Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 85: Cuộc chạm trán nhỏ




Quyển 2 Chương 85: Cuộc chạm trán nhỏ

Nước sông khẽ dềnh dàng, thuyền nhỏ trôi xuôi dòng.

Gỗ chắc bện làm khung, thân dài có trượng hơn, không có buồm cũng không có mái.

Bên trên có hai thân ảnh, một thiếu niên đang ngồi ngả lưng ra sau ngửa mặt nhìn trời, một nam hài đứng nơi mũi thuyền đón gió, thanh gỗ trong tay vung vẩy làm kiếm.

“Sai rồi. Bài tập của ngươi hiện tại là cảm nhận kiếm, coi kiếm như một phần kéo dài của cánh tay, sau đó từng từng bước làm đến tâm ý chỗ nào mũi kiếm tới đấy. Không làm được như này, luyện được cao đến đây cũng bất quá công dã tràng. Mà ngươi hiện tại bất quá chỉ là dùng man lực vung vẩy kiếm, căn bản không nói cái gì cảm nhận kiếm.”

Thiếu niên bỗng mở miệng chỉ điểm lỗi sai.

Chủ yếu vốn nãy giờ đã luyện công được một thân mồ hôi đầm đìa, lại thêm tiết trời hôm nay có chút nắng gắt, vốn trong lòng cũng không để tâm nhưng mồm lại có chút khí, nam hài rất cẩn thận hồi ức lại các động tác của bản thân, miệng lại nói:

“Đại ca ngài ngay cả nhìn cũng không nhìn sao lại nói ta đang luyện sai được?”

“A, vốn tưởng ngươi phải biết chứ? Dù là Võ Giả cảnh nhưng ta cũng gọi là có chút thần niệm, cách nhau không tới một trượng như này...” Thiếu niên đang định nói gì, bỗng lại lắc đầu:

“Không, trên thức tế thần niệm của ta kéo dài không tới một trượng, nhìn không thấy động tác của ngươi. Bất quá ta không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng kình phong cũng đã đủ biết rồi.”

“Nghe tiếng kình phong? Tiểu đệ lại nhớ được trong làng ngày xưa cũng có chút trai tráng cũng gọi là có võ công, khổ luyện bịt mắt lắng nghe tiếng gió để phản xạ, cuối cùng b·ị đ·ánh cho bầm dập, có phải đại ca cũng là như vậy?” Đặng Trần An nghe thấy khái niệm thú vị liền đặt câu hỏi, nửa thật nữa đùa, trong lòng muốn xem thử vị “Tiên Nhân” này đáp trả ra sao.

Vốn dĩ có được rất nhiều Huyền gia truyền thừa hắn biết không ít loại phù lục có thể làm đến hiệu quả này, nhưng tất nhiên đặt ở ngữ cảnh võ nghệ nó hẳn phải có hàm ý khác.

“Không quá khó để lý giải. Người thường cứ nghĩ là tai nghe tới kình phong chỉ đơn giản là tai nghe kình phong giống như khi đánh quyền, phần còn lại dựa vào phản xạ bèn theo đấy mà khổ luyện. Kỳ thực là đúng đường đấy, lại không biết đích ở đâu.”

“Thực tế, đạt đến cảnh giới nhất định tỷ như Võ Giả cảnh, nếu có được pháp môn luyện công có đặc hiệu nhất định, thì bản thân cũng sẽ có chút thủ đoạn tỷ như đề cao thính lực. Khi đó thì không những kình phong cái gì mà cả nhịp tim đập, cách khí huyết lưu thông, phổi lấy hơi hay bất kể loại vòng tuần hoàn chu thiên đều có thể nắm bắt, thậm chí còn rõ hơn cả nhìn bằng mắt thường, từ đấy mới không cần nhìn cũng có thể tiên phát chế nhân, tất nhiên trong điều kiện võ nghệ đủ giỏi.”

“Lại nói, quyền khi đánh ra đúng là có quyền kình, bất quá rất nhiều lúc kình phong đến cùng lúc với quyền, tai còn chưa nghe âm người đã ăn đòn rồi. Bởi vậy cái quan trọng ở đây chính là kình, là âm kình lan tỏa trong không khí, cực kỳ nhỏ, lại khó phát hiện động tĩnh, giống như đặt một hòn đá xuống mặt nước của một bên bờ một ao làng trong khi ngươi đứng ở bờ còn lại cách đó một trượng, cần phải chính xác nghe được âm đá chạm nước trước khi gợn sóng lan tới chân.”

“Cái thứ âm kình này nhiều lúc cũng được các cao thủ cương nhu minh ám tứ lượng kình sử dụng để tạo thế cho chiêu thức của bản thân, tiến tới một bước còn gọi vì ý trầm lực đại, bản ý diễn tỏ lực lượng nhất định, lại tôn lên độ khống chế. Đến được hạn mức bọn họ còn có thể xưng vì Âm Cương, vốn là bạo phát lực khi đánh vỡ bức tường giới hạn âm thanh.”

“Cuối cùng tuy có hơi thừa lại không thể không nhắc đến, dù sao vẽ rồng điểm mắt, chính là tâm cảnh. Tâm cảnh một khi tạp, chỗ trống đâu ra để cảm nhận cùng lắng nghe, phân biệt được những thứ âm thanh này? Mà người có tâm cảnh vậy lại thường sẽ không quá quan tâm chút thù đoạn thể hiện này, thường đều là tự nhiên mà tới, trong võ học cũng xuất hiện rất nhiều trưởng hợp vô tình vô ý thế tới tự nhiên như này, bởi vậy tâm cảnh tu hành cũng vô cùng quan trọng.”



“Tập hợp tất cả những điều mà ta nói trên, tiểu tử ngươi cho rằng mấy tên đấy lại đáp ứng được bao nhiêu phần? Lại cho rằng ta đủ bao nhiêu cân lượng?”

Đặng Trần An không ngờ chỉ tiện mồm hỏi một câu lại nhận lại cả một bài giảng như vậy, bất quá dù sao hai bên cũng đã quen biết được một quãng thời gian, hắn cũng không tới mức há hốc mồm kinh ngạc.

Hôm nay đã là ngày thứ sáu kể từ lúc hắn định quỳ gối bái sư, tức là bọn hắn trôi nổi trên sông bằng chiếc thuyền này cũng đã được khoảng bốn ngày rồi, hiện đã không còn là Lăng châu mà là Ninh Thải châu.

Ninh Thải châu, vùng đất thủy vận trù phú, lại cũng là nơi sản xuất cùng phát hiện nhiều loại mỹ ngọc, trù phú không bằng Lăng châu, lại cũng không quá mức thua chị kém em.

Tại một đoạn Du Thản giang kia, hắn thế mà nhìn thấy rất nhiều thuyền lớn buồm to, làm cho từ nhỏ đến lớn ngay cả thuyền là thứ gì cũng có chút mơ hồ Đặng Trần An ngắm nghĩa mãi, cũng may không tới mức bất cẩn ngã thuyền rơi xuống nước.

Đó cũng là mấy ngày khá là nhàn rỗi của hắn, khi mà thiếu niên bảo hắn chỉ cần ngồi yên tĩnh tọa thu công, không cần hoạt động nặng gì cả.

Điều này chấm dứt khi mà bọn hắn lại từ Du Thản giang rẽ vào một nhánh phụ lưu, ở đây thiếu niên đã bắt đầu dạy hắn dùng kiếm, với lý do khó mà từ chối:

“Cầm phù lục coi như pháp kiếm cũng được, nhưng muốn làm được thế thì cần ít nhất tu vi Trúc Cơ, mà để cho ngươi tu luyện đến Trúc Cơ còn được bao xa? Cầm phàm kiếm tự vệ không tốt hơn sao? Đặc biệt là khi ta thấy tiểu tử ngươi cũng khá có thiên tự võ học, mới đây mấy ngày dựa vào tân luyện công pháp đã luyện đến Luyện Thể kỳ thất trọng rồi, tuy rằng nhiều phần cũng là do hậu tích bạc phát lại không thể phủ nhận thiên phú....”

Hài tử nào mà chẳng có mộng sau này cầm kiếm, coi như không tung hoành giang hồ thì cũng múa may cho đẹp, tuy rằng trầm ổn hơn rất nhiều so đồng lứa bất quá Đặng Trần An cũng không ngoại lệ, nghe được vậy lòng tràn đầy hi vọng cho đến khi thấy được thứ mà đối phương đưa cho hắn.

Một thanh gỗ.

Một thanh gỗ phổ thông, được đối phương tiện đường chặt từ một nhánh cây bên bờ sông gần đấy.

Nó thậm chí còn không được thẳng, có chút cong queo thân có sứt sẹo, vào tay đối phương lại thành:

“Thân ngang tám đoạn vòng sọc ngoài ba, thủ về thế long cuộn châu, lưỡi như dương thiết kích thụ lấy đó vì cương thổ ý, quả là một thanh mộc nhận hiếm có. Tốt, rất hợp với ngươi, dùng đi!”

Và thế là một ngày qua, Đặng Trần An đã phải luyện tập cảm nhận kiếm với thanh gỗ này.

Không còn lời gì để nói thêm, cố gắng điều chỉnh tư thế, hắn lại làu bàu:

“Đại ca ngài đúng là thần tiên, hẳn có thể thấy được vấn đề dường như không phải do ta mà là do thanh gỗ này, dù nhìn thế nào cũng không giống kiếm, ít nhất cũng phải tạc thành kiếm gỗ chứ? Thà bảo ta cảm nhận một cành cây mọc ra như nào nghe còn có lý hơn.”

Vốn chỉ là mấy lời lẩm bẩm trong miệng, cũng không trông mong đối phương coi là thật, Đặng Trần An lại bị bất ngờ bởi lời hồi đáp:



“Muốn kiếm chứ gì? Đây, kiếm đây.”

Lời này vừa dứt, hắn đã thấy dường như có một tia chớp lóe lên giữa không trung, sau đó là một thanh kiếm vừa vặn rơi xuống vào khoảnh trống giữa hai bàn tay hắn, được hắn vội vàng bắt lại.

“Vô Phong kiếm, thanh v·ũ k·hí cơ bản của Mạo Hiểm gia hiệp hội. Nặng ba cân hai, tuy chất lượng cũng không tới mức nào nhưng hẳn đủ điều kiện đạt tiêu chuẩn của ngươi về kiếm rồi đúng chứ? Nếu vậy giờ thì nghỉ ngơi ăn trưa đôi chút rồi luyện đi.”

“Vâng, tiểu đệ tuyệt đối sẽ dốc hết sức, đảm bảo trong một ngày sẽ cho đại ca thấy được thành quả.” Niềm mong ước được thỏa mãn, Đặng Trần An cực kỳ hào hứng, vỗ ngực đảm bảo.

Và rồi, hai ngày trôi qua...

Đặng Trần An vẫn đứng đó ở nơi mũi thuyền, kiếm sắt nắm trong tay, mồ hôi chảy nhễ nhại, dường như không có gì khác so với hôm trước, bất quá nét uể oải vốn trước khó thấy giờ lại khắc rõ trên mặt.

Hắn giờ đã phát hiện ra, kiếm sắt khó điều khiển cùng cảm nhận tâm ý tương dung hơn thanh gỗ kia rất nhiều.

Tất nhiên, bảo một hài tử cả đời chưa chạm đến kiếm chỉ trong ba ngày có thể có được kiếm cảm thì hoàn toàn không khác gì người si nói mộng, nhưng cũng phải nhìn hài tử này là ai, một thân tu vi Luyện Thể thất trọng không nói, cũng đã mơ hồ có dấu hiệu ngưng tụ được thần niệm, lại cộng thêm một bậc danh thực chí quy đại sư đằng sau cứ cách một quãng lại chỉ điểm đôi chút, vậy thì chỉ cần không phải thiên tư quá phế thì ít nhiều cũng sẽ sơ kiến lộ cảnh.

Mà hắn đâu, thiên tư chắc chắn là có, nếu không đối phương đã không cho mình luyện kiếm, vậy mà đến giờ vẫn chưa bắt được bất kỳ tia cảm ngộ nào, cảm thấy có chút mệt mỏi cùng chán nản.

Bỗng một cơn chấn động nhỏ truyền đến làm hắn phải hơi nghiêng người hạ trọng tâm mới giữ được cân bằng, quay đầu nhìn sang thì phát hiện đó là một con thuyền lớn đang lù lù tiến đến.

Thuyền dài hơn chục trượng, trên có buồng cao, giữa boong hạm chắn ô cửa, trước mũi điêu khắc linh vật cầu vận, bên hông chạm trổ cầu uy, chất gỗ bên ngoài đạt tới Cao phẩm, vừa nhìn đã biết của một phú hộ thương gia giàu có nào đó.

Bọn hắn đã ra khỏi khu vực phụ lưu, lại quay trở về nhánh sông chính, gặp thuyền lớn cũng là chuyện thường, mà chính ra ở khúc này chỉ có một chiếc thuyền như vậy còn là hơi ít, bất quá chung quy cũng đang là mùa đông không phải thời điểm giao thông tấp nập vậy liền dễ hiểu.

Cái khó hiểu ở đây chính là, khúc sông này rõ ràng rộng như thế, bọn hắn cũng chỉ chiếm dụng một chỗ không gian nhỏ, vậy mà chiếc thuyền kia không biết vì lý do gì vẫn tiến sát tới chỗ bọn hắn, thật sự định để bọn hắn lật thuyền hay sao?

Không, đây không phải câu hỏi tu từ, thực tế khả năng này rất lớn nếu so sánh thể trọng chênh lệch giữa hai bên, dù chưa học qua bất kỳ khóa vật lý nào nhưng dựa vào khả năng diễn hóa có được nhờ minh tưởng, Đặng Trần An có thể thấy rõ với tốc độ cùng quy mô như thế kia cộng thêm hình như là Thủy hệ Cơ Quan ở dưới, chỉ riêng sóng nước tạt đến cũng đã đủ tạo ra nguy cơ này.

Đương nhiên, đấy là không tính đến vị Lý đại ca kia đang ngồi trên thuyền.



Đặng Trần An nghĩ vậy bèn quay đầu sang đang định nói lời gì, thì đã thấy thiếu niên kia chậm rãi nâng đầu lên ánh mắt ngưng tụ nhìn thuyền lớn, sau đó tay gõ nhẹ vào mạn thuyền, phảng phất nhàn nhã gõ nhịp tạo âm cho vui, lại như đại tượng vô thanh đại tướng vô hình pháp cao huyền hoặc, hai chiếc thuyền một to một nhỏ vậy mà không tiếp xúc được với nhau, cứ mỗi lần thuyền nọ lại định rẽ lệch sang là lại có giang lãng dập dờn nhẹ điều hướng cả hai bên, quanh đi quẩn lại thủy chung có một đoạn khoảng cách không thể vạch phá.

Cuối cùng thuyền lớn dường như không còn cách nào khác, cũng không thể thật sự phóng hết công suất lao về người ta được, bèn phải lựa chọn việc rẽ sang chỗ không gian bên trái để đi tiếp.

Cứ thế, xảo ngộ cũng nhanh mà biệt ly cũng nhanh, hai bên phảng phất như chưa từng có cuộc gặp mặt.

Đặng Trần An ngẩng đầu lên, nhìn thấy ơ nơi xa xa trên boong tàu kia có đứng đấy mấy thân ảnh, dường như đang thảo luận bàn tán cái gì có liên quan tới bọn hắn xa quá nghe không nổi, cuối cùng dường như một người nhìn rất giống một thanh niên không còn có hứng thú tiếp tục chủ đề cùng ở ngoài ngắm cảnh bèn đi vào trong, đám người còn lại dường như đều là thủ hạ người hầu của kẻ này cũng như vậy đều đi theo, cuối cùng khi hắn đã không còn thấy rõ được nữa, trên boong chỉ còn đúng một thân ảnh, đang làm động tác dường như là....

Cúi đầu xin lỗi bọn hắn.

Không, nói đúng hơn là...

Đặng Trần An lại xoay người quan sát thiếu niên, chỉ để thấy được thiếu niên gật đầu, coi như tiếp nhận lời xin lỗi cho sự mạo phạm này.

....

Ở trên chiếc thuyền nọ, người vừa nãy đã cúi đầu chính là một thanh niên tuổi đã sớm ngoài tứ tuần từ lâu, nhưng tích tụ phong sương đời người đã khiến cho hắn trông không khác gì đã tới tứ thập niên cảnh.

Lúc này hắn đang vừa đi vào trong vừa chửi thầm trong lòng:

“Mịa kiếp đám Ninh gia này! Gửi ai không tới, gửi tới đúng một tên hoàn khố phế vật! Nếu không phải các ngươi là một tam lưu thế gia dựa theo gia quy ta đã sớm ném tên phế vật này xuống dưới sông rồi! Nghĩ lại vẫn còn thấy bực, ở trên sông gây sự với ai không gây, lại đi chọn đúng một tên Thủy hệ Nguyên Thần giả!”

Nghĩ đến đây hắn càng cảm thấy bực, rõ ràng lúc đấy không những đã chỉ ra điểm này còn nói thêm về hiểm họa của việc chọc giận Nguyên Thần giả, vốn đều là Thần Tuyển giả, không tới mức thiên chi kiêu tử thì cũng là thiên tài một lĩnh vực, ai biết được cõi đời vô thường thế nào?

Thế mà tên kia, trong nhà ăn sung mặc sướng đã quen, ra đến ngoài đời gặp mình đi thuyền lớn người ta đi thuyền nhỏ, nhất thời thấy ngộ ngộ tính đi trêu chút, nghĩ dù sao cái thuyền đấy dù có lật thật thì cũng không tới mức b·ị t·hương, nhiều nhất khi đó ném ch·út t·huốc chữa trị là xong... May mắn là hắn không làm được, cũng may vị kia tâm tính đủ rộng lượng, tạm thời xin lỗi là tạm ổn ván này, lần sau nếu vô tình gặp mặt sẽ phải tuyệt đối có lễ vật!

Nam thanh niên âm thầm tính toán trong lòng, bản sự cùng nhãn quang của hắn rất tốt, nếu không đã không được đề cử cho vị trí gia chủ ở cái độ tuổi này khi mà trong gia tộc vẫn còn rất nhiều người có tư lịch già dặn hơn.

Hắn nhìn ra được, chuyện thuyền hai bên không tới gần được làm cho tên thiếu gia hoàn khố kia rất phiền muộn lại không thể làm gì do thủy thế tự nhiên đã là vậy, có lẽ... không phải ngẫu nhiên.

“Ha ha, bản sự như vậy... Thật nếu muốn để cho hai bên lâm vào cảnh không chiến không được, ngươi thật sự tin đám hộ vệ chỉ có tu vi cao nhất là Tiểu Thừa kia có thể cản lại, mặc cho bên trong đúng thật cũng có một tên Hỏa hệ Nguyên Thần giả, bất quá Thủy khắc Hỏa không nói cộng với việc nơi này thiên thời địa lợi đều tại hắn, tu vi chỉ có Võ Giả cảnh thất trọng kia thật đánh được sao?”

Nam thanh niên cười thầm trong lòng, bất quá ý nghĩ rất nhanh lại nhất chuyển:

“Ngươi có thể chỉ là ngoài bông ruột kim, vốn được Ninh gia cử đến để thử dò xét Cao gia bọn ta, bất quá mặc kệ nói như thế nào không nhập lưu, Cao gia cũng là một thế lực địa đầu xà ở nơi này, dám ngang nhiên bày cục còn tưởng ta nhìn không ra? Hừ, nếu thật muốn lên thật, Cao gia chúng ta cũng không phải không có quân chủ bài...”

“Không biết tiểu Thạch Đầu ở cảng Ly Nguyệt hiện đang phục vụ bị mật dưới trướng của vị kia đang như nào rồi...? Tết Hải Đăng lại sắp đến, dù bận cũng nên trở về...”

Cao gia gia chủ, Cao Tam Lãng, thầm nghĩ.