Quyển 2 Chương 75: Chiến đấu
Một gian đại lao nhỏ nơi ánh sáng mặt trời tìm không thấy, tồn tại hai người, một lớn một nhỏ, một đứng một quỳ.
“Nào, nói đi, ta cũng không có nhiều thời gian ở đây để tiêu tốn với tên tiểu tử thối nhà ngươi đâu, đừng đợi đến lúc ta dùng biện pháp mạnh hơn.” Nam tử mặt chữ điền, thân mặc nội trang quân phục trầm giọng cất tiếng.
“Yên tâm, một khi ngươi nói ra, mặc dù đúng bị lấy đi chút vật này cũng thật không dễ chịu, đổi lại ngươi sẽ được chịu sự bảo hộ của ta, ta sẽ là chỗ dựa tuyệt đối cho ngươi trong doanh trại này, tài nguyên nào rồi cũng sẽ dồn vào ngươi hết.”
Cũng tự biết có lẽ đe dọa không là không có tác dụng, nam tử bắt đầu đổi thành giọng uy bức lợi dụ:
“Có thể ngươi biết cũng có thể không, xét theo cốt linh có thể thấy được ngươi năm nay mới có sáu tuổi, là tuổi đánh vững cơ sở tốt bất kể đi theo Đạo Lộ nào, phù lục hiện lại đang không đem lại cho ngươi giá trị thực tế, nhận được tài nguyên bồi dưỡng hiện tại mới có thể giúp ngươi đi được càng xa...”
Đối mặt với những lời này, Đặng Trần An dường như nói cũng không buồn nói, mặc dù có chút gian nan vẫn ngẩng đầu lên như cũ, bên trong con mắt tràn ngập không chỉ ý vị hận thù cùng điên cuồng xen lẫn mệt mỏi, còn có đôi chút mỉa mai dễ nhận thấy.
....
Vậy rốt cuộc tình huống hiện tại là như nào? Tại sao Đặng Trần An lại bị tống vào trong đại lao? Nam tử mặt chữ điền kia rốt cuộc là ai?
Rất nhiều câu hỏi có thể được đặt ra, nhưng chúng ta hãy tiến tới một dữ kiện hiện hữu.
Đó là túi phù lục kia.
Phải, nó là túi phù lục rất không đơn giản, tuy rằng phẩm giai thấp nhưng lại toàn là những loại hiếm có, kết hợp với nhau có thể lục lọi ra thậm chí chân ý được truyền thừa của một vị Chân Nhân, đương nhiên để có thể kích phát hay sử dụng phù lục bên trong sẽ cần chú ngữ, không phải ngẫu nhiên mà phù lục thường hay đi đôi với phù chú.
Chú ngữ có thể dài có thể ngắn, nhưng như thường thấy tại đương niên Nham quốc đa phần đều không hề ngắn, ngoại trừ trường hệ xuất phát từ cổ quốc lấy phù lục trứ danh kia đã tận lực rút gọn chú ngữ xuống ngắn nhất có thể chỉ có ba bốn chữ là đủ kích hoạt, còn lại hệ xuất phát từ Quy Li cổ quốc đều khá dài, ngắn một dòng dài ba dòng trở lên, vị Chân Nhân họ Đặng kia vốn xuất phát từ hệ này.
Bởi vậy nếu muốn đạt được giá trị bên trong túi phù lục, là cần chú ngữ. Ngoài ra bất kỳ man lực nào cũng đều vô tác dụng, có mở ra được thì cũng chỉ nhận được một đống giấy vụn, vị Tốt trưởng của cứ điểm số ba mươi mốt thuộc Lăng châu, cũng chính là nam tử mặt chữ điền kia hiểu được điều này.
Vì sao hắn lại hiểu được? Này cũng có một phần liên quan tới tao ngộ của hắn lúc còn nhỏ.
Sinh ra trong một gia đình lấy võ làm truyền thống, nhà cao cửa rộng khá giả thiện danh nổi tiếng trong vùng một phần do đi từ thiện nhiều, một phần là bởi đương nhiệm gia chủ là một người rất hòa nhã cũng rất hay hỗ trợ người khác.
Không tới mức nói ngậm đĩa vàng hoàn toàn sống trong nhung lụa, bất quá đã có thể xác định bản thân sẽ có cơ ngơi nhà cao cửa rộng được thừa kế, dù sao hắn chính là trưởng tử.
Phụ thân hắn vừa là thương gia cũng vừa là một người có tiếng tăm trong giang hồ, mặc dù không bằng được những vị Thượng Thừa khuynh bá một vùng nhưng bản thân cũng là một Võ Giả Trung Thừa cảnh, cộng thêm gia sản đủ để những tông chủ môn chủ của những môn phái tam lưu lấy lễ tiếp đón, không biết là may hay xui truyền được võ tính cho hắn người làm trưởng tử, trong khi cả đám đệ muội đều không có hứng thú chút nào, người có tiền đồ liền tính đại nghiệp kinh thương, kẻ kém nhất chỉ biết phá của.
Bất quá hắn đối với những sự vụ này đều chỉ cười xuề xòa. Dù sao một thân võ công lại công thêm thiên phú giúp tấn thăng Võ Giả ngay tại tuổi thiếu niên, tiền đồ Trung Thừa gần như khẳng định chắc chắn thậm chí còn có một hai tia Thượng Thừa, đã định trước tại cơ ngơi này nắm quyền thừa kế, mấy đứa kia muốn tranh cũng tranh không nổi, vậy hắn liền không có lý do gì vô điều kiện bảo hộ bọn chúng, dù sao cũng là máu mủ với nhau, phụ thân hắn từ đầu đến cuối chỉ có một tức phụ lại được thiên thượng chiếu cố, hắn có lòng tin dựa vào cả võ lực cùng trí lực bảo hộ được gia sản ít nhất hết đời này, bại gia tử thế nào cũng được cũng không ảnh hưởng căn cơ gia tộc, mảnh tường hòa an bình này liền sẽ cứ thế tiếp diễn theo thời gian lấy giáp mà tính trôi qua....
Đó là hắn tưởng như vậy.
Chỉ vì một tờ huyết lệnh, tất cả đều đã không còn.
Tà giáo, Huyền gia, một vòng xoáy nước đục xen lẫn âm mưu.
Phụ thân bị lợi dụng, đem ra làm dê thế tội, một kẻ tình nghi.
Dư ba của trận chiến phá hủy hoàn toàn nhà của hắn, mẫu thân cùng đệ muội của hắn tu vi đều thấp, đã không qua khỏi.
Phụ thân cũng không khá hơn, dù sao cũng là một trong những tâm điểm của bố cục này, một đời Trung Thừa cảnh cường giả cứ thế nhắm mắt giã từ tại ba năm sau, giây phút cuối chỉ còn một vị trưởng tử nắm tay, cũng vì đó chủ trì t·ang l·ễ.
Nước mắt có lẽ đã từng chảy xuống, lại rất nhanh khô cạn bởi một ngọn lửa.
Hận thù sao? Không hẳn.
Ngược lại là một loại chấp niệm không rõ.
Chính thứ chấp niệm đấy đã chèo chống hắn tiến vào Thiên Nham quân, đồng thời không tiếc táng gia bại sản truy tìm những thư tịch liên quan tới Huyền gia trên giang hồ.
Có thì vẫn là có đấy, dù sao Huyền gia cũng không ẩn thế hoàn toàn, nhưng đa phần đều phải là nhị lưu thế lực đổ lên mới thật sự nắm chắc, một thế lực còn chưa tới tam lưu nay còn bị suy sụp lấy đâu ra năng lượng?
Ngược lại từ trong tư liệu của Thiên Nham quân tìm ra được không ít thứ.
Bất quá hắn cũng không hoàn toàn chỉ muốn trả thù, dù sao cũng chưa tới mức điên rồ không phân phải trái, lại cũng vì thế mà càng thêm thấm nhuần mấy chữ:
“Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi c·hết.”
Vốn tưởng đời này cứ thế thôi, làm Thiên Nham quân cũng tốt, mỗi tháng đôi chút đánh nhau cùng Ma Vật, không ngừng luyện võ kiên trì không ngừng, uống rượu ăn thịt nói chuyện phiếm với các huynh đệ.
Mười ba năm cũng đã trôi qua kể từ ngày đó, đủ để làm tâm can dịu nguội.
Lại không nghĩ rằng gặp được một nam hài, lại dẫn tới việc chấp niệm kia tro tàn lại cháy.
Hoặc có lẽ nó chưa từng nguôi.
Dẫu sao đi nữa, chấp niệm cũng là một thứ vô cùng đáng sợ, có thể để chúng sinh đương đầu với những thử thách hay đối diện với những hiểm nguy ngút trời tưởng chừng không thể nào vượt qua, hay là vượt qua cả nỗi sợ hãi mà cười vào mặt t·ử v·ong, bất quá nếu như tâm cảnh không đủ, thì thứ này chỉ có thể đem đến một tác dụng.
Lu mờ đi lý trí.
Lý trí không còn, vậy lương tri sẽ mất đi mấy phần?
Đủ nhiều để t·ra t·ấn một nam hài sáu tuổi để kiếm được thứ mình muốn.
Bao nhiêu năm tra tìm thư tịch Huyền gia, đến tận hiện tại cũng không tra ra được dù có là pháp môn Trúc Cơ đơn giản nhất, dù sao Luyện Thể cùng Luyện Khí hai cảnh này cũng không cách Võ gia xa lắm thân là Tiểu Thừa thất trọng hắn cũng có thể tự mình luận ra được, bất quá giờ hắn đã nhận được hồi báo, một cơ duyên bất ngờ.
Từng đọc được trong một cổ thư về họa tiết cùng nguyên lý liên quan, hắn phát hiện ra túi phù lục này cực kỳ không đơn giản, bên trong ẩn chứa truyền thừa kinh người, lại dựa theo phương pháp suy luận phản phác quy chân, hắn đoán được đây ít nhất là truyền thừa cấp độ Hóa Thần, thậm chí không ngại to gan tưởng nghĩ tới bên trên chính là Vấn Đỉnh cùng Thần Du kỳ.
Vẫn cái tâm thái bị dịu nguội bao nhiêu năm, cho tới giờ một mảnh lửa nóng, biến chuyển xảy ra chỉ trong chưa tới một tuần.
Một ngày nghe được cấp dưới thông báo lên trên tự mình làm kiểm tra gặp mặt nam hài nọ.
Một ngày để kiểm tra lại thư tịch vừa mới linh quang chợt hiện trong đầu, cộng thêm chút thời gian ngắn ngủi trầm mặc một mình trong phòng của mình ở chủ doanh.
Sau đó là bốn ngày...
Đặng Trần An đã bị đưa vào đại lao trong bốn ngày...
Nam tử mặt chữ điền xử lý mọi việc quá êm thấm, dù sao thời gian mới tới quá ngắn, người biết chuyện đều được điều đi vì nhiệm vụ đột xuất, còn lại đa số đều chưa rõ ràng tình huống rằng cứ điểm vừa đón tiếp thêm một nam hài.
Đồng thời, doanh trại bản thân cũng có sẵn một số tòa đại lao được quản lý riêng biệt đối với một số đối tượng tỷ như Ma Vật hoặc tù phạm nguy hiểm, dựa vào thân thủ cùng thân phận qua mặt lính gác không khó, dù sao đồ vào thì dễ đồ ra thì mới khó, nơi vốn không có tù phạm càng ít được người để ý.
Kết quả, khâu tưởng chừng như phức tạp nhất, ngược lại hóa ra tương đối đơn giản. Trong khi đó khâu tưởng dễ dàng nhất, lại xuất hiện vấn đề.
Tiểu tử này, khó cậy miệng hơn hắn tưởng.
Hắn cũng chưa tiến hành t·ra t·ấn mà mới chỉ tiến hành thẩm vấn cùng với uy bức lợi dụ, dù sao cũng không nghĩ rằng tâm trí của một hài tử có thể kiên định tới mức nào, nào ngờ ngay cả thuốc mê cùng một số loại dược liệu khác cũng không phát huy được tác dụng nên có....
Dường như đối phương trong lòng cũng có chấp niệm, thậm chí còn mạnh hơn cả hắn...
Nghĩ đến điều này, trong lòng của vị Tạ tốt trưởng này không ngờ lại dấy lên chút hỏa diễm vô danh, cộng với việc kiên nhẫn đã tiêu hao gần hết, hắn bắt đầu thượng cảng chân hạ cẳng tay, một cước hung ác vừa rồi mới chỉ là khởi đầu.
Nam tử mặt chữ điền lại tiến thêm một bước về phía trước, trong lòng bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên chọn loại phương án nào để t·ra t·ấn.
Đương nhiên hắn vẫn sẽ không hủy đi căn cơ hay phế đi đối phương, cũng không định dùng chút tiểu xảo, đối phương dù sao cũng là một Huyền gia truyền thừa nhân có lẽ kiến thức không thể theo lẽ thường mà suy đoán, chung quy đoạn tuyệt hết sinh lộ tự nhiên sẽ làm sự tình không còn chuyển cơ, khả năng hắn lấy được thứ hắn muốn cũng sẽ giảm xuống gần như bằng không.
Bất quá t·ử v·ong của đối phương, ban đầu vẫn còn hơi chấp chới, dù sao một hai tia lương tri nhắc nhở thân phận của hắn là một Tốt trưởng Thiên Nham quân chịu trách nhiệm bảo vệ bách tính vẫn còn, huống chi còn là tự tay g·iết một Nhân tộc hài tộc không có khả năng chống cự, nghĩ thế nào cũng là việc đáng khinh, giờ không ngờ lại dưới tình huống suy nghĩ bắt đầu trở nên cực đoạn được ấn định.
Nói một cách khác, sát tâm vào giờ khắc này, đã là thật sự tồn tại.
Cũng nói một cách khác, điều này đã lại dẫn tới một tồn tại nào đó.
Ngay tại lúc mà Tạ tốt trưởng vừa mới định tiếp tục ra tay, bên tai không ngờ đã lại vang lên một giọng nói với âm điệu ma mị không phân nam nữ khó rõ quỷ thần:
“Ha ha, thật không ngờ, đường đường là –“
Cạp!
Một âm thanh nhỏ vang lên, là của đao khí đâm phá vách tường.
Ở trong gian đại lao tư mật ở dưới lòng đất cao 26 tấc, rộng hai trượng dài tám bộ này, bỗng tại lúc này, thời khắc giờ Tý đổi thì, đã xuất hiện ba thân ảnh, bốn tồn tại.
Một thân bạch y vô diện mặt nạ, tà áo phấp phơi vừa né qua nửa trượng phạm vi đao cương, lúc này đang đứng với dáng vẻ thong dong tay cầm một thanh liễu kiếm mỏng manh vẫn còn đang hơi run rẩy vì vừa rồi đã cắt qua đao khí dẫn tới nó mất khống chế tích hợp dư uy tạo thành một vết cắt trên tường.
Đối diện là một vị Thiên Nham quân tốt trưởng, vẫn giữ thói quen v·ũ k·hí không rời thân nhưng do không gian chật hẹp nên lúc tiến vào không mang thương lại mang đao, lại may mắn vẫn còn đao pháp gia truyền phòng thân hơn chục năm mới lại lộ phong mang.
À, còn có một nam hài Huyền gia truyền nhân lúc này đang trố mắt nhìn tình huống biến chuyển bất ngờ.
“-một vị Thiên Nham quân tốt trưởng lại có được hành vi t·ra t·ấn thậm chí nổi lên sát tâm với một hài tử chỉ vì chút phù lục, như thế thì có khác gì Tà giáo không chứ?” Bạch y nhân kết thúc câu nói vừa bị cắt ngang của mình, chỉ để lại thấy được đao khí sâm nhiên đánh tới.