Quyển 1 Chương 21: Trong núi gặp Tinh Linh (phần sáu)
“Hừ... Hừ....”
Khó nhọc mà mở mắt ra, Lê Thanh Vũ dần tỉnh lại, cảm giác toàn thân đau nhức vô cùng.
“Ta còn chưa c·hết?” Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trở lại trong đầu hắn, khiến cho hắn có chút kích động, con mắt chớp động liên hồi như để khẳng định điều này.
“Ta chưa c·hết! Ha ha, ta còn chưa c·hết! Rơi xuống từ độ cao như thế còn chưa c·hết!” Hằn gào lên trong lòng.
Giây phút hưng phấn rất nhanh chóng liền trôi qua, Lê Thanh Vũ cũng bắt đầu quan tâm đến tình cảnh của mình lúc này.
“Được rồi, còn sống là một điều vui. Bất quá, vấn đề cũng đến rồi, đây là đâu đây?”
Chuyển động cái cổ một cách khó khăn, hắn cố gắng quan sát không gian xung quanh, phát hiện khắp nơi xung quanh hắn lúc này đều là đất đá, trông rất giống một cái hang động, nhìn qua thô sơ vô cùng. Nguồn sáng khiến cho hắn nhìn thấy mọi vật đến từ ba ngọn đuốc được treo trên tường, trong đó có hai ngọn được xếp hai bên ngay bên cạnh một lối ra vào dẫn tới một thông đạo nào đó.
Do điều kiện ánh sáng không đầy đủ cộng với mắt còn lèm nhèm, hắn cũng không nhìn ra thêm được bất kỳ chi tiết gì.
Quay trở lại với bản thân, hắn cũng nhận ra nhanh chóng là mình đang nằm trên một chiếc chiếu nhỏ được bện từ rơm rạ cùng một số các loại thực vật dây leo khác, nằm có cảm giác dễ chịu vô cùng.
Cố gắng thử ngồi dậy, Lê Thanh Vũ cũng phát hiện là toàn thân hắn bây giờ đang không có một chút khí lực nào, ngay cả giơ tay lên cũng làm không nổi, chỉ có thể tiếp tục nằm không. Bất quá cho dù không thể hành động, hắn cũng xác nhận được là mình vẫn còn có thể cảm nhận được tay và chân của bản thân.
Hơn nữa, ngoại trừ cảm giác đau nhức toàn thân ra, thân nhiệt của hắn lúc này đã không khác mấy so với thường ngày, cơn đau đầu trên đỉnh núi giờ cũng đã không còn thấy nữa.
Không có phương án nào khác, hắn đành vừa nằm cố nhớ lại sự việc vừa diễn ra, vừa chờ khôi phục thể lực.
“Hừm, được rồi, tình huống như thế ta vốn là gần như chắc chắn sẽ c·hết, coi như ngã xuống chưa c·hết luôn thì ắt cũng sẽ thoi thóp. Ta chắc chắn là đã v·a c·hạm mặt đất, vì ta đã cảm nhận được một cơn đau vô cùng từ chân truyền lại trước khi mất đi toàn bộ tri giác. Vậy là đã phải có một điều gì kỳ diệu xảy ra trong lúc ta b·ất t·ỉnh?”
“Đem ta vào trong hang động, an bài ta nằm trên chiếu để nghỉ ngơi như này, xem ra không thể là dã thú được, vậy là phải có một người nào đó đã làm tất cả những việc này. Nhưng người sao? Người bình thường có thể cứu sống ta trong trạng thái đấy, thậm chí còn có thể chữa lành cho tứ chi của ta sao? Đấy còn gọi là người nữa ư?”
Lúc này, trong đầu Lê Thanh Vũ bắt đầu nhớ lại những câu chuyện cùng những cố sự mà Vân thúc đã từng kể cho hắn khi xưa, một vài suy đoán dần xuất hiện trong lòng.
“Xem ra ta đã được một thứ gì đó huyền bí cứu rồi, chỉ là không biết đó có phải là một thứ gì thân thiện với nhân loại không? Khả năng cao là bởi vì nếu không ta đã không còn sống rồi.”
Trong cố sự của Vân thúc kể cũng có rất nhiều loại huyền bí lòng mang thiện chí với nhân loại, hoặc ít nhất khá là tốt tính, tỷ như Tinh Linh của sông núi,... Nhưng ngoài ra cũng không thiếu những câu chuyện về Yêu Ma Quỷ Quái chuyên đi hại người, thế nên hắn không thể không suy đoán đến vấn đề này.
Lê Thanh Vũ lúc này đã cảm nhận được một chút khí lực vừa được khôi phục, tối thiểu là tay chân hắn đã dần có thể cử động. Giống như nhớ đến cái gì, hắn dùng tay lần mò khắp người, phát hiện đã không tìm thấy Thanh Tâm Hoa.
Điều này làm hắn có hơi hoảng trong giây lát, nhưng nghĩ lại mình đã được c·ấp c·ứu như này thì đối phương làm sao lại để Thanh Tâm Hoa ở bên cạnh mình được, chắc đang được chủ hang động này thu giữ, Lê Thanh Vũ cũng bình tĩnh lại, bắt đầu kiểm tra những thứ khác, tuy rằng với một tốc độ rất chậm nhưng thà có còn hơn không.
“Tay cùng chân đều lành lặn, này đã được coi như kỳ tích... Quần áo đã được thay một bộ mới, cảm giác còn dễ chịu hơn cả bộ cũ... Ồ, ngay cả v·ết t·hương tại bả vai cũng đã khỏi hẳn, ngay cả sẹo cũng sờ không thấy... Chờ chút!”
“Coi như là chủ nhân của động phủ này có được uy năng huyền bí có thể kéo lại ta về từ bên bờ vực của t·ử v·ong, nhưng để khôi phục như này khả năng cao vẫn sẽ yêu cầu thời gian. Bằng chứng là cho đến giờ ta vẫn không thấy một ai xuất hiện, điều này có nghĩa là chủ nhân của hang động cảm thấy là ta sẽ không thể tỉnh lại trong một thời gian ngắn nên đã để ta ở lại đây, bản thân còn đi làm việc khác.”
“Vậy giờ vấn đề quan trọng chính là, ta đã b·ất t·ỉnh bao lâu rồi?”
Lê Thanh Vũ càng nghĩ càng thấy cả người trầm trọng. Hắn cũng không có quên mục đích chính của bản thân khi vào rừng sâu không phải là chỉ hái Thanh Tâm Hoa là xong, mà hắn còn phải về kịp trước khi c·hất đ·ộc trong người Dần ca phát tác.
Hắn đặt hai tay chống xuống chiếu, định mượn lực ngồi dậy, nhưng lại không thể làm được. Không nói đến hai tay hắn chỉ vừa hơi cử động đã có cảm giác đau nhức vô cùng, thì lượng khí lực vừa mới khôi phục cũng không đủ để hắn làm ra cử động này, sờ sờ khắp cơ thể đã là giới hạn của hắn bây giờ.
Dù cho trong lòng ảo não vô cùng, hắn chỉ có thể tiếp tục mà nằm, cuối cùng không biết đã th·iếp đi từ bao giờ.
...
Lại mở mắt ra một lần nữa, Lê Thanh Vũ cảm thấy cả người đã đỡ đau hơn rất nhiều, đầu óc cũng tỉnh tảo hơn trước. Cảm thụ được thân thể đã khôi phục mấy phần khí lực, hắn định ngồi dậy.
Bất quá ngay khi hắn vừa mới định chống tay xuống thêm một nữa, một thanh âm đã truyền đến bên tai hắn:
“Ngươi đã tỉnh rồi à? Đừng thử ngồi dậy, thân thể ngươi vẫn còn chưa đủ khỏe để làm việc đấy đâu.”
Thanh âm này nhẹ như gió mùa xuân, lại ôn nhu ấm áp tựa nắng hạ. Lê Thanh Vũ quay đầu nhìn theo phương hướng của giọng nói, đã thấy có một nữ tử đang đứng đấy nhìn hắn, trên tay còn đang cầm một khay đựng bình ấm gì đó, từ bên trong hơi nóng nghi ngút.
Nữ tử này thân cao hơn hắn tầm hai cái đầu, mặc một bộ bạch bào không xuyên hoa văn, thân hình khó lòng mà thấy được rõ ràng, như mờ như ảo, giống như không có thực chất, phối hợp với bạch bào tạo cho người ta một cảm giác phiêu miểu khó tả...
Đấy là nếu miêu tả một cách hoa mỹ thì sẽ là như thế, còn giờ trong đầu của Lê Thanh Vũ lại nghĩ đến từ khác:
“Quỷ! Đây là quỷ sao? Má ơi! Nếu không thì một người sống sờ sờ sao lại có thể trông như thế kia? Mà quỷ có quỷ tốt quỷ xấu không nhể?”
Hắn sau đó đã tự trấn tính lại nhanh chóng:
“Bình tĩnh đã Lê Thanh Vũ, dựa theo những cố sự không đáng tin đến từ Vân thúc thì quỷ thường là không có chân, kiểm tra xem nào.”
Nghĩ là làm, hắn bèn đưa mắt nhìn xuống, phát hiện ra nữ tử này đúng là có chân, bèn thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cũng hơi thắc mắc tại sao nàng lại đang đi chân trần, dù sao nếu nàng đã mặc bạch bào trong hang động toàn đất đá như này ắt hẳn là cũng chú ý đến sạch sẽ chứ?
Nử tử hơi sững sờ trước hành động của Lê Thanh Vũ, nàng ngạc nhiên liền hỏi:
“Ngươi vừa làm gì đấy, sao tự dưng lại nhìn chân của ta?”
“Ừm, xin thứ lỗi, ta tưởng ngươi là quỷ...” Lê Thanh Vũ hơi có vẻ xấu hổ đáp, cũng không che dấu ý nghĩ chân thực.
Nữ tử kia nghe vậy xong liền cười khanh khách, giống như nghe được chuyện gì hài hước:
“Và thế là ngươi nhìn chân ta để kiểm tra? Ha ha, không đâu tên tiểu tử này, tuy ta không biết nhiều về quỷ lắm, nhưng đa phần bọn chúng vốn đều có chân cả, coi như không có thì vẫn biết cách ngụy tạo nếu có ác ý.”
Nói rồi nàng lại tiến lên một bước để cho ánh sáng từ ba ngọn đuốc bên trên tường chiếu rõ hơn người mình. Dưới ánh sáng này, thân thể nàng cũng đã có thực chất nhiều hơn, lộ rõ da dẻ hồng hào khỏe mạnh của người sống, chỉ có điều Lê Thanh Vũ vẫn có một cảm giác kỳ lạ, giống như phần cơ thể trước mặt lại là không cố định, có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Chớp mắt lại một lần nữa, cảm giác này đã biến mất, hắn chỉ có thể nói là mình vừa gặp phải ảo giác.
“Thế nào tiểu tử? Xin lỗi vì đã làm ngươi thất vọng, nhưng ta không phải là quỷ mà là Tinh Linh, nói đúng hơn sinh mệnh tự nhiên sinh ra ở vùng này.” Bạch y nữ tử lại cười thêm một tiếng, giọng điệu thú vị nói với hắn.
“Tinh Linh?”
“Đúng, Tinh Linh. Vạn vật có đều có Linh, gió có Phong Tinh Linh, hồ nước có Thủy Tinh Linh, thì núi đá đương nhiên cũng sẽ có Nham Tinh Linh rồi, chỉ là không phải Tinh Linh nào cũng có ý thức của bản thân.”
“Thế Tinh Linh được hình thành như nào?”
“Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy đột nhiên có ý thức, sau đó biết là mình tồn tại, mình là Tinh Linh, thế thôi. Ngay cả bộ bạch bào này cũng là do ta từ trong vô thức mà hình thành, tuy ta không biết vì sao nhưng lại cảm thấy nó rất quen thuộc liền giữ lại, chứ không thì tại sao một vị Nham Tinh Linh như ta đây lại mặc màu trắng chứ?”
“Nhưng nói thế cũng đủ rồi, uống cái này. Cơ thể ngươi vẫn còn yếu, tạm thời đừng tự mình ngồi dậy. Đây, để ta giúp.”
Nử tử này này đặt cái khay xuống một bên, xong đó không biết nàng lấy từ đâu ra một chiếc gối đệm làm từ rơm, nhấc đầu Lê Thanh Vũ đặt lên trên đấy. Xong xuôi, nàng cầm lấy bình rót một chút chất lỏng màu xanh ra một cái chén nhỏ, đưa cho hắn ra hiệu uống.
Lê Thanh Vũ cầm lấy chén này, cảm thụ hơi nóng phả vào mặt, ngửi một hơi chỉ thấy có mùi đất mới, cũng không có do dự quá lâu liền uống lấy. Hắn không đi nghi ngờ thứ nước này, vì biết rằng mình không có dù là tư cách để nghi ngờ.
Nước đã xuống đến cổ họng, Lê Thanh Vũ liền cảm thấy một mùi vị tươi mát đọng lại trong khoang miệng, cả cơ thể cũng cảm giác có thêm nhiều sức sống.
“Đây là thứ nước gì vậy? Tuy rằng mùi vị không có cụ thể, nhưng lại làm cho người vô cùng thoải mái. Ta có thể uống thêm ngụm nữa được không?” Hắn hỏi, giọng điệu nghe qua cũng đã thấy tốt lên rất nhiều.
“Thật xin lỗi, thuốc này vốn là pha trộn từ nhiều loại thảo dược mà thành, tuy rằng ta đã trung hòa bớt dược liệu nhưng lấy cơ thể vừa quay lại từ bờ vực t·ử v·ong và lên cơn sốt cao của ngươi thì như này cũng là quá nhiều rồi, ngày hôm nay không thể quá được hai chén.” Bạch y nữ tử đáp.
“Ta vừa lên cơn sốt cao xong?” Lê Thanh Vũ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, ngay từ cái lúc ta cứu ngươi sau khi ngươi rơi xuống thì đã nhận thấy ngươi bị sốt cũng đã lâu rồi, nguyên nhân thì là do vết bị sói cào trên vai. Chẳng lẽ ngươi không biết?”
“Ta đã không có để ý đến vụ đấy, dù sao thì cũng chỉ là chóng mặt mà thôi.” Lê Thanh Vũ đáp: “Mà tỷ tỷ, à xin lỗi, ngài tên là gì? Hay là ngài muốn ta gọi ngài là gì?”
Nử tử suy nghĩ một chút liền đáp:
“Ta vốn không có tên, nhưng nếu ngươi muốn gọi thì cứ gọi Nguyệt Lạc tỷ tỷ là được, không biết vì sao nhưng ta lại khá là thích cái tên đó.”
“Nguyệt Lạc tỷ tỷ sao? Thế cũng được. Thế tỷ tỷ có phải là chủ nhân của nơi này không?”
“Đúng rồi, nơi này là động phủ dưới lòng đất, cũng là nhà của ta đó.”
“Nếu thế thì người cứu ta cũng chính là ngài?”
“Ừm, đúng. Ngoài ta ra làm gì có ai vào đây nữa đâu?” Bạch y nữ tử, không, phải nói là Nguyệt Lạc ngạc nhiên mà nói.
“Nếu vậy thì tốt rồi.” Lê Thanh Vũ nói: “Vậy ta liền đa tạ tỷ tỷ, ân cứu mạng không phải một hai lời có thể trả hết được nhưng ta vẫn phải vô cùng là cảm tạ ngài, phàm là ngài cần hồi báo gì thì cứ nói với ta, tuy rằng hiện tại ta chưa có cách nhưng chưa chắc là tương lai cũng không có.”
“Không không,...” Nữ tử kia nghe vậy bèn khoát tay: “Cứu người vốn là do bản ý của ta, đã thế thì cần gì hồi báo? Ngươi cứ lo nghỉ ngơi cho tốt là được, đấy đã là báo ơn cho ta rồi.”
“Nếu vậy thì Thanh Vũ ta xin một lần nữa đa tạ tỷ tỷ. Ngoài ra ta cũng còn một câu hỏi, liệu tỷ tỷ ngài có thấy mấy đóa Thanh Tâm Hoa ta ôm theo bên người lúc ngã xuống ở đâu không?”
“Mấy đóa hoa trắng mọc trên đỉnh núi á? Ừm, ta đang để nó trong một phòng khác. Lúc thay quần áo cho ngươi thì đành phải bỏ mấy bông đấy sang rồi, ngươi có cần không để ta mang sang bây giờ?”
“Đang không cần đâu tỷ tỷ.”
“Mà đúng rồi, tại sao ngươi lại mạo hiểm mà đi hái mấy bông hoa trắng này thế? Leo núi vào mùa tuyết là vô cùng nguy hiểm, nếu không phải có ta thì ngươi cũng đã đi đời rồi đấy, lúc đấy thì đừng nói ta là quỷ, ngươi mới là.”
“À... thực ra chuyện là...” Lê Thanh Vũ nghe vậy liền kể chuyện Dần ca trúng độc ở trong thôn cho Nguyệt Lạc nghe. Nghe xong chỉ thấy nàng nở nụ cười tươi, trong mắt trìu mến nhìn hắn:
“Loại hoa này đúng là có được công dụng giải độc cùng cân bằng khí huyết rất tốt, nghe ngươi miêu tả loại độc đấy thì đúng là có thể giải được. Nhưng càng đáng khen hơn là ngươi, tuổi nhỏ đã hiểu được thân tình, lại có thể vì thân tình mà làm được nhiều đến không màng gian nan cùng khó khăn hung hiểm, ta cũng thật ngưỡng mộ ngươi.”
“Còn về vấn đề thời gian ngươi cũng không cần lo. Ngươi mới hôn mê có hai ngày thôi, nghỉ ngơi khôi phục nốt một tuần xong rồi đi về thì chắc chắn là vẫn kịp.”
Nói đoạn, nàng lại nhặt khay nước lên, định xoay người rời đi:
“Được rồi, nói chuyện cũng chỉ nói đến đây thôi. Cơ thể ngươi vẫn còn cần nghỉ ngơi, mấy canh giờ nữa ta sẽ quay lại. Còn cần hỏi gì nữa không?”
“Một câu cuối cùng.”
“Nói đi.”
“Tại sao ngài phải cứu ta? Ta biết là cứu ta chắc chắn sẽ đem lại rất nhiều phiền phức cho tỷ tỷ ngài, cộng với tiêu tốn rất nhiều dược liệu quý hiếm? Ta có thể bỏ ra nhiều điều vì Dần ca do chúng ta có thân tình, còn ngài với ta vốn là không quen biết...”
“Đứa nhỏ ngốc này...” Nguyệt Lạc đột nhiên ngắt lời hắn: “Dược liệu dù có quý hiếm đến đâu thì cũng để làm gì nếu không thể cứu người? Lại nói không phải ngươi cũng đã nói rồi sao? Ngoại trừ thân tình còn có cái gọi là nhân tình, tức là sao có thể thấy c·hết mà không cứu? Hoặc nói đơn giản là...”
“Cứu người... thì cần gì phải hỏi lý do?” Cùng với câu nói đó, bóng dáng của bạch bào nữ tử cũng đã biến mất đằng sau thông đạo, chỉ để lại một Lê Thanh Vũ vẫn còn đang hơi ngơ ngẩn.