Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 83: Xuống núi bằng thuyền




Quyển 2 Chương 83: Xuống núi bằng thuyền

Ruỳnh! Ruỳnh!

Người chưa thấy hình, tai đã nghe âm.

Tuổi cao niên lão tai chưa ù, lão giang hồ họ Phùng tiều phu nay men theo đường cũ leo lên núi đốn củi như mọi khi, bỗng nghe được không ít âm thanh ở phía trên, nghe như cây cối đang bị đốn hạ.

Cảm thấy khó hiểu họ Phùng lão tiều phu bèn tăng tốc, cũng không thèm giấu đi khinh công của bản thân, đạp v·út bảy bước chưa qua người đã ở trên đỉnh núi, chỉ là nếu tinh ý để ý kỹ có thể phát hiện lồng ngực lão giả đang hơi phập phùng, dường như bị hụt hơi.

Chung quy cũng khó ai đánh bại được tuổi tác, về già khí huyết suy bại, bộc phát uy lực vẫn như cũ lại không thể khí trước chưa cạn khí sau đã sinh liên tiếp một mạch được, thời gian chuyển khí tự nhiên bị kéo dài.

Bất quá lão Phùng cũng không có nhiều thời gian để cảm thán, nói cái gì giang hồ tuổi xế chiều cô lão tịch liêu bày ra cái gì phong phạm cao thủ, bởi vì hắn phát hiện ra hai tên thiếu niên cùng nam hài ngày hôm qua, thế mà đang đốn củi!

“Này này này! Các ngươi làm gì vậy hả?” Lão bước lên, hỏi.

“A! Phùng tiền bối! Ngài tới rồi, mong rằng có thể hỗ trợ bọn ta đôi chút, dù sao lấy tay nghề của ngài hẳn đốn gỗ cùng làm mộc hẳn phải thạo hơn bọn ta.” Lê Thanh Vũ làm như không nhìn thấy khí thế hung hăng của đối phương, mở miệng hỏi với ngữ khí thân thiện.

“Ta hỏi các ngươi đang làm gì? Chứ không phải hỏi các ngươi có cần giúp không?!”

“Ai, tiền bối ngài đừng nóng. Bọn ta cũng chỉ đang lấy chút gỗ đóng thuyền thôi mà, đúng không biểu đệ?”

Không biết tại sao tự nhiên lại bị nhắc tên, vốn đang loay hoay với một đám dây thừng Đặng Trần An không có cách nào khác ngoại trừ miễn cưỡng làm một bộ mặt bé ngoan mà gật gật đầu.

“Lấy chút gỗ...? Đóng thuyền...?” Lão tiều phu nghe vậy liền ngơ ngác, lại quan sát xung quanh.

Kỳ thực ngọn núi này cũng không phải thuộc về lãnh địa sở hữu của thôn nhà lão giả họ Phùng này, bất quá hành vi này dù nói thế nào cũng có chút kỳ quái nên lão phải xem xét, lỡ đâu cái gì trấn yểm phong thủy cái gì lão liền sẽ ngăn cản tại chỗ, năm xưa xuất nhập giang hồ tuy mấy thủ đoạn thuộc về kỳ nhân dị sĩ này vốn hiếm gặp nhưng cũng chưa phải chưa từng đối diện bao giờ.

Hoặc coi như không phải tà thuật đi chăng nữa, đốn củi chọn gỗ cũng là một công việc cần có kiến thức, không phải cây nào cũng có thể chặt, phá phong thủy không nói, hệ sinh thái vốn nương tự lẫn nhau thành vòng tròn, dù chỉ là chuyện nhỏ cũng dễ phát sinh thành chuyện lớn.

Bất quá sau một hồi quan sát lão phát hiện đối phương đúng là chỉ chặt bốn gốc Thập Niên thụ, vốn cũng không quan trọng gì đối với sinh thái cùng việc dựng dục chút thảo dược quý trên núi cho lắm hay sở hữu gốc rễ gắn liền với thủy mạch liền không khỏi thở phào một hơi, này có thể chấp nhận.

Bất quá sau đó rất nhanh lão liền chú ý tới vế còn lại:



“Đóng thuyền? Để làm cái gì?”

Lê Thanh Vũ không đáp, chỉ chỉ tay về một phía đằng xa, vốn quen thuộc nơi này tới từng kẽ đất ngọn cỏ do mấy năm qua ngày ngày đi đi về về lão tiều phu họ Phùng lập tức nhận ra hẳn đang chỉ một mạch suối chảy ra từ chiếc hồ tích mưa nằm ở trên đỉnh núi, lập tức trợn mắt.

Đúng là đạo thủy tuyền này đủ rộng để có thể làm một chiếc thuyền gỗ nhỏ chu du đôi chút, nhưng nó hoàn toàn không phải là một mạch yên ả chảy thẳng từ trên núi xuống, mà sau tầm mười lăm trượng di chuyển sẽ gặp phải một thác nước, sau đó rơi xuống từ độ cao chí ít hai trăm bộ.

Lo lắng người thiếu niên trước mặt này không biết điều đó, lão tiều phu lập tức giải thích rằng phía trước có một thác nước rất cao, bất quá lại nhận lại được một cái khoát tay, sau đó thiếu niên hơi nghiêng mình ra chỉ chỉ vào một viên bảo ngọc bên thân mà lão nhận ra là một viên Thủy hệ Thần chi Nhãn, lúc này lão đã hiểu ý tứ của thiếu niên này.

“Mịa nó! Sống đến ngần này tuổi rồi còn hiếm thấy được người nào điên cuồng như thế, đám Mạo Hiểm gia quả đúng mạch suy nghĩ đều là khác người!” Phùng lão tiểu phu tự nhủ thầm trong lòng, nghĩ mà cả kinh.

Rơi xuống từ hai trăm bộ kỳ thực với lão cũng không phải việc gì lớn đặc biệt khi đó là thác nước, dù sao cũng vẫn có Tiểu Thừa cảnh tu vi, bất quá đối với Võ Giả cảnh như thiếu niên này thì tuyệt đối là một khảo nghiệm lớn, thịt nát xương tan thì không tới mức nhưng không khéo tàn phế vẫn là chuyện thường, bất quá đối phương lại có một viên Thủy hệ Thần chi Nhãn, xem ra định dùng nó để điều khiển dòng nước bên cạnh hỗ trợ.

Nhưng điều này thực có thể chứ?

Phùng lão giả không biết, bởi vậy lão đứng đấy phân vân. Một mặt thì dù sao cũng là một người mà cảm quan của lão về đối phương rất không tệ sau buổi nói chuyện hôm qua nên cũng không muốn việc xấu xảy đến, mặt còn lại lão cũng không biết nên đi thuyết phục kiểu gì, thậm chí trong vô thức lão còn muốn tham gia cùng, dù sao năm xưa đạp bộ thiên hạ đương nhiên cũng đã từng du non ngoạn thủy lại chưa nhảy xuống từ thác nước bao giờ, chí xưa không ngờ lại nổi lên lại vào lúc này.

“Ặc, cũng đúng là không thể để cho tiền bối làm tay không được. Biểu đệ, lấy cho tiền bối mấy xiên thịt ngày hôm qua, dù cho sau đó tiền bối không hỗ trợ cũng không sao, coi như hiếu kính vì những cảm ngộ cùng kinh nghiệm sâu sắc ngày hôm qua.”

Lê Thanh Vũ làm như không biết lão giả này đang phân vân vì điều gì, ra lệnh cho Đặng Trần An đem mấy xiên thịt ướp gia vị tối qua vừa làm đưa qua.

Lão tiều phu đương nhiên nghe thấy lời này, cũng choàng tỉnh khỏi suy nghĩ, bất quá còn chưa đợi lão nói gì thì mấy xiên thịt đã được Đặng Trần An đem ra trước mặt lão.

Mùi hương thơm phức xổ lên mũi, vốn có lời gì định nói ra nay cũng phải nuốt lại nhường thứ tự cho mỹ thực.

Không tự chủ được cầm lên một xiên, lão đưa ngang qua dưới mũi ngửi kỹ một hơi với ánh mắt mê ly, sau một ngụm nuốt nước miếng liền tọng cả xiên vào trong mồm.

“Tiền bối không sợ bọn ta hạ độc, mật ngọt c·hết ruồi nha?” Huyền bào thiếu niên đứng đằng xa trêu gọi.

“Ha ha, ăn được mỹ thực như này, dù là độc cũng có xá gì. Tiểu tử ngươi tay nghề đúng là tuyệt!”

Vốn là Tiểu Thừa cảnh nên tốc độ nuốt cũng rất nhanh, họ Phùng lão giả lập tức cười đáp lại, hào khí lộ rõ, kỳ thực là bày tỏ sự tự tin vào thực lực cùng phán đoán của bản thân.



“Thôi được rồi, đã ăn của các ngươi - chút xiên thịt này, vậy cũng liền không thể ngồi không.” Vừa nói vừa ăn thêm một xiên nữa, họ Phùng lão già sau đó vứt cái xiên không sang bên cạnh, không ngờ lại tiến tới hỗ trợ.

Dưới sự ảnh hưởng của ẩm thực suy nghĩ của lão đã lệch sang một bên, rằng, thôi thì cũng không thể ngăn cản, vậy cách tốt nhất chính là hỗ trợ bọn hắn đóng được một chiếc thuyền tốt nhất có thể vậy, gia tăng tỷ lệ không b·ị t·hương, lỡ Thủy khống thành công mà thuyền tan thì cũng là đen lắm.

“Ha ha, cảm tạ tiền bối. Vãn bối còn thiếu hai gốc tầm mười năm Thập Niên thụ nữa theo như thiết kế, đành nhờ tiến bối vậy.”

“Hừ, Thập Niên thụ mười năm đạt đến chất gỗ tốt nhất, lại bản vốn vì kỵ thủy chi mộc, vai trò không quá quan trọng trong hệ sinh thái, tiểu hữu nhà ngươi thật là biết hàng!”

Lão tiều phu nghe vậy hừ một tiếng, nhưng cũng rất nhanh tiến vào việc.

Bách nhị thập lượng phủ trong tay giơ lên, bổ mạnh ba nhát khí bồi khí lực nối lực, không tới mấy khắc đã lại có thêm một gốc thụ nữa bị đốn xuống.

“Già rồi già rồi, cần tới ba nhát rìu nếu không muốn bị thiếu khí, năm xưa rõ ràng chỉ cần một mà thôi.” Lão tiều phu than thở.

“Vậy là năm xưa tiền bối xông xáo giang hồ nhờ vào chiếc rìu trong tay này à?” Lê Thanh Vũ một bên nghe vậy tò mò hỏi.

“Không phải, mà là hai chiếc, xưa lão phu gọi vì song sát phủ. Rèn từ Lam Tinh thiết có ẩn giấu chút ma lực, tổng nặng hai trăm bốn mươi tám cân, vốn xuất thân tiều phu ta Võ Giả cảnh tung hoành giang hồ là nhờ bọn chúng, trước khi đến cuối thoái ẩn giang hồ luyện được đến cảnh giới đao thương bất nhập. Còn đây chỉ là một người bạn làm bạn lúc về già mà thôi, mới thế cũng đã theo ta được sáu năm rồi.” Họ Phùng lão giả đáp, ngay sau đó đã lại nâng rìu lên chặt cây thứ hai.

Lúc này chút đầu mối dây thừng đã kết xong Đặng Trần An đi tới, nhìn thấy đống gỗ dưới chân nhớ tới lời lão giả vừa nãy vừa nói hỏi:

“Thập Niên thụ được đặt tên này là do chất gỗ tốt nhất ở tuổi thứ mười sao? Cũng thật là trực tiếp.”

“Ha ha, tiểu hài tử ngươi không biết, rất nhiều thụ mộc hay dược thảo đều được đặt tên theo như đặc tính liên quan, bất kể nó cổ quái như nào.” Phụng lão tiều phu cười lớn tiếng trả lời, sau đó nêu ra một ví dụ:

“Lại nói, cũng cùng chữ Thập có loài cây tên là Thập Lý thụ, biết vì sao gọi nó như vậy?”

“Ừm... cao tới mức đứng từ mười dặm cũng có thể nhìn thấy sao?” Đặng Trần An đoán.

“Có ý đấy, nhưng mà sai rồi. Đáp án đúng chính là, trong vòng mười dặm chỉ có thể có một gốc, bởi vậy có tên vì Thập Lý thụ. Bất quá mặc dù nghe quý thế thì chất gỗ của nó cũng không được, lại chẳng có quả, nói thật khá là gân gà.”

“Bất quá Phùng tiền bối, ta nghe nói được rằng bên Sumeru có một đám Học giả đang định lấy mấy mẫu bên Nham quốc ta về lai giống, nói rằng nó sở hữu đặc tính khô thụ rất thích hợp để chặn gió bão sa mạc. Ngài biết đấy, dù sao bức tường Samiel cũng không phải không có kẽ hở, bọn họ đều rất mong tìm ra giải pháp chặn hoàn toàn.” Lê Thanh Vũ bỗng ở một bên nói thêm.



“Bức tường Samiel? Cũng có nghe nói qua nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến, lão phu cũng không bình phẩm gì. Bất quá ta lại có mấy lời khuyên cho tiểu hữu, làm gì thì làm, cẩn thận với đám Học giả đấy nếu cần phải có tiếp xúc. Không phải nói bọn hắn rắp tâm xấu hay nguy hiểm cái gì, chỉ là... mạch suy nghĩ của bọn hắn dường như đều có vấn đề, không để ý thì sẽ rất dễ ăn thua thiệt, ít nhất mấy người lão phu có gặp qua đều như thế.”

“Ừm, vãn bối sẽ ghi nhớ lời dặn dò này.”

Vừa nói chuyện phiếm vừa làm nhưng hiệu suất không giảm trái lại dường như còn tăng, cuối cùng một con thuyền gỗ đơn sơ đã được hoàn thành.

Nhìn nhìn ngó ngó từ các phía mấy khắc, lão tiều phu họ Phùng quay sang nhìn Lê Thanh Vũ:

“Làm rất khá, thậm chí trước khi ta tới gỗ ngươi cắt cũng rất đều, thậm chí còn chọn đúng ra được Thập Niên thụ một loại cây không dễ để ý, mặc dù câu hỏi này hơi kỳ lạ nhưng ta vẫn phải hỏi, chẳng lẽ ngươi cũng là tiều phu?”

“À không phải.” Lê Thanh Vũ lắc đầu, trong lòng bổ sung thêm từ ‘ở hiện thế’:

“Vãn bối chỉ là có chút sở học với Cơ Quan thuật, nghiên cứu về chất gỗ cũng là điều cần phải biết.”

“Ra là vậy.” Phùng lão tiều phu nghe vật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.

...

Sau khi Lê Thanh Vũ cùng Đặng Trần An thu dọn chút vết tích hôm qua ngủ ở đây để lại, cả ba đem thuyền đi ra chỗ dòng suối, thả xuống nước.

Một tay giữ lấy con thuyền gỗ không cho nó trôi đi, Phùng lão tiều phu quay đầu nhìn về phía Đặng Trần An hỏi:

“Tiểu tử này cũng đi theo? Nói thật lão phu cảm thấy vẫn không chắc chắn lắm. Hắn đi theo sẽ gặp nguy hiểm rất lớn không nói, hẳn sẽ còn liên lụy ngươi, đến lúc đó từ một màn mạo hiểm có nguy cơ nhất định trở thành màn nhảy thác nước t·ự s·át của hai tên ngốc. Nói trước, ta sẽ không đi nhặt xác cho đâu đấy, đành chịu thủy táng đi. Nếu tin được ta ngươi có thể tự mình chèo thuyền xuống, còn tiểu tử này để lão phu dắt xuống cho, yên tâm sẽ đủ nhanh.”

“Thế ý ngươi như nào biểu đệ? Muốn tiếp tục hay là..” Lê Thanh Vũ dường như định trưng cầu ý kiến của Đặng Trần An, hỏi, bất quá rất nhanh nhận được một câu trả lời chắc chắn:

“Ta tin tưởng đại ca.”

Đặng Trần An lúc này đã tự xác định trong lòng, đối phương bảo gì thì mình làm nấy, dù cho nó thoạt trông kỳ quái thế nào đi chăng nữa, bởi vì hắn có cảm giác thiếu niên trước mặt tuyệt đối lúc nào cũng biết là mình đang làm gì.

“Ừm.” Lê Thanh Vũ gật đầu, sau đó cả hai người leo lên thuyền ngồi, bất quá hắn để Đặng Trần An ngồi trong lòng hắn, dù sao tình huống cũng đích xác là như Phùng lão giả nói khá là mạo hiểm.

Bất quá, thuyền vừa đi được lững thững một đoạn, còn chưa kịp quay đầu chào đối phương, đằng sau đã lại truyền tới thanh âm:

“Cho lão phu lên thuyền với!”

Ps: Thiên hạ đệ nhất song sát phủ, cả đời cô độc... Không biết các quý độc giả có biết tác đang nhắc đến ai không? =)