Quyển 2 Chương 61: Chư phương động tĩnh (1)
Cỗ khí tức vừa xuất hiện cũng không mạnh, nhưng nó lại làm cho Nham Vương Đế Quân phải vì đó mà cẩn thận, sắc mặt cũng có thể thấy được bằng mắt thường càng trở nên ngưng trọng.
Thời gian...
Dục vọng...
Cỗ khí tức này cũng không phải chỉ chứa đựng một loại thuộc tính, mà là từ ít nhất ba loại kết hợp lại, chỉ là đối với loại thứ ba, loại ít nhất, lại dường như ẩn hàm bao quát trên tất cả, bất quá ngay cả Morax vị này Đạo Quân cũng nhất thời chưa nói ra được thứ Đạo này lại là cái gì?
Hắn chỉ mơ hồ cảm nhận được, khí tức của thứ Đạo này dường như bản thân cũng đã từng thấy qua, chỉ là lại không nhớ ra được.
Một vị Đạo Quân, thế mà còn có chuyện không nhớ được ra sao? Này liền nói lên rất nhiều chuyện.
Điều duy nhất mà hắn lại có thể từ thứ Đạo này nhớ được mà liên tưởng ra, chính là:
“Bên trên Tiên giới...” Morax khẽ lẩm bẩm trong lòng.
Bất quá cũng không lưu được cho hắn thời gian lâu hơn, cỗ khí tức thần bí kia đột ngột trở nên thâm thúy, cảm giác thời gian bên trong bỗng tăng mạnh, không còn giới hạn tại thời đại cùng kỷ nguyên, trái lại còn hướng lên trên một đường mơ hồ siêu thoát!
Ngay trước khi hắn kịp nhận ra chuyện gì xảy ra, tại phía trước mặt đã xuất hiện một ánh mắt, ánh mắt này không phải nhìn thẳng vào hắn, cũng không phải nhìn vào bất kể hư tướng chân tướng ngụy ảo gì, mà chỉ cứ đơn giản là nhìn.
Phảng phất nó đã như thế, từ tận thuở tuyên cổ khai thiên tịch địa, không, thậm chí từ giây phút đầu nguồn của thời gian, nơi vạn vật đều khởi nguyên!
Tí tách! Thanh âm một giọt nước rơi xuống sàn đá.
Nhưng nước ở đâu ra? Nơi đây chính là bên trong khống chế của Nham Vương Đế Quân, đừng nói một giọt nước, chính là một vị Chân Quân có đến cũng không thể lọt vào được.
Đáp án, nước đến từ vị trí chỗ bái kiến đài cao kia, nơi một thân ảnh dường như đang mơ hồ trở lại, từ hư ngưng thực!
Hạo Hãn Tịch Hải chi Ý, khởi!
Nước rơi càng ngày càng nhiều, cuối cùng hình thành một vũng nước tại khuôn viên một trượng, xoáy tròn không ngừng. Vô cùng sóng nước nhỏ tạo nên từng đạo gợn sóng khó có thể thấy được bằng mắt thường, không ngừng can thiệp vào Pháp Tắc của thế giới này.
Đó là khi một cỗ Ý Chí lại xuất hiện, đồng thời toàn bộ những thứ khí tức thần bí kia đều biến mất.
Một tia ý niệm vang lên trong không trung lại không nằm giữa không gian:
“Hạo Hãn Tịch Hải....”
“Thương Hải Tịch Nhân....”
“Giang Hải Tịch Tâm,...”
“Khổ Hải -“
“- Tịch Pháp...!!!”
Nương theo lời này vừa ra, sóng to sóng nhỏ chập chờn tại bên dưới bỗng dưng v·út lên tận trên cao, hình thành một cơn lốc nước nhỏ.
Dần dần, lốc nước không có trở nên chậm chạp, trái lại còn xoay thêm càng nhanh, mơ hồ từ bên trong giờ đã nhìn ra được một thân ảnh chỉnh tề, đó là một nam hài thân xuyên sơn thủy bào, bên người còn có một đầu Slime nhỏ.
Nam hài lúc này đây hai mắt vô thần, lại dường như đồng thời trợn trừng về phía trước, chỉ có khóe miệng khép hờ.
Đối diện với điều này, Nham Vương Đế Quân mặt không b·iểu t·ình, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Lại trải qua một quãng thời gian ngắn nữa, một giây dường như sánh bằng cả thế kỷ, thấy được nam hài kia...
Nhắm mắt.
Lại mở mắt ra!
Đạo ánh mắt như nhìn xuyên thấu tuyên cổ biến mất, thay vào đó là một đạo tiếng thét vô thanh không nghe được lại ngập tràn trong không gian, xuyên thấu từng U Minh tiết điểm, phảng phất hài nhi cất lên tiếng khóc chào đời, lại cũng đồng thời là tiếng ca thán trong đau đớn tột cùng của phàm nhân khi cùng trời cao tranh mệnh!
....
Phong Khởi Địa, bên trên ngàn dặm bình nguyên tưởng chừng kéo dài liên miên bất tận, có tồn tại một gốc sồi già.
Sồi già vươn lấy tán lá đỡ trời cao, hàng chục dặm bên trong phủ lấy bóng râm, không thẹn tên Phong chi Thánh Thụ.
Ngay tại lúc này đây tại tán lá cao nhất của Thánh Thụ bỗng xuất hiện một thân ảnh, ngả lưng tựa cành bên người đàn lia, đầu đội mũ nồi toàn thân trên dưới thanh sắc, thổ khí bên trong ẩn chứa Phong chi Pháp Tắc ngập tràn.
Hắn đưa mắt nhìn về nơi xa xăm hàng ngàn dặm phía Tây Nam, ánh mắt linh động hữu thần lại phảng phất có thể xuyên thấu nhân tâm cùng vạn sự vô thường, khẽ cười cảm thán:
“Thật là một đạo ý chí tự do tinh thuần! Dù là càn khôn cũng không thể vây khốn, dù là thực hư cũng không thể cản lại, tư chất như này đúng là một đạo chồi non Bồ Công Anh tốt, chỉ chờ một cơn gió nhẹ liền có thể như hỏa diễm lan tỏa mà bay đầy trời...”
“Tiếc là lại đang nằm trong tay lão đầu đá già mà bất kính kia, xin lỗi tiểu tử, như vậy thì ta cũng không thể làm gì được, dù sao ta sợ b·ị đ·ánh, ha ha ha!”
Phong Thần Barbatos cười ngặt nghẽo ba tiếng, phảng phất bị tự mình ngôn từ chọc cười, bất quá lại rất nhanh khôi phục sắc mặt nghiêm túc, trầm trọng nói ra:
“Bất quá dù sao cũng là kẻ sở hữu ý niệm tự do mạnh nhất trong suốt cả thiên niên kỷ này, thậm chí còn có thể khiến cho ta tỉnh giấc trước cả thời hạn...”
“Nếu như ngươi vẫn còn sống, nếu như ngươi có thể tới được Phong quốc, vậy liền để gió cùng thơ ca đưa truyền tới lời của ta làm sấm đi, ta sẽ ban tặng ngươi một hồi tạo hóa!”
Ngón tay khẽ lướt trên cây đàn lia làm từ gỗ nhìn qua cực kỳ phổ thông, kỳ thực bản chất lại chính là một món bảo vật Chí phẩm, tại hàng ngàn năm trước từng lấy gió tỏa tháp cao, vị này Phong Thần chậm rãi đứng dậy, lại đổi ánh mắt sang hướng Tây Bắc, nói khẽ như tiếng gió thầm thì:
“Chung quy đã tỉnh dậy hoàn toàn, vậy liền không có lý do gì để đi ngủ nữa, cũng nên đi xem Tứ Phong Bí Thần hội hiện đã như nào...”
“Ngoài ra còn có ngươi, Dvalin lão bằng hữu...”
....
Thảo quốc Sumeru, phía bên trên Thánh Thụ có một tòa cung điện còn được gọi là Tịnh Thiện Cung Thánh Địa Surasthana, nơi như mọi người thường biết là chỗ nghỉ ngơi của Thảo chi Thần Quân, đồng thời còn gọi Tiểu Thần Vương Kusanali Buer, lại ít ai biết rằng, chỗ này lại cũng đồng thời là lồng giam của vị này tuổi trẻ Thần Quân.
Nằm ở bên trong một quả thanh sắc quang cầu xung quanh được bao bọc bởi một rừng xiềng xích kết giới với ức vạn mà tính Quy Tắc được rút ra từ khôn cùng vạn số Pháp Tắc, nơi vốn là nơi tu luyện của Đại Thần Vương Rukkhadevata nay lại trở thành toàn bộ thế giới, một nữ hài tóc bạc hiện đang hơi oằn mình xuống, sắc mặt rực đỏ nước mắt chảy ra hai tay ôm ngực, dường như đang hứng chịu một loại đau đớn không rõ.
Bất quá thần sắc trên gương mặt nàng lại không có bất kỳ biểu cảm nhắn nhó, nàng là một vị Thần Minh, tuy thời gian tự do tự tung tự tác chưa kéo dài bao lâu cũng bị rất nhiều người coi thường, nhưng nàng vẫn là một vị Thần hàng thật giá thật, chút đau đớn đối với phàm nhân tương đương t·ra t·ấn này lại không thể làm nàng thật sự cảm thấy bị tổn thương, ngược lại đang tinh tế thứ phẩm vị cảm xúc kỳ lạ chưa bao giờ được cảm nhận này:
“Cái này... Giống như thần dân của ta thường nói... Là sự đau sao? Quả thật là một trải nghiệm mới lạ....”
“Bất quá, ta vì sao lại cảm thấy đau, nỗi đau này lại biểu trưng cho điều gì? Trong lòng phảng phất bị người dùng một đao đâm lên, nước mắt không tự chủ được chảy ra không nhìn mong muốn của chính chủ... Đau lòng sao? Nhưng vì cái gì?”
Dựa vào kiến thức mà bản thân có, nàng cố gắng tìm kiếm lời giải đáp:
“Huyết mạch sao...? Kỳ lạ...”
Tuổi trẻ Trí Tuệ chi Thần, nhũ danh Nahida, lần đầu tự hỏi câu hỏi mà nàng hoàn toàn tìm không ra được bất kỳ manh mối.
Ở bên ngoài quả cầu, cũng tại bên trong Thánh Địa, lúc này lại đang đứng đấy một đám người, hiện đang nổi lên t·ranh c·hấp.
“Azar, giống như ta đã nói, chúng ta không thể để tình huống tiếp diễn như này được!"
Một lão già tóc bạc tuổi tác không rõ thân khoác thanh sam đầu đồi mũ mềm bên trên có Huma điểu huy hiệu, lúc này đang lấy một loại ngữ khí tức giận táo bạo đối với một lão già tóc bạc khác thân mặc lam bào quát mắng.
Hắn chính là đương nhiệm Hiền giả của học phái Amurta, chủ trương nghiên cứu sinh mệnh, tên là Naphis.
Mà người được hắn quát mắng kia cũng không phải người bình thường, lão niên trên đầu có Lam Tượng huy hiệu, Hiền giả của học phái Rtawahist, chủ trương nghiên cứu Tinh Tượng, đồng thời hiện cũng đang giữ chức vị Đại Hiền Giả, Azar!
Azar chỉnh lại chiếc kính trên mũi, hắn vốn có mắt cao hơn đầu, lời của người bình thường thậm chí dù là một trong Lục đại Hiền giả khác nhiều lúc hắn đều sẽ coi thường không để ý, chỉ có vị trước mặt đây là ngoại lệ.
Không phải vì lý do gì đặc biệt, mà chỉ là lão già có tên Naphis này đây thuộc về tuýp người táo bạo nóng tính, bình thường còn có thể ôn tồn lễ độ, đụng đến chuyện gì đó liền sẽ sửng cồ lên, trong trạng thái đó việc gì cũng dám làm, tỷ như lao vào tẩn đồng nghiệp túi bụi.
Mà không những thế, chiến lực của tên này còn cao tới không nói thiên lý, gọi mấy tên hộ vệ bình thường cũng ngăn không nổi trừ khi có Thánh giai ở bên.
Nhắc đến việc đó sống mũi của Azar lại thấy đau, chung quy tháng trước ngân sách cấp cho học phái Amurta có điểm thiếu thốn.
“Naphis, hàng trăm năm qua Lục Đại Hiền Giả chúng ta chịu trách nhiệm bảo vệ cho Thảo Thần đại nhân, ngươi chẳng lẽ muốn đi ngược lại với truyền thống sao? Việc mở cửa lồng giam là không thể nào chấp nhận được.”
“Hừ, bảo vệ sao? Nói đến liền nghe thật cao thượng, sao không nói là đang giam cầm đối tượng duy nhất có khả năng uy h·iếp đến chức vị của ngươi đi?” Naphis cười lạnh.
Azar nghe vậy cũng không nổi nóng, chỉ khinh khỉnh đáp lại:
“Uy h·iếp được chức vị của ta? Ngươi thật nghĩ ta coi nàng là uy h·iếp? Một vị Thần không thể mang được đến trí tuệ hay chỉ đạo quốc gia mà chỉ biết dụ dỗ con nít bằng những câu chuyên bên lề đường cả ngày hái hoa ngắt cỏ vui chơi nhảy múa, đấy còn là Thần Quân sao? Thà rằng như Phong chi Thần Quân vị kia ngàn năm không xuất hiện nhưng mỗi một lần đều có thể lập tức nghịch chuyển thế cục còn đỡ, đây vị này làm được gì? Giam cầm nàng, chính là sự bảo hộ tốt nhất cho bản thân nàng, cũng là cho toàn bộ Thảo quốc.”
“Chỉ có chúng ta, những Học Giả, hiện mới có thể cứu được Thảo quốc từ những nguồn tri thức bị ô nhiễm, thanh lọc lại Thế Giới Thụ cùng giải quyết những Tử Vực. Đây chính là vận mệnh mà ta nhìn thấy, cũng là con đường chung cuộc của tri thức!”
“Hừ, ngụy biện! Học phái Rtawahist tên nào cũng giống nhau, luôn mồm treo trên miệng cái gì mà Tinh Tượng cái gì mà Vận Mệnh!” Naphis hừ lạnh một tiếng, lại đang định nói gì tiếp, thì một bên một vị lão giả khác trên đầu đỉnh Hắc Ngưu huy hiệu đã nhanh chóng can ngăn:
“Naphis, kỳ thực Azar nói cũng không có sai, lục đại Hiền Giả chúng ta qua nhiều thế hệ đều đã gánh vác lên trọng trách cùng truyền thống này, đằng sau đều có lý do của nó, ngươi cũng đừng vì sính tính khí nhất thời mà gây hỏng việc.”
“Khajeh, đừng có ở một bên mà ngồi đùa nghịch ngôn ngữ với ta! Đám học phái Văn Tự Haravatat các ngươi nghiên cứu văn tự đến lú lẫn rồi hay sao? Nói cho ta biết trong năm trăm năm lịch sử đã bao giờ Tiểu Thần Vương Kusanali lộ ra biểu cảm đau đớn!? Đây còn không phải dấu hiệu bất thường còn gì? Dựa trên các quy tắc cũ đã được quy định, truyền thống mang ý nghĩa tồn tại biến đổi dựa trên những điều kiện của hoàn cảnh lâm thời, vậy đề nghị của ta liền có gì sai?”
“Hắn... Kỳ thực nói cũng đúng đấy.” Một vị Hiền giả khác, đeo lên Sa Mã huy hiệu, xuất thân từ học phái Vahumana chuyên nghiên cứu lịch sử, ở một bên gật đầu.
“Ngươi...!” Khajeh chỉ tay vào đối phương, vẻ mặt tức giận, nhưng cũng không có gì ngoài ý muốn.
Tranh đấu giữa những học phái trên lĩnh vực học thuật thường xuyên xảy ra, tại giữa lục đại học phái cũng vậy, trong đó văn tự cùng lịch sử luôn đi đôi, hai bên t·ranh c·hấp cũng đã kéo dài tới hàng trăm năm, mà Vahumana lại cùng Amurta thường đi khá gần, bởi vậy nên việc vị này bày tỏ lập trường thật chỉ là chuyện không thể bình thường hơn, nhưng như thế vẫn làm cho hắn tức giận.
Nhìn thấy các bên đang cãi nhau thậm chí còn thiếu điều xắn tay áo lao vào tẩn đối phương, mà người mạnh nhất chính là hiền giả của học phái Spantamad chủ nghiên cứu Giả Kim cùng Nguyên Tố lại một mặt đứng nhìn trò vui thậm chí còn cổ động, Azar dù rằng từ trước đến giờ vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh cũng không thể nhịn được cảm giác nhức cả trứng, bèn quát lớn:
“Đủ rồi các vị! Chúng ta ngay tại lúc này tập trung ở đây là để thảo luận về tình trạng của Thảo Thần cùng với đề ra phương án giải quyết, chứ không phải để xử lý ân oán riêng. Nếu các vị vẫn còn thích lên đài động thủ, thì thay vào đấy mỗi bên không bằng tổ kiến tranh luận lấy ba thắng hai hoặc lấy năm thắng ba, bất quá đấy cũng là chuyện về sau! Tình huống đang cần gấp một đáp án, và ta hiện đang cực kỳ bận!”
Tiếng quát này lập tức dừng hết lại mọi t·ranh c·hấp, nhìn thấy cảnh này Azar tỏ vẻ hài lòng, cảm giác chức vị Đại Hiền Giả của bản thân kỳ thực cũng vẫn vô cùng hữu dụng, chỉ là sau đó hắn liền nhận ra ánh mắt của năm người kia cùng đám hộ vệ cũng không phải nhìn về phía hắn, mà là về phía sau.
Cảm thấy khó hiểu, hắn vừa định quay đầu lại, một giọng nói khàn khàn hiền lành nhẹ nhàng thong dong liền đã truyền đến:
“Azar tiểu tử này nói đến kỳ thực cũng không sai đâu, các ngươi đám người này chung quy cũng đâu còn là hài tử? Phải biết rõ ràng công chuyện chứ?”
Sau lưng hắn, vừa bước vào qua tấm đại môn của Thánh Địa Surasthana, bất ngờ thay lại chính là một nam tử trẻ tuổi tóc bạc, thân khoác thanh sam, huy hiệu Huma điểu của học phái Amurta, lúc này đang cười nhìn bọn hắn.