Quyển 2 Chương 84: Rời đi
“Phùng tiền bối, ngài cũng muốn đi cùng?” Lê Thanh Vũ nghe thấy vậy, quay đầu hỏi.
“Không được sao? Lão phu nhìn thấy thuyền vẫn còn đủ chỗ cho một người nữa, lại nói nếu lát nữa vạn nhất thật có chuyện gì xảy ra thì có lão phu ở đây an toàn của tiểu tử kia sẽ được đảm bảm, bất quá tiểu hữu ngươi thì tự lo thân thôi.” Phùng lão tiều phu phân tích.
Lê Thanh Vũ nghe xong gật gù:
“Tiền bối nói đúng lắm. Đây, mời lên thuyền.”
Cứ thế một chiếc thuyền chở ba người cứ lững thững trôi theo dòng nước, gió nhẹ sáng sớm thổi qua trợ thế thuyền, làm lòng người râm ran mát mẻ, phối hợp với tiếng suối reo thật khiến lòng người sảng khoái.
Một chiếc lá kiên trì qua thu lại cuối cùng chịu không được mùa đông cũng đã rơi xuống, lọt vào ngay đúng tầm tay của Đặng Trần An, hài thủ lanh lẹ chộp được lấy, đưa lên trước mặt trầm ngâm không biết nghĩ gì, nhưng Lê Thanh Vũ đã cảm nhận được chút tâm tình vui sướng.
....
Chẳng qua mấy chốc đã thấy đoạn phía trước có bọt trắng xóa tung bay, trong lòng hai người Lê Thanh Vũ cùng họ Phùng lão giả đều hiểu rõ chuẩn bị đến giây khắc quyết định, còn Đặng Trần An lần đầu nhìn thấy thác nước có chút tò mò.
“Ha ha, sống được cả một đời người, tuy không nói oanh oanh liệt liệt hay thưởng tận thiên hạ cảnh cái gì nhưng cũng được coi như kiến thức rộng rãi, ấy thế mà lại chưa từng thử đi thuyền rơi thác nước, về già không ngờ lại có cơ hội. Haizz, không biết đống xương cốt kẽo kẹt này có còn chịu được nữa không.”
Phùng lão tiều phu mở miệng cảm thán sau một chuyến đi liên tục nhìn hai bên rìa sông với ánh mắt thú vị.
“Yên tâm tiền bối, lấy thân thủ của ngài vãn bối có thể khẳng định hai trăm bộ tuyệt đối không nhằm nhò gì. Mà cho dù có vạn nhất đi chăng nữa, vãn bối đảm bảo với ngài là hàng năm đều sẽ tới đây dâng hương.” Ngồi ở đằng trước Lê Thanh Vũ cười, làm ra điệu bộ vỗ ngực cam đoan.
“Tiểu tử nói xúi quẩy! Lo mà tập trung điều khiển đi, không cả lũ ngã c·hết bây giờ!”
Phùng lão giả nghe vậy trợn mắt, gắt.
“Rõ!”
Lời này vừa ra, đã thấy Lê Thanh Vũ hai tay vỗ mạnh vào hai bên thành thuyền một cái.
Nhất thời, ở dưới đuôi thuyền dâng lên một ngụm sóng, từ sau ra trước nâng nhẹ thuyền lên, sau đó giống như tay người làm từ thế vẩy, ném mạnh về phía trước.
“A...!”
Biến cố cùng cử động bất ngờ làm Đặng Trần An ngồi đằng trước bị giật mình, trong nước khắc vực thác đã không thấy, thay vào đó là một mảnh sơn mạch lâm uyên với lưu thủy chảy ở giữa nối liền với thiên nhai, tâm lý dù có ổn định như nào thì cũng chưa làm được tới mức lấy tâm bất biến ứng dòng đời vạn biến bèn kinh hô một tiếng.
Nhưng cũng chỉ thế thôi, hắn đã lấy lại lòng bình tĩnh rất nhanh, để rồi phát hiện khung cảnh tầm nhìn của mình không ngờ đã không còn là một mảnh thiên nhai xa xăm, mà là một vùng hồ nước, với nơi thẳng phía đối diện là một chỗ có sương khói mịt mờ bốc lên, đều là thủy vụ.
Bên tai nghe được tiếng rầm rầm của khi nước ở vùng hạ thủy thác v·a c·hạm, hắn nhận ra lý do, một điều cực kỳ khó tin.
Đó là con thuyền này... đang chạy ngang với mặt thác!
Phùng lão tiều phu ở đằng sau cũng nhận ra điều này, thậm chí còn sớm hơn với cả Đặng Trần An, lúc này đang nhìn về phía Lê Thanh Vũ với ánh mắt kinh dị.
Từng đạp bộ giang hồ, đương nhiên lão cùng từng tiếp xúc qua với các Nguyên Thần giả, tuy không nhiều nhưng cũng có được tầm chục người, trong đó có hai người thuộc Thủy hệ.
Bất quá lão có thể khẳng định, mặc dù hai người kia một người cũng là Võ Giả, người còn lại có cảnh giới cao hơn đạt đến Trung Thừa, đều không ai có được năng lực khống thủy kinh khủng tới mức này, ít nhất làm không được thế thuận tự nhiên phong khinh vân đạm như thiếu niên trước mặt, có thể điều khiển nước chảy xuống từ thác giữa không trung tụ thành dòng, cuối cùng khiến cho thuyền có thể trôi thong thả từ trên xuống, giống như đang đi trên dòng sông suối bình thường.
Điều này nói nghe mặc dù diệu kỳ nhưng có vẻ cũng không khó tới mức nào, kỳ thực lại cực kỳ không đơn giản. Bởi vì nên nhớ thế giới này vẫn còn luôn tồn tại yếu tố nữa, chính là trọng lực.
Hoặc nếu như là Lê Thanh Vũ nói, bọn hắn đang có thế năng siêu cao, làm thế nào để tốc độ vẫn còn thong thả được như vậy?
Đáp án là kình lực. Chính xác hơn là thủy kình.
Lê Thanh Vũ hắn đã khống thủy giống như điều khiển khí huyết cùng Chân Khí trong cơ thể thành kình khí, cuối cùng hãm lại được tốc độ của thùy, cũng nhu hòa điều khiển phương hướng của nó, và tất nhiên thân là một vị Tiểu Thừa với nhãn quang đủ độc, họ Phùng lão giả nhìn ra được.
Chính cái cách khống thủy kình như khiển thể kình đấy, đã làm lão kinh hãi, đặc biệt là khi đối phương vẫn trước sau một vẻ nhàn nhã.
Mặc dù cũng có thể chỉ là mặt ngoài như vậy dù sao nếu là Thủy hệ Nguyên Thần giả hẳn có thể điều khiển mồ hôi trên mặt làm người ngoài không thấy được, nhưng lão giả vẫn cảm thấy khả năng trước lớn hơn, khi mà hô hấp của đối phương vẫn vô cùng ổn định cùng sâu lắng.
Không phải như một vùng thủy trạch điềm tĩnh, lão tiều phu giờ mới nhận ra, mà là như đại hải, bất kể thứ gì rơi xuống đều không đủ làm nó có biến động.
Cứ thế, hai người tận hưởng trải nghiệm cả đời khó quên này, cho đến khi thuyền đi tới độ cao trăm bộ giữa không trung, Lê Thanh Vũ đột nhiên nói:
“Hừm, cũng chưa đủ thú...”
Còn chưa kịp hỏi câu đó có ý gì, cả hai đã nhanh chóng tìm được đáp án cho bản thân, khi mà thuyền đang trôi thong thả bỗng lao nhanh xuống!
Hắn từ bỏ thủy kình!
Lão tiều phu ánh mắt lẫm liệt, trong lòng thoáng qua suy nghĩ dường như vị Lý tiểu hữu này đã chịu không nổi, âm thầm ước tính còn có một trăm bộ, khoảng cách này cũng coi như là đủ hoàn mỹ, lão có thể lấy khinh công cứu đi ra nam hài, còn một tên Thủy hệ Nguyên Thần giả Võ Giả cảnh rơi xuống từ độ cao này cũng sẽ không dễ nhận trọng thương, đặc biệt là khi bên dưới có nước.
Bất quá ngay tại trước khi lão giả định làm gì, ba sát na đã qua, thuyền giờ chỉ còn cách mặt nước hồ bên dưới bốn chục bộ, một cơn sóng bỗng lại xồ ra ngày trước mũi thuyền, cương nhu kết hợp đẩy mạnh nó bay xa một đoạn vọt theo phương xiên ngang xuống!
Thuyền sau đó đập mạnh vào mặt nước hồ bên dưới, không ngờ cũng không tung tóe quá nhiều bọt nước, lại như một hòn đá được ném vẩy trên mặt, lên xuống v·a c·hạm khoảng sáu lần rồi mới dừng lại.
Lần chèo thuyền xuống thác nước này, đại công cáo thành!
“Đủ kình ~ Như này mới gọi là rơi xuống chứ!” Lê Thanh Vũ tán thán rất thản nhiên đối diện với ánh mắt như muốn g·iết người của hai người còn lại:
“Sao, có chuyện gì à?”
“Hù c·hết lão phu! Rõ ràng là có thể bình bình ổn ổn đi xuống, tiểu tử ngươi lại...”
“Nào nào tiền bối, dựa theo phương thức kia đi xuống không thì nó làm gì có thú, đã chơi thì cũng phải kích thích chút chứ, ta vẫn bảo đảm được an toàn mà. Có đúng không, biểu đệ?”
Họ Phùng lão giả nghe vậy cũng trố mắt nhìn qua, phảng phất đang tìm kiếm người cùng chiến tuyến, việc mà lão gần như mười thành chắc mười là có thể tìm thấy, cuối cùng lại không thể tin được nhìn thấy nam hài kia... gật đầu.
Phảng phất bị phản bội, đau xót tâm gan, lão hừ hừ nói:
“Này hài tử? Nhìn lại một chút cách nói của tên này, ngươi thật từ đáy lòng cho rằng hắn làm đúng. Yên tâm, nếu sợ biểu ca của ngươi, lão phu cho ngươi làm chỗ dựa, lại cho hai ba tên như hắn đến cũng không làm được gì!”
Đối với cảnh tượng này, Lê Thanh Vũ chỉ cười không nói tiếp.
.....
Có gặp cũng có ly, chung quy hai bên cũng đến lúc phải chia tay, lão tiều phu bước lên bờ gần đấy, trả lời chút nghi vấn của thiếu niên về đường sá phía trước, cuối cùng vẫy tay chào một lần khi bóng dáng thuyền nhỏ đi mất, quay người hồi thôn.
Vừa đi, lão vừa nhâm nhi mấy xiên thịt vừa được tặng thêm, trong lòng vừa cảm thán trù nghệ của thiếu niên, cũng vừa cảm thán sự đáng sợ của hắn.
“Ha ha, có thể khống thủy sử xuất dễ như điều động cánh tay này đã không nói, giây phút cuối đợt thủy lãng kia không ngờ còn có chút cương nhu ý vị, ta giờ đã minh bạch vì sao hắn có thể không ngần ngại để cho ta lại ngồi gần. Nghĩ rằng ở địa điểm gần một hồ nước, dù là nhỏ như thế, dù có là Tiểu Thừa cảnh hậu kỳ cũng đừng hòng chiếm được tiện nghi. Không khéo còn bị phản sát, huống chi lão phu một bộ xương già này?”
“Không biết là thiên kiêu nhà ai đây? Lý gia... Ta nhớ được cũng đâu có đại gia tộc nào họ Lý đâu nhỉ? À mà cũng có thể là ta tu vi thấp kiến thức hạn hẹp, đi ra khỏi Lăng châu cùng hai ba châu lân cận thì cũng không khác người mù cầm đuốc soi đường là bao. Ha ha, nhìn chút tiền đồ này...”
Sau khi tự lẩm bẩm không ra tiếng mấy câu mấy lời không rõ nghĩa, họ Phùng lão giả hồi tưởng tới cảnh đi trượt thác nước hôm nay, miệng bỗng ngâm khẽ một giai điệu, bất ngờ thay giọng lại rất khác thường ngày.
Không phải về cao độ hay là thanh trọc, mà là mơ hồ dường như có thêm chút sức sống vô danh, phảng phất một thiếu niên năm nào cũng đã từng ca hát:
“Thiếu niên lang... Thiếu niên lang... Non nớt nhất thiếu niên lang.... Nguy hiểm nhất cũng thiếu niên lang ~”
“Đường dài không có vạn dặm xa... Giang hồ khẽ đảo lại ngay gần... Sơn linh thủy tú chờ ta tới... Rượu ủ lời ca cười thanh vân... Thiếu niên lang ~”
...
Còn đang ngồi ở trên thuyền Lê Thanh Vũ cũng không biết lão giả không ngờ trong lòng vẫn suy nghĩ về việc hôm qua, nếu không cũng chỉ khẽ cười một tiếng.
Kỳ thực, cũng không phải là dựa vào thủy thế gần kề hắn mới có can đảm mời một vị Tiểu Thừa cảnh cận thân mà ngồi.
Trên thực tế, cho dù ở một nơi đồng không mông quanh đi chăng nữa, nếu thật sự phải sinh tử tương bác, dám ngồi cận thân như vậy, dù có là Trung Thừa cảnh viên mãn, chỉ cần không có thủ đoạn nào khác mà phổ phổ thông thông, cũng chắc chắn đều là n·gười c·hết.
Ba bước bên trong nước chảy, phương thốn bên trong Thần Thông, câu này cũng không phải chỉ là ngữ điệu khoa trương.
Tất nhiên, dù có sở hữu Ý Chí Thần Thông kinh khủng tới đâu, thì cũng giống như việc sơn so sơn cao đủ thắng thủy, lại gặp thiên sơn đều phải quỳ, chỉ cần gặp phải Thượng Thừa cảnh, dù có phổ thông đến đâu hắn đều cũng xác định là n·gười c·hết.
Bởi vì, Ý Chí Thần Thông cùng Khổ Hải Tịch Pháp Thủy Vực có thể làm đến công thủ toàn diện, vạn pháp đều tịch, lại nghịch hướng biến đổi thực tại.
Chỉ là cái việc này, kỳ thực cũng chỉ là nhất biến.
Trung Thừa cảnh mắt nhìn Võ Đạo họa đồ, minh minh bên trong có thần, tinh tụ khí sinh bách biến dư, chung quy cũng chỉ là lượng không đủ không thể làm được áp đảo triệt để, bách biến đều bị đồng quy cuối cùng bị tịch diệt, này đã mang tính tuyệt đối.
Mà Thượng Thừa cảnh tiếp dẫn thiên uy cũng không chỉ đơn giản là vạn biến, đây vốn chỉ là cách nói của người, phải biết trời cao lại có ai đo nổi dày mấy tấc, thiên địa vô cực kỳ thực cũng không khoa trương, tuy chỉ là một tia thiên uy nhưng hoàn toàn đủ dùng để triệt tiêu hiệu quả của Ý Chí Thần Thông, khi đó chỉ luận riêng tu vi...
Ha ha, trò vui đáng xem...
Lại không nói đến hắn, nhìn về phía Đặng Trần An, người lúc này đang giống như nửa tỉnh nửa ngủ, kỳ thực lại đang trong lúc tỉnh táo nhất.
Hắn đang minh tưởng.
Minh tưởng cái gì? Đương nhiên là hai tấm tân họa đồ rồi.
Hắn, trong hai ngày này, đã liên tiếp mở ra được hai tấm họa đồ trong Nê Hoàn Cung, là hai tấm Sơn Hà Thôn Khí Đồ cùng Thủy Bộc Sinh Vụ Đồ.
Điều này cũng không khó để giải thích, vốn nhờ vào Truyền Thừa Linh Phù trân quý của gia tộc mà ngộ tính cùng rất nhiều khả năng tư duy của hắn đã được đề thăng đạt đủ điều kiện, chỉ còn thiếu một tia ý, một phần thần.
Tinh Thần Minh Tưởng Đồ được lĩnh ngộ dựa vào nhiều đêm lang thang trong rừng hiu quanh, ngẩng đầu chỉ có trăng sao làm bạn, mưa dầm thấm đất mà thành họa đồ.
Sơn Hà Thôn Khí Đồ lại nhờ vào một lần kia ngày hôm qua, khi mà vị thích ẩn danh Tiên Nhân này giải thích cho hắn thế nào là luyện võ một đường, cũng đồng thời mở ra một bức thiên nhiên họa cảnh.
Còn về phần Thủy Bộc Sinh Vụ Đồ, nói thực hắn cũng không quá rõ ràng, nhưng nghĩ đến bản chất của loại minh tưởng pháp này vốn cần ấn tượng cùng suy nghĩ, hẳn là du thuyền lạc thác cũng được tính? Nhìn từ trên cao thẳng xuống, nước rơi giữa không trung lại phảng phất chảy theo dòng, này kỳ thực cũng là một loại Ý.
Cũng chính là bởi lý do này, hắn mới không có phủ định cảm nhận của thiếu niên sau lưng lúc trước, chỉ là cảm thấy phức tạp khi bóng lưng của người này trong mắt hắn càng trở nên thâm bất khả trắc.
Quay đi một hồi thì cũng lại nghĩ tới họ Phùng lão giả kia, nghĩ tới việc thiếu niên có bảo là mình có thể tùy thời học hỏi khi còn đi bên cạnh đối phương, bất quá cũng không biết nên khởi đầu như nào, chỉ có thể trước chắp từ:
“Ừm... Lý đại ca... Về Phùng lão bá...”
Nghe nhạc đoán ý, Lê Thanh Vũ lập tức hiểu câu hỏi, cười đáp:
“Cũng không có gì đặc biệt, nhiều lúc những chuyện xảy ra trong giang hồ đều là như này. Duyên đột nhiên tới, lại đột nhiên đi, để lại những cuộc gặp gỡ bất ngờ, nhiều khi lại là ảnh hưởng nhân quả sâu nặng. Có những lúc mười năm duyên hiu quạnh, lại có lúc một ngày duyên tới tấp nập, chỉ còn ngươi còn muốn đi lại giữa giang hồ không vào trong núi tiềm tu, chuyện cũng vốn vô thường là vậy.”
Đặng Trần An cái hiểu cái không gật đầu, thiếu niên cười xoa đầu hắn một cái, chỉ tay về phía trước nơi xa:
“Đây, lại nhìn chỗ này. Chúng ta hiện đang ở Tứ Ngư hồ, được đặt tên theo Tứ Ngư tộc, một loại ngư tộc chuyên đi theo nhóm bốn sống ở mấy hốc động lớn bên dưới hồ, cả kiếm ăn lẫn các hoạt động khác đều như vậy, nghe đồn nhóm bốn này đều là ngư mẫu một bọc sinh bốn, huynh đệ cộng liên huyết mạch, tuy phân thân lại hơn cả thủ túc, một b·ị đ·ánh là cả ba con còn lại sẽ xúm vào dù liều c·hết cũng phải báo thù bằng được.”
“Kính cái tinh thần này, ngư dân ở đây đặt tên hồ vì Tứ Ngư, đây là mấy lời mà Phùng tiền bối nói với ta, thực giả cũng không rõ. Bất quá sau đấy nếu chúng ta cứ trôi theo dòng này thì sẽ ra được tới một con sông khá lớn gọi Du Thản giang, đi hết ba ngày đường liền hoàn toàn ra khỏi Lăng châu cảnh nội, tiến vào Ninh Thải châu. He he, vừa đi vừa ngắm cảnh, lại có gió mát làm bạn, không phải tự nhiên ta chọn đóng thuyền đâu...”