, cũng không có gì nhiều.” Lê Thanh Vũ đáp chậm: “Còn không biết các hạ tôn tính đại danh?”

“Dào ôi, tôn tính đại danh gì?” Lão nhân lắc đầu nhẹ, trên mặt nở nụ cười:

“Lão chỉ là một thôn dân sống ở Tam Vĩ thôn gần đây, cả đời làm nông cần kiệm, so không được nhân vật vừa nhìn đã biết phong lưu như thiếu hiệp. Còn về phần vị này, hẳn là lệnh đệ?”

“Biểu đệ của ta, nhân lúc tuổi còn nhỏ đang đánh căn cơ, dẫn đi khắp chốn du lịch một lần.” Lê Thanh Vũ gật đầu, lại sau đó hỏi thăm một chút vấn đề làm nông.

Hắn tuy rằng chưa từng thật sự đi làm nông giống một thôn dân phổ thông, bất quá kiến thức đại khái là vẫn có, dù sao cũng đã từng phải xử lý Tiên Điền, bản thân còn là một dược sư, một số câu hỏi hóc hiểm yêu cầu chuyên môn vẫn ra được, đa số đều được vị lão nhân phía đối diện đối đáp tương đối trôi chảy, chỉ có một số câu không biết thì hơi ngây người ra hoặc dứt khoát gật đầu nói rằng mình không biết.

Đến đây, bước đầu tiên mơ hồ xác nhận thân phận đối phương đã có được, Lê Thanh Vũ mới cười một tiếng, nói:

“Tại hạ họ Lý, biểu đệ bên nội. Nay vốn có ý du tầm uyển hồ nơi đất Ninh Thải châu này, đã lão trượng ngài là người ở đây hẳn phải biết đôi chỗ danh lam thắng cảnh?”

“Ha ha, nhiều, nhiều chứ...” Lão nhân nghe vậy lộ ra một biểu lộ hưng phấn, bắt đầu một ngụm nói hết những nơi có cảnh đẹp mà lão từng đi ra xung quanh nơi này mấy chục dặm, thậm chí xa hơn lão cũng giới thiệu, có điều bổ sung thêm chỉ là lời đồn nghe người ta nói, lão sống hơn cả đời người cũng chỉ quanh đi quẩn lại tại bản thôn cùng mấy thôn xung quanh, xa hơn nữa chưa từng tự mình đi.

“Vốn là... Trời mùa đông đến, ruộng nhà ta cũng không cày cấy gì được, ơn phước trời cao cùng Nham Vương gia, trong nhà có đủ tích trữ thậm chí dư mấy phần vượt qua mùa đông, lão Lê ta ngồi một mình nhàm chán không biết làm gì hơn bèn sang thôn bên gặp bạn cũ, cũng đã có mấy năm chưa gặp rồi, nào ngờ khi trở về giữa chừng trời đổ cơn mưa, rõ ràng là sáng nay đã cố ý quan sát kỹ càng thiên tượng rồi...”

Qua một hồi nói chuyện, Lê Thanh Vũ biết được lão nhân này cũng họ Lê, tình cờ trùng họ với hắn, hơi có chút mạc danh kỳ diệu.

Còn về phần Đặng Trần An, điển hình vốn chính là thôn dân, nghe vậy lập tức nghĩ ra chuyện để hỏi:

“Lão trượng ngài trong nhà không có ai sao?”

“Haizz! Nội tử q·ua đ·ời đã lâu, dưới gối lại không mụn con, mà lão chẳng muốn đi tiếp bước nữa.” Phảng phất lời đấy đánh trúng nỗi niềm bi thương, lão giả thở dài một tiếng đáp, sau đó nhìn ra màn mưa dát ngân bên ngoài cất tiếng cảm thán:

“Nhớ năm xưa, ngày nội tử đi mất, dường như trời già biết nỗi lòng của lão, đêm đấy gió giông rít gào không ngừng, vừa vặn gần xé mái tranh, mưa rơi lấp đầy kênh mương.”

“Cũng không chỉ một lần đấy, ngày ta tế bái nội tử, thực sự không nhìn ra ta cùng mưa rất có duyên phận, đầy trời cũng có phi vũ...”

“Chỉ là không phải màu trắng bạc.” Lão giả tự bổ sung thêm trong lòng.