Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 74: Góc khuất bất ngờ




Quyển 2 Chương 74: Góc khuất bất ngờ

Nhìn vào khung cảnh doanh trại, trong lòng Lê Thanh Vũ không tự chủ được bốc lên chút gì đó quen thuộc.

Điều này cũng dễ lý giải, dù sao bên trong Mộng cảnh gần mười năm thì một nửa trong số đấy hắn đã sống dưới thân phận của một quân nhân, lại nhìn về phía trước, không giống hình lại giống đến bảy phần ý, chung quy vẫn là bầu không khí quen thuộc đó.

Nham quốc thiết trí Thiên Nham quân tự nhiên cũng không chỉ tụ ở một số chỗ thành lớn hay ngoài biên giới, cũng có thiết trí không ít các cứ điểm phòng thủ gần các dịch lộ hay một số khu vực khai thác quan trọng, ý nghĩa tùy thuộc vào vị trí chiến lược của nó.

Tỷ như tòa cứ điểm trước mắt này, vốn chính là một cứ điểm cỡ trung, bên trong có khoảng hơn hai trăm Thiên Nham quân mục đích chủ yếu nhằm trấn trụ khoảnh rừng này, không phải để canh chừng cùng đề phòng con đường nào lớn nên quân số mới có chút ít ỏi còn không tới được một Lữ đoàn.

Đương niên Thiên Nham quân của Ly Nguyệt phân cấp quân hàm cũng không giống với cổ Quy Li thập phu - bách phu - thiên phu – vạn phu trưởng các loại hay thậm chí Hải Minh cổ quốc ngày xưa với các hàm Binh - Úy - Soái - Tướng, mà lựa chọn một hệ quân hàm khác, với Ngũ – Tốt – Lữ - Sư – Quân làm cơ sở.

Một ngũ tức một tiểu đội gồm năm người, trưởng quan gọi Ngũ trưởng.

Một tốt tức một đại đội gồm trăm người, trưởng quan gọi Tốt trưởng.

Một lữ tức một lữ đoàn gồm năm trăm người, trưởng quan gọi Lữ trưởng.

Một sư tức một sư đoàn gồm hai ngàn năm trăm người, trưởng quan gọi Sư trưởng.

Một quân không rõ ràng con số nhưng ít nhất là từ hai Sư đổ lên, trưởng quan gọi Tướng Quân, bên trên lại là Đại Tướng Quân, Nguyên Soái cùng với Tổng Tư Lệnh.

Đối với những chức vụ nắm quyền binh lực này Nham quốc Ly Nguyệt đương nhiên cũng tồn tại rất nhiều điều kiện cùng hạn chế, trong đó rõ ràng nhất chính là về mặt thân phận cùng tu vi.

Chức Tổng Tư Lệnh nắm quyền lực tối thượng, thuộc về đương nhiệm Nham Quốc Thần Quân, vị kia Đế Quân Long Thần.

Chức Nguyên Soái không sở hữu ràng buộc tu vi, lại yêu cầu thân phận bắt buộc là một trong các Thất Tinh.

Đại Tướng Quân yêu cầu tu vi Võ Thánh, Tướng Quân yêu cầu tu vi Võ Tôn, Sư Trưởng yêu cầu tu vi Thượng Thừa,... cứ thế mà tính xuống.



Cho đến một cứ điểm cỡ trung như nơi này, bên trong sở hữu nhiều nhất là hai Tốt trưởng, tức là đều có tu vi Tiểu Thừa cảnh.

“Lại từ chỗ này có thể thấy được chút điểm độc đáo.” Lê Thanh Vũ bỗng nghĩ tới:

“Để được gọi là Thiên Nham quân chính thức thì tu vi cũng đã phải là Võ Giả, bởi vậy nên một Ngũ trưởng thống lĩnh có năm người thì tu vi cũng không chênh lệch xa nhau là bao, ngược lại phải đến Tốt trưởng mới có được khác biệt lớn. Này cũng một phần là bởi thiên hạ đa số Võ đạo nhập môn cũng đều là Võ Giả, quá độ cả đời nhiều nhất cũng chính là Võ Giả cảnh...”

“Lại nhìn lên trên một chút, Sư cùng Quân mập mờ không rõ, về phần tu vi ở giữa còn có Đại Thừa cảnh, nghĩ đến cũng là có chút liên quan tới việc này, dù sao một vạn là Quân, hai vạn cũng là Quân...”

“Cũng có chút thú v- Hửm?”

Hắn hơi dừng lại suy nghĩ này, dường như nhận ra một nghi vấn đến từ ai đó trong ống tay áo.

“Ngươi muốn nói với ta hôm đấy ngươi mới tới cảng có gặp mấy tên Thiên Nham quân đứng canh cổng, mấy tên đấy đều chỉ là Võ Đồ chỉ có tên tiểu đội trưởng kia là Võ Giả sao?”

“Ha ha, vậy cũng là có chút oan uổng. Tên Võ Giả đâm ngươi mấy chục phát đều hụt kia đúng là một Ngũ trưởng, nhưng tiểu đội mà hắn đang lãnh trách nhiệm rõ ràng đều chỉ đang là dự bị trong giai đoạn tập sự, hôm đấy hẳn cũng chỉ là một đợt thao luyện thực tế nhỏ, chứ kỳ thực dù sao cũng là một mặt cửa ngõ của cảng, xung quanh đấy không thiếu được Võ Giả Tiểu Thừa thậm chí Trung Thừa đang nhìn chằm chằm, bởi vì ngươi cổ quái cũng chưa bộc lộ nguy hiểm nên bọn họ mới không ra tay, mà cũng không được bao lâu thì sư phụ cũng đã na di dịch chuyển ngươi đi rồi, sau lại ra chút ám lệnh trấn an, này mới không dẫn phát chuyện gì lớn.”

Trả lời cho đầu Slime kia nghe xong, Lê Thanh Vũ bắt đầu dẫn Đặng Trần An tiến về phía doanh trại kia.

Vì sao lại đưa đối phương đến nơi này? Tự nhiên đã trải qua một hồi nghĩ sâu tính kỹ.

Hôm nay đã ngày thứ ba kể từ ngày chạm trán giữa hai bên, trong quãng đường hai ngày không dài mà cũng không ngắn này mặc dù đối phương cũng không nguyện ý nói nhiều nhưng hắn Lê Thanh Vũ là ai? Chỉ như vậy cũng đã có thể từ một số chi tiết nhỏ nhặt ghép lại thành một câu chuyện lớn, nắm vững đại thể thậm chí còn rõ ràng hơn bản thân đối phương tại một số điểm dựa trên ưu thế về tri thức cùng trí lực.

Về cơ bản, tiểu nam hài này có tên là Đặng Trần An, bề ngoài là nhi tử của một họa sĩ trong một thôn xóm nào đấy chiến lực không quá cao Võ Giả thưa thớt, này cũng là hiện trạng bình thường của một thôn, bất quá điểm đặc biệt cũng là mặt ngầm thì đối phương chính là một nhánh nhỏ của Huyền gia, dựa trên một số phù lục có thể thấy được lốm đốm trình độ của vị tổ tiên kia, theo phán đoán đã liệt hàng Chân Nhân, Thần Du hay Đại Thừa không rõ bất quá hẳn là Thần Du kỳ.

Thế vì sao một gia tộc từng đi ra một vị Chân Nhân cường giả lại rơi vào hạ lạc như này? Năm tháng qua đi đến tinh thần còn có chỗ xoay chuyển huống chi kiếp mệnh phúc khí gia tộc? Lại không nói đây rất có thể chỉ là một bàng chi, sở hữu được Truyền Thừa Linh Phù như này cũng đã coi như rất không tệ rồi.

Vốn đối phương sẽ lớn lên cùng sinh sống theo một quỹ tích nào đấy, có thể là âm thầm tiếp thu nửa vời truyền thừa hoặc sống nốt cuộc đời như một phàm nhân bình thường, nào ngờ lại kinh qua ma nạn gặp phải Ma Vật t·ấn c·ông, cuối cùng dựa vào phụ mẫu hi sinh mà chạy trốn được tới đây, hẳn đã có sử dụng loại phù lục nào đấy liên quan tới truyền tống, bởi vì bản thân đối phương chắc chắn không phải người của Lăng châu hay một số châu xung quanh, điều này dựa vào chút yếu tố đã có thể đoán ra được.



Từ bên trong không khí trong lành lại ngửi ra được mùi tanh của máu, Lê Thanh Vũ có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy, ma nạn nói không chừng là do nhân họa, chuyện này vốn cũng không quá hiếm lạ gì, bất quá việc ưu tiên hằng đầu là xử lý vấn đề tương lai của đối phương như nào.

Bản thân hắn thu nhận đối phương.... Không phải không được, bất quá vấn đề sẽ cực kỳ phức tạp, thậm chí khả năng còn là họa không phải phúc cho cả hai bên.

Để cho đối phương tiếp tục sống một mình trong rừng,... này dường như cũng là một ý kiến, bất quá chỉ tốt nếu thiển cận, xét từ đường dài mà nói hoàn toàn không được, xét trên hai mặt an nguy của chính đối phương cùng ảnh hưởng tới tương lai.

Gửi đối phương vào một tông môn Huyền gia nào đó ở đây? Có thể suy xét, dù sao Đặng Trần An theo như hắn thấy cũng sở hữu Thượng phẩm Linh căn, thiếu chút nữa là Cực phẩm, nếu không thì cũng không thể tại tuổi này sở hữu tu vi Luyện Thể kỳ lục trọng bất kể kỳ ngộ, này đã đủ điều kiện để nhập nội môn thậm chí tiếp nhận chân truyền của một số tông phái tam lưu, lại nói hắn cũng biết vị trí của một số tông phái gần đây...

Bất quá như vậy lại phát sinh chút vấn đề. Trên người của tên tiểu tử này đây, thế mà có khắc ghi đấy truyền thừa của một vị Chân Nhân, ai dám chắc là đám Huyền gia tu sĩ kia không có người động lòng? Mặc dù nói là thế giới này lĩnh vực linh hồn cùng ký ức bị quản lý rất chặt nhưng nếu có hứng thú với di sản của một vị Chân Nhân thì hạn mức cao nhất cũng chính là Chân Nhân, khoảng cách như này thì chặt tới mấy cũng không giữ được, bởi vậy nếu bước vào Huyền gia thì cũng như bước vào hang cọp, có thể bắt được cọp con tu thành chính quả cũng có thể bỏ mạng.

Đó là còn chưa kể ban đầu sẽ phải bỏ đi túi phù lục bên thân, đó là điều mà đối phương không thể nào chấp nhận, dù sao... máu của mẫu thân vẫn còn vương trên đó...

Bởi vậy nên hắn mới tiến tới một giải pháp khác, một con đường mà hắn cho rằng tốt hơn hết thảy.

Tiến vào Thiên Nham quân.

Phải, hắn cũng không phải gà tơ chim non, cũng biết chút chuyện liên quan tới đãi ngộ của một số tiểu hài không nơi nương tựa muốn tìm đến Thiên Nham quân, nhưng vấn đề là việc đó cũng phụ thuộc vào địa khu, tỷ như Phong Sa châu mấy châu khác đời sống vật chất thấp hiếm có điều kiện, Lăng châu dựa vào kinh thương nhiều con đường huyết mạch cùng với thủy lực phong phú từ phương Bắc lại là một trong những châu trù phú nhất của Nham quốc, để cho một hài tử được thu lưu tại một cứ điểm cỡ trung nghĩ đến cũng không phải vấn đề, đặc biệt là trong trường hợp hài tử này cũng có một chút tu vi, nghĩ đến có thể giải thích lấp liếm qua là ăn được kỳ trân diệu thảo trong quãng đường dẫn tới thể phách tăng trưởng hậu thiên thần lực...

Lại nói gia nhập Thiên Nham quân còn có một chỗ tốt khác, nếu như trận “Ma nạn” kia còn tồn tại yếu tố “Nhân họa” bên trong thì khi đó Thiên Nham quân chưa nói sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tên tiểu tử này, ít nhất cũng sẽ cung cấp một tầng bảo hộ thân phận vững chắc trước một số thế lực nào đấy, ít nhất là cho đến khi đối phương trưởng thành.

Và một khi trưởng thành, thiết nghĩ dựa vào truyền thừa cùng một số tài nguyên được cấp phát cho dựa trên biểu hiện tốt, khi đấy tên tiểu tử này rất có thể đã là một Tiểu Thừa thậm chí là một Trung Thừa, một Linh Động thậm chí một Kim Đan, khi đó không ít thì nhiều đã có sức tự vệ, thậm chí nếu thông minh hơn chút còn có thể mượn lực lật án năm xưa, hoặc là an tĩnh chờ đến khi bản thân đột phá Hóa Thần rồi đi tính sổ nếu có ý.

Tất nhiên, khi đấy khả năng rất cao kẻ thù đều đã trở thành một nắm cát vàng bất quá không sao, nhảy disco trên mộ phần đối phương cũng không phải lựa chọn tồi.

Còn có một lý do khác, đó là nếu kết nạp đối phương vào một cứ điểm cấp độ này cũng sẽ không ai nhìn ra được truyền thừa của vị Chân Nhân kia, dù sao đám phù lục được mang theo này cũng khá đặc biệt cần có môn đạo thích hợp mới nhìn ra được nếu k·hông k·ích phát, phẩm giai đa số cũng đều là Đê phẩm hiếm hoi Cao phẩm, này cũng không đủ để cho binh sĩ cấp bậc Võ Giả hay Tiểu Thừa đi mạo hiểm c·ướp đoạt.

Lại nhìn từ một góc độ khác cao hơn, hành vi của hắn ngày hôm nay rất có thể sẽ để Thiên Nham quân về sau lại có thêm một vị Huyền Võ song tu Tướng Quân... Hoặc cũng có thể chỉ là Sư Trưởng hay Lữ Trưởng, bất quá cũng đã phần nào coi như tạo phúc bách tính.



Đây đều là những suy nghĩ ngầm, hắn cũng không có công khai điều này với Đặng Trần An, dưới con mắt của nam hài thì thiếu niên cũng vẫn chỉ là một Mạo Hiểm gia khá phổ thông nhưng cũng khá thông minh một cách kỳ dị, có thể là do nhìn ra được phần nào đó lại không rõ ràng, bất quá vẫn xuất phát từ thiện niệm đưa ra được lựa chọn dựa theo suy nghĩ phổ thông là đưa hắn vào nơi an toàn cũng chính là Thiên Nham quân, cũng không biết rằng tất cả đều đã được thiếu niên cân nhắc một hồi lâu, lại vô duyên mà hợp với vỏ bọc ngụy trang một “Mạo Hiểm gia phổ thông” của chính hắn.

Nam hài thở ra một hơi, kể từ khi tiếp nhận Truyền Thừa Linh Phù tuy không tới mức đau đầu nhưng hắn cũng không dễ chịu vì những tạp niệm được sinh ra không quản thúc do suy nghĩ đột nhiên tăng trưởng phức tạp, điều này dẫn đến tư tưởng hắn phát sinh biến hóa, bất quá biến hóa thế nào cũng không qua được tên thiếu niên trước mặt kia.

Muốn trốn cũng trốn không được chỉ có thể nhận mệnh, hai ngày qua hắn không có cách nào khác hơn là nghe đối phương giảng đạo lý, bất quá không thể phủ nhận đích thực cũng là có thú.

Hết nói thiên lại nói địa, trong miệng đối phương phảng phất đạo lý dường như vô cùng bất tận, trong hai ngày này nói đủ nhiều tới mức làm cho hắn có chút hoài nghi nhân sinh không biết dù là một Võ Giả nói nhiều thế liệu có vì khô cổ mà c·hết khát không, bất quá tuy có chút khó chịu nhưng nó dường như lại có một hiệu quả nào đó, phảng phất sóng biển đánh vào cồn cát không ngừng mài mịn, đè ép xuống không ít tư tưởng đột xuất của hắn.

Đặng Trần An không biết được, dù sao có được truyền thừa nhưng tâm cảnh cùng tu vi không tới tự nhiên không thể lĩnh hội, rằng nếu từ góc độ tu Đạo mà nói, Lê Thanh Vũ đã vì hắn trong hai ngày qua nhổ hết ít nhất chín đạo mầm mống tâm ma, trả lại cho hắn một tấm đạo tâm phẳng lặng lại vững vàng hơn trước rất nhiều, thậm chí còn có chút khí hậu ngắm nhìn biển lớn...

Không phải hắn không có hoài nghi đối phương kỳ thực là một cao thủ giả trang, bất quá sau nhiều lần thử hắn chỉ có thể chán nản mà công nhận đây đích thực chỉ là một Võ Giả, tư chất khá tốt lại cũng không phải tuyệt đỉnh thiên tài cái gì, chỉ có tư tưởng kỳ hoa chút đỉnh lại cũng không thực sự là cái gì đó...

Đúng là một Mạo Hiểm gia kỳ hoa, hắn cảm thán thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.

Bất quá kỳ hoa cũng tốt, dù sao trong đời này, hẳn là đến cuối hắn cũng đều sẽ nhớ đến tên của đối phương cùng với thiện tâm mấy ngày hôm nay.

Lý Sở Trụ, ừm.

Lại nhìn về phía trước, lúc này đối phương đã đang nói chuyện vui vẻ với một binh lính gác cổng, sau đó một tay chỉ về phía hắn.

Dù sao cũng vẫn là một đứa bé, mà ảnh hưởng của Truyền Tống Linh Phù cũng đã tiêu tán gần như không còn, tự nhiên hắn cũng cảm thấy có chút hồi hộp, lại cũng có chút chờ mong về một tương lai phía trước.

Đã hơn một tháng trốn tránh, hắn vậy mà lại quay lại với xã hội, nếu đã không thể tránh tiếp thì chấp nhận có làm sao, chút dũng cảm này hắn vẫn có, nếu không... Làm sao hắn xứng...?

Như hoàng hôn chiều tà buông xuống, lại cũng như ánh hừng đông vừa hửng đại biểu dĩ vãng cùng tương lai, trong một sắc màu xích hồng....

Như màu máu.

Trong một gian đại lao, một nam hài lại thụ lấy một cước khó chịu, phun ra một ngụm máu xuống sàn đá.

Gian nan ngẩng mặt lên, chỉ thấy một cặp mắt lạnh như băng của một nam tử mặt chữ điền, lúc này đang lườm nhìn hắn, bóng tối mịt mờ kéo dài sau lưng.