Quyển 2 Chương 67: Bố cục
Cũng không phải chưa từng nhận ra, cũng không phải chưa nghĩ tới, mà là không muốn thừa nhận, cũng chưa có cơ hội đi kiểm chứng.
Một cơ hội đủ cao, mà cũng đủ thấp, để hắn làm kỳ thủ, cũng là kỳ tử.
Bởi vậy liền không thể không dẹp hết tất cả những lý do đằng trước ra.
Tiểu tử kia vẫn là con dân Nham quốc đúng không? Vậy liền đủ rồi.
Thích bố cục hắn, mượn hắn, mượn Nham quốc bố cục đúng không, xem thường hắn vị này Nhân gian đệ nhất cường giả đúng không? Cũng xem thường tiểu tử kia... Vậy liền đủ rồi, cần thận thua đến đầy bàn đầy bát.
Hơn nữa, hiện cũng đã rõ ràng chút danh tích của thứ lực lượng trong tâm linh đối phương kia, vậy liền không phải mịt mờ mà đánh.
Thời Gian Đại Đạo.
Dục Vọng chi Đạo.
Cuối cùng là....
Zhongli nhìn về phía một hòn đá trên tay lúc này đang không ngừng trải qua quá trình:
Thành – Trụ - Hoại – Không.
Cuối cùng lại quay lại Hữu (Thành) kế tiếp từng vòng luân hồi, không nhìn thời gian, không nhìn không gian, lại chính là thời không song ứng, nhân quả song ứng, vận mệnh song ứng....
Vô Thường.
Vô Thường Đại Đạo.
“Vừa vào đã là bố cục của Quy Tắc chi Chủ, chắc chỉ có mỗi của Dục Vọng là thuộc về Pháp Tắc Đại Tôn...Ha ha, ta coi như nhớ kỹ. Khí tức kia, ta đã từng quên.”
Bất ngờ vào lúc này, Zhongli lại ngửa mặt lên trên cao, đối một thứ gì đó nói:
“Xong rồi, có thể tiến vào.”
Lời này vừa ra, từ thiên không xẹt suống một đạo quang mang, không phải lôi đình lại vượt cả lôi đình, xuyên qua tầng mái vòm của Ỷ Nham điện nháy mắt cắt ngang qua cổ của vị này Nham Vương mà đâm xuống.
Thứ gì lại có thể làm được đến mức này?
Một cây thương.
Một cây thương phổ thông.
Vậy mà xé rách được đôi chút lớp da của Nham chi Thần Quân, Nhân gian đệ nhất cường giả.
Chung quy là sức mạnh của sự hổ thẹn.
Vết xước trên cổ lập tức liền lại, Zhongli khẽ cười khổ trong mắt lại hiện ra mấy phần may mắn là thương không phải kiếm, quay người lại đối cây thương nói:
“Giọt máu đấy, là coi như ta thiếu hắn. Bất quá bây giờ chưa được, còn cần đúng lúc, ta mặc kệ ngươi có bố cục gì, Bình. Một đạo ngưu đấu kiếm khí xông lên phá bàn cờ, muốn đạt được công nhận của ta, chung quy không dễ dàng như thế, bất quá như trước như nay vậy cũng đã đủ rồi.”
Lại nói mấy lời, giống như không nguyện ý cùng vị này ưa thích lảm nhảm Thần Quân đợi lâu, cây thương kia lại lập tức phóng đi, lại gây thêm một cái lỗ thủng thứ hai phía trên mái vòm, điều này làm Zhongli trên mặt cười khổ lại càng khổ hơn.
Vẫy tay làm mái vòm khôi phục, hắn tự lẩm bẩm:
“Ha ha, chung quy không có làm đến mức đấy, nếu không hẳn đã là kiếm chứ không phải thương.”
Ít ai biết rằng, Ly Nguyệt Chân Quân trung Ca Trần Lãng Thị, thiện kiếm mà cũng thiện thương, thương kiếm song tuyệt.
Kiếm chủ công, thương chủ thủ.
Chỉ là, đã từ rất lâu, trải qua một số sự kiện, nàng đã rất ít khi xuất kiếm, dạy đồ đệ cũng thường chỉ dạy thương.
Cầm thương, mệnh danh Đại Thương Tiên, nàng dám đơn đả độc đấu Teyvat đại lục bất kỳ Quân cùng bán bộ Chứng Đạo cảnh.
Bất quá cầm kiếm, thân là kiếm tu, nàng thế nhưng là dám, kiếm ý phạt thần, kiếm nhận chỉ thiên!
“Chỉ hóa ra là bọn hắn, ít nhất là có liên hệ sao, nghĩ không ra nhưng cũng không thực sự bất ngờ...”
Zhongli khi nói ra lời này hai mắt lóe lên không ngờ không chỉ có hoài niệm, còn có duệ mang, ngữ khí trầm lắng nhấn mạnh từng từ:
“Tiên! Tiên! Tiên!”
.....
Sơn thanh thủy tú.
Linh khí mịt mờ.
Phóng mắt sơn mạch ngàn vạn dặm, ngửa đầu vân tiêu nhuộm kim sắc, hạ xuống ba ngàn trượng thất thải thiên thê xuyên qua hai đạo hạp cốc đứng song song, đã đứng vững tại nơi đấy hơn ba năm.
Thiên thê, tới từ Thiên Đình!
Nhân gian nhộn nhạo, Thiên Tiên hạ phàm ngàn năm đều hiếm có, mà dù có cũng đều chỉ thoáng chốc khói sương đi qua, dĩ vãng làm gì có lần nào lâu như này?
Đế Vương chư vị chân đi lạnh toát, tim lại một mảnh lửa nóng, tiên duyên khó cầu trước mặt, khe hẹp trường sinh dòm là thấy, nào có thể không xúc động?
Cũng xen lẫn e ngại.
Kỳ nhận dị sĩ luyện khí thuật sĩ được triệu hồi, còn có các Tu Chân đại phái, tâm điểm đều chú ý đến nơi này.
Bất quá, đều không nhìn được gì.
Tiên quang lập lờ tối nghĩa, Đạo giải trước mắt không cầu, chung quy bỏ gần cầu xa, cuối cùng chỉ có đôi chút nhất giới phàm nhân nhãn quang mơ hồ thấy rõ một vài thân ảnh bên trong.
Ở giữa hai đạo hạp cốc, sâu lắng không biết tự thời đại nào ngụ yên một ngụm giếng, mặt nước lắng đọng.
Giếng không rõ lớn nhỏ, đủ lớn để thâu nhật nguyệt thời không, lại đủ nhỏ để không cho một tia ánh sáng lọt qua, chung quy một mảnh hỗn độn.
Trước giếng đứng vững một số thân ảnh, cụ thể là nhị số tuế nguyệt, vốn là Thiên Cương chi Số, lại có một phần ba đã tiến nhập Luân Hồi.
“Tận thập nhị Đại La Kim Tiên! Toàn bộ đều binh giải chuyển thế thân nhập luân hồi tán đi một thân tu vi phúc đức, lại cộng thêm hai mươi tư Thái Ất Kim Tiên trấn giữ tự tổn tu vi, chỉ để bắt lấy một tia tuyến số không rõ.... Thật có đáng...?” Một giọng trầm thấp vang lên, tràn ngập thổn thức.
Đại La Kim Tiên vốn đứng tại chúng sinh chi đỉnh, nay lại chỉ trong một quãng thời gian chớp mắt thiếu đi mười hai vị, Thái Ất Kim Tiên cũng không kém, nay cũng đều lột xuống hai chữ Thái Ất.
Đứng trước tình cảnh này, hằng cổ tâm cảnh cũng phải vì đó nhộn nhạo.
Diện tỉnh bình tĩnh, tâm tỉnh bất yên.
“Đừng quên, chúng ta chỉ là chủ trì trận pháp, còn có vị kia tự lấy thân đả xuyên thông đạo mới thật sự mất được lớn. Xuyên qua Kỷ Nguyên tỉnh, dù là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cũng đừng hòng giữ được tu vi, trăm phần còn một đã là tốt.”
Một người khác sâu lắng nói, lời nay đưa đến tất cả những bậc đạo pháp vốn Xá Không đều đã trầm lại càng thêm trầm lặng.
Một tôn Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên!
Một kỷ nguyên mới đi ra được bao nhiêu tôn Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên?
Nay cũng lại không có.
Lại xuất hiện một âm thanh cười khổ, dường như khác giới tính với hai người vừa nói kia:
“Thiên Đế bệ hạ bế quan mấy ngàn năm không hỏi thế sự, vừa xuất quan liền lập tức ban bố đế chỉ đủ để đo được thiên không dày mỏng, thật sự là...”
Lời này chưa nói tận, ý lại được nhiều người khác đồng tình. Bất quá ngay sau đó lại có một âm thanh khác xuất hiện, giọng khàn khàn:
“Chúc Tiên Cô, lời ấy sai rồi. Đế chỉ cũng không phải do bệ hạ nhà chúng ta đưa ra.”
“Ồ, Mệnh lão lời này ý chỉ còn có huyền cơ khác?”
Chúc Tiên Cô giật mình, nghê thường bên người hơi động.
Mệnh lão thân là một trong sáu vị Thiên quan ở Thiên Đình chịu trách nhiệm cho việc quan khán Lượng Kiếp Mệnh Vận Khí Số, còn gọi lục Thường. Nhân gian thiên tử mệnh, anh hùng hào kiệt mệnh, các lộ yêu linh quỷ quái, không gì thoát khỏi được bàn tay của vị lão nhân tóc bạc xen tím nhìn trông lạnh lùng trước mắt đây, rất nhiều quyết sách trọng đại trong Thiên Đình đều sẽ phải qua tay vị này một lần, biết thêm chút bí văn cũng không có điều gì lạ.
“Phải, theo như lão phu biết được.... Đạo chỉ thị này, vốn tới từ Thanh cảnh!”
“Thanh cảnh!” Một lời nói ra, chư tiên biến sắc, đặc biệt là vị kia ban đầu hỏi có đáng không, giờ khắc này lập tức cúi gằm mặt xuống, ánh mắt thậm chí không dám nhìn trời cao.
Nhìn thấy vị này Tinh Quan lão nhân ngày thường oai phong giờ lại cụp đuôi như vậy, vốn một số tâm tư chê cười trên nỗi khổ của người khác đôi chút vừa dâng lên từ nơi không rõ không ngờ lại bị một lời của Mệnh lão ép xuống:
“Không cần phải như vậy, Thành Đức Tinh Quan. Vị kia cũng không nhỏ nhặt tới mức chấp nhặt chút lời vặt vãnh đấy, thậm chí ngược lại là ngươi đắc phúc không biết chừng.”
“Thật... sự?” Vị Tinh Quan này hơi cứng nhắc ngẩng mặt lên, có chút không ngờ ngày thường bất cận nhân tình Mệnh lão lại vì hắn giải đáp một lời, cũng không nghi ngờ về tính chân thực của câu nói kia.
Bởi vì mặc dù nhìn qua trông tuổi tác ngang nhau, thậm chí bản thân hắn có vẻ già hơn đôi chút, nhưng số tuổi thực tế giữa hai bên chênh lệch hoàn toàn không kém trời cùng đất, đối phương vốn chính là nằm trong hàng ngũ Thiên Quan đầu tiên ngay từ lúc Thiên Đình vừa thành lập, tư lịch đủ, tự nhiên cũng so với bọn hắn đám tiểu bối này hiểu rõ về vị kia hơn.
Mệnh lão nghe vậy lại không đáp, phảng phất chán nó bất thành khí, nhưng hiện lại có thêm chút nhân tình vị.
“Thanh cảnh... Thảo nào... Cũng chỉ có vị này mới thực sự có thể để một tôn Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên chấp nhận mạo hiểm.” Chúc Tiên Cô nhấm nuốt câu chữ, hơi gật gù tỏ vẻ hiểu được.
Lời này được mọi người tán đồng.
“Bởi vậy nên chư vị, lời đã nói đến như vậy, hẳn chư vị không còn quá nhiều nghi hoặc nữa chứ? Nếu đã thế thì để ta thông báo cho chư vị một tin tốt, đến từ chính Thiên Đế bệ hạ!” Một thanh niên bất ngờ tại lúc này cất to tiếng, ánh mắt liếc nhìn qua Mệnh lão, phảng phất đôi bên đã có thương lượng từ trước.
Chư tiên đều chú tai lắng nghe.
Tin tốt? Chắc chắn không phải là về phần bồi thường của Thiên Đình cho việc bọn hắn tự tổn tu vi, trách nhiệm nghĩa vụ cùng quyền lợi bọn hắn đều nắm rõ, tỷ như bọn hắn đám gia hỏa không nhập Luân Hồi này, mỗi người sẽ được phép từ trong bảo khố căn số ba chọn ra mười hai loại thiên tài địa bảo cùng một món Tiên Thiên Linh Bảo.
Phúc lợi to lớn này, cũng chỉ có Thiên Đình có thể chi ra nổi, thiên tài địa bảo tạm không nói, phải biết độ quý hiếm của Tiên Thiên Linh Bảo dù là đối với bọn hắn đám Thái Ất Kim Tiên này cũng đều là chỉ có thể cầu mà không được gặp, tu Đạo ngần ấy năm đến nay, nhân thủ hai ba kiện cũng đã là tương đối khá.
Đó là còn chưa nói đến đám Đại La Kim Tiên tự mình binh giải chuyển thế kia, mỗi người đều sẽ được tặng ba kiện Tiên Thiên Linh Bảo, hoặc cũng có thể đổi thành Hậu Thiên Chí Bảo xuất ra từ chính tay Thiên Đế luyện chế!
Hậu Thiên Chí Bảo cùng Tiên Thiên Chí Bảo, tuy rằng ở giữa đúng là có khoảng cách, nhưng về bản chất cũng không thực sự khác biệt, tỷ như giữa bọn hắn đám này Thái Ất cùng đám kia Đại La, cũng đều là từ Kim Tiên mà bước ra nửa bước, chung quy lại phân tách hai mảng thiên địa.
Mà sở hữu Tiên Thiên Linh Bảo hay Hậu Thiên Chí Bảo đối với việc chuyển thế trùng tu là không hề xấu, thậm chí còn có thể bù đắp chút khuyết thiếu trước kia, nếu quay lại Đại La chi Cảnh có thể đi được càng xa, mơ hồ dòm ngó chút Hỗn Nguyên phiến kia đại môn, nghe được ai mà không tâm động?
Đánh cược dù lớn, nhưng đây chính là Đạo! Dù chỉ là có một tia cơ hội nhỏ nhoi cũng phải dốc sức dành lấy, chỉ có tâm thái như vậy mới có thể Chứng Đạo được!
Vì vậy không chỉ có đám Thái Ất Kim Tiên bọn hắn dốc sức, đám Đại La kia hẳn là khí lực bú sữa mẹ cũng đều dùng ra chỉ để góp đi một thân tu vi....
Bất quá đương nhiên, mọi việc kỳ thực cũng không nhẹ nhàng như vậy, nếu không phúc lợi nhận được cũng sẽ không lớn tới thế.
Đừng nhìn mọi người cười cười nói nói, đây cũng là áp lực lớn tới mức khó thụ, trấn giữ Huyền Hoàng Thanh Trọc Quy Nguyên Vô Diện Giới trận để cho một tôn Hỗn Nguyên đi qua, dù chỉ là một phương vị nhỏ nhoi nhất, cũng cần tại cảnh giới này nhân vật tiêu biểu, đạo pháp viên mãn, nếu không đừng nói việc lớn họa Lục Thập Tứ thiên rồi chịu Thiên Đế trách phạt hay nghiệp lực quấn thân cái gì, thân tử đạo tiêu tại chỗ đã là nhẹ, sợ nhất Tâm Linh chi Hải chỗ sâu nhận ô nhiễm chảy ngược lại Đạo chiêu đến ngoại vị diện đám kia đại khủng bố, lúc đó liền t·ử v·ong cũng là một loại hy vọng xa vời, đặc biệt là khi vị kia tại Tử Vong Pháp Tắc đi được xa nhất đã rời khỏi.
“Các ngươi sẽ nhận được bảy ngày nghỉ phép.” Thanh niên kia lôi từ trong hư không ra một tờ giấy, chậm rãi đọc từng chữ.
Chư tiên nghe xong, mắt nhìn nhau, đều không thấy vẻ hoang mang, mặc dù vẫn có chút kinh ngạc, nhưng đa phần đều là một mảnh lửa nóng.
Thiên Đình một ngày, nhân gian một năm.
Bảy năm tại nhân gian, hoặc là tại một số giới khác, bọn hắn có thể thỏa sức du ngoạn, ngắm cảnh,....
Trước kia rất lâu đã phi thăng lên Thiên Đình hoặc là vốn bản thân sinh ra tại Thiên Đình như bọn hắn đa phần đều không có cơ hội buông xuống các giới khác, nhiều nhất cũng chỉ là chút thông tin hình chiếu, vốn chính là thiên điều, bây giờ lại có thể quang minh chính đại chân thân buông xuống.
Mặc dù cũng có chút nguy hiểm, dù sao nhân gian thứ này bao hàm nhiều lắm, bất quá so với lợi ích đạt được đều là không đáng nói.
Mấy cái bên trên vừa nói đều là hành vi nhàn rỗi đến phát chán mới có thể làm ra, sự vụ chân chính bọn hắn phải làm chính là... Đi tìm cơ duyên có liên hệ với mình, tìm chút chỗ ngộ đạo hoặc khai mở nhãn giới, lũng đoạn pháp bảo, hoặc thậm chí là...
Bố cục.
Mà tất cả những thứ hành vi ngày thường bị cấm để tránh gây nhiễu loạn này, dù sao Thiên Đình cầm trịch lớn giữa thiên địa, công đức tự tại nghiệp lực tự nhìn, hiện bỗng có con lạch nhỏ thuận thế cá diếc tung bay, đều được Thiên Đình nhắm con mắt mở con mắt, vốn chính là ý này, cơ hội như thế hiếm có làm sao không quý trọng?
Tất nhiên, trái với một đám tiểu bối một chút nhận ra cách cục lại phần đa chưa nhận ra kia Mệnh lão lại liếc nhìn thanh niên kia, vốn còn gọi Vận lão, cũng là một trong số những lão cột trụ chống Thiên Đình, sau khi nhận được một cái mỉm cười nhẹ liền xoay mặt hướng về Kỷ Nguyên tỉnh phía đằng xa kia, có chút cảm thán.
Xem ra vị kia, lại chuẩn bị làm một vố lớn rồi.
Vị kia mà hắn nói, chính là tòa chủ nhân Thanh cảnh kia, tối cường bên trong chư vị Thiên Tôn, cũng là cổ xưa nhất.
Thiên Đế năm xưa, cũng từng chỉ là một tên đạo đồng của hắn.
Từng khai đàn giảng pháp Thánh Nhân.
Từng nâng mở khí số Hồng Mông Đại Điện chiếu rọi con đường từ Luyện Khí đến chứng Hỗn Nguyên, lại để cho chúng sinh đồng nhận.
Từng dẫn dắt cả một Kỷ Nguyên ức vạn năm đi được từ trước đến nay, để cho Tiên Đạo Kỷ Nguyên quang huy nở rộ rực rỡ, kim liên giữa đất trời sinh.
Công đủ để trời cao hơn ba vạn lý, đức đủ để phục chúng sinh.
Được suy tôn là...
Đạo Tổ.
Đạo Đức Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Tổ.
....
Cùng lúc ngay ở cửa một tòa đạo quan nhỏ cũ kỹ, có một thân ảnh bước vào, một bước đi qua phảng phất tuế nguyệt biến hóa, bước chân rơi xuống đã lại là của hài đồng, răng rắc tiếng gỗ sàn nhà cũ bị nhẹ đè nén.
Người khoác thương sinh đầu đội thiên mệnh hài đồng cung kính nâng lên hai tay, mở miệng đối với một bóng lưng đằng trước, lại càng lên trước là một lư hương nhỏ, không có khói.
“Đệ tử ở đây bái kiến Đạo Tổ, bẩm báo chuyện rằng, Yên Diệt Tử Vong Thiên Tôn, đã giống như ngài dự đoán, thành công mượn nhờ Huyền Hoàng Thanh Trọc Quy Nguyên Vô Diện Giới trận đi qua được đến bờ bên kia.”
“Ồ?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, bóng lưng kia xoay người lại, lộ ra hình dạng của một....
Nam tử vô cùng phổ thông.
Không có gì đặc biệt.
Tóc đen mắt đen, ngũ quan đoan chính, vóc dáng săn chắc đằng sau tấm đạo bào, sắc thái hiền lành sinh động, thật sự không có gì đặc biệt.
Đạo Tổ nhìn về phía đệ tử đắc ý, cười nhẹ:
“Sinh Quang à, cũng không cần phải ăn nói lễ phép như vậy, vi sư kỳ thực cũng không có để ý.”
Biết được tính cứng nhắc của tên đệ tử không phải ngày một ngày hai thậm chí vô số nguyên hội trôi qua vẫn chưa sửa được hắn cũng không tốn thêm nước bọt, lại nói thêm:
“Còn có nghi vấn? Ta tưởng ta đã giải thích hết rồi?”
“Bẩm Đạo Tổ, nhân quả tiền hậu đệ tử tự nhận minh bạch tám phần, thiên tư ngu dốt hai đầu còn lại không dám phiền tới Đạo Tổ, bất quá chỉ xin cho đệ tử thêm một câu vấn, vì sao người đi lại là Tử Vong Thiên Tôn? Thiên Đình Thiên Tôn có chín vị, nghe ngài một câu pháp lệnh chỉ để hoàn nhân quả liền ở đấy sẵn sàng hơn hai chục nhìn khắp Lục Thập Tứ Giới, trong đó không thiếu tồn tại tốt hơn tỷ như vị kia nắm giữ Không Gian Tứ Vọng Thiên Tôn hay là vị kia gánh núi chuyển sông Tự Nhiên chi Chủ?”
“...Vì ta thích?”
“...”
“Đùa chút thôi.” Thanh niên nãy giờ được gọi Đạo Tổ lại có vẻ nhàm chán xoay lưng lại về phía đệ tử đồng thời vươn vai, hạ tay xuống đã nghiêng người nằm ra trên bồ đoàn, hướng góc nhìn từ trên xuống dưới thấy được một bàn cờ nhìn không rõ đường vạch phân chia phảng phất loạn thành một đoàn dây tơ rối bù không nhìn bất cứ Quy Tắc nào của Không Gian Pháp Tắc, quân cờ cũng vậy, một mảnh Hỗn Độn không chấp Thời Gian.
Bất quá tại một đạo hình chiếu nhỏ không rõ ràng bên trong đám quân cờ Hỗn Độn này lại có thể nhìn ra được một khuôn mặt, của một hài tử dám đứng đấy gánh chịu uy áp Hư Chân của một vị Đạo Quân.
“Tử Vong cần phải đi qua Bỉ Ngạn, lại cần phải tìm thấy Niết Bàn, lý do chỉ đơn giản là vậy.” Thanh cảnh chi Chủ nhìn thế cục trước mặt, miệng nở nụ cười không rõ, tay phất nhẹ đạo bào.
Tụ liễu trung sinh Hồng Mông, sát na gian kiến vô thường.
....
Bỉ Ngạn bên ngoài, một ngọn đồi cao sắc cỏ u ám, sương sớm đọng lại vốn đã không còn lại từ không sinh có ra một giọt nước, gió nhẹ thổi qua lại thấy đứng đấy một lão giả, thân trên áo xám, thổ khí từ tử chuyển sinh.
Lão giả hơi cúi người lấy tay sờ nhẹ đám cỏ, mặt lại cứng nhắc hướng lên trên trời, khẽ nói như thì thầm:
“Teyvat đại lục....”