Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 66: Sinh nhật




Quyển 2 Chương 66: Sinh nhật

Sinh nhật?

Đã từ rất lâu chưa từng nghe lại hai chữ này rồi.

Lê Thanh Vũ hơi lặng người.

Chớp lấy thời cơ hiếm có này, Yanfei tay phải quát ra một đạo vòng cung, cũng không thấy rõ nàng thi triển thuật pháp gì, chung quy từ trong không khí bỗng xuất hiện một bức tranh.

“Cái này lưu lại, hiếm khi thấy được cảnh ngươi như hiện tại. Có phải hay không rất kinh hỉ?” Cất đi một trương khuôn mặt vào trong túi bên người, Yanfei cười hỏi.

Hồi thần qua đi, Lê Thanh Vũ lập tức lại khôi phục sắc mặt như dĩ vãng, cố tận lực lạnh nhạt đáp:

“Có chút ngạc nhiên cũng không tính quá bất ngờ, kỳ thực ta đã có đoán trước rồi.”

“Thôi đi, đoán ra được trước ngươi còn một mặt như lâm vào hiểm cảnh như vậy, bất quá cũng không thể không công nhận phản ứng của ngươi nhanh nhạy, mới vừa phát hiện ra không đúng liền đã có thể tiến vào trạng thái chiến đấu rồi.”

“Tâm thần hơi có chút căng thẳng... Ngược lại là Yanfei tỷ tỷ ngươi, làm cả đống chiến trận như vậy chỉ để đón sinh nhật của ta? Sử dụng quyền hạn Tiên lực để thay đổi ánh sáng cùng cầm cố cảm giác không gian, lại lập tức dịch chuyển bản thân cùng bàn ăn ra đây, nhìn trạng thái của ngươi hẳn ngươi cũng đang vừa đọc sách? Cuối cùng lại còn sử dụng Tiên lực thi triển thuật Hoạt Ảnh, điều mà tỷ tỷ ngươi bản thân không làm được, lượng Tiên lực tiêu tốn kỳ thực cũng không ít đâu đấy?”

“Cũng đáng mà.” Yanfei nhún vai, lại ra hiệu cho hắn nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn.

Giữa lúc ngồi xuống, trong lòng Lê Thanh Vũ dâng lên chút bâng khuâng.

Hắn cũng là người, đương nhiên cũng có sinh nhật, là vào ngày 24/10. Điều này khi được hỏi hắn cũng không giấu diếm, dưới tình huống biết được lịch của thế giới này cùng thế giới kia tương tự.

Khi hắn xuyên qua, sớm đã là tận cuối tháng 10 đầu tháng 11, tự nhiên cũng không có việc gì liên quan tới sinh nhật rồi. Lại nói nghĩ lại cũng có chút trớ trêu, tại thế giới cũ khi đấy hắn cũng đang đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực mà quên mất luôn cả sinh nhật của bản thân.

Cũng không hẳn là sai, sinh nhật đối với đã từng thiếu niên như hắn chính là ngày hạnh phúc, khi đấy thì hạnh phúc sao nổi?

Sau đó, lại trải qua một quá trình chớp mắt là không biết vô tận thời gian, cùng với cả chút chuyện vừa xảy ra gần đây, thú thực hắn cũng quên luôn hôm nay là ngày sinh nhật mình, cũng không dự định quá để ý đến.

Bất quá hắn quên không có nghĩa là người khác cũng quên.

“Tiếc là ta không có được trù nghệ cùng kiến thức trù nghệ tốt như ngươi, không thể làm được bánh ga tô, cũng chỉ đành theo truyền thống mà làm rồi.” Yanfei thở dài.

Sinh nhật Yanfei là vào tháng sáu, khi đó với tư cách là trù sư tự nhiên phần thực đơn sẽ do Lê Thanh Vũ đảm nhiệm, hắn cũng không có làm mấy loại bánh giống truyền thống của Ly Nguyệt mà ngược lại làm bánh ga tô, tại thế giới này có nguồn gốc từ Fontaine.

Hồi còn tại thế giới trước, trong nhà kể từ khi lên trung học luôn đảm nhiệm công việc nấu nướng thì việc làm bánh này đối với hắn cũng không có gì khó, tuyệt mỹ không tới mức, ngon vẫn được, tuy khác thế giới nguyên liệu cũng có chút khác biệt bất quá chung quy vẫn là dị khúc đồng điệu, vậy là Yanfei liền có bánh sinh nhật ăn.

Nhìn lên mấy chiếc bánh bao Thọ Đào Tiên hơi có chút méo mó rõ ràng người xuất thủ, Lê Thanh Vũ hồi lâu không nói gì, cuối cùng vẫn là trong họng truyền ra hai tiếng:

“Cảm ơn.”

“Hả, ngươi vừa nói gì vậy, ta không nghe được. Có phải là cảm ơn không? Không cần phải xúc động, tỷ tỷ làm món ăn sinh nhật cho đệ đệ chính là thiên kinh địa nghĩa mà.”

“Ngươi nghe lầm rồi.” Lê Thanh Vũ thản nhiên đáp, tay cũng cầm lấy một miếng bánh bao:



“Ừm, phần vỏ bánh làm được hơi khô cứng, nhưng lại không phải vấn đề xảy ra khi hấp, ngược lại hẳn là lúc khuấy bột mì với sữa chưa đủ hỏa hầu, đây là một khuyết điểm lớn. Phần nhân bánh có chút mặn cùng tanh, xem ra trứng đánh cho đường chưa đủ... Nói chung là ngoại trừ chút phần Tiên lực được quán chú vào để thứ này miễn cưỡng coi là Linh thực ra, thật sự là đàm không lên nổi. Bởi vì kỳ thực nếu như tỷ tỷ ngươi đã dùng Tiên lực quán chú hẳn cũng có thể làm được đến tự nhiên thuế biến, vậy nhưng khuyết điểm trên ít thì nhiều đều sẽ không tồn tại hoặc giảm mạnh, bất quá hiển nhiên, độ chướng khống của tỷ tỷ ngươi đối Tiên lực cũng chưa đủ tinh tế tới mức đấy, dẫn đến ngoại phóng mà nội không dư, nhìn qua phảng phất khảm nạm hoàng kim bên trong lại rỗng ruột...”

Yanfei ở một bên nghe được đánh giá, sắc mặt đắc ý ban đầu không biết đã ném đi chỗ nào, đỏ mặt chỉ muốn tìm một chỗ độn thổ, bất quá trong lòng cũng có chút oán khí:

“Không biết tốt xấu! Ít nhiều thì người ta cũng đã có cố gắng rồi! Nào có ai lại đánh giá thẳng thừng đâm tâm như thế?”

Bất quá lời này cũng nhanh chóng biến mất, khi mà nàng nghe được:

“Lời bình kia là xuất khẩu từ một vị Linh Trù Sư, còn đối với Lê Thanh Vũ mà nói, thứ này thật sự chính là một đạo đồ ăn tuyệt mỹ, xứng danh nhân gian mỹ trù!”

“.... Cảm ơn tỷ tỷ.”

Nhìn lại trên bàn, trong hạp vốn có sáu chiếc bánh bao, nay đều đã không thấy, người làm liền trong lòng vui vẻ.

Bất quá...

“Ờ mà này, ta làm sáu cái để ta với ngươi ăn chung mà, sao giờ lại...”

“....Ta tưởng để ta một mình ăn hết? Cũng còn tưởng tỷ tỷ thần cơ diệu toán, biết được ta mấy ngày qua chưa ăn gì?”

“....”

“....Thôi được rồi, vậy để ta vào bếp làm thêm cái bánh ga tô khác, coi như cho tỷ tỷ dính chút phúc khí vậy, cũng để cho tên này một chút.”

“Lý nên như vậy.” Yanfei lẽ thẳng khí trực, trong lòng vui mừng khi tự nhiên thực đơn dự định được nâng cấp.

Telos nãy giờ lẳng lặng tại chỗ, kể từ lúc trở về từ Ỷ Nham điện, nó có chút hơi trầm mặc, bất quá tâm linh liên thông Lê Thanh Vũ không cảm thấy điều gì bất thường liền cũng không quá để ý, chung quy Telos cũng đồng thời chịu họa với hắn, thái độ hơi ủ uất cũng là lẽ đương nhiên.

Chỉ là như có như không không biết một tiếng thở dài, Telos lại chớp động hai con mắt to một lần, ngây thơ lại hiện hữu cùng không hiểu lại như hiểu.

Cũng chỉ có nó biết được, tên bản tôn kia của nó, lúc xoay mặt rời đi, cố tình che giấu mí mắt hơi ẩm ướt.

Có thể cười sinh tử, có thể cười thần uy, có thể cười Đạo, lại cũng có thể khóc khi đối diện nhân tình.

.....

Lại nói đến Ganyu lúc này đang quay về Nguyệt Hải đình, điều này không có gì bất ngờ dù sao còn có rất nhiều công chuyện chờ nàng xử lý, bất quá dù là ai cũng không thể đoán được vị này Tiên Nhân lúc này lại đang mặt mày ưu sầu chỉ vì:

“....Không biết mình có bị coi là ki bo kẹt xỉ không nữa?”

“Rõ ràng là đã tự dặn mình, nhớ lấy như nào cũng phải chuẩn bị một món lễ vật coi như quà gặp mặt, dù sao danh phận đồng bối nhưng kỳ thực vẫn là trưởng bối, cuối cùng lại để cho tiểu tử kia tặng quà trước...”

“Tuy có trả giá Hậu Thiên Chí Âm Tiên Châu, bất quá cái này rõ ràng được sư phụ nhờ vả trước, đối phương cũng không có nhận được, này cũng không tính. Vậy rốt cuộc coi như lần sau gặp mặt, lại nên lấy quà gì cùng lý gì để tặng đây....?”



Hướng Hải Triều Nguyệt – chuyên để tâm đến chuyện vụn vặt không quá quan trọng – Chân Quân Ganyu nghiêm túc suy nghĩ.

“Vẫn là như Đế Quân tốt, suy tính chu toàn, vừa gặp mặt đã cho ra đại lễ, hẳn là truyền thừa một lại thuật pháp Thần Thông nào đó, dù sao cũng kéo dài lâu như vậy....”

“Bất quá nói đi cũng nói lại, mong rằng tiểu tử kia cũng không có bị khí tức của Đế Quân dọa sợ. Uy thế của ngài ấy quả thực quá kinh khủng, tới mức ta cứ ngỡ như là ngài ấy định g·iết c·hết đối phương chứ? Bất quá chuyện này hẳn là không thể nào...”

....Đồng thời cũng cùng lúc này, ngồi tại bên trên bảo tọa trong Ỷ Nham điện dưới dạng nhân thân, Nham Vương Đế Quân Morax trầm tư suy nghĩ.

Hắn thật sự đúng là nảy ra ý định g·iết c·hết đối phương.

Một thân đầy bụng ẩn sự, vừa nhìn đã là bố cục của một hoặc nhiều tồn tại nào, thường không tới lại xuất hiện ngay lúc n·hạy c·ảm này, quả thực một đòn g·iết xong việc liền là cách giải quyết tốt nhất đứng từ góc độ của Đế Quân hoặc là của Nham quốc, bất kể thiên phú hay ngộ tính có tuyệt diễm như nào.

Bất quá suy đi nghĩ lại, chuyện này chung quy không thể nào.

Thứ nhất, cục diện này vừa nhìn liền chính là ở tầng thứ cao, ít nhất phải là Chân Quân đổ lên, mà đối với tầng thứ này bọn hắn mà nói, g·iết, thậm chí thần hồn câu diệt cũng không thực sự là phương pháp hiệu quả.

Thân tử dễ dàng, đạo tiêu lại khó.

Biết đâu đối phương chỉ chờ vào đấy mà làm ra bố cục? Nhân Đạo nguyền rủa, Thiên Đạo nguyền rủa cái gì, cũng không phải không thể. Đối với vấn đề này, chung quy là còn cần chờ kiểm chứng, hắn lại không nhìn ra được.

Thứ hai, nếu g·iết cũng liền không nói được với Bình, thậm chí là cả với chư Tiên khác. Dù sao đối phương cũng đã được coi như Tiên gia thân truyền, bản thân thậm chí về mặt nào đó coi như Ma Thần, vậy cũng liền là Tiên gia rồi, chỉ vì nghi ngờ mà làm ra hành động có thể gây sứt mẻ tình đoàn kết của Tiên gia liền không đáng, lại nói, không khó để nhìn ra mức độ coi trọng của Bình với đối phương, thậm chí còn không thua kém tên đệ tử hiện đang bị lưu đày ở Ám chi Ngoại Hải tại quá khứ....

Kỳ thực hắn cũng đã rất khoan dung, đây cũng là lý do thứ ba, cũng không thể vừa thấy liền g·iết lầm không cho bỏ sót được, đây dù sao cũng đã không còn là Thượng Cổ Thần Chiến, liền thử nhìn theo cách của đối phương, coi tên đệ tử này của nàng như một đứa trẻ mồ côi khổ nạn, một tên đệ tử bình thường, một con dân của Nham quốc.

Thông qua không ít lần gặp gỡ cùng nói chuyện với thân phận Zhongli, hắn tự nhận bản thân tuy không thể nhìn ra được suy nghĩ cùng tâm linh của tên đệ tử này vì có lực lượng vô danh rất mạnh ngăn trở, nhưng dù sao cũng là Đạo Quân, linh đài thanh minh tâm thái thấu triệt, vẫn biết rõ đây là một khỏa khả tạo kỳ tài tâm, thuần chính không nói, cũng vô cùng kiên cường chịu được khổ lại chịu được hạo kiếp, dùng từ đúng liền là đạo tâm tốt, càng đừng để cập đến thiên tư ngộ tính.

Trải qua một năm, tự nhận cũng đã đủ để hiểu rõ dù sao cũng là một vị Đạo Quân nhìn chằm chằm, hắn cũng đã định buông tha cho đối phương thậm chí coi như đối tượng đáng giá dốc tài nguyên bồi dưỡng, thẳng đến khi hắn nhìn thấy....

Phải, đối phương g·iết một nhóm Đạo Bảo Đoàn, ngay cách đây không lâu.

Điều này cũng không hẳn là sai, xuất phát từ nhiều góc độ mà nói bất kể Võ gia hay Tiên gia, thậm chí ở một mặt nào đó còn là trừ gian diệt bạo, cũng không thể nói là quá lãnh huyết hay sát tâm quá nặng cái gì, nếu thế còn không phải có vô số Tiên Nhân thậm chí chính hắn chịu án phạt? Tại thế giới này, một mặt thần quyền nâng đỡ trị an bình đẳng, chung quy tại mặt còn lại vẫn không thể tránh được máu chảy, điều này liền sẽ tuyên cổ không đổi, nhìn khắp hàng trăm hàng ngàn xuyên suốt văn minh lịch sử là như vậy, chỉ là ở mức độ khác biệt mà thôi.

Ít nhất, giờ còn chưa tới lúc.

Chưa tới lúc lấy văn chế võ, lấy luật ước Tiên.

Vậy vấn đề ở đây là gì?

Đối diện với thân ảnh đấy, Nham Vương Đế Quân cảm nhận được dục niệm giữa thiên địa sinh sôi.

Cụ thể là sát dục.

Có thể điều động được cả sát dục của cả thiên địa, mặc dù chỉ có một tia, này cũng đã nói rõ lên được điều gì rồi.

Huống chi tại thế gian này, đúng là có Dục chi Đạo từng tồn tại.

Từ rất lâu trước, thậm chí phải hướng ánh mắt đến Viễn Cổ thời đại.



Nghi vấn lại dấy lên, vậy liền không thể làm ngơ. Chung quy vũng nước đục của Viễn Cổ thời đại quá lớn, hắn không muốn Nham quốc bước chân vào, thậm chí còn có thể là tầng tầng lớp lớp âm mưu đằng sau mượn tay lẫn nhau bố cục.

Không phải do hắn n·hạy c·ảm, mà là tiền Lượng Kiếp, thật không thể bất cẩn, nếu không liền sẽ vạn kiếp bất phục!

Bởi vậy, cần phải có hành động.

Đem đi lưu đày, khó, một khi vượt ngoài tầm mắt liền sẽ không biết được gì, mà trong tầm mắt liền mang ý nghĩa có liên hệ, huống chi đối phương đã được đưa đến một lần liền không thiếu lần hai, thả hổ về rừng không nói, chung quy là trung sách.

Hạ sách là đem g·iết luôn, nhưng tệ nạn như nào trước liền đã nói.

Vậy còn thượng sách? Phong cấm.

Không phải phong cấm phổ thông, cái gì đánh ngất đem vào nhà tù, vậy thì cũng không có gì khác biệt.

Muốn làm triệt để, chỉ có thể phong cấm vào khe hở giữa hư cùng thực, nói đúng hơn là xóa bỏ tồn tại hoặc nhiều hơn là phong ấn ý thức từ ngoài, vây cố lại tâm linh chứ không công kích tâm linh, từ nay cùng thế gian không liên quan, Lượng Kiếp xong lại thả ra, khi đấy thì mặc hắn nhảy nhót.

Đây vốn là điều hắn định làm.

Bất quá không biết vì vận mệnh khúc ngoặt hay là trù tính kinh thiên, sự việc không thành công, đối phương thành công thuế biến Ý Chí lên được Thần Thông, lại lĩnh ngộ được đủ với Bản Nguyên cùng Pháp Tắc ở một mức độ nhất định đặt trên cơ sở Thần Thông kia, Ý cảnh tiến thêm một bước Hóa Vực, diễn ra Khổ Hải Tịch Pháp, không những ngăn cản uy áp Pháp Tắc xâm thực, lại ngăn chặn bản thân không nhập Hư.

Muốn làm tiếp, vậy lại chỉ có thể quay về hạ sách.

Thật sự ngay tại lúc đấy, mặc dù bản thân có lỗi trước, hắn lại có chút oán thầm lên Bình. Rõ ràng bất kể có phải nàng bố cục được tới mức này hay không, nhưng rõ ràng mọi việc diễn ra như này nàng liền không thiếu nhân quả.

Chỉ là lại nghĩ đến cuộc đối thoại gần đây nhất với nàng, lại nhìn kỹ về đối phương ngoan cường cùng thê lương mơ hồ hiện rõ Đạo, hắn liền không khỏi giật mình.

Hắn, Nham Vương Đế Quân, là Nhân gian đệ nhất cường giả, từ khi nào phải chịu khuất nhục tới mức này rồi?

Chỉ luôn chọn thủ sách sợ đầu sợ đuôi, lại luôn nghĩ chỉ có bản thân mới có thể định đoạt, bảo vệ mọi thứ?

Đây thật sự là tư tưởng đúng đắn sao? Khi mà ngay tại một quãng thời gian kế tiếp hắn còn muốn cho Nham quốc độc lập?

Nham quốc, cũng không phải yếu ớt như vậy, ngoại trừ Băng quốc do tích lũy quân sự quá nhiều, dựa trên các mặt khác, chính là quốc gia sở hữu quốc lực lớn nhất trên cả đại lục, dù là Khaenri’ah năm xưa tại thế cũng không thể tại mặt này sánh bằng.

Là từ khi nào hắn đã tới mức này? Nham tâm khô cằn, đạo tâm hướng tử không hướng sinh?

Do 3700 năm bảo hộ Ly Nguyệt sao?

Do tận mắt chứng kiến Qui Ly Nguyên hủy diệt sao?

Hay do nhìn thấy nàng ngã xuống, lại nhận ra tất cả chỉ là âm mưu?

Đây thật sự là Đạo của hắn, là những gì hắn muốn?

Zhongli mơ hồ ngộ ra, có lẽ tưởng rằng bản thân tại ván cờ năm đấy đánh được hòa, kỳ thực đã thua lúc nào mà không biết.

Thua tận 4 thiên niên kỷ.