Quyển 2 Chương 62: Chư phương động tĩnh (2)
“Zei- Zeitelos tiền bối!” Tất cả Hiền giả, sau khi thấy được thân ảnh của nam tử trẻ tuổi này, đều lập tức hơi khom người thi lễ vấn an, bao gồm cả những thị vệ xung quanh khi thấy hành vi của thượng cấp liền đều bắt chước theo, Naphis càng là tỏ vẻ kích động.
Một đám người già đan xen cùng nhau thi lễ vãn bối với một thanh niên trẻ tuổi, khung cảnh nhìn qua có chút phi lý và cổ quái, bất quá nếu tường tận ngọn nguồn liền sẽ không cảm thấy có bất kỳ điều gì khó hiểu.
Bởi vì nam thanh niên trẻ tuổi kia, kỳ thực cũng không có trẻ giống như vẻ bề ngoại, thậm chí, hắn còn chính là thụ nghiệp đạo sư khi mà thiếu niên Naphis vừa mới chân ướt chân ráo bước vào Học Viện Sumeru, và cũng đã một đường nâng đỡ cùng dạy dỗ cho tới nay.
Chưa từng gánh qua chức vị Đại Hiền giả, lại hơn hẳn Đại Hiền giả, trở thành một trong những truyền kỳ còn sống đến hiện tại, sánh ngang với xuất thân học phái Vanuhama Iskandar, Biruni, còn có Zolfikar...
Được vô số học giả suy tôn là một trong mười người đóng vai trò cùng sở hữu tầm ảnh hưởng quan trọng nhất đối với con đường nghiên cứu và phát triển học thuật trong cả thiên niên kỷ này, công lưu sử sách nhưng chưa từng biểu đạt đối với danh vọng lưu luyến, chỉ là không giống một số những người khác lui về rừng sâu ở ẩn lại vẫn thích dạo chơi nhân gian đôi lúc đóng vai trò giáo sư dạy học, môn nhân vô số chân truyền lại không có mấy, chủ yếu không ai biết được thân phận thật, ngoại trừ Naphis sau khi trở thành Hiền giả mới rõ ràng...
Amurta thái thượng tiền nhiệm Hiền giả, Phổ Chân Vô Tượng Thánh Hiền Zeitelos!
“Gì mà phải như vậy chứ, tất cả đều là Học giả với nhau, tôn quý nằm tại tri thức chứ không nằm ở những thứ ngoài mặt này, thi lễ gì đó cứ thôi đi.” Nam thanh niên tóc bạc vẫy vẫy tay, bất quá hắn cũng không có trực tiếp phản đối, nhẹ nhõm thụ lễ này.
Hắn sau lại ung dung bước về phía trước, liếc nhìn qua vị kia Thảo chi Thần Quân nằm tại trong quang cầu lúc này vẫn đang gập người xuống, khẽ lắc đầu thở dài, bất quá ý tứ lại khó đoán.
“Tiền bối, ngài...” Azar thấy vậy liền dẫn đầu một bước thăm dò.
Zeitelos dường như nghe thấy dường như không được một quãng ngắn, bỗng một lời bâng khuâng thả kinh lôi:
“...Ừm, không thể mở ra.”
“Đạo sư! Ngài...!” Trong ánh mắt có mấy phần hoan hỷ của nhiều học giả khác, Naphis lộ rõ vẻ bất bình khó hiểu, hắn vốn tưởng đạo sư hôm nay đến đây vì giúp hắn, dù gì thì gì học phái Amurta trước giờ vẫn chủ trương tôn trọng di sản của Đại Thần Vương Rukkhadevata, chỉ để đổi lấy lại một ánh mắt nghiêm khắc, làm hắn lập tức nghẹn họng, lại nhớ ra một số ký ức trong quá khứ đã bị quên lãng.
Đạo sư không thích những lời chất vấn vô căn cứ, nhưng chỉ cần nói rõ có lý có chứng, đạo sư dù thế nào cũng sẽ ôn hòa đáp lại.
Hắn liền thở sâu cố bình tĩnh lại tâm thái, sau mới dùng giọng nhẹ nhàng hỏi:
“Đạo sư, đây là vì sao, ta không hiểu? Giống như ta đã nói, trường hợp hiện tại là một trường hợp đặc biệt, Thảo Thần đại nhân lộ ra một loại xúc cảm chưa từng có trong suốt năm trăm năm qua, ta cho rằng điều này không thể coi thường. Lại nữa, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ta tin tưởng với tất cả mọi người ở đây chúng ta liền lại có thể ‘hỗ trợ” vị đại nhân vào trong quang tráo một lần nữa.”
“Câu hỏi hay.” Nam thanh niên tóc bạc lúc này mới thu hồi ánh mắt nghiêm khắc, khẽ gật đầu, lại hướng một bên khác nói:
“Azar, ngươi đến thử trả lời.”
Rõ ràng bản thân chưa bao giờ học qua đối phương, mà cũng là Đại Hiền giả thân phận tôn quý nhất, nhưng rõ ràng một số điều Azar vẫn không thể không cắn răng kiên nhẫn đóng vai trò một học sinh chăm ngoan:
“Nghi hoặc của Amurta học phái Hiền giả Naphis sở hữu hai trọng điểm, chúng ta có thể theo đó tiến hành phân tích. Thứ nhất, đương nhiệm Thảo Thần đại nhân dù thế nào cũng là di sản của Đại Thần Vương, cái danh Tiểu Thần Vương cũng không phải cho qua, tuy không đạt đến được Niết Bàn cảnh sánh ngang với chư vị Thần Quân khác nhưng bán bộ Niết Bàn vẫn là có, tin tưởng như này không đủ đây gây nên uy h·iếp cho nàng, ngược lại khả năng cao lại do chính nàng cho phép, vậy chúng ta liền không có lý do can thiệp.”
“Còn đối với trọng điểm thứ hai, ta chỉ có thể trả lời là, đối đầu một vị bán bộ Niết Bàn nếu như thật sự muốn trốn khỏi đây, ai biết nàng có thể hay không làm được, trừ khi chính bản thân nàng không phản kháng, nhưng như vậy nàng liền sẽ không trốn, vậy lập luận không thành lập, tỷ lệ không phụ thuộc, nguy cơ quá lớn chúng ta không thể chắc chắn đưa được nàng về lại.”
“Rất tốt Azar, nếu ta là giáo viên môn Xác Suất của ngươi, hẳn sẽ cho ngươi ít nhất gấp bốn lần tiêu chuẩn xét duyệt.” Zeitelos cười gật đầu ngữ khí tán thưởng, bất quá sau đó lại bổ sung thêm:
“Chỉ là... câu trả lời này chung quy vẫn không được hoàn mỹ, vẫn còn có chỗ sai sót.”
“?” Azar lộ vẻ nghi hoặc.
“Ngươi nói về căn bản ở trọng điểm thứ hai chính là đặt trên điều kiện chúng ta không có nắm chắc đưa nàng trở về. Kỳ thực, chúng ta có.” Zeitelos không thừa nước đục thả câu, nhanh chóng giải thích.
“Bằng cách nào?” Đám người tỏ ra hoang mang.
“Ta còn đang đứng đây đây, tự nhiên là bằng ta rồi.” Nam thanh niên tóc bạc một mặt thản nhiên đáp, khí hùng lẽ thẳng.
“...”
Nếu có người ngoài không có hiểu biết vì lịch sử ở đây, thậm chí chính là những vị hộ vệ này, phản ứng khi nghe thấy lời cuồng ngôn này có lẽ đều sẽ cùng những vị Hiền giả đang tại không khác, đều chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Chỉ là, lý do khác nhau không thể đánh đồng. Bọn họ vốn là không biết nên phản ứng gì, lại cũng học theo chư vị Hiền giả, không biết được rằng im lặng còn có một hàm ý khác.
Đó chính là đồng ý.
Một phàm nhân mạnh miệng nói bản thân có thể trấn áp một vị Thần Quân với ngữ khí chắc chắn, tuy chỉ là một vị bán Thần Quân, vốn không khác người si nói mộng, lại được coi như chân lý đương nhiên ở đây.
Nếu không phải thế đạo dị thường, vậy liền chính là người dị thường.
“Nhưng nếu là như vậy, đạo sư...” Chỉ là còn có Naphis tâm tình còn không sai phát hiện ra lỗ hổng lập luận, lập tức định hỏi, bất quá lời ra chưa hết liền đã nhận được câu trả lời.
“Chưa phải lúc, Naphis đệ tử của ta à.... Chưa phải lúc... Thời cơ chưa đến...”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người tại chỗ liền như lọt vào sương mù. Chỉ là còn chưa kịp nghĩ được tới điều gì, đã nghe được đối phương xua đuổi:
“Được rồi, đáp án đã có rồi, quyết định đã đưa ra rồi. Tất cả giải tán đi! Túm năm tụm ba ở đây làm gì, đều là đại nhân lão gia rồi, Sumeru còn rất nhiều việc còn chờ các ngươi đi giải quyết còn rất nhiều sổ sách chờ phê duyệt, để cho ta lão già này ở đây hưởng thụ chút không khí tĩnh lặng một cái.”
“...Nhưng...”
“Nhưng nhị gì, các ngươi còn sợ ta giải phong cấm của Thánh Địa ra hay sao? Nếu ta muốn thì dù các ngươi có muốn cản hay không cũng không có bất kỳ điều gì khác biệt, đi đi, ở lại chỉ náo thêm ồn ào.”
“...”
Cứ thế, một đám Hiền giả, nhóm người mang thân phận cao quý gần như bậc nhất của Thảo quốc, lúc vào đầy mặt sĩ khí, lúc ra chỉ có thể co quắp xám xịt rời đi, kể cả Naphis của học phái Amurta.
Không còn cách nào khác, lão nhân gia ngài ấy dữ lắm, ở lại là ăn đấm, chuyện không đùa.
Bất quá vừa bước chân tới cửa, giọng nói kia bỗng lại truyền đến thêm một câu:
“Azar, trước lúc ta đến, có phải ngươi đã mỉa mai tư cách Thần phẩm của Tiểu Thần Vương Kusanali đại nhân, có đúng không?”
Azar nghe được lời này, toàn thân khựng lại, bất quá vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, chậm rãi hồi đầu:
“Thưa tiền bối, đúng là có chuyện này.”
“Vậy ngươi có biết, điều này nếu đặt trên luật chung quốc tế của Teyvat đại lục, liền được gọi độc thần không? Cũng biết h·ình p·hạt tương ứng cụ thể như nào?”
“...Biết, ta sẽ không tái ph-“
“Ta không nói là ngươi làm sai hay không mà chọn không tái phạm với chả ăn đồ tái nạm! Ta chỉ muốn nói là, nhân quả đi liền, ràng buộc muôn phương, lời vừa nói ngươi có rõ ràng hậu quả?”
“...Minh bạch, thưa tiền bối.”
“Thế là tốt, ngươi đi đi. À mà chờ chút, gọi tiểu tử học phái Spantamad trở lại, ta có việc còn cần hỏi hắn.”
“...Vâng.”
Mấy khắc sau, một Học giả cũng đầu tóc già nua thân mặc xích bào ngực đeo Khổng Tước huy hiệu lại chạy vào.
“Tiền bối ngài có việc hỏi ta?”
“Về tra cứu sổ sách của học phái, trong số những học viên năm nay đám du học sinh tới từ Mondstadt có một người có tên Lisa Minci, giới tính nữ, tóc vàng sậm.”
“Tra xong được rồi liền làm gì hả tiền bối? Đây chẳng lẽ là gián điệp? Có cần chú ý trọng điểm hay cố tình bồi dưỡng gì-”
“Không, cũng không phải gián điệp... Giải thích với ngươi liền khá rắc rối, bên trong có dính dáng chút cơ mật... Ừm, vậy đi, cũng không cần lộ diện trợ giúp hay gì cả, chỉ cần chú ý trọng điểm là được, nếu có bất kỳ điều gì có liên quan tới một loại Nguyên Tố biến hóa ở cấp độ một dặm đổ lên, liền thông báo với ta. Nhớ là qua tuyến Matra, ta dù sao năm đó cũng từng đồng thời từng nắm chức Đại Tổng Quản chút đường dây vẫn còn hoạt động, Akasha thứ này nhiều lúc lại không dùng được....”
“Đã rõ thưa tiền bối...”
“Yên tâm, cũng không phải để ngươi hỗ trợ không công. Đây, một món Thức kỹ thập nhất giai, đủ để ngươi tiêu hóa thật lâu.”
“Đa tạ tiền bối! Vãn bối sẽ tuyệt đối hoàn thành tốt ủy thác này.”
“Ừm, vậy đi mạnh khỏe.”
Tất cả mọi người đã đi hết, trong Thánh Địa chỉ còn lại hai tồn tại.
Zeitelos cứ thế mà nhìn thanh sắc quang tráo, không biết là nhìn bản thân phong ấn vẫn là nhìn thân ảnh bên trong đó, một lần liền là thật lâu, cuối cùng mới ngửa mặt thở dài nhìn trời, mơ hồ nghe ra được:
“Kém chút... Còn kém một chút nữa... Cũng may... Thật không biết lại một lần nữa hình thành liên hệ lại hung hiểm đến như vậy.”
Đằng sau hắn lúc này bất ngờ thay lại đang tồn tại một thân ảnh hư ảo, một nữ hài tóc bạc sắc mặt phức tạp nhìn về phía hắn, chủ yếu là nhìn về một bộ phận vừa được thả bên dưới ống tay áo.
Rõ ràng tay áo của Zeitelos rất rộng, nhưng không biết vì sao lại có rất ít người biết được thứ gì ẩn náu bên trong, lại rõ ràng nhìn thấy được chân tướng.
Một bàn tay trắng, như bạch ngọc.
....
“Đáng giận! Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ!?”
Ruỳnh, một tiếng vũ lực được áp dụng thô bạo lên một vật chất hữu cơ được sử dụng thành một loại vật để đặt đồ lên, có thể là để viết,... vang lên.
Nói thông tục dễ hiểu, là Azar đã dộng nắm đấm của mình lên mặt bàn tội nghiệp.
Ngay tại tầng thượng của cung điện Daena, ngồi trong phòng làm việc của mình, trước mặt ngoại trừ một khối cầu đang xoay xoay không ngừng còn có một người khác, Khajeh an ủi bạn đồng hành:
“Nào nào, cũng không cần phải nổi nóng như vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi gặp cùng nói chuyện với lão nhân gia, đám người Ly Nguyệt còn có câu gì ý nhỉ, ‘kính lão đắc thọ’ ?”
“Khajeh, thôi ngay cái trò văn tự của ngươi, ta không cần phải biết thêm kiến thức về thành ngữ ở quốc gia khác, ta chỉ biết là trong mắt hắn có hay không ta vị Đại Hiền giả này?!”
“Điều này... Ta e là không, không chỉ có ngươi, còn có vị tiền nhiệm của ngươi, còn có vị tiền nhiệm trước đó nữa. Với lịch duyệt của lão nhân gia, như thế cũng là bình thường.”
“Không được, để hắn như vậy, ta phải...”
“Ngươi định làm gì hắn, tìm ra tội danh xua đuổi cùng gán ghép? Lấy vũ lực khống chế? Ngươi thật sự nghĩ mình có thể tại mấy trò câu tâm đấu giác này thắng được hắn sao? Lại vẫn là vũ lực bên trên ưu việt? Có lẽ không cần ta phải nói lại về vũ lực của người này rồi nhỉ?”
Azar nghe đến lời này liền không thể không thở ra một hơi, sau đó cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Học Đạo Sumeru, lực chiến đấu yếu ớt, nhưng cũng chỉ hạn chế tại đê cảnh, tại cao giai liền cùng các loại Đạo cùng Lộ khác không quá khác biệt, thậm chí còn mạnh hơn nếu ở tại sân nhà Sumeru do có thể điều khiển được rất nhiều cấm chế cùng bảo vật.
Lý do cho việc này chính là nằm ở bản chất cảnh giới của Học Đạo Sumeru, chia làm:
Satyavada (Chân Lý kỳ) Paripurna (Hoàn Mỹ kỳ) Satcitananda (Phúc Lạc Thức kỳ) Mahajagatsadhu (Đại Trần Thánh kỳ) Nitya (Vĩnh Hằng kỳ) Mahasamskrtasunya (Đại Hữu Vi Không kỳ) Nirvana (Niết Bàn kỳ)...
Tất cả đều được dựa trên Cung Mệnh, càng về sau tâm linh ngưng thực tu hội thần thức, thần thức mạnh phải từ Paripurna kỳ đổ đi mới tạm gọi là thực sự tu luyện được đăng đường nhập thất, mà đến được Satciananda kỳ liền chính là Thánh giả.
Và thật không may, vị kia Phổ Chân Vô Tượng Thánh Hiền, chính là một vị đại tu hành giả đã đạt đến Nitya kỳ, lời nói dám kéo được Thảo Thần hiện chính đang là Mahasamskrtasunya kỳ về được chỗ phong ấn kỳ thực không phải nói ngoa.
Azar tuy không chủ nghiên cứu Lịch Sử nhưng kiến thức vẫn còn coi như không sai, vẫn nhớ kỹ tại trong một đợt biến động lớn ở Sumeru cách đây hơn ba thế kỷ trước dẫn đến Ẩn giả nhất mạch đều bị dẫn động, cuối cùng vẫn là vị này một người trấn áp hết thảy ngưu quỷ xà thần.
Một ánh mắt dọa lui hơn chín trăm Paripurna, bốn đạo cấm chế phong ấn chín vị Thánh giả, trong đó còn có một Đại Trần Thánh, cũng từ đó đứng vững Vĩnh Hằng kỳ trong mắt thế nhân.
Vĩnh Hằng kỳ chính là cảnh giới còn hay được gọi là Quân cảnh tại nhiều nơi khác, phối hợp với ưu thế địa bàn liền là bán bộ Chứng Đạo cảnh, điều này tự nhiên làm cho đối phương ở chỗ vu thế bất bại.
“Nhưng như thế, chúng ta liền không có chỗ trống. Đáng c·hết, sao vị tiền bối này không giống được nhiều vì tiền bối khác, vào rừng ở ẩn, còn ở lại giữa trần thế vui đùa làm gì?”
“Có thể là vì cảnh giới đã quá cao ở đâu cũng là không khác không? Đừng quên Nitya có thể cũng đã là trần nhà của Ẩn hệ.”
“Nhưng con đường của chúng ta trong tương lai...” Azar ảo não thờ dài.
“Bởi vậy ta mới nói ngươi ta còn cần có lòng kiên nhẫn, ta biết ngươi luôn muốn nâng được đỉnh cao nhất của trí tuệ nhân loại thêm một bậc, Azar, nhưng chúng ta cần phải kiên nhẫn. Đối với kẻ địch loại không thể thắng trừ khi lưỡng bại câu thương như này, cách tốt nhất chính là chờ đợi, lại chậm rãi hành động sau lưng khi hắn đã bỏ đi không để ý, hoặc là chờ đến khi hắn gặp phải phiền phức -” Khajeh lại định khuyên nhủ tiếp, bỗng thấy được đối phương hai mắt sáng lên.
“Hoặc chúng ta cũng có thể chủ động làm ra phiền phức!”
“Ngươi lại nghĩ ra điều gì rồi?”
“Chúng ta không thể đánh thắng được hắn, thậm chí cũng không thể tự tạo phiền phức, nhưng vẫn có người có thể!”
“?”
“Khajeh, không biết ngươi còn có thể liên lạc được tới nàng không?”
“Nàng...? Ý ngươi là....”
“Đúng, vị kia vừa mới quay về Giáo Viện, Thời Đại Lưu Lạc giả!”
“....Không phải là không thể, nhưng là bằng cách nào để có thể gây nên được nàng chú ý?”
“Ừm, ngươi có cảm thấy hay không, Zeitelos cái tên này, rất không giống với người của Sumeru?”
“Bình thường, nếu ngươi muốn nói, ta còn có thể nói là của Mondstadt nữa cơ, bất quá liền không thể tạo ra ảnh hưởng rồi.”
“Không, ý của ta là, nhắn cho nàng, có một vị tộc nhân của Enkanomiya thời cổ đại hiện đang lưu lạc ở đây trong tay có rất nhiều Thượng Cổ thậm chí Thái Cổ thời đại cơ quan cùng kiến thức, chắc hẳn nàng sẽ có hứng thú, khi đó chúng ta liền sẽ rảnh tay.”
“...” Mấy giây phút thoáng chốc trôi qua.
“Diệu kế! Tuyệt kế! Nếu vậy ta lập tức chấp hành!” Khajeh gật đầu liên hồi sau khi thấy được độ khả thi của kế hoạch.
Hai bên theo như thông tin tình báo thu thập được đều không có liên hệ gì, trước khi bị rơi vào phong ấn của Xích Vương thì vị kia cũng bất quá một Paripurna, coi như có nhận biết cũng không biết được thân phận thực của đối phương. Lại nói bọn hắn cũng chỉ cần nàng đi chế tạo chút phiền nhiễu, nhiều nhất chính là cùng rủ đi du lịch thám hiểm các Cơ Quan, dựa theo tính khí của cả hai vị này thì khả năng thành công sau khi được phân tích bởi Akasha chính là 86% có thể thực hiện!
“Không vội, thép tốt phải để dành làm lưỡi dao, khi nào thời cơ đến... Trước đó cứ làm chút bằng chứng đi, nếu không vị kia dù sao cũng là một vị Thánh Hiền khác, thật sự nghĩ nàng ngu xuẩn? Không có bố cục mười năm đổ lên liền không thể.”
“Ừm, ngươi nói cũng không sai.”
“Bởi vậy nên trước đó, ngươi cứ gửi cho ta thêm chút hồ sơ cơ mật về nàng, dù sao nàng cũng là người của học phái ngươi.”
“Tốt, vậy liền cứ như vậy mà quyết định.”
Mấy phút sau, phía trên mặt bàn làm việc của Đại Hiền giả Azar lại có thêm một tập hồ sơ mới, trang đầu phía trước đánh dấu bằng mực ghi:
“Faruzan, giới tính nữ, tuổi trên danh nghĩa 143, tuổi thật ???”
“Tu vi: Trăm năm trước Hoàn Mỹ kỳ đỉnh phong, hiện bình xét vì giữa Phúc Lạc Thức cùng Đại Trần Thánh.”
“Học nghệ: Ít nhất vì Thiên Địa Quan Khán giả, Vô Tượng giả hiềm nghi.”
“Lên danh hiệu:...”
“Thời Đại Lưu Lạc giả.”