Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 79: Bái sư?




Quyển 2 Chương 79: Bái sư?

“Hờ...!”

Đặng Trần An tỉnh giấc đột ngột, toàn thân hốt hoảng bật dậy, chỉ thấy xung quanh tối đen một mảnh.

Không, cũng không hẳn là tối hoàn toàn, chỉ là mắt hắn lúc này đang hướng về chỗ tối, cộng thêm phần sáng cũng không mạnh, nên nói thế cũng không sai.

Chỉ là có thể chắc chắn, đây đã không phải là gian đại lao lúc trước, hắn đã không còn bị nhốt bên trong.

Ở một bên, tinh huy soi rọi, nguyệt quang lấp lóe tơ bạc trải từng sợi trên nền đất, kéo dài lại không đi sâu vào trong.

Hắn đang ở trong một hang động, không sâu không nông.

Nhìn xuống dưới thân có phủ một tấm chăn, còn có một lớp đệm nhồi lên bởi chút vải vóc cùng cỏ dại, nhìn qua không hề mềm mại lại cực kỳ dễ chịu.

Ngoài ra, chỗ hắn vừa mới nằm cũng không đơn giản, tuy đầu hướng về phía cửa hang lại không đón gió do có cự thạch một bên vách chặn lại, cuối cùng lại bởi vì vậy cực kỳ thông suốt cùng thoáng khí, không khí ẩm mốc đặc hữu của hang động mùa này cũng gần như không ngửi được.

Có người đã rất tinh tế để tâm đến tất cả những thứ này.

Chuyển thân đứng dậy, bước ra hai bước về phía cửa hang, trăng sao giăng đầy trời đập vào tầm mắt.

Tay phải bên hông khẽ nhấc, chạm tới một túi phù lục, đã gần một tuần chưa có bất kỳ tiếp xúc nào, giờ đây không hiểu được có mấy tia lạ lẫm.

Không phải bởi vì chiếc túi vải tưởng phô thông lại mang sứ mệnh phi thường này có biến hóa, mà là bởi vì tâm cảnh của hắn...

Đã không còn giống như lúc trước.

Trưởng thành hơn? Cảm nhận được thế nào là mất và được sao?

Không hẳn. Mất đã mất, được có lẽ cũng đã được, vốn đã cũng được lâu rồi, đủ để tóc trên đầu mọc thêm một đoạn, vừa đúng khoảng cách giữa tóc bạc cùng tóc xanh, giữa lại không thấy được phiền muộn, chỉ có từng tia chấp niệm vô hình.

Đáp án đúng phải là, cảm nhận được sợi dây liên kết cuối cùng đó dần ly khai khỏi bàn tay, sợ hãi mất đi tia hơi ấm cuối cùng đấy.

Bất quá may mắn, sự đâu lại vào đấy.



Tâm cảnh rộng mơ tiếp nhận nguyệt huy trên trời, trong lòng không khỏi nói rõ minh bạch được điều gì, lại cộng thêm tâm huyết vun trồng của người nào đó vừa giấu mặt lại vừa không nguyện ý lộ tên, não hải bỗng chốc thông thoáng, tuy chỉ nháy mắt lại qua, lại không kém thu hoạch trăm ngày ngồi nhìn.

Hắn đốn ngộ.

Quả từ ngọn cây vốn được phụ thân hắn vun trồng từ rất lâu, tuy trải qua rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, chung quy cuối cùng vẫn rơi xuống thành công an toàn, thơm phức chín mọng.

“Tinh Thần Quan Tưởng Đồ sao?” Nam hài nhẹ giọng nỉ non.

Phụ thân hắn bình sinh vẽ rất nhiều bức họa, ngàn tuy không tới cũng có trăm, nhưng chỉ có năm tấm vì chân họa, đến giờ hắn mới rõ ràng được điều này.

Trong đó hai tấm vốn tự có nhiệm vụ của chính chúng nó, một bức trong hình không có v·ũ k·hí lại cảm nhận được kiếm khí gần kề, một bức rõ ràng vẽ trên giấy mỏng, khinh khinh gió thổi là bay, cuối cùng bị cự thạch ngàn cân đâm xuống có lẽ còn không có nổi một vết rách.

Cuối cùng truyền lại cho hắn trên thực tế chỉ có ba, đều là công pháp tu luyện.

Nói là công pháp cũng không chuẩn, dù sao cũng không có khẩu quyết hay gì, đều chỉ là Huyền gia thủ đoạn để đắp nặn cơ sở cho mầm mống tương lai.

Phụ thân là họa sư, thủ đoạn tự nhiên là vẽ tranh, truyền lại tự nhiên chính là minh tưởng pháp.

Phương thức cũng không phức tạp, chỉ đơn giản treo ở trong nhà chỗ mà hắn thường hay đi qua kể từ sau chín tháng, lại thi pháp chút đỉnh, vậy là nó đã được in sâu vào trong đầu rồi, tức cảnh sinh tình gặp cảnh nhớ tranh, lại trong lúc mơ hồ tạp niệm ít có bỗng nhớ lại, vậy cũng đã đủ coi như minh tưởng đối với hài tử.

Phân biệt vì ba bức:

“Tinh Thần Quan Tưởng Đồ!” minh tưởng trong đầu có thể tâm linh thanh tịnh, lòng dạ rộng mở nghĩ chuyện thông thoái, ánh mắt đến được những nơi càng xa, vốn chia làm ba tầng Quan Tinh, Tưởng Thần, Hợp Vũ.

“Sơn Hà Thôn Khí Đồ!” minh tưởng đến phảng phất như đối diện sơn hà, khí huyết liền mạch sinh sinh không ngừng, bàng bạc bồi dưỡng dần dần chất lên, lại đều được lấp không bằng khai thông, chậm mà chắc không ôm đồm về một thân, lại không biết khi nào đã vì căn cơ vững vàng, tổng cũng chia làm ba tầng Tiểu Sơn, Hà Lộ, Khí Trạch.

Cuối cùng là “Thủy Bộc Sinh Vụ Đồ!” minh tưởng đến phảng phất đang đứng trước một tòa thác nước cao khó nhìn thấy đỉnh, ngước lên chỉ thấy tầng tầng lớp sương mù mờ ảo che chắn tầng mắt, khi tụ khi tán, cuối đầu xuống lại thấy sương mù vốn đều là do nước từ thác đổ xuống v·a c·hạm mặt nước ở dưới gây ra, bên trong tẫn lấy cương nhu âm dương đạo lý, lại cũng phân ba tầng Hạ Thủy, Trung Sương, Cao Bộc.

Ba bức họa vốn đều không phải công pháp, đều chỉ mang tác dụng phụ trợ, lại có thể hóa mục nát thành thần kỳ, để cho bất kỳ công pháp nào dù là công pháp thổ nạp tu luyện cơ bản nhất dành cho Luyện Thể Luyện Khí cũng đều có thể tấn thăng cho tới mãn giai cảnh, điều vốn không đơn giản dù sao công pháp phổ thông nhất chỉ có thể đáp ứng được điều kiện để tấn cấp lại không đảm bảo được tiến độ đó hiện lại nhờ vào ba tấm họa đồ mà được bảo đảm, đương nhiên trước đó phải lĩnh ngộ được tầng tương ứng.

Chính là ba bức họa này, đã nuôi dưỡng ra không biết bao nhiêu huyền sĩ cho Đặng gia, tất nhiên không phải tất cả đều vì bọn chúng, thậm chí như Đặng Trần An biết đây cũng đều chỉ là hàng cơ bản nhất phổ thông nhất gần như bất kỳ Đặng gia nhân nắm giữ truyền thừa nào cũng đều biết, bởi vậy mới đến được tay bàng chi là phụ thân hắn.

Nhiều, thuận tiện, lại không có nghĩa là quý, ba bức họa này vốn đều phụ thuộc vào người phụ trách truyền công truyền pháp, phụ thân của hắn nghĩ đến hẳn chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, cũng bởi vậy đều chỉ họa đến được tầng thứ ba, truyền thừa dù có thiếu nhưng theo như hắn biết được, bàng chi này rõ ràng đã có thể tiếp nhận đến được tầng thứ năm, trên cơ bản chính là Hóa Thần kỳ, cuối cùng vẫn là do trở ngại tu vi nên phụ thân của hắn mới không thể họa được những tầng tiếp theo.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng quá nhiều, khi mà hiện hắn đã có trên cơ bản truyền thừa của toàn bộ bàng chi này, mơ hồ trung còn có một tia Ý do vị Chân Nhân tổ tiên để lại, phụ thân hắn không vẽ được thì để cho tương lai hắn vẽ!



Bất quá cơm ăn từng bữa chân đi từng bước, hiện mới vừa lĩnh ngộ xong tầng thứ nhất của Tinh Thần Quan Tưởng Đồ, ngay cả đệ nhất trọng của hai tấm họa đồ còn lại đều còn chưa nghĩ ra thì cũng chưa cần phải tính tới tương lai xa vời vợi phiêu miểu đó, chú tâm chuyện trước mắt mới phải đạo.

Nghĩ tới đó, ánh mắt phức tạp, Đặng Trần An nghiêng đầu nhìn vào bên trong hang động, tinh thần có chỗ tăng cường nhất định, hắn thấy được ở nơi mà ánh trăng không chiếu tới lại chỉ gần ngay chếch mé đấy có tồn tại một thân ảnh, bên trong thanh y ngoài phủ huyền bào, lúc này đang tĩnh tọa thổ nạp, khí tức trên thân biến chuyển dập dờn lại có xu thế đi lên.

Hình dung vận mệnh như một dòng sông, chính là người này, dẫu cho hai bên mới chỉ gặp mặt được một tuần, lại đã dẫn hắn đi qua vô số khúc ngoạt, dù cho hắn không biết quỹ tích vận mệnh nguyên bản của bản thân như nào, lại cũng rõ ràng ảnh hưởng to lớn mà người này sẽ để lại cho hắn trong tương lai.

Suy nghĩ minh bạch, trong lòng quyết chí, quãng thời gian vừa rồi chớp nhoáng qua hai mắt, Đặng Trần bước vào trong hang hướng về thân ảnh kia, cước bộ kiên định.

Cuối cùng còn cách ba trượng thấy đối phương không có động tĩnh gì cũng bắt chước tĩnh tọa theo, không sốt ruột, trong lòng minh tưởng Tinh Thần Quang Tưởng Đồ chờ.

....

“Phù...!” Nương theo một hơi này thở ra của Lê Thanh Vũ, một làn khói trắng bay ra, vốn chính là nhiệt khí, không biết tại sao lại quanh quẩn mãi không chịu tiêu tán, lại cũng là trọc khí, cuối cùng phải đợi đến khi hắn mở mắt ra mới biến mất.

Khí hóa thần, thần giải khí, đạo lý đơn giản dễ hiểu.

Đã đột phá đến Võ Giả tứ trọng, Lê Thanh Vũ thầm cảm giác lực lượng tăng trưởng cùng tổn thương trong cơ thể đã được chữa khỏi, thầm khẽ gật đầu.

Vốn hẳn là còn phải chờ một quãng thời gian mới nên đột phá, trận chiến kia với Tạ tốt trưởng đã tạo cho hắn một cỗ trợ lực rất lớn để rút ngắn thời gian này, thậm chí nếu không phải chính hắn tự hạn chế bản thân, đột phá ngũ trọng thậm chí lục trọng luôn cũng không phải không được, dù sao cũng là thành quả của việc chiến thắng vượt cấp một Tiểu Thừa cảnh thất trọng.

Tất nhiên, vốn cũng không phải chiến lực của hắn thực sự đã đạt đến trình độ này, trong trường hợp không sử dụng Ý Chí Thần Thông, mà chủ yếu vẫn là dựa vào mưu kế, lấy xảo áp lực là chủ yếu.

Tạ tốt trưởng vốn luyện thương, nay vào nơi chật hẹp chỉ mang đao, tuy có căn cơ sẵn có từ gia tộc lại đã thập niên chưa đụng tới, sử xuất tự nhiên không thể mười phần như ý.

Lại cộng thêm chấp niệm của đối phương với Đặng Trần An, thứ đã được Lê Thanh Vũ dễ dàng lợi dụng, bất quá nếu nói công bằng thì vẫn là hắn đã nhẹ tay, tuy rằng đối với người khác có thể khó nhưng với hắn mà nói việc dựa vào chấp niệm này lại trong một trận đấu dẫn dụ đối phương cùng đả kích tâm linh khiến cho tẩu hỏa nhập ma thì lại tương đối dễ dàng, bất quá hắn chung quy sẽ không làm vậy, ít nhất trong trường hợp này.

Điểm cuối cùng, Tạ tốt trưởng vốn vì Binh gia, đơn đả độc đấu vốn cũng chưa từng là thế mạnh, nếu phối hợp với Thiên Nham Quân Trận thì dù là phía hỗ trợ chỉ có một vài Võ Giả cảnh, tình huống hẳn cũng sẽ rất khác biệt.

Vậy là dựa vào ba điểm kể trên, bản thân lại còn có lượng thông tin thu thập được áp đảo, kiếm có Thủy Kiếm chi Cương, Ý có Ý Chí Thần Thông mặc dù chỉ dùng trong tình huống nguy cấp khi đối mặt thủ đoạn áp đáy hòm, thuận dương nghịch âm né mạnh công yếu, Lê Thanh Vũ có thể thắng được cũng không phải điều gì quá khó hiểu, mà bản thân cũng đã chịu tổn thương không nhẹ trên nhục thể cùng kinh mạch do bộc phát.

Nhìn về phía nam hài trước mặt, hắn chậc nhẹ một tiếng:



“Tỉnh rồi à? Chậc... Thật xin lỗi, ta cũng không ngờ sự tình cuối cùng thành ra như thế, hắn cũng đã nói cho ta tất cả rồi. Tiểu tử nhà ngươi chịu khổ.”

“Không, cũng không phải do lỗi của ngài...” Đặng Trần An nghe thế vội lắc đầu, bất quá sau đó lại nhìn về phía đối diện với ánh mắt nghi hoặc:

“Hắn?”

“Còn ai vào đây nữa? Tên mà đã cứu ngươi í. Nếu không phải hắn vô tình đi qua sau đó phát hiện thì hẳn đến giờ này ta cũng không biết ngươi thế mà vì lòng tham của tên Tốt trưởng kia đối với Huyền gia truyền thừa bị nhốt vào đại lao.”

Lê Thanh Vũ nói đến đây bày ra một biểu lộ khổ sở, phảng phất đang vận công chuẩn bị cho một tràng nói dài dằng dặc, bất quá Đặng trần An sớm đã thấu tỏ, cũng không muốn bị mơ mơ màng màng mà đánh lạc hướng như vậy:

“Không phải chính bản thân ngài sao?”

“Hả? Ngươi nghĩ rằng đó là ta? Lý do nào để ngươi đưa ra được kết luận đó chứ? Đánh với một tên Tốt trưởng chí ít cần Tiểu Thừa cảnh tu vi, ta cũng đâu có bản sự đấy? À, ta hiểu rồi.”

Hắn nói đến đây liền gật đầu, ngữ khí mạc danh kỳ diệu:

“Hẳn là ngươi thấy ta dùng kiếm, lại sở hữu Thủy hệ Thần chi Nhãn, nên cho rằng ta với hắn là một người? Thật cũng khó để không liên tưởng như vậy, ta thừa nhận. Nhưng kỳ thực, hắn là một người khác hoàn toàn, một tên Tiên gia đệ tử, và ta cùng với hắn chính là bằng hữu. Nói cũng hay thật, chính viên Thần chi Nhãn này đã trở thành cầu nối giữa ta cùng hắn, ta thì không biết như nào nhưng tên kia coi trùng hợp giống nhau là duyên phận, vậy liền cứ thế đi.”

Một mặt nhẹ nhõm, hắn thở ra một hơi, phảng phất vừa trút đi được một bầu tâm sự:

“Đây cũng chỉ là bí mật giữa ta và ngươi thôi nha, dù sao cũng khó giấu được ngươi, chi bằng không để hiểu lầm ta liền nói ra hết. Người khác tân tân khổ khổ chỉ cầu một tia Tiên duyên, ta lại còn cùng một tên Tiên gia đệ tử làm bằng hữu, nói ra nghe uy phong kỳ thực cũng dễ mang lại họa, bởi vậy nên mong ngươi có thể kín miệng.”

“...”

Đặng Trần An không đáp lại, lúc này đang ngồi yên tại chỗ, ánh mắt mơ hồ không nhìn thấu được suy nghĩ.

Lê Thanh Vũ cũng không nói gì thêm, trong hang đá bỗng rơi vào cảnh trầm lặng.

Cho đến một lúc nào đó, đột nhiên hắn nâng tay búng một tiếng tách, lại thấy cả người Đặng Trần An phía trước bỗng khựng lại, vốn đang định thực hiện một động tác nào đó.

Dựa vào Chân Khí, cách không điểm huyệt.

Nói dễ thì dễ nói khó thì khó, không chỉ nhắm trúng huyệt đạo phải tinh chuẩn, khí kình sau khi tiếp xúc còn phải lan tỏa tới các huyệt đạo đúng như mong muốn, điều này khảo nghiệm rất nhiều chưởng khống lực với Chân Khí.

Đương nhiên, chỉ dựa vào Chân khí thôi cũng không được, dù sao hắn chưa phải Tiểu Thừa cảnh, chưa làm được Chân Khí Hóa Cương, bất quá vẫn còn thủ đoạn khác giống như hắn đã từng nói với Yanfei tại một bữa tối nào đấy, Võ Giả đăng phong tạo cực có thể trăm bộ s·át n·hân bằng một sợi tóc, hắn đây tuy chưa đạt tới cấp độ đấy nhưng khoảng cách giữa Đặng Trần An và hắn cũng vậy chỉ có không tới một trượng, bởi vậy chỉ cần một hạt bụi đá trong tay thì việc có thể thành.

“Tiểu tử ngươi định làm gì vậy?”

“Bái sư.” Đặng Trần An đáp thẳng thắn, cơ thể lại mơ hồ hơi run run dường như đang cố gắng thoát khỏi điểm huyệt, toàn thân hơi hướng về phía trước xem ra định làm lễ bái:

“Bái tiên sinh vi sư! Cầu tiên sinh thu ta làm đồ đệ...!”