Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 65: Nham chi Bản Nguyên, Ngọc Cương!




Quyển 2 Chương 65: Nham chi Bản Nguyên, Ngọc Cương!

Nhìn lấy thân ảnh nhỏ bé lại vô cùng quật cường phía đối diện, sắc mặt âm trầm không rõ nội tâm phức tạp, không biết nghĩ đến điều gì Morax cuối cùng thở dài một tiếng, rút đi toàn bộ uy áp.

Áp lực tuy không còn, nhưng trọng thương trên thân thể vẫn là thực, Lê Thanh Vũ ngay lập tức liền ngã dập mặt xuống phía trước.

Hắn đã quá mệt mỏi.

Bỗng cảm giác từ trong cơ thể đảo qua một luồng ôn lương nhiệt khí, quay đầu chớp mắt người đã lại lành lặn.

Hắn liền cứ thế lại đứng lên, nhìn về phía trước, nơi đó bên trên đế tọa long đã không tại, chỉ có một đạo bạch bào thân ảnh, mũ bào che đi nửa mặt trên quang mang hơi lập lờ không nhìn rõ thần diện mạo, lại y nguyên cảm nhận được ánh mắt phức tạp.

Hai bên nhìn nhau, trầm lặng, cứ thế kéo dài không biết bao lâu.

“....Kỳ thực, ngài hẳn chỉ cần đánh ngất ta là được rồi mà?”

Một đạo âm thanh xuất hiện, phá tan trầm mặc.

Zhongli nghe được, lập tức trợn mắt, cứ thế mà nhìn về nam hài phía trước, người lúc này đang tiếu dung nhẹ nhàng, hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết nào của một người vừa bò qua lằn ranh sinh tử.

Liền thế, hắn cũng cười.

“Ha ha ha...!”

Tiếng long tiếu vượt qua vang vọng khắp cả đại sảnh cao hơn vài trăm trượng, rung động cả những bức tường xung quanh cùng bức tranh bên trên đó, phảng phất một luồng gió mát thổi đi đám tro bụi lưu lại bởi tuế nguyệt.

Uy nghiêm tiêu tán không ít, sức sống nhưng lại nhiều thêm mấy phần.

“Không thể như vậy được. Rất xin lỗi, nhưng tại tầng thứ này của bọn ta, như này liền là vô trách nhiệm.”

“Xin lỗi” hai chữ này, đã từ rất lâu chưa từng thực sự xuất hiện trên miệng Đế Quân.

“Hẳn cũng có thể đoán được, liền coi như ta làu bàu là tốt.” Lê Thanh Vũ nghe vậy liền khẽ lắc đầu thở dài.

“Ngươi không hận ta?” Thoại âm nhất chuyển, bầu không khí lại như có như không tứ phía sát cơ.

“Ngài đoán?”

Sát cơ tiêu tán.

“Ha ha ha...” Zhongli lại tiếp tục cười, đáp án kia rõ ràng cả hai phía đều vô cùng minh bạch.

“Thực sự đúng như Bình nói, tên đệ tử này của nàng... Quả thực ít nhất có Chân Quân chi tư. Không ngờ mơ hồ trung ta lại nhìn được bóng dáng của Đạo. Không phải ba thứ khí tức kia, mà là chân thực chí quy Đạo, đến từ chính bản thân hắn, chỉ là giờ khắc này hẳn hắn cũng chưa quá rõ ràng. Huyền chi lại huyền, cảm nhận được một tia, ngã nay lại chính là, chung quy như thế cũng không sai.”

Bạch bào nhân khẽ cảm thán trong lòng, không thấy bóng dáng thi triển pháp thuật gì, người vừa đứng dậy liền đã xuất hiện bên cạnh Lê Thanh Vũ, phảng phất đã đứng từ đó từ nãy giờ.

“Nhưng có nghi vấn?” Zhongli hỏi.

“Có ngược lại là có, chỉ không biết ngài sẽ đáp đến mức nào.” Lê Thanh Vũ trả lời.

“....Nếu vậy trước tiên ta ngược lại lại cần hỏi ngươi, ngươi nghĩ Nguyên Tố là cái gì?” Zhongli lại hỏi tiếp.

“Bản nguyên của đại thế giới này?” Lê Thanh Vũ hơi suy tư một chút liền đưa ra đáp án.

“Đáp đến không quá sai... Nguyên Tố theo một nghĩa nào đó, đúng chính xác là Bản Nguyên của thế giới này. Vậy lại dẫn chúng ta đến một câu hỏi: Bản Nguyên nghĩa là gì?”

“Hình dáng chân thực nhất của vạn vật? Giá trị thực sự tồn tại?”

“Vậy thứ gì có thể định ra nổi giá trị của một thứ như Bản Nguyên?” Zhongli không nói đúng sai, chỉ lại hỏi tiếp.

“....Pháp Tắc? Hoặc cũng có thể là chính Bản Nguyên tự định chính nó?”



“Câu trả lời thú vị. Vậy lại đến hai câu hỏi? Thứ gì có thể sinh hoặc định ra Pháp Tắc, thứ gì lại có thể sinh và định ra Bản Nguyên?”

“....Pháp Tắc cùng Bản Nguyên có thể sinh ra và định ra Pháp Tắc, lại đồng thời có thể sinh ra và định ra Bản Nguyên, nhưng từ đó sẽ dẫn đến...”

“Phải... Dẫn đến việc không có gì là thật đúng, kể cả Pháp Tắc lẫn Bản Nguyên. Bản Nguyên không thể tự định nếu không có Bản Nguyên cùng Pháp Tắc, Pháp Tắc không thể tự định nếu không có Pháp Tắc cùng Bản Nguyên, bọn hắn là thực, mà cũng là giả, quy nạp về Không, liền chính là Hư Không cùng Chân Không, nói đến đây ngươi có thể sự hiểu?”

“....”

“Trầm mặc liền là tốt, im lặng tức là hiểu. Thế ngươi nói xem, đã những thứ này cong cong quấn quấn ở một chỗ, vậy liền có thể gọi là gì?”

Hỏi câu này, Zhongli lại hơi chậm lại. Hắn rất rõ ràng phương thức suy nghĩ cùng trí lực của đối phương, không nói đã từng được nghe Bình kể, bản thân cũng nhiều lần trải nghiệm dưới cả hai thân phận Vãng Sinh Đường khách khanh cùng Nham Vương Đế Quân.

Bất quá thiên tư trí lực là một chuyện, ngộ tính đối với Đạo, còn gọi Đạo tính, này liền là chuyện khác. Cũng không biết đối phương sẽ mất bao lâu để tìm ra được một đáp án.

Chỉ là ngay tại trước khi hắn kịp quay người đi định lưu lại một tấm lưng cao thâm mạt trắc, từ đằng sau bỗng truyền ra thanh âm:

“....Đạo. Đại Đạo. Đạo không phải Hư, cũng không phải Chân. Đạo không thể Hư hay Chân trong Nguyên cũng không phải Hư hay Chân trong Pháp, mà Đạo phải đồng thời tồn tại tức Chân cùng không tồn tại tức Hư trong cả Pháp lẫn Nguyên. Câu hỏi kia, hỏi chính là Đạo, bản thân lại vì Đạo, vì bản thân nó là Nguyên, mà cũng là Pháp, lại không phải là Nguyên hay Pháp, nó lại là Đạo. Đáp cũng là Đạo, cũng không phải Đạo, chính vì thế nên nó mới không phải Đạo.”

“Chính vì Đạo không phải Đạo, cũng đồng thời là Đạo, nên nó mới có thể là Đạo. Vậy nên có thể tổng kết,”

“Đạo khả Đạo.”

Zhongli sững sờ.

Hắn mặt không b·iểu t·ình quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt vô tội kia đang chớp chớp mắt nhìn hắn.

Cả hai bên lại nhìn nhau một hồi.

“Nói như không nói.” Zhongli phun ra một câu bình.

“Đạo lý nói được đầy trời liền cũng như không rồi? Vậy nên nó mới là Đạo nha. Còn về Đại Đạo, ta phỏng đoán nó chính là Bản Nguyên Pháp Tắc, lại cũng là Pháp Tắc Bản Nguyên” Lê Thanh Vũ nhún vai.

“...”

“...”

“Pháp Tắc là gì?” Zhongli bỗng hỏi.

“Không biết.” Lê Thanh Vũ một mặt nghiêm túc chân thành.

“Bản Nguyên như nào?”

“Không biết.”

“Vậy cái gì vì Đạo?”

“Không.”

“’Không’ ‘không biết’ vẫn là ‘Không’ ‘không’?”

“Đạo.” Lê Thanh Vũ gật đù, ra vẻ tán thành.

“....”

“....”

“Ngươi biết không, nếu ngươi cứ đáp như vậy, chúng ta liền sẽ không thể nào tán gẫu vui vẻ được.”

“Mọi chuyến hành trình đều có điểm cuối.”

“...Tốt, vậy ta liền nói vào điểm chính. Vi Bản Nguyên, cũng từ đó vi sinh Pháp Tắc, vậy Nguyên Tố liền có ở khắp mọi nơi, là hư cũng được là thực cũng tốt, chung quy không đổi, thế gian vạn vật liền từ bọn chúng cấu thành.” Bất đắc dĩ, Zhongli đành phải bỏ qua tật dông dài đặc hữu, nhảy thẳng đến điểm cuối.



Bỗng ngữ khí hắn lại nhất chuyển:

“Ngươi có nghĩ Thần thực sự toàn trí toàn năng?”

“Ngài có phải Thần không?”

Câu hỏi tưởng chừng báng bổ, lại được Zhongli vị này Thần Quân cân nhắc kỹ lưỡng:

“Có thể coi như có.”

“Vậy ta liền đáp, Thần không phải, ít nhất từ ngài là vậy, thậm chí bên trên kia cũng là vậy. Đã nó có liên hệ với chủ đề trước, hẳn ý ngài muốn nói cái được gọi là Thần, bao hàm toàn bộ đặc tính Thần tính Thần uy Thần hiện cái gì, hẳn là có liên quan tới Bản Nguyên hoặc Pháp Tắc hoặc là cả hai cái đồng thời vì cả hai cái đấy là một mà cũng không phải một.” Lê Thanh Vũ bình tĩnh suy đoán.

“Từ phương hướng này xét lên, Thần có thể làm được đến nhất định tương đối Toàn Trí cùng Toàn Năng nhờ vài bọn chúng, ngay tại trong khi Thần cũng chính được cấu thành từ bọn chúng lại hoặc chính là bọn chúng bất kể Thần, chỉ là như vậy liền cần hướng lên siêu việt hoặc cũng là ở giữa, là Động hay Tĩnh, Chân hay Hư, là cần có Đạo! Lý liền là như vậy.”

“...” Zhongli trầm mặc.

Còn có thể nói gì được nữa, lời b·ị c·ướp hết mất rồi.

Không được lảm nhảm, lão niên tinh lực còn tráng hắn cảm thấy tủi thân.

Bình bên kia bình thường đến cùng là dạy đệ tử như nào? Hẳn cũng không phải do nàng, mấy lần trước đều không như thế.

Vừa tự hỏi được đôi chút, hắn lại nghe được:

“Chẳng trách sư phụ cũng đã có lần nói với ta, Đạo Quân nhiều lúc còn được gọi là Chứng Đạo cảnh. Bất quá như nào lại có thuyết pháp đó? Lại hoặc chứng cái gì?”

“Hư Chân chứng, tức Đạo Quân.” Zhongli nghe được hỏi mình lập tức muốn đáp, bất quá tiếc thay cho hắn tại một số phương diện huyền cơ chính là như thế phản phác quy chân, lòng có ý nghĩ mà lực không được, bèn đáp lời ít mà ý nhiều.

“Hư Chân chứng, tức Đạo Quân...Vậy Thần Quân...”

“Thiên Địa chứng.” Zhongli đáp.

Lê Thanh Vũ gật gù tỏ ý hiểu. Kỳ thực hắn cũng đã nghĩ tới nhưng không tiện mở mồm, đối phương có thể một lời toạc thiên cơ hắn lại không dám, vì hắn mơ hồ đoán được đối phương muốn nói gì với mình.

Quả nhiên, sau đó hắn nghe được:

“Ngươi sở hữu Vô Linh chi Thể, không nhận tất cả Nguyên Tố chú ý. Vậy Thần cũng sẽ không. Cứ thế, ngươi trở thành điểm mù của Thần, cực kỳ thích hợp để làm lạc tử bố cục.”

“Ra vậy.” Lê Thanh Vũ trí lực bực nào, nghe xong liền minh bạch tiền căn hậu quả.

“Không sợ sao?”

Nghe được vậy hắn chỉ cười một tiếng, một ngón tay chỉ đối phương.

Đối với cử chỉ như thế, Zhongli cũng không thể nói gì hơn, ngoại trừ một câu bình:

“Đủ cuồng. Thế tương lai ngươi có dự tính gì?”

Một câu hỏi, ba hàm ý.

“Đã bao lâu trôi qua kể từ lúc ta tiến vào đây?”

“Hơn một ngày, hiện đang là buổi tối ngày hôm sau.”

“Vậy hẳn là Yanfei cũng đã trở về rồi, hẳn cũng đang rất đói, ta còn phải nấu cơm cho nàng bận không thể theo chân Đế Quân đại nhân tán gẫu, đây chính là dự định tương lai của ta.”

Một câu trả lời, cũng ba hàm ý.



Đế Quân không nói gì, cứ như vậy nhìn đối phương bước ra chỗ hai phiến hoàng kim đại môn.

“Chờ đã.”

Bước chân dừng lại, người quay đầu.

“Trưởng bối gặp mặt, lúc trước lễ chưa đủ, vậy giờ liền tặng ngươi cái này.” Bạch bào nhân cười hiền từ.

Thoáng chốc không gian xung quanh biến ảo, mở mắt chớp mắt lại là một thế giới.

Quan Nguyên chi Nhãn trải qua thối luyện sắp tiếp cận Thần Thông nhìn lướt qua.

Xung quanh chỉ có đất đá.

Kể cả trong không khí, nhìn như không có gì, kỳ thực vẫn ngập tràn Nham Nguyên Tố.

Đây là một tòa Nham chi Thế Giới.

Hắn nhận ra,

Mỗi một vị Đạo Quân, bản thân đều sánh ngang một Tiểu Thế Giới, câu nói này là không ngoa.

Nghi hoặc nhìn đối phương, lại thấy bạch bào thân ảnh hạ một tay huyền hoàng xuống, nói:

“Nhìn cho kỹ. Đây gọi Điểm Thạch Thành Kim!”

Một chỉ điểm tại hư không gian, ngàn dặm thổ địa biến tinh thiết kim loại.

“Lại nhìn kỹ. Đây gọi Hóa Kim Vi Ngọc!”

Tinh thiết ngưng lại, áp suất bùng nổ, nham trung tàng ngọc, kim cương phủ ngoài.

“Lại nhìn cho kỹ. Đây gọi, Dĩ Ngọc Luận Cương!”

Lại một chỉ nữa điểm ra, lần này không có bất kỳ biến hóa, bỗng thấy ngàn dặm tinh ngọc dường như có biến động, nhao nhao vỡ vụn.

Phảng phất một mảnh kính vỡ, không, như sương mù phai nhạt....

Ba hoa chích chòe như vậy đủ rồi, nó kỳ thực giống kẹo dẻo mềm xốp lại.

Lại nhìn trên tay Nham Vương Đế Quân lúc này, xuất hiện một đạo phù văn.

Tiên gia Phù Văn.

Viết:

Ngọc Thuẫn!

Mà Lê Thanh Vũ lúc này, hai mắt đã lại chảy máu.

....

Cáo từ Ganyu đứng ngoài Ỷ Nham Điện, Lê Thanh Vũ bước đi trên con đường quen thuộc.

Cây vẫn vậy, đường vẫn vậy, kể cả gió mang theo hương biển cũng vậy, chỉ có người lại một lần nữa trải qua một đoạn không biết năm tháng, đã không còn quá quen thuộc.

Lại đẩy ra cánh cửa trước có hai đầu sư tử quen thuộc, hắn tiến vào trong, lại mở Động Tiên chi Môn bước vào.

Nhất thời phát hiện có gì không ổn.

Rõ ràng đã tiến vào, dưới chân đạp lên cỏ, cảm nhận cũng như vậy, xung quanh lại một mảnh thiên hôn địa ám!

Lê Thanh Vũ phản ứng rất nhanh, mi tâm ấn ký lập tức sáng lên, Ý cảnh dập dờn chờn vờn trên Huyền Ngân kiếm vừa được rút ra, phù lục chờ thời được kích phát cùng Telos trong tay áo, ngưng thần đề phòng xung quanh, chỉ chờ điểm gì không hợp liền lập tức phát ra công kích.

Bất chợt, càn khôn lại hạo đãng, hắn phát hiện bản thân đúng là đang đứng trên bãi cỏ trong Động Tiên, phía trước là một bộ bàn ghế gỗ, trên đó còn có một hộp bánh bao Thọ Đào, đằng sau đứng một nữ tử, thấy hắn phản ứng lại lập tức sắc mặt rạng rỡ hô lên:

“Chúc mừng sinh nhật!”