Quyển 2 Chương 81: Lão tiều phu
“Rồi, nói như vậy để ngươi có hình dung cơ bản cái gì mới gọi là Võ đạo, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu vào việc đầu tiên. Đi theo ta.”
Đặng Trần An nghe vậy, hào khí vừa sinh trong lòng sau một lần nhìn ngắm thiên địa như được thổi lửa, đủ để chống đỡ hắn lê lết tấm thân mệt mỏi đi theo thiếu niên kia tiến vào một nơi giữa núi.
Ngọn núi này không phải núi trọc, bên trên đỉnh còn có đấy một cánh rừng nhỏ, cây lá cứng cỏi mùa đông đến nhưng chưa rụng hế, nhìn qua một mảnh hoàng sắc nhuộm tử khí.
Xào xạc mấy hồi tiếng chân bước chân nền lá, hắn phát hiện ra chỉ có âm thanh của bản thân, trong khi thiếu niên bên cạnh lại hoàn toàn không có tiếng động, rõ ràng đều giẫm lên lá như nhau, mơ hồ rõ ràng hơn về khoảng cách giữa hai bên.
Cuối cùng cũng tới được nơi mà thiếu niên kia muốn, Đặng Trần An hơi mở to mắt, trước mặt không ngờ là một hồ nước nhỏ, tuy thế vẫn khá lớn so với hắn, ngang dọc tổng đâu ra đấy cũng tới hơn mười trượng.
Ở nơi xa xa gần phía đối diện, có thể thấy rõ nước chảy từ hồ thành suối, róc rách hai đường xuôi xuống, bọt tung trắng xóa trữ tình.
Còn nghĩ ra mình sẽ ở đây làm gì Đặng Trần An bỗng nhận được từ thiếu niên một vật, đó là một cái gáo gỗ không biết lấy từ đâu.
Khó hiểu nhìn qua, hắn nhận được một câu trả lời:
“Leo núi xong mồ hôi nhễ nhại, quần áo của ngươi thậm chí đã chí ít hơn một tuần chưa giặt qua, như thế cũng không tốt, cởi xuống, đi tắm đi. Chỉ có tinh thần sảng khoái hoặc trong điều kiện không tự làm khó bản thân luyện võ mới làm ít công nhiều.”
Không có nghi ngờ gì, Đặng Trần An cứ thế làm theo, đi ra một góc cách chỗ cũ gần mười bộ cởi quần áo ra, sau đó tùm một tiếng nhảy xuống, bắt đầu tự tắm rửa.
Còn Lê Thanh Vũ thì lại tự tìm một chỗ tảng đá to ngồi xuống, từ trong người lấy ra một đống nguyên liệu vải vóc cùng mộc vật, cúi đầu tập trung hai tay thoăn thoắt lướt qua lướt lại, không ngờ lại bắt đầu công việc may vá.
Bỗng được một hồi, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên thản nhiên cất tiếng:
“Tiền bối đã có nhã hứng đứng nhìn, chi bằng lại gần phiếm chuyện đôi câu?”
“Ha ha, cũng không phải là cố tình, lão phu chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi.”
Bỗng từ trong một bên cánh rừng không biết từ đâu đi ra một lão tiều phu, thân hình tầm cỡ dáng người săn chắc, song cũng đã bị tàn lui không ít bởi tuổi dà, ngấn mỡ cùng đồi mồi đảo mắt qua là thấy, dưới cằm để râu dài, người khoác áo vải hai lớp sau lưng chiếc rìu rỉ trông vô cùng phổ thông.
Bất quá mặc cho lão giả này khí cơ có nội liễm tới mức nào cũng không thể che giấu được nhãn lực cay độc cộng thêm chút gian lẫn của Lê Thanh Vũ, dễ dàng bị mò ra được nội tình.
“Tiểu Thừa cảnh tam trọng sao?”
Thấy đối phương tiến đến, Lê Thanh Vũ cũng khẽ dịch sang một bên nhường chỗ, làm cho lão giả có chút ngạc nhiên, tự hỏi thầm rằng thiếu niên này không sợ mình sao?
Hắn thấy được rõ ràng, thiếu niên này cũng chỉ có cảnh giới Võ Giả trung kỳ, phát hiện được mình thì cũng không quá khó giải thích, nhưng để cho một kẻ lai lịch không rõ tu vi còn cao hơn tiến tới gần như thế liệu có khôn ngoan?
Bất quá nếu như nhìn kỹ lại, thiếu niên này dường như là người của Mạo Hiểm gia hiệp hội, đám Mạo Hiểm gia này thường tư duy cũng không giống người thường cho lắm, hào khí cũng là có đủ, vậy thì không khó để lý giải cho việc này.
Lại nhìn thiếu niên tư thế ngồi may quần áo tuy nhìn qua cà lơ phất phơ không quá để ý, ánh mắt lão giả lại cay độc bực nào, mơ hồ nhìn ra được thế viên kình ôm đan, thế súc lâu lại ra dễ, rõ ràng là vẫn còn cảnh giác cơ bản nhất, trong lòng thầm khen, cũng cảm thấy mọi việc đều bình thường.
Hắn bèn tiến tới ngồi lên một bên đá, rìu sau lưng thả rơi mạnh xuống nền đất, không ngờ lại làm đất lún xuống mấy tấc, đủ thấy rõ trọng lượng kinh khủng, trăm cân đã là ít.
Cứ thế, tảng đá to dài khoảng hai bộ, hai đầu ngồi hai người.
“Không biết tiền bối tên gọi là gì? Chẳng hay tiền bối người ở gần đây?” Không biết thuần túy vì để giải sầu nói chuyện phiếm thật hay vì lý do khác, Lê Thanh Vũ bắt đầu bắt chuyện, tay vẫn tiếp tục may vá y phục.
“Lão phu họ Phụng, người thôn Ngưu Lâm, cách núi này có mười phút đi đường. Vậy còn tiểu hữu ngươi?” Lão giả nghe vậy cũng nhiệt tình đáp lại, không khác hai con người phổ thông vô tình gặp nhau ngồi xuống nói chút chuyện.
Hắn cũng không phải người có ý đồ gì cả, năm xưa tuy cũng từng xông xáo giang hồ nhưng nay tuổi cũng đã già, nản lòng thoái ý quay về quê cũ làm nghề tiều phu, sáng trưa đi đốn củi chiều về ngồi nhàn nhã bên nhà gỗ ngắm cảnh ao cá, đôi lúc dạy chút thế thức võ nghệ phòng vệ cho đám hài tử trong thôn xóm mà thôi, làm một cái tiểu cao thủ ẩn dật.
Hôm nay lên núi đốn củi như mọi khi lại gặp được cảnh hai thân ảnh ngồi trên mỏm đá, lớn hướng dẫn nhỏ về thế nào là luyện Võ, tâm sinh hiếu kỳ liền theo dõi thử đôi chút, tự nhủ sẽ không bị phát hiện, nay không ngờ bị gọi chỉ điểm vậy liền đi thôi, này mới có tình huống như hiện tại.
“Vãn bối họ Lý.” Lê Thanh Vũ đáp.
“Ta nghe khẩu âm Lý tiểu hữu cũng không giống người ở đây lắm, chẳng hay người xứ khác?”
“Tiền bối nói không sai, vãn bối vốn do vì tiếp nhận ủy thác lại do người nhà nhờ nên mới đi qua Lăng châu, cảm thấy nơi đây thiên linh địa tú, đúng là Nham quốc thắng địa vậy.”
“Ha ha, cũng không tới mức, cũng không tới mức...” Phụng lão tiều phu cười vuốt vuốt râu, tuy biết là lời khách sáo nhưng cũng cười đắc ý, lúc này cũng nhìn sang hướng bên kia, nơi Đặng Trần An đang tắm gội dường như không để ý tới bên này vừa có thêm một vị khách lạ, hỏi:
“Kia hẳn là vì người nhà nhận?”
“Sao tiền bối lại nghĩ như vậy?”
“Nhìn tiểu hữu hẳn là Mạo Hiểm gia đang tiếp ủy thác, mà ủy thác thông thường dù nói thế nào bản lãnh tiểu hữu tới đâu cũng đều sẽ có nguy cơ nhất định, hẳn không thể tự nhiên dắt theo một nam hài như vậy.”
“Tiền bối mắt sáng như đuốc, kia vốn là biểu đệ họ hàng xa, lần trước gửi đến nhà ta, nay lại có việc đi qua Lăng châu có thể từ đó thuận đường rẽ lên, mà trọng điểm ủy thác cũng không nằm ở đây, vậy vãn bối cũng tiện đường đưa hắn về với bên nhà kia luôn.”
“Ha ha, lão phu niên lão nhãn lực vẫn chưa lão, nhìn ra hài tử kia toàn thân khí huyết cường thịnh tinh thần sáng lạn, hẳn gia thế cũng vì Võ gia tử đệ? Hẳn cũng vì thế mà ngươi vì hắn giảng giải qua thế nào mới là Võ đạo? Xin lỗi nếu như ta nghe được lời không phải, ta chỉ vô tình đi ngang qua.” Phùng lão tiều phu trong mắt có tinh quang, sắc bén hỏi.
“Cũng không trách được tiền bối, trách là do ta không sử dụng Chân Khí truyền âm. Bất quá tiền bối nói cũng không sai, hắn giờ niên kỷ cũng đã đến lúc bắt đầu nhập môn, vậy ta bèn sử dụng lần du ngoạn này giảng cho hắn chút đạo lý, làm cơ sở hình dung tránh về sau bỡ ngỡ.” Lê Thanh Vũ cũng không né tránh, thẳng thắn đáp lời.
“...Chút đạo lý này là do ngươi tự lục lọi ra?”
“Không phải, phần nhiều là do gia tộc truyền thừa xuống, một phần nhỏ mới là do ta tự ý thêm vào cùng sửa đổi, dù sao cũng dễ tiếp cận với hài tử hơn. Mong rằng tiền bối không chê cười.”
“Lão phu sao lại chê được chứ? Niên kỷ như tiểu hữu đã có thể lý giải như vậy đúng là khó được, hồi bằng ngươi hẳn ta vẫn còn đang chỉ là một tiểu Võ Đồ trung kỳ đây, đâu có biết được hóa ra luyện Võ còn cần có đường? Đăng đường đăng đường, haizz...” Phùng lão tiều phu nói đến đây thở dài vắn tắt:
“Hai từ dễ nói lại không biết làm khó bao nhiêu người, hạm môn này chưa qua cả đời mãi mãi cũng không thể gọi là luyện Võ.”
Lê Thanh Vũ nhận ra lời lẽ cảm thán, trong lòng máy động, biết là lão tiều phu này chuẩn bị nói ra chút cảm ngộ của bản thân, bèn vì đó mà dọn chút cỗ đài, lại làm hai bên nói chuyện thêm mấy hồi, lần này là đàm luận về chữ Võ.
Của hắn thì đương nhiên đều là những cảm ngộ lớn lao bên trong xen lẫn nhiệt huyết, vừa đúng với hình tượng cùng thân phận của hắn hiện tại, còn của lão tiều phu thì tuy gầm trời có thấp hơn lại thắng ở chỗ tuổi già, khí huyết suy bại nhưng kéo qua một đường chưa đứt, coi như không gọi quý giá lại đánh sâu vào ruột gan, không khác một lá trà già tuy cũ hương thơm vẫn còn.
Đàm võ như luyện võ, cũng có điểm đến là dừng.
“Nói chuyện nãy giờ quên chưa đốn củi, xin lỗi tiểu hữu nhưng nếu không đủ thì ta về hẳn sẽ bị trong nhà quát mắng mất. Bất quá ta vẫn sẽ mãi không quên buổi nói chuyện lâm ly hôm nay, Lý tiểu hữu đã làm thân già được đại khai nhãn giới.” Phùng lão tiều phu nói, người cũng đứng dậy.
“Lời đấy hẳn phải là ta nói mới phải, thưa tiền bối. Những kinh nghiệm của ngài nếu là chưa từng trải liền tuyệt đối không nói ra được, có nói cũng không được nó ý thiếu nó thần, ngược lại rất có ích cho con đường luyện Võ tương lai của ta.” Lê Thanh Vũ lúc này cũng trùng hợp hoàn thành xong công việc đan may, chắp hai tay nói.
“Ừm.” Phùng lão tiều phu ừm một tiếng khàn đục trong cổ họng, lúc này bỗng lại đưa ánh mắt lên tạo vật vừa làm của thiếu niên:
“À mà nãy giờ bận nói chuyện không để ý, không biết tiểu hữu ngươi đang may thứ gì vậy? Hình như là một bộ y phục? Xem nào, có Trịnh Linh vốn lấy bền dảo vì danh làm vỏ ngoài, Ký Thúy gai làm lót, giữa là Cử Mận diệp có tính phồng xốp, nơi mấu chốt bồi vải Nghê Thường...”
“À, vãn bối làm y phục cho tiểu tử kia mặc vào. Vốn là lúc đầu tuy có cân nhắc đến việc sẽ cho hắn tiếp xúc với luyện Võ lại nghĩ chưa đủ chu áo, cuối cùng hành trang đầy đủ thiếu y phục, bộ y phục kia cũng đã tã lắm rồi, hôm nay leo núi xong thì thực sự không mặc nổi nữa, vậy ta cũng liền may cho hắn cái mới.”
“Tiểu hữu ngươi may được y phục này cũng thật không đơn giản, phải biết Võ gia y phục vốn khó may hơn rất nhiều lần so với y phục phổ thông, ta nhìn bộ y phục này hẳn đã có thể liệt vào hàng Đê phẩm Duệ cấp bảo vật.” Phùng lão tiều phu quan sát kỹ hơn, miệng tấm tắc.
“Ha ha, chút điêu trùng tiểu kỹ, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới...”
“À nhưng mà này, tuy rằng thứ này ta tin tưởng đáp ứng được độ bền luyện công, lại cũng có thể chống lạnh giữ ấm trong thời tiết này vì có được Cử Mận diệp, nhưng lấy Ký Thúy gai làm lót có phải hay không không thích hợp? Dù sao thứ này chọ vào đối với người bình thường cũng là khá đau, huống chi còn là cho một hài tử mặc?”
“Võ luyện một đường, bền tâm kiên ý là không thể thiếu, so sánh với vô số khó khăn hiểm trở trong tương lai, chút đau đớn này có thể không là gì, càng là có thể rèn luyện tâm trí từ nhỏ. Mà biểu đệ của ta cũng không phải hạng hài tử mềm yếu, công tử hoa trong nhà kính, ta tin tưởng hắn có thể dễ chịu được, dù sao cũng đã có thể leo được núi nay.”
“Hơn nữa gai nhọn cũng sẽ không thực sự để lại v·ết t·hương, thể phách tăng cường ngoại công sơ sơ là đủ kháng rồi. Bất quá đương nhiên một chút địa phương n·hạy c·ảm thì như vậy cũng không nên, bởi vậy tiền bối ngài có thể thấy được nơi đó đã được may bằng vải Nghê Thường.”
“A... Hậu sinh khả úy... Hậu sinh khả úy...” Để lại câu cảm thán không biết là đối với nam hài đằng xa hay thiếu niên đằng gần, thân ảnh của lão tiều phu dần biến mất sau mấy hàng cây, cuối cùng không còn thấy nữa.
Cũng là vào lúc đấy, Đặng Trần An đã tắm xong, lấy tạm quần áo cũ che thân bước tới, Lê Thanh Vũ thấy vậy bèn nói:
“Vừa nãy có nghe được đối thoại giữa ta cùng lão nhân kia không?”
Thấy Đặng Trần An gật đầu, hắn khoát tay một cái, kình khí sinh ra như phong lại phối hợp Nguyên Tố chưởng khống, nháy mắt đã đánh bay gần như sạch nước trên người đối phương, toàn thân khô ráo.
Vừa đưa ra bộ y phục mới làm, hắn vừa nói tiếp:
“Trong quãng đường đi cùng với ta, những chuyện như này sẽ xảy ra rất nhiều. Muốn thật luyện Võ công lên cao, hành tẩu giữa giang hồ, đối nhân xử thế tuyệt không thể thiếu. Bất quá mỗi người mỗi khác nó cũng không có dàn cương, ta làm mẫu, tiểu tử ngươi ngộ được bao nhiêu thì tùy ngươi.”
“Tiểu đệ sẽ lưu tâm.”
Đặng Trần An mặc xong luyện công y phục, Lê Thanh Vũ hỏi lại một lần kiểm tra xem có chỗ nào không ổn không, đạt được đáp án phủ định, mặc rất dễ chịu liền lại dẫn đối phương ra chỗ mỏm đá nọ vừa nãy.
Mặt trời lúc này cũng đã ló hoàn toàn, bình minh đủ dạng, bất quá tử khí vẫn chưa tiêu tán hết, vậy liền mượn thiên tượng địa thế trợ hắn lĩnh công.
“Được rồi Trần An, ta hiện sẽ truyền cho ngươi bộ công pháp mà tên kia để lại, nhớ kỹ mặc niệm từng từ trong đầu cố gắng nhớ hết, yên tâm ta sẽ không chỉ nói một lần, chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta.”
“Rõ.” Đặng Trần An đáp, anh khí còn đó nhưng khẩu khí đã vững vàng.
“Tốt, nếu vậy bắt đầu. Môn công pháp này có tên vì Tản Địa Liệt Công, yếu lĩnh bên trong nằm ở chữ ‘Liệt’...”