Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 80: Luyện Võ một đường




Quyển 2 Chương 80: Luyện Võ một đường

“Bái ta vi sư?”

Lê Thanh Vũ hai mắt mở lớn, một mặt ngạc nhiên mà hỏi:

“Vì sao? Đừng nói là ngươi vẫn nghĩ rằng ta là tên Tiên gia đệ tử kia đó nhé? Lấy tình huống của ngươi mong muốn bái nhập Tiên gia môn hạ cũng là chuyện thường, dù sao Tiên Huyền hai đường vốn cử khí tương liên, nay lại định đi nhập Võ gia, thậm chí còn chọn một tên Võ Giả phổ thông như ta làm sư phụ thì thật sự không ổn đâu...”

“Bởi vì ngài đã cứu mạng ta.” Đặng Trần An bỗng đáp, từ ngữ xưng hô rõ ràng đã thay đổi, chỉ để đổi lại một ánh nhìn càng thêm kỳ quái từ phía đối diện, thậm chí hắn còn có thể thấy rõ được đối phương đã khẽ nhếch một bên mép lên, rõ ràng là không tin lời này của hắn.

“Bởi vì hiện ngài đủ cường đại, có thể bảo hộ được ta.” Cuối cùng dường như không còn cách nào khác, hắn đành phải bổ sung thêm.

Hai bên lại mắt lớn trừng mắt nhỏ thêm một quãng thời gian, cho đến khi Lê Thanh Vũ thở ra một hơi đầy bất đắc dĩ.

Thôi được rồi, đến đây thôi.

Hắn rất rõ ràng, hai cái lý do trên tuy có phần đúng lại hoàn toàn không phải lý do chính khiến cho đối phương cầu mình thu làm đồ, bởi nam hài họ Đặng này đã chứng minh rõ ràng bản thân hoàn toàn có năng lực sinh tồn ngoài dã ngoại, tuy rằng hơi kham khổ cùng nguy hiểm nhưng vẫn là một lựa chọn, cuối cùng đến tận bước này đều là do hắn ảnh hưởng.

Về cơ bản, chuyện này có thể chia làm hai lý do chính.

Cứu được đối phương, lại vô hình chung hóa giải tâm ma, cuối cùng lại cứu được đối phương thêm một lần nữa, này đã khiến cho đối phương ỷ lại vào hắn, dù sao cũng chỉ là một hài tử, nương tựa chỗ thân cận vốn chính là bản năng sinh tồn, thậm chí điều này cũng vẫn sẽ có phần nào đúng ngay cả đối với người trưởng thành, chỉ là nó phức tạp hơn do tính chất của các mối quan hệ mà thôi.

Xích tử chi tâm, từ đầu đến cuối, dù có như nào, cũng thật sự rất khó bị phai mờ hoàn toàn, vốn chính là đạo lý này.

Còn lý do thứ hai thì rất đơn giản, đối phương vẫn như cũ coi hắn là Tiên Nhân hoặc chí ít Tiên gia bạch y đệ tử nọ, nếu bái sư hoàn toàn có thể trong thời gian trung hạn tăng tiến tu vi khá nhanh, từ đó có thể báo được cừu hoặc ít nhất xác định được cừu.

Dù sao, nói thật nhìn góc độ nào hắn vẫn rất khả nghi, mà sự thật cũng vốn chính là thế, vậy nên cũng không tồn tại chỗ trống nào xen lẫn, muốn lừa qua chỉ có thể dùng lực hoặc man thiên quá hải, bất quá cả hai việc này đều không cần thiết.

Người nắm đằng chuôi là hắn, hắn chỉ cần không thừa nhận vậy dù có tìm được lý do bằng trời đến cũng là vô dụng, chỉ có thể hai bên tự ngầm hiểu, vậy nên miễn đi nhá.

Kỳ thực, bảo hắn thu đồ cũng không phải không được, nhưng không chỉ trực giác mà ngay cả lý trí cũng đang mách bảo hắn dù là muốn thu đồ cũng tuyệt không thể là hiện tại bởi vì, nói đơn giản, hắn cảm giác được một sự kỳ quái đang len lỏi giữa những sự tình nhìn như tự nhiên đã phát sinh.

Không phải hắn nghi ngờ Đặng Trần An, tầm mắt hắn còn lớn còn cao hơn thế nhiều.

Dù sao, nhân quả trong lúc vô hình cũng đã khá nặng, không biết phía bên kia bàn cờ có kỳ thủ?

Nếu trung tâm đã bị khóa kín, cũng không có nước cờ chiến thuật nào định cả đại cục được, vậy hắn liền phát triển quân, cũng sẽ không bỏ dở mạch cờ thế đã ngẫu nhiên hay được cố tình tạo.

Bởi vậy hắn nói với nam hài trước mặt:

“Biết vì sao tên kia không thu ngươi làm đệ tử, chí ít là đệ tử ký danh không? Mặc dù việc này hẳn đám Tiên gia đệ tử đó đôi lúc cũng làm dù sao ngươi cũng thuộc Huyền gia?”

“?” Đặng Trần An có chút không hiểu vì sao hắn hỏi câu này, cũng đành lắc đầu.

“Bởi vì tên kia hiện nhân quả nặng lắm, không thể thu ngươi làm đồ được, bèn đùn đẩy lại trách nhiệm cho ta.”

“Vậy là Lý tiên sinh ngài –“ Đặng Trần An hỏi, ngọn lửa hi vọng bừng lên trong lòng.



“Ta chưa nói xong.” Ngữ khí Lê Thanh Vũ lạnh nhạt, đủ để dập tắt ngọn lửa kia:

“Ta cũng không thu ngươi làm đồ được, dù là ký danh, bởi vì sư thừa môn quy không cho phép, ta cũng không thể làm gì hơn. Bất quá giống như tên kia đã bàn giao rất nhiều với ta trước khi đi, thì có để lại cho ngươi một bản công pháp Võ gia đủ để ngươi tu luyện đến được Võ Giả cảnh, cũng có thể cho phép ngươi cùng đồng hành với ta tiếp nhận chút huấn luyện trong thời gian tiếp nhận ủy thác này cho đến khi tìm được chỗ thu lưu, lại nói Huyền Võ dù như nào cũng có nhiều chỗ khác biệt tự nhiên ngươi vẫn cần người hướng dẫn. Như thế nào, ngươi đồng ý?”

Nghe được lời này, Đặng Trần An mặt vốn đã cúi nay lại càng cúi hơn, bất quá chênh lệch biên độ cũng không lớn dù sao điểm huyệt còn chưa được giải, nếu không trán hắn hẳn đã sớm chạm nền đất.

Tuy hiệu quả của Truyền Thừa Linh Phù không còn nhưng một số cải biến lại là vĩnh cửu, tư duy của hắn hiện hoàn toàn không thua một người trưởng thành, thậm chí còn xếp vào loại ưu tú, chỉ là kinh nghiệm nhân sinh vẫn còn chưa đủ mà thôi.

Hắn vốn rất rõ ràng, dù là người trước mặt có cùng bạch y Tiên Nhân kia khác nhau thế nào đi chăng nữa cả về cử chỉ lẫn ngữ khí cùng vô số thứ khác, thì hắn vẫn có thể khẳng định hai bên là một, chứng cứ tuy không xác đáng nhưng lại có quá nhiều điểm khá nghi cùng bất hợp lý, tỷ lệ tất cả đều là trùng hợp thật nhỏ đến quá khó coi, nhưng cho dù có lui mười vạn bước đi chăng nữa, vạn nhất thật không phải thì hắn cũng sẽ không thiệt.

Hiện có lời này của đối phương, liền không khác tự ngầm thừa nhận, dù sao “sư thừa môn quy” bốn chữ ngồi xổm trong câu, bất quá cũng là lời quả quyết vạch rõ giới hạn, ý rất rõ nói rằng hắn cũng là người thông minh vậy liền không muốn được một tấc tiến một tấc.

“Lý tiên sinh –“

“Dừng, ta không muốn ngươi gọi ta Lý tiên sinh. Gọi là...ừm, Lý đại ca đi. Ngươi có thể tự xưng tiểu đệ, dù sao ta vẫn còn trẻ, hai bên tuổi tác chênh lệch cũng không thực lớn tới mức đấy.”

“Vậy... Lý đại ca, tiểu đệ đồng ý. Dù sẽ chỉ được đi theo đại ca trong một quãng thời gian, nhưng vẫn mong được đại ca chỉ bảo nhiều hơn, dốc sức mà đến, tiểu đệ tuyệt đối sẽ không lười biếng một tơ một hào!”

Lời này nói ra, ngữ khí chém đinh chặt sắt, biểu thị cho quyết tâm cùng ý chí, thật khó tưởng tượng được nó lại xuất khẩu từ một nam hài sáu tuổi.

Lê Thanh Vũ nghe vậy gật đầu, sau đó bỗng hỏi một câu:

“Chí khí như vậy là tốt, bất quá trước đấy ta muốn hỏi. Ngươi, có biết thế nào là luyện Võ không?”

Tuy rằng trong đầu có kiến thức về phương diện này nhưng Đặng Trần An rõ ràng đối phương không phải đang hỏi cái đó, bèn lắc đầu.

“Tốt.” Lê Thanh Vũ giải huyệt cho đối phương, sau đó đứng lên nói:

“Tuy rằng hiện vẫn chỉ là giữa nửa đêm, nhưng hôm nay ngươi đã ngủ đủ nhiều rồi, cũng đã được hơn nửa ngày. Yên tâm, không phải là vì lý do gì nghiêm trọng, chỉ là ta cảm thấy để ngươi ngủ lâu hơn một chút sẽ tốt hơn cho tâm thần.”

“Vậy nên, đi thôi.”

“Đi đâu đại ca?” Đặng Trần An nhíu mày hỏi, nhưng ngữ khí so với mấy ngày trước đã có chuyển biến rõ rệt.

“Leo núi.”

....Hai canh giờ sau....

“Hộc...Hộc...!”

Đặng Trần An thở hồng hộc, thổ khí dưới trời đông lạnh phun ra như sương mù quanh quẩn bên người, mồ hôi đầy đầu không ngừng chảy xuống, tay vẫn kiên cường mà bám chặt leo lên từng bước.

Hắn hiện đang ở gần đỉnh của một ngọn núi cao không quá một trăm năm mươi trượng tính từ mặt đất, nhưng như thế đối với một hài tử như hắn cũng đã là rất nhiều rồi, đặc biệt là độ dốc của núi, phần dưới còn không sao nhưng đến phần trên thì đã trở thành vách đá thẳng đứng, lên xuống đều khó, huống chi hắn không có vật gì để bám ngoài tay không, vạn hạnh trong bất hạnh là núi không cao chưa kết sương tuyết.

Bất quá, gió rét căm căm vẫn như từng lưỡi đao sắc lẹm cắt qua da thịt non nớt của nam hài, thể phách Luyện Thể kỳ lục trọng tuy có thể chống cự không bị tổn thương thực chất lại không ngăn được cảm giác đau cùng lạnh, mười ngón tay đều tê buốt, thậm chí nếu chỗ đá nào sắc nhọn cọ qua sẽ còn b·ị t·hương, mơ hồ thấy được mấy v·ết m·áu nhỏ đã khô lại.



Còn về tên đại ca c·hết tiệt tự nhiên nghĩ ra trò leo núi cao vào lúc nửa đêm thiên địa lạnh nhất, giờ đây đã thân ảnh không thấy đâu, không biết đã tự mình lên trên trước đang ở ngay dưới chân đề phòng hắn rơi, bất quá dù có như thế nào thì hắn vẫn kiên đường leo lên đến đỉnh núi, không vì lý do gì khác chỉ vì đó là mục tiêu của hôm nay.

Nam hài trải qua cảnh cửa nát nhà tan, lại qua một quãng tháng ngày lăn lội trong rừng sâu, cuối cùng còn kinh qua t·ra t·ấn tinh thần, không tự biết được trong lồng ngực có cất giấu một ngụm khí, được ý chí cùng tinh thần không biết bao nhiêu lần thối luyện, đến giờ đã đạt cực hạn, giờ chỉ còn kém thời cơ thở ra.

Lại một quãng thời gian nữa trôi qua, từng tia thự quang đã mơ hồ khiến sắc phong vân biến ảo, tại trên nền đất của đỉnh núi kia đã thấy được bóng dáng một bàn tay nhỏ bé xuất hiện, theo sau chính là một nam hài.

Thành công!

Hắn tự mình chinh phục được ngọn núi này, hoàn toàn không dựa vào bất kỳ phù lực mà chỉ bằng thể phách cùng cố gắng của bản thân!

Đặng Trần An quỳ trên nền đất cây cỏ rậm rạp phủ sương mà thở hồng hộc, sau đó mấy giây lại giơ lên từng lòng bàn tay, quan sát kỹ những vết xây xát chằng chịt chỉ sau một lần leo núi này trên đó, hơi lặng người không biết đang nghĩ gì.

“Tốt, không sớm không muộn, vừa vặn để chứng kiến mỹ cảnh.”

Bỗng từ bên cạnh truyền đến một thanh âm, người nói là một thiếu niên lúc này đang ngồi trên một tảng đá to gần đấy, dáng vẻ thoải mái.

Tự nhiên chính là Lê Thanh Vũ.

Đặng Trần An nghe tới quay sang nhìn tới kẻ đầu têu giữa lúc hoạn nạn lại không thấy bóng dáng, cả người nhổm lên cổ ngẩng cao dường như đang tụ khí định buông ra lời lẽ gì, coi như không có ít nhất cũng là quay đầu làm một tiếng “Hứ!” giận dỗi, dáng vẻ nam hài hiện giờ vốn đã có nay lại nhiều hơn mấy phần khả ái.

Bất quá đến cuối cùng không ngờ là nam hài lại nhịn được, tiến tới phía trước mặt thiếu niên kia thản nhiên mà nói:

“Leo núi, ta đã làm được. Giờ tiếp theo làm gì, hả Lý đại ca?”

Biểu hiện này cũng không làm Lê Thanh Vũ ngạc nhiên, chỉ thấy hắn khoát khoát tay:

“Không không, chúng ta cũng không vội, ngươi vừa leo xong được một ngọn núi tận 143 trượng thậm chí rất nhiều người trưởng thành đều không leo nổi, nên nghỉ ngơi đi, ngoài ra chúng ta hiện cũng đang có chút cơ duyên nhỏ không nên bỏ lỡ. Trong lúc chờ thì... Nói chút chuyện phiếm đi, cụ thể là về chuyến leo núi lần này của ngươi. Cảm thấy như nào?”

“Nói thật, tiểu đệ cảm thấy, khá mệt.” Nam hài thành thật đáp, bất quá vẫn làm chút tiểu xảo ngôn ngữ.

“Quá mệt tới mức sắp c·hết luôn chứ không phải khá mệt, nhìn ngươi hiện ngay cả đứng cũng không vững kìa, nghĩ qua mắt ta sao?” Lê Thanh Vũ điểm phá, lại hỏi tiếp:

“Vậy ngoại trừ mệt ra, ngươi còn cảm thấy gì nữa không? Nhớ kỹ, nhớ chi tiết vào?’

Đặng Trần An nghe vậy cũng liền biết câu hỏi không tầm thường, càng tập trung suy tư hơn để hồi đáp:

“Nóng, do nhiệt khí từ cơ thể bốc lên. Lại lạnh, do nửa đêm không khí vốn lạnh, từ giữa đường đến đỉnh còn có hàn phong không ngừng.”

“Lắm lúc, cảm thấy trong lòng chỉ có một tâm niệm, đó là chinh phục được ngọn núi này. Lại ngay sau đó diễn hóa thành vô số tạp niệm, lỡ như ta rơi thì sao, lỡ như ngọn gió vừa xong lại lạnh hơn mấy lần thì sao? Còn có rất nhiều suy nghĩ khác, rất nhiều thứ tiểu đệ thường ngày vốn không nghĩ tới, nay lại vô thức nhớ lại.”

“Ngoài ra, còn có khó chịu, do quần áo bị mồ hôi làm nhớp nháp gió thổi cũng không khô được. Bất quá cũng đồng thời có thoải mái, phảng phất tâm tình được tích tụ đều đang được giải tỏa.”

“Còn...”

....



Đặng Trần An một lời liên thanh nói hết tất cả những gì mình trải nghiệm được, rõ ràng tuy cả người có mệt nhọc nhưng khí vẫn chưa tới điểm cạn.

Lê Thanh Vũ ngồi nghe không bình luận, chỉ là đôi lúc thay đổi cảm xúc trên mặt, đến cuối nghe được “À, còn có oán thầm một tên nào đó đầu têu sau hẹn đi cùng cuối cùng lại không thấy bóng dáng nữa.” liền cười to phát ra cả tiếng, sau đó cũng mặt mày cười khổ mồm năm miệng mười nói đôi câu xin lỗi.

“... Ha ha, xin lỗi, này cũng đúng là không có cách nào, dù sao cũng muốn để ngươi trải nghiệm.”

“Trải nghiệm?”

“Phải, trải nghiệm thế nào mới là luyện Võ, chung quy từ đầu đến cuối cũng chỉ là sự tình một ngụm khẩu khí. Dù có hoa ngôn xảo ngữ, nói bằng trời bằng biển như nào, chữ Võ tồn tại, cũng chỉ để người ta xả ngụm khí này mà thôi.”

Nam hài cái hiểu cái không, nghe được vậy liền định thở ra một hơi dài xem thử như nào, lại bị thiếu niên cản lại.

“Ấy đừng đừng, đừng có thở ra một ngụm khí này ở đây. Xoay mặt về hướng kia kìa.”

Nói xong chỉ về một hướng.

Đặng Trần An nhìn theo, phát hiện ra thái dương lúc này đã lên được một nửa, hiện đang ngay khắc bình minh, thiên địa một mảnh đỏ rực, tử khí kéo dài trên thiên không, vân tiêu di chuyển chầm chầm.

Vô thanh vô tức, hắn được thiếu niên dẫn theo, cuối cùng dừng chân ở một mỏm đá nọ, cả hai ngồi xuống trên đó, chân duỗi duỗi lắc lư trong không trung, lại không quản bên dưới trăm trượng là mặt đất ngã xuống chỉ có tan xác.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt thật sự quá đẹp, thu hút tất cả sự chú ý của hắn.

Từ nơi này, hắn có thể thấy được sơn mạch bạt ngàn, lưu giang uốn lượn, quần điểu phi tán.

Từ nơi này, hắn có thể cảm nhận được thiên thanh địa trọc, tâm thần rộng mở, phảng phất nạp được vạn tượng vào trong, vốn là tiểu càn khôn kiến đại càn khôn.

“Được rồi, giờ có thể thở ra được rồi đấy.”

Đặng Trần An nghe vậy hít sâu một hơi, cuối cùng, thổi ra một ngụm khí không thanh không trọc, lại vừa thanh vừa trọc.

Tâm khí vốn thoáng.

Toàn thân thư thả lại không mềm mỏng, thoải mái lại không buông lỏng.

Mà âm thanh bên tai vẫn còn chưa dừng lại:

“Luyện võ, cũng giống như leo cao sơn. Trong quá trình này, ngươi sẽ gặp phải tất cả những gì hôm nay đã được trải nghiệm.”

“Trong lòng một mảnh nhiệt tâm, có thể xung quanh thói đời lạnh giá, luyện tới luyện lui luyện lên cao liền phát hiện cao sơn cô độc chỉ có gió lạnh làm bạn.”

“Tâm niệm tùy chỗ sự khởi, khi tạp khi tinh, tới lui không ngừng, có thịnh có suy, có được có mất, đến một lúc nào đó sẽ phát hiện cái gì mới là quan trọng, thứ gì mới là cần thiết. Suy nghĩ rộng ra chút, đây chính là yêu hận tình cừu.”

“Thân thể mệt mỏi nhễ nhại mồ hôi, cảm thán nhân thể nhỏ bé, lại vẫn còn cảm giác từng bước từng bước thực chất tới gần mục tiêu, chỉ là leo không nổi cũng phải leo, nhưng bởi vậy cũng có nó thú.”

“Cuối cùng quay đầu nhìn lại, bản thân đã tới nơi, nhìn lấy thiên nhiên mỹ cảnh, phát hiện nhân tâm tuy nhỏ, lại có thể thâu nạp cả thiên địa vào trong lòng, nhớ tới những gì đã trải qua, thở ra một ngụm tâm khí...”

Thanh âm kia bỗng nhỏ lại, phảng phất người nói nhẹ giọng cảm thán:

“Khi đó, Thần cũng đã không còn cao cao tại thượng như dĩ vãng, Tiên cũng chả phải cái gì to tát lớn không nhìn nổi huyền huyền ảo ảo phiêu phiêu miểu miểu, vạn tượng thế gian phong vân biến ảo bất quá cũng cứ như vậy, tại chỗ phát hiện nguyên lai tâm ta còn lớn hơn cả thiên địa, sau đó cười một tiếng nói:”

“A ha! Vậy ra... đây là luyện Võ một đường.”